Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Người Trong Cun...
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Giang Lâm Nguyệt: “......"
Cái này bảo nàng ta làm sao mở miệng? Ở trước mặt chính thê Bùi Lạc Bạch nói, hắn làm ta thương tâm rơi lệ sao?
Nàng ta chỉ có thể rủ mắt xuống nói dối:
"Hồi thế tử phu nhân, nô tỳ chỉ là nhất thời vô ý bị mờ con mắt thôi."
Trong lòng Cố Nam Chi hiểu rõ, quan tâm nàng ta một phen, hỏi nàng ta có thể mời phủ y tới xem một chút, giọng nói của nàng chân thành, ngược lại để cho Giang Lâm Nguyệt nhìn không thấu, nàng đến tột cùng có mục đích gì?
Nếu nói Cố Nam Chi đối với nàng ta không tốt, ngoại trừ không cho nàng ta tiếp cận Khiêm ca nhi, nàng ta lại nói không ra đến một điểm sai lầm của nàng.
Nàng ta trở lại trong phòng, Cố Nam Chi còn cho người đưa canh sâm tới cho nàng ta.
Ngày đó, Bùi Lạc Bạch ở trước cửa Cố gia nói ra những lời kia, cũng không biết vì sao càng truyền càng xa, đến cuối cùng, lại huyên náo xôn xao toàn bộ kinh đô.
Kinh đô, mọi người đều biết Thế tử Thừa Ân Hầu phủ vì nước mà thân thể bị thương, không cách nào nối dõi tông đường.
Vốn đã có hiềm nghi tranh công, chuyện đã lớn lên, đi quá xa so với dự kiến của Bùi Lạc Bạch. Sau khi tỉnh rượu, hắn lập tức đi tìm lão phu nhân thương lượng.
Lão phu nhân và hắn đều sợ, dù sao sự kiện kia năm đó còn chưa có kết luận, Thừa Ân Hầu phủ lúc trước như mặt trời ban trưa, bây giờ hoàng ân không còn, đã rất ít người nhắc đến.
Buổi sáng thức dậy, lúc Cố Nam Chi đang ăn cơm cùng Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch tới.
Giang Lâm Nguyệt chờ ở cửa ra vào, nàng nghĩ là Bùi Lạc Bạch là đến bồi lễ nói xin lỗi cùng với nàng ta, hốc mắt nóng lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn vội vàng đón tiếp..
Không nghĩ tới Bùi Lạc Bạch chỉ nhìn nàng ta một cái, nhấc chân đã bước qua nàng ta, trực tiếp đi vào trong nhà.
Giang Lâm Nguyệt như bị người ta dội một chậu nước lạnh, tay chân lạnh lẽo đứng ngẩn người.
Thấy Bùi Lạc Bạch đến, Cố Nam Chi thả đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy hành lễ:
"Gặp qua thế tử."
Khiêm ca nhi cũng ra dáng:
"Hài nhi gặp qua phụ thân."
Bùi Lạc Bạch thấy Khiêm ca nhi được giáo dưỡng có quy củ như thế, tất cả tích tụ trong lòng đều đã tan đi không ít. Thấy hắn có chuyện muốn nói, Cố Nam Chi để cho Thu Từ đem Khiêm ca nhi dẫn xuống dưới.
Bùi Lạc Bạch nói với nàng chuyện lời đồn đại, Cố Nam Chi nghiêm túc lắng nghe.
Cuối cùng, Bùi Lạc Bạch nói lời nói khẩn thiết:
"Chi Chi, ta thật không có ý tranh công, việc này quan hệ an nguy Hầu phủ, nàng có thể về nhà một chuyến hay không, để nhạc phụ đại nhân dò xét tình huống trong cung một chút, chúng ta cũng sẽ sớm có tính toán."
Lời đồn đại là chuyện gì xảy ra, Cố Nam Chi lại quá rõ ràng. Chính là nàng ở sau lưng trợ giúp, mua được mấy người, để bọn hắn ở đầu đường cuối ngõ trắng trợn tuyên dương, cái này rất khó sao?
Năm đó hắn dùng lời nói dối như vậy lừa gạt nàng.
Đáng thương nàng ngu dại khờ khạo, vì hắn mà đem chuyện không thể sinh con ôm trên người, không nói những người khác, ngay cả lão phu nhân và Triệu thị đều cho nàng những ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Nàng một mình nuốt cái quả đắng này.
Bây giờ tự nhiên cũng phải để cho hắn nếm thử quả đắng tự tay mình trồng xuống.
"Được, lát nữa ta sẽ về nhà một chuyến."
Nàng một lời liền đáp ứng, nàng cũng muốn về nhà thăm phụ thân và a huynh một chút.
Thấy nàng sảng khoái đáp ứng, Bùi Lạc Bạch cảm kích nhìn nàng:
"Chi Chi...... Nếu không ta với nàng cùng nhau trở về đi!"
Bây giờ Cố Nam Chi nhìn hắn thêm một cái đều cảm thấy buồn nôn, mặt mày nàng dịu dàng ngoan ngoãn:
"Không cần đâu, chờ phụ thân nguôi giận một chút, chàng lại đi gặp ông ấy!"
Bùi Lạc Bạch thấy nàng vì chính mình suy nghĩ như thế, trong lòng càng thêm cảm động, đã đạt được điều mình muốn, rất nhanh hắn đã rời đi.
Cố Nam Chi đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Giang Lâm Nguyệt tránh đi tất cả mọi người, đuổi theo.
Ra khỏi Lãm Nguyệt Các.
"Hiển ca ca."
Giang Lâm Nguyệt nhỏ giọng gọi Bùi Lạc Bạch lại.
Bùi Lạc Bạch liếc nhìn chung quanh, thấy không có người ở phía sau, lôi kéo Giang Lâm Nguyệt trốn vào sau một bên núi giả, cả mặt đều không vui:
"Nguyệt nhi nàng điên rồi sao? Nàng cứ như vậy không quan tâm đuổi theo ra đến đây, bảo người khác nhìn thấy thì như thế nào cho phải?"
Giang Lâm Nguyệt mới mặc kệ những chuyện này:
"Hiển ca ca, ta sắp bị bức điên rồi, Cố Nam Chi bá chiếm Khiêm ca nhi, căn bản không cho ta gặp Khiêm ca nhi, thời gian này dù một ngày ta cũng không vượt qua nổi, chàng màu tìm cách đem ta cùng Khiêm ca nhi đưa tới tiền viện......"
Bùi Lạc Bạch đã bị chuyện lời đồn đại làm cho tâm phiền ý loạn, hắn hiện tại làm gì có thời gian quản những chuyện nhỏ nhặt này, còn có khuỷu tay của hắn còn đau đây, trong lòng vốn đã tích tụ mấy phần oán khí với nàng ta. Thế là hắn nhíu mày nói:
"Nguyệt nhi, ta không phải nói qua với nàng phải nhẫn nại sao? Miễn cho bị người khác phát hiện, nàng mau trở về đi thôi!"
Trong mắt Giang Lâm Nguyệt trong nháy mắt tràn ra nước mắt, không thể tin nhìn hắn:
"Hiển ca ca......"
Không đợi nàng ta nói dứt lời, Bùi Lạc Bạch đã đi ra ngoài.
Hai người bọn họ ai cũng không phát hiện, chờ sau khi bọn họ rời đi, lại có một thân ảnh từ sau núi giả đi ra, ý vị sâu xa nhìn bóng lưng hai người bọn họ như có điều suy nghĩ......
Cố Nam Chi khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, chỉ thấy chẳng qua thời gian nửa chung trà, Giang Lâm Nguyệt đã thất hồn lạc phách trở về, đáy mắt nàng ánh lên một tia cười lạnh.
Mỹ nhân rơi lệ, điềm đạm đáng yêu, tất nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng một cái mỹ nhân ngày ngày khóc lóc kể lể phàn nàn với ngươi thì sao?
Cố Nam Chi cho người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Cố gia.
"Thế tử phu nhân xảy ra chuyện lớn rồi, người trong cung đến, lão phu nhân đã cho tất cả mọi người lập tức đến tiền viện tiếp chỉ."
Ngay tại khi đó, Lỗ ma ma vội vàng đến báo.
Giang Lâm Nguyệt: “......"
Cái này bảo nàng ta làm sao mở miệng? Ở trước mặt chính thê Bùi Lạc Bạch nói, hắn làm ta thương tâm rơi lệ sao?
Nàng ta chỉ có thể rủ mắt xuống nói dối:
"Hồi thế tử phu nhân, nô tỳ chỉ là nhất thời vô ý bị mờ con mắt thôi."
Trong lòng Cố Nam Chi hiểu rõ, quan tâm nàng ta một phen, hỏi nàng ta có thể mời phủ y tới xem một chút, giọng nói của nàng chân thành, ngược lại để cho Giang Lâm Nguyệt nhìn không thấu, nàng đến tột cùng có mục đích gì?
Nếu nói Cố Nam Chi đối với nàng ta không tốt, ngoại trừ không cho nàng ta tiếp cận Khiêm ca nhi, nàng ta lại nói không ra đến một điểm sai lầm của nàng.
Nàng ta trở lại trong phòng, Cố Nam Chi còn cho người đưa canh sâm tới cho nàng ta.
Ngày đó, Bùi Lạc Bạch ở trước cửa Cố gia nói ra những lời kia, cũng không biết vì sao càng truyền càng xa, đến cuối cùng, lại huyên náo xôn xao toàn bộ kinh đô.
Kinh đô, mọi người đều biết Thế tử Thừa Ân Hầu phủ vì nước mà thân thể bị thương, không cách nào nối dõi tông đường.
Vốn đã có hiềm nghi tranh công, chuyện đã lớn lên, đi quá xa so với dự kiến của Bùi Lạc Bạch. Sau khi tỉnh rượu, hắn lập tức đi tìm lão phu nhân thương lượng.
Lão phu nhân và hắn đều sợ, dù sao sự kiện kia năm đó còn chưa có kết luận, Thừa Ân Hầu phủ lúc trước như mặt trời ban trưa, bây giờ hoàng ân không còn, đã rất ít người nhắc đến.
Buổi sáng thức dậy, lúc Cố Nam Chi đang ăn cơm cùng Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch tới.
Giang Lâm Nguyệt chờ ở cửa ra vào, nàng nghĩ là Bùi Lạc Bạch là đến bồi lễ nói xin lỗi cùng với nàng ta, hốc mắt nóng lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn vội vàng đón tiếp..
Không nghĩ tới Bùi Lạc Bạch chỉ nhìn nàng ta một cái, nhấc chân đã bước qua nàng ta, trực tiếp đi vào trong nhà.
Giang Lâm Nguyệt như bị người ta dội một chậu nước lạnh, tay chân lạnh lẽo đứng ngẩn người.
Thấy Bùi Lạc Bạch đến, Cố Nam Chi thả đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy hành lễ:
"Gặp qua thế tử."
Khiêm ca nhi cũng ra dáng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hài nhi gặp qua phụ thân."
Bùi Lạc Bạch thấy Khiêm ca nhi được giáo dưỡng có quy củ như thế, tất cả tích tụ trong lòng đều đã tan đi không ít. Thấy hắn có chuyện muốn nói, Cố Nam Chi để cho Thu Từ đem Khiêm ca nhi dẫn xuống dưới.
Bùi Lạc Bạch nói với nàng chuyện lời đồn đại, Cố Nam Chi nghiêm túc lắng nghe.
Cuối cùng, Bùi Lạc Bạch nói lời nói khẩn thiết:
"Chi Chi, ta thật không có ý tranh công, việc này quan hệ an nguy Hầu phủ, nàng có thể về nhà một chuyến hay không, để nhạc phụ đại nhân dò xét tình huống trong cung một chút, chúng ta cũng sẽ sớm có tính toán."
Lời đồn đại là chuyện gì xảy ra, Cố Nam Chi lại quá rõ ràng. Chính là nàng ở sau lưng trợ giúp, mua được mấy người, để bọn hắn ở đầu đường cuối ngõ trắng trợn tuyên dương, cái này rất khó sao?
Năm đó hắn dùng lời nói dối như vậy lừa gạt nàng.
Đáng thương nàng ngu dại khờ khạo, vì hắn mà đem chuyện không thể sinh con ôm trên người, không nói những người khác, ngay cả lão phu nhân và Triệu thị đều cho nàng những ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Nàng một mình nuốt cái quả đắng này.
Bây giờ tự nhiên cũng phải để cho hắn nếm thử quả đắng tự tay mình trồng xuống.
"Được, lát nữa ta sẽ về nhà một chuyến."
Nàng một lời liền đáp ứng, nàng cũng muốn về nhà thăm phụ thân và a huynh một chút.
Thấy nàng sảng khoái đáp ứng, Bùi Lạc Bạch cảm kích nhìn nàng:
"Chi Chi...... Nếu không ta với nàng cùng nhau trở về đi!"
Bây giờ Cố Nam Chi nhìn hắn thêm một cái đều cảm thấy buồn nôn, mặt mày nàng dịu dàng ngoan ngoãn:
"Không cần đâu, chờ phụ thân nguôi giận một chút, chàng lại đi gặp ông ấy!"
Bùi Lạc Bạch thấy nàng vì chính mình suy nghĩ như thế, trong lòng càng thêm cảm động, đã đạt được điều mình muốn, rất nhanh hắn đã rời đi.
Cố Nam Chi đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Giang Lâm Nguyệt tránh đi tất cả mọi người, đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ra khỏi Lãm Nguyệt Các.
"Hiển ca ca."
Giang Lâm Nguyệt nhỏ giọng gọi Bùi Lạc Bạch lại.
Bùi Lạc Bạch liếc nhìn chung quanh, thấy không có người ở phía sau, lôi kéo Giang Lâm Nguyệt trốn vào sau một bên núi giả, cả mặt đều không vui:
"Nguyệt nhi nàng điên rồi sao? Nàng cứ như vậy không quan tâm đuổi theo ra đến đây, bảo người khác nhìn thấy thì như thế nào cho phải?"
Giang Lâm Nguyệt mới mặc kệ những chuyện này:
"Hiển ca ca, ta sắp bị bức điên rồi, Cố Nam Chi bá chiếm Khiêm ca nhi, căn bản không cho ta gặp Khiêm ca nhi, thời gian này dù một ngày ta cũng không vượt qua nổi, chàng màu tìm cách đem ta cùng Khiêm ca nhi đưa tới tiền viện......"
Bùi Lạc Bạch đã bị chuyện lời đồn đại làm cho tâm phiền ý loạn, hắn hiện tại làm gì có thời gian quản những chuyện nhỏ nhặt này, còn có khuỷu tay của hắn còn đau đây, trong lòng vốn đã tích tụ mấy phần oán khí với nàng ta. Thế là hắn nhíu mày nói:
"Nguyệt nhi, ta không phải nói qua với nàng phải nhẫn nại sao? Miễn cho bị người khác phát hiện, nàng mau trở về đi thôi!"
Trong mắt Giang Lâm Nguyệt trong nháy mắt tràn ra nước mắt, không thể tin nhìn hắn:
"Hiển ca ca......"
Không đợi nàng ta nói dứt lời, Bùi Lạc Bạch đã đi ra ngoài.
Hai người bọn họ ai cũng không phát hiện, chờ sau khi bọn họ rời đi, lại có một thân ảnh từ sau núi giả đi ra, ý vị sâu xa nhìn bóng lưng hai người bọn họ như có điều suy nghĩ......
Cố Nam Chi khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, chỉ thấy chẳng qua thời gian nửa chung trà, Giang Lâm Nguyệt đã thất hồn lạc phách trở về, đáy mắt nàng ánh lên một tia cười lạnh.
Mỹ nhân rơi lệ, điềm đạm đáng yêu, tất nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng một cái mỹ nhân ngày ngày khóc lóc kể lể phàn nàn với ngươi thì sao?
Cố Nam Chi cho người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Cố gia.
"Thế tử phu nhân xảy ra chuyện lớn rồi, người trong cung đến, lão phu nhân đã cho tất cả mọi người lập tức đến tiền viện tiếp chỉ."
Ngay tại khi đó, Lỗ ma ma vội vàng đến báo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro