Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Nó Không Rời Ta...
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, chỉ thấy thứ vỡ ra lại là bài vị lão Hầu gia.
A cái này...... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ đây là tổ tông không nhận tôn nhi Khiêm ca nhi???
Khiêm ca nhi còn nhỏ, thằng bé cái gì cũng đều không hiểu, a một tiếng, có chút sợ hãi trốn ở sau lưng Bùi Lạc Bạch, chăm chú níu lấy ống tay áo của hắn:
"Phụ thân!"
Giang Lâm Nguyệt sợ đến choáng váng, cả khuôn mặt nàng ta đột nhiên mất đi huyết sắc, cánh môi không ngừng run run, kinh hoảng trong lòng đều đã lộ ra ngoài từ trong ánh mắt, tại sao có thể như vậy? Khiêm ca nhi của nàng ta, về sau phải làm sao đây?
Nàng ta ngay lập tức quay lại nhìn lão phu nhân, chỉ thấy lão phu nhân bị dọa đến ngây dại, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy sợ hãi. Bà ta nắm chặt tay Tống ma ma, đau đến mức khuôn mặt Tống ma ma đều méo mó nhưng cả một tiếng cũng không dám kêu lên.
Triệu thị gắt gao dùng tay đè ép ngực, bà ta thất tha thất thểu hướng về sau lui lại mấy bước, mém chút đã ngã ngồi sập xuống đất.
Mặc dù nói Bùi Lạc Bạch không tin quỷ thần, nhưng cũng cảm thấy mười phần xúi quẩy. Hắn cau mày, ôm Khiêm ca nhi không nói một lời.
Cố Nam Chi tháng liếc ánh mắt qua, nàng nhíu nhíu mày lại, đem biểu tình của tất cả mọi người thu hết vào trong mắt, nàng lúc đó cũng nhìn thấy bộ dáng ngây thơ vô tri của Khiêm ca nhi, sâu trong đôi mắt hạnh hiện lên tia phong mang nhỏ bé.
Nàng ngược lại muốn xem xem, Khiêm ca nhi mất đi sủng ái của lão phu nhân, còn có thể trôi qua ngày tháng như cá gặp nước tại cái này Hầu phủ này không!
Bùi Lạc Bạch đứng ra nói vài câu xã giao, cả đám người mỗi người một tâm tư khác nhau. Lão phu nhân còn cho người chuẩn bị rượu mừng, đáng tiếc một buổi tiệc nhận người thân tốt đẹp lại kết thúc một cách qua loa.
Lão phu nhân lo sợ bất an trở về Tùng Thọ Đường, cả một buổi chiều đều mặt ủ mày chau.
Thời gian tốt đẹp, bầu không khí trong phủ lại bức bối không thể tả được.
Buổi chiều, sau khi đem Khiêm ca nhi về dỗ ngủ xong, Giang Lâm Nguyệt đổ ập vào trong ngực Bùi Lạc Bạch khóc lóc:
"Hiển ca ca, vậy phải làm sao bây giờ? Lão phu nhân có thể nào không thích Khiêm ca nhi hay không? Bài vị đang êm đẹp làm sao lại đột nhiên vỡ ra, nhất định là có người ở sau lưng giở trò quỷ, ta biết rồi, là Cố Nam Chi, nhất định là nàng ta."
Sự việc quan hệ đến Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch như thế nào lại không có để tâm lưu ý. Hắn đã cẩn thận kiểm tra qua bài vị tổ phụ, một điểm dấu vết con người làm đều không có. Hắn ôn nhu an ủi Giang Lâm Nguyệt:
"Nguyệt nhi nàng không nên suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, ta đã khuyên nhủ tổ mẫu rồi, bà ấy sẽ không suy nghĩ nhiều. Trong phủ này chỉ có Khiêm ca nhi là tiểu bối thôi, bà ấy không thương Khiêm ca nhi thì thương ai bây giờ?"
Giang Lâm Nguyệt vẫn chằm chằm níu lấy ống tay áo Bùi Lạc Bạch, ánh mắt nàng ta lộ ra âm độc. Ngoại trừ Cố Nam Chi, còn ai sẽ hại Khiêm ca nhi của nàng ta? Vì cái gì Bùi Lạc Bạch không chịu tin tưởng nàng ta? Nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Nam Chi.
Đến giữa đêm, lão phu nhân mới lấy lại một chút tinh thần. Biết được bà ta không có ăn được bao nhiêu cơm tối, Cố Nam Chi đi một chuyến đến Tùng Thọ Đường, nàng đưa đến an thần hương mới điều chế cho lão phu nhân.
Biết lão phu nhân kiêng kị chuyện bài vị, nàng kiên nhẫn trấn an bà ta:
"Tổ mẫu, tôn tức lại cảm thấy đó là dấu hiệu tốt, đây nhất định là tổ phụ hiển linh, người nghĩ xem! Bài vị cũ bị hỏng, có phải là nên thay cái mới, điều này biểu thị Hầu phủ chúng ta sẽ nghênh đón khí tượng mới, tất nhiên sẽ nghiêng trời lệch đất, trở lại vinh quang ngày xưa."
Biết được Cố Nam Chi tới Tùng Thọ Đường, Giang Lâm Nguyệt sợ nàng ở trước mặt lão phu nhân nói lời gì bậy bạ, liền khuyến khích Bùi Lạc Bạch tranh thủ thời gian tới xem.
Thời điểm hắn đến, vừa vặn nghe được Cố Nam Chi lời nói này, sau khi vui mừng, không khỏi cảm thấy Giang Lâm Nguyệt có chút bụng dạ hẹp hòi.
"Tổ mẫu, Chi Chi nói đúng, ngài phải hướng đến phương diện tốt mà nghĩ, tương lai Hầu phủ chính là dựa vào Khiêm ca nhi."
Hắn chậm rãi đi lên phía trước, mặt mày vô cùng ôn nhu nhìn Cố Nam Chi, chỉ cần nàng thật tình yêu thương Khiêm ca nhi, hắn nguyện ý cho nàng một cơ hội để làm lại từ đầu.
Đôi mắt Cố Nam Chi tránh đi ánh mắt của hắn, quay người giúp lão phu nhân đốt loại an thần hương mới mà nàng vừa điều chế. Lúc này nàng điều chế ít, nhiều lắm là có thể sử dụng ba đêm, bởi vì bên trong có hai vị hương liệu dễ bay hơi cực nhanh.
Đốt an thần hương, lão phu nhân rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Đợi sau khi lão phu nhân ngủ, Cố Nam Chi giúp bà ta chỉnh chỉnh góc chăn rồi mới đứng dậy rời đi.
"Khiêm ca nhi đã ngủ rồi sao? Thằng bé không có bị kinh sợ chứ!"
Từ trong phòng lão phu nhân ra, Cố Nam Chi tỏ vẻ lấy lo lắng, hướng vào gian phòng Khiêm ca nhi nhìn thoáng qua.
Bùi Lạc Bạch biết trong lòng Giang Lâm Nguyệt không muốn Khiêm ca nhi cùng Cố Nam Chi thân cận, hôm nay tâm tình nàng ta không tốt, cũng tùy ý nàng ta. Khiêm ca nhi rõ ràng không ngủ, hắn lại nói với Cố Nam Chi là đã ngủ rồi.
Trong lòng Cố Nam Chi biết rõ, nàng từ trong tay Hạ Linh tiếp nhận hộp cơm đưa tới.
"Ta là lần đầu tiên làm mẫu thân người khác, cũng không biết như thế nào mới tốt. Buổi chiều trong lúc rảnh rỗi, ta đã tự mình xuống bếp làm một ít bánh ngọt cho Khiêm ca nhi, thằng bé đã ngủ rồi thì ta không đi qua đó nữa, chàng thay ta đem tới đó đi!"
Nàng quá mức chân thành, cầm lấy hộp cơm nàng đưa tới, Bùi Lạc Bạch chỉ cảm thấy trong lòng có chút nóng hổi, nhất thời lại nói không ra lời.
"Còn có...... Thế tử, a huynh nói, có thể từ trong cung mời một vị ngự y, nhưng mà, cũng nên để thế tử nguyện ý mới được."
Nàng nói đến mịt mờ, mắt hạnh trầm tĩnh như nước, chỉ có thật tâm thật ý quan tâm, không mang theo một tia ghét bỏ, nói rồi rũ xuống đôi mắt.
"Hôm đó đều là a huynh không phải, đã làm khó cho thế tử rồi."
Giọng nói nàng trầm thấp buồn bã, mang theo giọng mũi dày đặc, một bộ dáng áy náy không thôi khiến cho Bùi Lạc Bạch cảm thấy, trước đó nàng nói những lời kia tất cả đều là nói hồ đồ thôi. Đối với hắn vẫn là tình cảm thắm thiết, hắn che che ý cười bên miệng, mang theo vô hạn buồn bã, vô cớ khẽ thở dài một tiếng:
"Ta sao có thể thật sự giận a huynh, chỉ là ta đã dùng thuốc điều trị thân thể, không tiện nửa đường lại đổi người."
Cố Nam Chi gật đầu tỏ ra đã hiểu, nàng thi lễ một cái với Bùi Lạc Bạch, xoay người rời đi.
Bùi Lạc Bạch nhìn qua bóng lưng nàng đang thấp thoáng ở trong màn đêm, đột nhiên mở miệng gọi nàng lại:
"Chi Chi, đại phu nói thân thể của ta có hai ba phần mười hi vọng khôi phục."
Nói xong câu nói này ngay cả hắn cũng sững sờ.
Cố Nam Chi hơi có vẻ chấn kinh, sau đó khóe miệng tràn ra một nụ cười yếu ớt, khẽ gật đầu nhẹ với Bùi Lạc Bạch rồi quay người dung nhập vào trong bóng đêm.
......
"Hài nhi thỉnh an mẫu thân!"
Hôm sau, Giang Lâm Nguyệt mang theo Khiêm ca nhi đến thỉnh an nàng, đúng, nàng hiện tại đã là đích mẫu danh chính ngôn thuận của Khiêm ca nhi, chuyện có thể làm có rất nhiều.
"Đứa bé ngoan mau đứng dậy đi."
Cố Nam Chi nhiệt tình thân mật kéo Khiêm ca nhi lên, gọi Hạ Linh lấy ra cho thằng bé món điểm tâm ngọt mới làm, lại để cho Thu Từ mở ra cái rương bên cạnh ra, cười hỏi:
"Ca nhi nhìn xem có thích hay không, đây đều là lễ vật mẫu thân chuẩn bị cho con đó."
Khiêm ca nhi vốn dĩ còn có chút câu nệ, nhưng khi nhìn thấy một rương lớn tràn đầy đồ chơi mới lạ kia, lập tức cái gì cũng quên sạch, mặt mũi tràn đầy hưng phấn tiến lên, nhìn nhìn cái này một cái, sờ sờ cái kia một cái, toàn bộ đều yêu thích không rời tay.
Giang Lâm Nguyệt mở to mắt đứng ở nơi đó, nàng ta gắt gao nắm chặt tay, ghen ghét đến sắp phát điên.
Đúng ngay lúc đó, Cố Nam Chi đột nhiên nghiêng đầu lại, nhìn thấy thân thể nàng ta đang căng thẳng, đáy mắt nàng lướt qua mỉm cười, làm sao mới như này mà đã nhịn không được rồi sao?
"Nguyệt Nương ngươi đi xuống đi! Buổi sáng ca nhi sẽ ở lại đây với ta, chờ sau khi dùng xong cơm trưa ngươi lại đến đón ca nhi." Nàng thản nhiên nói.
Giang Lâm Nguyệt bỗng nhiên ngước mắt, không đợi nàng ta mở miệng, Hạ Linh liền trầm giọng quát lớn:
"Từ nơi hương dã đến quả nhiên không hiểu quy củ, ngươi bị điếc sao? Không nghe thấy thế tử phu nhân để ngươi lui ra à, còn đứng yên ở nơi đó làm gì, chờ người đến kéo ngươi ra ngoài sao?"
Giang Lâm Nguyệt có chút kinh hoảng:
"Ta không có ý ngỗ nghịch ý tứ của thế tử phu nhân, chỉ là Khiêm ca nhi từ nhỏ là ta một tay nuôi nấng, thằng bé không rời ta được."
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, chỉ thấy thứ vỡ ra lại là bài vị lão Hầu gia.
A cái này...... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ đây là tổ tông không nhận tôn nhi Khiêm ca nhi???
Khiêm ca nhi còn nhỏ, thằng bé cái gì cũng đều không hiểu, a một tiếng, có chút sợ hãi trốn ở sau lưng Bùi Lạc Bạch, chăm chú níu lấy ống tay áo của hắn:
"Phụ thân!"
Giang Lâm Nguyệt sợ đến choáng váng, cả khuôn mặt nàng ta đột nhiên mất đi huyết sắc, cánh môi không ngừng run run, kinh hoảng trong lòng đều đã lộ ra ngoài từ trong ánh mắt, tại sao có thể như vậy? Khiêm ca nhi của nàng ta, về sau phải làm sao đây?
Nàng ta ngay lập tức quay lại nhìn lão phu nhân, chỉ thấy lão phu nhân bị dọa đến ngây dại, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy sợ hãi. Bà ta nắm chặt tay Tống ma ma, đau đến mức khuôn mặt Tống ma ma đều méo mó nhưng cả một tiếng cũng không dám kêu lên.
Triệu thị gắt gao dùng tay đè ép ngực, bà ta thất tha thất thểu hướng về sau lui lại mấy bước, mém chút đã ngã ngồi sập xuống đất.
Mặc dù nói Bùi Lạc Bạch không tin quỷ thần, nhưng cũng cảm thấy mười phần xúi quẩy. Hắn cau mày, ôm Khiêm ca nhi không nói một lời.
Cố Nam Chi tháng liếc ánh mắt qua, nàng nhíu nhíu mày lại, đem biểu tình của tất cả mọi người thu hết vào trong mắt, nàng lúc đó cũng nhìn thấy bộ dáng ngây thơ vô tri của Khiêm ca nhi, sâu trong đôi mắt hạnh hiện lên tia phong mang nhỏ bé.
Nàng ngược lại muốn xem xem, Khiêm ca nhi mất đi sủng ái của lão phu nhân, còn có thể trôi qua ngày tháng như cá gặp nước tại cái này Hầu phủ này không!
Bùi Lạc Bạch đứng ra nói vài câu xã giao, cả đám người mỗi người một tâm tư khác nhau. Lão phu nhân còn cho người chuẩn bị rượu mừng, đáng tiếc một buổi tiệc nhận người thân tốt đẹp lại kết thúc một cách qua loa.
Lão phu nhân lo sợ bất an trở về Tùng Thọ Đường, cả một buổi chiều đều mặt ủ mày chau.
Thời gian tốt đẹp, bầu không khí trong phủ lại bức bối không thể tả được.
Buổi chiều, sau khi đem Khiêm ca nhi về dỗ ngủ xong, Giang Lâm Nguyệt đổ ập vào trong ngực Bùi Lạc Bạch khóc lóc:
"Hiển ca ca, vậy phải làm sao bây giờ? Lão phu nhân có thể nào không thích Khiêm ca nhi hay không? Bài vị đang êm đẹp làm sao lại đột nhiên vỡ ra, nhất định là có người ở sau lưng giở trò quỷ, ta biết rồi, là Cố Nam Chi, nhất định là nàng ta."
Sự việc quan hệ đến Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch như thế nào lại không có để tâm lưu ý. Hắn đã cẩn thận kiểm tra qua bài vị tổ phụ, một điểm dấu vết con người làm đều không có. Hắn ôn nhu an ủi Giang Lâm Nguyệt:
"Nguyệt nhi nàng không nên suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, ta đã khuyên nhủ tổ mẫu rồi, bà ấy sẽ không suy nghĩ nhiều. Trong phủ này chỉ có Khiêm ca nhi là tiểu bối thôi, bà ấy không thương Khiêm ca nhi thì thương ai bây giờ?"
Giang Lâm Nguyệt vẫn chằm chằm níu lấy ống tay áo Bùi Lạc Bạch, ánh mắt nàng ta lộ ra âm độc. Ngoại trừ Cố Nam Chi, còn ai sẽ hại Khiêm ca nhi của nàng ta? Vì cái gì Bùi Lạc Bạch không chịu tin tưởng nàng ta? Nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Nam Chi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến giữa đêm, lão phu nhân mới lấy lại một chút tinh thần. Biết được bà ta không có ăn được bao nhiêu cơm tối, Cố Nam Chi đi một chuyến đến Tùng Thọ Đường, nàng đưa đến an thần hương mới điều chế cho lão phu nhân.
Biết lão phu nhân kiêng kị chuyện bài vị, nàng kiên nhẫn trấn an bà ta:
"Tổ mẫu, tôn tức lại cảm thấy đó là dấu hiệu tốt, đây nhất định là tổ phụ hiển linh, người nghĩ xem! Bài vị cũ bị hỏng, có phải là nên thay cái mới, điều này biểu thị Hầu phủ chúng ta sẽ nghênh đón khí tượng mới, tất nhiên sẽ nghiêng trời lệch đất, trở lại vinh quang ngày xưa."
Biết được Cố Nam Chi tới Tùng Thọ Đường, Giang Lâm Nguyệt sợ nàng ở trước mặt lão phu nhân nói lời gì bậy bạ, liền khuyến khích Bùi Lạc Bạch tranh thủ thời gian tới xem.
Thời điểm hắn đến, vừa vặn nghe được Cố Nam Chi lời nói này, sau khi vui mừng, không khỏi cảm thấy Giang Lâm Nguyệt có chút bụng dạ hẹp hòi.
"Tổ mẫu, Chi Chi nói đúng, ngài phải hướng đến phương diện tốt mà nghĩ, tương lai Hầu phủ chính là dựa vào Khiêm ca nhi."
Hắn chậm rãi đi lên phía trước, mặt mày vô cùng ôn nhu nhìn Cố Nam Chi, chỉ cần nàng thật tình yêu thương Khiêm ca nhi, hắn nguyện ý cho nàng một cơ hội để làm lại từ đầu.
Đôi mắt Cố Nam Chi tránh đi ánh mắt của hắn, quay người giúp lão phu nhân đốt loại an thần hương mới mà nàng vừa điều chế. Lúc này nàng điều chế ít, nhiều lắm là có thể sử dụng ba đêm, bởi vì bên trong có hai vị hương liệu dễ bay hơi cực nhanh.
Đốt an thần hương, lão phu nhân rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Đợi sau khi lão phu nhân ngủ, Cố Nam Chi giúp bà ta chỉnh chỉnh góc chăn rồi mới đứng dậy rời đi.
"Khiêm ca nhi đã ngủ rồi sao? Thằng bé không có bị kinh sợ chứ!"
Từ trong phòng lão phu nhân ra, Cố Nam Chi tỏ vẻ lấy lo lắng, hướng vào gian phòng Khiêm ca nhi nhìn thoáng qua.
Bùi Lạc Bạch biết trong lòng Giang Lâm Nguyệt không muốn Khiêm ca nhi cùng Cố Nam Chi thân cận, hôm nay tâm tình nàng ta không tốt, cũng tùy ý nàng ta. Khiêm ca nhi rõ ràng không ngủ, hắn lại nói với Cố Nam Chi là đã ngủ rồi.
Trong lòng Cố Nam Chi biết rõ, nàng từ trong tay Hạ Linh tiếp nhận hộp cơm đưa tới.
"Ta là lần đầu tiên làm mẫu thân người khác, cũng không biết như thế nào mới tốt. Buổi chiều trong lúc rảnh rỗi, ta đã tự mình xuống bếp làm một ít bánh ngọt cho Khiêm ca nhi, thằng bé đã ngủ rồi thì ta không đi qua đó nữa, chàng thay ta đem tới đó đi!"
Nàng quá mức chân thành, cầm lấy hộp cơm nàng đưa tới, Bùi Lạc Bạch chỉ cảm thấy trong lòng có chút nóng hổi, nhất thời lại nói không ra lời.
"Còn có...... Thế tử, a huynh nói, có thể từ trong cung mời một vị ngự y, nhưng mà, cũng nên để thế tử nguyện ý mới được."
Nàng nói đến mịt mờ, mắt hạnh trầm tĩnh như nước, chỉ có thật tâm thật ý quan tâm, không mang theo một tia ghét bỏ, nói rồi rũ xuống đôi mắt.
"Hôm đó đều là a huynh không phải, đã làm khó cho thế tử rồi."
Giọng nói nàng trầm thấp buồn bã, mang theo giọng mũi dày đặc, một bộ dáng áy náy không thôi khiến cho Bùi Lạc Bạch cảm thấy, trước đó nàng nói những lời kia tất cả đều là nói hồ đồ thôi. Đối với hắn vẫn là tình cảm thắm thiết, hắn che che ý cười bên miệng, mang theo vô hạn buồn bã, vô cớ khẽ thở dài một tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta sao có thể thật sự giận a huynh, chỉ là ta đã dùng thuốc điều trị thân thể, không tiện nửa đường lại đổi người."
Cố Nam Chi gật đầu tỏ ra đã hiểu, nàng thi lễ một cái với Bùi Lạc Bạch, xoay người rời đi.
Bùi Lạc Bạch nhìn qua bóng lưng nàng đang thấp thoáng ở trong màn đêm, đột nhiên mở miệng gọi nàng lại:
"Chi Chi, đại phu nói thân thể của ta có hai ba phần mười hi vọng khôi phục."
Nói xong câu nói này ngay cả hắn cũng sững sờ.
Cố Nam Chi hơi có vẻ chấn kinh, sau đó khóe miệng tràn ra một nụ cười yếu ớt, khẽ gật đầu nhẹ với Bùi Lạc Bạch rồi quay người dung nhập vào trong bóng đêm.
......
"Hài nhi thỉnh an mẫu thân!"
Hôm sau, Giang Lâm Nguyệt mang theo Khiêm ca nhi đến thỉnh an nàng, đúng, nàng hiện tại đã là đích mẫu danh chính ngôn thuận của Khiêm ca nhi, chuyện có thể làm có rất nhiều.
"Đứa bé ngoan mau đứng dậy đi."
Cố Nam Chi nhiệt tình thân mật kéo Khiêm ca nhi lên, gọi Hạ Linh lấy ra cho thằng bé món điểm tâm ngọt mới làm, lại để cho Thu Từ mở ra cái rương bên cạnh ra, cười hỏi:
"Ca nhi nhìn xem có thích hay không, đây đều là lễ vật mẫu thân chuẩn bị cho con đó."
Khiêm ca nhi vốn dĩ còn có chút câu nệ, nhưng khi nhìn thấy một rương lớn tràn đầy đồ chơi mới lạ kia, lập tức cái gì cũng quên sạch, mặt mũi tràn đầy hưng phấn tiến lên, nhìn nhìn cái này một cái, sờ sờ cái kia một cái, toàn bộ đều yêu thích không rời tay.
Giang Lâm Nguyệt mở to mắt đứng ở nơi đó, nàng ta gắt gao nắm chặt tay, ghen ghét đến sắp phát điên.
Đúng ngay lúc đó, Cố Nam Chi đột nhiên nghiêng đầu lại, nhìn thấy thân thể nàng ta đang căng thẳng, đáy mắt nàng lướt qua mỉm cười, làm sao mới như này mà đã nhịn không được rồi sao?
"Nguyệt Nương ngươi đi xuống đi! Buổi sáng ca nhi sẽ ở lại đây với ta, chờ sau khi dùng xong cơm trưa ngươi lại đến đón ca nhi." Nàng thản nhiên nói.
Giang Lâm Nguyệt bỗng nhiên ngước mắt, không đợi nàng ta mở miệng, Hạ Linh liền trầm giọng quát lớn:
"Từ nơi hương dã đến quả nhiên không hiểu quy củ, ngươi bị điếc sao? Không nghe thấy thế tử phu nhân để ngươi lui ra à, còn đứng yên ở nơi đó làm gì, chờ người đến kéo ngươi ra ngoài sao?"
Giang Lâm Nguyệt có chút kinh hoảng:
"Ta không có ý ngỗ nghịch ý tứ của thế tử phu nhân, chỉ là Khiêm ca nhi từ nhỏ là ta một tay nuôi nấng, thằng bé không rời ta được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro