Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Ta Van Chàng
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Việc liên quan đến tính mệnh của Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch lo lắng đến độ giọng nói đều run run:
"Tổ mẫu, vẫn chưa điều tra ra được là Khiêm ca nhi rốt cuộc đã ăn phải thứ gì mới dẫn dụ phát tác chứng dị ứng, lỡ như, lỡ như chính là đậu phộng bọc đường này thì sao! Ngàn vạn không thể để cho thằng bé ăn."
Nhớ tới dáng vẻ khó chịu vừa rồi kia của Khiêm ca nhi, tâm hắn có chút sợ hãi, vội vàng tiến lên ngăn cản thằng bé.
"Không, không thể ăn!"
Chỉ là, có người còn nhanh hơn hắn, Giang Lâm Nguyệt bước một bước lớn xông tới, một hơi cướp đi đậu phộng bọc đường trong tay Khiêm ca nhi rồi ném tất cả xuống đất, sau đó còn dùng chân hung hăng giẫm nát.
Khiêm ca nhi bị dọa kinh sợ, oa một tiếng, khóc ầm lên nhào vào trong ngực lão phu nhân.
"Tằng tổ mẫu, con sợ......"
Triệu thị thấy Khiêm ca nhi khóc, trầm mặt quát lớn:
"Ngươi lỗ mãng làm cái gì vậy? Có thấy đã dọa cho Khiêm ca nhi sợ quá khóc náo hay không."
Tiếng quát mắng của lão phu nhân theo sát phía sau:
"Giang Lâm Nguyệt, ngươi còn dám nói ngươi cái gì cũng không biết sao? Chính ngươi tự mình nhìn xem, dáng vẻ ngươi như thế này giống như là không biết gì sao? Có người mẹ nào lại không biết những thứ kỵ với con của mình chứ. Nếu ngươi hiện tại thành thật khai báo, ta còn có thể xem lại mặt mũi Khiêm ca tha cho ngươi lần này, nếu không, mưu hại con trai trưởng của Hầu phủ, ngươi biết sẽ có kết cục gì không?"
"Lão phu nhân, thật oan uổng cho con! Khiêm ca nhi từ khi ra đời đều ở tại loại vùng đất biên quan nghèo nàn kia, trước đó thằng bé chưa từng được ăn qua đậu phộng lần nào, điểm này Hiển ca ca có thể làm chứng. Vừa rồi con chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, sợ Khiêm ca nhi thật sự là bởi vì viên kẹo đậu phộng bọc đường kia mới bị khó chịu như vậy, con thật sự là vô cùng sợ hãi, mới có thể ra hạ sách này, vẫn xin lão phu nhân minh giám."
Giang Lâm Nguyệt khóc lóc quỳ rạp xuống đất, nàng ta từng tiếng đau đớn, chữ chữ kêu oan.
Nhưng nàng ta thật sự bị oan uổng sao?
Nàng ta biết Khiêm ca nhi không thể phục dụng đậu phộng, lại chỉ ăn một viên, nhiều lắm là trên thân có chút phát ra bệnh sởi, khóc rống một trận thì xong, cho nên nàng ta mới có thể bí quá hoá liều.
Nàng ta đây cũng là không có cách nào, ai có thể nghĩ tới lần này lại suýt nữa lấy mạng Khiêm ca nhi.
Đều là bọn họ ép buộc nàng ta, nếu không phải lão phu nhân già mà không làm cho người khác kính nể, hạ dược cháu trai của mình, nàng ta làm sao có thể lại để Khiêm ca nhi mạo hiểm.
"Tổ mẫu, con tin Nguyệt nhi, hổ dữ còn không ăn thịt con, Nguyệt nhi lại là người thiện lương nhất, ngày bình thường đến một con kiến cũng không nỡ làm tổn thương, nàng còn đau lòng Khiêm ca nhi hơn hết so với ai khác, tuyệt đối sẽ không hại Khiêm ca nhi, lại nói, nàng là vì sao muốn hại Khiêm ca nhi chứ?"
Bùi Lạc Bạch ngăn lại ánh mắt lão phu nhân, không cách nào đè ép lửa giận trong mắt.
Lão phu nhân lúc này không ngờ đến, hắn lại bị Giang Lâm Nguyệt mê hoặc đến bực này.
"Nàng ta tại sao muốn hại Khiêm ca nhi? Con hỏi rất hay, nếu không có chuyện này xảy ra, bây giờ con đáng ra nên ở chỗ nào? Hiện tại lại đang ở chỗ nào?"
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt giật thót, lão phu nhân đã nhìn thấu ý đồ của nàng ta!
"Tổ người nhất định phải làm khó Nguyệt nhi sao?"
Thái độ Bùi Lạc Bạch cường ngạnh, hắn nghiêm nghị chất vấn lão phu nhân.
Đáy mắt Giang Lâm Nguyệt xẹt qua mỉm cười, lão phu nhân thì sao? Bà ta lớn tuổi rồi, không chừng ngày nào đó sẽ quy thiên, Triệu thị lại là cái loại đứng không thẳng được, đến lúc đó toàn bộ Hầu phủ còn không phải do nàng ta định đoạt sao.
Nàng ta quen thói giả vờ giả vịt: "Hiển ca ca, chàng không cần nói chuyện như vậy với lão phu nhân, lão phu nhân chỉ là quá lo lắng cho Khiêm ca nhi thôi, chàng không được bởi vì mẹ con ta mà chống đối lão phu nhân, ta van chàng."
Bùi Lạc Bạch bị lời nói này của nàng ta cảm động muốn chết: "Nguyệt nhi......"
Triệu thị cũng không muốn nhìn con trai của mình cùng lão phu nhân cứng đối cứng, bà ta tranh thủ thời gian ở một bên hoà giải:
"Mẫu thân, cái thứ đậu phộng loại này cực dễ dàng bị mắc nghẹn, ca nhi tỷ nhi quý giá của người ta đều không ăn, ai có thể nghĩ tới Khiêm ca nhi lại không thể chạm vào thứ này chứ. Con nhớ ở phủ thượng có một đứa nhỏ, chính là không ăn được đậu phộng, chỉ hơi dính tới đậu phộng thì lại phát ra bệnh sởi, cũng là hô hấp dồn dập, giống y tình huống của Khiêm ca nhi, hắn cũng là ở với Khiêm ca nhi từ nhỏ đến lớn như vậy mới phát hiện ra, con cũng tin tưởng Nguyệt Nương sẽ không hại Khiêm ca nhi."
Bà ta cũng chỉ nhớ chừng đã từng có một chuyện như vậy xảy ra, về phần đến cùng là con cái nhà ai, nếu thật bảo bà ta nói ra, bà ta cũng không nói ra được.
Nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch kia của Giang Lâm Nguyệt, tiếng hơi thở của lão phu nhân đều dồn dập hơn, bà vốn dĩ cũng không nắm được điểm yếu thực sự nào của nàng ta, đến phạt cũng phạt không được, đáng hận nhất chính là Lạc Bạch còn tỏ ra dáng vẻ như muốn ăn thịt bà, còn có Triệu thị cũng không rõ ràng cái gì hết, quả thực tức chết bà.
"Chuyện này hôm nay dừng ở đây đi, Khiêm ca nhi đã ngủ rồi, Lạc Bạch con còn ở lại đây làm gì? Đừng đêm nay quên con nên ở đâu."
Hơn nữa, ngày đầu tiên bà cũng không muốn cùng tôn nhi của mình huyên náo quá mức, bà còn trông hắn cùng Chi Chi sinh con trai trưởng chân chính!
Triệu thị bận bịu bước tới đỡ bà, lại bị bà một hơi hất ra.
Giang Lâm Nguyệt lưu luyến không rời nhìn Bùi Lạc Bạch, hắn chẳng qua là đi một chuyến đến phòng phu nhân của mình, nhìn đến điệu bộ này của nàng ta giống như đã thành sinh ly tử biệt. Hai mắt nàng ta sương mù mông lung, giống như hoa đào trong mưa xuân loạn chiến, tràn đầy tình ý triền miên không thể tả. Thừa dịp lão phu nhân và Triệu thị không ai chú ý, nàng ta duỗi ngón tay ra, âm thầm lặng lẽ khều khều vào lòng bàn tay Bùi Lạc Bạch.
Yết hầu Bùi Lạc Bạch không nhịn được trượt lên xuống liên tục, ánh mắt nhìn nàng ta nóng rực như lửa, bên trong ống tay áo rộng, hắn vươn lòng bàn tay nắm chặt tay Giang Lâm Nguyệt không buông.
Hai người ngay tại bên này thiên lôi câu địa hỏa.
"A...... Lão phu nhân......"
Đột nhiên bên ngoài phòng truyền đến một tiếng hét thảm, lúc lão phu nhân bước xuống bậc thang, cũng không biết vì sao chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân cũng vô cùng mềm nhũn, sau đó thẳng tắp té xuống từ trên bậc thang, hai người Lỗ ma ma và Tống ma ma vì sửng sốt nên không kịp đỡ lấy bà.
Việc liên quan đến tính mệnh của Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch lo lắng đến độ giọng nói đều run run:
"Tổ mẫu, vẫn chưa điều tra ra được là Khiêm ca nhi rốt cuộc đã ăn phải thứ gì mới dẫn dụ phát tác chứng dị ứng, lỡ như, lỡ như chính là đậu phộng bọc đường này thì sao! Ngàn vạn không thể để cho thằng bé ăn."
Nhớ tới dáng vẻ khó chịu vừa rồi kia của Khiêm ca nhi, tâm hắn có chút sợ hãi, vội vàng tiến lên ngăn cản thằng bé.
"Không, không thể ăn!"
Chỉ là, có người còn nhanh hơn hắn, Giang Lâm Nguyệt bước một bước lớn xông tới, một hơi cướp đi đậu phộng bọc đường trong tay Khiêm ca nhi rồi ném tất cả xuống đất, sau đó còn dùng chân hung hăng giẫm nát.
Khiêm ca nhi bị dọa kinh sợ, oa một tiếng, khóc ầm lên nhào vào trong ngực lão phu nhân.
"Tằng tổ mẫu, con sợ......"
Triệu thị thấy Khiêm ca nhi khóc, trầm mặt quát lớn:
"Ngươi lỗ mãng làm cái gì vậy? Có thấy đã dọa cho Khiêm ca nhi sợ quá khóc náo hay không."
Tiếng quát mắng của lão phu nhân theo sát phía sau:
"Giang Lâm Nguyệt, ngươi còn dám nói ngươi cái gì cũng không biết sao? Chính ngươi tự mình nhìn xem, dáng vẻ ngươi như thế này giống như là không biết gì sao? Có người mẹ nào lại không biết những thứ kỵ với con của mình chứ. Nếu ngươi hiện tại thành thật khai báo, ta còn có thể xem lại mặt mũi Khiêm ca tha cho ngươi lần này, nếu không, mưu hại con trai trưởng của Hầu phủ, ngươi biết sẽ có kết cục gì không?"
"Lão phu nhân, thật oan uổng cho con! Khiêm ca nhi từ khi ra đời đều ở tại loại vùng đất biên quan nghèo nàn kia, trước đó thằng bé chưa từng được ăn qua đậu phộng lần nào, điểm này Hiển ca ca có thể làm chứng. Vừa rồi con chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, sợ Khiêm ca nhi thật sự là bởi vì viên kẹo đậu phộng bọc đường kia mới bị khó chịu như vậy, con thật sự là vô cùng sợ hãi, mới có thể ra hạ sách này, vẫn xin lão phu nhân minh giám."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lâm Nguyệt khóc lóc quỳ rạp xuống đất, nàng ta từng tiếng đau đớn, chữ chữ kêu oan.
Nhưng nàng ta thật sự bị oan uổng sao?
Nàng ta biết Khiêm ca nhi không thể phục dụng đậu phộng, lại chỉ ăn một viên, nhiều lắm là trên thân có chút phát ra bệnh sởi, khóc rống một trận thì xong, cho nên nàng ta mới có thể bí quá hoá liều.
Nàng ta đây cũng là không có cách nào, ai có thể nghĩ tới lần này lại suýt nữa lấy mạng Khiêm ca nhi.
Đều là bọn họ ép buộc nàng ta, nếu không phải lão phu nhân già mà không làm cho người khác kính nể, hạ dược cháu trai của mình, nàng ta làm sao có thể lại để Khiêm ca nhi mạo hiểm.
"Tổ mẫu, con tin Nguyệt nhi, hổ dữ còn không ăn thịt con, Nguyệt nhi lại là người thiện lương nhất, ngày bình thường đến một con kiến cũng không nỡ làm tổn thương, nàng còn đau lòng Khiêm ca nhi hơn hết so với ai khác, tuyệt đối sẽ không hại Khiêm ca nhi, lại nói, nàng là vì sao muốn hại Khiêm ca nhi chứ?"
Bùi Lạc Bạch ngăn lại ánh mắt lão phu nhân, không cách nào đè ép lửa giận trong mắt.
Lão phu nhân lúc này không ngờ đến, hắn lại bị Giang Lâm Nguyệt mê hoặc đến bực này.
"Nàng ta tại sao muốn hại Khiêm ca nhi? Con hỏi rất hay, nếu không có chuyện này xảy ra, bây giờ con đáng ra nên ở chỗ nào? Hiện tại lại đang ở chỗ nào?"
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt giật thót, lão phu nhân đã nhìn thấu ý đồ của nàng ta!
"Tổ người nhất định phải làm khó Nguyệt nhi sao?"
Thái độ Bùi Lạc Bạch cường ngạnh, hắn nghiêm nghị chất vấn lão phu nhân.
Đáy mắt Giang Lâm Nguyệt xẹt qua mỉm cười, lão phu nhân thì sao? Bà ta lớn tuổi rồi, không chừng ngày nào đó sẽ quy thiên, Triệu thị lại là cái loại đứng không thẳng được, đến lúc đó toàn bộ Hầu phủ còn không phải do nàng ta định đoạt sao.
Nàng ta quen thói giả vờ giả vịt: "Hiển ca ca, chàng không cần nói chuyện như vậy với lão phu nhân, lão phu nhân chỉ là quá lo lắng cho Khiêm ca nhi thôi, chàng không được bởi vì mẹ con ta mà chống đối lão phu nhân, ta van chàng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Lạc Bạch bị lời nói này của nàng ta cảm động muốn chết: "Nguyệt nhi......"
Triệu thị cũng không muốn nhìn con trai của mình cùng lão phu nhân cứng đối cứng, bà ta tranh thủ thời gian ở một bên hoà giải:
"Mẫu thân, cái thứ đậu phộng loại này cực dễ dàng bị mắc nghẹn, ca nhi tỷ nhi quý giá của người ta đều không ăn, ai có thể nghĩ tới Khiêm ca nhi lại không thể chạm vào thứ này chứ. Con nhớ ở phủ thượng có một đứa nhỏ, chính là không ăn được đậu phộng, chỉ hơi dính tới đậu phộng thì lại phát ra bệnh sởi, cũng là hô hấp dồn dập, giống y tình huống của Khiêm ca nhi, hắn cũng là ở với Khiêm ca nhi từ nhỏ đến lớn như vậy mới phát hiện ra, con cũng tin tưởng Nguyệt Nương sẽ không hại Khiêm ca nhi."
Bà ta cũng chỉ nhớ chừng đã từng có một chuyện như vậy xảy ra, về phần đến cùng là con cái nhà ai, nếu thật bảo bà ta nói ra, bà ta cũng không nói ra được.
Nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch kia của Giang Lâm Nguyệt, tiếng hơi thở của lão phu nhân đều dồn dập hơn, bà vốn dĩ cũng không nắm được điểm yếu thực sự nào của nàng ta, đến phạt cũng phạt không được, đáng hận nhất chính là Lạc Bạch còn tỏ ra dáng vẻ như muốn ăn thịt bà, còn có Triệu thị cũng không rõ ràng cái gì hết, quả thực tức chết bà.
"Chuyện này hôm nay dừng ở đây đi, Khiêm ca nhi đã ngủ rồi, Lạc Bạch con còn ở lại đây làm gì? Đừng đêm nay quên con nên ở đâu."
Hơn nữa, ngày đầu tiên bà cũng không muốn cùng tôn nhi của mình huyên náo quá mức, bà còn trông hắn cùng Chi Chi sinh con trai trưởng chân chính!
Triệu thị bận bịu bước tới đỡ bà, lại bị bà một hơi hất ra.
Giang Lâm Nguyệt lưu luyến không rời nhìn Bùi Lạc Bạch, hắn chẳng qua là đi một chuyến đến phòng phu nhân của mình, nhìn đến điệu bộ này của nàng ta giống như đã thành sinh ly tử biệt. Hai mắt nàng ta sương mù mông lung, giống như hoa đào trong mưa xuân loạn chiến, tràn đầy tình ý triền miên không thể tả. Thừa dịp lão phu nhân và Triệu thị không ai chú ý, nàng ta duỗi ngón tay ra, âm thầm lặng lẽ khều khều vào lòng bàn tay Bùi Lạc Bạch.
Yết hầu Bùi Lạc Bạch không nhịn được trượt lên xuống liên tục, ánh mắt nhìn nàng ta nóng rực như lửa, bên trong ống tay áo rộng, hắn vươn lòng bàn tay nắm chặt tay Giang Lâm Nguyệt không buông.
Hai người ngay tại bên này thiên lôi câu địa hỏa.
"A...... Lão phu nhân......"
Đột nhiên bên ngoài phòng truyền đến một tiếng hét thảm, lúc lão phu nhân bước xuống bậc thang, cũng không biết vì sao chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân cũng vô cùng mềm nhũn, sau đó thẳng tắp té xuống từ trên bậc thang, hai người Lỗ ma ma và Tống ma ma vì sửng sốt nên không kịp đỡ lấy bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro