Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa
Vả Mặt
2024-09-11 22:01:56
Editor: Khả Kỳ
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt vặn vẹo, nàng ta mặt ngoài kính cẩn nghe theo, làm ra vẻ vô tội thong thả, ấm ức nhìn Cố Nam Chi:
"Thế tử phu nhân đây là ý gì? Khiêm ca nhi là đứa trẻ còn nhỏ như vậy, còn sẽ biết nói dối sao?"
Nàng ta câu nói này quả thực nói lên tiếng lòng hiện tại của mọi người.
"Cố Nam Chi ngươi đã đủ chưa, làm sao ở ngay trước mặt ta, ngươi còn muốn uy hiếp Khiêm ca nhi hay sao."
Lão phu nhân khuôn mặt dọa dẫm, trầm giọng nói.
Triệu thị ở một bên không ngừng thúc giục Bùi Lạc Bạch, để hắn tranh thủ thời gian viết thư hưu thê, nhanh chóng để Cố Nam Chi xéo đi.
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt tràn đầy vui vẻ, lão phu nhân và Triệu thị đều nói như vậy, Cố Nam Chi khẳng định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, thế tử phu nhân này sớm nên thay đổi để nàng ta làm.
"Cố Nam Chi, ngươi còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống với tổ mẫu, cầu xin bà ấy tha thứ, nếu bà ấy gật đầu, ngươi còn có thể ở lại Hầu phủ. Nếu như thật sự bị một phong thư hưu thê chạy về Cố gia, ngươi có bao giờ nghĩ tới sau này chưa?"
Bùi Lạc Bạch tiến lên một hơi bắt được cổ tay của nàng, hắn mới vừa ở trước mặt Thánh thượng có được một cái ấn tượng tốt, nếu như lúc này hưu thê, mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ sợ đối với hắn không tốt cho thanh danh.
Huống hồ Cố gia vẫn còn hữu dụng, chuyện này kết quả tốt nhất chính là, Cố Nam Chi tự hạ mình làm thiếp, ở lại Hầu phủ. Kể từ đó, không chỉ có thể lợi dụng nàng để nắm thóp Cố gia, sau đó hắn còn sẽ tung ra chuyện nàng ngược đãi Khiêm ca nhi, lấy cái tội danh này của nàng vốn nên đem nàng hưu bỏ, nhưng hắn lại rộng lượng để nàng ở lại Hầu phủ, lại có thể vì chính mình gắn một cái tiếng tốt, cớ sao mà không làm?!
Bàn tính của hắn đánh thật là vang, đáng tiếc hắn tính sai một chuyện, Cố Nam Chi đã sớm không phải một người ngu xuẩn luôn một lòng nhào vào người hắn như lúc trước.
Nếu là đổi lại trước kia, nàng thật sự có khả năng làm theo ý hắn ấm ức cầu toàn ở lại Hầu phủ.
Nhưng là hiện tại hắn nằm mơ.
"Ngươi buông tay ra."
Cố Nam Chi lạnh lùng hất bàn tay bẩn thỉu của hắn ra. Ánh mắt nàng ôn hòa, thanh âm càng là dịu dàng mềm mại, không mang theo một tia trách cứ:
"Khiêm ca nhi chẳng lẽ đã quên mẫu thân đã dạy con như thế nào sao? Con xem ra là thật sự muốn làm một hài tử nói dối?"
Khiêm ca nhi đem nửa gương mặt trốn ở trong chăn gấm, ánh mắt hắn trốn tránh, trong lòng sợ muốn chết. Mẫu thân đã từng nói qua, tiểu hài tử nói dối không chỉ có cái mũi sẽ trở nên dài ra, còn sẽ mọc ra cái đuôi, hắn không muốn biến thành tiểu quái vật.
Hắn muốn sờ sờ cái mũi của mình, nhìn xem có dài ra không, nhưng hắn lại không dám.
Cố Nam Chi cũng không ép bách hắn, chỉ dùng thần sắc cười nhẹ nhàng nhìn hắn cổ vũ:
"Mẫu thân biết, Khiêm ca nhi là hài tử tốt nhất thiên hạ này, con nhất định sẽ không nói dối, nếu như con nói dối, đó cũng nhất định là bị ép buộc bất đắc dĩ, mẫu thân sẽ không trách con."
Giang Lâm Nguyệt lặng lẽ ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt đắc ý liếc Cố Nam Chi một cái. Con của nàng ta nghe lời nàng ta nói nhất, há lại sẽ bị dăm ba câu của nàng mê hoặc. Nàng ta tỏ vẻ không hề sợ hãi.
Lão phu nhân nhịn không nổi nữa:
"Lạc Bạch, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy nàng ta không có chút hối hận nào sao?"
Bùi Lạc Bạch chăm chú nhìn Cố Nam Chi một cái, xem ra nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn chỉ có thể làm bộ hù dọa nàng một phen, cũng không tin nàng không sợ.
Thấy hắn cầm lấy giấy bút, Giang Lâm Nguyệt kích động đến hai mắt đều đỏ, không uổng công nàng ta chịu khổ nhiều năm như vậy, rốt cục đợi đến cái ngày này.
Bùi Lạc Bạch đã nâng bút chấm mực, trước khi viết, hắn còn cố ý nhìn Cố Nam Chi một cái.
Cố Nam Chi trước sau đều có bộ dáng trấn định tự nhiên, một thân khí chất trong vắt sơ lãng, nhìn thấy đúng là không có chút nào sợ bị hưu bỏ. Hắn nhíu mày, đặt bút trên giấy bắt đầu viết.
Lão phu nhân và Triệu thị tất cả đều khóe miệng hơi cười, chỉ còn chờ Cố Nam Chi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Cố Nam Chi nhìn Khiêm ca nhi, lặng lẽ không tiếng động sờ lên cái mũi của mình.
"Oa.oa oa..... Mẫu thân, con không muốn làm hài tử nói dối."
Những người khác không có chú ý tới, nhưng Khiêm ca nhi thì nhìn thấy được. Thân thể nho nhỏ của thằng bé cứng đờ, trên mặt mang theo sợ hãi vô cùng, nói năng lộn xộn:
"Mẫu thân không có không cho con ăn, không cho con uống, cũng không có để cho con ngủ ở trên mặt đất, người, người đối với con rất tốt, con rất thích mẫu thân......"
Giang Lâm Nguyệt giống như bị người khác dội cho một chậu nước lạnh, nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía Khiêm ca nhi, khắp khuôn mặt đều là ý trách cứ, có chút kinh hoảng không khống chế nổi.
Cố Nam Chi cầm lấy khăn tay, động tác nhu hòa thay hắn lau đi nước mắt trên mặt:
"Vậy con vì sao muốn oan uổng cho mẫu thân?"
Khiêm ca nhi tưởng tượng dáng vẻ lỗ mũi mình dài ra, mọc ra cái đuôi thì thấy sợ hãi ghê gớm. Thằng bé còn nhớ được Giang Lâm Nguyệt ở đó, khóc nói:
"Là nhũ mẫu kêu con nói như vậy, cũng là nhũ mẫu cởi y phục của con, để cho con nằm ở trên giường, con mới bị bệnh."
"Mẫu thân, con đã nói hết rồi, người đừng có trách con có được không?"
Khiêm ca nhi thút tha thút thít, vô cùng đáng thương, bàn tay nhỏ chăm chú níu lấy ống tay áo của nàng, cho dù là ai đều có thể nhìn ra sự ỷ lại trên mặt thằng bé.
"Khiêm ca nhi?"
Giang Lâm Nguyệt đầu óc choáng váng, theo lời Khiêm ca nhi nói, tay chân nàng ta lạnh băng, toàn thân cứng ngắc đứng ở nơi đó, trên mặt chỉ còn lại kinh hoảng.
Bùi Lạc Bạch ngẩn người, khó có thể tin nhìn nàng ta.
Nghênh tiếp ánh mắt của hắn, trong mắt Giang Lâm Nguyệt ngập tràn nước mắt, tỏ ra một bộ dáng động lòng người, dùng sức lắc đầu:
"Không, không phải, ta không có."
Lão phu nhân và Triệu thị cũng bị Khiêm ca nhi làm cho hết hồn, đúng là nàng ta đây là làm mẹ, lại hại con ruột của mình.
Mặt Cố Nam Chi lộ vẻ mỉa mai, nhàn nhạt hơi lườm bọn họ:
"Các người đều nghe được rồi đó! Hại Khiêm ca nhi đến cùng là ai!"
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt vặn vẹo, nàng ta mặt ngoài kính cẩn nghe theo, làm ra vẻ vô tội thong thả, ấm ức nhìn Cố Nam Chi:
"Thế tử phu nhân đây là ý gì? Khiêm ca nhi là đứa trẻ còn nhỏ như vậy, còn sẽ biết nói dối sao?"
Nàng ta câu nói này quả thực nói lên tiếng lòng hiện tại của mọi người.
"Cố Nam Chi ngươi đã đủ chưa, làm sao ở ngay trước mặt ta, ngươi còn muốn uy hiếp Khiêm ca nhi hay sao."
Lão phu nhân khuôn mặt dọa dẫm, trầm giọng nói.
Triệu thị ở một bên không ngừng thúc giục Bùi Lạc Bạch, để hắn tranh thủ thời gian viết thư hưu thê, nhanh chóng để Cố Nam Chi xéo đi.
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt tràn đầy vui vẻ, lão phu nhân và Triệu thị đều nói như vậy, Cố Nam Chi khẳng định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, thế tử phu nhân này sớm nên thay đổi để nàng ta làm.
"Cố Nam Chi, ngươi còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống với tổ mẫu, cầu xin bà ấy tha thứ, nếu bà ấy gật đầu, ngươi còn có thể ở lại Hầu phủ. Nếu như thật sự bị một phong thư hưu thê chạy về Cố gia, ngươi có bao giờ nghĩ tới sau này chưa?"
Bùi Lạc Bạch tiến lên một hơi bắt được cổ tay của nàng, hắn mới vừa ở trước mặt Thánh thượng có được một cái ấn tượng tốt, nếu như lúc này hưu thê, mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ sợ đối với hắn không tốt cho thanh danh.
Huống hồ Cố gia vẫn còn hữu dụng, chuyện này kết quả tốt nhất chính là, Cố Nam Chi tự hạ mình làm thiếp, ở lại Hầu phủ. Kể từ đó, không chỉ có thể lợi dụng nàng để nắm thóp Cố gia, sau đó hắn còn sẽ tung ra chuyện nàng ngược đãi Khiêm ca nhi, lấy cái tội danh này của nàng vốn nên đem nàng hưu bỏ, nhưng hắn lại rộng lượng để nàng ở lại Hầu phủ, lại có thể vì chính mình gắn một cái tiếng tốt, cớ sao mà không làm?!
Bàn tính của hắn đánh thật là vang, đáng tiếc hắn tính sai một chuyện, Cố Nam Chi đã sớm không phải một người ngu xuẩn luôn một lòng nhào vào người hắn như lúc trước.
Nếu là đổi lại trước kia, nàng thật sự có khả năng làm theo ý hắn ấm ức cầu toàn ở lại Hầu phủ.
Nhưng là hiện tại hắn nằm mơ.
"Ngươi buông tay ra."
Cố Nam Chi lạnh lùng hất bàn tay bẩn thỉu của hắn ra. Ánh mắt nàng ôn hòa, thanh âm càng là dịu dàng mềm mại, không mang theo một tia trách cứ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khiêm ca nhi chẳng lẽ đã quên mẫu thân đã dạy con như thế nào sao? Con xem ra là thật sự muốn làm một hài tử nói dối?"
Khiêm ca nhi đem nửa gương mặt trốn ở trong chăn gấm, ánh mắt hắn trốn tránh, trong lòng sợ muốn chết. Mẫu thân đã từng nói qua, tiểu hài tử nói dối không chỉ có cái mũi sẽ trở nên dài ra, còn sẽ mọc ra cái đuôi, hắn không muốn biến thành tiểu quái vật.
Hắn muốn sờ sờ cái mũi của mình, nhìn xem có dài ra không, nhưng hắn lại không dám.
Cố Nam Chi cũng không ép bách hắn, chỉ dùng thần sắc cười nhẹ nhàng nhìn hắn cổ vũ:
"Mẫu thân biết, Khiêm ca nhi là hài tử tốt nhất thiên hạ này, con nhất định sẽ không nói dối, nếu như con nói dối, đó cũng nhất định là bị ép buộc bất đắc dĩ, mẫu thân sẽ không trách con."
Giang Lâm Nguyệt lặng lẽ ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt đắc ý liếc Cố Nam Chi một cái. Con của nàng ta nghe lời nàng ta nói nhất, há lại sẽ bị dăm ba câu của nàng mê hoặc. Nàng ta tỏ vẻ không hề sợ hãi.
Lão phu nhân nhịn không nổi nữa:
"Lạc Bạch, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy nàng ta không có chút hối hận nào sao?"
Bùi Lạc Bạch chăm chú nhìn Cố Nam Chi một cái, xem ra nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn chỉ có thể làm bộ hù dọa nàng một phen, cũng không tin nàng không sợ.
Thấy hắn cầm lấy giấy bút, Giang Lâm Nguyệt kích động đến hai mắt đều đỏ, không uổng công nàng ta chịu khổ nhiều năm như vậy, rốt cục đợi đến cái ngày này.
Bùi Lạc Bạch đã nâng bút chấm mực, trước khi viết, hắn còn cố ý nhìn Cố Nam Chi một cái.
Cố Nam Chi trước sau đều có bộ dáng trấn định tự nhiên, một thân khí chất trong vắt sơ lãng, nhìn thấy đúng là không có chút nào sợ bị hưu bỏ. Hắn nhíu mày, đặt bút trên giấy bắt đầu viết.
Lão phu nhân và Triệu thị tất cả đều khóe miệng hơi cười, chỉ còn chờ Cố Nam Chi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Cố Nam Chi nhìn Khiêm ca nhi, lặng lẽ không tiếng động sờ lên cái mũi của mình.
"Oa.oa oa..... Mẫu thân, con không muốn làm hài tử nói dối."
Những người khác không có chú ý tới, nhưng Khiêm ca nhi thì nhìn thấy được. Thân thể nho nhỏ của thằng bé cứng đờ, trên mặt mang theo sợ hãi vô cùng, nói năng lộn xộn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẫu thân không có không cho con ăn, không cho con uống, cũng không có để cho con ngủ ở trên mặt đất, người, người đối với con rất tốt, con rất thích mẫu thân......"
Giang Lâm Nguyệt giống như bị người khác dội cho một chậu nước lạnh, nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía Khiêm ca nhi, khắp khuôn mặt đều là ý trách cứ, có chút kinh hoảng không khống chế nổi.
Cố Nam Chi cầm lấy khăn tay, động tác nhu hòa thay hắn lau đi nước mắt trên mặt:
"Vậy con vì sao muốn oan uổng cho mẫu thân?"
Khiêm ca nhi tưởng tượng dáng vẻ lỗ mũi mình dài ra, mọc ra cái đuôi thì thấy sợ hãi ghê gớm. Thằng bé còn nhớ được Giang Lâm Nguyệt ở đó, khóc nói:
"Là nhũ mẫu kêu con nói như vậy, cũng là nhũ mẫu cởi y phục của con, để cho con nằm ở trên giường, con mới bị bệnh."
"Mẫu thân, con đã nói hết rồi, người đừng có trách con có được không?"
Khiêm ca nhi thút tha thút thít, vô cùng đáng thương, bàn tay nhỏ chăm chú níu lấy ống tay áo của nàng, cho dù là ai đều có thể nhìn ra sự ỷ lại trên mặt thằng bé.
"Khiêm ca nhi?"
Giang Lâm Nguyệt đầu óc choáng váng, theo lời Khiêm ca nhi nói, tay chân nàng ta lạnh băng, toàn thân cứng ngắc đứng ở nơi đó, trên mặt chỉ còn lại kinh hoảng.
Bùi Lạc Bạch ngẩn người, khó có thể tin nhìn nàng ta.
Nghênh tiếp ánh mắt của hắn, trong mắt Giang Lâm Nguyệt ngập tràn nước mắt, tỏ ra một bộ dáng động lòng người, dùng sức lắc đầu:
"Không, không phải, ta không có."
Lão phu nhân và Triệu thị cũng bị Khiêm ca nhi làm cho hết hồn, đúng là nàng ta đây là làm mẹ, lại hại con ruột của mình.
Mặt Cố Nam Chi lộ vẻ mỉa mai, nhàn nhạt hơi lườm bọn họ:
"Các người đều nghe được rồi đó! Hại Khiêm ca nhi đến cùng là ai!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro