Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân
Chương 75
Cẩm Tú Nguyễn Thị
2024-09-11 03:26:29
Một bàn nhiều người, Ân Mẫn Chi ngồi giữa Thương Tinh và Hạc Thần xung quanh còn có Nhất Dật, Nhạc Huân,
Nhẫn Dương, Vân Hạo. Đối diện là Ngũ Hoàng, Mai Dân, Cẩn Du, Hạc Linh và hai đứa nhóc đáng yêu kia.
Thật đông đủ!
"Chú út, chị gái này xinh quá! ".
'_ Cậu nhóc lém lĩnh lên tiếng.
" Cảm ơn bé. "-
'- Mẫn Chi cười cười đưa tay xoa má tròn tròn của thằng nhóc.
Thừa hưởng gen tốt từ bố và mẹ nên hai đứa cũng đều đáng yêu, trắng hồng dự là sau này sẽ vô cùng tốn trai tốn gái đây.
" Gọi là thím đi. "-
_ Hạc Thần
" Thím út!! "
_ Hai đứa bé đồng thanh.
" Không phải..."_ Mẫn Chi xua tay, chân giậm vào chân của Hạc Thần nhưng anh lại như mất cảm giác không thấy đau mà còn cười tươi.
" Sau này cũng phải thôi. "_ Hạc Thần xoa đầu cô vô cùng cưng chiều.
" Thời gian qua cậu đã ở đâu vậy? "_ Thương Tinh nắm tay cô nhẹ nhàng hỏi.
"..."
Ân Mẫn Chi ngập ngừng vẫn là không muốn trả lời nhưng cuối cùng vẫn nói.
"Canada, tớ sống rất tốt. "
" Thật sao? "_ Thương Tinh mím môi.
Mọi người cũng nhìn Mẫn Chi khiến cho cô có chút không tự nhiên, chỉ có Nhạc Huân và Vân Hạo là cúi đầu ăn.
Bên ngoài thì tốt, bên trong đều đã sụp đổ của rồi.
" Nào ăn chút gì đi. "_ Hạc Linh phá tan bâu không khí nặng nề ấy.
" Hai người, yêu nhau rồi ư?"_ Mẫn Chi nhìn Ngũ Hoàng đang ân cần giúp Mai Dân buộc tóc lên.
" Chỉ đợi cậu về thì tổ chức hôn lễ thôi đấy. "_ Ngũ Hoàng
"Nhỡ, tớ không về thì sao?"_ Mẫn Chi cười trừ.
Thật sự cô đã không hề muốn về, chỉ có điều về rồi lại chẳng muốn đi nữa.
" Làm sao có thể chứ? Bọn tớ biết cậu sẽ về mà."_ Thương Tinh
"Dù 10 năm có hơi dài nhưng mà trong những buổi tiệc quan trọng nhất cuộc đời ấy làm sao có thể thiếu cậu được kia chứ?"_
_ Nhất Dật
" Thế bây giờ cậu đang yêu ai? "_ Ân Mẫn Chi hời hợt hỏi. Lúc trước cậu ta cứ cách một tháng lại có một cô người yêu, không biết bây giờ có bỏ cái tính lăng nhăng ấy không nữa.
"Tinh Tinh. "
Ân Mẫn Chi đang gấp miếng thịt thì dừng lại, cảm thấy như vừa bị trời dán xuống một cú sét thật to ấy chứ.
Chuyện gì cơ?
" Cậu... Hai người...? "-
'_ Ân Mẫn Chi suýt chút thì hàm đã rơi xuống đất. Giờ thì mới để ý, trên tay bọn họ đều đã
đeo nhẫn đính hôn cả rồi.
" Không ngờ chứ gì? "_ Ngũ Hoàng bật cười.
"Người được mệnh danh lăng nhăng nhất trường học năm xưa lại bị cô bạn thanh mai trúc mã của mình hớp hồn đấy. "
"Này đừng nhắc nữa, mỗi lần nhớ đến cô ấy đều giận dỗi rất lâu đấy. "_ Nhất Dật đau khổ nói.
"Quá khứ huy hoàng quá mà. "_ Thương Tinh liếc liếc Nhất Dật.
"Sao có thể chứ? Nhất Dật...? Thương Tinh..? "_ Ân Mẫn Chi há hốc mồm, rõ ràng là không tin vào chuyện này một chút nào.
" Bất ngờ đến thế ư? "_ Thương Tinh chớp mắt một cái.
Ân Mẫn Chi giật giật mi mắt.
" Tôi không ngờ... gu của cậu lại kém như vậy. "_ Mẫn Chi lạnh nhạt nói.
"Khụ."-
'_ Nhất Dật / Thương Tinh
" Chi Chi, tớ có tệ đâu? Tớ có đủ 4 tế luôn ấy. Cái gì tớ cũng có hết. "_ Nhất Dật suýt thì rơi nước mắt. Ngày xưa,
Ân Mẫn Chi luôn là người bênh vực cậu vậy mà bây giờ lại ở trước mặt thẳng thắng chê bai cậu như thế. Thật đau lòng mà.
" Hừ! Cậu tốt nhất là tốt như thế. "_ Ân Mẫn Chi
Nhất Dật tốt thì tốt thật nhưng yêu đương thì...
"Cậu lo cho tớ sao? "_ Thương Tinh dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Mẫn Chi.
"Không có."
" Cậu và Mẫn Chi làm sao quen biết nhau vậy? ".
- Ngũ Hoàng nhìn Vân Hạo.
"Người đầu tiên tôi gặp ở Canada là Mẫn Chi. Như đã nói, chúng tôi làm bạn 9 năm chưa từng rời xa nhau quá lâu. "_ Nói đến đây Vân Hạo còn nhìn Hạc Thần nhếch môi thách thức.
Đấy, cứ như thế thì hỏi sao không cãi nhau chứ.
Ân Mẫn Chi cũng không ý kiến gì vì sự thật chính là như vậy. Có thể nói Vân Hạo là người hiểu rất rõ cô, luôn luôn là người ra mặt bảo vệ cho cô.
Bọn họ hơi mím môi, mỗi người đều đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không cách nào tìm ra cô.
" Haha nếu như là bạn của Mẫn Chi thì cũng là bạn của chúng ta. "_ Nhất Dật cười lớn đứng dậy khui chay rượu mà cậu mang đến.
"Cảm ơn cậu thời gian qua đã giúp đỡ Mẫn Chi."_ Hạc Thần chậm rãi lên tiếng, có thể nói đây là lời nói dễ nghe nhất từ lúc anh gặp Vân Hạo.
" Đều là việc tôi cần phải làm. ".
'_ Vân Hạo cười cười, cầm ly rượu lên nhấp vài ngụm.
" Sau này không cần nữa, vì có tôi rồi. ".
_ Hạc Thần
" Còn phải xem Mẫn Chi thế nào."
Mọi người cùng lúc nhìn về phía Mẫn Chi nhưng cô thì đang bận nhai đồ ăn, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thịt xào cà chua ở gần Mai Dân có chút muốn ăn mà có vẻ hơi xa.
Hạc Thần đứng dậy vươn tay lấy đĩa thịt đến gần, đặt xuống trước mặt cô.
"Ô! "_ Mẫn Chi
"Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng vì nhóm chúng ta đã đoàn tụ đông đủ nào. "_ Nhất Dật đứng dậy giơ ly lên.
Cùng lúc mọi người cũng đều đứng dậy, cả Vân Hạo và Nhẫn Dương cùng hai đứa trẻ cũng như thế, hai đứa nhóc cầm ly nước trái cây vui vẻ đứng dậy nhưng Mẫn Chi vẫn ngồi đó.
Ân Mẫn Chi uống cạn ly rượu vang trước sự ngạc nhiên của mọi người rồi lại rót một ly khác nhưng là loại rượu mạnh khác.
" Thật không nghĩ đến sau quảng thời gian dài ấy mà các cậu vẫn luôn chờ tôi. "
" Tôi không đáng... Sau ngày hôm nay, chúng ta xem như là không quen biết. Tôi rất cảm ơn vì các cậu vẫn luôn nhớ đến tôi. "
" Các cậu có thể hận, có thể ghét, tôi sẽ không ý kiến. "
Ân Mẫn Chi khép hờ mắt nhìn chăm chằm vào ly rượu trắng.
Ân Nhạc Huân muốn nói nhưng bị Mạc Vân Hạo kéo lại cũng đành thôi.
Ân Mẫn Chi uống cạn tiếp ly rượu đó rồi đứng dậy, ở trước mặt mọi người cúi đầu.
"Cảm ơn nhưng tôi không đáng. "
" Tại sao chứ?"_ Thương Tinh
"Tại sao chứ?"_ Thương Tinh
" Mẫn Chi, tớ có thể hiểu cho cậu, tớ... "
Ân Mẫn Chi không muốn nghe mà trực tiếp bỏ đi lên phòng.
" Hạc Thần..."-
_ Thương Tinh nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Cô không thể hiểu nổi. Cô còn tưởng họ đã có thể làm hòa với nhau nhưng tại sao..? Tại sao Ân Mẫn Chi vẫn cố chấp một cách ngu ngốc như vậy?
Hạc Thần mím môi nhìn theo bóng dáng cô độc đang đi lên cầu thang kia.
Ân Mẫn Chi siết chặt lòng bàn tay, từng bước đi lên lầu. Có ai biết được cô phải dùng bao nhiêu can đảm mới có thể nói ra được lời đó không?
Ân Mẫn Chi khóa cửa phòng từ bên trong, trong ngăn tủ có khá nhiều loại rượu mà cô cất. Ân Mẫn Chi lấy ra không rót ra ly mà trực tiếp đưa lên miệng uống một hơi, tay lần mò tìm gói thuốc lá.
Hai tay cô run rẩy như sợ hãi một điều gì đó. Nếu có người nào bước vào căn phòng sẽ thấy cô giống như một kẻ phát điên vì nghiện ngập.
Họ không biết Ân Mẫn Chi từng rất ghét uống rượu, tửu lượng của cô từng rất không tốt, cô cũng rất ghét vừa thuốc lá vì nó khó ngửi đến mức khó thở. Nhưng bây giờ... tửu rượu của cô vô cùng tốt vì nó là liều thuốc giúp cô tỉnh táo lúc bị trầm cảm... mùi thuốc lá lại có thể lắp đầy mùi thuốc sát trùng khó ngửi kia.
Thật tốt! Những thứ mà chúng ta từng rất ghét lại có thể giúp ta chữa lành vết thương lòng...
" Hết tuần này là đến một tháng rồi nhỉ? "_ Vân Hạo chầm chậm lên tiếng.
" Ừ! "_ Nhạc Huân
"Có chuyện gì? "_ Hạc Thần
"Cách một tháng, Mẫn Chi phải đổi thuốc một lần. "_ Vân Hạo điểm nhiên nói.
Nhẫn Dương, Vân Hạo. Đối diện là Ngũ Hoàng, Mai Dân, Cẩn Du, Hạc Linh và hai đứa nhóc đáng yêu kia.
Thật đông đủ!
"Chú út, chị gái này xinh quá! ".
'_ Cậu nhóc lém lĩnh lên tiếng.
" Cảm ơn bé. "-
'- Mẫn Chi cười cười đưa tay xoa má tròn tròn của thằng nhóc.
Thừa hưởng gen tốt từ bố và mẹ nên hai đứa cũng đều đáng yêu, trắng hồng dự là sau này sẽ vô cùng tốn trai tốn gái đây.
" Gọi là thím đi. "-
_ Hạc Thần
" Thím út!! "
_ Hai đứa bé đồng thanh.
" Không phải..."_ Mẫn Chi xua tay, chân giậm vào chân của Hạc Thần nhưng anh lại như mất cảm giác không thấy đau mà còn cười tươi.
" Sau này cũng phải thôi. "_ Hạc Thần xoa đầu cô vô cùng cưng chiều.
" Thời gian qua cậu đã ở đâu vậy? "_ Thương Tinh nắm tay cô nhẹ nhàng hỏi.
"..."
Ân Mẫn Chi ngập ngừng vẫn là không muốn trả lời nhưng cuối cùng vẫn nói.
"Canada, tớ sống rất tốt. "
" Thật sao? "_ Thương Tinh mím môi.
Mọi người cũng nhìn Mẫn Chi khiến cho cô có chút không tự nhiên, chỉ có Nhạc Huân và Vân Hạo là cúi đầu ăn.
Bên ngoài thì tốt, bên trong đều đã sụp đổ của rồi.
" Nào ăn chút gì đi. "_ Hạc Linh phá tan bâu không khí nặng nề ấy.
" Hai người, yêu nhau rồi ư?"_ Mẫn Chi nhìn Ngũ Hoàng đang ân cần giúp Mai Dân buộc tóc lên.
" Chỉ đợi cậu về thì tổ chức hôn lễ thôi đấy. "_ Ngũ Hoàng
"Nhỡ, tớ không về thì sao?"_ Mẫn Chi cười trừ.
Thật sự cô đã không hề muốn về, chỉ có điều về rồi lại chẳng muốn đi nữa.
" Làm sao có thể chứ? Bọn tớ biết cậu sẽ về mà."_ Thương Tinh
"Dù 10 năm có hơi dài nhưng mà trong những buổi tiệc quan trọng nhất cuộc đời ấy làm sao có thể thiếu cậu được kia chứ?"_
_ Nhất Dật
" Thế bây giờ cậu đang yêu ai? "_ Ân Mẫn Chi hời hợt hỏi. Lúc trước cậu ta cứ cách một tháng lại có một cô người yêu, không biết bây giờ có bỏ cái tính lăng nhăng ấy không nữa.
"Tinh Tinh. "
Ân Mẫn Chi đang gấp miếng thịt thì dừng lại, cảm thấy như vừa bị trời dán xuống một cú sét thật to ấy chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện gì cơ?
" Cậu... Hai người...? "-
'_ Ân Mẫn Chi suýt chút thì hàm đã rơi xuống đất. Giờ thì mới để ý, trên tay bọn họ đều đã
đeo nhẫn đính hôn cả rồi.
" Không ngờ chứ gì? "_ Ngũ Hoàng bật cười.
"Người được mệnh danh lăng nhăng nhất trường học năm xưa lại bị cô bạn thanh mai trúc mã của mình hớp hồn đấy. "
"Này đừng nhắc nữa, mỗi lần nhớ đến cô ấy đều giận dỗi rất lâu đấy. "_ Nhất Dật đau khổ nói.
"Quá khứ huy hoàng quá mà. "_ Thương Tinh liếc liếc Nhất Dật.
"Sao có thể chứ? Nhất Dật...? Thương Tinh..? "_ Ân Mẫn Chi há hốc mồm, rõ ràng là không tin vào chuyện này một chút nào.
" Bất ngờ đến thế ư? "_ Thương Tinh chớp mắt một cái.
Ân Mẫn Chi giật giật mi mắt.
" Tôi không ngờ... gu của cậu lại kém như vậy. "_ Mẫn Chi lạnh nhạt nói.
"Khụ."-
'_ Nhất Dật / Thương Tinh
" Chi Chi, tớ có tệ đâu? Tớ có đủ 4 tế luôn ấy. Cái gì tớ cũng có hết. "_ Nhất Dật suýt thì rơi nước mắt. Ngày xưa,
Ân Mẫn Chi luôn là người bênh vực cậu vậy mà bây giờ lại ở trước mặt thẳng thắng chê bai cậu như thế. Thật đau lòng mà.
" Hừ! Cậu tốt nhất là tốt như thế. "_ Ân Mẫn Chi
Nhất Dật tốt thì tốt thật nhưng yêu đương thì...
"Cậu lo cho tớ sao? "_ Thương Tinh dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Mẫn Chi.
"Không có."
" Cậu và Mẫn Chi làm sao quen biết nhau vậy? ".
- Ngũ Hoàng nhìn Vân Hạo.
"Người đầu tiên tôi gặp ở Canada là Mẫn Chi. Như đã nói, chúng tôi làm bạn 9 năm chưa từng rời xa nhau quá lâu. "_ Nói đến đây Vân Hạo còn nhìn Hạc Thần nhếch môi thách thức.
Đấy, cứ như thế thì hỏi sao không cãi nhau chứ.
Ân Mẫn Chi cũng không ý kiến gì vì sự thật chính là như vậy. Có thể nói Vân Hạo là người hiểu rất rõ cô, luôn luôn là người ra mặt bảo vệ cho cô.
Bọn họ hơi mím môi, mỗi người đều đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không cách nào tìm ra cô.
" Haha nếu như là bạn của Mẫn Chi thì cũng là bạn của chúng ta. "_ Nhất Dật cười lớn đứng dậy khui chay rượu mà cậu mang đến.
"Cảm ơn cậu thời gian qua đã giúp đỡ Mẫn Chi."_ Hạc Thần chậm rãi lên tiếng, có thể nói đây là lời nói dễ nghe nhất từ lúc anh gặp Vân Hạo.
" Đều là việc tôi cần phải làm. ".
'_ Vân Hạo cười cười, cầm ly rượu lên nhấp vài ngụm.
" Sau này không cần nữa, vì có tôi rồi. ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
_ Hạc Thần
" Còn phải xem Mẫn Chi thế nào."
Mọi người cùng lúc nhìn về phía Mẫn Chi nhưng cô thì đang bận nhai đồ ăn, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thịt xào cà chua ở gần Mai Dân có chút muốn ăn mà có vẻ hơi xa.
Hạc Thần đứng dậy vươn tay lấy đĩa thịt đến gần, đặt xuống trước mặt cô.
"Ô! "_ Mẫn Chi
"Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng vì nhóm chúng ta đã đoàn tụ đông đủ nào. "_ Nhất Dật đứng dậy giơ ly lên.
Cùng lúc mọi người cũng đều đứng dậy, cả Vân Hạo và Nhẫn Dương cùng hai đứa trẻ cũng như thế, hai đứa nhóc cầm ly nước trái cây vui vẻ đứng dậy nhưng Mẫn Chi vẫn ngồi đó.
Ân Mẫn Chi uống cạn ly rượu vang trước sự ngạc nhiên của mọi người rồi lại rót một ly khác nhưng là loại rượu mạnh khác.
" Thật không nghĩ đến sau quảng thời gian dài ấy mà các cậu vẫn luôn chờ tôi. "
" Tôi không đáng... Sau ngày hôm nay, chúng ta xem như là không quen biết. Tôi rất cảm ơn vì các cậu vẫn luôn nhớ đến tôi. "
" Các cậu có thể hận, có thể ghét, tôi sẽ không ý kiến. "
Ân Mẫn Chi khép hờ mắt nhìn chăm chằm vào ly rượu trắng.
Ân Nhạc Huân muốn nói nhưng bị Mạc Vân Hạo kéo lại cũng đành thôi.
Ân Mẫn Chi uống cạn tiếp ly rượu đó rồi đứng dậy, ở trước mặt mọi người cúi đầu.
"Cảm ơn nhưng tôi không đáng. "
" Tại sao chứ?"_ Thương Tinh
"Tại sao chứ?"_ Thương Tinh
" Mẫn Chi, tớ có thể hiểu cho cậu, tớ... "
Ân Mẫn Chi không muốn nghe mà trực tiếp bỏ đi lên phòng.
" Hạc Thần..."-
_ Thương Tinh nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Cô không thể hiểu nổi. Cô còn tưởng họ đã có thể làm hòa với nhau nhưng tại sao..? Tại sao Ân Mẫn Chi vẫn cố chấp một cách ngu ngốc như vậy?
Hạc Thần mím môi nhìn theo bóng dáng cô độc đang đi lên cầu thang kia.
Ân Mẫn Chi siết chặt lòng bàn tay, từng bước đi lên lầu. Có ai biết được cô phải dùng bao nhiêu can đảm mới có thể nói ra được lời đó không?
Ân Mẫn Chi khóa cửa phòng từ bên trong, trong ngăn tủ có khá nhiều loại rượu mà cô cất. Ân Mẫn Chi lấy ra không rót ra ly mà trực tiếp đưa lên miệng uống một hơi, tay lần mò tìm gói thuốc lá.
Hai tay cô run rẩy như sợ hãi một điều gì đó. Nếu có người nào bước vào căn phòng sẽ thấy cô giống như một kẻ phát điên vì nghiện ngập.
Họ không biết Ân Mẫn Chi từng rất ghét uống rượu, tửu lượng của cô từng rất không tốt, cô cũng rất ghét vừa thuốc lá vì nó khó ngửi đến mức khó thở. Nhưng bây giờ... tửu rượu của cô vô cùng tốt vì nó là liều thuốc giúp cô tỉnh táo lúc bị trầm cảm... mùi thuốc lá lại có thể lắp đầy mùi thuốc sát trùng khó ngửi kia.
Thật tốt! Những thứ mà chúng ta từng rất ghét lại có thể giúp ta chữa lành vết thương lòng...
" Hết tuần này là đến một tháng rồi nhỉ? "_ Vân Hạo chầm chậm lên tiếng.
" Ừ! "_ Nhạc Huân
"Có chuyện gì? "_ Hạc Thần
"Cách một tháng, Mẫn Chi phải đổi thuốc một lần. "_ Vân Hạo điểm nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro