Chó cắn chủ
Thâm Hải Tiên Sinh
2024-11-20 01:13:47
Trung - Việt: Linh Thần
- --
Trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành, anh cau mày nhìn hắn: "Celuecus... nghe thấy chưa, tôi nói, đưa tôi lên đó!"
Đột nhiên cơ thể anh nhẹ bẫng, được ôm lên cầu.
Medusa muốn đứng lên, nhưng Celuecus vẫn rạp trên người anh, lồng ngực hắn phập phồng dồn dập, thở hổn hển, hơi thở nóng hầm hập, tai hình cánh vàng kim cũng vì vậy mà ứ máu ánh lên màu đỏ vàng, mặt mày đỏ au.
Là rượu sao... Chết tiệt, sao anh lại cho người cá uống rượu?
Đúng là điên rồi.
Có lẽ cồn đã kích thích tính tấn công của người cá...
Medusa hối hận vô cùng, anh thầm nghĩ, nhưng lại thấy cơ thể nóng lên, không biết vì uống rượu hay bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ trên người Celuecus, cảm giác đáng sợ như thể sắp bị một ngọn lửa cháy mãnh liệt nuốt chửng khiến anh giơ tay lên tát Celuecus một cái rõ mạnh: "Cậu tỉnh táo một chút cho tôi, cút dậy ngay!"
Trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên hiện rõ dấu tay anh, nhưng sau đó, "bộp" một tiếng, cổ tay anh bị nắm lấy thật mạnh! Đôi mắt xanh tối sầm ẩn trong bóng tối híp lại, anh như bị đánh trúng gáy, đầu ngửa lên đập lên thủy tinh, ánh mắt trong thoáng chốc trở nên rời rạc.
Celuecus thở hổn hển, nhìn chằm chằm con mồi dưới người mình, xương máu đều như lửa thiêu, tất cả trong mắt đều đang cháy bừng bừng, vặn vẹo, chỉ có dáng vẻ chàng trai tóc bạch kim trước mắt này là rõ ràng, hình như con mồi của hắn cũng giống hắn, cũng chịu kích thích bởi sóng âm cùng tộc, không những đôi mắt màu nhạt rời rạc, mà còn mê ly ôn hòa, vệt ửng hồng dần lan ra từ tai và má, đuôi mắt và đôi môi lạnh lùng cũng ướt át... quyến rũ đến mức chấn động cả hồn phách. Hắn từng thấy dáng vẻ này rồi, đã thấy trong quá khứ rồi, cũng chỉ có một lần thôi... Lần ấy khiến hắn ngày nhớ đêm mong, khao khát điên cuồng đến hiện tại. Sau đó hắn đã hối hận rất nhiều lần, nếu khi đó hắn có thể liệu được tất cả những chuyện xảy ra sau đó thì chắc chắn... chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Hắn sẽ bất chấp tất cả làm đến cùng, khiến anh trở thành bạn đời của hắn ngay lúc đó.
Hình ảnh khi đó tràn vào đầu, trạng thái lúc đó và hiện tại gần như xếp chồng lên nhau, mạch máu của Celuecus căng lên, hắn cúi đầu nhìn thử, màng vảy bên dưới đã hở ra hoàn toàn rồi, vật tượng trưng cho giống đực vẫn chưa phát dục hoàn thiện đã đứng sừng sững lên rồi, phần đầu căng lên sung huyết, đã vào trạng thái muốn giao phối ngay rồi.
Hắn động dục sớm.
Dù là lần đầu tiên đến kỳ động dục nhưng hắn cũng rất rõ, khi người cá đến kỳ động dục mà không gioa phối sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn sẽ cương vậy mãi, bị ham muốn giao phối ngày càng mãng liệt chi phối, đến khi điên cuồng hoàn toàn.
Tranh thủ bây giờ... nhận lúc bây giờ hắn vẫn còn chút lý trí...
Dù đây không phải nơi phù hợp, năm trong sự khống chế của hắn, còn có người xấu giám sát, hắn cũng phải chiếm lấy anh một lần.
Hắn nghiến răng, vừa khéo, chẳng phải anh muốn yoila của hắn sao?
Bây giờ, hắn có thể cho anh rồi.
Hắn cúi đầu, mạnh bạo phủ lấy môi chàng trai tóc bạch kim.
Khác với trước đó, lúc này đôi môi con mồi rất đỗi mềm mại, băng đã bị lửa hòa tan, suối ngọt ấm nóng tràn ra từ kẽ hở, đầu lưỡi Celuecus luồn sâu vào trong, tham lam say mê mút mát quấn lấy lưỡi anh. Đầu lưỡi quấn quýt như thiêu như đốt, anh không nhịn được rên một tiếng, không biết vì khát hay vì khó thở mà anh vô thức mút lấy hắn.
Thần kinh Celuecus đứt "phựt", bị phản ứng đáp lại đột ngột này kích thích máu dồn lên não, bàn tay có màng siết chặt eo anh vào lòng, hôm sâu hơn. Lúc này cơ thể chàng trai vì nóng lên mà vô cùng mềm mại hệt như không xương. Hắn hôn dần xuống cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của anh, để lại những vệt đỏ chi chít suốt dọc đường đến tần xương quai xanh.
Lần đầu tiếp nhận nụ hôn kịch liệt thế này, lại có thêm hơi nóng của cồn khiến cơ thể Medusa nhạy cảm vô cùng, mỗi lần người cá thiếu niên chạm vào đều khiến anh run lên trong vô thức. Anh ngửa đầu, khóa áo bảo hộ bị Celuecus hôn mở ra, để lộ lồng ngực trắng trẻo. Celuecus hôn dọc xuống, ánh mắt lượn lờ chỗ điểm đỏ như ẩn như hiện kia, hơi thở càng nặng nề hơn.
Hắn nâng eo chàng trai lên, cúi đầu xuống.
"Ưm!" Toàn thân Medusa run lên, ưỡn reo, đôi mắt nhạt màu rời rạc chợt mở to, đuôi mắt nóng lên đỏ ửng, mái tóc màu bạc tán loạn trên thủy tinh, mười ngón tay dài có thể dễ dàng lấy mạng người khác quơ quàng trên thủy tinh, nhưng chẳng nắm bắt được gì, chỉ có thể mặc cho người cá thiếu niên động dục này làm càn trên ngực anh.
Celuecus vân vê lưng anh, suồng sã tham lam thưởng thức trái cấm trong miệng, nhưng chỉ như vậy vốn không đủ để thỏa mãn cơn nóng bức ngày càng dữ dội trong cơ thể, bàn tay có màng của hắn lần mò lướt xuống từng đốt sống lưng gồ lên của chàng trai, lần sờ đến chỗ thịt mềm căng tròn vểnh lên cách lớp che chắn mỏng trên da anh... rồi đến khe hẹp giữa hai núi thịt mềm kia.
Dù hắn không quen thuộc với cấu tạo cơ thể khác người cá, nhưng bản năng giống đực nói với hắn... chính là nơi này.
Chỉ cần tiến vào đây, để lại dấu ấn của hắn... Anh sẽ là của hắn.
Hoàn toàn... là của hắn.
Máu nóng sục sôi, ham muốn cố kìm nén đang tràn ra khắp cơ thể. Hắn nâng eo mềm nhũn của chàng trai lên, lật người anh lại, buộc tồn tại vẫn luôn ngự trị hắn rạp eo xuống, nâng mông lên, quỳ bên dưới mình.
Ngay lúc này, thuần phục hắn, khuất phục dưới hắn.
Khuất phục dưới tồn tại từng bị anh xem là nỗi sỉ nhục... muốn trốn tránh, nhốt ngoài cửa, không muốn chấp nhận.
Cảnh tượng này khiến hung thú của thiếu niên phấn khích đến cực điểm.
Thư thế áp bức lăng nhục như một con thú giống cái chấp nhận giao phối khiến chàng trai tóc bạch kim quen là người khống chế chống cự trong lúc đầu óc vẫn mơ màng, anh cau mày, cơ thể nhạy cảm nóng rực khẽ run lên khi sau gáy bị cắn bất chợt, gần như ngửa đầu đón ý hùa theo.
Celuecus hít mùi vị trên người anh thật sâu, con ngươi u ám, đuôi cá nóng rực cọ cọ xương cụt anh vài cái, bàn tay có mang đâm vào lớp che chắn mỏng manh trên người anh. Đột nhiên, một tiếng "ầm" vang lên! Tàu chợt chấn động khiến động tác hắn trì trệ, Medusa cũng bừng tỉnh.
Mái tóc xoăn đen rũ xuống mắt, đuôi cá vàng kim quấn lấy một bên đùi anh, hai bàn tay có màng sẫm màu giữ tay anh, đan xen với mười ngón tay anh, nhiệt độ lòng bàn tay thiêu đốt hệt như gông cùm hình phạt thiêu sống.
"Celuecus... cậu làm gì đấy?" Medusa rít từng tiếng qua kẽ răng, cười lạnh lùng: "Không phải cậu muốn tranh thủ thời cơ giết chủ nhân mình đấy chứ?"
Celuecus không đáp lời, răng cắn bên cổ anh càng chặt hơn.
Trong thoáng chốc Medusa thấy lạnh thấu xương. Suýt nữa anh đã tin vào lòng trung thành của người cá này rồi! Quả thật trước đó anh nên nhỏ răng hắn!
Anh dùng sức đạp hai chân, vùng vẫy bò về trước, eo lại bị siết chặt, bị anh tay Celuecus ghì lại kéo về, răng nanh của hắn vẫn chắn chặt gày anh không buông, một bàn tay có màng lân la trượt xuống ngực rồi bụng anh, móng vuốt sắc bén xé toạc đồ bảo hộ của anh trong thoáng chốc, chạm đến làn da trần trụi, dường như muốn mổ bụng anh ra. Đột nhiên nhớ đến hình ảnh hắn mổ xẻ con sâu biển khổng lồ kia bằng tay không, lông măng trên người Medusa dựng ngược, dạo này ngày đêm cận kề bên Celuecus, anh đã bị sự ngoan ngoãn phục tùng của hắn làm tê liệt rồi, suýt nữa quên hắn là thú hoang hung hăng cỡ nào!
Ham muốn sống sót mãnh liệt khiến thần kinh Medusa nổ tung, Ceto trên cổ tay đột nhiên bung ra, tụ lại thành một mũi nhọn đâm xuyên bàn tay có màng của Celuecus! Cảm thấy đối phương bị đau nên động tác trì trệ, anh quay lại húc một gối vào đầu hắn, vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của đuôi cá, gần như quỳ bò trong miệng cống, lăn vào hồ nước, đóng cửa lại. Nước khác với bên ngoài, nước hồ lạnh lẽo khiến anh tỉnh táo hơn một chút, giơ tay đẩy cửa thủy tinh ra, bò vào rồi khóa cửa lại.
Lại một tiếng động lớn vang lên, tiếng cảnh báo chói tai vang lên xung quanh, ánh đèn chợt tắt ngúm, thay vào đó là nguồn điện dự phòng màu đỏ sẫm chớp tắt, dưới chân cứ liên tục chòng chành, hình như con tàu của viện y học Đế quốc này đang chuyển động.
Chuyện gì vậy?
Medusa lắc đầu, lảo đảo đi đến trước khoang ngủ, lấy lọ thuốc ra, uống liều gấp đôi bình thường.
Nhưng hình như chẳng thấm vào đâu.
Anh vịn tường, cảm thấy cơn choáng mãnh liệt hơn.
Lạnh lùng nhìn về phía thủy tinh một chiều chỉ có thể nhìn thấy trong hồ nước, anh nghiến chặt răng đến phát ngứa, trong lòng chợt cuồn cuộn ý muốn giết chóc... không phải rượu, chắc chắn có người... động tay động chân gì đó, mới khiến cả anh và Celuecus xuất hiện tình trạng lạ. Có lẽ, tấn công ban nãy không phải ý của Celuecus.
Dưới chân chấn động nhiều hơn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy tiền đồn cảng đâu nữa, đèn đóm quanh cảng đang di chuyển nhanh chóng... có thể nói tàu này đang di chuyển khỏi cảng Đế quốc Saint Buren với tốc độ cực nhanh.
Tàu của viện y học Đế quốc sẽ đi đâu?
Mồ hôi chảy xuống má, anh mở cổ áo ra, hít sâu vài hơi, cảm giác choáng váng càng dữ dội hơn, anh nhìn lại, trên cầu thủy tinh, Celuecus đã chẳng còn tăm hơi, chỉ còn lại một vệt máu.
Lúc nãy anh ra tay rất nặng... chắc chắn Celuecus bị anh làm bị thương không nhẹ, không biết người cá có chấn động não không...
Anh tựa cửa ngồi bệt xuống.
Hình như trên người càng nóng hơn, đầu cũng choáng váng. Anh không thấy ngoài cửa thủy tinh đã khóa chặt sau lưng anh có một bàn tay có màng mon men mò đến.
........
"Chớ nhúc nhích."
Nòng súng cứng rắn kề sau đầu, Frukz từ từ giơ hai tay lên, bị người phía sau đá vào sau gối, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Dù là ai, dám cướp tàu của viện y học Đế quốc, chắc chắn là một kẻ gan to bằng trời không biết tiếc mạng, anh ta không muốn cố chấp với người thế này.
"Mở cửa ra." Một giọng nói trầm vang lên từ phía sau, giọng điệu lộ vẻ căm giận tận xương tủy: "Tôi muốn... người đó."
Đến chỗ... Medusa?
Frukz do dự giơ tay ra ấn nút mở cửa, nhìn người phía sau đi về trước. Đó là một thanh niên cao gầy, gương mặt tuấn tú nhưng sắc mặt xanh xao bệnh tật, gò má hóp sâu, lộ rõ xương gò má, mà đôi mắt màu tro ấy...
Đó là đôi mắt của bần dân thấp kém điển hình, chứa đựng cuộc sống bể dâu, thù hận và không cam lòng, và lửa giận tăm tối bùng lên từ đó.
Lúc này đôi mắt kia nhìn chằm chằm người gần như hôn mê trong cửa kia, từ từ bước vào.
Frukz nhanh chóng liếc về sau, hơn mười kẻ nổi loạn từ cấp thấp trong Saint Buren đứng trước cửa, bọn họ mặc đồng phục quân tiền đồn cảng, đều được trang bị không ít súng ống, không biết sao lại kéo vào cướp viện y học của bọn họ mà thần không biết quỷ không hay như vậy...
Rõ ràng đây là hành động được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, con tàu anh ta đang đứng không phải phần cốt lõi của viện y học, mà hình như bọn họ chỉ khống chế tàu này mà thôi.
Vừa khéo... tối nay tàu này cũng muốn rời cảng...
Chết tiệt, thiên thần nhỏ của anh ta vẫn nghỉ ngơi trong phòng cách ly nào đó trên tàu này, trên người cậu ấy vẫn có vết thương súng bắn chưa lành, anh ta vẫn chưa kịp đưa cậu ấy đi.
Không biết người thầy thân yêu của anh ta có thể làm kịp thời không.
Anh ta vô thức nhìn về phía camera trên đầu, bên trên không sáng đèn, rõ ràng ban nãy mạch điện camera đã bị ngắt mất mà chẳng ai hay.
Anh ta phải cứu cậu ấy, cứu thiên thần nhỏ của anh ta.
Frukz bị một tên phản loạn cảm nhận được sự khác thường dùng báng súng nện ngã xuống đất, siết chặt nắm tay.
"Cậu sao vậy, Medusa?" Nhìn chàng trai tóc bạch kim dựa vào cửa, ánh mắt hơi mê mang trước mặt, Hillier nắm chặt cổ áo kéo anh dậy đè lên cửa, chợt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, lúc này anh ta cũng thấy được những vết đỏ chi chít dưới cổ áo bảo hộ mở ra.
Anh ta cau mày, cảm thấy vô cùng ghê tởm, vô cùng chán ghét: "Dốc hết sức để chen lên trên, để rồi ở đây quần áo xốc xếch, uống rượu say khướt, bị chơi thành thế này? Đây chính là điều cậu muốn?"
Medusa chớp mắt hình ảnh trước mắt hòa thành một, lúc thấy rõ đối phương là ai, con ngươi anh co lại: "Hillier? Cậu..."
Chẳng để anh nói thêm một từ, bụng đã bị húc một gối thật mạnh, đau đến mức không thốt nên lời, anh loạng choạng vài bước, hai chân mềm nhũn, được cánh tay chàng trai gầy gò đỡ lấy.
Sức mạnh cơ học không tương xứng với hàm lượng cơ của cánh tay nhấc cả người anh lên, ánh mắt anh nhìn qua nách đối phương, nhìn về phía thủy tinh của hồ nước sau lưng. Lúc này, đột nhiên chùm sáng vàng kim bùng nổ, mảnh vỡ thủy tinh tung tóe khắp nơi, một làn sóng tấn công khổng lồ ập đến chỗ anh và Hillier.
Trong lúc hốt hoảng, hai người va mạnh vào trường, ngã xuống đất, cánh tay phụ thuộc vào khung xương cơ khí kia vẫn giữ lấy anh, trong tiếng ù tai dữ dội, anh nghe thấy tiếng Hillier gào to: "Nổ súng! Mau nổ súng!"
Medusa nhướng mí mắt nặng trĩu lên, thấy bóng dáng trong làn mưa đạn. Mái tóc dài đen của thiếu niên nhảy múa trong ánh lửa, nửa người trên gần như bị bắn thành cái sàng đến nơi, trên làn da màu đồng cổ đầy vết đạn, chỉ có đuôi cá vàng kim xinh đẹp lộng lẫy vẫn hoàn hảo, nhưng hắn vẫn đang đến gần bọn họ, trong đôi mắt xanh lục ấy bùng lên lửa giận mãnh liệt, đuôi cá và trên người hắn là ngọn lửa thiêu đốt hệt như Ma Long trong địa ngục, quanh người tỏa ra khí chấp đàn áp cực mạnh khiến tất cả mọi người đều ngạt thở, bị bao trùm bởi sự khủng hoảng to lớn.
Dáng vẻ ấy thật sự giống như sẽ hủy diệt tất cả những thứ lọt vào tầm mắt... tất cả những thứ chặn trước tầm mắt hắn.
Đối diện với đôi mắt xanh lục rực cháy đang nhìn mình, Medusa thấy lòng mình hoảng hốt.
Celuecus... muốn làm gì?
—
LT: H hụt =)))
- --
Trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành, anh cau mày nhìn hắn: "Celuecus... nghe thấy chưa, tôi nói, đưa tôi lên đó!"
Đột nhiên cơ thể anh nhẹ bẫng, được ôm lên cầu.
Medusa muốn đứng lên, nhưng Celuecus vẫn rạp trên người anh, lồng ngực hắn phập phồng dồn dập, thở hổn hển, hơi thở nóng hầm hập, tai hình cánh vàng kim cũng vì vậy mà ứ máu ánh lên màu đỏ vàng, mặt mày đỏ au.
Là rượu sao... Chết tiệt, sao anh lại cho người cá uống rượu?
Đúng là điên rồi.
Có lẽ cồn đã kích thích tính tấn công của người cá...
Medusa hối hận vô cùng, anh thầm nghĩ, nhưng lại thấy cơ thể nóng lên, không biết vì uống rượu hay bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ trên người Celuecus, cảm giác đáng sợ như thể sắp bị một ngọn lửa cháy mãnh liệt nuốt chửng khiến anh giơ tay lên tát Celuecus một cái rõ mạnh: "Cậu tỉnh táo một chút cho tôi, cút dậy ngay!"
Trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên hiện rõ dấu tay anh, nhưng sau đó, "bộp" một tiếng, cổ tay anh bị nắm lấy thật mạnh! Đôi mắt xanh tối sầm ẩn trong bóng tối híp lại, anh như bị đánh trúng gáy, đầu ngửa lên đập lên thủy tinh, ánh mắt trong thoáng chốc trở nên rời rạc.
Celuecus thở hổn hển, nhìn chằm chằm con mồi dưới người mình, xương máu đều như lửa thiêu, tất cả trong mắt đều đang cháy bừng bừng, vặn vẹo, chỉ có dáng vẻ chàng trai tóc bạch kim trước mắt này là rõ ràng, hình như con mồi của hắn cũng giống hắn, cũng chịu kích thích bởi sóng âm cùng tộc, không những đôi mắt màu nhạt rời rạc, mà còn mê ly ôn hòa, vệt ửng hồng dần lan ra từ tai và má, đuôi mắt và đôi môi lạnh lùng cũng ướt át... quyến rũ đến mức chấn động cả hồn phách. Hắn từng thấy dáng vẻ này rồi, đã thấy trong quá khứ rồi, cũng chỉ có một lần thôi... Lần ấy khiến hắn ngày nhớ đêm mong, khao khát điên cuồng đến hiện tại. Sau đó hắn đã hối hận rất nhiều lần, nếu khi đó hắn có thể liệu được tất cả những chuyện xảy ra sau đó thì chắc chắn... chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Hắn sẽ bất chấp tất cả làm đến cùng, khiến anh trở thành bạn đời của hắn ngay lúc đó.
Hình ảnh khi đó tràn vào đầu, trạng thái lúc đó và hiện tại gần như xếp chồng lên nhau, mạch máu của Celuecus căng lên, hắn cúi đầu nhìn thử, màng vảy bên dưới đã hở ra hoàn toàn rồi, vật tượng trưng cho giống đực vẫn chưa phát dục hoàn thiện đã đứng sừng sững lên rồi, phần đầu căng lên sung huyết, đã vào trạng thái muốn giao phối ngay rồi.
Hắn động dục sớm.
Dù là lần đầu tiên đến kỳ động dục nhưng hắn cũng rất rõ, khi người cá đến kỳ động dục mà không gioa phối sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn sẽ cương vậy mãi, bị ham muốn giao phối ngày càng mãng liệt chi phối, đến khi điên cuồng hoàn toàn.
Tranh thủ bây giờ... nhận lúc bây giờ hắn vẫn còn chút lý trí...
Dù đây không phải nơi phù hợp, năm trong sự khống chế của hắn, còn có người xấu giám sát, hắn cũng phải chiếm lấy anh một lần.
Hắn nghiến răng, vừa khéo, chẳng phải anh muốn yoila của hắn sao?
Bây giờ, hắn có thể cho anh rồi.
Hắn cúi đầu, mạnh bạo phủ lấy môi chàng trai tóc bạch kim.
Khác với trước đó, lúc này đôi môi con mồi rất đỗi mềm mại, băng đã bị lửa hòa tan, suối ngọt ấm nóng tràn ra từ kẽ hở, đầu lưỡi Celuecus luồn sâu vào trong, tham lam say mê mút mát quấn lấy lưỡi anh. Đầu lưỡi quấn quýt như thiêu như đốt, anh không nhịn được rên một tiếng, không biết vì khát hay vì khó thở mà anh vô thức mút lấy hắn.
Thần kinh Celuecus đứt "phựt", bị phản ứng đáp lại đột ngột này kích thích máu dồn lên não, bàn tay có màng siết chặt eo anh vào lòng, hôm sâu hơn. Lúc này cơ thể chàng trai vì nóng lên mà vô cùng mềm mại hệt như không xương. Hắn hôn dần xuống cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của anh, để lại những vệt đỏ chi chít suốt dọc đường đến tần xương quai xanh.
Lần đầu tiếp nhận nụ hôn kịch liệt thế này, lại có thêm hơi nóng của cồn khiến cơ thể Medusa nhạy cảm vô cùng, mỗi lần người cá thiếu niên chạm vào đều khiến anh run lên trong vô thức. Anh ngửa đầu, khóa áo bảo hộ bị Celuecus hôn mở ra, để lộ lồng ngực trắng trẻo. Celuecus hôn dọc xuống, ánh mắt lượn lờ chỗ điểm đỏ như ẩn như hiện kia, hơi thở càng nặng nề hơn.
Hắn nâng eo chàng trai lên, cúi đầu xuống.
"Ưm!" Toàn thân Medusa run lên, ưỡn reo, đôi mắt nhạt màu rời rạc chợt mở to, đuôi mắt nóng lên đỏ ửng, mái tóc màu bạc tán loạn trên thủy tinh, mười ngón tay dài có thể dễ dàng lấy mạng người khác quơ quàng trên thủy tinh, nhưng chẳng nắm bắt được gì, chỉ có thể mặc cho người cá thiếu niên động dục này làm càn trên ngực anh.
Celuecus vân vê lưng anh, suồng sã tham lam thưởng thức trái cấm trong miệng, nhưng chỉ như vậy vốn không đủ để thỏa mãn cơn nóng bức ngày càng dữ dội trong cơ thể, bàn tay có màng của hắn lần mò lướt xuống từng đốt sống lưng gồ lên của chàng trai, lần sờ đến chỗ thịt mềm căng tròn vểnh lên cách lớp che chắn mỏng trên da anh... rồi đến khe hẹp giữa hai núi thịt mềm kia.
Dù hắn không quen thuộc với cấu tạo cơ thể khác người cá, nhưng bản năng giống đực nói với hắn... chính là nơi này.
Chỉ cần tiến vào đây, để lại dấu ấn của hắn... Anh sẽ là của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàn toàn... là của hắn.
Máu nóng sục sôi, ham muốn cố kìm nén đang tràn ra khắp cơ thể. Hắn nâng eo mềm nhũn của chàng trai lên, lật người anh lại, buộc tồn tại vẫn luôn ngự trị hắn rạp eo xuống, nâng mông lên, quỳ bên dưới mình.
Ngay lúc này, thuần phục hắn, khuất phục dưới hắn.
Khuất phục dưới tồn tại từng bị anh xem là nỗi sỉ nhục... muốn trốn tránh, nhốt ngoài cửa, không muốn chấp nhận.
Cảnh tượng này khiến hung thú của thiếu niên phấn khích đến cực điểm.
Thư thế áp bức lăng nhục như một con thú giống cái chấp nhận giao phối khiến chàng trai tóc bạch kim quen là người khống chế chống cự trong lúc đầu óc vẫn mơ màng, anh cau mày, cơ thể nhạy cảm nóng rực khẽ run lên khi sau gáy bị cắn bất chợt, gần như ngửa đầu đón ý hùa theo.
Celuecus hít mùi vị trên người anh thật sâu, con ngươi u ám, đuôi cá nóng rực cọ cọ xương cụt anh vài cái, bàn tay có mang đâm vào lớp che chắn mỏng manh trên người anh. Đột nhiên, một tiếng "ầm" vang lên! Tàu chợt chấn động khiến động tác hắn trì trệ, Medusa cũng bừng tỉnh.
Mái tóc xoăn đen rũ xuống mắt, đuôi cá vàng kim quấn lấy một bên đùi anh, hai bàn tay có màng sẫm màu giữ tay anh, đan xen với mười ngón tay anh, nhiệt độ lòng bàn tay thiêu đốt hệt như gông cùm hình phạt thiêu sống.
"Celuecus... cậu làm gì đấy?" Medusa rít từng tiếng qua kẽ răng, cười lạnh lùng: "Không phải cậu muốn tranh thủ thời cơ giết chủ nhân mình đấy chứ?"
Celuecus không đáp lời, răng cắn bên cổ anh càng chặt hơn.
Trong thoáng chốc Medusa thấy lạnh thấu xương. Suýt nữa anh đã tin vào lòng trung thành của người cá này rồi! Quả thật trước đó anh nên nhỏ răng hắn!
Anh dùng sức đạp hai chân, vùng vẫy bò về trước, eo lại bị siết chặt, bị anh tay Celuecus ghì lại kéo về, răng nanh của hắn vẫn chắn chặt gày anh không buông, một bàn tay có màng lân la trượt xuống ngực rồi bụng anh, móng vuốt sắc bén xé toạc đồ bảo hộ của anh trong thoáng chốc, chạm đến làn da trần trụi, dường như muốn mổ bụng anh ra. Đột nhiên nhớ đến hình ảnh hắn mổ xẻ con sâu biển khổng lồ kia bằng tay không, lông măng trên người Medusa dựng ngược, dạo này ngày đêm cận kề bên Celuecus, anh đã bị sự ngoan ngoãn phục tùng của hắn làm tê liệt rồi, suýt nữa quên hắn là thú hoang hung hăng cỡ nào!
Ham muốn sống sót mãnh liệt khiến thần kinh Medusa nổ tung, Ceto trên cổ tay đột nhiên bung ra, tụ lại thành một mũi nhọn đâm xuyên bàn tay có màng của Celuecus! Cảm thấy đối phương bị đau nên động tác trì trệ, anh quay lại húc một gối vào đầu hắn, vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của đuôi cá, gần như quỳ bò trong miệng cống, lăn vào hồ nước, đóng cửa lại. Nước khác với bên ngoài, nước hồ lạnh lẽo khiến anh tỉnh táo hơn một chút, giơ tay đẩy cửa thủy tinh ra, bò vào rồi khóa cửa lại.
Lại một tiếng động lớn vang lên, tiếng cảnh báo chói tai vang lên xung quanh, ánh đèn chợt tắt ngúm, thay vào đó là nguồn điện dự phòng màu đỏ sẫm chớp tắt, dưới chân cứ liên tục chòng chành, hình như con tàu của viện y học Đế quốc này đang chuyển động.
Chuyện gì vậy?
Medusa lắc đầu, lảo đảo đi đến trước khoang ngủ, lấy lọ thuốc ra, uống liều gấp đôi bình thường.
Nhưng hình như chẳng thấm vào đâu.
Anh vịn tường, cảm thấy cơn choáng mãnh liệt hơn.
Lạnh lùng nhìn về phía thủy tinh một chiều chỉ có thể nhìn thấy trong hồ nước, anh nghiến chặt răng đến phát ngứa, trong lòng chợt cuồn cuộn ý muốn giết chóc... không phải rượu, chắc chắn có người... động tay động chân gì đó, mới khiến cả anh và Celuecus xuất hiện tình trạng lạ. Có lẽ, tấn công ban nãy không phải ý của Celuecus.
Dưới chân chấn động nhiều hơn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy tiền đồn cảng đâu nữa, đèn đóm quanh cảng đang di chuyển nhanh chóng... có thể nói tàu này đang di chuyển khỏi cảng Đế quốc Saint Buren với tốc độ cực nhanh.
Tàu của viện y học Đế quốc sẽ đi đâu?
Mồ hôi chảy xuống má, anh mở cổ áo ra, hít sâu vài hơi, cảm giác choáng váng càng dữ dội hơn, anh nhìn lại, trên cầu thủy tinh, Celuecus đã chẳng còn tăm hơi, chỉ còn lại một vệt máu.
Lúc nãy anh ra tay rất nặng... chắc chắn Celuecus bị anh làm bị thương không nhẹ, không biết người cá có chấn động não không...
Anh tựa cửa ngồi bệt xuống.
Hình như trên người càng nóng hơn, đầu cũng choáng váng. Anh không thấy ngoài cửa thủy tinh đã khóa chặt sau lưng anh có một bàn tay có màng mon men mò đến.
........
"Chớ nhúc nhích."
Nòng súng cứng rắn kề sau đầu, Frukz từ từ giơ hai tay lên, bị người phía sau đá vào sau gối, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Dù là ai, dám cướp tàu của viện y học Đế quốc, chắc chắn là một kẻ gan to bằng trời không biết tiếc mạng, anh ta không muốn cố chấp với người thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mở cửa ra." Một giọng nói trầm vang lên từ phía sau, giọng điệu lộ vẻ căm giận tận xương tủy: "Tôi muốn... người đó."
Đến chỗ... Medusa?
Frukz do dự giơ tay ra ấn nút mở cửa, nhìn người phía sau đi về trước. Đó là một thanh niên cao gầy, gương mặt tuấn tú nhưng sắc mặt xanh xao bệnh tật, gò má hóp sâu, lộ rõ xương gò má, mà đôi mắt màu tro ấy...
Đó là đôi mắt của bần dân thấp kém điển hình, chứa đựng cuộc sống bể dâu, thù hận và không cam lòng, và lửa giận tăm tối bùng lên từ đó.
Lúc này đôi mắt kia nhìn chằm chằm người gần như hôn mê trong cửa kia, từ từ bước vào.
Frukz nhanh chóng liếc về sau, hơn mười kẻ nổi loạn từ cấp thấp trong Saint Buren đứng trước cửa, bọn họ mặc đồng phục quân tiền đồn cảng, đều được trang bị không ít súng ống, không biết sao lại kéo vào cướp viện y học của bọn họ mà thần không biết quỷ không hay như vậy...
Rõ ràng đây là hành động được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, con tàu anh ta đang đứng không phải phần cốt lõi của viện y học, mà hình như bọn họ chỉ khống chế tàu này mà thôi.
Vừa khéo... tối nay tàu này cũng muốn rời cảng...
Chết tiệt, thiên thần nhỏ của anh ta vẫn nghỉ ngơi trong phòng cách ly nào đó trên tàu này, trên người cậu ấy vẫn có vết thương súng bắn chưa lành, anh ta vẫn chưa kịp đưa cậu ấy đi.
Không biết người thầy thân yêu của anh ta có thể làm kịp thời không.
Anh ta vô thức nhìn về phía camera trên đầu, bên trên không sáng đèn, rõ ràng ban nãy mạch điện camera đã bị ngắt mất mà chẳng ai hay.
Anh ta phải cứu cậu ấy, cứu thiên thần nhỏ của anh ta.
Frukz bị một tên phản loạn cảm nhận được sự khác thường dùng báng súng nện ngã xuống đất, siết chặt nắm tay.
"Cậu sao vậy, Medusa?" Nhìn chàng trai tóc bạch kim dựa vào cửa, ánh mắt hơi mê mang trước mặt, Hillier nắm chặt cổ áo kéo anh dậy đè lên cửa, chợt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, lúc này anh ta cũng thấy được những vết đỏ chi chít dưới cổ áo bảo hộ mở ra.
Anh ta cau mày, cảm thấy vô cùng ghê tởm, vô cùng chán ghét: "Dốc hết sức để chen lên trên, để rồi ở đây quần áo xốc xếch, uống rượu say khướt, bị chơi thành thế này? Đây chính là điều cậu muốn?"
Medusa chớp mắt hình ảnh trước mắt hòa thành một, lúc thấy rõ đối phương là ai, con ngươi anh co lại: "Hillier? Cậu..."
Chẳng để anh nói thêm một từ, bụng đã bị húc một gối thật mạnh, đau đến mức không thốt nên lời, anh loạng choạng vài bước, hai chân mềm nhũn, được cánh tay chàng trai gầy gò đỡ lấy.
Sức mạnh cơ học không tương xứng với hàm lượng cơ của cánh tay nhấc cả người anh lên, ánh mắt anh nhìn qua nách đối phương, nhìn về phía thủy tinh của hồ nước sau lưng. Lúc này, đột nhiên chùm sáng vàng kim bùng nổ, mảnh vỡ thủy tinh tung tóe khắp nơi, một làn sóng tấn công khổng lồ ập đến chỗ anh và Hillier.
Trong lúc hốt hoảng, hai người va mạnh vào trường, ngã xuống đất, cánh tay phụ thuộc vào khung xương cơ khí kia vẫn giữ lấy anh, trong tiếng ù tai dữ dội, anh nghe thấy tiếng Hillier gào to: "Nổ súng! Mau nổ súng!"
Medusa nhướng mí mắt nặng trĩu lên, thấy bóng dáng trong làn mưa đạn. Mái tóc dài đen của thiếu niên nhảy múa trong ánh lửa, nửa người trên gần như bị bắn thành cái sàng đến nơi, trên làn da màu đồng cổ đầy vết đạn, chỉ có đuôi cá vàng kim xinh đẹp lộng lẫy vẫn hoàn hảo, nhưng hắn vẫn đang đến gần bọn họ, trong đôi mắt xanh lục ấy bùng lên lửa giận mãnh liệt, đuôi cá và trên người hắn là ngọn lửa thiêu đốt hệt như Ma Long trong địa ngục, quanh người tỏa ra khí chấp đàn áp cực mạnh khiến tất cả mọi người đều ngạt thở, bị bao trùm bởi sự khủng hoảng to lớn.
Dáng vẻ ấy thật sự giống như sẽ hủy diệt tất cả những thứ lọt vào tầm mắt... tất cả những thứ chặn trước tầm mắt hắn.
Đối diện với đôi mắt xanh lục rực cháy đang nhìn mình, Medusa thấy lòng mình hoảng hốt.
Celuecus... muốn làm gì?
—
LT: H hụt =)))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro