Người anh kiếm...
Thâm Hải Tiên Sinh
2024-11-20 01:13:47
Trung - Việt: Linh Thần
(Ơ hơ hơ, 14.4 mà, Black Valentine mà, đọc ngược xíu nha bà con. Tung tích của em trai Medusa được hé lộ... Thương thằng bé quá đỗi...)
- --
... Lúc đó. Anh ta phải... làm gì đó.
Frukz nghĩ thầm, thấy Medusa cầm thuốc thử ra ngoài.
“Thầy, tôi nghĩ bước đầu của chúng ta thành công rồi.”
Clorokawa gật đầu: “Tiến hành thí nghiệm nhân thể đi.”
Bọn họ xem như đã thành công rồi sao? Medusa chú ý đến camera, dường như người đột biến thời kỳ đầu được tiêm dịch chiết xuất từ bào tử người cá dần ổn định hơn, không co giật dữ dội nữa, tuy hai mắt vẫn chưa khôi phục trạng tháng như người bình thường, nhưng cũng không tiếp tục giãn to ra như người đột biến, cơ thể đã bắt đầu vặn vẹo biến hình cũng tạm dừng không thay đổi theo hướng xấu nữa. Anh nhìn giao diện đo lường bên trên, các chỉ tiêu cơ thể vốn bất thường đều tạm thời ổn định.
“Đưa thuốc thử này cho Bệ hạ đi, e rằng Đế sư sắp không đợi nổi rồi.” Clorokawa đưa một ống thuốc tinh chế có dán nhãn cho anh, thản nhiên nói.
Medusa bước vào thang máy, nhìn camera trên đỉnh đầu, lấy ống tinh chế trong người ra, thay đổi trong hòm đông lạnh, dán nhãn lên. Dù sao thì cũng không tin ống thuốc thử đầu tiên này có thể cứu được Mikael lắm, nhưng Hoàng đế nhỏ không tín nhiệm Clorokawa, đương nhiên anh không thể giao thuốc Clorokawa nghiên cứu được. Sờ ống thuốc độc trong tay áo, anh do dự chốc lát, cụp mắt nhìn về phía ống tinh chế kia.
Nhân cơ hội này giết quả bom hẹn giờ Mikael, có lẽ có thể loại bỏ tai họa ngầm cho Hoàng đế nhỏ, nhưng có thể... thật sự có một tia hy vọng. Trước mắt hiện ra hình ảnh Selan ôm Mikael với vẻ mặt cố chấp, anh thở dài, nhét ống tiêm về tay áo.
Bắt đầu trở nên mềm lòng từ bao giờ vậy, Medusa?
“Cảm ơn anh, Medusa.” Selan nhận lấy hòm đông lạnh trong tay anh, đỡ anh đang quỳ một gối đứng lên. Hai mắt Đế vương trẻ sáng lên, khác hẳn vẻ khó đoán bình thường, dáng vẻ này giống như một đứa trẻ tìm lại được món đồ yêu quý đã mất đi, khó nén được niềm vui và kích động.
Nhìn cậu ta ôm hòm đông lạnh, lao đến trước khoang cách ly đặt ở sảnh Đế vương, hai tay run run, sờ Mikael đã đột biến chỉ còn lại gương mặt vẫn ổn cách lớp thủy tinh, Medusa chợt thấy trong lòng thoáng tia bất an: “Bệ hạ, đây chỉ là thuốc thử, tôi mong ngài có thể cân nhắc thêm, có nên cho Đế sư sử dụng không.”
“Đó là chuyện tôi đã quyết định rồi. Anh đi đi, Medusa.” Selan ra lệnh, quay lại nhìn anh, cười: “Ngày mai tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, trên tiệc, tôi sẽ trao vinh quang và quyền thế cho anh, trong Đế quốc này, không ai dám dây máu ăn phần với anh. Đây cũng là ý của Mikael, Mikael, thầy nói đúng không?”
Nói rồi, cậu ta sờ gương mặt Mikael cách lớp thủy tinh.
Gương mặt nho nhã hơi mỉm cười, tròng mắt đen chiếm lấy hốc mắt mù mờ đầy tử khí, nhếch miệng, ống ăn dính sền sệt đâm lên thủy tinh, giống như Tử thần đang đáp lại linh hồn đang cầu xin sự thương xót.
Medusa lại sờ ống tiêm trong tay áo.
Có lẽ lúc nãy anh nên ra tay.
Vì, hình như Selan... đã điên rồi.
Có lẽ từ đầu cậu ta đã không bình thường rồi, nhưng lúc đó vẫn có Mikael.
Nhưng bây giờ...
Anh xoa ấn đường, đầu đau nhói.
Cảm giác bất an lờ mờ dâng lên, anh phải đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của mình. Có lẽ bữa tiệc ngày mai là cơ hội tốt nhất.
“Isa.” Anh dựa vào vách tường thang máy, khẽ nói: “Mai tôi có thể lấy thuốc thử vaccine các người cần, nhưng cô phải giúp tôi một chuyện.”
“Chuyện gì, ngài cứ dặn dò.” Giọng nữ vang lên bên tai.
“Tối mai sẽ có một bữa tiệc ở tháp cao Đế quốc, tôi muốn cô mời bốn người, sắp xếp phòng riêng cho bọn họ.”
... Niga, Clorokawa, Frukz, Aineka... hy vọng tối mai các người có thể vui vẻ.
—-
Bước chân trần trên thủy tinh, bóng dáng vàng kim bên dưới linh hoạt nổi lên mặt nước. Đôi mắt xanh lục nhìn anh đến gần, nuốt khan, tự giác bò lên thủy tinh, trở mình.
Medusa nhìn bên dưới hắn, thứ vươn ra ngoài màng vảy khí thế bừng bừng, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng đợi anh đến.
Đuôi cá nóng rẫy quấn mắt cá chân anh, Medusa nhịn lại không đá ra, cụp mắt, hạ thấp giọng, nói bằng tiếng người cá: “Tôi nay đừng. Tôi đến nói với cậu, tối may tôi cần cậu giúp.”
Đuôi cá thuận thế quấn lên eo anh, kéo anh khuỵu xuống, bị đè vào lồng ngực nóng hổi. Celuecus cắn tai anh: “Tôi sắp điên rồi... Đợi về sao Hải Vương, tôi phải... đòi bù.”
Medusa xấu hổ cau mày, mấy ngày nay toàn dùng tay, rõ ràng không thể thỏa mãn tên này. Anh gật đầu: “Ừm.”
Bấy giờ bàn tay có màng nơi eo mới buông ra, trên môi lại nóng rực. Trời đất đảo lộn, anh bị Celuecus đè lên thủy tinh, vén đồ lên.
Biết hắn muốn làm gì, Medusa cắn chặt môi dưới mặc hắn làm càn trước ngực mình. Sau khi anh trải qua kỳ đồng dục, mỗi lần bị Celuecus kích thích, trước ngực đều tiết dịch như sữa, mà tên Celuecus này thật sự giống hệt đứa trẻ chưa được uống sữa mẹ...
Anh nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn, cố không để bản thân phát ra tiếng đáng xấu hổ nào, nhưng sóng nhiệt đã trải qua mấy ngày trước dường như lại lờ mờ ập đến, anh hoảng loạn đẩy Celuecus ra, gò má trắng nõn đã ửng đỏ.
“Cậu đủ rồi!” Trước ngực lại lại sưng tấy ướt át, bụng nhỏ co rút từng cơn, anh đẩy Celuecus, chạy ra ngoài.
—
Hôm sau ở bữa tiệc.
Yến tiệc linh đình, ngợp trong vàng son.
Trong sảnh tiệc Đế quốc chè chén say sưa trong tận thế, mà ngoài sảnh Đế vương... Medusa nhìn ra cảnh những người dân ngoài thành sắp xếp ở khu cách ly tạm thời đang xếp hàng đợi lãnh chút lương thực ít ỏi đáng thương ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
“Medusa.” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau, Medusa quay đầu lại. Thiếu tướng trẻ đeo một bịt mắt một bên, con mắt lam sẫm hoàn hảo đang nhìn anh chăm chút, lộ ra nhiệt độ khó che giấu: “Anh về rồi. Tôi còn tưởng... tôi không gặp được anh nữa.”
Medusa nhướng mày, ý thức được rằng, thế mà Clorokawa không nói sự thật với cậu ta. Niga vẫn luôn nghĩ người chăm sóc cậu ta lúc bị thương và lên giường với cậu ta là anh. Clorokawa đang đùa gì sao? Chắc không phải... không dám nói đấy chứ? Nếu là vậy thì... thật thú vị. Một kẻ giết người không chớp mắt lại yêu thầm con trai bạn cũ mình à, còn tình nguyện chịu làm người thay thế của anh khuất phục đối phương.
Cổ tay bị thanh niên siết chặt, bị cậu ta cúi đầu định hôn. Medusa vô thức nhìn sang khoang chứa nước ở giữa sảnh tiệc, đúng như dự đoán, Celuecus bị trói khắp người đang nhìn về phía anh, hệt như một người chồng đang lẳng lặng cảnh báo vợ mình chớ nên 'vượt rào'.
Hậu quả khi chọc giận tên này đều sẽ trút hết lên người anh.
Medusa bèn rụt tay lại, sẵn tiện cầm lấy một ly Brandy trên khai của phục vụ đi ngang, nhấp một ngụm rồi dịu giọng nói: “Thiếu tướng, chắc ngài nhận được tin tôi gửi rồi nhỉ, đợi lát, đợi tôi ở gian phòng đó. Đừng thân mật với tôi như vậy ở đây, ngài công tước sẽ gây phiền phức cho tôi.”
“Tôi đã không rất nóng lòng muốn đến cuộc hẹn chính thức với anh.” Niga khẽ chạm ly với anh, nhìn anh rồi uống cạn rượu trong ly.
“Các vị, Bệ hạ không khỏe, không thể đích thân đến được, tôi tuyên bố tin vui này.” Quản gia cung điện ăn mặc như chú hề xuất hiện trên bậc thềm sảnh tiệc: “Viện nghiên cứu Đế quốc vĩ đại đã nghiên cứu ra được cách có thể trị liệu và chống virus của Thần Khóc rồi, chúng ta được cứu rồi! Các vị, chúng ta hãy ăn mừng vì điều này! Cheers!”
Trong sảnh tiệc vang lên tiếng hoan hô vang dội như thủy triều, Medusa cau mày, đáy lòng càng dấy lên nỗi bất an mãnh liệt. Ả đào ngâm vũ khúc cổ điển, nam nữ trong sảnh tiệc nắm tay nhau đến sân nhảy ở trung tâm, một bóng dáng xinh đẹp bước đến cạnh anh.
Giọng nữ quen thuộc vang lên: “Không biết tôi có diễm phúc khiêu vũ cũng Tử tước chăng?”
Ngước mắt lên nhìn, đó là Isa mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ sẫm, nữ gián điệp trẻ xinh đẹp hơi mỉm cười đưa tay ra với anh.
Cầm tay cô gái lên đặt một nụ hôn nho nhã, anh dắt cô ấy vào sân nhảy.
Lúc xoay tròn trong điệu khiêu vũ, cô gái kề sát tai anh: “Đã sắp xếp xong rồi, ngài có thể tranh thủ bây giờ lẻn vào viện nghiên cứu, phải ra trong vòng một tiếng.”
Medusa gật đầu, nhét mẫu thuốc thử trong tay áo vào tay cô ấy rồi khẽ đẩy cô ấy ra, bước đi, len lỏi lướt qua đám người đang khiêu vũ quay tròn cùng bạn đồng hành, nhanh chóng lẫn vào bóng tối.
Do Thần Khóc ập đến, viện nghiên cứu được chuyển vào trong tháp cao của Đế quốc, vừa khéo càng tiện cho hành động của anh hơn.
Anh cởi trang phục dự tiệc ra nhét vào bể nước trong phòng tắm, mở cửa sổ nhảy xuống. Trước xuống tầng lầu có viện nghiên cứu trong bóng tối, chẳng mấy chốc anh đã tìm được cửa sổ WC bị ảnh mở từ bên trong kia, tháo dây thừng quanh hông ra nhét vào lỗ thông gió.
Trong văn phòng viện trưởng viện nghiên, một chàng trai lẳng lặng tiếp đất như mèo đen, đôi mắt màu trà băng nhìn dáo dác xung quanh, nhìn vào thiết bị đầu cuối trên bàn. Hình ảnh giám sát chi chít trong không trung, ở giữa là giao diện bảo mật. Nhét chip chứa virus vào khe SD, giao diện bảo mật lóe lên, sau cảnh báo đỏ trong thoáng chốc, anh đã mở được cổng thông tin. Xem ra kỹ thuật thông tin của người Thiên Châu vẫn tiên tiến hơn Saint Buren. Anh thở phào, bắt đầu sao chép toàn bộ tin tức bên trong, đồng thời chạm đồng hồ đeo tay, nhập một chuỗi mật mã.
Màn hình hình trong lóe lên vài cái, trong tệp tài liệu bí mật nhất nhảy ra bức ảnh bé trai. Đôi mắt xanh cobalt ấy như nhìn anh chăm cách bao nhiêu năm, Medusa kìm nén nhịp tim hơi loạn, bỏ bức ảnh vào thiết bị đầu cuối này.
Trình tìm kiếm bằng ảnh tự động quét tất cả hình ảnh giám sát, mấy phút sau, một tệp tài liệu hiện ra trước mắt anh.
Anh hít sâu một hơi, nhấp mở tập tin.
Mắt chợt đau nhói.
Trong bức ảnh đầu tiên, bé trai bị cạo sạch tóc, mặc áo bệnh nhân trắng nằm trên bàn phẫu thuật. Ánh đèn chiếu vào con ngươi giãn to vì sợ hãi của cậu bé, một cái máy không rõ tác dụng che trên đầu cậu bé.
Bức thứ hai, ánh mắt đứa trẻ đã trở nên đờ đẩu, trên da đầu có đánh số, tay chân mềm nhũn trần trụi ngâm trong nước.
Bức thứ ba, cơ thể bé trai cuộn tròn trong khoang sinh vật, mơ màng như một đứa trẻ sơ sinh, một bác sĩ trẻ buộc đuôi ngựa đeo mắt kính đang đút cậu ăn, trong đôi mắt hồ ly ánh thoáng tia dịu dàng giả dối.
... Đó là Frukz.
Sau lưng anh ta còn một người đàn ông tóc dài cao gầy, không cần nói cũng biết là ai. Medusa căm hận nghiến chặt răng, bấm vào màn hình.
Đứa trẻ dần lớn lên, thi thoảng mình đầy thương tích, nước mắt gần như làm nhòe tầm mắt anh, anh chớp chớp mắt, dừng lại ở một trong những bức ảnh.
Một bé trai mười hai mười ba tuổi con ngươi giãn to, sắc mặt tái nhợt, nằm cứng đờ trên bàn phẫu thuật, đã là dấu hiệu của cái chết.
Tim anh hẫng nhịp, ngón tay run run nhấp vào màn hình.
Hô hấp chợt khựng lại.
Một bức ảnh khác xuất hiện trước mắt anh.
Một bóng dáng thuôn dài ngâm trong khoang sinh vật thủy tinh, đuôi cá bắt mắt màu hoa hồng dưới cơ thể thiếu niên xuất hiện, mái tóc màu champagne bồng bềnh, đôi mắt màu violet kỳ ảo, giống búp bê người cá xinh đẹp.
Medusa sững sờ mấy giây. Sao vậy, đột nhiên xuất hiện ảnh của Aineka? Cillian của anh đâu? Anh của Cillian nhà anh đâu?
Anh điên cuồng nhấp vào màn hình, hết tấm này đến tấm khác của Aineka nhảy ra trước mắt anh, không thấy đứa trẻ anh muốn tìm nữa, ngón tay anh cứng đờ, sau đó lùi về sau một bước, một suy nghĩ không thể tin nổi xuất hiện trong đầu.
“Lạch cạch”, tiếng vang rất khẽ truyền đến từ phía sau.
Anh bất chợt quay lại, đồng thời rút súng trên eo ra nhắm chuẩn phía sau!
Một đôi mắt hồ ly hẹp dài nhìn anh chằm chằm, ánh mắt phức tạp khó phân biệt được.
Bức ảnh lúc nãy lóe lên trong đầu, sau lớp mặt nạ đen, Medusa híp mắt, con ngươi đỏ lên, chọc vào giữa trán người đến.
“Người cậu muốn tìm chính là cậu ấy.” Giọng điệu người đàn ông dần uể oải, trong vẻ nghiêm trọng thoáng cảm giác cay đắng.
Medusa sững sờ. Frukz... sao anh ta...
“Medusa... Medicine, tôi nên nhớ cậu là ai từ lâu rồi. Chẳng trách ánh mắt cậu lại giống họ như thế...” Frukz nhếch môi, chậm rãi khuỵu gối quỳ xuống trong ánh mắt sửng sốt của anh: “Xin lỗi, tội nhân đó... là tôi...”
(Ơ hơ hơ, 14.4 mà, Black Valentine mà, đọc ngược xíu nha bà con. Tung tích của em trai Medusa được hé lộ... Thương thằng bé quá đỗi...)
- --
... Lúc đó. Anh ta phải... làm gì đó.
Frukz nghĩ thầm, thấy Medusa cầm thuốc thử ra ngoài.
“Thầy, tôi nghĩ bước đầu của chúng ta thành công rồi.”
Clorokawa gật đầu: “Tiến hành thí nghiệm nhân thể đi.”
Bọn họ xem như đã thành công rồi sao? Medusa chú ý đến camera, dường như người đột biến thời kỳ đầu được tiêm dịch chiết xuất từ bào tử người cá dần ổn định hơn, không co giật dữ dội nữa, tuy hai mắt vẫn chưa khôi phục trạng tháng như người bình thường, nhưng cũng không tiếp tục giãn to ra như người đột biến, cơ thể đã bắt đầu vặn vẹo biến hình cũng tạm dừng không thay đổi theo hướng xấu nữa. Anh nhìn giao diện đo lường bên trên, các chỉ tiêu cơ thể vốn bất thường đều tạm thời ổn định.
“Đưa thuốc thử này cho Bệ hạ đi, e rằng Đế sư sắp không đợi nổi rồi.” Clorokawa đưa một ống thuốc tinh chế có dán nhãn cho anh, thản nhiên nói.
Medusa bước vào thang máy, nhìn camera trên đỉnh đầu, lấy ống tinh chế trong người ra, thay đổi trong hòm đông lạnh, dán nhãn lên. Dù sao thì cũng không tin ống thuốc thử đầu tiên này có thể cứu được Mikael lắm, nhưng Hoàng đế nhỏ không tín nhiệm Clorokawa, đương nhiên anh không thể giao thuốc Clorokawa nghiên cứu được. Sờ ống thuốc độc trong tay áo, anh do dự chốc lát, cụp mắt nhìn về phía ống tinh chế kia.
Nhân cơ hội này giết quả bom hẹn giờ Mikael, có lẽ có thể loại bỏ tai họa ngầm cho Hoàng đế nhỏ, nhưng có thể... thật sự có một tia hy vọng. Trước mắt hiện ra hình ảnh Selan ôm Mikael với vẻ mặt cố chấp, anh thở dài, nhét ống tiêm về tay áo.
Bắt đầu trở nên mềm lòng từ bao giờ vậy, Medusa?
“Cảm ơn anh, Medusa.” Selan nhận lấy hòm đông lạnh trong tay anh, đỡ anh đang quỳ một gối đứng lên. Hai mắt Đế vương trẻ sáng lên, khác hẳn vẻ khó đoán bình thường, dáng vẻ này giống như một đứa trẻ tìm lại được món đồ yêu quý đã mất đi, khó nén được niềm vui và kích động.
Nhìn cậu ta ôm hòm đông lạnh, lao đến trước khoang cách ly đặt ở sảnh Đế vương, hai tay run run, sờ Mikael đã đột biến chỉ còn lại gương mặt vẫn ổn cách lớp thủy tinh, Medusa chợt thấy trong lòng thoáng tia bất an: “Bệ hạ, đây chỉ là thuốc thử, tôi mong ngài có thể cân nhắc thêm, có nên cho Đế sư sử dụng không.”
“Đó là chuyện tôi đã quyết định rồi. Anh đi đi, Medusa.” Selan ra lệnh, quay lại nhìn anh, cười: “Ngày mai tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, trên tiệc, tôi sẽ trao vinh quang và quyền thế cho anh, trong Đế quốc này, không ai dám dây máu ăn phần với anh. Đây cũng là ý của Mikael, Mikael, thầy nói đúng không?”
Nói rồi, cậu ta sờ gương mặt Mikael cách lớp thủy tinh.
Gương mặt nho nhã hơi mỉm cười, tròng mắt đen chiếm lấy hốc mắt mù mờ đầy tử khí, nhếch miệng, ống ăn dính sền sệt đâm lên thủy tinh, giống như Tử thần đang đáp lại linh hồn đang cầu xin sự thương xót.
Medusa lại sờ ống tiêm trong tay áo.
Có lẽ lúc nãy anh nên ra tay.
Vì, hình như Selan... đã điên rồi.
Có lẽ từ đầu cậu ta đã không bình thường rồi, nhưng lúc đó vẫn có Mikael.
Nhưng bây giờ...
Anh xoa ấn đường, đầu đau nhói.
Cảm giác bất an lờ mờ dâng lên, anh phải đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của mình. Có lẽ bữa tiệc ngày mai là cơ hội tốt nhất.
“Isa.” Anh dựa vào vách tường thang máy, khẽ nói: “Mai tôi có thể lấy thuốc thử vaccine các người cần, nhưng cô phải giúp tôi một chuyện.”
“Chuyện gì, ngài cứ dặn dò.” Giọng nữ vang lên bên tai.
“Tối mai sẽ có một bữa tiệc ở tháp cao Đế quốc, tôi muốn cô mời bốn người, sắp xếp phòng riêng cho bọn họ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
... Niga, Clorokawa, Frukz, Aineka... hy vọng tối mai các người có thể vui vẻ.
—-
Bước chân trần trên thủy tinh, bóng dáng vàng kim bên dưới linh hoạt nổi lên mặt nước. Đôi mắt xanh lục nhìn anh đến gần, nuốt khan, tự giác bò lên thủy tinh, trở mình.
Medusa nhìn bên dưới hắn, thứ vươn ra ngoài màng vảy khí thế bừng bừng, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng đợi anh đến.
Đuôi cá nóng rẫy quấn mắt cá chân anh, Medusa nhịn lại không đá ra, cụp mắt, hạ thấp giọng, nói bằng tiếng người cá: “Tôi nay đừng. Tôi đến nói với cậu, tối may tôi cần cậu giúp.”
Đuôi cá thuận thế quấn lên eo anh, kéo anh khuỵu xuống, bị đè vào lồng ngực nóng hổi. Celuecus cắn tai anh: “Tôi sắp điên rồi... Đợi về sao Hải Vương, tôi phải... đòi bù.”
Medusa xấu hổ cau mày, mấy ngày nay toàn dùng tay, rõ ràng không thể thỏa mãn tên này. Anh gật đầu: “Ừm.”
Bấy giờ bàn tay có màng nơi eo mới buông ra, trên môi lại nóng rực. Trời đất đảo lộn, anh bị Celuecus đè lên thủy tinh, vén đồ lên.
Biết hắn muốn làm gì, Medusa cắn chặt môi dưới mặc hắn làm càn trước ngực mình. Sau khi anh trải qua kỳ đồng dục, mỗi lần bị Celuecus kích thích, trước ngực đều tiết dịch như sữa, mà tên Celuecus này thật sự giống hệt đứa trẻ chưa được uống sữa mẹ...
Anh nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn, cố không để bản thân phát ra tiếng đáng xấu hổ nào, nhưng sóng nhiệt đã trải qua mấy ngày trước dường như lại lờ mờ ập đến, anh hoảng loạn đẩy Celuecus ra, gò má trắng nõn đã ửng đỏ.
“Cậu đủ rồi!” Trước ngực lại lại sưng tấy ướt át, bụng nhỏ co rút từng cơn, anh đẩy Celuecus, chạy ra ngoài.
—
Hôm sau ở bữa tiệc.
Yến tiệc linh đình, ngợp trong vàng son.
Trong sảnh tiệc Đế quốc chè chén say sưa trong tận thế, mà ngoài sảnh Đế vương... Medusa nhìn ra cảnh những người dân ngoài thành sắp xếp ở khu cách ly tạm thời đang xếp hàng đợi lãnh chút lương thực ít ỏi đáng thương ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
“Medusa.” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau, Medusa quay đầu lại. Thiếu tướng trẻ đeo một bịt mắt một bên, con mắt lam sẫm hoàn hảo đang nhìn anh chăm chút, lộ ra nhiệt độ khó che giấu: “Anh về rồi. Tôi còn tưởng... tôi không gặp được anh nữa.”
Medusa nhướng mày, ý thức được rằng, thế mà Clorokawa không nói sự thật với cậu ta. Niga vẫn luôn nghĩ người chăm sóc cậu ta lúc bị thương và lên giường với cậu ta là anh. Clorokawa đang đùa gì sao? Chắc không phải... không dám nói đấy chứ? Nếu là vậy thì... thật thú vị. Một kẻ giết người không chớp mắt lại yêu thầm con trai bạn cũ mình à, còn tình nguyện chịu làm người thay thế của anh khuất phục đối phương.
Cổ tay bị thanh niên siết chặt, bị cậu ta cúi đầu định hôn. Medusa vô thức nhìn sang khoang chứa nước ở giữa sảnh tiệc, đúng như dự đoán, Celuecus bị trói khắp người đang nhìn về phía anh, hệt như một người chồng đang lẳng lặng cảnh báo vợ mình chớ nên 'vượt rào'.
Hậu quả khi chọc giận tên này đều sẽ trút hết lên người anh.
Medusa bèn rụt tay lại, sẵn tiện cầm lấy một ly Brandy trên khai của phục vụ đi ngang, nhấp một ngụm rồi dịu giọng nói: “Thiếu tướng, chắc ngài nhận được tin tôi gửi rồi nhỉ, đợi lát, đợi tôi ở gian phòng đó. Đừng thân mật với tôi như vậy ở đây, ngài công tước sẽ gây phiền phức cho tôi.”
“Tôi đã không rất nóng lòng muốn đến cuộc hẹn chính thức với anh.” Niga khẽ chạm ly với anh, nhìn anh rồi uống cạn rượu trong ly.
“Các vị, Bệ hạ không khỏe, không thể đích thân đến được, tôi tuyên bố tin vui này.” Quản gia cung điện ăn mặc như chú hề xuất hiện trên bậc thềm sảnh tiệc: “Viện nghiên cứu Đế quốc vĩ đại đã nghiên cứu ra được cách có thể trị liệu và chống virus của Thần Khóc rồi, chúng ta được cứu rồi! Các vị, chúng ta hãy ăn mừng vì điều này! Cheers!”
Trong sảnh tiệc vang lên tiếng hoan hô vang dội như thủy triều, Medusa cau mày, đáy lòng càng dấy lên nỗi bất an mãnh liệt. Ả đào ngâm vũ khúc cổ điển, nam nữ trong sảnh tiệc nắm tay nhau đến sân nhảy ở trung tâm, một bóng dáng xinh đẹp bước đến cạnh anh.
Giọng nữ quen thuộc vang lên: “Không biết tôi có diễm phúc khiêu vũ cũng Tử tước chăng?”
Ngước mắt lên nhìn, đó là Isa mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ sẫm, nữ gián điệp trẻ xinh đẹp hơi mỉm cười đưa tay ra với anh.
Cầm tay cô gái lên đặt một nụ hôn nho nhã, anh dắt cô ấy vào sân nhảy.
Lúc xoay tròn trong điệu khiêu vũ, cô gái kề sát tai anh: “Đã sắp xếp xong rồi, ngài có thể tranh thủ bây giờ lẻn vào viện nghiên cứu, phải ra trong vòng một tiếng.”
Medusa gật đầu, nhét mẫu thuốc thử trong tay áo vào tay cô ấy rồi khẽ đẩy cô ấy ra, bước đi, len lỏi lướt qua đám người đang khiêu vũ quay tròn cùng bạn đồng hành, nhanh chóng lẫn vào bóng tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Do Thần Khóc ập đến, viện nghiên cứu được chuyển vào trong tháp cao của Đế quốc, vừa khéo càng tiện cho hành động của anh hơn.
Anh cởi trang phục dự tiệc ra nhét vào bể nước trong phòng tắm, mở cửa sổ nhảy xuống. Trước xuống tầng lầu có viện nghiên cứu trong bóng tối, chẳng mấy chốc anh đã tìm được cửa sổ WC bị ảnh mở từ bên trong kia, tháo dây thừng quanh hông ra nhét vào lỗ thông gió.
Trong văn phòng viện trưởng viện nghiên, một chàng trai lẳng lặng tiếp đất như mèo đen, đôi mắt màu trà băng nhìn dáo dác xung quanh, nhìn vào thiết bị đầu cuối trên bàn. Hình ảnh giám sát chi chít trong không trung, ở giữa là giao diện bảo mật. Nhét chip chứa virus vào khe SD, giao diện bảo mật lóe lên, sau cảnh báo đỏ trong thoáng chốc, anh đã mở được cổng thông tin. Xem ra kỹ thuật thông tin của người Thiên Châu vẫn tiên tiến hơn Saint Buren. Anh thở phào, bắt đầu sao chép toàn bộ tin tức bên trong, đồng thời chạm đồng hồ đeo tay, nhập một chuỗi mật mã.
Màn hình hình trong lóe lên vài cái, trong tệp tài liệu bí mật nhất nhảy ra bức ảnh bé trai. Đôi mắt xanh cobalt ấy như nhìn anh chăm cách bao nhiêu năm, Medusa kìm nén nhịp tim hơi loạn, bỏ bức ảnh vào thiết bị đầu cuối này.
Trình tìm kiếm bằng ảnh tự động quét tất cả hình ảnh giám sát, mấy phút sau, một tệp tài liệu hiện ra trước mắt anh.
Anh hít sâu một hơi, nhấp mở tập tin.
Mắt chợt đau nhói.
Trong bức ảnh đầu tiên, bé trai bị cạo sạch tóc, mặc áo bệnh nhân trắng nằm trên bàn phẫu thuật. Ánh đèn chiếu vào con ngươi giãn to vì sợ hãi của cậu bé, một cái máy không rõ tác dụng che trên đầu cậu bé.
Bức thứ hai, ánh mắt đứa trẻ đã trở nên đờ đẩu, trên da đầu có đánh số, tay chân mềm nhũn trần trụi ngâm trong nước.
Bức thứ ba, cơ thể bé trai cuộn tròn trong khoang sinh vật, mơ màng như một đứa trẻ sơ sinh, một bác sĩ trẻ buộc đuôi ngựa đeo mắt kính đang đút cậu ăn, trong đôi mắt hồ ly ánh thoáng tia dịu dàng giả dối.
... Đó là Frukz.
Sau lưng anh ta còn một người đàn ông tóc dài cao gầy, không cần nói cũng biết là ai. Medusa căm hận nghiến chặt răng, bấm vào màn hình.
Đứa trẻ dần lớn lên, thi thoảng mình đầy thương tích, nước mắt gần như làm nhòe tầm mắt anh, anh chớp chớp mắt, dừng lại ở một trong những bức ảnh.
Một bé trai mười hai mười ba tuổi con ngươi giãn to, sắc mặt tái nhợt, nằm cứng đờ trên bàn phẫu thuật, đã là dấu hiệu của cái chết.
Tim anh hẫng nhịp, ngón tay run run nhấp vào màn hình.
Hô hấp chợt khựng lại.
Một bức ảnh khác xuất hiện trước mắt anh.
Một bóng dáng thuôn dài ngâm trong khoang sinh vật thủy tinh, đuôi cá bắt mắt màu hoa hồng dưới cơ thể thiếu niên xuất hiện, mái tóc màu champagne bồng bềnh, đôi mắt màu violet kỳ ảo, giống búp bê người cá xinh đẹp.
Medusa sững sờ mấy giây. Sao vậy, đột nhiên xuất hiện ảnh của Aineka? Cillian của anh đâu? Anh của Cillian nhà anh đâu?
Anh điên cuồng nhấp vào màn hình, hết tấm này đến tấm khác của Aineka nhảy ra trước mắt anh, không thấy đứa trẻ anh muốn tìm nữa, ngón tay anh cứng đờ, sau đó lùi về sau một bước, một suy nghĩ không thể tin nổi xuất hiện trong đầu.
“Lạch cạch”, tiếng vang rất khẽ truyền đến từ phía sau.
Anh bất chợt quay lại, đồng thời rút súng trên eo ra nhắm chuẩn phía sau!
Một đôi mắt hồ ly hẹp dài nhìn anh chằm chằm, ánh mắt phức tạp khó phân biệt được.
Bức ảnh lúc nãy lóe lên trong đầu, sau lớp mặt nạ đen, Medusa híp mắt, con ngươi đỏ lên, chọc vào giữa trán người đến.
“Người cậu muốn tìm chính là cậu ấy.” Giọng điệu người đàn ông dần uể oải, trong vẻ nghiêm trọng thoáng cảm giác cay đắng.
Medusa sững sờ. Frukz... sao anh ta...
“Medusa... Medicine, tôi nên nhớ cậu là ai từ lâu rồi. Chẳng trách ánh mắt cậu lại giống họ như thế...” Frukz nhếch môi, chậm rãi khuỵu gối quỳ xuống trong ánh mắt sửng sốt của anh: “Xin lỗi, tội nhân đó... là tôi...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro