Người Cá Medusa

Sa vào vòng nô...

Thâm Hải Tiên Sinh

2024-11-20 01:13:47

Trung - Việt: Linh Thần

(LT: Theo spoil của tác giả, con của Desharow và Agaras sẽ là nhân vật chính của bộ thứ ba và là thụ nha. Công là hậu duệ đuôi trắng của Keto. Tag là cơ thể khiếm khuyết lạnh lùng bụng dạ đen tối - đuôi trắng tóc vàng mắt tím công. Tên của công vẫn sẽ do thụ đặt nè, nên giờ chưa biết nữa.:>

Đúng là truyện của Thâm Hải có khác, kẻ ác thường sống thảnh thơi, phản diện sống dai hơn đỉa)

- --

Đã bảy năm trôi qua kể từ khi sóng ngầm ập đến lần thứ hai, đại dương ở bề mặt trái đất đã xuất hiện địa chất và màu sắc như dầu mỏ, thậm chí có thể phản chiếu rõ ảnh ngược của phương tiện di chuyển đang lơ lửng trên mặt biển của bọn họ.

Trong tầm mắt không thấy bóng dáng loài chim biển nào, e rằng văn minh nhân loại cũng đã không còn tồn tại nữa, chắc cũng không có ai tồn tại được trên bề mặt trái đất khi bị sóng ngầm ăn mòn. Keto kéo xúc tua trong vuốt: “Cảm ứng được tín hiệu của Celuecus chưa, HADES?”

Mũ ô của sứa Minh Hà rụt lại, từ từ nói: “Ta nhận được tín hiệu rất yếu rất xa, chắc giống khoảng cách trước đó không lâu hắn triệu hồi ta, rất có thể hắn đã về sao Hải Vương rồi, Keto.”

Trái tim treo lơ lửng của Keto cũng hạ cánh, anh vui mừng vô cùng. Đột nhiên một tiếng ầm ầm ập đến, phương tiện di chuyển chao đảo rồi lao thẳng lên trên. Là cái gì tấn công bọn họ sao? Keto cụp mắt quan sát, bất chợt phát hiện ra một chiếc tàu ngầm trồi lên từ mặt biển đen kịt... thế mà vẫn có sản phẩm văn minh khoa học kỹ thuật của con người và con người sống sót trong kiếp nạn này.

—-

“Đó là thứ gì vậy, sao giống... một con rồng?” Clorokawa híp mắt, quan sát hình dáng trong không trung qua kính viễn vọng.

“Để tôi đi xem thử.” Niga giơ tay tranh kính viễn vọng của hắn ta, bị hắn ta dùng khuỷu tay đẩy ra: “Cút xa chút.”

“Đội trưởng toán lính đánh thuê này là tôi.” Ôm lấy vòng eo thon như rắn nước của người đẹp tóc đen, Niga giữ cả người cầm kính viễn vọng trong tay, vừa quan sát bên trên, tay còn lại cũng không yên phận luồng vào đồng phục hắn ta. Clorokawa miết cánh tay cơ giới của hắn ta, nghiêng mặt sang, đôi môi đỏ khẽ cong lên: “Có phải cậu là chó không, tối quan vẫn chưa ăn đủ?”

Khi vừa biết khoảng thời gian cậu ta bị mù, người làm phẫu thuật và quấn lấy cậu ta mỗi đêm là mình, nhóc con này còn tức đến mức muốn giết hắn ta!

Kết quả chẳng được mấy ngày đã uống say bí tỉ rồi mò lên giường hắn ta, miệng nói ghê tởm nhưng cơ thể lại rất thành thật, sau đó ăn quen bén mùi, đêm nào cũng quấn lấy hắn ta không buông, ngay cả khi ra ngoài tìm tài nguyên cũng không dừng.

Nếu không phải biết người trong lòng nhóc con này là ai... hắn ta sẽ nghĩ... cậu ta đã yêu hắn ta rồi.

“Đổi nước hoa rồi?” Niga cúi đầu, ngửi mùi vị trên cổ hắn ta: “Tôi thích mùi trước của anh hơn.”

“Tôi quan tâm cậu thích mùi nào à.” Đôi mắt đen nhìn cậu ta, khẽ hừ một tiếng: “Cút ra, đừng cản trở tôi.”

Thật ra dù là mùi gì... Niga nghĩ thầm, cậu ta không quan tâm. Trong bảy năm nay, tên này đổi vô số nước hoa, nhưng khiến cậu ta động lòng nhất là mùi hương trên người hắn ta. Không phải mùi hoa hồng nhưng cũng đủ khiến cậu ta không thoát ra được. Bắt đầu từ lúc nào? Hình như bản thân cậu ta cũng không rõ.

“Clorokawa, tôi thấy anh đang thiếu chịch.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Buông ra! Đừng có làm loạn lúc này... mẹ nó, thứ bên trên kia mất rồi... ưm!”

Đã có người sống sót... mấy trăm năm sau, chắc chắn đốm lửa này sẽ lan rộng ra, chắc chắn văn minh con người sẽ được xây dựng lại lần nữa, không tàn lụi.

Nhìn mặt biển trái đất dần phủ mây, Keto thu tầm mắt lại, nhìn Aamon một cái, nằm vào nang sinh vật, cuộn tròn người chìm vào giấc ngủ đông.



Bốn năm sau.

“Keto, Aamon, mau tỉnh lại đi!”

Trong cơn rung lắc dữ dội, Keto mở mắt ra, chui ra khỏi nang sinh vật, cảm giác mất trọng lực phủ lấy toàn thân.

“Chuyện gì vậy?” Aamon hỏi.

Có ai đáp lời.

Đám sứa phụ trách điều kiển phương tiện di chuyển đều đã hôn mê, không có ý thức trôi trong không trung, trời đất đảo lộn, sứa Minh Hà mở xúc tua ra bao bọc bọn họ vào trong mũ ô to lớn: “Là rồng tuần tra trong tầng khí quyển sao Hải Vương tấn công chúng ta, ta đã phát tín hiệu rồi, nhưng bị bọn họ xem là kẻ xâm lược. Hai người ôm chặt ta, phương tiện di chuyển sắp rơi vỡ rồi!”

“Báo cáo sĩ quan, đã tấn công kẻ xâm nhập không rõ.”

“Biết rồi.” Trên lưng rồng bay, sĩ quan người cá phụ trách tuần tra nhìn lên phía trước bên phải, phương tiện di chuyển bay kéo theo ánh lửa xanh lam đang rơi vào vùng biển ngoài Vương thành, giống như sao chổi rơi từ trên trời xuống.

Dù phương tiện di chuyển ấy trông giống đồ của bọn họ, nhưng vì vậy càng phải cảnh giác hơn, duy trì Phòng không ở mức cảnh giới cao nhất là mệnh lệnh của Tinh vương, bọn họ tuyệt đối không dám để có sơ hở để phương tiện di chuyển bên ngoài đến có thể mang theo sóng ngầm.

Bây giờ tính tình Tinh vương hung bạo, khiến cả đất nước sợ hãi, cứ như bao phủ bởi một lớp mây đen đè nén... nhưng bọn họ cũng không dám không thừa nhận, người thống trị cổ đại từng biến mất bốn nghìn năm một cách thần bí trong lịch sử sao Hải Vương là một huyền thoại khó tin.

Trong năm đầu tiên quay về sao Hải Vương, hắn và huynh trưởng Nereus - vị vương thay thế của sao Hải Vương cùng nhau tập họp người phân tách thành các bộ tộc lớn nhỏ trên sao Hải Vương mấy năm nay, đẩy lui sóng ngầm xâm lược sao Hải Vương lần nữa như bốn nghìn năm trước, lập lại văn minh và trật tự ở đây. Dù bên ngoài sóng ngầm đã lui, nhưng Vương quốc gộp lại từ những bộ lạc mới cũ, xây dựng lại sau tai họa này vẫn phải đối diện với loạn trọng giặc ngoài, trải qua những trận hỗn loạn lớn nhỏ, đấu đá trong tối ngoài sáng đầy rẫy khắp nơi, âm mưu trong tối bao phủ tứ bề, đến cả bản thân Tinh vương cũng trải qua mấy lần ám sát trong mười một năm này, đàn áp nhiều trận chống đối nổi loạn, thủ đoạn của hắn cực kỳ cứng rắn, cực kỳ tàn nhẫn, vô số tù trưởng bộ lạc không phục ách thống trị đều bị đẩy lên đài hành hình, lột vảy chém đầu, trong một khoảng thời gian dài sau đó, trong ngoài thành đều đầy rẫy xác của những kẻ phản loạn cảnh báo dân chúng, nhưng cũng vì vậy, chính quyền sao Hải Vương được xây dựng lại mới không sa lầy lần nữa trong những lần hỗn loạn và âm mưu.

Nên, nhưng binh sĩ như bọn họ... tuy kính sợ vị Tinh vương ấy, vẫn chấp hành mệnh lệnh hắn đưa ra chẳng hề do dự, và điều đó xuất phát từ đáy lòng.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Nhìn binh sĩ tuần tra trên lưng rồng xung quanh, trưởng đội tuần tra người cá ra lệnh: “Đi ra ngoài thành kiểm tr, phát hiện người cảm nhiễm thì giết ngay.”

Biển bên ngoài, bộ lạc nô lệ nào đó.

“Đây là gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chắc không phải là người cảm nhiễm sóng ngầm đấy chứ?”

Tiếng bàn luận lờ mờ lọt vào màng tay, Keto khó nhọc mở hai mắt ra, nhìn ra ngoài kẽ hở mũ ô rách toạc của sứa Minh Hà, vây đuôi chợt bị siết chặt, sau đó, anh bị kéo ra khỏi cái sự bao bọc tối tăm, sau đó, Aamon cũng bị kéo ra, nhưng vẫn đang hôn mê, không nhúc nhích.

Keto lập tức ôm Aamon vào lòng, cảnh giác đánh giá đám người cá vây quanh anh, trên mặt bọn họ đầy hoa văn màu sắc, trên vây đuôi cũng có vòng vây đuôi chất liệu đặc biệt, trên vòng điểm xuyết thêm chiếc chuông phát ra âm thanh trong trẻo... hình như đây là một nhóm người cá nô lệ, không biết chủ nhân của họ là ai.

“Đừng căng thẳng, chúng ta không có ý xấu, cũng không bị sóng ngầm cảm nhiễm.” Keto bình tĩnh nói, nhìn quanh: “Đây là đâu? Xa Vương thành không?”

“Bộ lạc Tang... cách Vương thành bảy mươi hải lý, người đến từ đâu? Sao lại rơi xuống từ trên trời?”

Cách Vương thành bảy mươi hải lý, không xa lắm. Keto gật đầu, dù anh biết có thể đáp án này không có ý nghĩa gì, đã trải qua hơn bốn nghìn năm, nhất định bản đồ phân chia đất đai ở sao Hải Vương sẽ rất khác với ban đầu, Celuecus lâu như vậy mới về sao Hải Vương vẫn là Tinh vương chứ, vẫn sẽ ở trong Vương thành hay sao, tất cả đều là ẩn số.

Nghĩ vậy, anh truy hỏi: “Tinh vương bây giờ tên Celuecus sao?”

“Là ai to gan dám gọi thẳng tên húy của Tinh vương bệ hạ?” Tiếng gầm lạnh lùng truyền đến từ phía sau, “bộp” một tiếng sau lưng truyền đến cơn đau dữ dội, Keto quay lại nắm lấy roi xương cá chình sắp quất lên anh lần nữa, thấy một người cá giống đực vóc dáng cường tráng đang phẫn nộ bừng bừng nhìn anh.

Lúc nhìn thấy gương mặt thiếu niên người cá tóc đen trước mắt, khuôn mặt tên đầu sỏ nô lệ hung hăng cũng giãn ra, từ từ nhếch môi: “Cổ thần của ta ơi, đâu ra nhóc con xinh đẹp vậy?”

Ánh mắt tham lam ấy khiến Keto hốt hoảng sờ mặt mình, chẳng lẽ quay về trạng thái bình thường rồi sao? Nhìn bóng ngược trên mặt nước mới thở phào. Cũng may, vẫn là dáng vẻ anh hóa trang, nhưng hình như dáng vẻ này... thật sự không xấu, mà còn hơi bắt mắt. Trái tim chợt chùng xuống, đám nô lệ người cá xung quanh đã vây quanh anh và Aamon hôn mê.

Vì sứa Minh Hà đã bảo vệ bọn họ trong lúc rơi xuống nên bị thương nặng, đã rơi vào trạng thái ngủ đông rồi, mà sức mạnh tồn tại trong cốt lõi sinh mệnh của anh chỉ có thể chạy được một mình, nhưng anh không thể bỏ Aamon lại được...

Anh nhanh chóng kéo xúc tua của sứa Minh Hà giấu trong tóc, ôm chặt Aamon trong lòng, mặc những nô lệ người cá trói anh và Aamon lại. Nhìn lại một cái, may mà sứa Minh Hà nát be nát bét im re bị vứt sang một bên, không bị đầu sỏ nô lệ để ý, có lẽ là chuyện may mắn duy nhất.

Bị những nô lệ người cá kéo một mạch vào rừng rậm trên mặt nước, bộ lạc nằm sâu trong rừng xuất hiện trong tầm mắt Keto. Trong hàng rao cao cao bằng gỗ cây truyền đến tiếng ồn ào, tiếng bán, tiếng cười, tiếng khóc, tiếng hát và tiếng nhạc cụ hỗn loạn. Cửa gỗ từ từ hạ xuống, Keto bị kéo vào, xuất hiện trước mặt anh là chợ tập họp vừa náo loạn vừa tối tăm, trong lồng lớn nhỏ treo trên cây chứa người cá tuổi tác khác nhau, còn có tộc Siren gần gũi với bọn họ, có giống đực cũng có giống cái, thậm chí có trẻ nhỏ, trên lồng treo bảng giá, rõ ràng là sản phẩm để bán.

Tệ thật... bọn họ rơi vào trong chợ đen nô lệ. Nơi thế này là nơi hỗn loạn nhất nơi dơ bẩn nhất trên sao Hải Vương... may mà nhờ có ký ức của Celuecus sứa Minh Hà đã truyền cho anh, anh cũng biết về quy tắc giao dịch và quy tắc sinh tồn ở nơi thế này.

“Này, Namu, qua xem thử hàng mới non mềm này!” Kéo anh và Aamon đến trước cây ở cuối chợ, đầu sỏ nô lệ người cá vạm vỡ ồn ào.

“Biết rồi, đừng làm loạn nữa!” Một giọng nói yêu kiều đáp lời, siren giuống cái trưởng thành lười nhác chui ra từ trong căn nhà.

Ánh mắt nhìn lên gương mặt thiếu niên người cá bị trói đuôi trước mặt, đôi mắt rắn vàng nhạt của Namu sáng lên, đầu nhỏ của rắn khều cằm anh, tuy màu đuôi và màu tóc đều rất bình thường, nhưng gương mặt của món hàng này không tồi, bán vào hang tối dùng để giải tỏa dục vọng thì tiếc, nên đưa đến đài đấu giá trên chợ nô lệ lớn nhất sẽ có người mua tình nguyện trả giá cao.

Lại nhìn sang gương mặt người cá vây xám bên cạnh thiếu niên, về phần con này, sắc đẹp cũng được, nhưng hình như không còn nhỏ nữa, không non mềm, đưa vào hang tối là lựa chọn thích hợp hơn.

Mặt mày Keto không biểu cảm, quan sát sắc mặt siren giống cái trước mắt, trong lòng biết rõ, chắc chắn con buôn nô lệ đã tính toán chỗ cho bọn họ, so với việc thành hàng hóa, anh hy vọng trở thành người trông coi cho đầu sỏ nô lệ hơn, thế thì dễ thoát thân hơn, anh chỉ hy vọng đừng bị ném vào trong hang động dâm dục Celuecus từng đến dạo, anh thật sự không muốn vào nơi bẩn thỉu ấy lần thứ hai. Huống chi... anh vẫn đang mang thai, nếu bị cho uống thuốc, bị phát hiện là người cá sáng thế thì tiêu đời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Cá Medusa

Số ký tự: 0