Người Cá Nhỏ Thế Thân Được Cưng Chiều
Thay Đổi Cách X...
2025-02-12 03:30:42
Cô gái người cá tên là Phương Thiển, là bạn học cùng khóa ở trường quân sự với Phó Chấp Tự thời đại học, vì là người cá có khả năng chữa trị, cô thường xuyên làm nhiệm vụ trong cùng một đội với Phó Chấp Tự và vài người bạn khác, mối quan hệ cũng khá tốt.Sau khi tốt nghiệp, Phương Thiển không làm công việc liên quan đến chữa trị hay y tế như những người cá tốt nghiệp trường quân sự khác, mà đã lợi dụng mối quan hệ của gia đình để tự mở một nhà hàng, sự nghiệp ngày càng phát triển.Khi nhà hàng mới khai trương, Phương Thiển đã đăng ký tư cách vip và svip cho những người bạn có quan hệ tốt, Phó Chấp Tự cũng nằm trong số đó.Tuy nhiên, Phó Chấp Tự rất ít khi tới đây dùng bữa, bởi nhà hàng của người cá chủ yếu nổi tiếng với các món hải sản, mà hắn lại bị dị ứng hải sản, không ăn được.Nhưng Ngu Duyên thích ăn hải sản, nên hắn đã đưa cậu đến đây.Còn về việc tại sao Phương Thiển lại nói câu "lại còn tóc vàng nữa" - điều này phải nhắc đến một số chuyện xảy ra hồi đại học.Phần lớn các trường trung học ở Chủ Tinh, tuy không có yêu cầu quá khắt khe về kiểu tóc hay độ dài tóc của học sinh, nhưng lại cấm học sinh nhuộm tóc uốn tóc trong thời gian học ở trường, còn đại học thì không quản những chuyện này, trường quân sự cũng vậy.Điều này đã dẫn đến việc khi tốt nghiệp trung học, bước vào đại học, rất nhiều học sinh bắt đầu lần lượt uốn tóc nhuộm tóc.Trùng hợp là vào năm nhất, cả đội của Phó Chấp Tự đều nhuộm tóc vàng.Phương Thiển cũng là một trong số đó.Lúc ấy, cô còn cười đùa kể chuyện thú vị này với bạn thân, đoán rằng có lẽ các giảng viên đã chia đội dựa theo màu tóc.Mặc dù màu tóc vàng của mỗi người có đôi chút khác biệt, có người đậm, có người nhạt, nhưng có mái tóc đen tuyền của Phó Chấp Tự làm nền, sự khác biệt màu sắc có thể bỏ qua.Nhưng khi đó cả đội mới là sinh viên năm nhất, vừa quen biết nhau không lâu, cũng không quá thân thiết, nên không ai có ý định xúi giục Phó Chấp Tự cũng đi nhuộm một mái tóc vàng để "gia nhập" bọn họ.Hơn nữa Phó Chấp Tự cũng ít nói, khi đó vì bị ép đăng ký vào trường quân sự nên tâm trạng cũng không tốt, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy hắn rất khó gần.Nhưng trong quá trình tìm hiểu những năm sau đó, quan hệ của các thành viên trong nhóm ngày càng tốt hơn, dù sau khi tốt nghiệp mỗi người mỗi nơi, họ vẫn giữ liên lạc.Phó Chấp Tự lơ đi lời trêu đùa của Phương Thiển, tùy ý nói dối: "Đây là bạn tôi, có chút chuyện hẹn gặp để bàn bạc."Hắn quay sang giới thiệu với Ngu Duyên: "Đây là bạn đại học của tôi, quan hệ khá tốt, là chủ nhà hàng này."Phương Thiển nhận ra quan hệ của Ngu Duyên và Phó Chấp Tự hẳn là không tệ, nếu không Phó Chấp Tự cũng sẽ không giới thiệu trực tiếp như vậy.Cô vốn là người có tính cách cởi mở, nhiệt tình, thích nói thẳng, không thích giấu giếm, vì thế cô vui vẻ nói: "Đã lâu không gặp được người cá nào xinh đẹp như vậy rồi, thế nào? Hải sản của nhà chị ngon chứ?"Ngu Duyên gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn chị, ngon lắm ạ."Nửa câu đầu là cảm ơn Phương Thiển khen cậu xinh đẹp, nửa câu sau là trả lời câu hỏi về hải sản.Vì Phương Thiển là bạn đại học của Phó Chấp Tự, hiện tại cũng đã tốt nghiệp và có sự nghiệp thành công, chắc chắn là lớn tuổi hơn cậu, nên gọi một tiếng chị cũng là hợp lý.Phương Thiển được tiếng "chị" này gọi đến vui vẻ, lập tức đưa cho Ngu Duyên một tấm thẻ, trên thẻ khắc chữ "Ưu đãi hải sản", hào phóng nói: "Lần sau đến ăn mang theo tấm thẻ này, toàn bộ hải sản đều miễn phí, chị mời."[Ting, giá trị làm nũng +1]Mắt Ngu Duyên sáng lên, nhận lấy thẻ, tiếp tục ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị."Xem ra ngoài Phó Chấp Tự và những người thân thiết trong gia đình, các mối quan hệ khác vẫn chỉ cho cậu rất ít điểm làm nũng.Nhưng có thể nhận được 1 điểm giá trị làm nũng ở chỗ Phương Thiển này cũng coi như có lời rồi, cậu không phải là một chú cá nhỏ tham lam, cậu rất biết thỏa mãn.Nghe những tiếng "chị" này của Ngu Duyên, Phó Chấp Tự hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng thả lỏng, chuyển chủ đề: "Nghe nói Tam Nhi sắp về rồi."Phương Thiển ừ một tiếng, "Chắc còn khoảng một tuần nữa thôi, cuối cùng cũng có thể gặp mặt."Nói xong cô thở dài một hơi, nói: "Yêu xa thật khó khăn quá."Tam Nhi, tên thật là Thẩm Tam, sau khi tốt nghiệp đã nhập ngũ, hiện tại anh đã lên đến vị trí thượng tướng, thường xuyên đại diện cho Chủ Tinh đi lại giữa các hành tinh, duy trì trật tự, và xử lý các sự cố nghiêm trọng.Thẩm Tam và Phương Thiển là người yêu của nhau, hai người đã ở bên nhau từ khi còn ở trường quân sự, sau nhiều năm, tình cảm giữa họ vẫn luôn bền chặt.Phó Chấp Tự không giỏi chuyện tình cảm, cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ nói thẳng: "Cũng ổn, khi không có nhiệm vụ thì có thể ở lại chủ tinh, nhưng nếu là diễn viên thì khó mà nói trước."Thực ra không phải tất cả các diễn viên đều như vậy, chỉ là Phó Chấp Tự có danh tiếng lớn, gần như không có chuyện không nhận được kịch bản phù hợp. Hắn lại vô cùng đắm chìm vào diễn xuất, công việc gần như đã thay thế cuộc sống của hắn.Phương Thiển không nhịn được cười, xem như được an ủi, sau đó đổi giọng, trêu chọc: "Cũng đúng, nếu Phó ảnh đế mà có người yêu, chắc người đó phải ở chủ tinh chờ đến mỏi mòn mất thôi."Lời vừa dứt, trong lòng hai người còn lại ở đó đều run lên.Phó Chấp Tự nghĩ rằng: Đúng vậy, sau này nếu hắn đi đóng phim ở hành tinh khác, thế thân nhỏ một mình ở lại Chủ Tinh, có phải không lâu sau sẽ xa cách với hắn rồi không? Liệu khi hắn quay phim trở về, nhà sẽ trống không chứ? Dù sao thì trong hợp đồng cũng nói, bất kỳ bên nào muốn chấm dứt mối quan hệ đều có thể chấm dứt, dù là hắn hay Ngu Duyên.Ngu Duyên lại nghĩ: Ai nói không phải chứ, đừng nói là người yêu, đến cả cậu là thế thân cũng phải chờ đến mòn mỏi rồi. Hy vọng lần này Phó Chấp Tự sẽ đi muộn hơn chút, để cậu có thêm thời gian gần gũi, tránh việc hắn rời đi quá lâu, cậu ở Chủ Tinh phải lo lắng cho giá trị sinh mệnh của mình.Phương Thiển không nhận ra những suy nghĩ phức tạp của hai người kia, tự nhiên nói tiếp: "À đúng rồi, dạo gần đây ở Vịnh Sứa đang vào mùa sinh sản hàng năm, đi thuyền ra biển có thể thấy rất nhiều con sứa xinh đẹp nổi trên mặt nước. Tôi định đợi Tam Nhi về rồi cùng anh ấy đến đó xem, hay là nhân cơ hội này gọi thêm vài người cùng tụ tập? Vừa hay cậu cũng đang ở chủ tinh."Phó Chấp Tự ừ một tiếng, có chút lơ đãng: "Lúc đó rồi tính."Ngu Duyên lại tỏ ra hứng thú, trên đường về không ngừng tra cứu tư liệu về Vịnh Sứa.Cậu vốn đã thích biển, cũng thích tất cả những gì liên quan đến biển.Đã đến thế giới này rồi, cậu nghĩ thế nào cũng phải ghé qua hết các vịnh biển đẹp ở đây.Phó Chấp Tự nhìn thấy những hành động nhỏ của cậu, nhưng tâm trí vẫn vướng bận về mối quan hệ mong manh giữa hai người.Cuối cùng Phó Chấp Tự quyết định - hay là cứ theo như lời Tống Duy trước đó, nghỉ ngơi nhiều hơn giữa các bộ phim vậy.Trước đây, vì muốn nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc của một vai diễn, hắn ép bản thân nhanh chóng bắt đầu quay một kịch bản khác, hòa mình vào một nhân vật khác, phương pháp này tuy đơn giản thô bạo, không giải quyết được gốc rễ, nhưng lại hiệu quả, cũng chính vì vậy mà hắn gần như quanh năm suốt tháng quay phim không ngừng, rất ít khi nghỉ ngơi.Lâu dần, hắn trở thành "người cuồng công việc" nổi tiếng trong giới giải trí.Lần tiếp xúc với cậu thế thân này rất thành công, hắn đã nhanh chóng thoát vai.Có thế thân nhỏ bên cạnh, hắn cũng không cần phải đóng phim liên tục để thoát vai nữa, có nhiều thời gian hơn để ở bên cậu, đồng thời tĩnh lặng lại để học hỏi cũng không tồi.Hơn nữa, chưa chắc tất cả các bộ phim đều phải quay ở hành tinh khác, cũng có không ít bộ phim chỉ quay ở Chủ Tinh, bộ tiếp theo hắn có thể lựa chọn những kịch bản như vậy, thế thì cho dù trong quá trình quay phim hắn cũng có thể về nhà ở một thời gian ngắn.Đúng lúc Phó Chấp Tự đang suy nghĩ mông lung, Ngu Duyên đột nhiên lên tiếng: "Phó tiên sinh, ngài từng đến Vịnh Sứa chưa ạ?"Phó Chấp Tự hoàn hồn, đón lấy ánh mắt của cậu, lắc đầu: "Chưa."Bộ phim hắn từng tham gia có một lần quay ngoại cảnh ở Vịnh Sứa, nhưng không có cảnh của hắn, nên hắn không đi theo.Vịnh Sứa đẹp nhất là vào mùa thu - mùa sinh sản của một số loài sứa, mặt biển giống như nở ra rất nhiều đóa hoa xinh đẹp. Nhưng ngoài thời điểm đó, phong cảnh không có gì nổi bật, chi bằng đến Vịnh Người Cá hay một số vịnh khác còn náo nhiệt hơn.Hơn nữa, hắn bị dị ứng hải sản, cũng không có tình cảm đặc biệt gì với biển, ngoài trừ công việc cần thiết, hắn rất ít khi đến bờ biển.Ngu Duyên: "Lúc ngài và chị kia tụ tập, có thể lén mang em theo được không, em cũng muốn đi xem thử, em tự chơi một mình cũng được."Phó Chấp Tự nhíu mày: "Không cần lén lút, mang cậu đi chơi cùng là được, bọn họ đều không phải người trong giới, cũng đáng tin, không cần quá kiêng dè."Ngu Duyên ồ một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến câu "tóc vàng" mà Phương Thiển vừa nhắc đến. Cậu cụp mắt, chẳng hiểu sao lại không muốn chơi cùng nhóm người đó chút nào.Không có gì bất ngờ, bọn họ hẳn là đều quen biết ánh trăng sáng của Phó Chấp Tự.Phó Chấp Tự đưa cậu đến, chắc chắn sẽ bị bọn họ nhìn ra thân phận thế thân của cậu.Nhìn ra cậu là thế thân của ánh trăng sáng kia, rồi dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu.Tuy bọn họ không làm gì sai, nhưng... chính là cảm thấy rất khó chịu.Phó Chấp Tự không biết những suy nghĩ trong lòng cậu, đột nhiên nói: "À đúng rồi, lần sau đừng gọi Phương Thiển là chị nữa, người yêu của cô ấy rất hay ghen. Nếu bị anh ta nghe thấy, có thể sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có."Thẩm Tam đúng là người thích ghen, nhưng không phải kiểu hay ghen vớ vẩn. Những người ngoan ngoãn, lễ phép như Ngu Duyên, anh ta chắc chắn sẽ không bận tâm, vì chẳng có lý do để ghen. Thực tế, cậu chỉ khiến mọi người càng thêm yêu quý mà thôi.Nhưng lúc này Phó Chấp Tự nói gì thì là như thế, ngoài hắn và Ngu Duyên ra, sẽ không có ai khác biết được.Ngu Duyên gật đầu: "Vậy lần sau em gọi chị ấy là chị Phương."Mấy cách gọi như "anh," "chị" đôi khi đúng là có thể gây hiểu nhầm, làm người khác hiểu sai cũng không tốt.Tuy nhiên, Phó Chấp Tự vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm.Tại sao cậu chỉ mới gặp Phương Thiển một lần mà đã chuyển từ "chị" thành "chị Phương," còn hắn lại mãi bị gọi là "Phó tiên sinh" đầy khách sáo và xa cách?Chẳng lẽ cậu không thể gọi hắn một tiếng "anh" hoặc "anh Phó" sao?Nghĩ đến đây, Phó Chấp Tự gần như buột miệng thốt ra: "Cũng đổi một cách xưng hô với tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro