Người Còn Tỏa Sáng Hơn Cả Ánh Trăng Kia
Chương 5
Địa Cầu Chung Cực Bản Thuỵ Khắc
2024-02-19 00:40:11
5
Trên đảo sẽ không có nhân viên công tác, chỉ có cameras đã được lắp sẵn ở khắp mọi nơi.
Điện thoại không bị tịch thu để phòng ngừa chúng tôi có việc tư cần xử lí hoặc gặp sự cố mà không liên lạc được với tổ chương trình.
Đồ dùng được chôn ở các nơi khác nhau trên đảo, ngoài ra còn tạo điều kiện cho khách mời bằng cách thả gà vịt trên đó, nếu biết bơi lội còn có thể xuống biển bắt cá.
Ngoại trừ điều kiện sinh hoạt hơi thiếu thốn, các mặt khác đều khá ổn.
Chẳng qua việc đầu tiên khi mới bước chân lên đảo hoang là phải dựng lều trại, gây không ít khó dễ cho Bạch Tẫn.
Chỉ trong 30 phút tôi đã dựng lều xong, ngó qua bên Bạch Tẫn, liền thấy cái lều đã bị dựng thành một đống bùi nhùi rồi.
Rõ ràng là bản hướng dẫn dựng lều được đặt bên trong lều trại, nhưng thực sự Bạch Tẫn quá phế, nhìn rồi làm theo thôi cũng làm không được.
Nhìn một vòng xung quanh thấy mọi người đều làm sắp xong rồi, tôi chỉ có thể chấp nhận, chạy lại giúp anh dựng lều.
Còn làm gì được nữa! Tôi không thể đứng nhìn anh bị người ta chê cười được!
Tôi bắt đầu để ý tới Bạch Tẫn là do gương mặt đẹp trai như soái ca ngôn tình của anh, nhưng anh lại rất hậu đậu, hiếm có soái ca nào hậu đậu ngốc nghếch giống anh, nhưng tôi cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc mới gặp, tôi và anh chỉ là diễn viên mới vào ngành, khi cùng quay chung một bộ phim cổ trang, anh đang loay hoay với bộ trang phục vô cùng rườm rà vì không biết cách mặc.
Trong căn phòng nhỏ hẹp bị cái nóng của mùa hè thiêu đốt, Bạch Tẫn trên trán thấm đẫm mồ hôi nhìn vô cùng đáng thương, đứng đó nhìn tôi.
Ánh mắt đáng thương của anh nhìn về phía tôi, nhìn như đang làm nũng vậy, đáng yêu chết mất. Tôi liền gục ngã trước cặp mắt lấp lánh đó, vội chạy lại giúp anh chỉnh lại trang phục, còn cố ý tạo khoảng cách để gió mát lùa vào.
Hiện tại anh vẫn không có xíu tiến bộ nào, vẫn hậu đậu như xưa, có cái lều cũng không dựng được.
Tôi dùng gần một tiếng đồng hồ để dựng lều cho Bạch Tẫn, do hồi nãy anh không biết làm nên giờ nó thành một đống bùi nhùi, tôi phải gỡ rối rồi mới lắp lại, giúp anh dựng lều còn mệt hơn tôi tự dựng lều của mình nữa.
Chờ tôi xếp xong lều trại, nhóm đi tìm nguyên liệu nấu ăn đã quay lại.
Bạch Tẫn ôm một con gà trống, trên tay còn cầm rau củ đã được tổ chương trình chuẩn bị sẵn, theo sau là Trần Phàm vẻ mặt thối như ai thiếu nợ anh ta 800 vạn.
Tôi vốn dĩ muốn hỗ trợ xử lý nguyên liệu nấu ăn để sớm được ăn cơm.
Ai ngờ, tôi vừa mới cầm rau củ từ tay của Bạch Tẫn, Trần Phàm liền xỉa xói:
“ Ái chà, Giản Bạch cô không biết xấu hổ à, không làm mà đòi có ăn hẻ, chúng tôi ở trên đảo chạy mệt mỏi kiếm nguyên liệu, còn cô không làm gì hết giờ lại xòe tay đòi ăn. Đúng là ngôi sao nổi tiếng có khác, không biết ngại là gì ha.”
Ờ thì, tôi cảm thấy Trần Phàm nói cũng đúng, thấy hơi ngại thật nên tôi mới muốn tranh nhiệm vụ xử lý nguyên liệu đấy chứ.
Lúc tôi chuẩn bị xắn tay áo lên đi tìm nguyên liệu thì Đường Ý không kiên nhẫn nói:
“Trần Phàm, tôi khuyên anh bớt nói vài câu đi. Hồi nãy anh rớt xuống hố là nhờ Bạch Tẫn kéo anh lên, nguyên liệu cũng là Bạch Tẫn tìm thấy. Nếu theo như lời anh nói thì tất cả chúng tôi bao gồm cả anh đều là không làm mà đòi có ăn đấy.”
Trong giây lát, sau khi nghe Đường Ý nói, tôi cũng không biết là chị ấy đang mỉa mai Trần Phàn hay là tự nói xấu bản thân kèm theo nói luôn chúng tôi không làm mà hưởng nữa.
Hèn chi, hồi nãy tôi có để ý thấy quần áo của Trần Phàn bị dính bẩn, tôi còn tưởng ai kia vì chương trình nên cố ý bôi bùn lên áo, ai ngờ là do rớt hố.
Bởi con người mà, sống nghiệp quá nên hay bị nghiệp quật rớt hố ấy.
Là một diễn viên chuyên nghiệp, bình thường tôi có thể quản lí biểu cảm rất tốt, trừ khi không nhịn được nữa thì tôi buông xuôi luôn, mà nhịn cười hơi mệt, tôi xém bị sặc mấy lần.
“Giản Bạch, chúng ta đi xử lý nguyên liệu nấu ăn đi, đừng có đứng ở đó cười trộm nữa, em nhịn cười tới nỗi nhìn từ xa người ta không biết còn nghĩ em run như vậy là bị bệnh Parkinson* ấy.”
*Các triệu chứng chính của bệnh Parkinson bao gồm: run bàn tay, cánh tay hoặc chân,…
Thực sự xin lỗi, tôi nhịn cười không được hahaha.
Nhưng sau khi biết được Đường Ý còn có một mặt táo bạo như vậy, tôi lại càng thích chị hơn, phải làm sao phải làm sao.
Tôi nhìn về phía Trần Phàm gần như tức đến nổ phổi, cười haha nói: “Tôi chịu đấy, ngưỡng mộ anh Trần Phàm thật nha, bị rớt hố chắc đau lắm ha. Bộ dạng này chắc không thể phụ giúp được gì rồi, anh xê ra chỗ kia chơi đi, chờ không làm mà đòi ăn đi”
Tôi vừa nói xong, Trần Phàm mặt đúng ngu người, Bạch Tẫn thì mặt tối sầm, sắc mặt không tốt nhìn về phía Trần Phàm.
Lúc đi ngang qua Bạch Tẫn, tôi nghe anh nhỏ giọng nói: “ Biết vậy hồi nãy để tên kia ở dưới hố, đỡ phải hiện tại có ai đó giọng ngọt ngào gọi anh Trần Phàm, giờ quăng tên điên kia xuống hố còn kịp không?
Trên đảo sẽ không có nhân viên công tác, chỉ có cameras đã được lắp sẵn ở khắp mọi nơi.
Điện thoại không bị tịch thu để phòng ngừa chúng tôi có việc tư cần xử lí hoặc gặp sự cố mà không liên lạc được với tổ chương trình.
Đồ dùng được chôn ở các nơi khác nhau trên đảo, ngoài ra còn tạo điều kiện cho khách mời bằng cách thả gà vịt trên đó, nếu biết bơi lội còn có thể xuống biển bắt cá.
Ngoại trừ điều kiện sinh hoạt hơi thiếu thốn, các mặt khác đều khá ổn.
Chẳng qua việc đầu tiên khi mới bước chân lên đảo hoang là phải dựng lều trại, gây không ít khó dễ cho Bạch Tẫn.
Chỉ trong 30 phút tôi đã dựng lều xong, ngó qua bên Bạch Tẫn, liền thấy cái lều đã bị dựng thành một đống bùi nhùi rồi.
Rõ ràng là bản hướng dẫn dựng lều được đặt bên trong lều trại, nhưng thực sự Bạch Tẫn quá phế, nhìn rồi làm theo thôi cũng làm không được.
Nhìn một vòng xung quanh thấy mọi người đều làm sắp xong rồi, tôi chỉ có thể chấp nhận, chạy lại giúp anh dựng lều.
Còn làm gì được nữa! Tôi không thể đứng nhìn anh bị người ta chê cười được!
Tôi bắt đầu để ý tới Bạch Tẫn là do gương mặt đẹp trai như soái ca ngôn tình của anh, nhưng anh lại rất hậu đậu, hiếm có soái ca nào hậu đậu ngốc nghếch giống anh, nhưng tôi cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc mới gặp, tôi và anh chỉ là diễn viên mới vào ngành, khi cùng quay chung một bộ phim cổ trang, anh đang loay hoay với bộ trang phục vô cùng rườm rà vì không biết cách mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong căn phòng nhỏ hẹp bị cái nóng của mùa hè thiêu đốt, Bạch Tẫn trên trán thấm đẫm mồ hôi nhìn vô cùng đáng thương, đứng đó nhìn tôi.
Ánh mắt đáng thương của anh nhìn về phía tôi, nhìn như đang làm nũng vậy, đáng yêu chết mất. Tôi liền gục ngã trước cặp mắt lấp lánh đó, vội chạy lại giúp anh chỉnh lại trang phục, còn cố ý tạo khoảng cách để gió mát lùa vào.
Hiện tại anh vẫn không có xíu tiến bộ nào, vẫn hậu đậu như xưa, có cái lều cũng không dựng được.
Tôi dùng gần một tiếng đồng hồ để dựng lều cho Bạch Tẫn, do hồi nãy anh không biết làm nên giờ nó thành một đống bùi nhùi, tôi phải gỡ rối rồi mới lắp lại, giúp anh dựng lều còn mệt hơn tôi tự dựng lều của mình nữa.
Chờ tôi xếp xong lều trại, nhóm đi tìm nguyên liệu nấu ăn đã quay lại.
Bạch Tẫn ôm một con gà trống, trên tay còn cầm rau củ đã được tổ chương trình chuẩn bị sẵn, theo sau là Trần Phàm vẻ mặt thối như ai thiếu nợ anh ta 800 vạn.
Tôi vốn dĩ muốn hỗ trợ xử lý nguyên liệu nấu ăn để sớm được ăn cơm.
Ai ngờ, tôi vừa mới cầm rau củ từ tay của Bạch Tẫn, Trần Phàm liền xỉa xói:
“ Ái chà, Giản Bạch cô không biết xấu hổ à, không làm mà đòi có ăn hẻ, chúng tôi ở trên đảo chạy mệt mỏi kiếm nguyên liệu, còn cô không làm gì hết giờ lại xòe tay đòi ăn. Đúng là ngôi sao nổi tiếng có khác, không biết ngại là gì ha.”
Ờ thì, tôi cảm thấy Trần Phàm nói cũng đúng, thấy hơi ngại thật nên tôi mới muốn tranh nhiệm vụ xử lý nguyên liệu đấy chứ.
Lúc tôi chuẩn bị xắn tay áo lên đi tìm nguyên liệu thì Đường Ý không kiên nhẫn nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trần Phàm, tôi khuyên anh bớt nói vài câu đi. Hồi nãy anh rớt xuống hố là nhờ Bạch Tẫn kéo anh lên, nguyên liệu cũng là Bạch Tẫn tìm thấy. Nếu theo như lời anh nói thì tất cả chúng tôi bao gồm cả anh đều là không làm mà đòi có ăn đấy.”
Trong giây lát, sau khi nghe Đường Ý nói, tôi cũng không biết là chị ấy đang mỉa mai Trần Phàn hay là tự nói xấu bản thân kèm theo nói luôn chúng tôi không làm mà hưởng nữa.
Hèn chi, hồi nãy tôi có để ý thấy quần áo của Trần Phàn bị dính bẩn, tôi còn tưởng ai kia vì chương trình nên cố ý bôi bùn lên áo, ai ngờ là do rớt hố.
Bởi con người mà, sống nghiệp quá nên hay bị nghiệp quật rớt hố ấy.
Là một diễn viên chuyên nghiệp, bình thường tôi có thể quản lí biểu cảm rất tốt, trừ khi không nhịn được nữa thì tôi buông xuôi luôn, mà nhịn cười hơi mệt, tôi xém bị sặc mấy lần.
“Giản Bạch, chúng ta đi xử lý nguyên liệu nấu ăn đi, đừng có đứng ở đó cười trộm nữa, em nhịn cười tới nỗi nhìn từ xa người ta không biết còn nghĩ em run như vậy là bị bệnh Parkinson* ấy.”
*Các triệu chứng chính của bệnh Parkinson bao gồm: run bàn tay, cánh tay hoặc chân,…
Thực sự xin lỗi, tôi nhịn cười không được hahaha.
Nhưng sau khi biết được Đường Ý còn có một mặt táo bạo như vậy, tôi lại càng thích chị hơn, phải làm sao phải làm sao.
Tôi nhìn về phía Trần Phàm gần như tức đến nổ phổi, cười haha nói: “Tôi chịu đấy, ngưỡng mộ anh Trần Phàm thật nha, bị rớt hố chắc đau lắm ha. Bộ dạng này chắc không thể phụ giúp được gì rồi, anh xê ra chỗ kia chơi đi, chờ không làm mà đòi ăn đi”
Tôi vừa nói xong, Trần Phàm mặt đúng ngu người, Bạch Tẫn thì mặt tối sầm, sắc mặt không tốt nhìn về phía Trần Phàm.
Lúc đi ngang qua Bạch Tẫn, tôi nghe anh nhỏ giọng nói: “ Biết vậy hồi nãy để tên kia ở dưới hố, đỡ phải hiện tại có ai đó giọng ngọt ngào gọi anh Trần Phàm, giờ quăng tên điên kia xuống hố còn kịp không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro