Người Còn Tỏa Sáng Hơn Cả Ánh Trăng Kia
Chương 8
Địa Cầu Chung Cực Bản Thuỵ Khắc
2024-02-19 00:40:11
8,
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Không hổ danh là Nhậm Thanh - bạn tốt của tôi, hóng dưa thì tìm đến tận chính chủ để hóng, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy.
Âm thanh hưng phấn của Nhậm Thanh phát ra từ điện thoại, giờ này tôi đang còn ngái ngủ mà con bạn thân của tôi đã có tinh thần hú hét, hóng drama cao độ:
“Bạch Bạch! Cậu với Bạch Tẫn quay lại rồi à? Tình huống như thế nào, mới chỉ một đêm tớ cắm mặt cắm mũi quay phim, mà hiểu lầm của hai người đã được làm rõ rồi sao?”
“Còn có, có người thậm chí còn gửi lời mời kết bạn với tài khoản phụ của tớ, tự nhận là phó đạo diễn của chương trình [Sống sót ngoài đảo hoang], trả công cho tớ 100 tệ để tớ phiên dịch khẩu hình môi của cậu với Bạch Tẫn đó, cậu có biết không?”
Hết cách rồi, tôi đành giải thích tất cả mọi chuyện cho Nhậm Thanh đang hứng thú bừng bừng, bao gồm lý do phó đạo diễn đột nhiên tìm cậu ấy phiên dịch khẩu ngữ.
Vừa kết thúc cuộc gọi với Nhậm Thanh xong thì chị La lại gọi đến.
“Giản Bạch! Lần trước chị không ngừng nhắc nhở em không được đề cập tới đời sống cá nhân, vậy mà lần này em lại làm lộ hết ở chương trình phát sóng trực tiếp luôn!”
“Chưa đến một tháng, chị đã dọn giúp em cả chục cái hotsearch rồi, vì em mà chị phải tăng ca, em nói xem em nên đền bù cho chị như nào đây?”
Không đợi tôi nghĩ ra cách đền bù, chị La đã trực tiếp mở miệng: “Như vậy đi, mười bức ảnh có chữ ký của Bạch Tẫn và Đường Ý, Trần Phàm thì khỏi cần, dạo này tên đó có nhiều tin đồn xấu lắm.”
“À mà, Bạch Tẫn thật sự không được thiệt hả?”
Bị ép đưa mười bức ảnh có chữ ký của Bạch Tẫn và Đường Ý, tôi dứt khoát cúp điện thoại của người đại diện luôn.
Dù cho tôi có giải thích ngàn lần là điện thoại tự chỉnh cũng không có người tin đúng không!
Đợi đến lúc tôi từ lều trại đi ra thì Bạch Tẫn đã bơi dưới biển được nửa tiếng rồi.
Ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt biển, tay áo đen sẫm bị ướp đẫm, dán sát vào người Bạch Tẫn, cộng thêm vai rộng eo thon, đúng là mỹ cảnh nhân gian mà.
Có điều tôi chưa ngắm đủ thì Bạch Tẫn đã lên bờ rồi.
Không thể phủ nhận rằng Bạch Tẫn nhà tôi luôn tuân thủ nam đức.
Trước khi xuống biển, anh cố ý lấy quần áo che camera lại, sau khi lên bờ liền che kín mít như sợ bị người khác nhìn thấy dáng người.
Nghĩ kĩ lại thì đúng là ba năm qua anh ấy không đóng bộ nào yêu cầu lộ thân hình quá nhiều.
Tôi chớp mắt, hồi tưởng lại một màn mỹ nam bơi lội.
“Nếu em muốn ngắm, về sau tụi mình còn nhiều thời gian cho em ngắm thỏa thích, nhưng hiện tại ở đây hơi nhiều người.”
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, Bạch Tẫn đang đứng ở trước mặt tôi, giúp tôi chắn ánh nắng mặt trời.
Gió nhẹ thổi qua, mùi hương cam thanh mát quen thuộc trên người anh nháy mắt bao phủ toàn thân tôi, khiến tôi nhớ tới xà phòng tắm hương cam mà tôi mua cho anh ấy với giá 39 tệ ở siêu thị.
“Cho nên hiện tại em có đồng ý cùng anh tiếp tục mối tình dang dở ba năm trước của chúng ta không?”
Rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng Bạch Tẫn lại như đang dùng toàn bộ sức lực để nói ra vậy.
Anh khom lưng cúi đầu vào cần cổ tôi, hơi thở gấp gáp của anh hắt vào tai tôi, trên người anh mang chút khí lạnh cùng một chút hơi nước, có vẻ anh đang sợ tôi từ chối nên không dám nhìn thẳng tôi.
Tôi đành nhẹ nhàng vỗ vai anh, ra hiệu anh ngẩng đầu lên.
Quãng thời gian ba năm này, Bạch Tẫn không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân còn tôi lại lười biếng dậm chân tại chỗ.
Khi tôi đứng với Bạch Tẫn, tôi muốn mình nên trở nên giống anh, là một người tự tin, tỏa sáng hơn cả ánh trăng của đêm mà chúng tôi giải thích rõ hiểu lầm với nhau.
Chỉ khi cả hai đồng dạng tỏa ra ánh sáng chói lóa như ngôi sao trên bầu trời đầy sao kia, mới có thể khiến tất cả mọi người ngước nhìn.
“Hy vọng người em thích bao nhiêu năm là anh Bạch Tẫn đây có thể đợi em ở trên đỉnh vinh quang một chút. Em sẽ nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh, được không?”
Bạch Tẫn sững người chốc lát im lặng, nhưng từ trong ánh mắt cong cong của anh tôi nhìn thấy tràn ngập ý cười.
Tôi nghi ngờ rằng anh chỉ nghe được “người em thích là Bạch Tẫn” mà không lọt được chữ nào phía sau cả.
Đợi nửa ngày chưa nhận được hồi đáp của Bạch Tẫn nhưng lại nhận được câu trả lời của Đường Ý bên trong lều.
“Giản Bạch nha, hóa ra em thực sự hướng tới ngôi vị ảnh hậu!”
Hai ngày sau, Vu Dạng chắc là đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi với Bạch Tẫn, nên đã tém lại không ít.
Mà Trần Phàm ngoài mặt nói là bởi vì không cẩn thận ngã xuống hố đất, sức khoẻ không ổn nên phải rời tiết mục, nhưng tôi lại cho rằng vì mất mặt nên cậu ta bỏ chạy mất dép.
Đường Ý lại rất thoải mái, vô tư ở trường quay mà trực tiếp đu CP luôn.
[Sống sót ngoài đảo hoang] là chương trình thay khách mời mỗi phần mới, cho nên quay xong phần này, chúng tôi liền lên thuyền rời khỏi đảo.
Lúc chuẩn bị lên thuyền, cũng có một vũ phong ba bão táp diễn ra.
Tôi nhìn Vu Dạng bên cạnh chuẩn bị hét lên, liền nở một nụ cười thật tươi, hét to tên “Bạch Tẫn”
“Anh Bạch Tẫn, xem ra lúc em muốn làm quen anh thì cũng có muốn làm quen anh a~~ Vậy thôi em đành không lên cùng một thuyền với anh.”
Kết quả chưa kịp hướng Đường Ý đi vài bước đã bị túm trở lại, lấy mỹ kỳ danh* là “tuân thủ quy tắc trò chơi”
(*Mỹ kỳ danh viết ["美其名曰"]: xuất xứ từ tác phẩm "Đằng Dã tiên sinh" của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.)
Sau đó, anh lên thuyền trước rồi đưa tay về phía tôi lúc tôi chuẩn bị bước lên thuyền, để cầm lấy tay tôi đỡ tôi lên thuyền với cái danh muốn đảm bảo an toàn cho tôi.
Ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu vào người anh, nhuộm cả tóc anh thành một màu nâu, làm ngũ quan của anh dịu dàng thêm vài phần, những ngón tay mảnh khảnh của anh duỗi ra như mời gọi tôi nắm lấy.
“Lên thuyền nhanh đi chị Giản Bạch! Chị đứng ở đầu thuyền em lên thuyền không được”
Nghe thanh âm từ phía sau truyền đến, tôi thu hồi bàn tay đang tính giơ ra của mình, thậm chí còn muốn quay lại like cho Vu Dạng một cái.
Không hổ là Vu Dạng, ở thời điểm mấu chốt luôn cứu tôi một cách kịp thời.
Chờ lúc tôi đã lên thuyền, Vu Dạng đã hét “Bạch Tẫn ca” được nửa ngày, như thể nếu Bạch Tẫn không đưa tay ra kéo cô nàng lên thì liền ăn vạ không muốn lên thuyền.
Bạch Tẫn vẫn nhắm mắt làm ngơ, đạo diễn cũng bó tay với Vu Dạng.
Cuối cùng tôi đành phải qua đi túm Vu Dạng lên thuyền.
Chịu thôi, người đẹp luôn lương thiện mà.
Trở về trên đất liền, xe của công ty đã đứng chờ để đón tôi.
Trước khi đi lên xe của công ty, tôi còn không biết xấu hổ mà xin Đường Ý và Bạch Tẫn mỗi người mười bức ảnh có chữ ký.
Đường Ý rất hào phóng mà ký cho tôi, còn tỏ vẻ về sau có dưa gì cũng phải nói cho cô ấy hóng đầu tiên.
Mà Bạch Tẫn…
Nhìn anh trước mặt gắt gao nắm chặt mười bức ảnh có chữ ký không chịu đưa cho tôi, tôi có chút bất đắc dĩ.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì! Em còn có công việc chưa làm xong đâu!”
Cuối cùng lúc đoàn đội quay phim đều đã về hết rồi, Bạch Tẫn mới chịu thả tay ra, rề rà mãi mới nói một câu: “Đừng quên anh còn đang chờ em.”
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Không hổ danh là Nhậm Thanh - bạn tốt của tôi, hóng dưa thì tìm đến tận chính chủ để hóng, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy.
Âm thanh hưng phấn của Nhậm Thanh phát ra từ điện thoại, giờ này tôi đang còn ngái ngủ mà con bạn thân của tôi đã có tinh thần hú hét, hóng drama cao độ:
“Bạch Bạch! Cậu với Bạch Tẫn quay lại rồi à? Tình huống như thế nào, mới chỉ một đêm tớ cắm mặt cắm mũi quay phim, mà hiểu lầm của hai người đã được làm rõ rồi sao?”
“Còn có, có người thậm chí còn gửi lời mời kết bạn với tài khoản phụ của tớ, tự nhận là phó đạo diễn của chương trình [Sống sót ngoài đảo hoang], trả công cho tớ 100 tệ để tớ phiên dịch khẩu hình môi của cậu với Bạch Tẫn đó, cậu có biết không?”
Hết cách rồi, tôi đành giải thích tất cả mọi chuyện cho Nhậm Thanh đang hứng thú bừng bừng, bao gồm lý do phó đạo diễn đột nhiên tìm cậu ấy phiên dịch khẩu ngữ.
Vừa kết thúc cuộc gọi với Nhậm Thanh xong thì chị La lại gọi đến.
“Giản Bạch! Lần trước chị không ngừng nhắc nhở em không được đề cập tới đời sống cá nhân, vậy mà lần này em lại làm lộ hết ở chương trình phát sóng trực tiếp luôn!”
“Chưa đến một tháng, chị đã dọn giúp em cả chục cái hotsearch rồi, vì em mà chị phải tăng ca, em nói xem em nên đền bù cho chị như nào đây?”
Không đợi tôi nghĩ ra cách đền bù, chị La đã trực tiếp mở miệng: “Như vậy đi, mười bức ảnh có chữ ký của Bạch Tẫn và Đường Ý, Trần Phàm thì khỏi cần, dạo này tên đó có nhiều tin đồn xấu lắm.”
“À mà, Bạch Tẫn thật sự không được thiệt hả?”
Bị ép đưa mười bức ảnh có chữ ký của Bạch Tẫn và Đường Ý, tôi dứt khoát cúp điện thoại của người đại diện luôn.
Dù cho tôi có giải thích ngàn lần là điện thoại tự chỉnh cũng không có người tin đúng không!
Đợi đến lúc tôi từ lều trại đi ra thì Bạch Tẫn đã bơi dưới biển được nửa tiếng rồi.
Ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt biển, tay áo đen sẫm bị ướp đẫm, dán sát vào người Bạch Tẫn, cộng thêm vai rộng eo thon, đúng là mỹ cảnh nhân gian mà.
Có điều tôi chưa ngắm đủ thì Bạch Tẫn đã lên bờ rồi.
Không thể phủ nhận rằng Bạch Tẫn nhà tôi luôn tuân thủ nam đức.
Trước khi xuống biển, anh cố ý lấy quần áo che camera lại, sau khi lên bờ liền che kín mít như sợ bị người khác nhìn thấy dáng người.
Nghĩ kĩ lại thì đúng là ba năm qua anh ấy không đóng bộ nào yêu cầu lộ thân hình quá nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi chớp mắt, hồi tưởng lại một màn mỹ nam bơi lội.
“Nếu em muốn ngắm, về sau tụi mình còn nhiều thời gian cho em ngắm thỏa thích, nhưng hiện tại ở đây hơi nhiều người.”
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, Bạch Tẫn đang đứng ở trước mặt tôi, giúp tôi chắn ánh nắng mặt trời.
Gió nhẹ thổi qua, mùi hương cam thanh mát quen thuộc trên người anh nháy mắt bao phủ toàn thân tôi, khiến tôi nhớ tới xà phòng tắm hương cam mà tôi mua cho anh ấy với giá 39 tệ ở siêu thị.
“Cho nên hiện tại em có đồng ý cùng anh tiếp tục mối tình dang dở ba năm trước của chúng ta không?”
Rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng Bạch Tẫn lại như đang dùng toàn bộ sức lực để nói ra vậy.
Anh khom lưng cúi đầu vào cần cổ tôi, hơi thở gấp gáp của anh hắt vào tai tôi, trên người anh mang chút khí lạnh cùng một chút hơi nước, có vẻ anh đang sợ tôi từ chối nên không dám nhìn thẳng tôi.
Tôi đành nhẹ nhàng vỗ vai anh, ra hiệu anh ngẩng đầu lên.
Quãng thời gian ba năm này, Bạch Tẫn không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân còn tôi lại lười biếng dậm chân tại chỗ.
Khi tôi đứng với Bạch Tẫn, tôi muốn mình nên trở nên giống anh, là một người tự tin, tỏa sáng hơn cả ánh trăng của đêm mà chúng tôi giải thích rõ hiểu lầm với nhau.
Chỉ khi cả hai đồng dạng tỏa ra ánh sáng chói lóa như ngôi sao trên bầu trời đầy sao kia, mới có thể khiến tất cả mọi người ngước nhìn.
“Hy vọng người em thích bao nhiêu năm là anh Bạch Tẫn đây có thể đợi em ở trên đỉnh vinh quang một chút. Em sẽ nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh, được không?”
Bạch Tẫn sững người chốc lát im lặng, nhưng từ trong ánh mắt cong cong của anh tôi nhìn thấy tràn ngập ý cười.
Tôi nghi ngờ rằng anh chỉ nghe được “người em thích là Bạch Tẫn” mà không lọt được chữ nào phía sau cả.
Đợi nửa ngày chưa nhận được hồi đáp của Bạch Tẫn nhưng lại nhận được câu trả lời của Đường Ý bên trong lều.
“Giản Bạch nha, hóa ra em thực sự hướng tới ngôi vị ảnh hậu!”
Hai ngày sau, Vu Dạng chắc là đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi với Bạch Tẫn, nên đã tém lại không ít.
Mà Trần Phàm ngoài mặt nói là bởi vì không cẩn thận ngã xuống hố đất, sức khoẻ không ổn nên phải rời tiết mục, nhưng tôi lại cho rằng vì mất mặt nên cậu ta bỏ chạy mất dép.
Đường Ý lại rất thoải mái, vô tư ở trường quay mà trực tiếp đu CP luôn.
[Sống sót ngoài đảo hoang] là chương trình thay khách mời mỗi phần mới, cho nên quay xong phần này, chúng tôi liền lên thuyền rời khỏi đảo.
Lúc chuẩn bị lên thuyền, cũng có một vũ phong ba bão táp diễn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nhìn Vu Dạng bên cạnh chuẩn bị hét lên, liền nở một nụ cười thật tươi, hét to tên “Bạch Tẫn”
“Anh Bạch Tẫn, xem ra lúc em muốn làm quen anh thì cũng có muốn làm quen anh a~~ Vậy thôi em đành không lên cùng một thuyền với anh.”
Kết quả chưa kịp hướng Đường Ý đi vài bước đã bị túm trở lại, lấy mỹ kỳ danh* là “tuân thủ quy tắc trò chơi”
(*Mỹ kỳ danh viết ["美其名曰"]: xuất xứ từ tác phẩm "Đằng Dã tiên sinh" của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.)
Sau đó, anh lên thuyền trước rồi đưa tay về phía tôi lúc tôi chuẩn bị bước lên thuyền, để cầm lấy tay tôi đỡ tôi lên thuyền với cái danh muốn đảm bảo an toàn cho tôi.
Ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu vào người anh, nhuộm cả tóc anh thành một màu nâu, làm ngũ quan của anh dịu dàng thêm vài phần, những ngón tay mảnh khảnh của anh duỗi ra như mời gọi tôi nắm lấy.
“Lên thuyền nhanh đi chị Giản Bạch! Chị đứng ở đầu thuyền em lên thuyền không được”
Nghe thanh âm từ phía sau truyền đến, tôi thu hồi bàn tay đang tính giơ ra của mình, thậm chí còn muốn quay lại like cho Vu Dạng một cái.
Không hổ là Vu Dạng, ở thời điểm mấu chốt luôn cứu tôi một cách kịp thời.
Chờ lúc tôi đã lên thuyền, Vu Dạng đã hét “Bạch Tẫn ca” được nửa ngày, như thể nếu Bạch Tẫn không đưa tay ra kéo cô nàng lên thì liền ăn vạ không muốn lên thuyền.
Bạch Tẫn vẫn nhắm mắt làm ngơ, đạo diễn cũng bó tay với Vu Dạng.
Cuối cùng tôi đành phải qua đi túm Vu Dạng lên thuyền.
Chịu thôi, người đẹp luôn lương thiện mà.
Trở về trên đất liền, xe của công ty đã đứng chờ để đón tôi.
Trước khi đi lên xe của công ty, tôi còn không biết xấu hổ mà xin Đường Ý và Bạch Tẫn mỗi người mười bức ảnh có chữ ký.
Đường Ý rất hào phóng mà ký cho tôi, còn tỏ vẻ về sau có dưa gì cũng phải nói cho cô ấy hóng đầu tiên.
Mà Bạch Tẫn…
Nhìn anh trước mặt gắt gao nắm chặt mười bức ảnh có chữ ký không chịu đưa cho tôi, tôi có chút bất đắc dĩ.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì! Em còn có công việc chưa làm xong đâu!”
Cuối cùng lúc đoàn đội quay phim đều đã về hết rồi, Bạch Tẫn mới chịu thả tay ra, rề rà mãi mới nói một câu: “Đừng quên anh còn đang chờ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro