Người Đàn Bà Hung Hãn 1949

Chương 6

Ma Lạt Hương Chanh

2024-11-14 01:19:48

Bà nội khó hiểu, lúc trước Điền Đại Hoa cũng thắc mắc điều này, loài lợn rừng này rất hoang dã, đã quen với cuộc sống ở trong núi sâu rừng già quanh năm, mùa đông cũng không đến mức quá đói, rễ cỏ, vỏ cây, thỏ rừng với chuột núi đều có thể trở thành thức ăn của nó, vì vậy cho dù là mùa đông tuyết phủ dày núi thì cũng rất hiếm khi gặp nó xuống núi, chứ đừng nói là tiết trời mùa thu.

"Con đoán không biết có phải trong núi rừng có gì đó quấy rầy không? Mà bây giờ vừa đánh trận xong, nghe nói Tây Sơn không yên bình." Chú Ba tiếp lời nói, "Rốt cuộc cũng chỉ là con thú, biết đâu là tự nó chóng mặt mà chạy đến bên này ấy chứ."

...............

Kỹ năng giết lợn của chú Ba cũng không phải nói phét, rất nhanh liền lột sạch da con lợn rừng, nội tạng của con lợn được lấy ra, thịt lợn được tách ra từ giữa, hai miếng thịt lợn dày cộm được trải trên bệ đá.

"Chú Ba, chú cắt cho con nửa trên này thành mấy miếng khoảng hai cân, con sẽ chia cho mỗi hộ dân trong làng một miếng, còn lại, thời tiết này không bảo quản được lâu, ăn không hết con định ướp để làm thịt hun khói."

"Được thôi." Chú Ba lớn tiếng đồng ý, vừa cắt thịt heo, vừa khuyên nhủ, "Ông Bảy, bác Ba, bác Tư mấy nhà bên phía tây thôn này không cần đưa đâu, bọn họ hôm qua vào núi cũng săn được hai con lợn rừng nhỏ, với mấy con thỏ cũng đủ cho họ ngày mai ăn Tết rồi, sáng hôm nay cũng là ta xử lý cho bọn họ đấy, vốn dĩ ông Bảy còn nói muốn tặng cho mấy nhà chúng ta cơ, vừa hay hai bên không cần tặng nữa, còn lại thì con làm thịt xông khói hết luôn đi."

Mỗi dịp lễ Tết, người thân trong làng đều sẽ rủ nhau đi săn, những con mồi săn được sẽ chia đều các nhà. Điền Đại Hoa thực ra cũng biết hôm qua ông Bảy ở phía tây thôn săn được hai con lợn rừng, thế nên cũng không nói thêm gì nữa, nhìn chú Ba đã phân chia thịt lợn, liền sai bảo Phúc Nữu và Thạch Đầu chia thịt cho mấy nhà phía đông thôn.

Sau khi chú Ba chia cắt thịt lợn rừng xong sẽ tự mình làm sạch phần đầu lợn khó nhất, đầu lợn nhiều lông lại không dễ lột da, phải vùi vào cỏ mềm thiêu sạch lông lợn mới được, thím Ba quen tay phụ giúp chú Ba làm sạch lòng lợn và bụng lợn.

Điền Đại Hoa tranh thủ lúc thịt lợn tươi ngon, đem thịt lợn còn lại dùng để ngày mai đón Tết Trung thu ăn, lại đặc biệt dành một phần to thịt ngon cho nhà chú thím Ba, rồi bê cái vại sứ ra ướp thịt ba chỉ.

Cô phải tranh thủ làm xong chỗ thịt này càng sớm càng tốt, tối còn hầm thịt lợn rừng, luộc lòng, xào gà lôi, sau đó ra vườn hái vài trái cà tím chiên đậu lăng xong, chú Ba giúp đỡ cả một buổi chiều nên mời chú Ba ở lại uống rượu.

Đang bận làm thì có người vội vàng chạy vào, vừa vào cửa liền hô to: "Đại Hoa, bà nội, không thể tin được, chuyện lớn, chuyện lớn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Điền Đại Hoa vừa nhìn, là con dâu là ông Năm, tên là Ngô Thúy Phân, lúc này mặt mày đỏ bừng, vui sướng phấn khích chạy vào kéo cô.

"Chị Thúy Phân, có chuyện lớn gì vậy, xem chị vui chưa kìa."

"Đại Hoa, chuyện vui lớn đấy...Ôi chao, nhiều thịt lợn rừng vậy sao, Đại Hoa, cho chị thêm một miếng thịt lợn được không? Này, tặng thêm cho chị cái lòng lợn kia đi? Bố của Thiết Đản nhà chị thích ăn lòng lợn mà chị xào..."

Ngô Thúy Phân có vẻ vui mừng khôn xiết, nói chuyện chẳng ra đâu vào đâu, nhưng Điền Đại Hoa lại nhanh nhạy nghe hiểu, vội hỏi: "Chị dâu, chị vừa nói bố của Thiết Đản nhà chị về rồi?"

"Phải phải phải, về rồi, về rồi." Ngô Thúy Phân nói liên tục, mặt tràn đầy vui mừng, "Mặc quân phục, khoác theo súng, có tinh thần lắm."

"Cái gì? Căn Bảo về rồi? Thế Mậu Tùng nhà chúng tôi thì sao?" Bà nội Khương vội vàng đứng dậy, bắt lấy Ngô Thúy Phân hỏi liên tục, "Mẹ Thiết Đản à, cô nói Căn Bảo nhà cô về rồi? Thế Mậu Tùng nhà tôi thì sao? Có tin của Mậu Tùng nhà tôi... rốt cuộc... còn sống hay chết?"

"Vẫn còn sống, toàn thân đầy đủ, sống khỏe mạnh kia kìa." Ngô Thúy Phân vỗ đùi, cuối cùng cũng nói vào trọng tâm, "Haiz, bà ơi, cái đầu ngu ngốc này của con, đúng là vui quá đà rồi. Bố Thiết Đản sai con đến nói với nhà bà là cậu Mậu Tùng ngày mai là về rồi, gấp rút về đây cùng mọi người đón Tết đoàn viên đấy."

Bà nội Khương vừa nghe xong câu này, hai tay run lên vì kích động, sững sờ hồi lâu, cuối cùng mới định thần lại, bà nắm chặt lấy Điền Đại Hoa, nước mắt tuôn rơi.

"Đại Hoa, con nghe thấy gì chưa? Mậu Tùng sắp về rồi... cháu trai lớn đáng thương của tôi, nó vẫn còn sống..."

Điền Đại Hoa vừa nghe thấy tin này cũng ngây ra, Khương Mậu Tùng, người đàn ông của cô, thật sự sắp về rồi? Nhiều năm như vậy rồi, cô còn tưởng rằng...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đàn Bà Hung Hãn 1949

Số ký tự: 0