Người Đưa Thư Khủng Bố

Cạm Bẫy

Quá Thuỷ Khán Kiều

2024-11-30 21:45:56

“Hít…”

Đôi mắt lạnh băng của con thú nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tề Lượng, thân thể Tề Lượng cứng đờ, nhếch môi hít vào một ngụm khí lạnh, lông tơ cả người đều dựng đứng theo bản năng, một luồng ý lạnh tràn ra.

Tề Lượng run rẩy, há hốc mồm, kêu cả nửa ngày mới phát hiện mình không kêu ra một câu nào, hít một hơi thật mạnh rồi lớn tiếng hét lên: “Gấu!!”

“Gào!”

Triệu Khách còn chưa kịp phản ứng gì, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gấu rống và tiếng vỡ tan, vô thức nhào về phía bên cạnh.

“Ầm!”

Tro bụi, gạch ngói như viên pháo nổ tung đập vào người Triệu Khách, khiến cả người Triệu Khách đau rát, Triệu Khách vừa quay lại nhìn lập tức thấy lạnh lẽo.

“Tường… Sập!”

Vốn căn nhà đất này đã lâu năm trên đầu tường có rất nhiều vết rách, trước khi đi vào Triệu Khách đã nghĩ tới điều này, không ngờ đổ thật.

“Gào!!”

Tiếng gào thét trầm thấp khiến ba người trong phòng thay đổi sắc mặt, chỉ thấy một hình dáng mơ hồ dần trở nên rõ ràng trong tro bụi.

Trước đó trong rừng cây toàn là sương mù, bọn họ không thể nhìn rõ dáng vẻ của gấu đen, bây giờ nương theo ánh sáng ngọn đèn, con thú trước mắt lông bờm đen nhánh, móng vuốt cứng rắn, chỉ cơ thể khổng lồ kia cũng khiến Triệu Khách cảm thấy áp lực nặng nề.

Không nghi ngờ gì, con thú này mới đúng là Hùng Nhị, đứng trước mặt quái vật khổng lồ này, ngay cả việc hít sâu thôi cũng có vẻ xa xỉ.

Đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn chằm chằm ba người trong phòng, khiến người ta cảm thấy cả người run rẩy.

Lúc này, ánh mắt Hùng Nhị đột nhiên chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào Trần Tĩnh đang trốn ở góc tường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cứu… Cứu… Cứu ta!”

Sắc mặt Trần Tĩnh trắng bệch, bắp thịt cả người cũng cứng đờ, một tay nắm chặt con dao gọt trái cây mà Triệu Khách đưa cho nàng, không nhịn được co rụt cơ thể vào trong góc tường.

Ánh mắt Hùng Nhị nhìn về phía con dao gọt trái cây trong tay Trần Tĩnh, lỗ mũi to khỏe vểnh lên, sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc trên con dao gọt trái cây này, đôi mắt Hùng Nhị lập tức siết chặt, con mắt nhìn chằm chằm Trần Tĩnh chậm rãi để lộ ra răng nanh bén nhọn, sự tức giận và sát ý đã đến cực hạn tràn ra theo một tiếng gầm nhẹ.

“Gào!”

Trần Tĩnh chỉ thấy trước mặt tối đen, một cái tay gấu đen xì nhanh chóng phóng đại.

“Tránh ra!”

Tề Lượng đưa tay muốn đẩy ra nhưng chân hắn ta không tiện, thân thể vừa cử động đã thấy trước mặt đột nhiên đỏ lên, trên mặt như bị dội một chậu nước nóng, một mùi máu tươi đậm đặc dội thẳng vào mặt, đưa tay sờ soạng lên mặt lại thấy toàn máu tươi.

Lúc lại nhìn Trần Tĩnh, chỉ thấy thân thể Trần Tĩnh còn đứng đó, nhưng nửa đầu đã biến mất.

“ĐM.”

Tề Lượng thở phì phò nắm cái rìu trên bàn, nhắm thẳng vào đầu Hùng Nhị chém qua, nhưng hắn ta vung chân trước lên đập qua, Tề Lượng cầm theo cái rìu trực tiếp bị hất ra ngoài.

“Bịch…”

Đôi mắt Tề Lượng tối sầm lại, cả người suýt ngã đến mơ hồ, chỉ hơi động đậy đã cảm thấy xương cốt cả người đều muốn tan ra.

Cũng may thể chất của hắn ta tốt, nếu đổi thành người khác đã sớm ngã đến ngất rồi, hắn ta lắc đầu giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lúc này trước mặt Tề Lượng đột nhiên tối sầm lại.

Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy thân thể to lớn của Hùng Nhị đã đứng lên như người, đầu sắp chạm vào xà ngang, trong đôi mắt đỏ như máu hiện ra ánh sáng dữ tợn, đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Này! Hùng Nhị.”

Nghe thấy có người gọi mình, Hùng Nhị vô thức ngẩng đầu, đôi mắt thú siết chặt, chỉ thấy không biết Triệu Khách đã cầm một cái đầu gấu ở trên tay từ lúc nào, vung tay ném đi, cái đầu gấu bị ném vào trong chiếc nồi lớn bị sôi trào.

“Gào!”

Hùng Nhị thấy thế ánh mắt lập tức thay đổi, không tiếp tục để ý Tề Lượng nữa, xoay người nhào về phía bếp lò.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy đi!”

Chỉ trong một chớp mắt đó, Triệu Khách đưa tay kéo cánh tay Tề Lượng, một tay khác cầm cái rìu dưới đất, lôi kéo hắn ta chạy ra ngoài.

Chân Tề Lượng không tiện, Triệu Khách đỡ lấy một bên cánh tay của hắn ta, sau khi hai người chạy ra khỏi cửa phòng đã chạy thẳng về phía đông.

Lúc này trời đã dần sáng, hai người chưa chạy bao xa đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng rít gào nặng nề của Hùng Nhị.

“Gào!!”

Cho dù hai người nghe không hiểu nhưng cũng có thể cảm nhận được luồng sát ý hàm chứa trong tiếng gào này dày đặc đến mức nào, ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập lao nhanh và tiếng gào thét vang lên.

Thậm chí Triệu Khách còn nghe được tiếng bẻ gãy khi một vài gốc cây bị đụng ngã, hiển nhiên sau khi tên kia thấy xác gấu bị chặt rời trong nồi đã hoàn toàn nổi điên.

“Huynh đệ, ta không đi được nữa! Đưa rìu cho ta, ngươi chạy đi.”

Trên trán Tề Lượng rịn ra đầy mồ hôi, hắn ta nhận ra còn tiếp tục chạy đi như thế, hai người đều phải chết.

Triệu Khách nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhìn sang Tề Lượng một lát, sau khi xác định Tề Lượng thật lòng nói ra lời này, ánh mắt Triệu Khách nhìn Tề Lượng dần trở nên phức tạp.

Sở dĩ mình lôi kéo Tề Lượng bỏ chạy là vì muốn hắn ta sẽ làm lá chắn bằng thịt cho mình vào thời khắc quan trọng, tranh thủ thời gian chạy trối chết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đưa Thư Khủng Bố

Số ký tự: 0