Người Đưa Thư
Quá Thuỷ Khán Kiều
2024-11-30 21:45:56
Ba nam hai nữ, trong đó ngoại trừ đại hán trung niên nằm rạp trên mặt đất còn có hai nam nhân, nhìn dáng vẻ như học sinh.
Về phần hai nữ nhân, nữ nhân bên trái tóc dài chắc là một người lãnh đạo, dáng người cao gầy, váy ngắn màu đen phối hợp với khí chất thục nữ đặc biệt, hiển nhiên là một vị mỹ nhân có sắc đẹp.
Nhưng vào lúc này, dù là sự thay đổi đột nhiên xuất hiện hay hoàn cảnh cay độc chói mắt xung quanh, hiển nhiên không ai có sức thưởng thức vẻ đẹp của vị mỹ nhân này.
So sánh ra, nữ hài tóc ngắn bên phải tuổi tác không lớn, dù vẻ ngoài hay khí chất đều kém hơn người trước rất nhiều.
Tuy trong mắt nữ hài này lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng phản ứng lại rất nhanh chóng, nhanh chóng dùng quần áo che kín miếng mũi, đồng thời dựa sát vào sau lưng nữ lãnh đạo bên cạnh.
“Đệt đại gia ngươi, ngươi đá lão tử!”
Hán tử trung niên mặc quần áo lao động màu xanh rộng lớn, thoạt nhìn hắn ta như phiên bản Mario phóng đại, hắn ta bò dậy từ dưới đất ánh mắt hung ác căm tức nhìn quanh mình, lập tức nhìn chằm chằm tên sinh viên ở sau lưng.
“Không… Không phải ta!”
“Không phải ngươi! Chẳng lẽ là quỷ!”
Hán tử trung niên đi lên trước, dáng vẻ nổi giận đùng đùng như định dạy dỗ tên sinh viên đại học trước mặt một chút, thật ra hắn ta biết người đá mình không phải sinh viên đại học trước mặt, chỉ là muốn trút giận đồng thời cứu vãn chút mặt mũi mà thôi.
“Không phải ta, đừng… A.”
Tên sinh viên kia còn chưa nói xong, trong nháy mắt bị đại hán đấm một cái vào mặt, cả người ngã lăn trên mặt đất, thấy thế đại hán còn muốn tiếp tục.
Nhưng đúng vào lúc này đại hán cảm giác bả vai trĩu nặng như người nào đó đang kéo vai mình, vẻ mặt tối đen, lắc vai muốn hất đối phương ra.
Nhưng điều ngoài dự đoán là lần hất này không những không hất được đôi tay trên vai, ngược lại chỉ nghe “cạch” một tiếng nhỏ, lập tức khiến vẻ mặt đại hán khó coi.
Chỉ thấy bàn tay trên vai hơi dùng sức túm một cái, cảm giác đau đớn xót ruột lập tức khiến đại hán quỳ một chân trên đất, khuôn mặt đỏ bừng hít một hơi lạnh, không thể nói ra lời.
“Đủ rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, không cần phải lãng phí ở đây.” Một giọng hùng hậu đột nhiên vang lên, khiến ánh mắt mọi người tập trung vào người thanh niên không biết xuất hiện ở sau lưng đại hán từ lúc nào.
Chỉ thấy người thanh niên này dùng tay giữ lấy đại hán, miệng ngậm một điếu xì gà, trên khuôn mặt thô kệch có một vết sẹo nghiêng nghiêng gần như vắt qua cả khuôn mặt, không thể nói hung dữ tàn nhẫn nhưng tuyệt đối không phải dạng hiền lành gì.
Ánh mắt Mặt Sẹo nhìn lướt qua khuôn mặt mỗi người, đôi mắt sắc bén như rắn độc kia khiến trong lòng mỗi người run lên, cảm giác cả người khó chịu.
Mặt Sẹo nhìn thoáng qua, ánh mắt coi thường liếc xéo qua Triệu Khách khiến Triệu Khách cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, “Sát khí!” Chỉ có những người đã giết người, trong mắt mới có sự hung ác dù đối phương không cố sức thể hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt ấy vẫn không lừa được người khác.
“Hít!”
Dường như Mặt Sẹo không để ý đến bầu không khí đục ngầu xung quanh, sau khi hít thật sâu còn chép miệng, hơi thất vọng nói: “Vẫn là khói mù ở Đế Đô tinh thuần hơn, nơi này… Hương vị quá kém.”
Mọi người nghi ngờ nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Mặt Sẹo.
Lúc này thiếu niên sinh viên đứng một bên khác nói: “Ngươi là ai? Sao chúng ta…”
“Đừng nói chuyện, nghe ta nói.”
Mặt Sẹo đưa tay cắt ngang lời hắn ta, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Ta không giỏi ăn nói, cho nên đừng nói chuyện trong lúc ta đang nói.”
“Nhưng…”
Tên sinh viên kia nghe đến đây không nhịn được muốn hỏi thăm, nhưng vừa mới mở miệng đã thấy ánh mắt Mặt Sẹo trở nên hung ác nham hiểm, thậm chí mọi người còn không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ thấy ngay sau đó Mặt Sẹo đã xuất hiện ở bên cạnh đối phương, một tay túm lấy cố họng đối phương.
“Nhanh thật!”
Đồng tử Triệu Khách xiết chặt, hắn vẫn nhìn chằm chằm từng hành động của Mặt Sẹo, nhưng quá trình đối phương ra tay vẫn nhanh đến mức khiến người ta khó tưởng tưởng, thậm chí mình cũng không bắt được quỹ tích ra tay của đối phương.
“Ta nói, đừng nói chuyện khi ta đang nói!”
Nhìn cánh tay gầy gò nhưng sức mạnh lại lớn đến kinh người, đưa tay nhấc sinh viên đại học lên như bắt một con gà con.
Sinh viên đại học đang bị nhấc lên tên là Tề Lượng, là một sinh viên tuyển sinh đặc biệt khoa thể dục, dáng người một mét tám cao hơn Mặt Sẹo nửa cái đầu, kết quả lại bị Mặt Sẹo nhấc lên cao như một con gà. Ngón tay Mặt Sẹo bóp chặt cổ họng Tề Lượng khiến hắn ta không có chút sức phản kháng nào.
Có người há mồm muốn quát dừng, có người sau khi thấy cảnh này rất biết điều ngậm mồm lại.
“Bốp bốp.”
Chí thấy Mặt Sẹo vung tay lên tát hai cái, Tề Lượng lập tức bị đánh đến nổ đom đóm mắt, hai bên gò má sưng phồng, ngay cả miệng cũng không mở ra được, bị Mặt Sẹo tiện tay ném đi như rác rưởi.
Triệu Khách lạnh lùng nhìn chằm chằm Mặt Sẹo.
Đặc biệt là cơ bắp trên cánh tay gầy của Mặt Sẹo, thoạt nhìn không hề khác người bình thường, nhưng điều khiến Triệu Khách thấy sợ hãi là một cánh tay này lại dễ dàng thoải mái nhấc một sinh viên đại học trông cơ thể cường tráng, dáng người khoảng một mét tám.
Về phần hai nữ nhân, nữ nhân bên trái tóc dài chắc là một người lãnh đạo, dáng người cao gầy, váy ngắn màu đen phối hợp với khí chất thục nữ đặc biệt, hiển nhiên là một vị mỹ nhân có sắc đẹp.
Nhưng vào lúc này, dù là sự thay đổi đột nhiên xuất hiện hay hoàn cảnh cay độc chói mắt xung quanh, hiển nhiên không ai có sức thưởng thức vẻ đẹp của vị mỹ nhân này.
So sánh ra, nữ hài tóc ngắn bên phải tuổi tác không lớn, dù vẻ ngoài hay khí chất đều kém hơn người trước rất nhiều.
Tuy trong mắt nữ hài này lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng phản ứng lại rất nhanh chóng, nhanh chóng dùng quần áo che kín miếng mũi, đồng thời dựa sát vào sau lưng nữ lãnh đạo bên cạnh.
“Đệt đại gia ngươi, ngươi đá lão tử!”
Hán tử trung niên mặc quần áo lao động màu xanh rộng lớn, thoạt nhìn hắn ta như phiên bản Mario phóng đại, hắn ta bò dậy từ dưới đất ánh mắt hung ác căm tức nhìn quanh mình, lập tức nhìn chằm chằm tên sinh viên ở sau lưng.
“Không… Không phải ta!”
“Không phải ngươi! Chẳng lẽ là quỷ!”
Hán tử trung niên đi lên trước, dáng vẻ nổi giận đùng đùng như định dạy dỗ tên sinh viên đại học trước mặt một chút, thật ra hắn ta biết người đá mình không phải sinh viên đại học trước mặt, chỉ là muốn trút giận đồng thời cứu vãn chút mặt mũi mà thôi.
“Không phải ta, đừng… A.”
Tên sinh viên kia còn chưa nói xong, trong nháy mắt bị đại hán đấm một cái vào mặt, cả người ngã lăn trên mặt đất, thấy thế đại hán còn muốn tiếp tục.
Nhưng đúng vào lúc này đại hán cảm giác bả vai trĩu nặng như người nào đó đang kéo vai mình, vẻ mặt tối đen, lắc vai muốn hất đối phương ra.
Nhưng điều ngoài dự đoán là lần hất này không những không hất được đôi tay trên vai, ngược lại chỉ nghe “cạch” một tiếng nhỏ, lập tức khiến vẻ mặt đại hán khó coi.
Chỉ thấy bàn tay trên vai hơi dùng sức túm một cái, cảm giác đau đớn xót ruột lập tức khiến đại hán quỳ một chân trên đất, khuôn mặt đỏ bừng hít một hơi lạnh, không thể nói ra lời.
“Đủ rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, không cần phải lãng phí ở đây.” Một giọng hùng hậu đột nhiên vang lên, khiến ánh mắt mọi người tập trung vào người thanh niên không biết xuất hiện ở sau lưng đại hán từ lúc nào.
Chỉ thấy người thanh niên này dùng tay giữ lấy đại hán, miệng ngậm một điếu xì gà, trên khuôn mặt thô kệch có một vết sẹo nghiêng nghiêng gần như vắt qua cả khuôn mặt, không thể nói hung dữ tàn nhẫn nhưng tuyệt đối không phải dạng hiền lành gì.
Ánh mắt Mặt Sẹo nhìn lướt qua khuôn mặt mỗi người, đôi mắt sắc bén như rắn độc kia khiến trong lòng mỗi người run lên, cảm giác cả người khó chịu.
Mặt Sẹo nhìn thoáng qua, ánh mắt coi thường liếc xéo qua Triệu Khách khiến Triệu Khách cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, “Sát khí!” Chỉ có những người đã giết người, trong mắt mới có sự hung ác dù đối phương không cố sức thể hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt ấy vẫn không lừa được người khác.
“Hít!”
Dường như Mặt Sẹo không để ý đến bầu không khí đục ngầu xung quanh, sau khi hít thật sâu còn chép miệng, hơi thất vọng nói: “Vẫn là khói mù ở Đế Đô tinh thuần hơn, nơi này… Hương vị quá kém.”
Mọi người nghi ngờ nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Mặt Sẹo.
Lúc này thiếu niên sinh viên đứng một bên khác nói: “Ngươi là ai? Sao chúng ta…”
“Đừng nói chuyện, nghe ta nói.”
Mặt Sẹo đưa tay cắt ngang lời hắn ta, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Ta không giỏi ăn nói, cho nên đừng nói chuyện trong lúc ta đang nói.”
“Nhưng…”
Tên sinh viên kia nghe đến đây không nhịn được muốn hỏi thăm, nhưng vừa mới mở miệng đã thấy ánh mắt Mặt Sẹo trở nên hung ác nham hiểm, thậm chí mọi người còn không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ thấy ngay sau đó Mặt Sẹo đã xuất hiện ở bên cạnh đối phương, một tay túm lấy cố họng đối phương.
“Nhanh thật!”
Đồng tử Triệu Khách xiết chặt, hắn vẫn nhìn chằm chằm từng hành động của Mặt Sẹo, nhưng quá trình đối phương ra tay vẫn nhanh đến mức khiến người ta khó tưởng tưởng, thậm chí mình cũng không bắt được quỹ tích ra tay của đối phương.
“Ta nói, đừng nói chuyện khi ta đang nói!”
Nhìn cánh tay gầy gò nhưng sức mạnh lại lớn đến kinh người, đưa tay nhấc sinh viên đại học lên như bắt một con gà con.
Sinh viên đại học đang bị nhấc lên tên là Tề Lượng, là một sinh viên tuyển sinh đặc biệt khoa thể dục, dáng người một mét tám cao hơn Mặt Sẹo nửa cái đầu, kết quả lại bị Mặt Sẹo nhấc lên cao như một con gà. Ngón tay Mặt Sẹo bóp chặt cổ họng Tề Lượng khiến hắn ta không có chút sức phản kháng nào.
Có người há mồm muốn quát dừng, có người sau khi thấy cảnh này rất biết điều ngậm mồm lại.
“Bốp bốp.”
Chí thấy Mặt Sẹo vung tay lên tát hai cái, Tề Lượng lập tức bị đánh đến nổ đom đóm mắt, hai bên gò má sưng phồng, ngay cả miệng cũng không mở ra được, bị Mặt Sẹo tiện tay ném đi như rác rưởi.
Triệu Khách lạnh lùng nhìn chằm chằm Mặt Sẹo.
Đặc biệt là cơ bắp trên cánh tay gầy của Mặt Sẹo, thoạt nhìn không hề khác người bình thường, nhưng điều khiến Triệu Khách thấy sợ hãi là một cánh tay này lại dễ dàng thoải mái nhấc một sinh viên đại học trông cơ thể cường tráng, dáng người khoảng một mét tám.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro