Người Đưa Thư Khủng Bố

Thịt Gấu

Quá Thuỷ Khán Kiều

2024-11-30 21:45:56

Triệu Khách tâm niệm vừa động, chỉ thấy ấm nước trên tay lập tức biến thành con tem, trở lại bên trong sách tem.

Mặc dù đã nghiên cứu cả một quãng đường, nhưng trên mặt Triệu Khách vẫn lộ ra chút vui mừng, càng nghiên cứu càng cảm thấy rất thú vị.

Sau khi đồ vật chuyển hóa thành con tem, tất cả cứ như bị dừng thời gian, dù là nhiệt độ hay hương vị vẫn được giữ nguyên dáng vẻ khi chuyển hóa, dù qua bao lâu cũng không thay đổi.

Đối với một vị đầu bếp, đây thật sự là một món Thần khí, dù mình đi đến đâu, nồi bát chậu bồn đầy đủ mọi thứ, trên người còn mang theo một cái không gian chân không như tủ lạnh.

Hơn nữa, trừ khi mình cho phép, nếu không bất kỳ kẻ nào cũng không thể thấy rốt cuộc trong sách tem của hắn để thứ gì, đối với hắn mà nói, còn có một điều quan trọng hơn cả năng lực, đó là… Hủy thi diệt tích!

Nhưng hình như sách tem cũng không phải vạn năng, khi mình thử chuyển hóa một tảng đá lớn cao tròn bốn mét thành con tem, lại nhận được nhắc nhở không thể chuyển hóa, nội dung nhắc nhở là mình không đủ quyền hạn.

Lúc mình xuống núi từng gặp được một con rắn, thử đặt con rắn vào vẫn nhận được nhắc nhở như vậy, không đủ quyền hạn, cuối cùng chỉ có giết chết con rắn mới có thể thu vào trong sách tem.

Hiển nhiên, ở một số phương diện mình không thể chuyển hóa bất cứ thứ gì thành con tem, điều này khiến Triệu Khách không nhịn được thấy hơi khó chịu, nhưng cũng may phần lớn những thứ mình muốn chuyển hóa đều không thành vấn đề.

Ví dụ như xác chết Hùng Nhị và lão thái, tuy xác chết lão thái chỉ còn lại một đống xương khô, nhưng cũng là nguyên liệu nấu canh rất tốt, về phần Hùng Nhị đúng là nguyên liệu thượng phẩm hiếm có.

Trước đó mình còn thầm tiếc hận, chỉ có thể mang theo hai cái tay gấu, bây giờ… Đã nhét cả một cái xác gấu vào trong sách tem.

Sau khi ăn chút thịt gấu nướng chín đơn giản, Triệu Khách nhẹ nhàng lên đường, chờ sắc trời sắp tối, cuối cùng đã chạy đến thành trấn ở chân núi.

Nói là thành trấn nhưng ở trong mắt Triệu Khách, chẳng bằng gọi nông thôn lại càng thích hợp hơn, có thể thấy được nhà gỗ ở xung quanh, trên đường phố đầy mùi hương kỳ quái.

Có chuồng heo, phân dê, và… Mùi hư thối chua lè, tóm lại Triệu Khách vừa bước vào thôn trấn này đã bị mùi hương này hun đến mức suýt sặc, đến mức không thể không dùng vải nhét vào trong mũi mình.

Nhìn quần áo của những người đi lại trên đường phố cứ như dân chúng trong phim cổ trang, bọn họ mặc quần áo làm từ vải bố còn đi giày vải, lập tức khiến Triệu Khách có suy nghĩ phải chăng mình đã xuyên không.

Cũng như Chu Thuận đã nói, năm nay là năm thiên tai, Triệu Khách đi cả quãng đường thấy rất nhiều người co ro trốn ở góc tường, đói đến mức chỉ còn da bọc xương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc Triệu Khách đi ngang qua một con hẻm nhỏ còn có thể phát hiện một vài ánh mắt không có ý tốt, đang đánh giá qua lại trên người mình, hình như bọn họ không hoan nghênh người xứ khác còn ăn mặc kỳ quái như hắn.

“Đại gia! Xin ngài thương xót, thưởng cho miếng cơm ăn đi.”

Một tên khất cái tóc tai rối tung, không thấy rõ khuôn mặt thấy Triệu Khách đi ngang qua, một phát nhào về phía Triệu Khách. Triệu Khách cau mày không đợi khất cái đến gần đã tránh sang một bên, giơ chân đá lên người khất cái, một chân đạp bay khất cái ra ngoài.

Một chân này không dùng bao nhiêu sức nhưng có sự gia trì của tem đặc thù áo gấu, sức mạnh cũng không hề nhẹ.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng, thân thể của khất cái này đập vào trên tường, sau khi thân thể co giật mấy cái đã hôn mê, một chân này không đá trúng vị trí nguy hiểm nhưng với thể chất của tên khất cái kia, có lẽ cũng không sống được mấy ngày.

Mấy tên khất cái còn lại thấy thế thay đổi sắc mặt, vốn đã đứng lên lập tức đàng hoàng ngồi xổm xuống vị trí cũ, từng người cúi đầu không nhìn đến tên khất cái đã hôn mê kia.

Triệu Khách nhìn rõ vẻ mặt của những tên khất cái xung quanh, cười lạnh.

Hắn đi đến trước mặt tên khất cái hôn mê, dùng tay che mũi, mũi chân đẩy tay khất cái ra thấy phía dưới tay áo dài rách rưới còn giấu một cây gai sắt hình tam giác.

Cái gọi là người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận.

Hắn không phải kẻ ba phải như Tề Lượng, nếu thật sự bị bọn họ quấn lấy, chỉ sợ sau đó người nằm trên mặt đất sẽ là mình.

Sau khi nhìn những tên khất cái này, Triệu Khách cất bước đi về phía trước, đợi sau khi Triệu Khách rời khỏi con hẻm nhỏ, những tên khất cái xung quanh nhìn nhau rồi chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh tên khất cái đã hôn mê trên mặt đất.

Mấy khuôn mặt bẩn thỉu dần lộ ra vẻ dữ tợn, sau khi mấy người nhìn nhau lại yên lặng lấy ra một con dao thái từ trong ngực.

Tuy thôn trấn rất tiêu điều, cộng thêm hoàn cảnh này nhưng cuối cùng vẫn là một thành trấn, Triệu Khách tìm một khách sạn khá sạch sẽ, sau khi ném một thỏi bạc vụn ra liền được sắp xếp vào phòng hảo hạng.

Dù sao đầu năm nay không tiện đi lại, hầu hết những người làm việc nặng trong khách sạn đều ở trong một chỗ trải lông gà một đồng một ngày ở hậu viện. Một thỏi bạc của Triệu Khách có thể chống đỡ việc kinh doanh ít nhất nửa thang.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Đưa Thư Khủng Bố

Số ký tự: 0