Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Nửa đời phồn ho...
Đào Lý Sanh Ca
2024-11-20 22:28:21
: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng (8)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dù là thay đổi bối cảnh hay nhân vật khác thì Lâm Dung Vi vẫn quá quen với các tình tiết sảng văn nam tần như này rồi.
Bất cứ khi nào nam chính nướng gà nướng cá, không phải để tán các em gái thì chắc chắn là đưa cho đại lão. Các đại lão cổ hủ quái dị đều không chút chần chừ mà đưa hết bí kíp võ công cho nam chính, tình tiết này đôi khi cũng có điểm buồn cười.
"Tiểu tử này không tệ, lão phu ta vì nhãi con kia mà ở chốn rừng sâu núi thẳm này đã ba bốn tháng nay không được nếm vị thịt. Tạ ơn ông tổ sư đã phù hộ cho ta gặp được ngươi!" Lão già dặt dẹo dựa hẳn vào người Lãnh Văn Uyên, tay chùi chùi vào vạt áo hắn.
"Đó là thịt ta nướng cho sư tôn." Lãnh Văn Uyên nhíu mày tỏ vẻ hết sức bất mãn với lão già kì quặc này.
"Làm cho sư tôn? Nghĩa là ai ăn vào thì sẽ thành sư tôn của ngươi à?" Ông cụ trợn mắt.
"Tiểu tử, đây là lần đầu tiên ta thấy người bày trò vô liêm sỉ như ngươi. Chỉ ăn của ngươi mấy miếng thịt là phải làm sư tôn của ngươi sao?" Lão già khoát tay, "Lão phu tài sơ học thiển, cũng chỉ tạo ra hơn mười ngàn toa thuốc, luyện ra mấy chai đan dược, có thể cứu hàng ngàn vạn tiên nhân đại năng mà thôi, làm sao có thể để ngươi không từ thủ đoạn nào bái sư được?"
Lâm Dung Vi: "..."
"Nhưng mà da mặt ngươi dày giống lão phu lúc trẻ, ta rất tán thưởng ngươi ha ha ha." Ông lão râu tóc vỗ bốp bốp lên vai Lãnh Văn Uyên mấy cái rồi ngửa mặt lên trời cười to.
Lãnh Văn Uyên không chút thương tiếc hất cái tay bẩn của ông lão ra và đến đứng cạnh Lâm Dung Vi.
"Thật xin lỗi, tại hạ đã có sư môn, nguyện trung thành không hai lòng." Ánh mắt Lãnh Văn Uyên tỏ rõ sự kiên định cũng như lập trường rõ ràng.
"Nói bậy, trung thành là chỉ vì cám dỗ chưa đủ lớn thôi." Ông lão trố mắt nhìn, "Ngươi có biết lão phu là ai không?"
Không chờ Lãnh Văn Uyên có cơ hội mở miệng đáp lời, Lâm Dung Vi tiến lên một bước, hạ thấp tư thế nhẹ nhàng khom người hành lễ, "Thỉnh Dược Tôn cứu đồ nhi của bản tôn."
"Ơ thôi ta đi đây!" Lão già giật mình, "Ta biết kiếm tu các ngươi rất giỏi bắt nạt người khác, ngươi đang ép một lão già bơ vơ không nơi nương tựa!"
Lâm Dung Vi không lên tiếng, im lặng giữ nguyên tư thế hành lễ. Việc này khiến lòng Lãnh Văn Uyên chấn động, tim đập rối loạn.
Dáng người sư tôn mảnh khảnh nhưng luôn đĩnh bạt, chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai, hiện giờ không những khom lưng còn phải khẩn cầu người khác cứu đệ tử!
"Đệ tử không cần Dược Tôn chữa bệnh. Suốt đường đi là đệ tử giả bệnh thôi, thật ra đệ tử chỉ còn ít nội thương chưa lành, hoàn toàn không có chuyện gì!"
Ồ, cuối cùng cũng chịu nói thật, Lâm Dung Vi phấn khởi nhưng vẫn cố tình làm mặt lạnh như thể thật sự tức giận.
"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên cắn răng, "Khi ở Ngũ Tông Sơn cả ngày đệ tử đều không được gặp sư tôn, sư tôn ngày đêm đều xử lí sự vụ trước án kỷ, đệ tử đau lòng sư tôn vất vả nên mới giả bộ ốm yếu. Muốn cùng sư tôn xuống thế tục xem thế gian phồn hoa nghỉ ngơi một chút." . Đam Mỹ Sắc
Được, nam chính ngươi nói gì cũng có lí.
Lâm Dung Vi phất tay áo tràn ra một mảng khí lạnh, lưng quay về phía Lãnh Văn Uyên, tóc đen buông dài phía sau.
Lãnh Văn Uyên thấy vậy liền ủ rũ, bi ai đứng phía sau Lâm Dung Vi, cắn môi nhìn lén qua màn tóc đen mềm.
"Oái!" Đột nhiên lão già kêu đau một tiếng khiến hai người đều quay lại nhìn.
Chỉ thấy một cục lông đỏ treo lủng lẳng trên mông lão, hàm răng sắc bén cắn chặt vào thịt lão.
"Nhãi con, mau nhả ra!" Khuôn mặt lão vặn vẹo, "Lão phu tìm ngươi suốt ba tháng, ngươi lại đối xử với ta như vậy!"
"Gào gào gào!" Tiếng kêu của linh thú nhỏ mang mười phần giận dữ.
"Được được được!" Lão già mặt đầy đau khổ đi đến trước mặt Lãnh Văn Uyên, duỗi tay bắt mạch, một chút tiên lực xâm nhập vào người hắn lưu chuyển một vòng khiến toàn thân nhẹ nhõm tức thì.
Lão già lại bắn một tia tiên lực về hướng Lâm Dung Vi, Lâm Dung Vi không tránh, chỉ thấy lão già đột nhiên chau mày khiến vẻ râu ria lôi thôi càng hiện rõ.
"Dược Tôn, xin hỏi đệ tử bản tôn thế nào?" Trong mắt Lâm Dung Vi hiện lên sự quan tâm không thể che giấu.
"Đệ tử ngươi không có chuyện gì đáng lo." Lão già ngoái nhìn cố lôi cục lông nhỏ đang treo trên mông mình, "Chỉ là suy nghĩ quá nhiều, tự mình làm tức ngực khó thở thôi."
[Chúc mừng kí chủ. Nhiệm vụ thứ sáu hoàn thành, tiến trình +4%. Nhắc nhở thân thiện: Tiểu hoa* đáng yêu nên tránh xa Dược Tôn.]
Lâm Dung Vi mờ mịt,
(*tiểu hoa: chỉ các nữ diễn viên mới vào nghề.)
[Không có gì.] Hệ thống mờ ám thở dài, [Thẳng nam cậu tiếp nhận nhiệm vụ mới đi.]
[Nhiệm vụ thứ bảy: Tự mình thử đan dược do nam chính luyện.]
[Nhiệm vụ thứ tám: Thay nam chính đỡ đòn một lần.]
<Các người có biết như vậy là ngược đãi kí chủ không?> Lâm Dung Vi lau nước mắt tiếc thương chính mình.
[Chàng trai, tươi tỉnh lên nào, không nên vì nhìn nam chính hiện tại dễ thương đáng yêu mà không hết lòng phục vụ. Phải tranh thủ khắc sâu ấn tượng người làm thầy có trách nhiệm thì sau này cậu mới thoát khỏi vận mệnh bi thảm được!]
Tinh thần hệ thống sôi sục, [Hôm nay bị thương một chút, sau này nam chính hoàn lương. Hôm nay cho đi tình thương, sau này động eo trên giường. Hôm nay bỏ ra ít bạc, sau này ngồi mát ăn bát vàng!]
Mắt Lâm Dung Vi sáng lên, <Hệ thống anh phát bạn gái được không?>
Hệ thống: [Được, thế cậu có làm không?]
<Tôi còn lựa chọn khác sao?> Lâm Dung Vi hồi phục tinh thần, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên đầu cúi gằm không dám nhìn y.
"Nhưng sư tôn ngươi thì..." Ông lão buồn bực giật cục lông nhỏ, đau đến nhe răng, "Rất nguy kịch."
<Lão nói ta à?> Lâm Dung Vi không kịp phản ứng.
"Cái gì?" Lãnh Văn Uyên chấn động bước nhanh tới chỗ Dược Tôn, "Sư tôn ta làm sao mà nguy kịch!"
"Tiểu tử, ta chính là Dược Tôn, dù không hiện thế mấy trăm năm thì Tiên Vực vẫn lưu truyền giai thoại về lão phu đấy." Dược Tôn vuốt chòm râu bết bẩn, ánh mắt xa xăm, "Nhớ năm đó Dược Tôn lão phu chỉ cần ra lệnh đã khiến toàn vực Tiên Vực chấn động, khiến một phương gió tanh mưa máu..."
Lãnh Văn Uyên đột nhiên hành một đại lễ với lão già, "Dược Tôn tiền bối, cầu ngài cứu sư tôn của ta!"
"Cứu y?" Dược Tôn đắc ý rung râu khiến nó rơi ra một lớp bụi bẩn. "Lão phu thu phí cao lắm, ngươi trả được không?"
"Bất kể Dược Tôn muốn thứ gì tại hạ cũng có thể liều mạng đem tới cho ngài, chỉ xin ngài cứu sư tôn ta!" Lãnh Văn Uyên một lời thẳng thắn thiết tha.
"Được, vậy ta muốn ngươi làm đệ tử của lão phu!" Mắt Dược Tôn sáng lên.
Lãnh Văn Uyên dừng một chút, do dự ngẩng đầu nhìn Dược Tôn, "Cái này... không được, phiền ngài đổi cái khác đi."
Dược Tôn: "..."
"Nếu không có việc gì thì về Thanh Phong." Lâm Dung Vi mắt tựa hàn băng xoay người muốn đi.
"Gao gào gao" Linh thú nhỏ vừa thấy ân nhân đi liền nhảy dựng lên muốn theo Lâm Dung Vi.
"Nhãi ranh, không được chạy!" Lão già cuống quít túm cục lông lại, "Ta thương ngươi như nào ngươi quên rồi sao? Ngươi ngủ suốt 300 năm hết 298 năm lão phu bế ngươi theo, ngươi muốn chạy là chạy à?"
"Gào gào gáo." Linh thú nhỏ như một quả cầu đỏ kêu loạn lên như đang nói gì với lão già.
Dược Tôn sắc mặt hết xanh lại trắng, cuối cùng phất tay áo như chịu thua, "Thôi, coi như lão phu xui xẻo, ăn trộm gà không xong còn bị bào mất truyền thừa."
"Lão phu nhường ngươi, không ép thu ngươi làm đệ tử nhưng ta muốn ngươi theo ta ở núi này tu hành hai năm, truyền hết y thuật cho ngươi."
Nghe tới đây bước chân Lâm Dung Vi chợt dừng bước. Trong nguyên tác đúng là nam chính đi theo Dược Tôn tu tập thuật luyện đan, thuật này sẽ dùng trong tình tiết lúc sau, cực kì quan trọng, không học không được.
"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên không để ý đến lời mời của lão già, vội vã muốn đi theo Lâm Dung Vi xuống núi.
"Quay lại." Lâm Dung Vi hạ quyết tâm, chi bằng để vai chính học mấy năm, học xong trở về là hoàn thành được nhiệm vụ bảy rồi?
"Sư tôn, người không cần đệ tử nữa ư?" Lãnh Văn Uyên nghĩ tới điều này liền trở nên hoảng hốt, bước chân không vững suýt nữa thì té xuống núi.
"Đi theo Dược Tôn tu tập đi." Lâm Dung Vi vừa kịp đỡ lấy Lãnh Văn Uyên, "Về sau chữa trị cho bản tôn."
"Sư tôn..." Lãnh Văn Uyên làm như vô ý nắm lấy tay Lâm Dung Vi đang đỡ mình, gắt gao không buông.
"Bản tôn có bệnh nhẹ, chỉ cho phép ngươi chạm vào bản tôn, chữa bệnh cho bản tôn." Ánh mắt Lâm Dung Vi thanh nhã có chút dịu dàng kín đáo, "Ngươi hiểu chưa?"
"Đệ tử không nỡ xa sư tôn." Lãnh Văn Uyên bình tĩnh quan sát Lâm Dung Vi như muốn khắc bóng hình người trước mắt vào đáy lòng.
Lâm Dung Vi rũ mắt, nắm tay Lãnh Văn Uyên đi tới trước Dược Tôn, lạnh nhạt hỏi, "Có thể thêm một người ở lại không?"
Lập tức hô hấp của Lãnh Văn Uyên như nghẹn lại, không thể tin được mà nhìn về phía sườn mặt Lâm Dung Vi, trong lòng tràn ra ý ngọt như mật.
"Ngươi muốn ở cùng cứ ở, lão phu quản làm gì." Dược Tôn ra vẻ giận dữ, "Thật là chưa từng thấy ai nuông chiều đệ tử như vậy, lão phu cũng không thèm giữ khư khư đệ tử của ngươi đâu!"
"Kaa ka ka!" Cục lông nhỏ vui vẻ chạy lon ton xung quanh, Lâm Dung Vi vừa xòe tay ra thì nó liền nhảy vào lòng bàn tay y, vừa cọ vừa ngước đôi mắt long lanh nhìn.
***
"Hôm nay học tới luyện Tu Linh Đan." Từ trong tay Dược Tôn hiện ra một vạc luyện dược, "Tu Linh Đan để dưỡng hồn phách bị thiếu vô cùng phức tạp."
Lãnh Văn Uyên ngồi trên cột gỗ tập trung tinh thần, nếu Dược Tôn đã nói là phức tạp thì chắc chắn là đan dược quý hiếm vô cùng.
"Mười bảy tháng trước ta chẩn bệnh cho sư tôn ngươi, chẳng khác gì vào mê cung." Vẻ mặt Dược Tôn vô cùng nghiêm túc.
"Sâu không lường được? Rất khó xem xét?" Lãnh Văn Uyên lo lắng vai lưng căng ra.
"Không, chỗ nào cũng thiếu*." Dược Tôn chọc chọc lò luyện, "Tuy là sư tôn ngươi không cho ta chạm vào hắn nhưng lão phu đã phát hiện hồn phách y bị thiếu."
(千疮百孔: thiên sang bách khống: nghìn lở trăm thủng.)
Mày kiếm hơi nhíu lại, trong mắt Lãnh Văn Uyên tràn đầy sự yêu thương quan tâm và đau lòng.
"Tư chất ngươi khác thường, tu tập cực nhanh, hiện tại lão phu dạy ngươi luyện linh đan, sau này có thể chẩn trị cho sư tôn ngươi." Dược Tôn niết pháp quyết khiến một ngọn lửa xanh lục bùng lên dưới đáy vạc.
"Đúng rồi, linh đan này không chỉ dưỡng được hồn phách bị thiếu mà còn có công dụng khác." Dược Tôn thần bí tới gần Lãnh Văn Uyên, cẩn thận nhìn thoáng qua bên trong rừng cây rồi mới hạ thấp giọng, "Nếu một người ăn vào sau đó cùng song tu với người khác thì cả hai cùng hưởng công hiệu của đan dược."
Sườn mặt Lãnh Văn Uyên lập tức ửng đỏ, tay nắm chặt phần vải trên đầu gối.
"Tất nhiên cái này để sau." Dược Tôn lui ra sau đó bày ra hơn trăm loại tiên thảo, "Trước tiên ngươi phải luyện được đan này đã."
"108 loại tiên thảo này chỉ là một nửa nguyên liệu của Tu Linh Đan, ta muốn ngươi đem tất cả chỗ linh thảo này xử lí luyện chế thành dược phôi." Dược Tôn nghiêm túc giảng giải.
"Sau đó thì sao?" Lãnh Văn Uyên tỏ vẻ đã hiểu.
"Lấy hồn bổ hồn, ngươi cần tìm một tàn hồn để dung nhập luyện vào dược phôi."
==========================
Pỏn: "Hôm nay cho đi tình thương, sau này động eo trên giường." Hệ thống hố sư tôn chơi gei!!
Mòi: đừng trách hệ thống không nói trước, shizun nhìn không ra thui!!
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dù là thay đổi bối cảnh hay nhân vật khác thì Lâm Dung Vi vẫn quá quen với các tình tiết sảng văn nam tần như này rồi.
Bất cứ khi nào nam chính nướng gà nướng cá, không phải để tán các em gái thì chắc chắn là đưa cho đại lão. Các đại lão cổ hủ quái dị đều không chút chần chừ mà đưa hết bí kíp võ công cho nam chính, tình tiết này đôi khi cũng có điểm buồn cười.
"Tiểu tử này không tệ, lão phu ta vì nhãi con kia mà ở chốn rừng sâu núi thẳm này đã ba bốn tháng nay không được nếm vị thịt. Tạ ơn ông tổ sư đã phù hộ cho ta gặp được ngươi!" Lão già dặt dẹo dựa hẳn vào người Lãnh Văn Uyên, tay chùi chùi vào vạt áo hắn.
"Đó là thịt ta nướng cho sư tôn." Lãnh Văn Uyên nhíu mày tỏ vẻ hết sức bất mãn với lão già kì quặc này.
"Làm cho sư tôn? Nghĩa là ai ăn vào thì sẽ thành sư tôn của ngươi à?" Ông cụ trợn mắt.
"Tiểu tử, đây là lần đầu tiên ta thấy người bày trò vô liêm sỉ như ngươi. Chỉ ăn của ngươi mấy miếng thịt là phải làm sư tôn của ngươi sao?" Lão già khoát tay, "Lão phu tài sơ học thiển, cũng chỉ tạo ra hơn mười ngàn toa thuốc, luyện ra mấy chai đan dược, có thể cứu hàng ngàn vạn tiên nhân đại năng mà thôi, làm sao có thể để ngươi không từ thủ đoạn nào bái sư được?"
Lâm Dung Vi: "..."
"Nhưng mà da mặt ngươi dày giống lão phu lúc trẻ, ta rất tán thưởng ngươi ha ha ha." Ông lão râu tóc vỗ bốp bốp lên vai Lãnh Văn Uyên mấy cái rồi ngửa mặt lên trời cười to.
Lãnh Văn Uyên không chút thương tiếc hất cái tay bẩn của ông lão ra và đến đứng cạnh Lâm Dung Vi.
"Thật xin lỗi, tại hạ đã có sư môn, nguyện trung thành không hai lòng." Ánh mắt Lãnh Văn Uyên tỏ rõ sự kiên định cũng như lập trường rõ ràng.
"Nói bậy, trung thành là chỉ vì cám dỗ chưa đủ lớn thôi." Ông lão trố mắt nhìn, "Ngươi có biết lão phu là ai không?"
Không chờ Lãnh Văn Uyên có cơ hội mở miệng đáp lời, Lâm Dung Vi tiến lên một bước, hạ thấp tư thế nhẹ nhàng khom người hành lễ, "Thỉnh Dược Tôn cứu đồ nhi của bản tôn."
"Ơ thôi ta đi đây!" Lão già giật mình, "Ta biết kiếm tu các ngươi rất giỏi bắt nạt người khác, ngươi đang ép một lão già bơ vơ không nơi nương tựa!"
Lâm Dung Vi không lên tiếng, im lặng giữ nguyên tư thế hành lễ. Việc này khiến lòng Lãnh Văn Uyên chấn động, tim đập rối loạn.
Dáng người sư tôn mảnh khảnh nhưng luôn đĩnh bạt, chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai, hiện giờ không những khom lưng còn phải khẩn cầu người khác cứu đệ tử!
"Đệ tử không cần Dược Tôn chữa bệnh. Suốt đường đi là đệ tử giả bệnh thôi, thật ra đệ tử chỉ còn ít nội thương chưa lành, hoàn toàn không có chuyện gì!"
Ồ, cuối cùng cũng chịu nói thật, Lâm Dung Vi phấn khởi nhưng vẫn cố tình làm mặt lạnh như thể thật sự tức giận.
"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên cắn răng, "Khi ở Ngũ Tông Sơn cả ngày đệ tử đều không được gặp sư tôn, sư tôn ngày đêm đều xử lí sự vụ trước án kỷ, đệ tử đau lòng sư tôn vất vả nên mới giả bộ ốm yếu. Muốn cùng sư tôn xuống thế tục xem thế gian phồn hoa nghỉ ngơi một chút." . Đam Mỹ Sắc
Được, nam chính ngươi nói gì cũng có lí.
Lâm Dung Vi phất tay áo tràn ra một mảng khí lạnh, lưng quay về phía Lãnh Văn Uyên, tóc đen buông dài phía sau.
Lãnh Văn Uyên thấy vậy liền ủ rũ, bi ai đứng phía sau Lâm Dung Vi, cắn môi nhìn lén qua màn tóc đen mềm.
"Oái!" Đột nhiên lão già kêu đau một tiếng khiến hai người đều quay lại nhìn.
Chỉ thấy một cục lông đỏ treo lủng lẳng trên mông lão, hàm răng sắc bén cắn chặt vào thịt lão.
"Nhãi con, mau nhả ra!" Khuôn mặt lão vặn vẹo, "Lão phu tìm ngươi suốt ba tháng, ngươi lại đối xử với ta như vậy!"
"Gào gào gào!" Tiếng kêu của linh thú nhỏ mang mười phần giận dữ.
"Được được được!" Lão già mặt đầy đau khổ đi đến trước mặt Lãnh Văn Uyên, duỗi tay bắt mạch, một chút tiên lực xâm nhập vào người hắn lưu chuyển một vòng khiến toàn thân nhẹ nhõm tức thì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão già lại bắn một tia tiên lực về hướng Lâm Dung Vi, Lâm Dung Vi không tránh, chỉ thấy lão già đột nhiên chau mày khiến vẻ râu ria lôi thôi càng hiện rõ.
"Dược Tôn, xin hỏi đệ tử bản tôn thế nào?" Trong mắt Lâm Dung Vi hiện lên sự quan tâm không thể che giấu.
"Đệ tử ngươi không có chuyện gì đáng lo." Lão già ngoái nhìn cố lôi cục lông nhỏ đang treo trên mông mình, "Chỉ là suy nghĩ quá nhiều, tự mình làm tức ngực khó thở thôi."
[Chúc mừng kí chủ. Nhiệm vụ thứ sáu hoàn thành, tiến trình +4%. Nhắc nhở thân thiện: Tiểu hoa* đáng yêu nên tránh xa Dược Tôn.]
Lâm Dung Vi mờ mịt,
(*tiểu hoa: chỉ các nữ diễn viên mới vào nghề.)
[Không có gì.] Hệ thống mờ ám thở dài, [Thẳng nam cậu tiếp nhận nhiệm vụ mới đi.]
[Nhiệm vụ thứ bảy: Tự mình thử đan dược do nam chính luyện.]
[Nhiệm vụ thứ tám: Thay nam chính đỡ đòn một lần.]
<Các người có biết như vậy là ngược đãi kí chủ không?> Lâm Dung Vi lau nước mắt tiếc thương chính mình.
[Chàng trai, tươi tỉnh lên nào, không nên vì nhìn nam chính hiện tại dễ thương đáng yêu mà không hết lòng phục vụ. Phải tranh thủ khắc sâu ấn tượng người làm thầy có trách nhiệm thì sau này cậu mới thoát khỏi vận mệnh bi thảm được!]
Tinh thần hệ thống sôi sục, [Hôm nay bị thương một chút, sau này nam chính hoàn lương. Hôm nay cho đi tình thương, sau này động eo trên giường. Hôm nay bỏ ra ít bạc, sau này ngồi mát ăn bát vàng!]
Mắt Lâm Dung Vi sáng lên, <Hệ thống anh phát bạn gái được không?>
Hệ thống: [Được, thế cậu có làm không?]
<Tôi còn lựa chọn khác sao?> Lâm Dung Vi hồi phục tinh thần, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên đầu cúi gằm không dám nhìn y.
"Nhưng sư tôn ngươi thì..." Ông lão buồn bực giật cục lông nhỏ, đau đến nhe răng, "Rất nguy kịch."
<Lão nói ta à?> Lâm Dung Vi không kịp phản ứng.
"Cái gì?" Lãnh Văn Uyên chấn động bước nhanh tới chỗ Dược Tôn, "Sư tôn ta làm sao mà nguy kịch!"
"Tiểu tử, ta chính là Dược Tôn, dù không hiện thế mấy trăm năm thì Tiên Vực vẫn lưu truyền giai thoại về lão phu đấy." Dược Tôn vuốt chòm râu bết bẩn, ánh mắt xa xăm, "Nhớ năm đó Dược Tôn lão phu chỉ cần ra lệnh đã khiến toàn vực Tiên Vực chấn động, khiến một phương gió tanh mưa máu..."
Lãnh Văn Uyên đột nhiên hành một đại lễ với lão già, "Dược Tôn tiền bối, cầu ngài cứu sư tôn của ta!"
"Cứu y?" Dược Tôn đắc ý rung râu khiến nó rơi ra một lớp bụi bẩn. "Lão phu thu phí cao lắm, ngươi trả được không?"
"Bất kể Dược Tôn muốn thứ gì tại hạ cũng có thể liều mạng đem tới cho ngài, chỉ xin ngài cứu sư tôn ta!" Lãnh Văn Uyên một lời thẳng thắn thiết tha.
"Được, vậy ta muốn ngươi làm đệ tử của lão phu!" Mắt Dược Tôn sáng lên.
Lãnh Văn Uyên dừng một chút, do dự ngẩng đầu nhìn Dược Tôn, "Cái này... không được, phiền ngài đổi cái khác đi."
Dược Tôn: "..."
"Nếu không có việc gì thì về Thanh Phong." Lâm Dung Vi mắt tựa hàn băng xoay người muốn đi.
"Gao gào gao" Linh thú nhỏ vừa thấy ân nhân đi liền nhảy dựng lên muốn theo Lâm Dung Vi.
"Nhãi ranh, không được chạy!" Lão già cuống quít túm cục lông lại, "Ta thương ngươi như nào ngươi quên rồi sao? Ngươi ngủ suốt 300 năm hết 298 năm lão phu bế ngươi theo, ngươi muốn chạy là chạy à?"
"Gào gào gáo." Linh thú nhỏ như một quả cầu đỏ kêu loạn lên như đang nói gì với lão già.
Dược Tôn sắc mặt hết xanh lại trắng, cuối cùng phất tay áo như chịu thua, "Thôi, coi như lão phu xui xẻo, ăn trộm gà không xong còn bị bào mất truyền thừa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão phu nhường ngươi, không ép thu ngươi làm đệ tử nhưng ta muốn ngươi theo ta ở núi này tu hành hai năm, truyền hết y thuật cho ngươi."
Nghe tới đây bước chân Lâm Dung Vi chợt dừng bước. Trong nguyên tác đúng là nam chính đi theo Dược Tôn tu tập thuật luyện đan, thuật này sẽ dùng trong tình tiết lúc sau, cực kì quan trọng, không học không được.
"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên không để ý đến lời mời của lão già, vội vã muốn đi theo Lâm Dung Vi xuống núi.
"Quay lại." Lâm Dung Vi hạ quyết tâm, chi bằng để vai chính học mấy năm, học xong trở về là hoàn thành được nhiệm vụ bảy rồi?
"Sư tôn, người không cần đệ tử nữa ư?" Lãnh Văn Uyên nghĩ tới điều này liền trở nên hoảng hốt, bước chân không vững suýt nữa thì té xuống núi.
"Đi theo Dược Tôn tu tập đi." Lâm Dung Vi vừa kịp đỡ lấy Lãnh Văn Uyên, "Về sau chữa trị cho bản tôn."
"Sư tôn..." Lãnh Văn Uyên làm như vô ý nắm lấy tay Lâm Dung Vi đang đỡ mình, gắt gao không buông.
"Bản tôn có bệnh nhẹ, chỉ cho phép ngươi chạm vào bản tôn, chữa bệnh cho bản tôn." Ánh mắt Lâm Dung Vi thanh nhã có chút dịu dàng kín đáo, "Ngươi hiểu chưa?"
"Đệ tử không nỡ xa sư tôn." Lãnh Văn Uyên bình tĩnh quan sát Lâm Dung Vi như muốn khắc bóng hình người trước mắt vào đáy lòng.
Lâm Dung Vi rũ mắt, nắm tay Lãnh Văn Uyên đi tới trước Dược Tôn, lạnh nhạt hỏi, "Có thể thêm một người ở lại không?"
Lập tức hô hấp của Lãnh Văn Uyên như nghẹn lại, không thể tin được mà nhìn về phía sườn mặt Lâm Dung Vi, trong lòng tràn ra ý ngọt như mật.
"Ngươi muốn ở cùng cứ ở, lão phu quản làm gì." Dược Tôn ra vẻ giận dữ, "Thật là chưa từng thấy ai nuông chiều đệ tử như vậy, lão phu cũng không thèm giữ khư khư đệ tử của ngươi đâu!"
"Kaa ka ka!" Cục lông nhỏ vui vẻ chạy lon ton xung quanh, Lâm Dung Vi vừa xòe tay ra thì nó liền nhảy vào lòng bàn tay y, vừa cọ vừa ngước đôi mắt long lanh nhìn.
***
"Hôm nay học tới luyện Tu Linh Đan." Từ trong tay Dược Tôn hiện ra một vạc luyện dược, "Tu Linh Đan để dưỡng hồn phách bị thiếu vô cùng phức tạp."
Lãnh Văn Uyên ngồi trên cột gỗ tập trung tinh thần, nếu Dược Tôn đã nói là phức tạp thì chắc chắn là đan dược quý hiếm vô cùng.
"Mười bảy tháng trước ta chẩn bệnh cho sư tôn ngươi, chẳng khác gì vào mê cung." Vẻ mặt Dược Tôn vô cùng nghiêm túc.
"Sâu không lường được? Rất khó xem xét?" Lãnh Văn Uyên lo lắng vai lưng căng ra.
"Không, chỗ nào cũng thiếu*." Dược Tôn chọc chọc lò luyện, "Tuy là sư tôn ngươi không cho ta chạm vào hắn nhưng lão phu đã phát hiện hồn phách y bị thiếu."
(千疮百孔: thiên sang bách khống: nghìn lở trăm thủng.)
Mày kiếm hơi nhíu lại, trong mắt Lãnh Văn Uyên tràn đầy sự yêu thương quan tâm và đau lòng.
"Tư chất ngươi khác thường, tu tập cực nhanh, hiện tại lão phu dạy ngươi luyện linh đan, sau này có thể chẩn trị cho sư tôn ngươi." Dược Tôn niết pháp quyết khiến một ngọn lửa xanh lục bùng lên dưới đáy vạc.
"Đúng rồi, linh đan này không chỉ dưỡng được hồn phách bị thiếu mà còn có công dụng khác." Dược Tôn thần bí tới gần Lãnh Văn Uyên, cẩn thận nhìn thoáng qua bên trong rừng cây rồi mới hạ thấp giọng, "Nếu một người ăn vào sau đó cùng song tu với người khác thì cả hai cùng hưởng công hiệu của đan dược."
Sườn mặt Lãnh Văn Uyên lập tức ửng đỏ, tay nắm chặt phần vải trên đầu gối.
"Tất nhiên cái này để sau." Dược Tôn lui ra sau đó bày ra hơn trăm loại tiên thảo, "Trước tiên ngươi phải luyện được đan này đã."
"108 loại tiên thảo này chỉ là một nửa nguyên liệu của Tu Linh Đan, ta muốn ngươi đem tất cả chỗ linh thảo này xử lí luyện chế thành dược phôi." Dược Tôn nghiêm túc giảng giải.
"Sau đó thì sao?" Lãnh Văn Uyên tỏ vẻ đã hiểu.
"Lấy hồn bổ hồn, ngươi cần tìm một tàn hồn để dung nhập luyện vào dược phôi."
==========================
Pỏn: "Hôm nay cho đi tình thương, sau này động eo trên giường." Hệ thống hố sư tôn chơi gei!!
Mòi: đừng trách hệ thống không nói trước, shizun nhìn không ra thui!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro