Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Si tâm không ph...
Đào Lý Sanh Ca
2024-11-20 22:28:21
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Hừm.” Lãnh Văn Uyên chợt thở dài một tiếng, Lâm Dung Vi vô thức lùi về sau, mặt đầy cảnh giác.
“Ta đã hết lòng, ít ngày nữa ta sẽ rời khỏi Tiên Vực, ngươi có nhận công pháp này hay không, cũng không liên quan tới ta.” Dáng vẻ Lãnh Văn Uyên thản nhiên vô cùng, “Nếu sư tôn hỏi ta chuyện này, vậy ta đành thành thật trả lời là sư huynh không muốn nhận ý tốt của ta.”
“Rời khỏi Tiên Vực? Sư tôn?” Quân Dật Nhiên tinh thần chấn động, nhìn thẳng về người kia.
“Không sai.” Lãnh Văn Uyên nhếch môi cười, nói một chút về chuyện Ngọc Thanh Tiên Đế, thần sắc Quân Dật Nhiên lập tức thay đổi.
“Nói như vậy, sư tôn đã được sư tổ bảo hộ từ trước, trở về chỉ là vấn đề thời gian.” Đôi mắt Quân Dật Nhiên có thần hơn, vẻ chán chường cũng biến mất.
“Lời này là thật.” Lãnh Văn Uyên hờ hững nhón chung trà lên, nhất cử nhất động cực kỳ giống Lâm Dung Vi.
“Tuy nhiên, tình trạng thể xác kia của sư tôn như thế nào, chúng ta đều không biết. Nếu muốn trở lại Tiên Vực, có lẽ phải tu lại một lần nữa.”
“Sợ gì phải tu luyện lại!” Ánh mắt Quân Dật Nhiên sáng rực, “Quân gia ta nhất định toàn lực phụng bồi!”
“Những gì sư huynh có thể cho sư tôn, tất nhiên ta cũng có thể.” Lãnh Văn Uyên lạnh lùng đảo mắt qua đối phương, “Bất kể là Phồn Hoa Tựa Cẩm, hay là tiên khí.”
Sắc mặt Quân Dật Nhiên hơi cứng lại, giống như là nghĩ đến tu vi hiện tại của Lãnh Văn Uyên, ánh mắt hắn trầm xuống, không lên tiếng nữa.
Trong mắt Lãnh Văn Uyên lóe lên chút đắc ý, rất nhanh lại ho nhẹ hai tiếng, “Nhưng mà, có một chuyện ta không thể giúp sư tôn được.”
Quân Dật Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, im lặng nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, ý tứ rất rõ ràng.
“Chuyện ở Bắc Mang, sư huynh còn nhớ không?” Lãnh Văn Uyên than nhẹ, “Trong Bắc Mang vong hồn vô số, nếu không có quân tử ngàn năm bảo hộ, dâng hương trấn an. E rằng sẽ oán khí ngất trời, ảnh hưởng tới yên bình của Tiên Vực.”
Quân Dật Nhiên hơi cau mày.
“Ta cũng tự biết, mình không phải là thánh hiền hay quân tử gì đó.”
Chỉ là một nam nhân rơi vào lưới tình, không thể thoát được, cũng không muốn phản kháng.
“Huống chi, sư tôn chưa bao giờ để ta theo quan sát cẩn thận việc dâng hương.” Nói đến đây, trên mặt hắn có vẻ không được tự nhiên.
Quân Dật Nhiên hờ hững nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, ánh mắt lạnh nhạt ghim chặt vào đối phương.
“Lần trước dâng hương ở Bắc Mang, sư tôn cũng không có đưa ta theo, là ta và Dược Tôn tự mình đi vào. Sau khi tiến vào Bắc Mang thì sư tôn đã sớm dâng hương xong.” Trong mắt Lãnh Văn Uyên hơi ghen tị, “Người được sư tôn đưa tới Bắc Mang, lại thấy tận mắt quá trình dâng hương, hiện tại chắc chỉ có một mình sư huynh.”
Mí mắt Quân Dật Nhiên khép hờ, hơi cúi đầu như đang hồi tưởng chuyện gì, bên môi lại là chút ấm áp.
“Sau khi sư tôn trở về, nếu Bắc Mang đã trở nên hỗn loạn, lệ khí ngất trời, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian chỉnh đốn.” Lãnh Văn Uyên làm như mất mát, “Huống chi sư tôn có chuyện gì khó xử, cũng đều im lặng gánh vác một mình, ta sợ đến lúc đó…”
Chuyện này giao cho ta.” Quân Dật Nhiên thẳng lưng đối mặt, tuyết cốt kiếm cách, khí độ phi phàm.
“Tốt lắm.” Trong mắt Lãnh Văn Uyên thoáng qua chút đắc ý.
“Ý tứ của Lãnh sư đệ, bản gia chủ hiểu rõ.” Quân Dật Nhiên cầm lấy công pháp trước mắt, cất vào nhẫn trữ vật.
“Động thái này cũng không phải do những lời nói khéo léo của Lãnh sư đệ, cũng không phải là nhận sự bồi thường. Luyện ra Bách Chuyển Phù Sinh là mong muốn của ta, mất đi cơ hội luân hồi cũng là ta cam nguyện. Vì sư tôn, Dật Nhiên không có nửa câu oán hận. Ân tình công pháp của Lãnh sư đệ, bản gia chủ khắc ghi trong lòng.”
Thần sắc hắn kiên định, “Nếu Lãnh sư đệ gặp lại sư tôn, thỉnh chuyển lời: “Bắc Mang vô ưu, đệ tử Dật Nhiên lấy thân trấn thủ.”
“Công pháp này, từ bây giờ sư huynh có thể tu tập. Sau khi ngã xuống, hồn phách không tan theo thân xác, không phí công sức đã có thể ngưng tụ thành thực thể.” Lãnh Văn Uyên điềm tĩnh như thường, “Nếu Bắc Mang có loạn, sư huynh nhất định có thể trấn giữ.”
“Tất nhiên không một chữ “hàng”.” Quân Dật Nhiên rất dứt khoát, “Sức mạnh của Bắc Mang xưa nay đều bị bỏ phí, nếu có thể dùng để đối kháng Dạ Vực, vậy Tiên Vực có thể ngư ông đắc lợi.”
“Năm xưa sư tôn từng nói qua việc này với ta, chỉ tiếc lúc ấy còn trẻ, ta đã tranh cãi với sư tôn, nói y bất kính người chết, quấy nhiễu trật tự một phương.” Trong mắt Quân Dật Nhiên ánh lên căm hận. “Nếu lúc ấy ta đồng ý với hành động này của sư tôn, lấy hồn lực chống lại Dạ Vực, nhất định có thể gϊếŧ sạch bọn Dạ Mị từ sớm!”
Lãnh Văn Uyên ngừng một lát, quan sát Quân Dật Nhiên từ trên xuống dưới, dường như phải nhìn nhận lại vị sư huynh này một lần nữa.
“Nếu không phải do bọn chúng, sư tôn cũng sẽ không chết.” Quân Dật Nhiên hít sâu một hơi, “Trước đây Lãnh sư đệ vây quét Dạ Mị, sư huynh ta dĩ nhiên là ủng hộ, đáng tiếc Bách Chuyển Phù Sinh không thể tách rời, nếu không bản gia chủ nhất định phải mang theo vãn bối Quân gia tới trợ giúp.”
Lãnh Văn Uyên nhoẻn miệng cười, “Có lẽ lần sau trở về Tiên Vực, danh tiếng sư huynh lại tăng thêm nhiều nhỉ.”
Quân Dật Nhiên nhìn về phía hắn, ánh nhìn hàm chứa sự nghiêm cẩn đặc thù của Quân gia.
“Quỷ tôn, hoặc là quỷ đế?” Lãnh Văn Uyên cười khẽ, “Sư đệ chúc mừng sư huynh trước, Bắc Mang không ít mỹ nhân, hơn nữa tài lực Quân gia ngút trời, sư huynh có thể yên tâm hưởng vinh hoa cực lạc rồi.”
“Những thứ đó, có thể là gì chứ?” Giọng Quân Dật Nhiên chậm rãi, lại hơi buồn man mác, “Ta đổi tất cả cho ngươi để lấy một phần tình yêu của y, ngươi có bằng lòng đổi không?”
“Cùng ngươi đánh đến chết, cũng không khả năng.” Lãnh Văn Uyên thản nhiên như thường.
Quân Dật Nhiên cười khổ một tiếng, muốn xoay người rời đi nhưng vẫn là lưu luyến không dứt.
“Sau khi ngươi đi rồi, có thể cho phép ta đến nơi này không?”
Ý Quân Dật Nhiên là Niệm Vi Đường, cũng là Tùng Đường trước kia, vốn là nơi ở của Vi Sinh Huyền Dương.
“Ta không cho phép.” Lãnh Văn Uyên hơi hất hàm, dứt khoát từ chối.
Quân Dật Nhiên khổ sở thở dài, đưa mắt cẩn thận nhìn từng nơi từng góc, tựa như muốn khắc ghi hình dáng nơi đây ở trong lòng.
Sắc mặt Lãnh Văn Uyên không vui, nhưng vẫn là kiềm chế chờ đợi. Đợi đối phương nhìn đủ rồi, không nói hai lời liền muốn đuổi người.
Sau khi đóng cửa tiễn khách, Lãnh Văn Uyên mặt đầy ai oán ngồi trước án thư.
“Sư tôn, người có thấy bộ dạng kia của Quân Dật Nhiên không? Thân là thủ đồ, lại có ý nghĩ không nên có với người, thật là tổn hại luân lý làm người!”
Người này tàn nhẫn đến mức tự mắng luôn chính mình.
“Sư tôn đừng có nghĩ tới hắn nữa, có phải là người chưa từng cho hắn cơ hội đâu. Hắn đã xé thư tình của người rồi, nếu người còn đối tốt với hắn thì nhất định hắn còn được đằng chân lân đằng đầu nữa. Đâu giống như ta, nếu người đối xử tốt với ta, ta liền hồi đáp gấp trăm ngàn lần. Người bảo ta đi đông, ta tuyệt đối không đi tây.” Lãnh Văn Uyên mặt đầy kiên định, “Kể cả sư tôn nói muốn nằm trên, ta cũng nguyện ý, không có nửa câu oán hận.”
Ngươi có chắc là thật sự nguyện ý một lần không!
Lãnh Văn Uyên nói huyên thuyên không ngừng, nhưng chuẩn bị vật kiện, luyện đan tìm mỏ cũng không chậm một khắc.
“Sư tôn, những đan dược này đủ để cho người đến trúc cơ khai quang, khôi phục tu vi đại la kim tiên!”
“Sư tôn, mỗi cảnh giới ta cũng chuẩn bị cho người pháp khí tiên khí!”
“Sư tôn, người nói xem, ta có cần mang chút lễ vật gặp mặt sư tổ không? Suy cho cùng ta và người yêu nhau, người còn do sư tổ một tay nuôi lớn.”
“Sư tôn, bộ y phục này có đẹp không? Vẫn là đồ đôi đó, nếu không vừa với người thì ta đổi cho.”
Chuyện càng dở hơi hơn, chính là Lãnh Văn Uyên đường đường là một tiên đế, nay lại tự thân xuống đào quặng, còn đào không biết đủ thứ “đồ tốt” khó nói.
“Sư tôn mau xem, ta đào được một khối phù dung tinh!”
“Sư tôn, hình như khối này hơi lớn? Để ta gọt nhỏ lại.”
…
Lâm Dung Vi ở một bên như muốn phát run, càng không dám nhìn tiếp.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Hừm.” Lãnh Văn Uyên chợt thở dài một tiếng, Lâm Dung Vi vô thức lùi về sau, mặt đầy cảnh giác.
“Ta đã hết lòng, ít ngày nữa ta sẽ rời khỏi Tiên Vực, ngươi có nhận công pháp này hay không, cũng không liên quan tới ta.” Dáng vẻ Lãnh Văn Uyên thản nhiên vô cùng, “Nếu sư tôn hỏi ta chuyện này, vậy ta đành thành thật trả lời là sư huynh không muốn nhận ý tốt của ta.”
“Rời khỏi Tiên Vực? Sư tôn?” Quân Dật Nhiên tinh thần chấn động, nhìn thẳng về người kia.
“Không sai.” Lãnh Văn Uyên nhếch môi cười, nói một chút về chuyện Ngọc Thanh Tiên Đế, thần sắc Quân Dật Nhiên lập tức thay đổi.
“Nói như vậy, sư tôn đã được sư tổ bảo hộ từ trước, trở về chỉ là vấn đề thời gian.” Đôi mắt Quân Dật Nhiên có thần hơn, vẻ chán chường cũng biến mất.
“Lời này là thật.” Lãnh Văn Uyên hờ hững nhón chung trà lên, nhất cử nhất động cực kỳ giống Lâm Dung Vi.
“Tuy nhiên, tình trạng thể xác kia của sư tôn như thế nào, chúng ta đều không biết. Nếu muốn trở lại Tiên Vực, có lẽ phải tu lại một lần nữa.”
“Sợ gì phải tu luyện lại!” Ánh mắt Quân Dật Nhiên sáng rực, “Quân gia ta nhất định toàn lực phụng bồi!”
“Những gì sư huynh có thể cho sư tôn, tất nhiên ta cũng có thể.” Lãnh Văn Uyên lạnh lùng đảo mắt qua đối phương, “Bất kể là Phồn Hoa Tựa Cẩm, hay là tiên khí.”
Sắc mặt Quân Dật Nhiên hơi cứng lại, giống như là nghĩ đến tu vi hiện tại của Lãnh Văn Uyên, ánh mắt hắn trầm xuống, không lên tiếng nữa.
Trong mắt Lãnh Văn Uyên lóe lên chút đắc ý, rất nhanh lại ho nhẹ hai tiếng, “Nhưng mà, có một chuyện ta không thể giúp sư tôn được.”
Quân Dật Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, im lặng nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, ý tứ rất rõ ràng.
“Chuyện ở Bắc Mang, sư huynh còn nhớ không?” Lãnh Văn Uyên than nhẹ, “Trong Bắc Mang vong hồn vô số, nếu không có quân tử ngàn năm bảo hộ, dâng hương trấn an. E rằng sẽ oán khí ngất trời, ảnh hưởng tới yên bình của Tiên Vực.”
Quân Dật Nhiên hơi cau mày.
“Ta cũng tự biết, mình không phải là thánh hiền hay quân tử gì đó.”
Chỉ là một nam nhân rơi vào lưới tình, không thể thoát được, cũng không muốn phản kháng.
“Huống chi, sư tôn chưa bao giờ để ta theo quan sát cẩn thận việc dâng hương.” Nói đến đây, trên mặt hắn có vẻ không được tự nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quân Dật Nhiên hờ hững nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, ánh mắt lạnh nhạt ghim chặt vào đối phương.
“Lần trước dâng hương ở Bắc Mang, sư tôn cũng không có đưa ta theo, là ta và Dược Tôn tự mình đi vào. Sau khi tiến vào Bắc Mang thì sư tôn đã sớm dâng hương xong.” Trong mắt Lãnh Văn Uyên hơi ghen tị, “Người được sư tôn đưa tới Bắc Mang, lại thấy tận mắt quá trình dâng hương, hiện tại chắc chỉ có một mình sư huynh.”
Mí mắt Quân Dật Nhiên khép hờ, hơi cúi đầu như đang hồi tưởng chuyện gì, bên môi lại là chút ấm áp.
“Sau khi sư tôn trở về, nếu Bắc Mang đã trở nên hỗn loạn, lệ khí ngất trời, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian chỉnh đốn.” Lãnh Văn Uyên làm như mất mát, “Huống chi sư tôn có chuyện gì khó xử, cũng đều im lặng gánh vác một mình, ta sợ đến lúc đó…”
Chuyện này giao cho ta.” Quân Dật Nhiên thẳng lưng đối mặt, tuyết cốt kiếm cách, khí độ phi phàm.
“Tốt lắm.” Trong mắt Lãnh Văn Uyên thoáng qua chút đắc ý.
“Ý tứ của Lãnh sư đệ, bản gia chủ hiểu rõ.” Quân Dật Nhiên cầm lấy công pháp trước mắt, cất vào nhẫn trữ vật.
“Động thái này cũng không phải do những lời nói khéo léo của Lãnh sư đệ, cũng không phải là nhận sự bồi thường. Luyện ra Bách Chuyển Phù Sinh là mong muốn của ta, mất đi cơ hội luân hồi cũng là ta cam nguyện. Vì sư tôn, Dật Nhiên không có nửa câu oán hận. Ân tình công pháp của Lãnh sư đệ, bản gia chủ khắc ghi trong lòng.”
Thần sắc hắn kiên định, “Nếu Lãnh sư đệ gặp lại sư tôn, thỉnh chuyển lời: “Bắc Mang vô ưu, đệ tử Dật Nhiên lấy thân trấn thủ.”
“Công pháp này, từ bây giờ sư huynh có thể tu tập. Sau khi ngã xuống, hồn phách không tan theo thân xác, không phí công sức đã có thể ngưng tụ thành thực thể.” Lãnh Văn Uyên điềm tĩnh như thường, “Nếu Bắc Mang có loạn, sư huynh nhất định có thể trấn giữ.”
“Tất nhiên không một chữ “hàng”.” Quân Dật Nhiên rất dứt khoát, “Sức mạnh của Bắc Mang xưa nay đều bị bỏ phí, nếu có thể dùng để đối kháng Dạ Vực, vậy Tiên Vực có thể ngư ông đắc lợi.”
“Năm xưa sư tôn từng nói qua việc này với ta, chỉ tiếc lúc ấy còn trẻ, ta đã tranh cãi với sư tôn, nói y bất kính người chết, quấy nhiễu trật tự một phương.” Trong mắt Quân Dật Nhiên ánh lên căm hận. “Nếu lúc ấy ta đồng ý với hành động này của sư tôn, lấy hồn lực chống lại Dạ Vực, nhất định có thể gϊếŧ sạch bọn Dạ Mị từ sớm!”
Lãnh Văn Uyên ngừng một lát, quan sát Quân Dật Nhiên từ trên xuống dưới, dường như phải nhìn nhận lại vị sư huynh này một lần nữa.
“Nếu không phải do bọn chúng, sư tôn cũng sẽ không chết.” Quân Dật Nhiên hít sâu một hơi, “Trước đây Lãnh sư đệ vây quét Dạ Mị, sư huynh ta dĩ nhiên là ủng hộ, đáng tiếc Bách Chuyển Phù Sinh không thể tách rời, nếu không bản gia chủ nhất định phải mang theo vãn bối Quân gia tới trợ giúp.”
Lãnh Văn Uyên nhoẻn miệng cười, “Có lẽ lần sau trở về Tiên Vực, danh tiếng sư huynh lại tăng thêm nhiều nhỉ.”
Quân Dật Nhiên nhìn về phía hắn, ánh nhìn hàm chứa sự nghiêm cẩn đặc thù của Quân gia.
“Quỷ tôn, hoặc là quỷ đế?” Lãnh Văn Uyên cười khẽ, “Sư đệ chúc mừng sư huynh trước, Bắc Mang không ít mỹ nhân, hơn nữa tài lực Quân gia ngút trời, sư huynh có thể yên tâm hưởng vinh hoa cực lạc rồi.”
“Những thứ đó, có thể là gì chứ?” Giọng Quân Dật Nhiên chậm rãi, lại hơi buồn man mác, “Ta đổi tất cả cho ngươi để lấy một phần tình yêu của y, ngươi có bằng lòng đổi không?”
“Cùng ngươi đánh đến chết, cũng không khả năng.” Lãnh Văn Uyên thản nhiên như thường.
Quân Dật Nhiên cười khổ một tiếng, muốn xoay người rời đi nhưng vẫn là lưu luyến không dứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau khi ngươi đi rồi, có thể cho phép ta đến nơi này không?”
Ý Quân Dật Nhiên là Niệm Vi Đường, cũng là Tùng Đường trước kia, vốn là nơi ở của Vi Sinh Huyền Dương.
“Ta không cho phép.” Lãnh Văn Uyên hơi hất hàm, dứt khoát từ chối.
Quân Dật Nhiên khổ sở thở dài, đưa mắt cẩn thận nhìn từng nơi từng góc, tựa như muốn khắc ghi hình dáng nơi đây ở trong lòng.
Sắc mặt Lãnh Văn Uyên không vui, nhưng vẫn là kiềm chế chờ đợi. Đợi đối phương nhìn đủ rồi, không nói hai lời liền muốn đuổi người.
Sau khi đóng cửa tiễn khách, Lãnh Văn Uyên mặt đầy ai oán ngồi trước án thư.
“Sư tôn, người có thấy bộ dạng kia của Quân Dật Nhiên không? Thân là thủ đồ, lại có ý nghĩ không nên có với người, thật là tổn hại luân lý làm người!”
Người này tàn nhẫn đến mức tự mắng luôn chính mình.
“Sư tôn đừng có nghĩ tới hắn nữa, có phải là người chưa từng cho hắn cơ hội đâu. Hắn đã xé thư tình của người rồi, nếu người còn đối tốt với hắn thì nhất định hắn còn được đằng chân lân đằng đầu nữa. Đâu giống như ta, nếu người đối xử tốt với ta, ta liền hồi đáp gấp trăm ngàn lần. Người bảo ta đi đông, ta tuyệt đối không đi tây.” Lãnh Văn Uyên mặt đầy kiên định, “Kể cả sư tôn nói muốn nằm trên, ta cũng nguyện ý, không có nửa câu oán hận.”
Ngươi có chắc là thật sự nguyện ý một lần không!
Lãnh Văn Uyên nói huyên thuyên không ngừng, nhưng chuẩn bị vật kiện, luyện đan tìm mỏ cũng không chậm một khắc.
“Sư tôn, những đan dược này đủ để cho người đến trúc cơ khai quang, khôi phục tu vi đại la kim tiên!”
“Sư tôn, mỗi cảnh giới ta cũng chuẩn bị cho người pháp khí tiên khí!”
“Sư tôn, người nói xem, ta có cần mang chút lễ vật gặp mặt sư tổ không? Suy cho cùng ta và người yêu nhau, người còn do sư tổ một tay nuôi lớn.”
“Sư tôn, bộ y phục này có đẹp không? Vẫn là đồ đôi đó, nếu không vừa với người thì ta đổi cho.”
Chuyện càng dở hơi hơn, chính là Lãnh Văn Uyên đường đường là một tiên đế, nay lại tự thân xuống đào quặng, còn đào không biết đủ thứ “đồ tốt” khó nói.
“Sư tôn mau xem, ta đào được một khối phù dung tinh!”
“Sư tôn, hình như khối này hơi lớn? Để ta gọt nhỏ lại.”
…
Lâm Dung Vi ở một bên như muốn phát run, càng không dám nhìn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro