Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Si tâm không ph...
Đào Lý Sanh Ca
2024-11-20 22:28:21
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lâm Dung Vi khó hiểu, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên đứng dậy đi thẳng tới sửa sổ, nhanh chóng đẩy đổ song sắt an toàn, tung người nhảy xuống.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, y tá bác sĩ phụ trách trông chừng hoảng hốt xông lên chặn lại nhưng đã quá muộn.
Lâm Dung Vi bay theo Lãnh Văn Uyên vượt qua bờ tường mới sửa xong của bệnh viện, chạy thẳng theo một hướng.
Dọc đường đi, y càng nhìn quanh càng thấy quen thuộc, cho đến khi thấy siêu thị nhỏ dưới chung cư mình vẫn hay mua đồ, y mới hoàn toàn nhận ra.
Hướng đi của Lãnh Văn Uyên đúng là đang tới căn phòng y thuê!
Nhớ lại ngày đó, chính là y bị một tên bệnh thần kinh dọa té cầu thang, sau đó mới xuyên thư, chẳng lẽ…
Lâm Dung Vi bàng hoàng quan sát dáng vẻ lúc này của Lãnh Văn Uyên.
Cả người mặc đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, chân mang dép, mái tóc dài thả tung, mặt đầy kích động, khó nén kinh hỉ trên mặt.
Không giống như là tới trả thù mà nhỉ?
Vậy sao lúc đó hù cho y sợ đến mức té cầu thang?
Lâm Dung Vi căng thẳng bay theo Lãnh Văn Uyên, khi tới đúng tầng lầu, y vượt lên hắn, bay vào căn phòng quen thuộc.
Thanh niên sắc mặt trắng xanh đang nằm trên giường, mặt mũi tuấn tú tinh tế, môi hồng răng trắng. Lúc này mặc một bộ quần áo ngủ có mũ tai thỏ, cẩn thận nhìn lại còn có chút vẻ dụ hoặc. Trong ánh sáng mờ tối của đèn ngủ, thanh niên chuyên tâm chăm chú nhìn di động trên tay, thi thoảng lại bật cười, dây sạc điện thoại đang cắm ở đầu giường, hết thảy đều an tĩnh bình thường.
“Sư tôn!” Một tiếng gào to vang lên, hồn phách Lâm Dung Vi giật mình quay lại theo bản năng, nhưng thanh niên vẫn yên ổn nằm trên giường kéo chăn lên, làm lơ tiếng ồn bên ngoài.
“Sư tôn!”
Thanh niên giơ tay rút sạc điện thoại ra, trở mình đắm chìm trong phần tiểu thuyết dang dở, không có chút chú ý về tiếng gọi kia.
“Sư tôn, đệ tử mạo muội!” Lại là một tiếng gào dùng hết sức, chỉ là hiện tại lại mang theo bất an.
Trong hành lang ồn ào lên, hình như cửa phòng bị đập mấy cái, thanh niên có chút bực bội rời mắt khỏi điện thoại, y đứng dậy đi tới trước cửa phòng, nhìn qua mắt mèo trên cửa.
Ngoài cửa không có ai, trên hành lang cũng trống không, cánh cửa phòng đối diện cũng không có ai.
“Gì vậy không biết.” Thanh niên cau mày, một tay luồn vào trong áo tùy tiện gãi gãi.
“Uầy, vẫn là đồ ngủ thoải mái nhất. Cả ngày mặc vest khó chịu chết được.” Thanh niên xoay vai, lười biếng ngửa đầu ngáp một cái thật dài, mũ tai thỏ trượt ra khỏi đầu, để lộ cái đầu đinh ngắn ngủn.
“Sư tôn…”
Giọng nói âm u vang lên cách đó không xa, thanh niên hơi khựng lại, miệng ngáp còn chưa xong đã thấy một người đứng trong phòng mình từ lúc nào.
Tóc tai bù xù, đồ bệnh nhân sọc xanh trắng xốc xếch, ở ngực còn in chữ “Bệnh viện tâm thần Long Sơn.”
Thanh niên lập tức quay lại nhìn cửa phòng không chút dấu vết phá hoại, vừa lui ra sau vừa cảnh giác nhìn Lãnh Văn Uyên.
“Sư tôn…” Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn thân xác hiện tại của Lâm Dung Vi, trong mắt đầy ánh nước.
“Vì sao phải cạo đầu? Vì sao phải đoạn tuyệt tình yêu? Đây cũng là đang trả thù ta sao?!”
“Năm đó ta vạn bất đắc dĩ mới phải lấy đoạn tình làm lý do để người tạm thời rời xa ta, tránh bị liên lụy theo ta! Đều nói tu đạo phải vô tình, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới! Bởi vì ta biết chính mình không dứt bỏ được người! Ta lấy tình chứng đạo, thiên địa chứng giám! Bảy bảy bốn mươi chín lôi kiếp, cho dù là trầy da sứt thịt cũng chưa từng chùn chân! Vậy mà bây giờ người lại làm đến thế này để trả thù ta!”
“Sư tôn thật sự là… chậm rãi tính nợ, bất kể là việc người lừa ta hay là tự sát dưới hạ giới. Giờ đây người trả lại từng thứ một! Không có chút thương xót nào!”
Lâm Dung Vi nhìn chính mình mặt đầy mờ mịt đang chậm rãi lùi về phía sau, dựa sát vào cửa phòng, một tay sau lưng đã lén đặt lên khóa cửa, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Anh nói gì tôi không hiểu… Là đại ca thấy tôi tinh thần suy nhược mới bắt cạo đầu! Tôi cũng có muốn đâu! ” Thanh niên cố tỏ ra anh dũng, giơ tay muốn ngăn Lãnh Văn Uyên bước tới.
Lãnh Văn Uyên khựng lại, bắt đầu xoắn xuýt, “Là thật sao?”
“Là thật mà!” Y nói năng hùng hồn, “Dù sao tôi cũng là đàn ông bình thường. Mặc dù thường ngày áp lực hơi lớn nhưng cũng chưa từng muốn xuất gia!”
Trong lúc nhất thời Lãnh Văn Uyên không biết là thật hay giả, chỉ có thể cắn môi suy nghĩ.
Thanh niên thấy hắn đang mất tập trung, lập tức chớp cơ hội mở cửa chạy ra ngoài, ba bước cũng thành hai cố gắng chạy xuống lầu thật nhanh.
Lâm Dung Vi nhìn chính mình móc điện thoại ra, dưới tình thế cấp bách cũng không biết ấn cái gì, chỉ nghe mấy tiếng báo bận, y vừa cúi đầu đã đâm sầm phải ai đó trước mặt.
Một tay y đè lên trán, siết chặt di động trong tay, ngẩng đầu nhìn tên bệnh nhân thần kinh kia đã chặn đường từ lúc nào.
“Sư tôn lại lừa ta…” Ánh mắt Lãnh Văn Uyên u ám, cố nén run rẩy rút ra Vô Nhất Kiếm từ hư không, đặt trước mắt y.
“Sư tôn còn nhớ thanh kiếm này không?”
Lãnh Văn Uyên kéo tay y đặt lên chuôi kiếm, rút vỏ Vô Nhất Kiếm ra.
Hắn chậm rãi mở miệng, gằn từng câu từng chữ như lời thề nguyện mãi mãi không quên, “Ngươi muốn tuyệt tình, ta càng không muốn ngươi được như ý. Ta muốn cho ngươi cầm chặt thanh kiếm này liền nhớ lại độ ấm của máu ta. Biết tình cảm của ta không có một chút giả dối. Ta muốn ngươi ngày qua ngày đều cõng ta, nội tâm không được an bình.”
Khóe miệng y giật giật, y thật sự rất hoảng hốt, ánh mắt vô thức lướt qua hàng chữ áo “Bệnh viện tâm thần Long Sơn” trên áo hắn.
Vốn là một bệnh viện tâm thần công ích, trước đây không lâu còn xin quyên góp sửa chữa. Nếu như biết bệnh nhân bên trong toàn người thế này, y thà ăn ít vài bữa cơm cũng phải quyên tiền sửa tường.
Giờ hối hận cũng không kịp.
“Sư tôn, mau xuống tay đi chứ. Người cũng nên mến thử một chút thống khổ của ta lúc đó đi…” Đôi mắt Lãnh Văn Uyên đỏ thẫm, nước mắt lăn từng giọt trên má.
“Anh- Anh là cái đồ thần kinh!” Thân xác Lâm Dung Vi bị hắn ép phải cầm lấy thanh kiếm, y bị dọa sợ thật sự rồi, lúc này chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Lãnh Văn Uyên đang không thiết sống, vừa giật tay ra liền bị hụt chân.
Té cầu thang cũng không đáng sợ, đáng sợ là đầu y vừa vặn đập vào góc cạnh, lực lớn đến mức máu tươi lập tức chảy ra.
Lâm Dung Vi bay giữa không trung, không dám nhìn thẳng Lãnh Văn Uyên đang sững sờ tại chỗ, nhìn máu chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ áo ngủ.
“Sư- sư tôn…” Lúc này hắn mới buông Vô Nhất Kiếm ra, vội vã nhào tới bên cạnh thân xác của Lâm Dung Vi, cả người run lẩy bẩy.
“Còn ngẩn ra nữa!” Một tiếng quát uy nghiêm sát bên, một người đàn ông cả thân âu phục giày da lao tới, lập tức hung hắn vỗ vào đầu Lãnh Văn Uyên, “Mau gọi xe cứu thương!”
Động tĩnh gây ra rất lớn, đã có rất nhiều người thò đầu ra xem náo nhiệt, Lãnh Văn Uyên cẩn thận phân biệt khí tức, tay chân luống cuống không biết phải làm gì, nước mắt lưng tròng quỳ lạy người đàn ông trước mặt, “Sư tổ, cầu ngài mau cứu sư tôn!”
Ngọc Thanh Tiên Đế cau mày, không nhiều lời trực tiếp ôm lấy thân xác Lâm Dung Vi, chạy như bay đến bệnh viện gần nhất.
Lãnh Văn Uyên đi theo nửa bước không rời, nhìn Lâm Dung Vi bị đẩy vào phòng cấp cứu. Lúc này hắn mới đứng trước mặt người sư tổ, bộ dạng rủ đầu như đứa trẻ gây ra đại họa đang chờ nhận đánh nhận mắng.
Hồn phách Lâm Dung Vi còn ngơ ngác tại chỗ, không dám tin vào mắt mình, người đàn ông mặc âu phục y vừa thấy quen đến không thể quen hơn.
Cấp trên ngày ngày quấy rầy y ở công ty lại chính là Ngọc Thanh Tiên Đế!
Nếu như sếp thật sự là Ngọc Thanh Tiên Đế, vậy những hành động làm phiền y trước đây hoàn toàn có thể hiểu được!
Ngọc Thanh Tiên Đế vẫn luôn quan tâm đệ tử duy nhất của ngài, mà y không biết còn cho rằng như vậy là lợi dụng chức vụ làm phiền cấp dưới!
Tâm tình Lâm Dung Vi bây giờ rất phức tạp, vừa áy náy lại cảm động.
Ngay lúc này, hệ thống đã lâu không lên tiếng ló đầu ra, [Ting. Phát hiện một thân xác bị thương, cưỡng chế ký chủ nhập vào. Đếm ngược: 72 giờ. ]
Lâm Dung Vi lập tức cảm thấy trời đất lại xoay mòng mòng, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng lướt qua, đến trước thân xác đang nằm trên giường bệnh kia mới dừng lại. Dưới khả năng của hệ thống, hồn phách y từ tốn dung nhập vào thể xác. Bóng tối lập tức bao trùm, y cảm thấy mệt lả người, dần dần mất đi tri giác.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lâm Dung Vi khó hiểu, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên đứng dậy đi thẳng tới sửa sổ, nhanh chóng đẩy đổ song sắt an toàn, tung người nhảy xuống.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, y tá bác sĩ phụ trách trông chừng hoảng hốt xông lên chặn lại nhưng đã quá muộn.
Lâm Dung Vi bay theo Lãnh Văn Uyên vượt qua bờ tường mới sửa xong của bệnh viện, chạy thẳng theo một hướng.
Dọc đường đi, y càng nhìn quanh càng thấy quen thuộc, cho đến khi thấy siêu thị nhỏ dưới chung cư mình vẫn hay mua đồ, y mới hoàn toàn nhận ra.
Hướng đi của Lãnh Văn Uyên đúng là đang tới căn phòng y thuê!
Nhớ lại ngày đó, chính là y bị một tên bệnh thần kinh dọa té cầu thang, sau đó mới xuyên thư, chẳng lẽ…
Lâm Dung Vi bàng hoàng quan sát dáng vẻ lúc này của Lãnh Văn Uyên.
Cả người mặc đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, chân mang dép, mái tóc dài thả tung, mặt đầy kích động, khó nén kinh hỉ trên mặt.
Không giống như là tới trả thù mà nhỉ?
Vậy sao lúc đó hù cho y sợ đến mức té cầu thang?
Lâm Dung Vi căng thẳng bay theo Lãnh Văn Uyên, khi tới đúng tầng lầu, y vượt lên hắn, bay vào căn phòng quen thuộc.
Thanh niên sắc mặt trắng xanh đang nằm trên giường, mặt mũi tuấn tú tinh tế, môi hồng răng trắng. Lúc này mặc một bộ quần áo ngủ có mũ tai thỏ, cẩn thận nhìn lại còn có chút vẻ dụ hoặc. Trong ánh sáng mờ tối của đèn ngủ, thanh niên chuyên tâm chăm chú nhìn di động trên tay, thi thoảng lại bật cười, dây sạc điện thoại đang cắm ở đầu giường, hết thảy đều an tĩnh bình thường.
“Sư tôn!” Một tiếng gào to vang lên, hồn phách Lâm Dung Vi giật mình quay lại theo bản năng, nhưng thanh niên vẫn yên ổn nằm trên giường kéo chăn lên, làm lơ tiếng ồn bên ngoài.
“Sư tôn!”
Thanh niên giơ tay rút sạc điện thoại ra, trở mình đắm chìm trong phần tiểu thuyết dang dở, không có chút chú ý về tiếng gọi kia.
“Sư tôn, đệ tử mạo muội!” Lại là một tiếng gào dùng hết sức, chỉ là hiện tại lại mang theo bất an.
Trong hành lang ồn ào lên, hình như cửa phòng bị đập mấy cái, thanh niên có chút bực bội rời mắt khỏi điện thoại, y đứng dậy đi tới trước cửa phòng, nhìn qua mắt mèo trên cửa.
Ngoài cửa không có ai, trên hành lang cũng trống không, cánh cửa phòng đối diện cũng không có ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gì vậy không biết.” Thanh niên cau mày, một tay luồn vào trong áo tùy tiện gãi gãi.
“Uầy, vẫn là đồ ngủ thoải mái nhất. Cả ngày mặc vest khó chịu chết được.” Thanh niên xoay vai, lười biếng ngửa đầu ngáp một cái thật dài, mũ tai thỏ trượt ra khỏi đầu, để lộ cái đầu đinh ngắn ngủn.
“Sư tôn…”
Giọng nói âm u vang lên cách đó không xa, thanh niên hơi khựng lại, miệng ngáp còn chưa xong đã thấy một người đứng trong phòng mình từ lúc nào.
Tóc tai bù xù, đồ bệnh nhân sọc xanh trắng xốc xếch, ở ngực còn in chữ “Bệnh viện tâm thần Long Sơn.”
Thanh niên lập tức quay lại nhìn cửa phòng không chút dấu vết phá hoại, vừa lui ra sau vừa cảnh giác nhìn Lãnh Văn Uyên.
“Sư tôn…” Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn thân xác hiện tại của Lâm Dung Vi, trong mắt đầy ánh nước.
“Vì sao phải cạo đầu? Vì sao phải đoạn tuyệt tình yêu? Đây cũng là đang trả thù ta sao?!”
“Năm đó ta vạn bất đắc dĩ mới phải lấy đoạn tình làm lý do để người tạm thời rời xa ta, tránh bị liên lụy theo ta! Đều nói tu đạo phải vô tình, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới! Bởi vì ta biết chính mình không dứt bỏ được người! Ta lấy tình chứng đạo, thiên địa chứng giám! Bảy bảy bốn mươi chín lôi kiếp, cho dù là trầy da sứt thịt cũng chưa từng chùn chân! Vậy mà bây giờ người lại làm đến thế này để trả thù ta!”
“Sư tôn thật sự là… chậm rãi tính nợ, bất kể là việc người lừa ta hay là tự sát dưới hạ giới. Giờ đây người trả lại từng thứ một! Không có chút thương xót nào!”
Lâm Dung Vi nhìn chính mình mặt đầy mờ mịt đang chậm rãi lùi về phía sau, dựa sát vào cửa phòng, một tay sau lưng đã lén đặt lên khóa cửa, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Anh nói gì tôi không hiểu… Là đại ca thấy tôi tinh thần suy nhược mới bắt cạo đầu! Tôi cũng có muốn đâu! ” Thanh niên cố tỏ ra anh dũng, giơ tay muốn ngăn Lãnh Văn Uyên bước tới.
Lãnh Văn Uyên khựng lại, bắt đầu xoắn xuýt, “Là thật sao?”
“Là thật mà!” Y nói năng hùng hồn, “Dù sao tôi cũng là đàn ông bình thường. Mặc dù thường ngày áp lực hơi lớn nhưng cũng chưa từng muốn xuất gia!”
Trong lúc nhất thời Lãnh Văn Uyên không biết là thật hay giả, chỉ có thể cắn môi suy nghĩ.
Thanh niên thấy hắn đang mất tập trung, lập tức chớp cơ hội mở cửa chạy ra ngoài, ba bước cũng thành hai cố gắng chạy xuống lầu thật nhanh.
Lâm Dung Vi nhìn chính mình móc điện thoại ra, dưới tình thế cấp bách cũng không biết ấn cái gì, chỉ nghe mấy tiếng báo bận, y vừa cúi đầu đã đâm sầm phải ai đó trước mặt.
Một tay y đè lên trán, siết chặt di động trong tay, ngẩng đầu nhìn tên bệnh nhân thần kinh kia đã chặn đường từ lúc nào.
“Sư tôn lại lừa ta…” Ánh mắt Lãnh Văn Uyên u ám, cố nén run rẩy rút ra Vô Nhất Kiếm từ hư không, đặt trước mắt y.
“Sư tôn còn nhớ thanh kiếm này không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Văn Uyên kéo tay y đặt lên chuôi kiếm, rút vỏ Vô Nhất Kiếm ra.
Hắn chậm rãi mở miệng, gằn từng câu từng chữ như lời thề nguyện mãi mãi không quên, “Ngươi muốn tuyệt tình, ta càng không muốn ngươi được như ý. Ta muốn cho ngươi cầm chặt thanh kiếm này liền nhớ lại độ ấm của máu ta. Biết tình cảm của ta không có một chút giả dối. Ta muốn ngươi ngày qua ngày đều cõng ta, nội tâm không được an bình.”
Khóe miệng y giật giật, y thật sự rất hoảng hốt, ánh mắt vô thức lướt qua hàng chữ áo “Bệnh viện tâm thần Long Sơn” trên áo hắn.
Vốn là một bệnh viện tâm thần công ích, trước đây không lâu còn xin quyên góp sửa chữa. Nếu như biết bệnh nhân bên trong toàn người thế này, y thà ăn ít vài bữa cơm cũng phải quyên tiền sửa tường.
Giờ hối hận cũng không kịp.
“Sư tôn, mau xuống tay đi chứ. Người cũng nên mến thử một chút thống khổ của ta lúc đó đi…” Đôi mắt Lãnh Văn Uyên đỏ thẫm, nước mắt lăn từng giọt trên má.
“Anh- Anh là cái đồ thần kinh!” Thân xác Lâm Dung Vi bị hắn ép phải cầm lấy thanh kiếm, y bị dọa sợ thật sự rồi, lúc này chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Lãnh Văn Uyên đang không thiết sống, vừa giật tay ra liền bị hụt chân.
Té cầu thang cũng không đáng sợ, đáng sợ là đầu y vừa vặn đập vào góc cạnh, lực lớn đến mức máu tươi lập tức chảy ra.
Lâm Dung Vi bay giữa không trung, không dám nhìn thẳng Lãnh Văn Uyên đang sững sờ tại chỗ, nhìn máu chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ áo ngủ.
“Sư- sư tôn…” Lúc này hắn mới buông Vô Nhất Kiếm ra, vội vã nhào tới bên cạnh thân xác của Lâm Dung Vi, cả người run lẩy bẩy.
“Còn ngẩn ra nữa!” Một tiếng quát uy nghiêm sát bên, một người đàn ông cả thân âu phục giày da lao tới, lập tức hung hắn vỗ vào đầu Lãnh Văn Uyên, “Mau gọi xe cứu thương!”
Động tĩnh gây ra rất lớn, đã có rất nhiều người thò đầu ra xem náo nhiệt, Lãnh Văn Uyên cẩn thận phân biệt khí tức, tay chân luống cuống không biết phải làm gì, nước mắt lưng tròng quỳ lạy người đàn ông trước mặt, “Sư tổ, cầu ngài mau cứu sư tôn!”
Ngọc Thanh Tiên Đế cau mày, không nhiều lời trực tiếp ôm lấy thân xác Lâm Dung Vi, chạy như bay đến bệnh viện gần nhất.
Lãnh Văn Uyên đi theo nửa bước không rời, nhìn Lâm Dung Vi bị đẩy vào phòng cấp cứu. Lúc này hắn mới đứng trước mặt người sư tổ, bộ dạng rủ đầu như đứa trẻ gây ra đại họa đang chờ nhận đánh nhận mắng.
Hồn phách Lâm Dung Vi còn ngơ ngác tại chỗ, không dám tin vào mắt mình, người đàn ông mặc âu phục y vừa thấy quen đến không thể quen hơn.
Cấp trên ngày ngày quấy rầy y ở công ty lại chính là Ngọc Thanh Tiên Đế!
Nếu như sếp thật sự là Ngọc Thanh Tiên Đế, vậy những hành động làm phiền y trước đây hoàn toàn có thể hiểu được!
Ngọc Thanh Tiên Đế vẫn luôn quan tâm đệ tử duy nhất của ngài, mà y không biết còn cho rằng như vậy là lợi dụng chức vụ làm phiền cấp dưới!
Tâm tình Lâm Dung Vi bây giờ rất phức tạp, vừa áy náy lại cảm động.
Ngay lúc này, hệ thống đã lâu không lên tiếng ló đầu ra, [Ting. Phát hiện một thân xác bị thương, cưỡng chế ký chủ nhập vào. Đếm ngược: 72 giờ. ]
Lâm Dung Vi lập tức cảm thấy trời đất lại xoay mòng mòng, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng lướt qua, đến trước thân xác đang nằm trên giường bệnh kia mới dừng lại. Dưới khả năng của hệ thống, hồn phách y từ tốn dung nhập vào thể xác. Bóng tối lập tức bao trùm, y cảm thấy mệt lả người, dần dần mất đi tri giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro