Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Đại Ca Phái Ta...
2024-11-21 13:45:30
Chiến cuộc có biến hóa, bốn vị tu sĩ Trúc Cơ đối phó mắt cá trên mặt hồ, đồng thời còn phân tán ra chú ý, tìm cơ hội công kích nhược điểm của ngư thú.
Chỉ là mắt cá trên mặt hồ mặc dù đã bị thanh trừ một mảng lớn nhưng sau khi một dòng nước phun trào, dưới mặt hồ không ngờ lại nổi lên một mảng mắt cá khác...
Lúc này Sở Lạc đã cách rất xa, nàng không nghe được âm thanh trên hồ Lưu Hoa, nhưng cũng có thể nhìn ra, tình huống vẫn vô cùng khó giải quyết.
Áp chế cảnh giới, năng lực đặc thù cổ quái này, bọn họ căn bản không thể dây dưa với con ngư thú này được bao lâu thì cả người đã đầy vết thương, linh lực trong cơ thể cũng hao tổn bảy tám phần. Loại thời điểm này, cho dù là muốn chạy trốn, ngư thú căn bản cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội.
Đúng như Sở Lạc đã nói trước đó, mắt của ngư thú nhiều thì có nhiều hướng nhìn, nhưng đó chỉ là ưu thế của con ngư thú này chứ không phải là nhược điểm.
Dường như nó không có nhược điểm!
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ có mạng người...
Yêu lực trực tiếp đánh ngã Tôn sư huynh, nếu không phải Lý Thúc Ngọc bên cạnh kịp thời cứu giúp, chỉ sợ đã chìm vào trong đáy hồ. Vị sư tỷ kia cố gắng hết sức muốn giết sạch mắt cá trên mặt hồ, lại phát hiện những con mắt này giết một nhóm thì lại nổi lên một nhóm khác. Ngư thú bắt đầu không đau lòng con mắt trên mặt hồ nữa, vây cá hóa thành gai nhọn như mưa đánh tới phía nữ tu sĩ, cho dù là đâm thủng một mảng lớn mắt cá, cũng phải đâm xuyên nàng ấy...
“Vẫn chưa được sao?” Sở Lạc gắng gượng đứng lên từ dưới đất, ánh mắt lo lắng: “Tiếp tục như vậy nhất định sẽ chết người, đến tột cùng là thứ gì mới có thể chế phục được quái vật Trúc Cơ hậu kỳ này...”
Đột nhiên, trong lòng Sở Lạc hơi động.
Trúc Cơ hậu kỳ...
“Nếu các ngươi đã từng xem qua bản đồ rừng Khải Vân thì hẳn là biết nơi đó có một huyệt động của Tuyệt Minh Lang. Tuy chỉ có một con Tuyệt Minh Lang sinh sống, nhưng tu vi của nó đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.”
“Con Tuyệt Minh Lang kia có ý thức lãnh địa rất mạnh, trên cơ bản là sẽ không rời khỏi phạm vi hang động.”
“Phía tây hồ Lưu Hoa.” Sở Lạc lẩm bẩm, tốc độ máu chảy trong cơ thể tăng nhanh, nàng đưa tay sờ vào trong túi trữ vật, còn lại tám tấm bùa Khinh Thân.
Ký ức bị đàn sói đuổi theo trong Tạo Vật Chi Cảnh lại lần nữa hiện lên.
Muốn đi thử một chút không?
Nếu thất bại, vậy chẳng còn gì nữa.
Chết rồi cũng bớt việc, cũng không cần tiếp tục làm kẻ xui xẻo xui xẻo như vậy.
Hơn nữa, ở Tạo Vật Chi Cảnh đã trải qua vô số lần đau đớn khi bị bầy sói cắn xé, dù là từ giả lập biến thành hiện thực, hẳn là cũng sẽ không đau đớn hơn so với trước đó.
Nàng không thể nhát gan được!
Còn treo sẵn nhiều điểm khí vận như vậy nữa!
Trong lòng Sở Lạc từ từ kiên định lại, nhìn chiến cuộc đang vô cùng nôn nóng kia, sau đó nhanh chóng chạy về phía Tây hồ Lưu Hoa, trong tay nắm chặt tám tấm bùa Khinh Thân.
Rất nhanh chui vào trong rừng rậm, sau đó mỗi lần đi về phía trước một bước, cảm giác nguy hiểm trong lòng lại nhiều thêm một phần.
Cảm giác nguy hiểm vẫn luôn vọt tới đến mức Sở Lạc khó mà chịu đựng nổi, nàng dừng bước, nhìn về phía sâu trong núi rừng u ám khủng bố ở phía xa.
Linh khí sớm đã dẫn động bùa Khinh Thân.
“Nghe đại ca ta nói trong khe suối rách nát này có một con sói ngốc nghếch.”
“Đại ca ta là siêu cường yêu thú xưng bá một phương trong hồ Lưu Hoa, sau này còn xưng bá cả rừng Khải Vân nữa, sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc trên địa bàn của mình có một con sói ngu ngốc như vậy tồn tại!”
“Đại ca phái ta đến xử lý ngươi.”
“Con sói ngốc! Ta sẽ không đi qua đó, ngươi tự mình đi ra gặp ta đi!”
Sở Lạc đứng tại chỗ rống loạn một hồi, sau đó là một sự im lặng thật lâu.
Vốn cho là mình không bước vào lãnh địa của Tuyệt Minh Lang là không cách nào dẫn nó ra được.
Nhưng đột nhiên, Sở Lạc nhìn thấy sâu trong rừng rậm tĩnh mịch xuất hiện hai ánh sáng màu đỏ song song.
Cùng lúc đó đánh về phía mình, còn có uy áp Trúc Cơ hậu kỳ che trời lấp đất.
Sói đến rồi!
Sở Lạc không do dự, lập tức kích phát triệt để tám tấm bùa Khinh Thân!
Tám tấm bùa phát ánh sáng màu xanh trong nháy mắt bao quanh nàng, cùng lúc đó mũi chân cách mặt đất, thân thể vô cùng nhẹ nhàng.
Sâu trong rừng sâu, một con sói khổng lồ với lớp lông đen bóng phác họa những đường vân màu máu chậm rãi bước ra.
“Con sói ngốc, ngươi có dám đánh một trận với đại ca ta không!”
“Ai u a a, nhìn vừa béo vừa chậm chạp như vậy, có phải ngươi sợ rồi không? Sợ bị đại ca của ta một ngụm nuốt mất?”
“Sói nhát sói nhát sói nhát!”
Sở Lạc kéo căng trào phúng, chỉ một thoáng, ánh sáng màu đỏ trong mắt Tuyệt Minh Lang càng đậm, nó phẫn nộ tru một tiếng, trong giây lát thân hình mạnh mẽ phóng về phía Sở Lạc, có thể so với tia chớp!
Sở Lạc cũng hành động cùng lúc, ký ức cơ bắp được rèn luyện từ trong Tạo Vật Chi Cảnh cùng với bùa Khinh Thân đã phát huy tác dụng rất lớn, nàng nhanh chóng bay về phía hồ Lưu Hoa, sau lưng kéo ra một đạo tàn ảnh ánh sáng xanh thật dài!
Tuyệt Minh Lang điên cuồng đuổi theo phía sau, Sở Lạc liều mạng chạy ở phía trước.
Cũng may ngay từ đầu bọn họ không bước vào lãnh địa Tuyệt Minh Lang, lúc đầu bọn họ cách nhau một khoảng lớn, tranh thủ cho Sở Lạc thêm một khoảng thời gian.
Lại nói tiếp, cái này còn phải nhờ vào cái vận rủi của mình.
Thời gian trôi qua, Sở Lạc có thể cảm giác được khoảng cách giữa mình và Tuyệt Minh Lang sau lưng càng ngày càng gần, uy áp truyền đến từ nó cũng điên cuồng công kích vào nội tạng trong cơ thể.
Dần dần, tai mắt mũi miệng đều bị chấn ra máu, nhưng nàng vẫn không dám có chút thả lỏng.
Sắp đến rồi, sắp đến rồi, kiên trì thêm một chút ——
Tiếng gầm của Tuyệt Minh Lang càng thêm phẫn nộ.
Trên mặt hồ, mấy tu sĩ đang ác chiến cũng nghe được tiếng sói tru từ xa tới gần.
Trái tim của bốn người đều hung hăng run lên.
“Không thể nào, không phải là con Tuyệt Minh Lang Trúc Cơ hậu kỳ kia chứ?!”
“Chỉ mới một con ngư thú này đã giày vò chúng ta đủ mệt rồi, lại thêm một con Tuyệt Minh Lang, trời muốn diệt ta sao?”
“Lẽ nào hôm nay sẽ chết trong rừng Khải Vân ư, ta còn chưa có đạo lữ, ta không muốn chết a!”
Tiếng sói tru đã đến, đinh tai nhức óc.
Nhưng mấy người lại đột nhiên phát hiện, phía trước Tuyệt Minh Lang kia còn có một đạo ánh sáng màu xanh.
Không đúng, không phải ánh sáng xanh, là sư muội Luyện Khí tầng hai kia!
Cái chổi cắm dưới đất vẫn còn cắm trên bờ, Sở Lạc nhảy lên mượn lực, sau một khắc thân hình liền bay về phía ngư thú trên hồ, cùng lúc đó, Tuyệt Minh Lang cũng bật dậy, gào thét vồ tới cắn.
“Sở sư muội?!” Lý Thúc Ngọc khiếp sợ, nhưng hành động của hắn nhanh hơn một bậc.
Khi Sở Lạc sắp vọt tới trước mặt ngư thú, Lý Thúc Ngọc lập tức từ bên cánh bay tới, ngăn nàng lại đồng thời lập tức bay về phía bờ sông phía trước.
Mà Tuyệt Minh Lang đuổi theo sau lưng Sở Lạc dường như cũng không có ý định thay đổi lộ tuyến, trong hai mắt huyết quang mãnh liệt, răng nanh mở rộng trực tiếp cắn về phía thân thể của ngư thú ——
Trúc Cơ hậu kỳ đối đầu với Trúc Cơ hậu kỳ, yêu lực va chạm trong khoảnh khắc bộc phát ra sóng khí ngập trời, tàn nhẫn đánh bay những người xung quanh mình ra ngoài.
Ba vị tu sĩ không hề chuẩn bị gì trực tiếp bị đập mạnh lên bờ, sau lưng Lý Thúc Ngọc cũng chịu đựng sóng khí cường đại này, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ phong linh lực bảo vệ Sở Lạc.
Nàng mới chỉ là Luyện Khí tầng hai, nếu yêu lực này đánh lên người nàng, người sẽ lập tức biến mất.
Sau khi rơi xuống đất, Lý Thúc Ngọc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ là mắt cá trên mặt hồ mặc dù đã bị thanh trừ một mảng lớn nhưng sau khi một dòng nước phun trào, dưới mặt hồ không ngờ lại nổi lên một mảng mắt cá khác...
Lúc này Sở Lạc đã cách rất xa, nàng không nghe được âm thanh trên hồ Lưu Hoa, nhưng cũng có thể nhìn ra, tình huống vẫn vô cùng khó giải quyết.
Áp chế cảnh giới, năng lực đặc thù cổ quái này, bọn họ căn bản không thể dây dưa với con ngư thú này được bao lâu thì cả người đã đầy vết thương, linh lực trong cơ thể cũng hao tổn bảy tám phần. Loại thời điểm này, cho dù là muốn chạy trốn, ngư thú căn bản cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội.
Đúng như Sở Lạc đã nói trước đó, mắt của ngư thú nhiều thì có nhiều hướng nhìn, nhưng đó chỉ là ưu thế của con ngư thú này chứ không phải là nhược điểm.
Dường như nó không có nhược điểm!
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ có mạng người...
Yêu lực trực tiếp đánh ngã Tôn sư huynh, nếu không phải Lý Thúc Ngọc bên cạnh kịp thời cứu giúp, chỉ sợ đã chìm vào trong đáy hồ. Vị sư tỷ kia cố gắng hết sức muốn giết sạch mắt cá trên mặt hồ, lại phát hiện những con mắt này giết một nhóm thì lại nổi lên một nhóm khác. Ngư thú bắt đầu không đau lòng con mắt trên mặt hồ nữa, vây cá hóa thành gai nhọn như mưa đánh tới phía nữ tu sĩ, cho dù là đâm thủng một mảng lớn mắt cá, cũng phải đâm xuyên nàng ấy...
“Vẫn chưa được sao?” Sở Lạc gắng gượng đứng lên từ dưới đất, ánh mắt lo lắng: “Tiếp tục như vậy nhất định sẽ chết người, đến tột cùng là thứ gì mới có thể chế phục được quái vật Trúc Cơ hậu kỳ này...”
Đột nhiên, trong lòng Sở Lạc hơi động.
Trúc Cơ hậu kỳ...
“Nếu các ngươi đã từng xem qua bản đồ rừng Khải Vân thì hẳn là biết nơi đó có một huyệt động của Tuyệt Minh Lang. Tuy chỉ có một con Tuyệt Minh Lang sinh sống, nhưng tu vi của nó đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.”
“Con Tuyệt Minh Lang kia có ý thức lãnh địa rất mạnh, trên cơ bản là sẽ không rời khỏi phạm vi hang động.”
“Phía tây hồ Lưu Hoa.” Sở Lạc lẩm bẩm, tốc độ máu chảy trong cơ thể tăng nhanh, nàng đưa tay sờ vào trong túi trữ vật, còn lại tám tấm bùa Khinh Thân.
Ký ức bị đàn sói đuổi theo trong Tạo Vật Chi Cảnh lại lần nữa hiện lên.
Muốn đi thử một chút không?
Nếu thất bại, vậy chẳng còn gì nữa.
Chết rồi cũng bớt việc, cũng không cần tiếp tục làm kẻ xui xẻo xui xẻo như vậy.
Hơn nữa, ở Tạo Vật Chi Cảnh đã trải qua vô số lần đau đớn khi bị bầy sói cắn xé, dù là từ giả lập biến thành hiện thực, hẳn là cũng sẽ không đau đớn hơn so với trước đó.
Nàng không thể nhát gan được!
Còn treo sẵn nhiều điểm khí vận như vậy nữa!
Trong lòng Sở Lạc từ từ kiên định lại, nhìn chiến cuộc đang vô cùng nôn nóng kia, sau đó nhanh chóng chạy về phía Tây hồ Lưu Hoa, trong tay nắm chặt tám tấm bùa Khinh Thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh chui vào trong rừng rậm, sau đó mỗi lần đi về phía trước một bước, cảm giác nguy hiểm trong lòng lại nhiều thêm một phần.
Cảm giác nguy hiểm vẫn luôn vọt tới đến mức Sở Lạc khó mà chịu đựng nổi, nàng dừng bước, nhìn về phía sâu trong núi rừng u ám khủng bố ở phía xa.
Linh khí sớm đã dẫn động bùa Khinh Thân.
“Nghe đại ca ta nói trong khe suối rách nát này có một con sói ngốc nghếch.”
“Đại ca ta là siêu cường yêu thú xưng bá một phương trong hồ Lưu Hoa, sau này còn xưng bá cả rừng Khải Vân nữa, sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc trên địa bàn của mình có một con sói ngu ngốc như vậy tồn tại!”
“Đại ca phái ta đến xử lý ngươi.”
“Con sói ngốc! Ta sẽ không đi qua đó, ngươi tự mình đi ra gặp ta đi!”
Sở Lạc đứng tại chỗ rống loạn một hồi, sau đó là một sự im lặng thật lâu.
Vốn cho là mình không bước vào lãnh địa của Tuyệt Minh Lang là không cách nào dẫn nó ra được.
Nhưng đột nhiên, Sở Lạc nhìn thấy sâu trong rừng rậm tĩnh mịch xuất hiện hai ánh sáng màu đỏ song song.
Cùng lúc đó đánh về phía mình, còn có uy áp Trúc Cơ hậu kỳ che trời lấp đất.
Sói đến rồi!
Sở Lạc không do dự, lập tức kích phát triệt để tám tấm bùa Khinh Thân!
Tám tấm bùa phát ánh sáng màu xanh trong nháy mắt bao quanh nàng, cùng lúc đó mũi chân cách mặt đất, thân thể vô cùng nhẹ nhàng.
Sâu trong rừng sâu, một con sói khổng lồ với lớp lông đen bóng phác họa những đường vân màu máu chậm rãi bước ra.
“Con sói ngốc, ngươi có dám đánh một trận với đại ca ta không!”
“Ai u a a, nhìn vừa béo vừa chậm chạp như vậy, có phải ngươi sợ rồi không? Sợ bị đại ca của ta một ngụm nuốt mất?”
“Sói nhát sói nhát sói nhát!”
Sở Lạc kéo căng trào phúng, chỉ một thoáng, ánh sáng màu đỏ trong mắt Tuyệt Minh Lang càng đậm, nó phẫn nộ tru một tiếng, trong giây lát thân hình mạnh mẽ phóng về phía Sở Lạc, có thể so với tia chớp!
Sở Lạc cũng hành động cùng lúc, ký ức cơ bắp được rèn luyện từ trong Tạo Vật Chi Cảnh cùng với bùa Khinh Thân đã phát huy tác dụng rất lớn, nàng nhanh chóng bay về phía hồ Lưu Hoa, sau lưng kéo ra một đạo tàn ảnh ánh sáng xanh thật dài!
Tuyệt Minh Lang điên cuồng đuổi theo phía sau, Sở Lạc liều mạng chạy ở phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may ngay từ đầu bọn họ không bước vào lãnh địa Tuyệt Minh Lang, lúc đầu bọn họ cách nhau một khoảng lớn, tranh thủ cho Sở Lạc thêm một khoảng thời gian.
Lại nói tiếp, cái này còn phải nhờ vào cái vận rủi của mình.
Thời gian trôi qua, Sở Lạc có thể cảm giác được khoảng cách giữa mình và Tuyệt Minh Lang sau lưng càng ngày càng gần, uy áp truyền đến từ nó cũng điên cuồng công kích vào nội tạng trong cơ thể.
Dần dần, tai mắt mũi miệng đều bị chấn ra máu, nhưng nàng vẫn không dám có chút thả lỏng.
Sắp đến rồi, sắp đến rồi, kiên trì thêm một chút ——
Tiếng gầm của Tuyệt Minh Lang càng thêm phẫn nộ.
Trên mặt hồ, mấy tu sĩ đang ác chiến cũng nghe được tiếng sói tru từ xa tới gần.
Trái tim của bốn người đều hung hăng run lên.
“Không thể nào, không phải là con Tuyệt Minh Lang Trúc Cơ hậu kỳ kia chứ?!”
“Chỉ mới một con ngư thú này đã giày vò chúng ta đủ mệt rồi, lại thêm một con Tuyệt Minh Lang, trời muốn diệt ta sao?”
“Lẽ nào hôm nay sẽ chết trong rừng Khải Vân ư, ta còn chưa có đạo lữ, ta không muốn chết a!”
Tiếng sói tru đã đến, đinh tai nhức óc.
Nhưng mấy người lại đột nhiên phát hiện, phía trước Tuyệt Minh Lang kia còn có một đạo ánh sáng màu xanh.
Không đúng, không phải ánh sáng xanh, là sư muội Luyện Khí tầng hai kia!
Cái chổi cắm dưới đất vẫn còn cắm trên bờ, Sở Lạc nhảy lên mượn lực, sau một khắc thân hình liền bay về phía ngư thú trên hồ, cùng lúc đó, Tuyệt Minh Lang cũng bật dậy, gào thét vồ tới cắn.
“Sở sư muội?!” Lý Thúc Ngọc khiếp sợ, nhưng hành động của hắn nhanh hơn một bậc.
Khi Sở Lạc sắp vọt tới trước mặt ngư thú, Lý Thúc Ngọc lập tức từ bên cánh bay tới, ngăn nàng lại đồng thời lập tức bay về phía bờ sông phía trước.
Mà Tuyệt Minh Lang đuổi theo sau lưng Sở Lạc dường như cũng không có ý định thay đổi lộ tuyến, trong hai mắt huyết quang mãnh liệt, răng nanh mở rộng trực tiếp cắn về phía thân thể của ngư thú ——
Trúc Cơ hậu kỳ đối đầu với Trúc Cơ hậu kỳ, yêu lực va chạm trong khoảnh khắc bộc phát ra sóng khí ngập trời, tàn nhẫn đánh bay những người xung quanh mình ra ngoài.
Ba vị tu sĩ không hề chuẩn bị gì trực tiếp bị đập mạnh lên bờ, sau lưng Lý Thúc Ngọc cũng chịu đựng sóng khí cường đại này, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ phong linh lực bảo vệ Sở Lạc.
Nàng mới chỉ là Luyện Khí tầng hai, nếu yêu lực này đánh lên người nàng, người sẽ lập tức biến mất.
Sau khi rơi xuống đất, Lý Thúc Ngọc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro