Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Sư Tôn Ta Là Kẻ...
2024-11-21 13:45:30
“Âm thanh ở đâu…ở đâu ra vậy?” Sở Lạc run rẩy nói, bàn tay cầm chổi càng chặt hơn.
Nàng nhìn xung quanh một lúc nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng của bất kỳ ai, nhưng những âm thanh than khóc này lại vang lên bên tai không ngừng.
Cố tiếp thêm cho mình một chút can đảm, tiếp tục đi thẳng về phía trước, quay người nhìn toàn cảnh đại điện.
Khí phái rộng lớn, đương nhiên, nếu như không phải ở trong hoàn cảnh âm trầm khủng bố như vậy...
“Sư tôn?”
Sở Lạc thử hô lên.
Ánh sáng yếu ớt của Dạ Minh Thạch chỉ có thể chiếu rọi một đoạn đường nhỏ trước mắt, sau khi đi tiếp một đoạn, lại lần nữa quay người nhìn lại, đại điện kia đã vô cùng mơ hồ, giống như là bị một tầng sương mù quỷ dị ngăn cách.
Sở Lạc tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa gọi hai tiếng sư tôn.
Mà ở phía sau nàng, chẳng biết từ lúc nào lại có một đốm lửa ma trơi màu lam đậm lén lút đuổi theo.
Phía trên đốm lửa ma trơi dần dần hiện lên một khuôn mặt nam nhân già nua.
“Tiểu bối.” Nó đột nhiên nói tiếng người!
Thân thể Sở Lạc cứng đờ, đứng im tại chỗ.
Tiếng gọi... là từ phía sau truyền đến.
Kinh nghiệm xem vô số bộ phim kinh dị nói cho Sở Lạc biết, ban đêm nghe thấy có thứ gì đó gọi tên mình thì tuyệt đối không được quay đầu lại.
Sở Lạc yên lặng nuốt nước miếng, làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu bối?”
“Tiểu bối!”
Mặt người trên trên đốm lửa ma trơi nhíu chặt mày, thấy nàng cố ý không trả lời, liền trực tiếp vòng đến trước mặt Sở Lạc.
“Tiểu bối, ta chính là...”
“Quỷ!” Sở Lạc bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, lập tức quét chổi đánh tới.
“Ta...”
Lại là một cái chổi quét qua trên đầu đốm lửa ma trơi.
“Ta chính là...”
“Ta...”
“Đánh chết ngươi đánh chết ngươi.” Sở Lạc cắn chặt răng, vung mạnh chổi: “Ta nói cho ngươi biết ta không sợ quỷ, ta không sợ chút nào!”
“Ta chính là...”
Lần lượt bị cắt ngang, biểu cảm trên mặt nam nhân trên đốm lửa ma trơi dần dần trở nên không kiên nhẫn.
Đúng lúc này, trong tầm mắt Sở Lạc lại bay ra mười mấy đốm lửa ma trơi màu lam đậm có khuôn mặt người.
Nàng lập tức hít sâu một hơi.
“Quỷ a —— ”
Sở Lạc điên cuồng chạy về phía trước.
“Ta là trưởng lão chấp pháp Xuất Khiếu kỳ của Tiểu Sơn Tông, giúp ta rời khỏi cốc Hoàng Tuyền này, ta sẽ truyền cho ngươi công pháp Thiên cấp...”
Sở Lạc chạy nhanh như chớp, tại chỗ chỉ còn lại mấy đốm lửa ma trơi đang nhìn nhau.
“Trưởng lão, nha đầu ăn mày này hình như không mắc bẫy.”
“Hơn ba trăm năm, đây là lần đầu tiên có người sống tiến vào cốc Hoàng Tuyền này, chúng ta nhất định phải nghĩ cách lừa nàng thả chúng ta ra ngoài, ta đã chịu đủ sự tra tấn của nữ nhân đáng chết Kim Tịch Ninh kia rồi!”
“Hừ, thoạt nhìn nha đầu ăn mày này có vẻ rất sợ chúng ta, nếu dùng công pháp Thiên cấp mà không lừa được nàng, vậy chúng ta hù dọa nàng đi!”
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự dây dưa của đám ma trơi, Sở Lạc vẫn một mình đi trong cốc Hoàng Tuyền âm u đầy tử khí này.
“Nơi này thật sự là chỗ ở của người sao, thế mà lại còn có quỷ xuất hiện nữa... Nhưng mà hình như đám quỷ kia không có cách nào làm tổn thương đến ta.”
Vừa lẩm bẩm đi tới bờ sông, Sở Lạc đột nhiên thấy được một bóng người áo đỏ quen thuộc ngồi bên bờ sông.
“Sư tôn!” Sở Lạc vui mừng, vội vàng chạy tới, nhưng ngay sau đó, nàng lại sợ ngây người.
Chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Kim Tịch Ninh vớt từ trong nước sông ra một oan hồn bạo ngược điên cuồng, không biết lực lượng của oan hồn kia cường đại như thế nào nhưng giờ phút này ở trong tay nàng cũng chỉ như một con cá sắp chết.
Nàng há mồm, từng ngụm từng ngụm xé rách thân thể oan hồn kia, nhai nuốt.
Sở Lạc cứng đờ.
Ăn sống oan hồn...
Sư tôn ta là một kẻ biến thái...
Nàng sẽ không ăn người chứ...
Nghe được tiếng gọi vừa rồi, Kim Tịch Ninh quay đầu lại, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười. Nếu như xem nhẹ việc nàng đang ăn oan hồn thì khen một câu khí chất thần nữ cũng không quá.
“Hoa nhi thật xinh đẹp.” Nàng nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?”
“Con...” Sở Lạc bình tĩnh lại: “Con tên là Sở Lạc.”
Kim Tịch Ninh hơi nghiêng đầu, lại nói: “Khô héo điêu tàn, thật là một nha đầu đáng thương.”
Sở Lạc lại nghĩ tới nhiệm vụ của mình, cả gan đi về phía Kim Tịch Ninh.
“Sư tôn, ngài còn nhớ hay không, con bây giờ là đồ đệ của ngài?”
Thấy nàng bước tới phía trước, Kim Tịch Ninh liền ném oan hồn nguy hiểm trong tay xuống sông.
“Tiểu nha đầu khẩu khí không nhỏ, ngươi muốn làm đồ nhi của ta sao?”
Sở Lạc ngơ ngác: “Không phải con đã trở thành đồ đệ của ngài rồi sao?”
Hệ thống kia không thể nào lầm được.
Trên mặt Kim Tịch Ninh vẫn là nụ cười xinh đẹp như vậy, chỉ là đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm cánh môi, lau đi vết máu dính trên khóe môi.
“Nhưng vừa rồi ngươi cũng thấy được mà.” Nàng đưa tay, bàn tay lạnh như băng không có một chút độ ấm nào nhẹ nhàng nhéo má Sở Lạc: “Sư tôn là một người chết a...”
Sở Lạc trợn tròn mắt, không dám tin nhìn vị mỹ nhân yêu dị trước mắt này.
Nàng nói không sai, trên người nàng lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ, hơn nữa Sở Lạc cũng không cảm giác được hơi thở của nàng...
Một buổi tối, vừa là ma trơi, vừa là oan hồn, vừa là người chết ăn oan hồn, trái tim Sở Lạc có chút không chịu nổi.
Hồi tưởng lại miêu tả về nhiệm vụ.
Người dẫn đường tương lai, y sư chữa trị tâm linh bị thương...
Có hài tử nhà ai chịu đựng được loại người dẫn đường này chứ!
Nhưng...
Là nàng thu lưu mình trong lúc nguy cấp, là nàng mang mình vào trong Lăng Vân Tông.
Là người chết thì sao chứ?
“Con không sợ.” Sở Lạc đột nhiên nhào vào trong ngực Kim Tịch Ninh, mặc kệ âm hàn trên người nàng lạnh đến mức khiến bản thân không ngừng run rẩy: “Có người muốn giết con, có người ghét bỏ con, chỉ có sư tôn cứu con, bất kể là người sống hay người chết, sư tôn chính là người tốt nhất trên đời này!”
Đôi mắt đỏ ngẩn ra, Kim Tịch Ninh cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu nha đầu trong ngực.
Là nhiệt độ thân thể con người, đã lâu rồi không được cảm thụ.
Nàng đã lạnh quá lâu rồi...
Trong mắt dần dần xuất hiện cảm xúc thương hại, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Lạc Nhi ngoan, đừng khóc.”
Trong miệng nói Sở Lạc đừng khóc, nhưng trong mắt nàng lại chảy ra hai hàng huyết lệ.
Nàng lại có đồ nhi.
Hài tử này cũng giống như người nọ.
Hy vọng có thể bình an.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, thu được 50 điểm khí vận.】
【Nhiệm vụ tân thủ kết thúc, hoan nghênh ký chủ chính thức gia nhập con đường tu tiên.】
Kim Tịch Ninh đứng lên, kéo Sở Lạc đi ra ngoài Hoàng Tuyền Cốc.
“Sư tôn, chúng ta đi đâu vậy?” Sở Lạc hỏi.
“Trong cốc Hoàng Tuyền không có thức ăn cho người sống, chắc là con đói bụng rồi, vi sư dẫn con đi tìm đồ ăn.”
Sở Lạc yên lặng nuốt nước miếng.
Thật sự là tìm đồ ăn sao...
Cũng không biết sư tôn dùng pháp thuật gì, Sở Lạc chỉ cảm thấy các nàng chỉ bước ra một bước nhưng lại giống như đi một khoảng cách mấy trăm mét, ở trong cốc Hoàng Tuyền to lớn này nhưng cũng chỉ dùng năm bước là đã đi ra bên ngoài cốc.
Một đệ tử nội môn tinh anh mặc thường phục đang canh giữ ở bên ngoài cốc, nhìn thấy Kim Tịch Ninh xuất hiện, hắn lập tức cung kính tiến lên đón.
“Cửu trưởng lão, đây là muốn...” Ánh mắt của hắn lại nhìn thoáng qua Sở Lạc.
“Ngươi là ai?” Trong mắt Kim Tịch Ninh lại phủ lên một tầng mê mang.
Nam tử kia vội nói: “Vãn bối là đại đệ tử dưới trướng Tống chưởng môn, Hạ Tinh Châu. Sư tôn đã cố ý dặn ta ở đây chờ đợi, Cửu trưởng lão và tiểu sư muội nếu có bất cứ chuyện gì thì đều có thể giao cho ta làm.”
Nàng nhìn xung quanh một lúc nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng của bất kỳ ai, nhưng những âm thanh than khóc này lại vang lên bên tai không ngừng.
Cố tiếp thêm cho mình một chút can đảm, tiếp tục đi thẳng về phía trước, quay người nhìn toàn cảnh đại điện.
Khí phái rộng lớn, đương nhiên, nếu như không phải ở trong hoàn cảnh âm trầm khủng bố như vậy...
“Sư tôn?”
Sở Lạc thử hô lên.
Ánh sáng yếu ớt của Dạ Minh Thạch chỉ có thể chiếu rọi một đoạn đường nhỏ trước mắt, sau khi đi tiếp một đoạn, lại lần nữa quay người nhìn lại, đại điện kia đã vô cùng mơ hồ, giống như là bị một tầng sương mù quỷ dị ngăn cách.
Sở Lạc tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa gọi hai tiếng sư tôn.
Mà ở phía sau nàng, chẳng biết từ lúc nào lại có một đốm lửa ma trơi màu lam đậm lén lút đuổi theo.
Phía trên đốm lửa ma trơi dần dần hiện lên một khuôn mặt nam nhân già nua.
“Tiểu bối.” Nó đột nhiên nói tiếng người!
Thân thể Sở Lạc cứng đờ, đứng im tại chỗ.
Tiếng gọi... là từ phía sau truyền đến.
Kinh nghiệm xem vô số bộ phim kinh dị nói cho Sở Lạc biết, ban đêm nghe thấy có thứ gì đó gọi tên mình thì tuyệt đối không được quay đầu lại.
Sở Lạc yên lặng nuốt nước miếng, làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu bối?”
“Tiểu bối!”
Mặt người trên trên đốm lửa ma trơi nhíu chặt mày, thấy nàng cố ý không trả lời, liền trực tiếp vòng đến trước mặt Sở Lạc.
“Tiểu bối, ta chính là...”
“Quỷ!” Sở Lạc bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, lập tức quét chổi đánh tới.
“Ta...”
Lại là một cái chổi quét qua trên đầu đốm lửa ma trơi.
“Ta chính là...”
“Ta...”
“Đánh chết ngươi đánh chết ngươi.” Sở Lạc cắn chặt răng, vung mạnh chổi: “Ta nói cho ngươi biết ta không sợ quỷ, ta không sợ chút nào!”
“Ta chính là...”
Lần lượt bị cắt ngang, biểu cảm trên mặt nam nhân trên đốm lửa ma trơi dần dần trở nên không kiên nhẫn.
Đúng lúc này, trong tầm mắt Sở Lạc lại bay ra mười mấy đốm lửa ma trơi màu lam đậm có khuôn mặt người.
Nàng lập tức hít sâu một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quỷ a —— ”
Sở Lạc điên cuồng chạy về phía trước.
“Ta là trưởng lão chấp pháp Xuất Khiếu kỳ của Tiểu Sơn Tông, giúp ta rời khỏi cốc Hoàng Tuyền này, ta sẽ truyền cho ngươi công pháp Thiên cấp...”
Sở Lạc chạy nhanh như chớp, tại chỗ chỉ còn lại mấy đốm lửa ma trơi đang nhìn nhau.
“Trưởng lão, nha đầu ăn mày này hình như không mắc bẫy.”
“Hơn ba trăm năm, đây là lần đầu tiên có người sống tiến vào cốc Hoàng Tuyền này, chúng ta nhất định phải nghĩ cách lừa nàng thả chúng ta ra ngoài, ta đã chịu đủ sự tra tấn của nữ nhân đáng chết Kim Tịch Ninh kia rồi!”
“Hừ, thoạt nhìn nha đầu ăn mày này có vẻ rất sợ chúng ta, nếu dùng công pháp Thiên cấp mà không lừa được nàng, vậy chúng ta hù dọa nàng đi!”
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự dây dưa của đám ma trơi, Sở Lạc vẫn một mình đi trong cốc Hoàng Tuyền âm u đầy tử khí này.
“Nơi này thật sự là chỗ ở của người sao, thế mà lại còn có quỷ xuất hiện nữa... Nhưng mà hình như đám quỷ kia không có cách nào làm tổn thương đến ta.”
Vừa lẩm bẩm đi tới bờ sông, Sở Lạc đột nhiên thấy được một bóng người áo đỏ quen thuộc ngồi bên bờ sông.
“Sư tôn!” Sở Lạc vui mừng, vội vàng chạy tới, nhưng ngay sau đó, nàng lại sợ ngây người.
Chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Kim Tịch Ninh vớt từ trong nước sông ra một oan hồn bạo ngược điên cuồng, không biết lực lượng của oan hồn kia cường đại như thế nào nhưng giờ phút này ở trong tay nàng cũng chỉ như một con cá sắp chết.
Nàng há mồm, từng ngụm từng ngụm xé rách thân thể oan hồn kia, nhai nuốt.
Sở Lạc cứng đờ.
Ăn sống oan hồn...
Sư tôn ta là một kẻ biến thái...
Nàng sẽ không ăn người chứ...
Nghe được tiếng gọi vừa rồi, Kim Tịch Ninh quay đầu lại, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười. Nếu như xem nhẹ việc nàng đang ăn oan hồn thì khen một câu khí chất thần nữ cũng không quá.
“Hoa nhi thật xinh đẹp.” Nàng nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?”
“Con...” Sở Lạc bình tĩnh lại: “Con tên là Sở Lạc.”
Kim Tịch Ninh hơi nghiêng đầu, lại nói: “Khô héo điêu tàn, thật là một nha đầu đáng thương.”
Sở Lạc lại nghĩ tới nhiệm vụ của mình, cả gan đi về phía Kim Tịch Ninh.
“Sư tôn, ngài còn nhớ hay không, con bây giờ là đồ đệ của ngài?”
Thấy nàng bước tới phía trước, Kim Tịch Ninh liền ném oan hồn nguy hiểm trong tay xuống sông.
“Tiểu nha đầu khẩu khí không nhỏ, ngươi muốn làm đồ nhi của ta sao?”
Sở Lạc ngơ ngác: “Không phải con đã trở thành đồ đệ của ngài rồi sao?”
Hệ thống kia không thể nào lầm được.
Trên mặt Kim Tịch Ninh vẫn là nụ cười xinh đẹp như vậy, chỉ là đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm cánh môi, lau đi vết máu dính trên khóe môi.
“Nhưng vừa rồi ngươi cũng thấy được mà.” Nàng đưa tay, bàn tay lạnh như băng không có một chút độ ấm nào nhẹ nhàng nhéo má Sở Lạc: “Sư tôn là một người chết a...”
Sở Lạc trợn tròn mắt, không dám tin nhìn vị mỹ nhân yêu dị trước mắt này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nói không sai, trên người nàng lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ, hơn nữa Sở Lạc cũng không cảm giác được hơi thở của nàng...
Một buổi tối, vừa là ma trơi, vừa là oan hồn, vừa là người chết ăn oan hồn, trái tim Sở Lạc có chút không chịu nổi.
Hồi tưởng lại miêu tả về nhiệm vụ.
Người dẫn đường tương lai, y sư chữa trị tâm linh bị thương...
Có hài tử nhà ai chịu đựng được loại người dẫn đường này chứ!
Nhưng...
Là nàng thu lưu mình trong lúc nguy cấp, là nàng mang mình vào trong Lăng Vân Tông.
Là người chết thì sao chứ?
“Con không sợ.” Sở Lạc đột nhiên nhào vào trong ngực Kim Tịch Ninh, mặc kệ âm hàn trên người nàng lạnh đến mức khiến bản thân không ngừng run rẩy: “Có người muốn giết con, có người ghét bỏ con, chỉ có sư tôn cứu con, bất kể là người sống hay người chết, sư tôn chính là người tốt nhất trên đời này!”
Đôi mắt đỏ ngẩn ra, Kim Tịch Ninh cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu nha đầu trong ngực.
Là nhiệt độ thân thể con người, đã lâu rồi không được cảm thụ.
Nàng đã lạnh quá lâu rồi...
Trong mắt dần dần xuất hiện cảm xúc thương hại, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Lạc Nhi ngoan, đừng khóc.”
Trong miệng nói Sở Lạc đừng khóc, nhưng trong mắt nàng lại chảy ra hai hàng huyết lệ.
Nàng lại có đồ nhi.
Hài tử này cũng giống như người nọ.
Hy vọng có thể bình an.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, thu được 50 điểm khí vận.】
【Nhiệm vụ tân thủ kết thúc, hoan nghênh ký chủ chính thức gia nhập con đường tu tiên.】
Kim Tịch Ninh đứng lên, kéo Sở Lạc đi ra ngoài Hoàng Tuyền Cốc.
“Sư tôn, chúng ta đi đâu vậy?” Sở Lạc hỏi.
“Trong cốc Hoàng Tuyền không có thức ăn cho người sống, chắc là con đói bụng rồi, vi sư dẫn con đi tìm đồ ăn.”
Sở Lạc yên lặng nuốt nước miếng.
Thật sự là tìm đồ ăn sao...
Cũng không biết sư tôn dùng pháp thuật gì, Sở Lạc chỉ cảm thấy các nàng chỉ bước ra một bước nhưng lại giống như đi một khoảng cách mấy trăm mét, ở trong cốc Hoàng Tuyền to lớn này nhưng cũng chỉ dùng năm bước là đã đi ra bên ngoài cốc.
Một đệ tử nội môn tinh anh mặc thường phục đang canh giữ ở bên ngoài cốc, nhìn thấy Kim Tịch Ninh xuất hiện, hắn lập tức cung kính tiến lên đón.
“Cửu trưởng lão, đây là muốn...” Ánh mắt của hắn lại nhìn thoáng qua Sở Lạc.
“Ngươi là ai?” Trong mắt Kim Tịch Ninh lại phủ lên một tầng mê mang.
Nam tử kia vội nói: “Vãn bối là đại đệ tử dưới trướng Tống chưởng môn, Hạ Tinh Châu. Sư tôn đã cố ý dặn ta ở đây chờ đợi, Cửu trưởng lão và tiểu sư muội nếu có bất cứ chuyện gì thì đều có thể giao cho ta làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro