Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Ta Thật Đáng Ch...

2024-11-21 13:45:30

Không thể để Lý sư huynh biết thân phận của mình được.

Ánh mắt Sở Lạc lại nhìn về phía những đội viên khác.

Nàng còn nhớ rõ tu vi trong tổ đội hôm qua, ngoại trừ tu vi của Lý Thúc Ngọc là Trúc Cơ sơ kỳ và mình là Luyện Khí tầng hai, còn có một Luyện Khí tầng tám và hai Luyện Khí tầng bốn.

“Lại một vị sư muội tới.” Một vị nam tu khác hai mắt sáng lên, lập tức hướng Sở Lạc tự giới thiệu: “Ta tên Vu Duy, ngươi có thể gọi ta là Vu sư huynh, còn không biết sư muội tên là gì?”

Nhớ lại giao diện tổ đội hôm qua, vị sư huynh này vừa vặn là người Luyện Khí tầng tám kia.

Sở Lạc khẽ gật đầu với hắn: “Ta họ Sở.”

“A, hóa ra ngươi chính là kẻ vướng víu chỉ có Luyện Khí tầng hai kia.” Không chờ Vu Duy tiếp lời, một nữ tu Luyện Khí tầng bốn khác liền mở miệng châm chọc nói.

Lúc nãy nữ tu này còn chưa tới, Vu Duy còn dùng sức xoay quanh mình, nàng vừa đến Vu Duy liền có thái độ tốt như vậy với người khác, Vương Hương Xảo nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Lạc tràn đầy chán ghét.

“Vương sư muội.” Lý Thúc Ngọc bất đắc dĩ cười: “Mỗi người vào đội đều do ta đích thân đồng ý, mấy lời như kiểu ‘vướng víu’ kia muội đừng nên nói nữa.”

“Lý sư huynh.” Vương Hương Xảo khẽ dậm chân, vội la lên: “Huynh xem có đội ngũ nào mà lại đồng ý để cho gà mờ Luyện Khí tầng hai tiến vào a, lần này chúng ta tiến vào rừng Khải Vân để thu thập nhiều đồ vật như vậy, vốn đã rất phiền phức rồi! Lại mang theo cái Luyện Khí tầng hai này, thời điểm đối phó yêu thú còn phải phân tâm bảo vệ nàng nữa, đây không phải là vô duyên vô cớ gia tăng độ khó cho nhiệm vụ sao?”

Nghe nàng ta nói như vậy, nụ cười trên mặt Vu Duy cũng có chút không giữ được.

“Vương sư muội, lời này nói quá đáng rồi đấy...”

“Ngươi yên tâm, ta còn chưa cần ngươi tới bảo hộ.” Sở Lạc thản nhiên nói.

Hôm qua đặt mua nhiều đồ như vậy, lại cắn răng chịu đựng đau đớn huấn luyện cả đêm ở Tạo Vật Chi Cảnh, nàng không nghĩ rằng mình sẽ là kẻ vướng víu.

Nàng cũng đã từng tưởng tượng tình huống mà đội viên khác nghi ngờ khi mình xuất hiện, cho nên bây giờ cũng không quá tức giận.

Lúc đi qua, Sở Lạc phát hiện ánh mắt Lý Thúc Ngọc nhìn mình có chút nghi hoặc.

“Lý sư huynh, sao vậy?” Sở Lạc có chút căng thẳng hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đừng là bởi vì câu ‘cầu sư huynh mang theo’ kia nhé, mặt mo mất sạch rồi...

Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc mỉm cười: “Chẳng qua là cảm thấy giọng nói của Sở sư muội có hơi quen một chút... Mà dáng người nhìn cũng có vẻ quen quen.”

“Có thể là... là trùng hợp.” Sở Lạc lập tức nói: “Trên đời này thật ra trùng hợp rất nhiều.”

“Có lẽ vậy.” Lý Thúc Ngọc cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy người không có linh căn thì không thể nào xuất hiện ở trong Lăng Vân Tông.

Bầu không khí yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng Vu Duy vây quanh Vương Hương Xảo dỗ dành nàng ta.

Cũng không lâu lắm, lại thấy một vị nam tu vội vàng chạy tới.

“Xin lỗi xin lỗi, ta tới muộn rồi.” Vẻ mặt hắn thật thà hành đạo lễ: “Ta tên Ngưu Tài Lương, tu vi Luyện Khí tầng bốn.”

“Ngưu sư đệ.” Vu Duy cười nói: “Ta họ Vu, Vu Duy.”

“Lý Thúc Ngọc.”

“Ta là Vương Hương Xảo, mùi thơm thoang thoảng, tâm linh khéo léo.”

“Ta họ Sở.”

“Ơ, ngay cả cái tên cũng không chịu lộ ra, còn cố ý dùng áo choàng che khuất mặt.” Giọng nói chói tai của Vương Hương Xảo lập tức truyền tới: “Giả bộ thần bí làm gì, đừng nói là chuyên môn tới đây cản trở nhé!”

“Vương sư muội.” Giọng nói của Lý Thúc Ngọc đã có chút tức giận: “Kế tiếp chúng ta phải cùng nhau thăm dò trong rừng Khải Vân một thời gian rất dài, đoàn đội chung đụng hài hòa thì có thể tránh né được rất nhiều nguy hiểm, nếu như muội vẫn không muốn tiếp nhận đồng đội, ta cũng chỉ đành giải tán đội ngũ tại đây thôi.”

“Đúng đúng đúng.” Vu Duy sợ Vương Hương Xảo lại nói ra lời quá khích gì đó, vội hòa khí nói: “Lý sư huynh nói phải, Vương sư muội vẫn là không nên nhằm vào Sở sư muội nữa. Nhưng mà Sở sư muội, ta cảm thấy tốt nhất là muội nên tháo mũ xuống, để cho mọi người nhìn mặt của muội một cái đi, giữa đồng bạn với nhau cũng thật sự cần có tín nhiệm.”

“Ta...” Sở Lạc đã sớm đoán trước được chuyện này, lúc này khóe miệng kéo xuống, làm bộ muốn khóc: “Lúc ta còn nhỏ, trong nhà nổi lên hỏa hoạn, phụ thân và mẫu thân, ca ca và tỷ tỷ đều bị lửa thiêu chết. Tuy ta còn sống nhưng mặt của ta đã bị bỏng tới mức hủy dung! Người khác nhìn thấy ta cũng sẽ cười nhạo ta, gọi ta là quái vật, làm tổn thương trái tim ta. Ta cũng không dám dùng diện mạo này để gặp người nữa, nếu như Vu sư huynh cảm thấy ta không cởi mũ xuống chính là không tín nhiệm đồng bạn, vậy ta sẽ tháo xuống cho các ngươi xem, dù sao, trái tim ta cũng đã chết rồi!”

Vừa dứt lời, Sở Lạc bắt đầu chậm rãi xốc mũ của mình lên.

Cũng may Lý Thúc Ngọc ở bên cạnh đè mũ trên đầu của mình xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vu Duy cũng lập tức vẻ mặt áy náy nói: “Không nhìn không nhìn, cái kia... Sở sư muội, ta... Ta không phải cố ý, ta cũng không biết muội đã trải qua chuyện thảm như vậy, ta...”

Ta thật đáng chết!

“Không sao cả Vu sư huynh.” Cảm xúc của Sở Lạc ngay lập tức trở lại bình thường, bàn tay nhỏ lại kéo vành mũ xuống: “Chúng ta có thể xuất phát được chưa?”

Lý Thúc Ngọc bất đắc dĩ thở dài: “Xuất phát.”

Rừng Khải Vân vẫn ở trong phạm vi của Lăng Vân Tông, vị trí ở giữa sườn núi phía tây của đỉnh Bích Lạc, dùng các loại trận pháp kết giới đơn độc cách ly, là nơi mà Lăng Vân Tông tạo ra chuyên dùng cho các đệ tử mới lịch lãm rèn luyện.

Cho dù là Lý Thúc Ngọc dùng Diệp Chu dẫn bọn họ đi đến rừng Khải Vân thì Sở Lạc cũng không bỏ qua chút thời gian này, lại ở trong Tạo Vật Chi Cảnh huấn luyện một lát.

Ngay khi bước vào kết giới kia, Sở Lạc cảm nhận được rõ ràng khí tức ở đây khác với bên ngoài, dường như có pha lẫn mùi máu của giết chóc hỗn loạn, trực tiếp khiến người ta có cảm giác rằng nơi này rất nguy hiểm.

Lý Thúc Ngọc đứng ở phía trước nhất, cũng mở miệng dặn dò: “Từ giờ trở đi theo sát ta, không được tụt lại phía sau.”

“Nơi chúng ta tiến vào cách nơi ở của Tấn Quang Mã khá gần, sau đó chính là Nguyệt Quang Cẩm Lý, cách vị trí của Quỷ Khóc Đằng xa nhất, cho nên chúng ta...”

“Ầm!!”

Lý Thúc Ngọc còn chưa nói hết, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang, hắn lập tức xoay người nhìn về phía sau.

Chỉ thấy hai nhánh dây leo gai màu đen phát ra tiếng khóc thê lương, một trái một phải đâm vào một gò đất nhỏ trên mặt đất, hơn nữa mới chỉ trong chớp mắt mà bóng dáng Sở sư muội đã không thấy tăm hơi!

Ngưu Tài Lương vốn đi sau lưng Sở Lạc, giờ phút này mặt mũi tràn đầy hoảng sợ kêu lên với gò đất nhỏ kia: “Sở sư muội, muội có bị thương không?”

“Coi như cũng ổn! Ngạnh Hóa Thuật!”

Trong gò đất truyền đến giọng nói mơ hồ của Sở Lạc, mà theo giọng nói này rơi xuống, bức tường bằng cát hóa trong nháy mắt biến hóa, hai cây Quỷ Khóc Đằng đánh vào phía trên, từ âm thanh nặng nề ban đầu kia biến thành tiếng kim loại leng keng hữu lực.

“Sở sư muội ở bên trong sao?” Lý Thúc Ngọc lập tức triệu trường kiếm ra, chém ra hai đạo kiếm khí về phía hai đầu Quỷ Khóc Đằng kia.

Thực lực của Quỷ Khóc Đằng ở Luyện Khí trung giai đương nhiên không địch lại hai đạo kiếm khí Trúc Cơ kỳ này, trong nháy mắt đã bị Lý Thúc Ngọc chém rụng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Số ký tự: 0