Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Vi Sư Chỉ Muốn...

2024-11-21 13:45:30

【Khụ khụ, ta cũng có nguyên tắc, chuyện một đám lão nhân ép ta treo lên thì ta không cần quan tâm.】

“Phụt...” Sở Lạc không nhịn được cười ra tiếng: “Ngươi học được từ trong trí nhớ của ta những từ gì vậy?”

【Kí chủ nên nghĩ lại một chút vì sao trong trí nhớ của mình tất cả đều là loại từ này.】

Ừm, nụ cười biến mất.

Một đám lửa ma trơi bắt đầu điên cuồng tìm kiếm một người tên Hoa Hoa trong cốc Hoàng Tuyền, còn Sở Lạc thản nhiên đi về phía trung tâm của cốc Hoàng Tuyền.

Nhưng tình huống nàng tưởng tượng phải đi ít nhất một ngày một đêm cũng không xuất hiện, chỉ thấy mình bước ra ngoài một bước đã là hơn mấy trăm mét. Thời điểm lúc Sở Lạc ở đỉnh Bích Lạc đã cố ý tìm hiểu tri thức phương diện này.

Súc Địa Thành Thốn này là một loại thần thông không gian, phương pháp học tập và yếu lĩnh có bán trong Lăng Vân bảo khố, dùng điểm cống hiến của môn phái để đổi là được. Nhưng phàm là thần thông hoặc công pháp có liên quan tới không gian, độ khó khi học tập đều cao đến mức không hợp thói thường, một trăm người đều học loại thần thông này nhưng cuối cùng lĩnh ngộ được nhiều nhất cũng chỉ có một người.

Độ khó của hệ liệt không gian mặc dù cao, nhưng đồ vật có móc nối với không gian ngày thường lại không khó gặp.

Túi trữ vật, nhẫn trữ vật, những thứ này đều là pháp khí linh khí không gian.

Dựa theo thần thông Súc Địa Thành Thốn, cũng có người chế thành Súc Địa Trận, khắc ấn trên trận bàn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra dùng, thích hợp truy tung và đùa nghịch, chỉ là giá cả khá cao, thuộc về xa xỉ phẩm trong các loại trận pháp.

Sở Lạc biết đây không phải Súc Địa Trận trong cốc Hoàng Tuyền, nàng cũng chưa từng học qua loại thần thông này, hẳn là sư tôn phát hiện nàng trở về, đang dùng thần thông này trợ giúp nàng đi về phía trước.

Dạ Nha toàn thân đen nhánh vẫn luôn dẫn đường phía trước Sở Lạc, không bao lâu sau, nàng đã đến bờ sông lần trước nhìn thấy sư tôn nuốt oan hồn.

Bây giờ đã biết tên của con sông này, sông Nghiệt Tịch, hẳn là nơi chuyên môn giam giữ tra tấn hồn thể.

Sư tôn của nàng đứng ở bờ sông, tóc trắng xoá như tuyết, áo đỏ thì xán lạn như mặt trời.

“Sư tôn ngài xem!” Sau khi Sở Lạc nhìn thấy bóng dáng kia, vội vàng chạy tới, không kịp chờ đợi lấy hai Huyền U Cổ Tệ trong túi ra, đưa cho Kim Tịch Ninh.

Nghe vậy, cặp mắt màu đỏ yêu dị kia liền nhìn qua.

“Huyền U Cổ Tệ?” Giọng nói cực dễ nghe mang theo vài phần dịu dàng: “Xem ra Tiểu Lạc Nhi ở bên ngoài sống rất phong phú.”

“Phong phú là thật, kích thích cũng là thật.” Sở Lạc vừa cười vừa nói: “Con còn bắt hai oan hồn đặt ở bên trong, sư tôn ngài nếm thử xem.”

Kim Tịch Ninh cũng cong đôi môi đỏ tươi, không nhận lấy mà bàn tay vung lên, hai sợi hồn phách liền từ trong Huyền U Cổ Tệ bay ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huyền U Cổ Tệ có hiệu quả dưỡng hồn, Lý Hạo Minh và Tân Na cũng đều khôi phục thần trí, lúc này vừa nhìn thấy Sở Lạc, liền muốn nhào tới cắn nàng nhưng Kim Tịch Ninh vẫn đang ở chỗ này.

Không đợi bọn họ có bất kỳ động tác nào, hồn phách của hai người này liền bị một đạo sức mạnh vô hình trói buộc lại, dường như là vì không muốn hù dọa Sở Lạc. Lần này Kim Tịch Ninh cũng không ăn nhiều mà là giơ một tay lên, lực lượng trên hồn thể Lý Hạo Minh và Tân Na liền cuồn cuộn không ngừng mà hội tụ về phía nàng.

Cùng lúc đó, cảm giác lực hồn thể bị bóc ra giống như bị lăng trì xử tử, hồn thể của Lý Hạo Minh và Tân Na vì đau đớn mà vặn vẹo, gần như không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Kim Tịch Ninh chỉ nếm hai ngụm rồi đánh hai đạo hồn phách này vào trong sông Nghiệt Tịch.

“Hồn phách của người càng làm nhiều việc ác, hiệu quả ôn dưỡng đối với thân thể của ta càng tốt.” Kim Tịch Ninh khẽ cong môi: “Xem ra hai người này khi còn sống đã làm không ít việc ác, vậy trước hết để cho bọn họ cảm nhận sự trừng phạt trời ban ở trong con sông Nghiệt Tịch này đi.”

“Con hiểu mà, phải rửa trước đã rồi ăn.” Sở Lạc nói.

Sư tôn còn biết nhúng lẩu nữa, rất biết ăn đấy.

Kim Tịch Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức nắm tay Sở Lạc đi về phía điện Hoàng Tuyền.

“Lạc Nhi ở bên ngoài đã làm những gì, nói với vi sư một chút.”

Trong lòng Sở Lạc đương nhiên cũng có rất nhiều lời muốn nói với sư tôn, chỉ là trước đó, trong lòng nàng có khúc mắc.

“Sư tôn, chẳng lẽ ngài không kỳ quái vì sao con có linh căn có thể tu hành?”

“Trên đời này có rất nhiều chuyện kỳ quái quỷ dị mà nhân thần không thể nói, không thể đoán trước, không thể phá hủy, bây giờ còn chưa phải lúc nghiên cứu kỹ, Lạc Nhi phải tu luyện cho tốt.” Kim Tịch Ninh nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng: “Vi sư chỉ muốn con được sống.”

Tuy mấy câu trước của sư tôn Sở Lạc nghe không hiểu, nhưng câu sau lại đánh trúng tim nàng.

Bởi vì mục tiêu hiện tại của nàng chính là sống sót.

Hoa Tịnh Đế Song Sinh, nếu một người có dục niệm, như vậy cuối cùng tất nhiên là có một người phải chết.

Câu nói này của sư tôn giống như đang nói, muốn nàng trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Chẳng lẽ sư tôn biết Hoa Tịnh Đế Song Sinh?!

Trong lòng Sở Lạc kinh ngạc một hồi, đang muốn hỏi, đã thấy Kim Tịch Ninh bỗng nhiên dừng bước, khẽ nhíu mi tâm, nhìn về một chỗ nào đó trong cốc Hoàng Tuyền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng còn chưa bao giờ thấy sư tôn lộ ra vẻ mặt này, trong đôi mắt kia như có mờ mịt, thống khổ cùng tưởng niệm.

Thấy vậy, Sở Lạc cũng ngây ngẩn cả người, không khỏi nhìn theo ánh mắt của Kim Tịch Ninh.

Hướng kia, dường như là nơi duy nhất có ánh trăng chiếu xuống trong cốc Hoàng Tuyền.

Sâu thẳm mà tĩnh mịch, nhưng cũng không đáng sợ, cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức nguy hiểm nào.

Nhưng xem dáng vẻ sư tôn nhà mình bây giờ, rất khó mà không nghĩ tới chỗ đó có phải có tình huống gì hay không.

“Sư tôn, nơi đó rất kỳ quái sao?”

Nghe vậy, Kim Tịch Ninh phục hồi tinh thần lại, nàng khẽ lắc đầu.

“Ta đã đi qua chỗ đó, không có gì cả, nhưng mỗi lần đi qua nơi này, ta luôn xuất hiện một loại cảm giác đặc thù, thật giống như... trở lại lúc trước.”

Trở lại lúc trước.

Sở Lạc mở trừng hai mắt... Là khi sư tôn còn sống sao?

Sau khi khẽ thở dài, Kim Tịch Ninh lại dẫn Sở Lạc tiếp tục đi về phía điện Hoàng Tuyền.

Lúc rời đi, Sở Lạc không nhịn được nhìn thoáng qua hướng đó.

Có cơ hội mình nhất định phải đi tới chỗ đó nhìn xem, không thể cứ mơ hồ ở lại trong cốc Hoàng Tuyền như vậy.

Điện Hoàng Tuyền không còn lạnh như trước, Sở Lạc cũng có phòng riêng của mình. Kim Tịch Ninh rất hiểu những thứ mà tiểu cô nương yêu thích, tủ quần áo được nhét đầy quần áo mới xinh đẹp, trước gương trang điểm có khảm rất nhiều Dạ Minh Thạch tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bồ đoàn dùng để đả tọa tu luyện cũng có rất nhiều loại, trên giá sách bày đầy sách ngọc giản, ghi lại các loại phong cảnh đặc sắc, cùng với tri thức của Tu chân giới.

Bố trí ở đây, thật sự rất giống một ngôi nhà ấm áp.

Nhưng theo Sở Lạc biết, sư tôn không ra khỏi cửa, trong cốc Hoàng Tuyền không có tiền.

Như vậy những vật này là ai bố trí, là ai đào linh thạch, còn đợi nghiên cứu.

Sau khi nói với sư tôn về những chuyện mình đã trải qua bên ngoài, sắc trời dần tối, Sở Lạc liền trở về gian phòng lớn của mình, đợi thêm một lát nữa liền lặng lẽ rời khỏi điện Hoàng Tuyền, đi đến nơi mà khiến cho sư tôn đặc biệt để ý kia.

Rất nhanh Sở Lạc lại phát hiện một chuyện lạ khác, khắp nơi trong cốc Hoàng Tuyền đều có đốm lửa ma trơi màu xanh âm u, duy chỉ có một chỗ không có lửa ma trơi mà chỉ có ánh trăng trong suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Số ký tự: 0