Cúng Ma Đói
2024-11-24 07:47:20
Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện
“Ôi.”
Lúc đang suy nghĩ, sau lưng chợt có một giọng nữ xa lạ: “Con bé Giang Miên này —”
Bạch Sương Hành quay lại: “Cô bé đó tên Giang Miên ư?”
Một người phụ nữ đứng sau lưng cô, trông có vẻ là người ở con đường này: “Ngoan lắm đúng không? Tiếc là cha nó quá tệ, cô cũng thấy tay của nó khi nãy rồi đấy —”
Chị ta bĩu môi: “Cô nghĩ có giống té bị thương không?”
Bạch Sương Hành nhớ lại bàn tay chồng chất vết thương của cô bé: “Bạo lực gia đình à?”
“Chứ gì nữa.”
Người phụ nữ nói: “Cha nó là một con bạc, ba năm trước mẹ nó bị đánh chết, để lại hai anh em Giang Du với Giang Miên… Tội nghiệp lắm.”
Nói xong, chị ta nheo mắt lại tỏ vẻ tò mò: “Mới nãy tôi thấy cô bước ra từ số 444, cô ở chỗ đó à?”
Chị ta tỏ vẻ rất để ý, Bạch Sương Hành cứ nghĩ sẽ nghe ngóng được thông tin gì quan trọng, nhưng chị ta chỉ khẽ tặc lưỡi:
“Số này xấu lắm, mà cô có nghe chưa? Con đường trước nhà đó thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông đấy, kỳ lạ lắm!”
Kỳ lạ lắm ư.
Bạch Sương Hành thấy có điềm nên tiếp tục hỏi sâu hơn: “Thật ư? Chủ nhà có kể với tôi mấy chuyện này đâu. Chị có biết chủ nhà đó không?”
“Tên đó ấy hả?”
Người phụ nữ nhún vai: “Cứ u ám thế nào ấy, tôi không quen hắn.”
“Còn thầy Bách Lý?”
“Thầy Bách Lý?”
Người phụ nữ sửng sốt: “À, ý cô là đạo sĩ đó ấy hả… Nghe nói là rất giỏi, nhưng chưa từng lộ mặt bao giờ.”
Hai người ở trong số 444 không thường xuất hiện nên người phụ nữ biết rất ít về họ.
Bạch Sương Hành hỏi một lát rồi tạm biệt trước, lịch sự nói cảm ơn chị ta.
Gần trưa, Từ Thanh Xuyên gọi điện tới.
Giờ ba người đã là người cùng một thuyền, sau khi gặp nhau thì cùng vào hẻm để tìm manh mối.
Hàng xóm láng giềng đều không biết nhiều về thầy Bách Lý, họ gần như đi hết con hẻm nhỏ, cuối cùng chỉ thu được vài thông tin cơ bản.
Cửa Đêm Trắng này có bối cảnh ở mười năm trước, đường Bách Gia ở phía Nam thành phố Giang An, rất hẻo lánh.
Số 444 không có ai ở lại, mãi tới khi cách đây không lâu, thầy Bách Lý mới chuyển tới cùng với chủ nhà.
Hai người gần như không liên hệ gì với bên ngoài, rất nhiều hàng xóm gọi họ là kẻ lập dị, kỳ lạ nhất là chưa ai từng thấy thầy Bách Lý.
Từ đó có thể suy đoán, rất có thể Bách Lý gặp phải tai nạn gì đó phải về ở lại đây, thầy ta luôn tránh né không lộ diện với người khác…
Bạch Sương Hành nghĩ chắc chắn nguyên nhân không hề đơn giản.
Bất giác mà thời gian đã tới ban đêm, một bài kiểm tra mới sắp sửa được mở ra.
“Đi theo trăng” là lựa chọn kỳ quái nhất, để đảm bảo an toàn, lần này ba người chọn tới bãi tha ma cho ăn.
Hai đêm liên tiếp phải tới bãi tha ma, chẳng hiểu sao lần này Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở lại chẳng thấy sợ mấy nữa.
Nói sao nhỉ, từ sau khi trải qua chuyện hôm qua, lúc tới bãi tha ma lần nữa… Cứ có cảm giác như về nhà vậy.
Bài kiểm tra thứ hai rất đơn giản, chỉ cần ngồi trước cửa nghĩa địa, bày đầy đủ màn thấu, rượu và món nhắm rồi thắp nhang là được.
Quá trình không khó, Bạch Sương Hành làm rất nhanh, trong lòng nhớ lại những gì thầy Bách Lý đã nói.
Lỡ như gặp thật thì tuyệt đối không được chọc giận chúng.
Vờ như không thấy, không được đối mặt, cũng không được trả lời câu hỏi của chúng.
Trước khi tới bãi tha ma, họ đã bàn xong kế hoạch để đối phó rồi.
Theo nghĩa đen thì dù có nghe thấy gì cũng chỉ cần vờ như câm điếc là sẽ thuận lợi vượt qua được.
Mong là nhẹ nhàng thế thật.
Bạch Sương Hành không hề buông lỏng cảnh giác, cô đứng dậy, nhìn quanh một vòng.
Bãi tha ma được xây ở rìa thành phố, tựa lưng vào một ngọn núi không biết tên, hai bên cửa vào có trồng cây cối rậm rạp, lúc gió thổi qua, ngoài tiếng rít còn có cả tiếng lá xào xạc va vào nhau.
Còn lại thì rất tĩnh lặng.
Bóng cây nặng nề chiếu xuống, bóng tối lan dưới chân họ như một vũng bùn bẩn thỉu, cũng như những cánh tay đang vươn tới của oán linh, vùng vẫy như muốn tóm lấy thứ gì đó.
Trong môi trường cực kỳ yên ắng đó, con người thường sẽ cảm thấy sởn tóc gáy.
Bạch Sương Hành cũng không ngoại lệ.
Cô lẳng lặng ổn định lại tinh thần, định quay lại nhìn mớ đồ ăn nhưng ngay khi xoay người lại đột nhiên cứng đờ.
… Có một khuôn mặt.
Một khuôn mặt trắng bệch, không có chút máu nào đang lơ lửng trên không trung, không nhìn vào đồ ăn mà lẳng lặng đứng sau lưng nhìn cô chằm chằm.
Hiệu ứng thái quá này đánh thẳng vào thị giác khiến Bạch Sương Hành nín thở, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Thời gian như chợt ngừng lại.
Ngay sau đó, cô lại mỉm cười theo thói quen: “Cơm canh đã nguội hết rồi, cách này có hiệu quả thật không vậy?”
Từ Thanh Xuyên há hốc mồm, chẳng nói thành lời.
Vừa rồi anh ta thực sự rất hoảng hốt.
Khuôn mặt đó xuất hiện mà chẳng có dấu hiệu nào, hơn nữa hình dạng lại méo mó gầy gò, anh ta mới nhìn thôi đã thấy khiếp đảm rồi, nói gì tới việc Bạch Sương Hành đang gần sát bên nó nữa.
Thế mà cô lại không hét lên.
Từ Thanh Xuyên thầm bái phục, Văn Sở Sở bên cạnh cũng thông minh, nhanh chóng tiếp lời: “Đúng nhỉ, sao vẫn chưa đến? Buồn ngủ chết đi được, nếu cứ đợi thế này thì bao giờ chúng ta mới được về ngủ đây?”
Khuôn mặt trắng như giấy nhìn hai người một lúc, có lẽ là chấp nhận lí do này nên cũng chậm rãi đi tới gần chỗ đồ ăn.
“Ôi.”
Lúc đang suy nghĩ, sau lưng chợt có một giọng nữ xa lạ: “Con bé Giang Miên này —”
Bạch Sương Hành quay lại: “Cô bé đó tên Giang Miên ư?”
Một người phụ nữ đứng sau lưng cô, trông có vẻ là người ở con đường này: “Ngoan lắm đúng không? Tiếc là cha nó quá tệ, cô cũng thấy tay của nó khi nãy rồi đấy —”
Chị ta bĩu môi: “Cô nghĩ có giống té bị thương không?”
Bạch Sương Hành nhớ lại bàn tay chồng chất vết thương của cô bé: “Bạo lực gia đình à?”
“Chứ gì nữa.”
Người phụ nữ nói: “Cha nó là một con bạc, ba năm trước mẹ nó bị đánh chết, để lại hai anh em Giang Du với Giang Miên… Tội nghiệp lắm.”
Nói xong, chị ta nheo mắt lại tỏ vẻ tò mò: “Mới nãy tôi thấy cô bước ra từ số 444, cô ở chỗ đó à?”
Chị ta tỏ vẻ rất để ý, Bạch Sương Hành cứ nghĩ sẽ nghe ngóng được thông tin gì quan trọng, nhưng chị ta chỉ khẽ tặc lưỡi:
“Số này xấu lắm, mà cô có nghe chưa? Con đường trước nhà đó thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông đấy, kỳ lạ lắm!”
Kỳ lạ lắm ư.
Bạch Sương Hành thấy có điềm nên tiếp tục hỏi sâu hơn: “Thật ư? Chủ nhà có kể với tôi mấy chuyện này đâu. Chị có biết chủ nhà đó không?”
“Tên đó ấy hả?”
Người phụ nữ nhún vai: “Cứ u ám thế nào ấy, tôi không quen hắn.”
“Còn thầy Bách Lý?”
“Thầy Bách Lý?”
Người phụ nữ sửng sốt: “À, ý cô là đạo sĩ đó ấy hả… Nghe nói là rất giỏi, nhưng chưa từng lộ mặt bao giờ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người ở trong số 444 không thường xuất hiện nên người phụ nữ biết rất ít về họ.
Bạch Sương Hành hỏi một lát rồi tạm biệt trước, lịch sự nói cảm ơn chị ta.
Gần trưa, Từ Thanh Xuyên gọi điện tới.
Giờ ba người đã là người cùng một thuyền, sau khi gặp nhau thì cùng vào hẻm để tìm manh mối.
Hàng xóm láng giềng đều không biết nhiều về thầy Bách Lý, họ gần như đi hết con hẻm nhỏ, cuối cùng chỉ thu được vài thông tin cơ bản.
Cửa Đêm Trắng này có bối cảnh ở mười năm trước, đường Bách Gia ở phía Nam thành phố Giang An, rất hẻo lánh.
Số 444 không có ai ở lại, mãi tới khi cách đây không lâu, thầy Bách Lý mới chuyển tới cùng với chủ nhà.
Hai người gần như không liên hệ gì với bên ngoài, rất nhiều hàng xóm gọi họ là kẻ lập dị, kỳ lạ nhất là chưa ai từng thấy thầy Bách Lý.
Từ đó có thể suy đoán, rất có thể Bách Lý gặp phải tai nạn gì đó phải về ở lại đây, thầy ta luôn tránh né không lộ diện với người khác…
Bạch Sương Hành nghĩ chắc chắn nguyên nhân không hề đơn giản.
Bất giác mà thời gian đã tới ban đêm, một bài kiểm tra mới sắp sửa được mở ra.
“Đi theo trăng” là lựa chọn kỳ quái nhất, để đảm bảo an toàn, lần này ba người chọn tới bãi tha ma cho ăn.
Hai đêm liên tiếp phải tới bãi tha ma, chẳng hiểu sao lần này Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở lại chẳng thấy sợ mấy nữa.
Nói sao nhỉ, từ sau khi trải qua chuyện hôm qua, lúc tới bãi tha ma lần nữa… Cứ có cảm giác như về nhà vậy.
Bài kiểm tra thứ hai rất đơn giản, chỉ cần ngồi trước cửa nghĩa địa, bày đầy đủ màn thấu, rượu và món nhắm rồi thắp nhang là được.
Quá trình không khó, Bạch Sương Hành làm rất nhanh, trong lòng nhớ lại những gì thầy Bách Lý đã nói.
Lỡ như gặp thật thì tuyệt đối không được chọc giận chúng.
Vờ như không thấy, không được đối mặt, cũng không được trả lời câu hỏi của chúng.
Trước khi tới bãi tha ma, họ đã bàn xong kế hoạch để đối phó rồi.
Theo nghĩa đen thì dù có nghe thấy gì cũng chỉ cần vờ như câm điếc là sẽ thuận lợi vượt qua được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mong là nhẹ nhàng thế thật.
Bạch Sương Hành không hề buông lỏng cảnh giác, cô đứng dậy, nhìn quanh một vòng.
Bãi tha ma được xây ở rìa thành phố, tựa lưng vào một ngọn núi không biết tên, hai bên cửa vào có trồng cây cối rậm rạp, lúc gió thổi qua, ngoài tiếng rít còn có cả tiếng lá xào xạc va vào nhau.
Còn lại thì rất tĩnh lặng.
Bóng cây nặng nề chiếu xuống, bóng tối lan dưới chân họ như một vũng bùn bẩn thỉu, cũng như những cánh tay đang vươn tới của oán linh, vùng vẫy như muốn tóm lấy thứ gì đó.
Trong môi trường cực kỳ yên ắng đó, con người thường sẽ cảm thấy sởn tóc gáy.
Bạch Sương Hành cũng không ngoại lệ.
Cô lẳng lặng ổn định lại tinh thần, định quay lại nhìn mớ đồ ăn nhưng ngay khi xoay người lại đột nhiên cứng đờ.
… Có một khuôn mặt.
Một khuôn mặt trắng bệch, không có chút máu nào đang lơ lửng trên không trung, không nhìn vào đồ ăn mà lẳng lặng đứng sau lưng nhìn cô chằm chằm.
Hiệu ứng thái quá này đánh thẳng vào thị giác khiến Bạch Sương Hành nín thở, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Thời gian như chợt ngừng lại.
Ngay sau đó, cô lại mỉm cười theo thói quen: “Cơm canh đã nguội hết rồi, cách này có hiệu quả thật không vậy?”
Từ Thanh Xuyên há hốc mồm, chẳng nói thành lời.
Vừa rồi anh ta thực sự rất hoảng hốt.
Khuôn mặt đó xuất hiện mà chẳng có dấu hiệu nào, hơn nữa hình dạng lại méo mó gầy gò, anh ta mới nhìn thôi đã thấy khiếp đảm rồi, nói gì tới việc Bạch Sương Hành đang gần sát bên nó nữa.
Thế mà cô lại không hét lên.
Từ Thanh Xuyên thầm bái phục, Văn Sở Sở bên cạnh cũng thông minh, nhanh chóng tiếp lời: “Đúng nhỉ, sao vẫn chưa đến? Buồn ngủ chết đi được, nếu cứ đợi thế này thì bao giờ chúng ta mới được về ngủ đây?”
Khuôn mặt trắng như giấy nhìn hai người một lúc, có lẽ là chấp nhận lí do này nên cũng chậm rãi đi tới gần chỗ đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro