Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế

Chương 22

Nhàn Thời Thính Vũ

2024-10-21 23:04:12

Nụ cười tươi ngay lập tức nở rộ trên khuôn mặt đứa trẻ, vui mừng khôn xiết nói: “Chị tùy ý chọn nhé, đều sạch sẽ cả, em đã rửa qua rồi.”

Trong số này không có thứ gì mà Tống Xuân Thời cần nhưng cô vẫn nghiêm túc chọn lựa một lượt, lấy một vài viên đá đẹp, hỏi: “Anh trai em đâu?”

Cô đã gặp đứa trẻ này vài lần trong nội thành, lần nào cũng ở cùng với anh trai của nó, cái con rô-bốt nhỏ chỉ biết phát sáng trong hang đá là mua của bọn nhỏ.

“Đi cùng đội săn bắt ra khỏi thành rồi ạ! Anh trai em nói, chỉ cần săn được một con tinh thú là chúng em sẽ không phải chịu đói cả mùa đông!” Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, giọng nói giòn giã vui vẻ.

Tống Xuân Thời miễn cưỡng hiểu được ý của cô bé, tùy tiện cất vài viên đá đi, lấy thịt khô đưa cho cô bé, thấy cô bé vui mừng, cô khựng lại một chút rồi dùng tiếng phổ thông cứng nhắc dặn dò: “Không được theo, người lạ đi, không được, ra khỏi nội thành.”

Đứa trẻ cười tít mắt, cái đầu nhỏ liên tục gật: “Nhớ rồi ạ, anh trai em cũng dặn như vậy, cảm ơn chị gái!”

Tống Xuân Thời khẽ gật đầu, liếc nhìn bầu trời, hai quả cầu lửa trên cao đã bắt đầu lặn về phía tây, cô kéo xe rời khỏi thành phố.

Trên đường trở về, cảm giác có thứ gì đó lờ mờ theo dõi cô lại xuất hiện.

Cô không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng khó chịu nói với hệ thống: [Đừng để tôi bắt được, nếu không...]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu không thì chắc chắn sẽ treo ngược thứ đó ngoài hang đá cho đến khi phơi thành thịt khô.

Cách lãnh địa khoảng ba mươi km, Tống Xuân Thời lại một lần nữa gặp phải nhóm người lạ mặt đó.

Bọn họ đang vây bắt một con dã thú nhỏ, loại dã thú này nhỏ con, lại xảo quyệt, chạy rất nhanh, không có trong thực đơn của Tống Xuân Thời.

Nhưng cô không săn bắt chúng, chúng lại coi cô là kẻ ngốc, đã có lần cô vừa phơi thịt khô ra ngoài thì cả gia đình chúng kéo đến ăn trộm.

Lúc ấy Tống Xuân Thời vẫn chưa luyện [Vô ảnh cung] đến mức viên mãn, thường bị chúng làm cho luống cuống tay chân, thịt khô cũng bị mất rất nhiều.

Sau đó cô hạ quyết tâm luyện công, sau khi luyện thành, liên tục nửa tháng không làm gì cả, chỉ đi khắp sa mạc tìm hang ổ của chúng, tìm được một hang là san bằng một hang, sau đó loại dã thú này thấy cô là tránh xa, không dám xuất hiện trong ốc đảo của cô nữa.

Đám học viên trường quân đội lúc này rơi vào thế bế tắc, con tinh thú mà bọn họ muốn bắt tuy sức chiến đấu không mạnh nhưng tốc độ rất nhanh, mấy người tốn rất nhiều sức mới vây được nó trong vòng vây nhưng vẫn không bắt được.

Bây giờ chỉ có thể tiêu hao thể lực, xem bên nào đuối sức trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế

Số ký tự: 0