Người Sống Sót 01

Mạc Hàm - 10

2024-08-22 10:20:27

Alo? Có phải Từ Miểu không?

Chia sẻ góc nhìn thứ ba kết thúc, Diệp Phi cẩn thận nghiên cứu nội dung, nhận ra trò chơi này thế mà thực sự tốt đến mức cung cấp rất nhiều thông tin cho bọn họ.

Anh vỗ vai Nhậm Hoa Nhan nói:

“Được rồi em gái, từ giờ trở đi em sẽ trở thành một y tá đầy tự hào, phải nhớ rõ nội quy đấy.”

Nhậm Hoa Nhan gật đầu, dừng một chút do dự nhìn hai ông bà bên cạnh.

Bây giờ trở thành y tá xem như bản thân đã an toàn, nhưng hai ông bà vẫn đang là bệnh nhân, vẫn phải tiếp tục “điều trị” mấy lần nữa.

Nhậm Hoa Nhan có hơi lo lắng, nhưng Diệp Phi đã giúp em quá nhiều, em không muốn gây thêm phiền toái cho anh.

Diệp Phi chú ý tới biểu cảm của Nhậm Hoa Nhan.

Anh cũng đau đầu chẳng biết dàn xếp cho hai ông bà thế nào, thở dài nói nhỏ:

“Sẽ có cách thôi.”

Cách đơn giản nhất bây giờ là mỗi lần điều trị sẽ tiến hành đổi thẻ định danh cho NPC bệnh nhân khác, nhưng vấn đề là bệnh viện này không có lịch trình cụ thể, không biết được thời gian điều trị và vùng an toàn.

Hoặc là đổi đồng phục với hai y tá còn lại, nhưng làm thế họ phải tuân theo nội quy, không thể ở cạnh và chăm sóc nhau được.

Diệp Phi cũng trở nên lo lắng.

Sau khi im lặng một lúc, anh đột nhiên nghe thấy Giản Linh Tây bên cạnh cất lời:

“Mọi người chỉ vừa mới nhập viện hôm qua thôi, để tôi giới thiệu thêm về tình hình chung của bệnh viện số 4 Chu Hải.”

Diệp Phi bất ngờ nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt biết cười của Giản Linh Tây.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Giản Linh Tây đã dời mắt đẩy gọng kính trên sóng mũi.

Nói không ngạc nhiên là nói dối.

Trò chơi là hình thức PVP bất đối xứng.

Hiện tại Giản Linh Tây rõ ràng đang chiếm ưu thế, thân là viện trưởng có quyền hạn cao, biết nhiều thông tin hơn bệnh nhân là điều hiển nhiên.

Nhiệm vụ của hắn cũng có thể dễ dàng đoán được, nếu việc bệnh nhân làm là “điều tra”, “trốn thoát” thì nhiệm vụ của viện trưởng hẳn phải là “cản trở”, ví dụ như “ngăn bệnh nhân thoát khỏi bệnh viện số 4 Chu Hải“.

Trong hoàn cảnh này, thông tin bọn họ có được càng ít sẽ càng có lợi cho Giản Linh Tây, đổi thành người khác thì đã sớm tìm mọi cách ngăn chặn, nhưng Giản Linh Tây còn sẵn sàng chủ động giúp đỡ bọn họ.

Ây, thực tế Diệp Phi đã được giúp hẳn hai lần.

Anh nhìn Giản Linh Tây chân thành khen ngợi:

“Rắn nhỏ, cậu thật tốt.”

Giản Linh Tây nghe được lời này mà hơi mở to mắt.

Sau đó khóe môi hắn cong lên lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, khẽ híp mắt tựa như bị Diệp Phi chọc cười.

“Cảm ơn anh đã khen.”

Tâm tình Giản Linh Tây cũng trở nên cực kỳ tốt.

Hắn nói tiếp:

“Nhập viện vào số 4 Chu Hải phải dựa trên thỏa thuận, 'người giám hộ' phải ký thỏa thuận 3 tháng khi đưa bệnh nhân vào đây, trong 3 tháng này cần tuân thủ nội quy bệnh viện, tích cực phối hợp điều trị, sau đó xem xét tình hình cụ thể để nhận định thời gian xuất viện.”

“Mỗi bệnh nhân đều phải 'điều trị' một lần, giống như hôm qua vậy. Những ngày sau cũng cần 'điều trị' khá nhiều, chủ yếu là bệnh nhân mới nhập viện vẫn chưa ổn định. Đợi đến nửa giai đoạn sau, nếu bác sĩ điều trị nhận định mọi người đã đạt tiêu chuẩn 'quan sát phục hồi', mọi người sẽ được chuyển đến phòng bệnh ở lầu 3.”

Giản Linh Tây dừng một chút rồi nhấn mạnh:

“Các bệnh nhân ở lầu 3 đều đang trong tình trạng ổn định, bọn họ ở trong kỳ quan sát không cần phải thường xuyên điều trị. Sinh hoạt hằng ngày tương đối thoải mái, đặc biệt có một vài bệnh nhân đã đạt tiêu chuẩn xuất viện rồi.”

Tuy Giản Linh Tây đã nói rõ, nhưng chỉ cần suy nghĩ kĩ hơn sẽ phát hiện được chút ý tứ của hắn, lời này giống như đang giở trò gian lận công khai trong một bài kiểm tra vậy.

Vì bệnh viện có khu phục hồi, còn có thể trao đổi được danh tính, cách thông quan đơn giản nhất là chỉ cần trao đổi thẻ định danh cho bệnh nhân ở khu phục hồi, cũng chính là normal ending.

Diệp Phi hiểu rõ, anh phát hiện Giản Linh Tây dường như rất thích được khen ngợi, vì thế chân thành mở lời:

“Cậu đúng thật là người tốt.”

Giản Linh Tây nhìn anh cong mắt cười:

“Có thể giúp anh là được.”

Dứt lời hắn lại nhìn về phía Nhậm Hoa Nhan, nhắc nhở:

“Còn bé y tá này có thể đi kiểm tra phòng được rồi.”

Giản Linh Tây đã nói rõ như vậy, Nhậm Hoa Nhan cũng đã hiểu.

Em vội vàng gật đầu:

“Em hiểu rồi! Anh Diệp, còn anh Chu...?”

“Cậu ấy cũng vậy, hai ông bà lão cộng thêm anh và bạn nhỏ cùng phòng bệnh, tổng cộng năm người.”

Diệp Phi là bệnh nhân nên không thể tự tiện sang tầng khác, vì vậy việc này chỉ có thể giao cho bé y tá có quyền hạn cao hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Nhậm Hoa Nhan rất thông minh, còn có thêm năng lực góc nhìn thứ ba, vài phút sau đã mang được thẻ định danh từ lầu 3 về.

Trong lúc đó Giản Linh Tây vẫn luôn chờ ở phòng sinh hoạt, đợi khi lấy thẻ xong hắn mới nhìn lướt qua:

“Chúc mừng mọi người, ba ngày nữa là có thể thuận lợi xuất viện rồi.”

Diệp Phi cúi đầu nhìn thẻ định danh khu phục hồi vừa lấy được, sau đó nhìn lướt sang Giản Linh Tây.

Nói với Nhậm Hoa Nhan:

“Em gái, đưa hai ông bà đến phòng trước đã, đợi anh đi tìm người rồi trở về sau.”

Lúc anh đang nói chuyện, Giản Linh Tây bên cạnh đang đi đến cửa phòng sinh hoạt, tựa như muốn ra ngoài.

Diệp Phi thấy thế thì duỗi tay, cách ống tay áo nắm lấy cổ tay hắn, ý bảo hắn đừng đi.

Giản Linh Tây hơi nhướng mày.

Sau khi ba người rời khỏi phòng, Giản Linh Tây nhìn thấy ánh mắt Diệp Phi đang hướng về mình, anh hỏi:

“Rắn nhỏ, cậu nói cho chúng tôi biết phương pháp thông quan rồi, vậy còn cậu phải làm sao bây giờ?”

Vừa rồi hệ thống cũng đã cảnh cáo, Giản Linh Tây là người của phe đối thủ, không thể có hành vi trợ giúp phe còn lại được. Về phần hậu quả, hệ thống cũng nói rằng sẽ “trừng phạt“.

Giản Linh Tây mới được thông qua kháng cáo, nhưng không phải lúc nào cũng suông sẻ, đợi khi hắn thua trận cũng phải chịu sự “trừng phạt” khác.

Mà trừng phạt kia là gì, Diệp Phi cảm thấy bản thân có thể đoán được:

“Nếu thua trận PVP thì sẽ gặp rắc rối đúng không?”

Diệp Phi không phải người quan tâm đến đối thủ, nhưng anh không muốn nhìn đối phương vì mình mà gặp nguy hiểm.

“Chắc vậy.” Nhưng Giản Linh Tây dường như chẳng để ý:

“Có thể cho thêm phó bản nào đó kỳ lạ, toàn bộ NPC sẽ điên cuồng hơn.”

Hắn im lặng một chút, nhìn Diệp Phi rồi bổ sung:

“Độ khó của phó bản trừng phạt càng cao sẽ được thưởng càng nhiều điểm, so với một ván PVP thì khả quan hơn. Tôi không tốt như thầy Diệp nghĩ đâu, tôi có mục đích của riêng mình, cũng không phải kẻ ngốc cống hiến hết sức trợ giúp đối thủ.”

Diệp Phi nhớ đến lúc người này chém rơi đầu NPC bằng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được.

Giản Linh Tây cũng không phải năng lực gia, bản thân anh và hắn không giống nhau, chính anh phải dựa vào buff năng lực mới yên vị ở hạng một, mà hạng hai của Giản Linh Tây lại là sức mạnh thật sự của hắn. Chỉ cần hệ thống không trực tiếp ra tay sẽ không có vấn đề gì.

Lúc suy nghĩ, Diệp Phi theo thói quen cau mày, Giản Linh Tây nhìn thấy bộ dạng này của anh, mập mờ hỏi:

“Làm anh thất vọng?”

“Hửm?” Diệp Phi lấy lại tinh thần:

“Có gì để thất vọng chứ?”

Còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh xua tay:

“Nếu không biết rắn nhỏ vì lý do ngốc nghếch gì mà chủ động hiến thân trợ giúp kẻ yếu, thì ngược lại tôi chẳng biết làm sao. Ây, đây là việc nên làm mà, hoặc không thì tôi còn đang suy nghĩ, ở thời đại nào rồi mà còn có thể gặp được nhiều đồ ngốc lương thiện như vậy.”

Lương thiện là tốt, đồng thời cũng là thứ vô dụng nhất, Diệp Phi đã nhận ra điều này lâu rồi.

Một Chu Chính Ninh thôi đã làm anh đủ đau đầu, cũng may rắn nhỏ không phải, nếu không Diệp Phi thật sự chẳng biết làm thế nào mới tiếp nhận tấm lòng nặng nề này:

“Dù là gì đi chăng nữa, cảm ơn cậu đã nói cho chúng tôi biết, chúc cậu có thể lấy được thứ mình muốn, thuận buồm xuôi gió.”

Giản Linh Tây rũ mắt nhìn anh.

Lúc sau, hắn nhẹ nhàng cong khóe môi:

“Được.”

Tạm biệt Giản Linh Tây xong, Diệp Phi trở lại phòng 404 thu dọn đồ đạc, anh và Chu Chính Ninh dẫn theo Mạc Hàm đến lầu 3.

Diệp Phi vốn cho rằng Mạc Hạm sẽ hơi rắc rối nhưng bất ngờ là đối phương lại rất nghe lời, tuy vẫn không muốn giao du với anh nhưng có thể hiểu yêu cầu đơn giản của Diệp Phi, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, để anh hỗ trợ mang theo dụng cụ vẽ của mình rồi đi theo sau.

Sau khi sắp xếp phòng mới cho hai người, Diệp Phi đến cách vách tìm Nhậm Hoa Nhan.

Bộ đồng phục hơi rộng với em, Nhậm Hoa Nhan nghe lời ngồi ngoan ở phòng bệnh chờ Diệp Phi đến.

Diệp Phi ngồi ở trên giường, đánh giá thẻ định danh không có ảnh chụp trong tay.

Lát sau anh nhướng mày hỏi:

“Em gái, anh muốn gọi điện cho người giám hộ.”

Nhậm Hoa Nhan vội vàng gật đầu.

Em vừa mới đọc lại nội quy y tá, lúc này vẻ mặt nghiêm túc ngâm nga:

“Có thể em phải đến trạm y tế đăng ký trước, sau đó mới lấy số điện thoại... Hửm? Nhưng anh Diệp ơi, danh tính của chúng ta ở đây chỉ là ảo, 'người giám hộ' cũng không có, vậy thì gọi bằng cách nào?

“Đừng gọi 'người giám hộ'.”

Diệp Phi xoay thẻ định danh trong tay một vòng, anh kẹp lấy một góc đưa cho Nhậm Hoa Nhan xem tên:

“Gọi 'người giám hộ' của cô gái này, là trứng... À, là Từ Miểu, giúp anh tìm thử xem?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hở? Thầy Diệp, không phải nói ba ngày sau là có thể xuất viện thông quan rồi sao? Anh còn tìm Từ Miểu làm gì?”

Chu Chính Ninh vừa xem Mạc Hàm vẽ tranh vừa hỏi.

Diệp Phi nhún vai tỏ vẻ không nghiêm túc:

“Anh là một đứa bé tò mò mà, không được ư?”

Nhậm Hoa Nhan đã nhanh đến trạm y tế lấy máy liên lạc và số điện thoại, Chu Chính Ninh cũng thích thú chạy đến xem.

Cậu nhìn máy liên lạc rồi nhìn Diệp Phi:

“Gọi cho người giám hộ của Từ Miểu thì phải tìm một cô gái? Vậy Hoa Nhan lên đi?”

Diệp Phi lắc đầu, đưa thẻ định danh cho Chu Chính Ninh:

“Không, pudding em nói chuyện đi.”

“Em??” Chu Chính Ninh bị bất ngờ:

“Nhưng em có cần giả giọng nữ không?”

Diệp Phi dùng ngón tay gõ đầu cậu:

“Dùng giọng thật.”

Giọng Chu Chính Ninh là dạng thiếu niên trong trẻo, nghe rất thoải mái nhưng không giống nữ chút nào.

“Dạ?” Chu Chính Ninh gãi đầu chưa hiểu lắm, đầu óc cậu đột nhiên như bị điện giật, phản ứng lại:

“Em thấy có tóc giả, váy... Chẳng lẽ Từ Miểu là?”

Diệp Phi nhún vai:

“Cũng không chắc, em cứ thử đi, không được thì nói gọi nhầm số rồi trả máy cho em gái. Nhớ rõ, nói nhiều sai nhiều, không cần cầu cứu cũng đừng quá tiêu cực.”

Chu Chính Ninh liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cậu lấy máy liên lạc từ trong tay Nhậm Hoa Nhan.

Âm thanh quay số trong ống nghe đứt quãng, Chu Chính Ninh không khỏi lo lắng, nuốt nước bọt, im lặng siết chặt ngón tay.

Tiếng quay số vang một lúc, cuối cùng cũng im lặng.

Một lát sau, trong ống nghe truyền đến giọng nói của một người phụ nữ:

“Alo? Có phải Từ Miểu không?”

Đó là giọng của phụ nữ trung niên, thanh âm mệt mỏi lại hơi khàn khàn.

Chu Chính Ninh vô thức nhìn vào mắt Diệp Phi, sau đó lên tiếng:

“... Vâng.”

Đầu dây bên kia chìm vào im lặng.

Chu Chính Ninh cũng hồi hộp, cậu tưởng Diệp Phi đã nghĩ sai, nhất thời không biết làm gì tiếp theo. Tố chất tâm lý của cậu rất yếu, không thể chịu được bầu không khí im lặng lâu như vậy, vừa chuẩn bị đầu hàng xấu hổ vì gọi sai số, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy người phụ nữ thở dài:

“Giọng sao đấy, bị cảm à?”

Chu Chính Ninh vốn không dám thở mạnh bây giờ mới nhẹ nhõm hô hấp.

Cậu nhớ Diệp Phi đã nhắc “nói nhiều sai nhiều”, vì vậy chỉ đáp “dạ“.

Bên kia lại im lặng, cậu có thể cảm nhận, mỗi lần Chu Chính Ninh đáp lại, xúc cảm của giọng nói bên kia trầm xuống rất nhiều:

“Tiểu Miểu còn đang trách mẹ đưa con vào đó sao? Tiểu Miểu à, mẹ chỉ muốn tốt cho con, đợi sau này con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ. Con ở trong đó ráng phối hợp với bác sĩ điều trị, chờ hết bệnh rồi có thể xuất viện, mẹ sẽ lập tức đến rước con về nhà, nhé?”

Giọng nói người phụ nữ rất khiêm tốn, gần như van xin.

Chu Chính Ninh không biết đáp lại thế nào, nghĩ một hồi chỉ hỏi:

“Chừng nào con có thể xuất viện?”

Thấy con trai nói chuyện với mình, người phụ nữ cũng phần nào vui vẻ hơn.

Giọng điệu đầu dây bên kia nhẹ nhàng lại:

“Đợi đến khi con không muốn làm con gái nữa.”

Nghe được lời này Chu Chính Ninh liền nhăn chặt mày.

Người phụ nữ đối diện còn đang nói:

“Váy, tóc giả đều là những thứ linh tinh, tất cả là đồ của con gái, con là con trai, cả ngày mặc những thứ hoa hòe lòe loẹt đó làm gì. Mẹ hỏi bác sĩ rồi, họ kêu đó là bệnh, con chỉ bị bệnh thôi, ngoan ngoãn điều trị, hết bệnh thì con sẽ không thích mấy thứ đó nữa, con là đứa con trai chân chính, được chứ?”

“...”

“Tiểu Miểu, sao con không nói gì?”

Chu Chính Ninh mấp máy môi, cố nửa ngày cũng không nhịn được:

“... vậy mới không tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Sống Sót 01

Số ký tự: 0