Mạc Hàm - 5
2024-08-22 10:20:27
NPC: Y tá B (dạng hợp nhất)
“Nếu thật sự phối hợp điều trị rồi chờ xuất viện như hệ thống nói, đó sẽ là điều vô cùng bất khả thi. Đừng nói là sốc điện, ngay cả điều trị bằng thuốc cũng... Dù sao thuốc cũng không được uống tùy tiện, anh đoán nếu uống thật, giá trị tinh thần có thể sẽ bị giảm. “
Diệp Phi ngáp dài lơ đãng:
“Hẳn là có phương pháp thông quan, nhưng hiện giờ chúng ta chưa tìm thấy...”
Chu Chính Ninh ngẫm lại:
“Ừm, vậy nên phải nghĩ cách giống lần trước, kết true ending? Nên không phải chờ 'xuất viện', mà phải tìm cách trốn đi?”
“Pudding, thật thông minh.” Diệp Phi mở lời khen ngợi cậu, anh thở phào: “Một chiếc lồng đầy tội lỗi luôn phù hợp để 'trốn thoát'.
Anh vỗ vào vai Chu Chính Ninh: “Được rồi, anh đi nhé.”
“Được... Hả??” Chu Chính Ninh ngơ ngác: “Anh đi đâu?”
“Tìm cửa.” Diệp Phi ra khỏi rèm, lại nhìn thoáng qua giấy vẽ trắng tinh của Mạc Hàm: “Nhân tiện, đi xác nhận chút chuyện nhỏ.”
“Nhưng đã chín giờ rồi, y tá nói không thể ra ngoài.” Chu Chính Ninh cứ nghĩ anh quên mất.
“Điều đó cũng có nghĩa, chỉ cần chúng ta không bị bắt, thì phạm vi trong bệnh viện là tự do.” Diệp Phi xua tay, chuẩn bị đi đến cửa phòng.
Chu Chính Ninh cũng chui ra, chạy qua hỏi gấp: “Vậy khi nào anh về?”
“Không biết, anh sẽ gõ cửa.”
“Nhưng ban đêm không được mở cửa, em sợ yêu quái tới.”
“Vậy thì em ra ám hiệu, anh sẽ gõ một cái dài hai cái ngắn.”
“Được!”
Đã giao hẹn xong, chỉ là lúc ra đến nơi, Diệp Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vô thức sờ vào trong túi quần, lấy ra thẻ định danh.
Là của anh, hẳn là khi bất tỉnh đã được đồng đội khác trả lại.
Diệp Phi lật mặt sau của thẻ ra. Anh đã bị cảnh cáo hai lần, bây giờ đang có hai vết xước, nằm một góc 60 độ, nếu thêm một đường nữa sẽ tạo thành hình tam giác đều.
Diệp Phi chẳng quan tâm, anh ném tấm thẻ vào ngực Chu Chính Ninh, không định mang nó theo.
【Thêm lớp danh tính (Chu Chính Ninh/Diệp Phi)】
Chu Chính Ninh bất ngờ cầm lấy thẻ định danh của Diệp Phi.
Bác sĩ y tá ở đây dĩ nhiên phải dựa vào tấm thẻ mới có thể phân biệt được thân phận, nếu Diệp Phi còn mang theo, hẳn sẽ biến thành một tấm bia đỡ đạn, không những bị bắt còn bị cảnh cáo. Cậu không muốn biết “cưỡng chế điều trị” kia sẽ là hình phạt gì.
Diệp Phi quay lưng lại với Chu Chính Ninh, vẫy tay tạm biệt rồi đi mất.
Phòng của bọn họ ở lầu 4, sau chín giờ hoàn toàn tĩnh lặng, trừ âm thanh đóng mở cửa của anh cũng chẳng còn tiếng động nào khác.
Diệp Phi cảm thấy có gì đó kì lạ. Theo lý mà nói, nếu quy định “sau chín giờ bệnh nhân không được ra ngoài”, thì phải có người đến xác nhận. Ví dụ như phân việc cho vài y tá ở mỗi lầu, nói chung sẽ không trống vắng như vậy, để Diệp Phi trốn đi dễ dàng như thế.
Diệp Phi nghênh ngang từ phòng bệnh đến cầu thang, thử nhìn xuống dưới. Cầu thang cũng trống không. Thậm chí xuống lầu 1 cũng không có người, chỉ có ánh đèn soi dưới mặt đất, vẽ nên một cái bóng dài đằng sau Diệp Phi.
Anh chắp tay ra sau lưng, đi đến cánh cửa rộng mở của bệnh viện. Có vẻ quy định này không chỉ nhắm đến bệnh nhân, mà là với mọi người trong bệnh viện Chu Hải.
Thực ra bọn họ có thể khai thác thông tin từ nội quy bệnh viện, nhưng chỉ hiểu thôi là chưa đủ.
Diệp Phi sờ cằm. Anh đã có giả thiết, quy định kia chắc hẳn chỉ được đưa cho bọn họ một phần. Nếu có thể biết “Nội quy của nhân viên y tế” thì tốt.
Ý tưởng rất hay, Diệp Phi chuẩn bị đi dạo một vòng sân trước khi lên lầu 2 của nhân viên.
Anh dọc theo con đường lát đá xanh, cuối cùng ngừng lại trước bức tường xi măng xám.
Diệp Phi đứng dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn lên. Bức tường trơn trượt này cao khoảng năm mét, không có chỗ nào có thể mượn lực, bỏ đi phương án “vượt tường“.
Diệp Phi nhắm mắt, lòng bàn tay áp sát vào mặt tường. Xi măng lạnh lẽo nhẵn bóng, anh lần mò mà đi về trước hết một vòng bệnh viện, sau đó dừng lại ở vị trí ban đầu.
Trong lúc di chuyển, cảm giác mà tay truyền đến không hề có sự biến đổi nào, đúng là một bức tường xi măng được bao bọc hoàn hảo.
Vậy nên nó cũng không phải ảo giác. Diệp Phi lại càng nghiêng về trường hợp khác.
Chế độ của trò chơi này là gì? Bọn họ phải lấy được một số điều kiện nhất định mới có thể mở khóa cấp độ và cốt truyện.
Xem ra việc tìm cửa hôm nay hoàn toàn không có hy vọng.
Diệp Phi trở lại tòa bệnh viện theo đường cũ, đi lên lầu 2. Lầu hai là phòng ngoại trú và là nơi để nhân viên nghỉ ngơi. Diệp Phi vốn muốn lẻn vào tìm bảng nội quy, nhưng chợt nhớ ra nếu vào trong phải xác minh danh tính, mà anh chẳng hề có thẻ của nhân viên y tế, chắc chắn không thể vào.
Diệp Phi nhớ lại lúc vừa phát nội quy, đột nhiên nghĩ ra một khả năng khác. Nhưng chưa kịp nghĩ thấu đáo, anh đã bị một tiếng động ở đâu đó cắt ngang.
Diệp Phi vừa đi từ lầu 4 đến sân trước, còn dạo thêm một vòng, lại từ sảnh lớn lên lầu 2, lâu như thế mà vẫn không gặp được ai.
Nhưng bây giờ đang đứng ở hành lang trống trãi, anh lại nghe thấy có tiếng đập cửa từ xa.
Diệp Phi cau mày, đi nhẹ dọc theo bức tường về phía nơi phát ra âm thanh, nó cách xa chỗ ngoặt của hành lang một khoảng nhỏ.
Âm thanh rất đều đặn, một lần gõ ba cái, chờ vài giây sau lại gõ thêm ba cái nữa.
Lưng Diệp Phi áp vào bức tường, nhìn thoáng qua. Dưới ánh sáng lạnh lẽo, có một người đang mặc trang phục y tá đứng trên hành lang.
Cô ta mặc đồng phục y tá màu hồng, trên tay cầm ống tiêm khổng lồ. Từ góc độ của Diệp Phi, cô ta hoàn toàn không khác gì người bình thường.
... Ngoại trừ hai cánh tay như cành cây khô lộ ra.
Ánh mắt Diệp Phi ngừng lại.
【NPC: Y tá? (hình dạng??)】
Cùng lúc đó, bên tay cầm ống tiêm lại gõ thêm ba lần. Không giống như lần trước, cánh cửa trước mắt cô ta lần này mở ra.
Bên trong cũng là một cô y tá khác.
【NPC: Y tá B (hình dạng gốc)】
Diệp Phi thấy, sau khi cánh cửa mở ra, sắc mặt y tá bên trong trở nên trắng bệch. Giây tiếp theo, y tá cầm ống tiêm khổng lồ há to, nuốt đầu người kia vào miệng.
Cô y tá bị nuốt chửng, còn kèm theo một tiếng thét chói tai sợ hãi. Hai chân cô gái đáng thương cách mặt đất một khoảng.
Y tá cầm ống tiêm đứng thẳng, từ từ nuốt trôi người kia vào trong bụng.
“...”
Diệp Phi đang nghĩ, tại sao chính mình lại muốn nhìn thấy cảnh này vậy.
Ngẫm ngẫm hồi lâu, bản thân cũng rơi vào trạng thái xuất thần, y tá vừa ăn no kia quay mặt về phía anh.
Diệp Phi bất chợt ngây ngẩn. Bởi vì gương mặt đó rất quen thuộc.
Hình dạng kỳ quái, bên trong miệng toàn là răng cá mập, Diệp Phi đã từng đánh giá nó là: xấu không thể tưởng.
Đây là bức tranh Mạc Hàm vẽ “y tá“.
À, biến thành người thật, thật sự gây chấn động.
Trên đầu NPC y tá ống tiêm cũng lập lòe ánh sáng ngắn ngủi:
【NPC: Y tá B (dạng hợp nhất)】
Trước đó Diệp Phi chỉ thấy NPC y tá “hình dạng gốc“.
Bây giờ...
Y tá ống tiêm nhìn thấy Diệp Phi, chân mày cũng cau lại: “Vị bệnh nhân này, anh ở phòng nào? Sao lại đến tầng không phải của mình???”
Diệp Phi quay đầu lập tức bỏ chạy. Nhưng khi vừa xoay người chạy đi, lại bắt gặp ánh mắt của một tên xấu xa khác. Trường hợp này quá bất ngờ, Diệp Phi sợ tới mức thiếu chút đã té ngã.
Ở cầu thang, tên kỳ lạ đó đang lộ nửa mặt nhìn trộm Diệp Phi.
Có thể nhìn thấy, người tạo ra nó đã vô cùng cố gắng để khiến nó trông đẹp mắt, nhưng phong cách của Mạc Hàm rất độc đáo, giống như vẽ một chữ “đẹp” trên mặt người kia, đôi mắt đen nhánh, lông mi dài đến nỗi muốn chọc chết người khác, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng như hai cây xúc xích, còn có chiếc cằm nhọn như cái dùi.
Hình như là một cô gái, mái tóc xoăn như trứng cuộn, trên người mặc một chiếc váy. Sau khi đối mắt với Diệp Phi, nó đột nhiên nở nụ cười kì lạ, xoay người chạy đi.
“Này, không được chạy!” Sau một hồi hoảng sợ, Diệp Phi lên tiếng gọi “cô nàng“.
“Này, không được chạy!” Y tá ống tiêm phía sau cũng gọi Diệp Phi.
Cứu mạng...
Hai người bị ra lệnh “không được chạy” đều không nghe lời. Diệp Phi chạy về phía “cô gái“.
Quả nhiên, điều khiến anh lo lắng nhất đã xảy ra.
Trước đó nhìn thấy mấy tờ giấy trắng dưới chân Mạc Hàm, Diệp Phi đã cảm thấy không ổn.
Năng lực của Mạc Hàm được gọi là “Tăng giảm kích thước“.
Coi tên đoán nghĩa, cậu có thể biến vật 2D thành 3D, cũng có thể biến vật 3D thành 2D. Nhưng Mạc Hàm sẽ không dùng năng lực này, cũng không biết khống chế nó. Vậy nên, năng lực này trên người cậu giống như một truyện cổ tích — cây bút thần của Mã Lương.
Nếu Mạc Hàm thích, cũng chỉ vẽ những thứ mà cậu đã thấy qua.
Hôm nay cậu ấy vẽ y tá ống tiêm, dưới tác dụng của năng lực, y tá đã biến thành “người” thật. Nhưng ở bệnh viện số 4 Chu Hải lại là “y tá chui”, cô ta không có thân phận, vậy nên mới tìm một người giống như mình để nuốt xuống, thay thế thân phận.
Cũng chính là “hình dạng hợp nhất“. Lại nói tới Mạc Hàm chỉ biết vẽ những gì mà cậu đã thấy.
Vừa rồi cô gái trứng cuộn kia xuất hiện rất khả nghi. Kể từ khi vào bệnh viện, Diệp Phi chưa từng nhìn thấy NPC nguyên bản nào có hình dạng đặc thù như thế.
Diệp Phi muốn mang trứng cuộn về tìm manh mối, nhưng anh đã đánh giá quá cao bản thân, sau cuộc truy đuổi kích thích vừa rồi, vẻ vang bị mất dấu đối phương.
Diệp Phi cảm thấy đây không phải do mình, anh đã đi theo nó đến lầu 6, sau đó nó cũng đột nhiên biến mất.
Trứng cuộn biến mất, y tá đuổi giết Diệp Phi đằng sau vẫn còn ở đó.
Dù sao Diệp Phi cũng không muốn bị bắt, anh không muốn bị thứ kia nuốt chửng.
Đáng tiếc, Diệp Phi chung quy vẫn chưa biết đủ về bệnh viện. Anh chạy lung tung trên lầu 6, sau đó đi vào ngõ cụt.
Cánh cửa cuối hành lang đóng chặt treo cảm biến, Diệp Phi không thể vào được.
Y tá ống tiêm đã đến gần, ánh đèn ở hành lang cũng vẽ nên một cái bóng dài đằng sau. Cô ta giơ ống tiêm lên, kiêm tiêm thép màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Xem ra không thể tránh khỏi một cuộc ác chiến.
Kỳ thật Diệp Phi không muốn đánh nhau, anh sẽ lại gặp phiền phức, nhưng so với những cái đó, anh càng không muốn bị thứ xấu xí này cho vào bụng.
Diệp Phi lùi lại nửa bước, phần lưng áp sát ván cửa lạnh buốt. Anh nâng tay lên, đầu ngón tay nhắm ngay y tá, vẽ một vòng tròn trên không trung.
Nhưng chưa kịp vẽ xong, anh đột nhiên nghe thấy tiếng cửa đằng sau kêu lên “cành cạch“. Ván cửa bị người bên trong kéo vào, mà Diệp Phi lại đang tựa lên, cả người lảo đảo về phía sau.
Nhưng trước khi hoàn toàn ngã xuống, một bàn tay khác đã kịp đỡ lấy Diệp Phi, ổn định cơ thể anh.
Diệp Phi sửng sốt, đối phương dễ dàng bắt được cổ tay, dẫn anh vào bên trong.
Lực nắm trên tay cũng được buông lỏng, người kia vòng tay ôm lấy eo anh xoay lại, để Diệp Phi đối mặt với hắn.
Bị làm cho một phen ngơ ngác, Diệp Phi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ván cửa phía sau đã khóa lại, anh được kéo vào phòng trước khi cuộc chiến bắt đầu.
Nói kĩ hơn một chút, anh hiện tại là coi như... đang ở trong lòng ngực của tên kia.
Diệp Phi choáng váng cả người.
Anh đứng ngây ngốc, ngửi thấy trên người tên này dường như có một mùi hương rất quen thuộc, một mùi hoa cát cánh dễ chịu.
Tác giả có lời muốn nói:
Mở khóa hồ sơ nhân vật:
【Mạc Hàm】
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Cao: 173cm
Sinh nhật: 4.4
Năng lực: Tăng giảm kích thước
Bệnh: Tự kỷ
Cấp bậc: -- [chưa mở khóa]
Người thân: -- [chưa mở khóa]
Vừa biết vừa thích: Vẽ tranh
Vừa ghét vừa sợ: -- [chưa mở khóa]
Danh tính: Bệnh nhân của số 4 Chu Hải/-- [chưa mở khóa]
Sự kiện: Án hỏa hoạn năm 3047 của bệnh viện số 4 Chu Hải
“Nếu thật sự phối hợp điều trị rồi chờ xuất viện như hệ thống nói, đó sẽ là điều vô cùng bất khả thi. Đừng nói là sốc điện, ngay cả điều trị bằng thuốc cũng... Dù sao thuốc cũng không được uống tùy tiện, anh đoán nếu uống thật, giá trị tinh thần có thể sẽ bị giảm. “
Diệp Phi ngáp dài lơ đãng:
“Hẳn là có phương pháp thông quan, nhưng hiện giờ chúng ta chưa tìm thấy...”
Chu Chính Ninh ngẫm lại:
“Ừm, vậy nên phải nghĩ cách giống lần trước, kết true ending? Nên không phải chờ 'xuất viện', mà phải tìm cách trốn đi?”
“Pudding, thật thông minh.” Diệp Phi mở lời khen ngợi cậu, anh thở phào: “Một chiếc lồng đầy tội lỗi luôn phù hợp để 'trốn thoát'.
Anh vỗ vào vai Chu Chính Ninh: “Được rồi, anh đi nhé.”
“Được... Hả??” Chu Chính Ninh ngơ ngác: “Anh đi đâu?”
“Tìm cửa.” Diệp Phi ra khỏi rèm, lại nhìn thoáng qua giấy vẽ trắng tinh của Mạc Hàm: “Nhân tiện, đi xác nhận chút chuyện nhỏ.”
“Nhưng đã chín giờ rồi, y tá nói không thể ra ngoài.” Chu Chính Ninh cứ nghĩ anh quên mất.
“Điều đó cũng có nghĩa, chỉ cần chúng ta không bị bắt, thì phạm vi trong bệnh viện là tự do.” Diệp Phi xua tay, chuẩn bị đi đến cửa phòng.
Chu Chính Ninh cũng chui ra, chạy qua hỏi gấp: “Vậy khi nào anh về?”
“Không biết, anh sẽ gõ cửa.”
“Nhưng ban đêm không được mở cửa, em sợ yêu quái tới.”
“Vậy thì em ra ám hiệu, anh sẽ gõ một cái dài hai cái ngắn.”
“Được!”
Đã giao hẹn xong, chỉ là lúc ra đến nơi, Diệp Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vô thức sờ vào trong túi quần, lấy ra thẻ định danh.
Là của anh, hẳn là khi bất tỉnh đã được đồng đội khác trả lại.
Diệp Phi lật mặt sau của thẻ ra. Anh đã bị cảnh cáo hai lần, bây giờ đang có hai vết xước, nằm một góc 60 độ, nếu thêm một đường nữa sẽ tạo thành hình tam giác đều.
Diệp Phi chẳng quan tâm, anh ném tấm thẻ vào ngực Chu Chính Ninh, không định mang nó theo.
【Thêm lớp danh tính (Chu Chính Ninh/Diệp Phi)】
Chu Chính Ninh bất ngờ cầm lấy thẻ định danh của Diệp Phi.
Bác sĩ y tá ở đây dĩ nhiên phải dựa vào tấm thẻ mới có thể phân biệt được thân phận, nếu Diệp Phi còn mang theo, hẳn sẽ biến thành một tấm bia đỡ đạn, không những bị bắt còn bị cảnh cáo. Cậu không muốn biết “cưỡng chế điều trị” kia sẽ là hình phạt gì.
Diệp Phi quay lưng lại với Chu Chính Ninh, vẫy tay tạm biệt rồi đi mất.
Phòng của bọn họ ở lầu 4, sau chín giờ hoàn toàn tĩnh lặng, trừ âm thanh đóng mở cửa của anh cũng chẳng còn tiếng động nào khác.
Diệp Phi cảm thấy có gì đó kì lạ. Theo lý mà nói, nếu quy định “sau chín giờ bệnh nhân không được ra ngoài”, thì phải có người đến xác nhận. Ví dụ như phân việc cho vài y tá ở mỗi lầu, nói chung sẽ không trống vắng như vậy, để Diệp Phi trốn đi dễ dàng như thế.
Diệp Phi nghênh ngang từ phòng bệnh đến cầu thang, thử nhìn xuống dưới. Cầu thang cũng trống không. Thậm chí xuống lầu 1 cũng không có người, chỉ có ánh đèn soi dưới mặt đất, vẽ nên một cái bóng dài đằng sau Diệp Phi.
Anh chắp tay ra sau lưng, đi đến cánh cửa rộng mở của bệnh viện. Có vẻ quy định này không chỉ nhắm đến bệnh nhân, mà là với mọi người trong bệnh viện Chu Hải.
Thực ra bọn họ có thể khai thác thông tin từ nội quy bệnh viện, nhưng chỉ hiểu thôi là chưa đủ.
Diệp Phi sờ cằm. Anh đã có giả thiết, quy định kia chắc hẳn chỉ được đưa cho bọn họ một phần. Nếu có thể biết “Nội quy của nhân viên y tế” thì tốt.
Ý tưởng rất hay, Diệp Phi chuẩn bị đi dạo một vòng sân trước khi lên lầu 2 của nhân viên.
Anh dọc theo con đường lát đá xanh, cuối cùng ngừng lại trước bức tường xi măng xám.
Diệp Phi đứng dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn lên. Bức tường trơn trượt này cao khoảng năm mét, không có chỗ nào có thể mượn lực, bỏ đi phương án “vượt tường“.
Diệp Phi nhắm mắt, lòng bàn tay áp sát vào mặt tường. Xi măng lạnh lẽo nhẵn bóng, anh lần mò mà đi về trước hết một vòng bệnh viện, sau đó dừng lại ở vị trí ban đầu.
Trong lúc di chuyển, cảm giác mà tay truyền đến không hề có sự biến đổi nào, đúng là một bức tường xi măng được bao bọc hoàn hảo.
Vậy nên nó cũng không phải ảo giác. Diệp Phi lại càng nghiêng về trường hợp khác.
Chế độ của trò chơi này là gì? Bọn họ phải lấy được một số điều kiện nhất định mới có thể mở khóa cấp độ và cốt truyện.
Xem ra việc tìm cửa hôm nay hoàn toàn không có hy vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Phi trở lại tòa bệnh viện theo đường cũ, đi lên lầu 2. Lầu hai là phòng ngoại trú và là nơi để nhân viên nghỉ ngơi. Diệp Phi vốn muốn lẻn vào tìm bảng nội quy, nhưng chợt nhớ ra nếu vào trong phải xác minh danh tính, mà anh chẳng hề có thẻ của nhân viên y tế, chắc chắn không thể vào.
Diệp Phi nhớ lại lúc vừa phát nội quy, đột nhiên nghĩ ra một khả năng khác. Nhưng chưa kịp nghĩ thấu đáo, anh đã bị một tiếng động ở đâu đó cắt ngang.
Diệp Phi vừa đi từ lầu 4 đến sân trước, còn dạo thêm một vòng, lại từ sảnh lớn lên lầu 2, lâu như thế mà vẫn không gặp được ai.
Nhưng bây giờ đang đứng ở hành lang trống trãi, anh lại nghe thấy có tiếng đập cửa từ xa.
Diệp Phi cau mày, đi nhẹ dọc theo bức tường về phía nơi phát ra âm thanh, nó cách xa chỗ ngoặt của hành lang một khoảng nhỏ.
Âm thanh rất đều đặn, một lần gõ ba cái, chờ vài giây sau lại gõ thêm ba cái nữa.
Lưng Diệp Phi áp vào bức tường, nhìn thoáng qua. Dưới ánh sáng lạnh lẽo, có một người đang mặc trang phục y tá đứng trên hành lang.
Cô ta mặc đồng phục y tá màu hồng, trên tay cầm ống tiêm khổng lồ. Từ góc độ của Diệp Phi, cô ta hoàn toàn không khác gì người bình thường.
... Ngoại trừ hai cánh tay như cành cây khô lộ ra.
Ánh mắt Diệp Phi ngừng lại.
【NPC: Y tá? (hình dạng??)】
Cùng lúc đó, bên tay cầm ống tiêm lại gõ thêm ba lần. Không giống như lần trước, cánh cửa trước mắt cô ta lần này mở ra.
Bên trong cũng là một cô y tá khác.
【NPC: Y tá B (hình dạng gốc)】
Diệp Phi thấy, sau khi cánh cửa mở ra, sắc mặt y tá bên trong trở nên trắng bệch. Giây tiếp theo, y tá cầm ống tiêm khổng lồ há to, nuốt đầu người kia vào miệng.
Cô y tá bị nuốt chửng, còn kèm theo một tiếng thét chói tai sợ hãi. Hai chân cô gái đáng thương cách mặt đất một khoảng.
Y tá cầm ống tiêm đứng thẳng, từ từ nuốt trôi người kia vào trong bụng.
“...”
Diệp Phi đang nghĩ, tại sao chính mình lại muốn nhìn thấy cảnh này vậy.
Ngẫm ngẫm hồi lâu, bản thân cũng rơi vào trạng thái xuất thần, y tá vừa ăn no kia quay mặt về phía anh.
Diệp Phi bất chợt ngây ngẩn. Bởi vì gương mặt đó rất quen thuộc.
Hình dạng kỳ quái, bên trong miệng toàn là răng cá mập, Diệp Phi đã từng đánh giá nó là: xấu không thể tưởng.
Đây là bức tranh Mạc Hàm vẽ “y tá“.
À, biến thành người thật, thật sự gây chấn động.
Trên đầu NPC y tá ống tiêm cũng lập lòe ánh sáng ngắn ngủi:
【NPC: Y tá B (dạng hợp nhất)】
Trước đó Diệp Phi chỉ thấy NPC y tá “hình dạng gốc“.
Bây giờ...
Y tá ống tiêm nhìn thấy Diệp Phi, chân mày cũng cau lại: “Vị bệnh nhân này, anh ở phòng nào? Sao lại đến tầng không phải của mình???”
Diệp Phi quay đầu lập tức bỏ chạy. Nhưng khi vừa xoay người chạy đi, lại bắt gặp ánh mắt của một tên xấu xa khác. Trường hợp này quá bất ngờ, Diệp Phi sợ tới mức thiếu chút đã té ngã.
Ở cầu thang, tên kỳ lạ đó đang lộ nửa mặt nhìn trộm Diệp Phi.
Có thể nhìn thấy, người tạo ra nó đã vô cùng cố gắng để khiến nó trông đẹp mắt, nhưng phong cách của Mạc Hàm rất độc đáo, giống như vẽ một chữ “đẹp” trên mặt người kia, đôi mắt đen nhánh, lông mi dài đến nỗi muốn chọc chết người khác, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng như hai cây xúc xích, còn có chiếc cằm nhọn như cái dùi.
Hình như là một cô gái, mái tóc xoăn như trứng cuộn, trên người mặc một chiếc váy. Sau khi đối mắt với Diệp Phi, nó đột nhiên nở nụ cười kì lạ, xoay người chạy đi.
“Này, không được chạy!” Sau một hồi hoảng sợ, Diệp Phi lên tiếng gọi “cô nàng“.
“Này, không được chạy!” Y tá ống tiêm phía sau cũng gọi Diệp Phi.
Cứu mạng...
Hai người bị ra lệnh “không được chạy” đều không nghe lời. Diệp Phi chạy về phía “cô gái“.
Quả nhiên, điều khiến anh lo lắng nhất đã xảy ra.
Trước đó nhìn thấy mấy tờ giấy trắng dưới chân Mạc Hàm, Diệp Phi đã cảm thấy không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năng lực của Mạc Hàm được gọi là “Tăng giảm kích thước“.
Coi tên đoán nghĩa, cậu có thể biến vật 2D thành 3D, cũng có thể biến vật 3D thành 2D. Nhưng Mạc Hàm sẽ không dùng năng lực này, cũng không biết khống chế nó. Vậy nên, năng lực này trên người cậu giống như một truyện cổ tích — cây bút thần của Mã Lương.
Nếu Mạc Hàm thích, cũng chỉ vẽ những thứ mà cậu đã thấy qua.
Hôm nay cậu ấy vẽ y tá ống tiêm, dưới tác dụng của năng lực, y tá đã biến thành “người” thật. Nhưng ở bệnh viện số 4 Chu Hải lại là “y tá chui”, cô ta không có thân phận, vậy nên mới tìm một người giống như mình để nuốt xuống, thay thế thân phận.
Cũng chính là “hình dạng hợp nhất“. Lại nói tới Mạc Hàm chỉ biết vẽ những gì mà cậu đã thấy.
Vừa rồi cô gái trứng cuộn kia xuất hiện rất khả nghi. Kể từ khi vào bệnh viện, Diệp Phi chưa từng nhìn thấy NPC nguyên bản nào có hình dạng đặc thù như thế.
Diệp Phi muốn mang trứng cuộn về tìm manh mối, nhưng anh đã đánh giá quá cao bản thân, sau cuộc truy đuổi kích thích vừa rồi, vẻ vang bị mất dấu đối phương.
Diệp Phi cảm thấy đây không phải do mình, anh đã đi theo nó đến lầu 6, sau đó nó cũng đột nhiên biến mất.
Trứng cuộn biến mất, y tá đuổi giết Diệp Phi đằng sau vẫn còn ở đó.
Dù sao Diệp Phi cũng không muốn bị bắt, anh không muốn bị thứ kia nuốt chửng.
Đáng tiếc, Diệp Phi chung quy vẫn chưa biết đủ về bệnh viện. Anh chạy lung tung trên lầu 6, sau đó đi vào ngõ cụt.
Cánh cửa cuối hành lang đóng chặt treo cảm biến, Diệp Phi không thể vào được.
Y tá ống tiêm đã đến gần, ánh đèn ở hành lang cũng vẽ nên một cái bóng dài đằng sau. Cô ta giơ ống tiêm lên, kiêm tiêm thép màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Xem ra không thể tránh khỏi một cuộc ác chiến.
Kỳ thật Diệp Phi không muốn đánh nhau, anh sẽ lại gặp phiền phức, nhưng so với những cái đó, anh càng không muốn bị thứ xấu xí này cho vào bụng.
Diệp Phi lùi lại nửa bước, phần lưng áp sát ván cửa lạnh buốt. Anh nâng tay lên, đầu ngón tay nhắm ngay y tá, vẽ một vòng tròn trên không trung.
Nhưng chưa kịp vẽ xong, anh đột nhiên nghe thấy tiếng cửa đằng sau kêu lên “cành cạch“. Ván cửa bị người bên trong kéo vào, mà Diệp Phi lại đang tựa lên, cả người lảo đảo về phía sau.
Nhưng trước khi hoàn toàn ngã xuống, một bàn tay khác đã kịp đỡ lấy Diệp Phi, ổn định cơ thể anh.
Diệp Phi sửng sốt, đối phương dễ dàng bắt được cổ tay, dẫn anh vào bên trong.
Lực nắm trên tay cũng được buông lỏng, người kia vòng tay ôm lấy eo anh xoay lại, để Diệp Phi đối mặt với hắn.
Bị làm cho một phen ngơ ngác, Diệp Phi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ván cửa phía sau đã khóa lại, anh được kéo vào phòng trước khi cuộc chiến bắt đầu.
Nói kĩ hơn một chút, anh hiện tại là coi như... đang ở trong lòng ngực của tên kia.
Diệp Phi choáng váng cả người.
Anh đứng ngây ngốc, ngửi thấy trên người tên này dường như có một mùi hương rất quen thuộc, một mùi hoa cát cánh dễ chịu.
Tác giả có lời muốn nói:
Mở khóa hồ sơ nhân vật:
【Mạc Hàm】
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Cao: 173cm
Sinh nhật: 4.4
Năng lực: Tăng giảm kích thước
Bệnh: Tự kỷ
Cấp bậc: -- [chưa mở khóa]
Người thân: -- [chưa mở khóa]
Vừa biết vừa thích: Vẽ tranh
Vừa ghét vừa sợ: -- [chưa mở khóa]
Danh tính: Bệnh nhân của số 4 Chu Hải/-- [chưa mở khóa]
Sự kiện: Án hỏa hoạn năm 3047 của bệnh viện số 4 Chu Hải
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro