Người Tình Bí Ẩn: Boss Mượn Cái Thai

Bọn Tôi Muốn Và...

CTT

2024-11-23 00:47:08

Thẩm Vu Quy ăn rất nhanh, sau khi đã ăn no thì hai người ngồi bàn bên cạnh vẫn đang vừa ăn vừa nói chuyện.

Phí Nam Thành hỏi: "em và cô gái kia có chuyện gì?"

Trần Tử Phàm sửng sốt: "ai?"

"Con gái riêng của Thẩm gia."

Nghe được đề tài về Thẩm Chỉ Lan, lỗ tai Thẩm Vu Quy dựng lên.

Trần Tử Phàm cúi đầu, có chút uể oải chán nản: "Chuyện nhỏ ấy mà."

Không đợi Phí Nam Thành hỏi lại, Trần Tử Phàm lện nói tiếp, anh ta có vẻ như không muốn giấu giếm người anh này: "Anh, em nói thật với anh là, trong lớp bọn họ đều nói em với cô ấy là một đôi, cô ấy cũng đúng là có theo đưởi em, gửi thư tình cho em, cũng không hiểu tại sao em cũng không đồng ý mà cũng chẳng từ chối, em vẫn luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó..."

"Hơn nữa, lúc trước cô ấy lừa em nói rằng mẹ cô ấy sống không được tốt nên em có cảm giác cùng chung cảnh ngộ, hôm nay biết được sự thật thì em lại cảm thấy mình gióng như một tên ngốc.

"Bỏ đi, dù sao cũng chẳng phải chỉ là một cô gái thôi sao? hơn nữa hôm nay lúc cô ấy đuổi theo em khóc lóc em lại thấy phiền, nhưng mà em cũng sẽ không đuổi cô ấy khỏi đội, ít nhất thì để qua cuộc thi này rồi tính."

Thẩm Vu Quy liếc trộm bọn họ một cái, nhận thấy Phí Nam Thành tuy không nói chuyện nhưng mặt cũng không đến nỗi lạnh lùng, sau khi Trần Tử Phàm nói xong thì vỗ vai an ta một cái, giống như là im lặng khích lệ.

Dù vẻ mặt anh không thay đổi nhưng Thẩm Vu Quy lại cảm thấy có một chút... dịu dàng? Người đàn ông độc miệng này vậy mà cũng còn có một mặt như vậy? Cô nhất định là bị hoa mắt rồi.

Vậy không lẽ là biết tâm trạng Trần Tử Phàm không tốt nên tới động viên anh ta?

Nếu vậy cũng rất chu đáo, không uổng công Trần Tử Phàm bảo vệ.

Thẩm Vu Quy bỗng nhiên nghĩ đến chị gái mình, tình cảm của hai chị em cũng rất tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sợ cô ở nước ngoài cô đơn nên mỗi buổi tối chị đều sẽ gọi video cho cô, kiên nhẫn làm bạn với cô, nhưng mà thực tế chị cô chỉ lớn hơn cô có nửa giờ.

Nghĩ vậy Thẩm Vu Quy rũ mắt xuống.

Cuối cùng thì chị cô đã đi đâu? Tại sao lại phải bỏ nhà đi?

Trần Tử Phàm chắc là đã nói xong nên cùng Phí Nam Thành đứng dậy.

Thẩm Vu Quy đã đuổi tới đây nên rất tự nhiên theo bọn họn ra ngoài: "Hai người cũng ăn xong rồi à? Thật là đúng dịp nha. Phí tiên sinh khó khăn lắm mới đén đại học Hoa Hạ một lần, để tôi dắt anh đi tham quan một chút."

Phí Nam Thành liếc cô một cái, không nói gì.

Trần Tử Phàm ngăn giữa cô và Phí Nam Thành: "Không cần."

Bọn họ đi trước, cô theo sau.

Trần Tử Phàm nhíu mày: "Cậu đi theo bọn tôi làm gì?"

Thẩm Vu Quy nhìn trời: "Đường nào cũng đi đến đích, mỗi người đi một ngả, đường này tôi không được phép đi à?"

Trần Tử Phàm: ...

Vậy nên cô cố chấp đi theo hai người.

Đại học Hoa Hạ có phong cảnh rất đẹp, sân trường rất nhiều cây già trăm năm tuổi, phòng học bị cây thường xuân che lấp, mùa hè mát mẻ, khắp nơi đều có hơi thở của cây cối, nhìn rất có ý vị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Năm đó Phí Nam Thành đã từng học ở đây mấy năm cho nên rất quen thuộc cảnh vật trong trường.

Anh đi trước, đôi mắt lâu lâu lại liếc nhìn ra sau, khi thấy người quái dị vẫn đi theo họ thì đôi mắt sáng bỗng có thêm vài phần âm trầm. Cô có vẻ hơi buồn chán nên cứ bứt đại là trên cây, vằ đi vừa xé thành mảnh nhỏ.

Phí Nam Thành nhận ra là bị bàm theo như vậy, anh luôn không tự chủ được nhìn xem cô đang làm gì? Trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi buồn phiền, chợ nhìn thấy vị trí trước mặt, đôi mắt u ám chợt sáng lên. Anh nói với Trần Tử Phàm: "Em đi theo anh."

Thẩm Vu Quy đi tới thì bỗng bị Trần Tử Phàm ngăn lại.

Thẩm Vu Quy nhìn anh ta đầy nghi ngờ??

Trần Tử Phàm cười: "Chúng tôi định vào nhà vệ sinh nam, cô cũng muốn vào cùng hả?"

Thẩm Vu Quy nghiêng đầu nhìn, nhận ra đúng là trước mặt là nhà vệ sinh nam. Cô trầm mặc một chút sau đó nghiêm túc nói: "Thật ra tôi cũng không ngại, tôi chỉ sợ các người bị kinh sợ."

Trần Tử Phàm: ...

Con bé này sao có thể mặt dày vậy không biết.?

Phí Nam Thành đang đi dằng trước nghe thấy câu này chân mày cau lại. Một cô gái có thể không biết xấu hổ mà nói ra câu này, thật có cảm giác lạ!

Thẩm Vu Quy sờ sờ mũi, chờ ở dưới hàng cây.

Một lát sau thấy hai người vẫn chưa ra, lúc này điện thoại di động thông báo có tin nhắn của Trần Tử Hàm gửi: "Mắt gấu trúc, đừng đợi nữa, phòng vệ sinh này có hai cửa, bọn tôi đã đi lâu rồi."

Thẩm Vu Quy:...!

Cô nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, tức nghiến răng nghiến lợi, cái tên Ngũ Nhị thiếu này tốt nhât là nên cầu nguyện đi, dù anh ta có chạy đi đâu cô cũng bắt cho bằng được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Bí Ẩn: Boss Mượn Cái Thai

Số ký tự: 0