Người Tình Bí Ẩn: Boss Mượn Cái Thai
Tối Nay Ông Ta...
CTT
2024-11-23 00:47:08
Cô đi qua liền thấy trên bàn cơm có bày năm, sáu món ăn, sắc, hương, vị đều đủ. Bên cạnh còn có chiếc bánh gato, kiểu cách còn tinh xảo hơn mua ở ngoài tiệm, trên đó viết bốn chữ ‘sinh nhật vui vẻ’, hẳn là do Vu Mạn Du tự tay làm.
Hôm nay là sinh nhật ai?
Cô còn đang nghi hoặc, Vu Mạn Du bưng món canh cuối cùng đi tới, nhìn thấy Thẩm Vu Quy, bà cười dịu dàng: “Con về rồi à, mau đi rửa tay đi. Hôm nay là sinh nhật của cha con, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Khóe mắt Vu Mạn Du có một nốt ruồi, lúc bà cười rộ lên, lộ ra vẻ dịu dàng và hiền thục.
Trong lòng Thẩm Vu Quy nghẹn lại, cô thực sự không hiểu, vì sao Thẩm Thiên Hạo lại không yêu một đại mỹ nhân như mẹ, hết lần này đến lần khác lại coi trọng Bạch Trúc, cô càng không hiểu, rõ ràng cha cô đối xử tàn nhẫn với ba mẹ con cô như vậy, vì sao mẹ vẫn luôn tồn tại ảo tưởng với ông ta.
Cô hỏi: “Hôm nay ông ta đến sao?”
Một câu làm cho ánh mắt Vu Mạn Du ảm đạm, bà cúi thấp đầu xuống: “Có lẽ….là thế. Sáng sớm hôm nay, mẹ gọi điện cho cha con, cha con nói có thời gian sẽ đến.”
A! Cái này rõ ràng là qua loa! Vì sao Vu Mạn Du lại tin là là thật chứ!
Thẩm Vu Quy siết chặt tay, nhìn một bàn thức ăn ngon, nhưng cô một chút khẩu vị cũng không có. Cô khẽ gật đầu với Vu Mạn Du, lên lầu thay quần áo, rửa mặt, sau đó lại xuống lầu.
Trong bụng cô đều là lửa giận, ngồi xuống bàn ăn cơm.
9 giờ tối, Thẩm Thiên Hạo còn chưa có tới, đồ ăn nóng rồi lại nóng, Vu Mạn Du cùng càng lúc càng trầm mặc. Lúc lần thứ tư bà bưng thức ăn vào nhà bếp hâm nóng, Thẩm Vu Quy không nhịn được nói: “Mẹ.”
Vu Mạn Du quay đầu nhìn về phía cô.
Thẩm Vu Quy cố gắng nở nụ cười: “Con đói rồi.”
“Chờ một chút, mẹ đi hâm nóng đồ ăn, hâm nóng xong, cha con cũng về.”
Thẩm Vu Quy bật dậy, quát: “Mẹ! Mẹ còn muốn tự lừa mình dối người đến khi nào?”
Thẩm Vu Quy hít sâu một hơi: “Mẹ không nhìn thấy bức ảnh Thẩm Chỉ Lan đăng lên sao? Cha và Bạch Trúc, một nhà bốn người họ đang cùng nhau chúc mừng sinh nhật! Họ mới là người một nhà.”
Câu nói này vừa nói ra, tay Vu Mạn Du buông lỏng, món ăn rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “loảng xoảng”, vỡ vụn.
Giống như bọt bong bóng xà phòng vỡ mất, vành mắt Vu Mạn Du đỏ lên, cả người đều lộ ra tuyệt vọng.
Trong lòng Thẩm Vu Quy mềm nhũn, nhưng nhìn thấy bánh gato bên cạnh, cô vẫn quyết định nhẫn tâm nói ra: “Trong lòng của ông ta căn bản không có cái nhà này, mẹ, mẹ tỉnh lại đi!”
Vu Mạn Du giống như cành cây lay động trong gió, bị một cơn gió lớn thổi tới liền gãy mất.
Bà cúi đầu, đưa tay nhặt đĩa thức ăn dưới đất: “Mẹ…”
Có thể là do đụng vào mảnh sứ, bà hít vào một hơi, đem ngón tay bỏ vào trong miệng của mình.
Thẩm Vu Quy nhìn thấy dáng vẻ này của bà, những lời chỉ trích đều nghẹn lại trong họng, cô nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt từ mắt mẹ rơi xuống đất!
Vu Mạn Du cúi đầu, đứng lên, đi qua bên cạnh Thẩm Vu Quy: “Con ăn trước đi, mẹ đi ngủ.”
Bà nhanh chóng lên lầu.
Thẩm Vu Quy nhìn chằm chằm bóng lưng của bà, cằm căng lên.
Vừa rồi lời nói của cô quá độc ác sao?
Cô thở dài, tùy tiện ăn chút gì, sau đó đi lên lầu, đi đến phòng ngủ của mẹ. Cô đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy giọng nói bên trong, hình như Vu Mạn Du đang gọi điện thoại: “Tôi thật sự không ngủ được, cậu kê cho tôi đơn thuốc ngủ, mang tới cho tôi đi!”
Thẩm Vu Quy ngây ngẩn cả người.
Hôm nay là sinh nhật ai?
Cô còn đang nghi hoặc, Vu Mạn Du bưng món canh cuối cùng đi tới, nhìn thấy Thẩm Vu Quy, bà cười dịu dàng: “Con về rồi à, mau đi rửa tay đi. Hôm nay là sinh nhật của cha con, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Khóe mắt Vu Mạn Du có một nốt ruồi, lúc bà cười rộ lên, lộ ra vẻ dịu dàng và hiền thục.
Trong lòng Thẩm Vu Quy nghẹn lại, cô thực sự không hiểu, vì sao Thẩm Thiên Hạo lại không yêu một đại mỹ nhân như mẹ, hết lần này đến lần khác lại coi trọng Bạch Trúc, cô càng không hiểu, rõ ràng cha cô đối xử tàn nhẫn với ba mẹ con cô như vậy, vì sao mẹ vẫn luôn tồn tại ảo tưởng với ông ta.
Cô hỏi: “Hôm nay ông ta đến sao?”
Một câu làm cho ánh mắt Vu Mạn Du ảm đạm, bà cúi thấp đầu xuống: “Có lẽ….là thế. Sáng sớm hôm nay, mẹ gọi điện cho cha con, cha con nói có thời gian sẽ đến.”
A! Cái này rõ ràng là qua loa! Vì sao Vu Mạn Du lại tin là là thật chứ!
Thẩm Vu Quy siết chặt tay, nhìn một bàn thức ăn ngon, nhưng cô một chút khẩu vị cũng không có. Cô khẽ gật đầu với Vu Mạn Du, lên lầu thay quần áo, rửa mặt, sau đó lại xuống lầu.
Trong bụng cô đều là lửa giận, ngồi xuống bàn ăn cơm.
9 giờ tối, Thẩm Thiên Hạo còn chưa có tới, đồ ăn nóng rồi lại nóng, Vu Mạn Du cùng càng lúc càng trầm mặc. Lúc lần thứ tư bà bưng thức ăn vào nhà bếp hâm nóng, Thẩm Vu Quy không nhịn được nói: “Mẹ.”
Vu Mạn Du quay đầu nhìn về phía cô.
Thẩm Vu Quy cố gắng nở nụ cười: “Con đói rồi.”
“Chờ một chút, mẹ đi hâm nóng đồ ăn, hâm nóng xong, cha con cũng về.”
Thẩm Vu Quy bật dậy, quát: “Mẹ! Mẹ còn muốn tự lừa mình dối người đến khi nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Vu Quy hít sâu một hơi: “Mẹ không nhìn thấy bức ảnh Thẩm Chỉ Lan đăng lên sao? Cha và Bạch Trúc, một nhà bốn người họ đang cùng nhau chúc mừng sinh nhật! Họ mới là người một nhà.”
Câu nói này vừa nói ra, tay Vu Mạn Du buông lỏng, món ăn rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “loảng xoảng”, vỡ vụn.
Giống như bọt bong bóng xà phòng vỡ mất, vành mắt Vu Mạn Du đỏ lên, cả người đều lộ ra tuyệt vọng.
Trong lòng Thẩm Vu Quy mềm nhũn, nhưng nhìn thấy bánh gato bên cạnh, cô vẫn quyết định nhẫn tâm nói ra: “Trong lòng của ông ta căn bản không có cái nhà này, mẹ, mẹ tỉnh lại đi!”
Vu Mạn Du giống như cành cây lay động trong gió, bị một cơn gió lớn thổi tới liền gãy mất.
Bà cúi đầu, đưa tay nhặt đĩa thức ăn dưới đất: “Mẹ…”
Có thể là do đụng vào mảnh sứ, bà hít vào một hơi, đem ngón tay bỏ vào trong miệng của mình.
Thẩm Vu Quy nhìn thấy dáng vẻ này của bà, những lời chỉ trích đều nghẹn lại trong họng, cô nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt từ mắt mẹ rơi xuống đất!
Vu Mạn Du cúi đầu, đứng lên, đi qua bên cạnh Thẩm Vu Quy: “Con ăn trước đi, mẹ đi ngủ.”
Bà nhanh chóng lên lầu.
Thẩm Vu Quy nhìn chằm chằm bóng lưng của bà, cằm căng lên.
Vừa rồi lời nói của cô quá độc ác sao?
Cô thở dài, tùy tiện ăn chút gì, sau đó đi lên lầu, đi đến phòng ngủ của mẹ. Cô đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy giọng nói bên trong, hình như Vu Mạn Du đang gọi điện thoại: “Tôi thật sự không ngủ được, cậu kê cho tôi đơn thuốc ngủ, mang tới cho tôi đi!”
Thẩm Vu Quy ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro