Người Tình Bí Ẩn: Boss Mượn Cái Thai
Vả Mặt Thẩm Chỉ...
CTT
2024-11-23 00:47:08
Cái thiết kế kia, cho dù không có tối ưu hóa thành công cũng có thể cầm giải thưởng về, nếu như cô ta không có làm ầm ĩ, cô ta vẫn là chủ hạng mục này!
Thẩm Chỉ Lan run rẩy, những vinh dự kia, cứ thế mà cách cô ta quá xa!
Trương Thiên Thiên nghĩ đến dáng vẻ hất hàm sai khiến của cô ta, phản kích: “Thẩm Chỉ Lan, cô nhanh chóng thu dọn đồ đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của chúng tôi.”
Thẩm Chỉ Lan bị nói đến mức mặt đỏ bừng.
Trương Thiên Thiên chỉ vào mấy cái thùng: “À…Hôm qua các người mang máy tính đến còn chưa có mở ra, hiện tại dọn đi cũng rất tiện. Tôi nói này, cô giày vò như thế một lúc, không ngại phiền à!”
Thẩm Chỉ Lan giận giữ nói: “Cô!”
Sắc mặt Thẩm Chỉ Lan dữ tợn, khóc lóc chạy ra ngoài.
Dương Tiêu ôm lấy máy tính, ánh mắt âm trầm nhìn thoáng qua Trương Thiên Thiên, sau đó đổi theo.
Trương Thiên Thiên bị anh ta nhìn, khiến cho cả người cô ấy đều cảm thấy lạnh, giống như bị rắn độc để mắt tới, làm cho cô ấy rất không thoải mái. Trương Thiên Thiên không có nghĩ nhiều, ngồi ở bên cạnh, cầm di động lên, nhắn cho Thẩm Vu Quy biết tin tức tốt này.
……………….
Dương Tiêu đuổi theo Thẩm Chỉ Lan đi ra ngoài, cô ta vừa đi vừa lau nước mắt, Dương Tiêu chạy tới trước mặt cô ta, lắp bắp nói: “Cậu, cậu, đừng khóc…”
Thẩm Chỉ Lan dừng bước, hai mắt đẫm lệ hung ác nhìn về phía anh ta, bỗng nhiên cô ta dùng túi xách đập vào người anh ta, gào lên: “Đều tại cậu! Là cậu hại tôi thảm bại! Nếu như không phải cậu, hiện tại tôi vẫn còn ở trong nhóm của Trần Tử Phàm.”
Dương Tiêu không có biện giải cho mình, cứ đứng đó mặc cho cô ta đánh, chờ đến khi cô ta mệt mỏi, lúc này anh ta mới lên tiếng: “Cậu yên tâm, tôi sẽ để cho cậu tham gia thi đấu.”
Thẩm Chỉ Lan khóc lóc nói: “Cậu có biện pháp gì? Hiện tại trừ khi là đám người Trần Tử Phàm chủ động rời khỏi, nếu không, căn bản không có cách nào!”
Cô ta nói xong câu này liền chạy đi!
Dương Tiêu nhìn theo bóng lưng cô ta, ánh mắt trở nên âm lãnh.
Chỉ Lan, chỉ cần cậu muốn, tôi nhất định sẽ lấy cho cậu!!
…………
Sau khi Thẩm Vu Quy ăn no xong, trên điện thoại liền có một tin nhắn mới.
Trương Thiên Thiên hưng phấn gửi tin nhắn trên wechat: “Từ Tâm, Trần Tử Phàm đã nghĩ ra được biện pháp tối ưu rồi!!! Ha ha! Chúng mình thắng! Cậu không biết đâu, mình học đại học mấy năm này, chưa từng thoải mái như thế!”
Thẩm Vu Quy nhíu mày.
Tối hôm qua, trước khi đi cô đã viết tờ giấy kia, bốn tên ngốc này, sáng nay mới thấy?
Cô trả lời: “Mình biết rồi.”
Trương Thiên Thiên: “Chỉ là biết rồi thôi sao? Sao cậu lại chỉ phản ứng lạnh nhạt như thế?”
Thẩm Vu Quy suy nghĩ: “Trời ạ! Mình quá vui! Các cậu thật tuyệt vời!”
Trương Thiên Thiên: “…”
Thẩm Vu Quy giương môi cười, cô biết họ sẽ thành công.
Cô đang dự định trả lời, lại nghe thấy đối diện có động tĩnh truyền tới.
Phí Nam Thành ăn sáng xong, cầm lấy khăn tay, ưu nhã lau miệng.
Dáng người cao lớn đứng lên, bước chân đi ra ngoài.
Thẩm Vu Quy vội vàng đi theo bên cạnh Phí Nam Thành, cười nịnh nọt: “Phí tiên sinh, buổi trưa chúng ta ăn cơm cùng nhau được không?”
Phí Nam Thành từ chối: “Không rảnh.”
Anh bỗng nhiên dừng bước, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng cô, ánh mắt thúy, trong đó lộ ra lạnh lẽo, khiến Thẩm Vu Quy thông minh ngậm miệng lại.
Lúc này Phí Nam Thành mới hài lòng, nhanh chân đi lên xe Bentley, trực tiếp rời đi.
Thẩm Vu Quy chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi của Phí Nam Thành, cô tức giận đá bay cục đá dưới chân: Phí Nam Thành, anh chảnh cái gì!Anh tốt nhất nên cầu nguyện, tuyệt đối đừng rơi vào tay tôi!
Hừ! Hãy đợi đấy!
Thẩm Chỉ Lan run rẩy, những vinh dự kia, cứ thế mà cách cô ta quá xa!
Trương Thiên Thiên nghĩ đến dáng vẻ hất hàm sai khiến của cô ta, phản kích: “Thẩm Chỉ Lan, cô nhanh chóng thu dọn đồ đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của chúng tôi.”
Thẩm Chỉ Lan bị nói đến mức mặt đỏ bừng.
Trương Thiên Thiên chỉ vào mấy cái thùng: “À…Hôm qua các người mang máy tính đến còn chưa có mở ra, hiện tại dọn đi cũng rất tiện. Tôi nói này, cô giày vò như thế một lúc, không ngại phiền à!”
Thẩm Chỉ Lan giận giữ nói: “Cô!”
Sắc mặt Thẩm Chỉ Lan dữ tợn, khóc lóc chạy ra ngoài.
Dương Tiêu ôm lấy máy tính, ánh mắt âm trầm nhìn thoáng qua Trương Thiên Thiên, sau đó đổi theo.
Trương Thiên Thiên bị anh ta nhìn, khiến cho cả người cô ấy đều cảm thấy lạnh, giống như bị rắn độc để mắt tới, làm cho cô ấy rất không thoải mái. Trương Thiên Thiên không có nghĩ nhiều, ngồi ở bên cạnh, cầm di động lên, nhắn cho Thẩm Vu Quy biết tin tức tốt này.
……………….
Dương Tiêu đuổi theo Thẩm Chỉ Lan đi ra ngoài, cô ta vừa đi vừa lau nước mắt, Dương Tiêu chạy tới trước mặt cô ta, lắp bắp nói: “Cậu, cậu, đừng khóc…”
Thẩm Chỉ Lan dừng bước, hai mắt đẫm lệ hung ác nhìn về phía anh ta, bỗng nhiên cô ta dùng túi xách đập vào người anh ta, gào lên: “Đều tại cậu! Là cậu hại tôi thảm bại! Nếu như không phải cậu, hiện tại tôi vẫn còn ở trong nhóm của Trần Tử Phàm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tiêu không có biện giải cho mình, cứ đứng đó mặc cho cô ta đánh, chờ đến khi cô ta mệt mỏi, lúc này anh ta mới lên tiếng: “Cậu yên tâm, tôi sẽ để cho cậu tham gia thi đấu.”
Thẩm Chỉ Lan khóc lóc nói: “Cậu có biện pháp gì? Hiện tại trừ khi là đám người Trần Tử Phàm chủ động rời khỏi, nếu không, căn bản không có cách nào!”
Cô ta nói xong câu này liền chạy đi!
Dương Tiêu nhìn theo bóng lưng cô ta, ánh mắt trở nên âm lãnh.
Chỉ Lan, chỉ cần cậu muốn, tôi nhất định sẽ lấy cho cậu!!
…………
Sau khi Thẩm Vu Quy ăn no xong, trên điện thoại liền có một tin nhắn mới.
Trương Thiên Thiên hưng phấn gửi tin nhắn trên wechat: “Từ Tâm, Trần Tử Phàm đã nghĩ ra được biện pháp tối ưu rồi!!! Ha ha! Chúng mình thắng! Cậu không biết đâu, mình học đại học mấy năm này, chưa từng thoải mái như thế!”
Thẩm Vu Quy nhíu mày.
Tối hôm qua, trước khi đi cô đã viết tờ giấy kia, bốn tên ngốc này, sáng nay mới thấy?
Cô trả lời: “Mình biết rồi.”
Trương Thiên Thiên: “Chỉ là biết rồi thôi sao? Sao cậu lại chỉ phản ứng lạnh nhạt như thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Vu Quy suy nghĩ: “Trời ạ! Mình quá vui! Các cậu thật tuyệt vời!”
Trương Thiên Thiên: “…”
Thẩm Vu Quy giương môi cười, cô biết họ sẽ thành công.
Cô đang dự định trả lời, lại nghe thấy đối diện có động tĩnh truyền tới.
Phí Nam Thành ăn sáng xong, cầm lấy khăn tay, ưu nhã lau miệng.
Dáng người cao lớn đứng lên, bước chân đi ra ngoài.
Thẩm Vu Quy vội vàng đi theo bên cạnh Phí Nam Thành, cười nịnh nọt: “Phí tiên sinh, buổi trưa chúng ta ăn cơm cùng nhau được không?”
Phí Nam Thành từ chối: “Không rảnh.”
Anh bỗng nhiên dừng bước, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng cô, ánh mắt thúy, trong đó lộ ra lạnh lẽo, khiến Thẩm Vu Quy thông minh ngậm miệng lại.
Lúc này Phí Nam Thành mới hài lòng, nhanh chân đi lên xe Bentley, trực tiếp rời đi.
Thẩm Vu Quy chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi của Phí Nam Thành, cô tức giận đá bay cục đá dưới chân: Phí Nam Thành, anh chảnh cái gì!Anh tốt nhất nên cầu nguyện, tuyệt đối đừng rơi vào tay tôi!
Hừ! Hãy đợi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro