Đối mặt
Hoa Liễm Ngọc
2024-08-11 22:29:27
//Cổ tiểu thư, có người muốn gặp cô.
Cổ Mộc Hàn buông chiếc cọ trên tay xuống, gần đây cô nhàn rỗi nên hay vẽ vời hoa lá.
- Người đến là ai?
//Là…là…
Cổ Mộc Hàn liếc nhìn cô giúp việc rồi đứng lên đi về phía phòng khách…thấy Cổ Mộc Anh ngồi lạnh lùng một góc, Cổ Mộc Hàn khựng lại, mắt cô chợt đượm buồn “người đó là ba ruột của cô, nhưng giờ lại phải đối diện với nhau như kẻ thù”.
Nghe có tiếng bước chân, Cổ Mộc Anh nâng mi mắt lên nhìn…trước mặt ông chính là cô con gái mà ông đã từng rất mực yêu thương. Thuở nhỏ cô hay nũng nịu với ông…nhưng kể từ khi vợ ông “Vân Linh” qua đời thì cô con gái này của ông lại luôn tránh né ông, đôi lúc ông còn vô tình bắt gặp cô nhìn ông bằng ánh mắt chất chứa muôn vàn oán hận.
Cổ Mộc Hàn cười khẩy “ông chủ Cổ, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
Cổ Mộc Anh cười lạnh “ông chủ Cổ?”
Cổ Mộc Hàn gật đầu!
‘Gọi rất hay!’
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt “nói đi…tìm tôi có việc gì?”
‘Mẹ tôi đâu?’
- Ông chủ Cổ là đang lo lắng cho mẹ mình hay sợ mất đi năm mươi phần trăm cổ phần vậy?
Cổ Mộc Anh tức giận quát lớn “đủ rồi Cổ Mộc Hàn, tao nhịn mày như thế là quá đủ rồi”.
- Không nhịn thì ông có thể làm gì được tôi?
‘Mày…’
Đôi mắt Cổ Mộc Hàn trở nên đỏ ngầu như quỷ dữ “sao?”
‘Mày là loài súc sinh’.
- Súc sinh thì sao?
‘Cổ Mộc Hàn, mày nghe cho rõ đây…tao sẽ không bao giờ để Cổ thị loạt vào tay kẻ khác, dù kẻ đó có là ai’.
- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt đây mà.
Cổ Mộc Anh tức giận đập bàn “rầm”
‘Mày đừng có quá quắc’.
- Tôi quá quắc sao? So với ông thì vẫn kém xa.
‘Mày nói vậy là sao?’
- Ông vẫn còn giả ngây ngô à?
Cổ Mộc Anh nhíu mày!
- Tôi nói cho ông biết…việc của ông làm, tôi đều biết cả.
‘Tao đã làm gì?’
- Năm xưa, mẹ tôi có đến mười lăm phần trăm cổ phần của Cổ thị. Chính ông đã âm mưu hại chết mẹ tôi và chiếm lấy số cổ phần đó, đúng không?
Cổ Mộc Anh chết lặng…“sao nó lại biết chuyện này”.
‘Nói bậy…tao không hề hại Linh nhi, mày đừng ngậm máu phun người’.
- Tôi ngậm máu phun người sao? Không hề, tôi không như ông…vừa xấu xa vừa tàn độc.
‘Mày…mày câm miệng!’
- Ông thẹn quá hoá giận sao?
Sắc mặt Cổ Mộc Anh biến đổi liên tục, hết xanh đến đỏ…“tao không làm gì mẹ mày cả, cô ấy qua đời là do bệnh nặng!”
Cổ Mộc Hàn cười khổ “Vậy sao?”
Cổ Mộc Hàn lại phiền não thở dài “Cổ Mộc Anh, tôi đã cho người tra ra được chuyện năm xưa và cái chết thương tâm của mẹ tôi”.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “mày đừng ăn nói hàm hồ!”
- Tôi nói đúng hay không thì ông tự biết. Chúng ta đã vạch rõ ranh giới, thì ông quan tâm làm gì đến việc tôi nói đúng hay không, kết cục cũng như nhau cả thôi. Giữa tôi và ông kẻ mất người còn, là điều không tránh khỏi.
Cổ Mộc Anh lạnh mặt “được…nếu mày đã nói như vậy thì tao không còn gì để nói, nhưng bà nội của mày tuổi đã xế chiều…đừng đưa bà ấy vào cuộc chiến này”.
- Ông nhượng lại số cổ phần đó thì bà nội tự khắc sẽ được bình an, chẳng lẽ mẹ của ông còn không quan trọng bằng năm mươi phần trăm cổ phần?
‘Cổ Mộc Hàn, mày có còn là con người không?’
- Là ông đã dạy cho tôi cách sống và cách sinh tồn.
Cổ Mộc Anh không nói gì thêm, ông thở dài rồi đứng lên rời đi, vừa ra khỏi cổng lớn Từ gia ông lê bước trên khắp vỉa hè. Lòng buồn phiền suy nghĩ về những chuyện xa xưa, thuở ấy ông đúng là có một mái ấm gia đình thực thụ “có người vợ rất mực yêu thương ông, có đứa con gái ngoan ngoãn và xinh đẹp như thiên sứ”. Nhưng rất tiếc vợ ông là người phụ nữ vô cùng thông minh, lại giàu tham vọng.
Nhớ đến hiện tại, con gái của ông cũng giống như người vợ quá cố của ông, Cổ Mộc Anh siết chặt tay “đúng là mẹ nào con nấy”.
………………
‘Già!’
Từ Diện Tư đút tay vào túi quần, mắt nhìn đăm đăm ra vườn sau “nói đi…”
‘Cổ Mộc Anh vừa đến gặp Cổ tiểu thư!’
Từ Diện Tư cười lạnh “có gặp Tiểu Hàn thì cũng chỉ vô ích thôi, chẳng ai có thể thay đổi được lập trường của cô ấy”.
‘Già làm gì tiếp theo?’
“Cứ cho người âm thầm bảo vệ Tiểu Hàn, thu thập chứng cứ về cái chết của mẹ Tiểu Hàn”.
‘Không phải đã nghi ngờ do Cổ Mộc Anh ra tay sát hại Vân Linh tiểu thư sao?’
“Nghi ngờ thì vẫn mãi là nghi ngờ, cái gì cũng vậy, nói phải có sách mách phải có chứng”.
‘Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây!’
Cổ Mộc Hàn buông chiếc cọ trên tay xuống, gần đây cô nhàn rỗi nên hay vẽ vời hoa lá.
- Người đến là ai?
//Là…là…
Cổ Mộc Hàn liếc nhìn cô giúp việc rồi đứng lên đi về phía phòng khách…thấy Cổ Mộc Anh ngồi lạnh lùng một góc, Cổ Mộc Hàn khựng lại, mắt cô chợt đượm buồn “người đó là ba ruột của cô, nhưng giờ lại phải đối diện với nhau như kẻ thù”.
Nghe có tiếng bước chân, Cổ Mộc Anh nâng mi mắt lên nhìn…trước mặt ông chính là cô con gái mà ông đã từng rất mực yêu thương. Thuở nhỏ cô hay nũng nịu với ông…nhưng kể từ khi vợ ông “Vân Linh” qua đời thì cô con gái này của ông lại luôn tránh né ông, đôi lúc ông còn vô tình bắt gặp cô nhìn ông bằng ánh mắt chất chứa muôn vàn oán hận.
Cổ Mộc Hàn cười khẩy “ông chủ Cổ, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
Cổ Mộc Anh cười lạnh “ông chủ Cổ?”
Cổ Mộc Hàn gật đầu!
‘Gọi rất hay!’
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt “nói đi…tìm tôi có việc gì?”
‘Mẹ tôi đâu?’
- Ông chủ Cổ là đang lo lắng cho mẹ mình hay sợ mất đi năm mươi phần trăm cổ phần vậy?
Cổ Mộc Anh tức giận quát lớn “đủ rồi Cổ Mộc Hàn, tao nhịn mày như thế là quá đủ rồi”.
- Không nhịn thì ông có thể làm gì được tôi?
‘Mày…’
Đôi mắt Cổ Mộc Hàn trở nên đỏ ngầu như quỷ dữ “sao?”
‘Mày là loài súc sinh’.
- Súc sinh thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Cổ Mộc Hàn, mày nghe cho rõ đây…tao sẽ không bao giờ để Cổ thị loạt vào tay kẻ khác, dù kẻ đó có là ai’.
- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt đây mà.
Cổ Mộc Anh tức giận đập bàn “rầm”
‘Mày đừng có quá quắc’.
- Tôi quá quắc sao? So với ông thì vẫn kém xa.
‘Mày nói vậy là sao?’
- Ông vẫn còn giả ngây ngô à?
Cổ Mộc Anh nhíu mày!
- Tôi nói cho ông biết…việc của ông làm, tôi đều biết cả.
‘Tao đã làm gì?’
- Năm xưa, mẹ tôi có đến mười lăm phần trăm cổ phần của Cổ thị. Chính ông đã âm mưu hại chết mẹ tôi và chiếm lấy số cổ phần đó, đúng không?
Cổ Mộc Anh chết lặng…“sao nó lại biết chuyện này”.
‘Nói bậy…tao không hề hại Linh nhi, mày đừng ngậm máu phun người’.
- Tôi ngậm máu phun người sao? Không hề, tôi không như ông…vừa xấu xa vừa tàn độc.
‘Mày…mày câm miệng!’
- Ông thẹn quá hoá giận sao?
Sắc mặt Cổ Mộc Anh biến đổi liên tục, hết xanh đến đỏ…“tao không làm gì mẹ mày cả, cô ấy qua đời là do bệnh nặng!”
Cổ Mộc Hàn cười khổ “Vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Mộc Hàn lại phiền não thở dài “Cổ Mộc Anh, tôi đã cho người tra ra được chuyện năm xưa và cái chết thương tâm của mẹ tôi”.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “mày đừng ăn nói hàm hồ!”
- Tôi nói đúng hay không thì ông tự biết. Chúng ta đã vạch rõ ranh giới, thì ông quan tâm làm gì đến việc tôi nói đúng hay không, kết cục cũng như nhau cả thôi. Giữa tôi và ông kẻ mất người còn, là điều không tránh khỏi.
Cổ Mộc Anh lạnh mặt “được…nếu mày đã nói như vậy thì tao không còn gì để nói, nhưng bà nội của mày tuổi đã xế chiều…đừng đưa bà ấy vào cuộc chiến này”.
- Ông nhượng lại số cổ phần đó thì bà nội tự khắc sẽ được bình an, chẳng lẽ mẹ của ông còn không quan trọng bằng năm mươi phần trăm cổ phần?
‘Cổ Mộc Hàn, mày có còn là con người không?’
- Là ông đã dạy cho tôi cách sống và cách sinh tồn.
Cổ Mộc Anh không nói gì thêm, ông thở dài rồi đứng lên rời đi, vừa ra khỏi cổng lớn Từ gia ông lê bước trên khắp vỉa hè. Lòng buồn phiền suy nghĩ về những chuyện xa xưa, thuở ấy ông đúng là có một mái ấm gia đình thực thụ “có người vợ rất mực yêu thương ông, có đứa con gái ngoan ngoãn và xinh đẹp như thiên sứ”. Nhưng rất tiếc vợ ông là người phụ nữ vô cùng thông minh, lại giàu tham vọng.
Nhớ đến hiện tại, con gái của ông cũng giống như người vợ quá cố của ông, Cổ Mộc Anh siết chặt tay “đúng là mẹ nào con nấy”.
………………
‘Già!’
Từ Diện Tư đút tay vào túi quần, mắt nhìn đăm đăm ra vườn sau “nói đi…”
‘Cổ Mộc Anh vừa đến gặp Cổ tiểu thư!’
Từ Diện Tư cười lạnh “có gặp Tiểu Hàn thì cũng chỉ vô ích thôi, chẳng ai có thể thay đổi được lập trường của cô ấy”.
‘Già làm gì tiếp theo?’
“Cứ cho người âm thầm bảo vệ Tiểu Hàn, thu thập chứng cứ về cái chết của mẹ Tiểu Hàn”.
‘Không phải đã nghi ngờ do Cổ Mộc Anh ra tay sát hại Vân Linh tiểu thư sao?’
“Nghi ngờ thì vẫn mãi là nghi ngờ, cái gì cũng vậy, nói phải có sách mách phải có chứng”.
‘Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây!’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro