Từ Diện Tư bị h...
Hoa Liễm Ngọc
2024-08-11 22:29:27
Reng…
“Alo!”
‘Báo cáo với già, lão hồ ly Cổ Mộc Anh đã được đưa đến nơi của Hà Kính Phong!’
Từ Diện Tư cười lạnh “các người làm tốt lắm”
‘Xử lý ông ta thế nào đây già?’
“Cậu thấy nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy. Càng mạnh tay càng tốt, xem như cho ông ta một bài học xương máu. Chỉ cần giữ lại chút hơi tàn cho ông ta là được rồi!”
‘Tôi biết rồi!’
Từ Diện Tư không nói gì thêm, chỉ chậm rãi tắt máy “Cổ Mộc Anh, ông thật sự rất may mắn khi rơi vào tay tôi. Ai cho phép ông dám đụng đến Tiểu Hàn của tôi”.
…………………
*Anh Tư Tư, ăn cơm thôi anh.
Thấy Cổ Mộc Hàn ngồi trước bàn ăn với tư thế lười biếng, tay chống cằm. Anh khẽ cười rồi bước đến ngồi đối diện với cô.
*Anh Tư Tư, hôm nay em nấu toàn những món anh thích.
“Ừm…cảm ơn em nhiều lắm Thiên Thiên, em thật có lòng. Vất vả cho em rồi!”
Giả Thiên Thiên cười tươi như hoa “chỉ cần anh thích là được, em không ngại vất vả đâu”.
Giả Thiên Thiên nhanh tay gắp thức ăn cho vào chén Từ Diện Tư “anh Tư Tư, anh ăn thử món thịt ba chỉ xào cải mặn này xem có vừa miệng không!”
Từ Diện Tư đón nhận thức ăn được Giả Thiên Thiên gắp. Ngày thường anh vô cùng ghét những động tác này, nhưng hôm nay anh vì muốn trêu tức Cổ Mộc Hàn mà không ngần ngại để người khác gắp thức ăn vào chén mình.
*Tư Tư, anh ăn nhiều vào nhé!
“Em cũng ăn đi!”
Từ Diện Tư cũng nhiệt tình gắp thức ăn cho vào chén Giả Thiên Thiên.
Cả hai ngọt ngào như đôi tình nhân mới yêu.
Giả Thiên Thiên cười lạnh trong lòng “Cổ Mộc Hàn thì đã sao, con đường đi đến trái tim của người đàn ông là trước tiên phải đi qua dạ dày. Điều này thì Cổ Mộc Hàn cô mãi mãi sẽ không sánh kịp với tôi đâu”.
Từ Diện Tư liếc nhìn Cổ Mộc Hàn nhưng thấy cô không hề có chút phản ứng dư thừa nào. Anh nheo mắt “nhóc con này…em thật sự không để tâm”.
Cổ Mộc Hàn không quan tâm đến việc hai con người đáng ghét kia đang làm trò quái gì. Cô cố gắng ăn lấy ăn để…
Rất nhanh thì toàn bộ số thức ăn trên bàn đã bị Cổ Mộc Hàn đánh bay.
Đạt được mục đích của mình, Cổ Mộc Hàn đứng tên tiêu sái rời đi…
- Hừ…Bổn tiểu thư ta ăn sạch thức ăn, để xem hai người lấy gì để thể hiện tình cảm.
Không những Từ Diện Tư mà ngay cả Giả Thiên Thiên cũng kinh ngạc khi trên bàn chỉ còn lại chén và đĩa.
Giả Thiên Thiên sống cùng Cổ Mộc Hàn ngần ấy năm nhưng chưa bao giờ thấy Cổ Mộc Hàn ăn nhiều đến như vậy, thậm chí còn không thèm động đũa đến thức ăn do chính tay cô nấu.
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cổ Mộc Hàn “nhóc con này, bụng to như vậy từ bao giờ đấy!’’
*Để em nấu chút gì cho anh ăn.
“Không cần đâu!”
*Nhưng anh đã ăn gì đâu.
“Tôi không thấy đói”.
*Ơ…nhưng mà…
Giả Thiên Thiên quan sát sắc mặt Từ Diện Tư, thấy anh trở nên lạnh lùng thì không dám lên tiếng.
*Anh ấy sao vậy chứ? Cứ như biến thành một con người hoàn toàn khác.
…………………
Thấy Cổ Mộc Hàn chốt cửa, Từ Diện Tư đi thẳng đến thư phòng.
“Tiểu Hàn, cuối cùng thì trong hồ lô của em đang bán thuốc gì vậy chứ!”
……………………
- Từ Diện Tư đáng ghét, để xem…em không xử anh đẹp thì không là Cổ Mộc Hàn.
………………………
- Dì Thiên Thiên!
Thấy Cổ Mộc Hàn đang bước vào khu bếp, Giả Thiên Thiên cười hiền hoà “tìm dì có việc gì không Hàn Hàn?”
- Anh Tư Tư nhờ con pha cho anh ấy tách trà, nhưng giờ con còn có việc bận phải đi ra ngoài. Dì giúp con pha trà cho anh ấy có được không?
Giả Thiên Thiên cười toe toét “được…được, con bận việc bên ngoài thì cứ đi đi…dì sẽ giúp con pha trà”.
- Cảm ơn dì!
*Không có gì đâu Hàn Hàn.
Giả Thiên Thiên vô cùng vui vẻ, cô luôn tìm cách tiếp cận Từ Diện Tư mà rất khó khăn. Mấy khi có được cơ hội tốt thế này, ngu gì mà để vuột khỏi tầm tay.
Nhìn thấu được tâm tư của Giả Thiên Thiên, Cổ Mộc Hàn cười lạnh “cứ đắc ý đi nhé Giả Thiên Thiên!”
*Kìa Hàn Hàn, không phải là con vừa mới bảo bận việc sao?
- Vậy dì có biết anh Tư Tư thích uống loại trà nào không?
*Anh ấy thích uống trà long tỉnh.
- Đó là trước đây, còn bây giờ anh ấy lại thích uống trà phố nhĩ.
*Thật vậy sao? Nhưng anh ấy là một người không thích thay đổi. Sao lại thay đổi sở thích vậy chứ?!
- Tin hay không thì tuỳ dì. Con về phòng thay đồ đây.
*Từ gia lại không có trà phố nhĩ.
- Có túi trà con mới mua hôm qua, dì cầm lấy mà pha cho anh ấy.
*Dì cảm ơn Hàn Hàn.
- Thôi con phải tranh thủ đây ạ!
…………………
Cốc…cốc…
“Vào đi!”
*Anh Tư Tư.
Nhìn Giả Thiên Thiên yểu điệu bước vào, trên tay bưng khay trà. Từ Diện Tư nhíu mày, lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy Giả Thiên Thiên trang điểm lộng lẫy như vậy. Thật sự mà nói thì Giả Thiên Thiên vô cùng xinh đẹp, lại rất quyến rũ.
*Anh Tư Tư, em có pha tách trà…anh uống đi.
“Để đó đi, chút nữa tôi uống”.
Giả Thiên Thiên đặt khay trà lên bàn nhưng không muốn rời đi.
“Cô còn có chuyện gì sao?”
*Dạ…
“Còn không nhanh đi ra ngoài”
Giả Thiên Thiên tức tưởi khóc “anh Tư Tư, anh thật sự hững hờ đến như vậy sao? Một cái nhìn cũng khiến cho anh cảm thấy khó khăn sao?”
“Hoá ra, cô trang điểm xinh đẹp là để cho tôi nhìn à?”
Giả Thiên Thiên chột dạ “em…”
“Ra ngoài!”
Giả Thiên Thiên ôm mặt khóc rồi chạy ra ngoài!
“A…a…a…”
Nghe tiếng thét hãi hùng của Từ Diện Tư phát ra từ thư phòng, Cổ Mộc Hàn cười khúc khích “hề hề…Từ Diện Tư, anh đáng đời lắm!”
“Giả Thiên Thiên, cô đã pha thứ gì cho tôi uống vậy?”
“Alo!”
‘Báo cáo với già, lão hồ ly Cổ Mộc Anh đã được đưa đến nơi của Hà Kính Phong!’
Từ Diện Tư cười lạnh “các người làm tốt lắm”
‘Xử lý ông ta thế nào đây già?’
“Cậu thấy nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy. Càng mạnh tay càng tốt, xem như cho ông ta một bài học xương máu. Chỉ cần giữ lại chút hơi tàn cho ông ta là được rồi!”
‘Tôi biết rồi!’
Từ Diện Tư không nói gì thêm, chỉ chậm rãi tắt máy “Cổ Mộc Anh, ông thật sự rất may mắn khi rơi vào tay tôi. Ai cho phép ông dám đụng đến Tiểu Hàn của tôi”.
…………………
*Anh Tư Tư, ăn cơm thôi anh.
Thấy Cổ Mộc Hàn ngồi trước bàn ăn với tư thế lười biếng, tay chống cằm. Anh khẽ cười rồi bước đến ngồi đối diện với cô.
*Anh Tư Tư, hôm nay em nấu toàn những món anh thích.
“Ừm…cảm ơn em nhiều lắm Thiên Thiên, em thật có lòng. Vất vả cho em rồi!”
Giả Thiên Thiên cười tươi như hoa “chỉ cần anh thích là được, em không ngại vất vả đâu”.
Giả Thiên Thiên nhanh tay gắp thức ăn cho vào chén Từ Diện Tư “anh Tư Tư, anh ăn thử món thịt ba chỉ xào cải mặn này xem có vừa miệng không!”
Từ Diện Tư đón nhận thức ăn được Giả Thiên Thiên gắp. Ngày thường anh vô cùng ghét những động tác này, nhưng hôm nay anh vì muốn trêu tức Cổ Mộc Hàn mà không ngần ngại để người khác gắp thức ăn vào chén mình.
*Tư Tư, anh ăn nhiều vào nhé!
“Em cũng ăn đi!”
Từ Diện Tư cũng nhiệt tình gắp thức ăn cho vào chén Giả Thiên Thiên.
Cả hai ngọt ngào như đôi tình nhân mới yêu.
Giả Thiên Thiên cười lạnh trong lòng “Cổ Mộc Hàn thì đã sao, con đường đi đến trái tim của người đàn ông là trước tiên phải đi qua dạ dày. Điều này thì Cổ Mộc Hàn cô mãi mãi sẽ không sánh kịp với tôi đâu”.
Từ Diện Tư liếc nhìn Cổ Mộc Hàn nhưng thấy cô không hề có chút phản ứng dư thừa nào. Anh nheo mắt “nhóc con này…em thật sự không để tâm”.
Cổ Mộc Hàn không quan tâm đến việc hai con người đáng ghét kia đang làm trò quái gì. Cô cố gắng ăn lấy ăn để…
Rất nhanh thì toàn bộ số thức ăn trên bàn đã bị Cổ Mộc Hàn đánh bay.
Đạt được mục đích của mình, Cổ Mộc Hàn đứng tên tiêu sái rời đi…
- Hừ…Bổn tiểu thư ta ăn sạch thức ăn, để xem hai người lấy gì để thể hiện tình cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không những Từ Diện Tư mà ngay cả Giả Thiên Thiên cũng kinh ngạc khi trên bàn chỉ còn lại chén và đĩa.
Giả Thiên Thiên sống cùng Cổ Mộc Hàn ngần ấy năm nhưng chưa bao giờ thấy Cổ Mộc Hàn ăn nhiều đến như vậy, thậm chí còn không thèm động đũa đến thức ăn do chính tay cô nấu.
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cổ Mộc Hàn “nhóc con này, bụng to như vậy từ bao giờ đấy!’’
*Để em nấu chút gì cho anh ăn.
“Không cần đâu!”
*Nhưng anh đã ăn gì đâu.
“Tôi không thấy đói”.
*Ơ…nhưng mà…
Giả Thiên Thiên quan sát sắc mặt Từ Diện Tư, thấy anh trở nên lạnh lùng thì không dám lên tiếng.
*Anh ấy sao vậy chứ? Cứ như biến thành một con người hoàn toàn khác.
…………………
Thấy Cổ Mộc Hàn chốt cửa, Từ Diện Tư đi thẳng đến thư phòng.
“Tiểu Hàn, cuối cùng thì trong hồ lô của em đang bán thuốc gì vậy chứ!”
……………………
- Từ Diện Tư đáng ghét, để xem…em không xử anh đẹp thì không là Cổ Mộc Hàn.
………………………
- Dì Thiên Thiên!
Thấy Cổ Mộc Hàn đang bước vào khu bếp, Giả Thiên Thiên cười hiền hoà “tìm dì có việc gì không Hàn Hàn?”
- Anh Tư Tư nhờ con pha cho anh ấy tách trà, nhưng giờ con còn có việc bận phải đi ra ngoài. Dì giúp con pha trà cho anh ấy có được không?
Giả Thiên Thiên cười toe toét “được…được, con bận việc bên ngoài thì cứ đi đi…dì sẽ giúp con pha trà”.
- Cảm ơn dì!
*Không có gì đâu Hàn Hàn.
Giả Thiên Thiên vô cùng vui vẻ, cô luôn tìm cách tiếp cận Từ Diện Tư mà rất khó khăn. Mấy khi có được cơ hội tốt thế này, ngu gì mà để vuột khỏi tầm tay.
Nhìn thấu được tâm tư của Giả Thiên Thiên, Cổ Mộc Hàn cười lạnh “cứ đắc ý đi nhé Giả Thiên Thiên!”
*Kìa Hàn Hàn, không phải là con vừa mới bảo bận việc sao?
- Vậy dì có biết anh Tư Tư thích uống loại trà nào không?
*Anh ấy thích uống trà long tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đó là trước đây, còn bây giờ anh ấy lại thích uống trà phố nhĩ.
*Thật vậy sao? Nhưng anh ấy là một người không thích thay đổi. Sao lại thay đổi sở thích vậy chứ?!
- Tin hay không thì tuỳ dì. Con về phòng thay đồ đây.
*Từ gia lại không có trà phố nhĩ.
- Có túi trà con mới mua hôm qua, dì cầm lấy mà pha cho anh ấy.
*Dì cảm ơn Hàn Hàn.
- Thôi con phải tranh thủ đây ạ!
…………………
Cốc…cốc…
“Vào đi!”
*Anh Tư Tư.
Nhìn Giả Thiên Thiên yểu điệu bước vào, trên tay bưng khay trà. Từ Diện Tư nhíu mày, lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy Giả Thiên Thiên trang điểm lộng lẫy như vậy. Thật sự mà nói thì Giả Thiên Thiên vô cùng xinh đẹp, lại rất quyến rũ.
*Anh Tư Tư, em có pha tách trà…anh uống đi.
“Để đó đi, chút nữa tôi uống”.
Giả Thiên Thiên đặt khay trà lên bàn nhưng không muốn rời đi.
“Cô còn có chuyện gì sao?”
*Dạ…
“Còn không nhanh đi ra ngoài”
Giả Thiên Thiên tức tưởi khóc “anh Tư Tư, anh thật sự hững hờ đến như vậy sao? Một cái nhìn cũng khiến cho anh cảm thấy khó khăn sao?”
“Hoá ra, cô trang điểm xinh đẹp là để cho tôi nhìn à?”
Giả Thiên Thiên chột dạ “em…”
“Ra ngoài!”
Giả Thiên Thiên ôm mặt khóc rồi chạy ra ngoài!
“A…a…a…”
Nghe tiếng thét hãi hùng của Từ Diện Tư phát ra từ thư phòng, Cổ Mộc Hàn cười khúc khích “hề hề…Từ Diện Tư, anh đáng đời lắm!”
“Giả Thiên Thiên, cô đã pha thứ gì cho tôi uống vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro