Từ Diện Tư giở...
Hoa Liễm Ngọc
2024-08-11 22:29:27
Giả Thiên Thiên nóng lòng đợi Từ Diện Tư về, cô muốn anh đưa cô đi thử áo cưới, lịch chụp ảnh cưới đã có. Thấy Từ Diện Tư vừa trở về thì vui mừng chạy đến ôm lấy anh.
*Anh Tư Tư!
Từ Diện Tư vẫn lạnh lùng không có phản ứng gì.
*Chúng ta cùng đi thử áo cưới thôi anh.
Giả Thiên Thiên nắm lấy bàn tay Từ Diện Tư “anh Tư Tư!”
“Thiên Thiên, anh muốn dời hôn lễ lại. Thời gian này anh thật sự rất bận”.
Giả Thiên Thiên nhíu mày “không được!”
“Sao vậy?”
*Ngày hôn lễ đã được định, sao có thể dời lại được.
“Có gì mà không được!”
*Anh Tư Tư, em không muốn trở thành trò cười cho cả thiên hạ này.
“Chỉ là dời lại một khoảng thời gian thôi mà. Có gì mà lại thành trò cười”.
Giả Thiên Thiên uất ức khóc nức nở “đây là cách mà anh yêu em sao?”
“Yêu sao?”
Giả Thiên Thiên ngỡ ngàng nhìn Từ Diện Tư “anh sao vậy?”
“Không sao!”
Từ Diện Tư quay lưng đi về phía nhà xe…
*Tư Tư, anh vẫn chưa ăn cơm mà, anh lại muốn đi đâu?
“Từ thị!”
Giả Thiên Thiên vô cùng tức giận “trước giờ anh ấy luôn cứ lạnh nhạt với mình, trong ba năm qua nếu như mình không tự nguyện dính lấy anh ấy thì có thể anh ấy vẫn chưa thèm để mắt đến mình.
…………………
Giữa căn phòng làm việc rộng lớn, chỉ trang trí một màu đen. Nó như thể hiện cho quyền lực của anh, nó lại vừa nói lên sự cô đơn buồn tẻ của anh, ba năm qua anh thật sự không hề cười…dù không nhớ được đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ nhưng trong anh cứ như mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
‘Già…sao vẫn chưa về?’
“Cổ Mộc Anh là ai?”
Hàn Du kinh ngạc nhìn Từ Diện Tư “sao…sao tự dưng già lại hỏi đến ông ấy? Già đã nhớ lại chuyện gì rồi sao?”
Từ Diện Tư lắc đầu “không có!”
Hàn Du thất vọng thở dài “đã ba năm rồi mà già vẫn chưa hồi phục được chút ký ức nào. Chẳng lẽ là già đã vĩnh viễn mất đi trí nhớ!”
“Sao không trả lời tôi”
Hàn Du ngẩn người “già đã hỏi gì?”
“Cổ Mộc Anh là ai?”
‘Ông ta là chủ tịch của Cổ thị trước đây, già quên rồi sao?’
Từ Diện Tư nhíu mày “thế Cổ thị bây giờ?”
Hàn Du mỉm cười “bây giờ đã không còn Cổ thị nữa!”
“Tại sao? Tôi có nghe mọi người đề cập đến Cổ thị, cũng rất có tiếng tăm”.
‘Cổ tiểu thư đã thừa kế Cổ thị và cả Vân thị, để tiện cho việc vận hành thì Cổ tiểu thư đã cho sáp nhập cả hai lại thành một và lấy tên là Tập Đoàn Vân Linh’.
Từ Diện Tư kinh ngạc “thế Cổ tiểu thư gì đó bao nhiêu tuổi mà lại thừa kế cả hai tập đoàn lớn như vậy?”
Nhắc đến Cổ Mộc Hàn thì lòng Hàn Du thán phục vô bờ, khuôn mặt anh liền nở nụ cười rạng rỡ “Cổ tiểu thư vẫn còn rất trẻ, năm nay là năm cuối của đại học”.
“Cậu về trước đi, tôi còn một số vấn đề cần phải được giải quyết sớm”.
‘Vậy già có cần tôi giúp không?’
“Không cần!”
Hàn Du vừa rời đi…
Từ Diện Tư mở laptop ra và tìm thông tin về Cổ tiểu thư. Anh tìm một lúc nhưng lại không hề có thông tin gì nhiều, chỉ có một vài tấm hình của cô, tiểu sử cũng không ghi chép gì nhiều…chỉ có họ tên và tuổi tác.
“Hừ…đúng là khá kín tiếng!”
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh rồi nhíu chặt mày “người này sao nhìn rất quen, mình đã từng gặp rồi sao?”
Từ Diện Tư phải ngồi vắt óc để suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra…“thật ra thì Cổ Mộc Hàn là ai? Sao mình lại có cảm giác như người này rất quen?”
………………
Reng…
Hàn Du nhanh tay bấm nghe máy “alô…già gọi tôi có gì không?”
“Cổ Mộc Hàn là ai?”
Hàn Du kinh ngạc “chuyện gì vậy chứ?”
“Alo…cậu có nghe máy không?”
‘Ờ…m…tôi, tôi vẫn đang nghe máy mà!’
“Cổ Mộc Hàn là ai?”
‘Thì Cổ Mộc Hàn là người vận hành Tập đoàn Vân Linh’.
“Cô ta sống ở đâu?”
‘Ờ…Cổ tiểu thư là một người phụ nữ vô cùng giàu có, tung tăng khắp nơi…khi ở Thủ Đô, lúc ở Bạch Thành, có khi lại ra ngoài, hành tung cô ấy luôn vô sinh’’.
“Vậy hiện tại thì cô ta đang ở đâu?”
‘Làm sao mà tôi biết được chứ!’
“Cho cậu năm phút để tra ra cô ta đang ở đâu!”
Tút…
Hàn Du há hốc mồm sau tiếng tút “gì vậy chứ?”
*Anh Tư Tư!
Từ Diện Tư vẫn lạnh lùng không có phản ứng gì.
*Chúng ta cùng đi thử áo cưới thôi anh.
Giả Thiên Thiên nắm lấy bàn tay Từ Diện Tư “anh Tư Tư!”
“Thiên Thiên, anh muốn dời hôn lễ lại. Thời gian này anh thật sự rất bận”.
Giả Thiên Thiên nhíu mày “không được!”
“Sao vậy?”
*Ngày hôn lễ đã được định, sao có thể dời lại được.
“Có gì mà không được!”
*Anh Tư Tư, em không muốn trở thành trò cười cho cả thiên hạ này.
“Chỉ là dời lại một khoảng thời gian thôi mà. Có gì mà lại thành trò cười”.
Giả Thiên Thiên uất ức khóc nức nở “đây là cách mà anh yêu em sao?”
“Yêu sao?”
Giả Thiên Thiên ngỡ ngàng nhìn Từ Diện Tư “anh sao vậy?”
“Không sao!”
Từ Diện Tư quay lưng đi về phía nhà xe…
*Tư Tư, anh vẫn chưa ăn cơm mà, anh lại muốn đi đâu?
“Từ thị!”
Giả Thiên Thiên vô cùng tức giận “trước giờ anh ấy luôn cứ lạnh nhạt với mình, trong ba năm qua nếu như mình không tự nguyện dính lấy anh ấy thì có thể anh ấy vẫn chưa thèm để mắt đến mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…………………
Giữa căn phòng làm việc rộng lớn, chỉ trang trí một màu đen. Nó như thể hiện cho quyền lực của anh, nó lại vừa nói lên sự cô đơn buồn tẻ của anh, ba năm qua anh thật sự không hề cười…dù không nhớ được đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ nhưng trong anh cứ như mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
‘Già…sao vẫn chưa về?’
“Cổ Mộc Anh là ai?”
Hàn Du kinh ngạc nhìn Từ Diện Tư “sao…sao tự dưng già lại hỏi đến ông ấy? Già đã nhớ lại chuyện gì rồi sao?”
Từ Diện Tư lắc đầu “không có!”
Hàn Du thất vọng thở dài “đã ba năm rồi mà già vẫn chưa hồi phục được chút ký ức nào. Chẳng lẽ là già đã vĩnh viễn mất đi trí nhớ!”
“Sao không trả lời tôi”
Hàn Du ngẩn người “già đã hỏi gì?”
“Cổ Mộc Anh là ai?”
‘Ông ta là chủ tịch của Cổ thị trước đây, già quên rồi sao?’
Từ Diện Tư nhíu mày “thế Cổ thị bây giờ?”
Hàn Du mỉm cười “bây giờ đã không còn Cổ thị nữa!”
“Tại sao? Tôi có nghe mọi người đề cập đến Cổ thị, cũng rất có tiếng tăm”.
‘Cổ tiểu thư đã thừa kế Cổ thị và cả Vân thị, để tiện cho việc vận hành thì Cổ tiểu thư đã cho sáp nhập cả hai lại thành một và lấy tên là Tập Đoàn Vân Linh’.
Từ Diện Tư kinh ngạc “thế Cổ tiểu thư gì đó bao nhiêu tuổi mà lại thừa kế cả hai tập đoàn lớn như vậy?”
Nhắc đến Cổ Mộc Hàn thì lòng Hàn Du thán phục vô bờ, khuôn mặt anh liền nở nụ cười rạng rỡ “Cổ tiểu thư vẫn còn rất trẻ, năm nay là năm cuối của đại học”.
“Cậu về trước đi, tôi còn một số vấn đề cần phải được giải quyết sớm”.
‘Vậy già có cần tôi giúp không?’
“Không cần!”
Hàn Du vừa rời đi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Diện Tư mở laptop ra và tìm thông tin về Cổ tiểu thư. Anh tìm một lúc nhưng lại không hề có thông tin gì nhiều, chỉ có một vài tấm hình của cô, tiểu sử cũng không ghi chép gì nhiều…chỉ có họ tên và tuổi tác.
“Hừ…đúng là khá kín tiếng!”
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh rồi nhíu chặt mày “người này sao nhìn rất quen, mình đã từng gặp rồi sao?”
Từ Diện Tư phải ngồi vắt óc để suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra…“thật ra thì Cổ Mộc Hàn là ai? Sao mình lại có cảm giác như người này rất quen?”
………………
Reng…
Hàn Du nhanh tay bấm nghe máy “alô…già gọi tôi có gì không?”
“Cổ Mộc Hàn là ai?”
Hàn Du kinh ngạc “chuyện gì vậy chứ?”
“Alo…cậu có nghe máy không?”
‘Ờ…m…tôi, tôi vẫn đang nghe máy mà!’
“Cổ Mộc Hàn là ai?”
‘Thì Cổ Mộc Hàn là người vận hành Tập đoàn Vân Linh’.
“Cô ta sống ở đâu?”
‘Ờ…Cổ tiểu thư là một người phụ nữ vô cùng giàu có, tung tăng khắp nơi…khi ở Thủ Đô, lúc ở Bạch Thành, có khi lại ra ngoài, hành tung cô ấy luôn vô sinh’’.
“Vậy hiện tại thì cô ta đang ở đâu?”
‘Làm sao mà tôi biết được chứ!’
“Cho cậu năm phút để tra ra cô ta đang ở đâu!”
Tút…
Hàn Du há hốc mồm sau tiếng tút “gì vậy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro