Người Tình Hai Mặt Của Tướng Quân Sát Thần
Chương 23
Trương Đại Cát
2024-07-17 14:08:59
Một giấc mộng dài, Dư Dục chỉ cảm thấy tim mình sắp bị khoét rỗng.
Y nghĩ tuy kiếp trước mình chết thảm nhưng cũng chỉ có thể trách số mệnh trắc trở.
Chưa kịp thưởng thức rượu gạo năm sau, cũng chưa kịp tỏ tình với người trong lòng, chết quá uất ức.
Nhưng cuối cùng vẫn thấy may mắn.
May mà y chưa thổ lộ lòng mình, ít nhất Hoa Hiểu Tư vẫn có thể vững vàng làm đại tướng quân của hắn.
Mất đi một huynh đệ đúng là rất đau lòng. Nhưng mọi thứ đều sẽ phai nhạt, có lẽ qua một thời gian nữa Hoa Hiểu Tư sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình.
Ai cho hắn đi cầu hôn!
Ai cho hắn xem sợi dây cột tóc rách rưới kia như bảo bối, ngày đêm đeo trên người!
Ai cho hắn trước khi chết không gọi mẹ không kêu đau mà lại gọi một tiếng Ngư Ngư!
Dư Dục tức run người, run đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt, lau mãi không hết.
"Nửa đêm rồi còn gì, ngươi chui chuồng chó đấy à? Còn chạy vào phòng ta nữa."
Dư Dục mở miệng mắng người, mắng một hồi lại mệt nhoài, chỉ có thể dựa vào hắn lầm bầm.
Hoa Hiểu Tư ôm chặt y, còn đang cưỡng từ đoạt lý.
"Chúng ta hẹn hò lén lút nên không thể để ai thấy, chỉ có giờ này ta mới được gặp riêng ngươi thôi."
"Ai mà thèm......"
Dư Dục mắng thì mắng nhưng tay không hề buông lỏng, lúc nãy cả người y lạnh toát nên giờ chỉ muốn rúc vào Hoa Hiểu Tư ủ ấm.
"Ta thèm, thèm cực kỳ."
Hoa Hiểu Tư trả lời lưu manh nhưng lại cẩn thận xoa từng đốt ngón tay y.
"Ta biết ngươi là Nhị công tử phủ Thượng thư, vai mang gánh nặng nên cũng không mong ngươi cho ta danh phận gì. Nhưng ngươi phải nhớ đời này ta chỉ muốn ngươi ở mãi bên ta thôi."
Nghe vậy trong lòng Dư Dục chua xót, duỗi ngón tay chọc ngực hắn.
"Ngươi còn bắt chước người ta làm thiếp nữa à? Có thiếp nào vạm vỡ cường tráng như ngươi không."
Hoa Hiểu Tư đúng là lưu manh, người ta chỉ mới sờ nhẹ mà hắn dứt khoát cởi vạt áo trước ra, nằng nặc bắt người ta vuốt mấy cái.
"Nhạc phụ đại nhân đã cho ngươi theo ta rồi, sờ nhiều một chút kẻo thiệt thòi."
Dư Dục dở khóc dở cười, muốn mắng người nhưng lại vô thức sờ đến vết sẹo trên ngực đối phương.
Dư Dục nhớ rõ vị trí này.
Đó là vết sẹo do mũi tên trí mạng nhất đâm xuyên qua tim để lại.
Y nghĩ tuy kiếp trước mình chết thảm nhưng cũng chỉ có thể trách số mệnh trắc trở.
Chưa kịp thưởng thức rượu gạo năm sau, cũng chưa kịp tỏ tình với người trong lòng, chết quá uất ức.
Nhưng cuối cùng vẫn thấy may mắn.
May mà y chưa thổ lộ lòng mình, ít nhất Hoa Hiểu Tư vẫn có thể vững vàng làm đại tướng quân của hắn.
Mất đi một huynh đệ đúng là rất đau lòng. Nhưng mọi thứ đều sẽ phai nhạt, có lẽ qua một thời gian nữa Hoa Hiểu Tư sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình.
Ai cho hắn đi cầu hôn!
Ai cho hắn xem sợi dây cột tóc rách rưới kia như bảo bối, ngày đêm đeo trên người!
Ai cho hắn trước khi chết không gọi mẹ không kêu đau mà lại gọi một tiếng Ngư Ngư!
Dư Dục tức run người, run đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt, lau mãi không hết.
"Nửa đêm rồi còn gì, ngươi chui chuồng chó đấy à? Còn chạy vào phòng ta nữa."
Dư Dục mở miệng mắng người, mắng một hồi lại mệt nhoài, chỉ có thể dựa vào hắn lầm bầm.
Hoa Hiểu Tư ôm chặt y, còn đang cưỡng từ đoạt lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chúng ta hẹn hò lén lút nên không thể để ai thấy, chỉ có giờ này ta mới được gặp riêng ngươi thôi."
"Ai mà thèm......"
Dư Dục mắng thì mắng nhưng tay không hề buông lỏng, lúc nãy cả người y lạnh toát nên giờ chỉ muốn rúc vào Hoa Hiểu Tư ủ ấm.
"Ta thèm, thèm cực kỳ."
Hoa Hiểu Tư trả lời lưu manh nhưng lại cẩn thận xoa từng đốt ngón tay y.
"Ta biết ngươi là Nhị công tử phủ Thượng thư, vai mang gánh nặng nên cũng không mong ngươi cho ta danh phận gì. Nhưng ngươi phải nhớ đời này ta chỉ muốn ngươi ở mãi bên ta thôi."
Nghe vậy trong lòng Dư Dục chua xót, duỗi ngón tay chọc ngực hắn.
"Ngươi còn bắt chước người ta làm thiếp nữa à? Có thiếp nào vạm vỡ cường tráng như ngươi không."
Hoa Hiểu Tư đúng là lưu manh, người ta chỉ mới sờ nhẹ mà hắn dứt khoát cởi vạt áo trước ra, nằng nặc bắt người ta vuốt mấy cái.
"Nhạc phụ đại nhân đã cho ngươi theo ta rồi, sờ nhiều một chút kẻo thiệt thòi."
Dư Dục dở khóc dở cười, muốn mắng người nhưng lại vô thức sờ đến vết sẹo trên ngực đối phương.
Dư Dục nhớ rõ vị trí này.
Đó là vết sẹo do mũi tên trí mạng nhất đâm xuyên qua tim để lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro