Người Tình Hai Mặt Của Tướng Quân Sát Thần
Chương 5
Trương Đại Cát
2024-07-17 14:08:59
Đoạn đường này gập ghềnh hơn một tháng.
Chất độc còn sót lại trong người Hoa Hiểu Tư đã được trừ sạch nên không cần trị liệu nữa.
May thật, nếu không Dư Dục biết đi đâu tìm người tình câm cho hắn đây.
Quả nhiên lời nam nhân nói không đáng tin chút nào, chẳng phải lần trước còn hứa hẹn bên nhau cả đời sao?
Lâu nay không nghe hắn nhắc đến "bé ngoan" nữa, Dư Dục tức mà không biết trút vào đâu, chỉ có thể phụng phịu một mình.
Vả lại dù không băn khoăn chuyện này thì Hoa Hiểu Tư cũng đủ phiền rồi.
Bình thường toàn cưỡi ngựa mà giờ lại đòi ngồi xe ngựa. Ngồi thì ngồi đi, nào là đòi nệm êm, nào là đòi uống trà.
Cũng may bây giờ thái bình thịnh thế, hắn lại là vương hầu quý tộc nên hưởng lạc một chút cũng không sao.
Nếu không chỉ sợ chân trái vừa bước vào vương thành thì chân phải đã bị quan văn dâng tấu vạch tội.
"Cá ngốc."
Dư Dục đang dò từng chữ trong tấu chương diện thánh của Hoa Hiểu Tư thì bị nhét cho một khay trái cây.
"Đừng đọc nữa, coi chừng đui mắt bây giờ, ăn mấy quả đi, ta ăn không hết, mất công phải đem vứt nữa."
Dư Dục cúi đầu, trong ngực là táo xanh thơm ngát và sơn trà vàng óng.
Ăn không hết phải vứt?
Đây đều là quả ngon mà ở biên cương không bao giờ thấy được, Hoa đại tướng quân đúng là phung phí của trời mà.
Dư Dục thầm bĩu môi rồi há miệng ăn ngon lành.
Tên ngốc cục mịch này thật chẳng biết thưởng thức gì cả.
——————
Càng đến gần vương thành thì đường phố càng náo nhiệt.
Chỗ nghỉ ngơi của đại quân cũng đổi từ màn trời chiếu đất sang dịch trạm quán rượu.
Cũng may Hoa đại tướng quân kỷ luật nghiêm minh, mấy người ngủ chung một giường, không nhận xu nào từ dân chúng, chưa từng ức hiếp nam nữ.
Trên đường nếu đi ngang nhà mình còn có thể vào thăm người thân, tùy ý về nhà.
Hoa Hiểu Tư là tấm gương sáng nên không hề xa xỉ, ngay cả giường cũng nằm chung với phó tướng.
"Cá ngốc, ngươi còn mặc áo giáp làm gì? Mau ngủ đi, sáng mai còn phải lên đường nữa."
"Tướng quân ngủ trước đi ạ."
Dư Dục không thoải mái lắm, tuy trước kia hành quân đánh trận với Hoa Hiểu Tư cũng thường xuyên ngủ chung nhưng sau khi tiếp xúc da thịt thì lại khác.
"Ti chức muốn chỉnh sửa tấu chương dâng lên Thánh thượng...... Á!"
Hoa Hiểu Tư trực tiếp bế người lên.
Thúi mày thúi mắt.
Giả vờ giả vịt, toàn chữ vớ vẩn có gì đáng xem đâu.
Thà đi ngủ với hắn còn hơn.
Hừ.
Chất độc còn sót lại trong người Hoa Hiểu Tư đã được trừ sạch nên không cần trị liệu nữa.
May thật, nếu không Dư Dục biết đi đâu tìm người tình câm cho hắn đây.
Quả nhiên lời nam nhân nói không đáng tin chút nào, chẳng phải lần trước còn hứa hẹn bên nhau cả đời sao?
Lâu nay không nghe hắn nhắc đến "bé ngoan" nữa, Dư Dục tức mà không biết trút vào đâu, chỉ có thể phụng phịu một mình.
Vả lại dù không băn khoăn chuyện này thì Hoa Hiểu Tư cũng đủ phiền rồi.
Bình thường toàn cưỡi ngựa mà giờ lại đòi ngồi xe ngựa. Ngồi thì ngồi đi, nào là đòi nệm êm, nào là đòi uống trà.
Cũng may bây giờ thái bình thịnh thế, hắn lại là vương hầu quý tộc nên hưởng lạc một chút cũng không sao.
Nếu không chỉ sợ chân trái vừa bước vào vương thành thì chân phải đã bị quan văn dâng tấu vạch tội.
"Cá ngốc."
Dư Dục đang dò từng chữ trong tấu chương diện thánh của Hoa Hiểu Tư thì bị nhét cho một khay trái cây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng đọc nữa, coi chừng đui mắt bây giờ, ăn mấy quả đi, ta ăn không hết, mất công phải đem vứt nữa."
Dư Dục cúi đầu, trong ngực là táo xanh thơm ngát và sơn trà vàng óng.
Ăn không hết phải vứt?
Đây đều là quả ngon mà ở biên cương không bao giờ thấy được, Hoa đại tướng quân đúng là phung phí của trời mà.
Dư Dục thầm bĩu môi rồi há miệng ăn ngon lành.
Tên ngốc cục mịch này thật chẳng biết thưởng thức gì cả.
——————
Càng đến gần vương thành thì đường phố càng náo nhiệt.
Chỗ nghỉ ngơi của đại quân cũng đổi từ màn trời chiếu đất sang dịch trạm quán rượu.
Cũng may Hoa đại tướng quân kỷ luật nghiêm minh, mấy người ngủ chung một giường, không nhận xu nào từ dân chúng, chưa từng ức hiếp nam nữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường nếu đi ngang nhà mình còn có thể vào thăm người thân, tùy ý về nhà.
Hoa Hiểu Tư là tấm gương sáng nên không hề xa xỉ, ngay cả giường cũng nằm chung với phó tướng.
"Cá ngốc, ngươi còn mặc áo giáp làm gì? Mau ngủ đi, sáng mai còn phải lên đường nữa."
"Tướng quân ngủ trước đi ạ."
Dư Dục không thoải mái lắm, tuy trước kia hành quân đánh trận với Hoa Hiểu Tư cũng thường xuyên ngủ chung nhưng sau khi tiếp xúc da thịt thì lại khác.
"Ti chức muốn chỉnh sửa tấu chương dâng lên Thánh thượng...... Á!"
Hoa Hiểu Tư trực tiếp bế người lên.
Thúi mày thúi mắt.
Giả vờ giả vịt, toàn chữ vớ vẩn có gì đáng xem đâu.
Thà đi ngủ với hắn còn hơn.
Hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro