Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình

Cô không thích...

2024-10-30 20:03:05

Trong phòng khách chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn nhỏ, cả không gian chìm trong bóng tối mờ mịt, khó mà nhìn rõ đối phương. Nhớ lại yêu cầu của đạo diễn Trương ban ngày, Giang Ly khẽ nâng mặt lên, giọng nói bình thản:  

"Đạo diễn Trương bảo tôi cầu xin anh giúp ông ấy. Kịch bản của ông không thể thay đổi được."

Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp:  

"Hơn nữa, Tần Yểu Yểu là người mới vào nghề, nếu nhận vai nữ chính ngay từ đầu, cô ấy sẽ dễ bị ghen ghét. Điều đó không tốt cho sự nghiệp sau này của cô ấy."

Vừa nghe xong, gương mặt Tiêu Nghiễn Chi vốn dĩ đã hòa hoãn bỗng chốc lại trở nên lạnh lùng:  

"Cô chờ tôi lâu như vậy chỉ để nói chuyện này?"

Giang Ly lắc đầu, giọng điệu vẫn nhàn nhạt:  

"Còn một chuyện nữa. Múa cổ trang là môn học cần được đào tạo chuyên nghiệp nên mời giáo viên dạy múa chuyên nghiệp cho Tần Yểu Yểu. Tôi không phù hợp."

Tiêu Nghiễn Chi liếc nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý:  

"Giang Ly, cô đang cự tuyệt tôi sao?"

"Không phải là cự tuyệt anh mà anh đánh giá tôi quá cao. Tôi không có bản lĩnh này." Cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước, khuôn mặt vẫn giữ sự bình tĩnh.  

"Nếu Tiêu tổng thực sự muốn bồi dưỡng Tần Yểu Yểu, tốt nhất nên hướng dẫn cô ấy một cách chuyên nghiệp và có hệ thống. Công phu tạm bợ như tôi, không thể giúp ích được."

Nghe những lời này, ánh mắt Tiêu Nghiễn Chi tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm Giang Ly vài giây, rồi hừ lạnh một tiếng:  

"Cô cũng biết mình không đủ khả năng, vậy mà vẫn không biết xấu hổ dùng chút danh tiếng của mình để cầu tình cho đạo diễn Trương?"

Giang Ly im lặng, cô đã quen với những lời sỉ nhục từ anh.  

"Bảy trăm triệu cho em trai cô, tôi đang làm từ thiện sao?" Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi lạnh như băng, mang theo sự châm chọc:  

"Giang Ly, tôi chỉ báo cho cô biết, không phải hỏi ý kiến cô."

Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa mà Giang Ly vừa nằm, đôi chân dài duỗi ra, vẻ mặt lạnh lẽo:  

"Nếu cô đã hứa sẽ chăm sóc người mới thật tốt thì đừng khiến tôi thất vọng."

Bộ đồ ngủ Giang Ly đang mặc vốn đã mỏng manh, giờ đây lại khiến cô cảm thấy lạnh hơn. Cô nuốt xuống tất cả sự ấm ức và bất lực, cuối cùng chỉ thốt lên một câu ngắn gọn:  

"Hiểu rồi."

Nhận được câu trả lời ngoan ngoãn của cô nhưng Tiêu Nghiễn Chi dường như vẫn chưa hài lòng, đôi mắt anh nheo lại, đầy nguy hiểm:  

"Cô không thích Tần Yểu Yểu à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi không có, anh nghĩ quá nhiều rồi." Giang Ly dừng lại một chút, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh:  

"Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước. Tiêu tổng cứ tự nhiên."

Thái độ của Tiêu Nghiễn Chi đối với Tần Yểu Yểu đã rất rõ ràng, Giang Ly không muốn là người phá hoại không khí. Cô xoay người định rời đi nhưng ánh mắt Tiêu Nghiễn Chi rơi vào đường viền cổ áo hở hang của cô, trong mắt anh ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn.

Giọng Tiêu Nghiễn Chi trầm khàn:  

"Tôi đi tắm."

Họ đã ở bên nhau thân mật suốt nhiều năm, ẩn ý trong lời nói này không cần phải giải thích thêm. Giang Ly ngừng lại vài giây, cúi đầu nói:  

"Mắt cá chân tôi bị bong gân."

Tiêu Nghiễn Chi dường như không bận tâm, giả vờ như không hiểu lời từ chối của cô:  

"Tôi sẽ chú ý."

Nói rồi, anh nới lỏng cà vạt, bước vào phòng tắm như thường lệ. Tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm nhanh chóng vang lên, còn Giang Ly chỉ ngồi bất động trên sofa, nhìn vào khoảng không.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu Nghiễn Chi đặt trên bàn đột ngột reo vang, âm thanh dồn dập và ồn ào. Giang Ly lặng lẽ nhìn màn hình rung lên, trong lòng có chút do dự. Muộn thế này, ai dám gọi cho anh?

Ngay cả khi cô đau dạ dày đến ngất xỉu trong đêm, cô cũng không dám gọi cho anh. Thế mà, ma xui quỷ khiến, cô nhấc máy.

"Tiêu tổng, anh về nhà chưa?" Giọng nói mềm mại của Tần Yểu Yểu vang lên từ điện thoại, ngọt ngào và non nớt như một đứa trẻ.  

Giọng nói ấy nhẹ nhàng đến mức không thể không khiến người nghe cảm thấy động lòng.  

"Sau khi anh đi rồi, em không ngủ được. Anh kể chuyện cho em nghe tiếp được không?"

Nghe giọng nói ngọt ngào từ đầu bên kia ống nghe, n.g.ự.c Giang Ly đột nhiên thắt lại.

Cô ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, im lặng vài giây mới chậm rãi mở miệng: “Tiêu Nghiễn Chi đang tắm.”

Không có thăng trầm trong giọng điệu, tựa như chính chủ tuyên bố chủ quyền.

Tần Yểu Yểu ở đầu dây bên kia hiển nhiên bị dọa sợ, hờn dỗi cùng vui vẻ vừa rồi bị quét sạch, trở nên lắp bắp: “Vậy... vậy em cúp máy trước, chúc chị Ly Ly ngủ ngon.”

Ngữ điệu Giang Ly vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Chúc ngủ ngon, ngủ sớm một chút.”

Cô vừa đặt điện thoại xuống, tiếng nước trong phòng tắm liền ngừng lại, người đàn ông quấn một chiếc khăn tắm đi ra, đầu còn chưa khô hẳn, sợi tóc còn hơi ẩm ướt, lộ ra nửa người trên cường tráng.

“Vừa rồi đang nói chuyện với ai?” Tiêu Nghiễn Chi nhìn mặt Giang Ly, hơi híp mắt lại.

“Vừa rồi Tần Yểu Yểu gọi điện thoại cho anh.” Giang Ly thành thật nói: “Tôi nói với cô ấy là anh đang tắm, không tiện trả lời.”

Ánh mắt Tiêu Nghiễn Chi lóe lên, giọng trầm xuống: “Vì sao không thông báo cho tôi, lại tự tiện nhận điện thoại?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vừa rồi tôi đã gọi anh nhưng tiếng nước trong phòng tắm quá lớn, anh không nghe thấy.” Giang Ly lạnh nhạt, mặt không đổi sắc nói dối.

Tiêu Nghiễn Chi không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua bàn tay có chút mất tự nhiên của cô, khẽ giễu cợt một tiếng:

“Vậy sao? Tôi còn tưởng cô cố ý để cho cô ấy biết chúng ta ở cùng một chỗ.”

Giang Ly ngẩn ra, lại lập tức giải thích: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Không có tâm tư gì tiếp tục so đo chuyện này với cô, Tiêu Nghiễn Chi để cô sấy tóc cho mình.

Giang Ly cố gắng chống đỡ buồn ngủ, cầm máy sấy tóc đi tới trước mặt anh, vừa dùng tay vò tóc anh, vừa nhẹ nhàng sấy khô cho anh.

Tóc cô còn chưa kịp sấy khô, người đàn ông đã nóng nảy đè tay cô, ôm lấy hai chân cô, vác cô lên vai đi vào phòng ngủ.

Giang Ly ngã vào chiếc giường lớn mềm mại quen thuộc, bàn tay to của người đàn ông trực tiếp nhẹ nhàng vươn vào, theo ống quần của cô sờ lên, lòng bàn tay thô ráp từng chút một trở nên nóng rực.

Sau khi cởi quần áo trên người, hơi thở lạnh lẽo của của Tiêu Nghiễn Chi phả vào mặt khiến da thịt Giang Ly nổi lên một trận rùng mình.

Hôm nay, anh kiên nhẫn lạ thường.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến, dưới sự thao túng của người đàn ông, đôi mắt quyến rũ của cô giờ phút này bởi vì t.ì.n.h d.ụ.c mà càng thêm quyến rũ.

Hai má ửng hồng, giọng nói ngắt quãng tràn ra trong cổ họng, giống như là ẩn nhẫn, lại giống như là đang phát tiết.

Kẻ chủ mưu thản nhiên tiếp tục hành vi vô liêm sỉ của mình, ngón tay thoăn thoắt lướt qua, mặc cho người dưới thân từng chút mềm nhũn thành một vũng nước.

Giọng nói của anh hiếm khi trầm thấp ôn nhu, triền miên, còn như có như không cười một tiếng, giọng điệu cũng như cưng chiều:

“Ly Ly, tiếng nước của cô cũng không nhỏ chút nào đâu.”

Cũng có những lúc anh thân mật và dịu dàng với cô, chẳng hạn như lúc này.

Lông mi Giang Ly run lên, xấu hổ muốn chui vào khe đất.

Có lẽ vì phản ứng của Giang Ly rất thành thật, tâm tình Tiêu Nghiễn Chi cũng thay đổi, trở nên rất vui vẻ. Anh đợi đến khi cô hưởng thụ xong mới ngừng chơi, dần dần đi vào vấn đề chính.

Trong không khí ẩm ướt và nhớp nháp, tản ra hơi thở ái muội, người đàn ông ôm eo cô, ngón tay không nhẹ không nặng.

Làn da trắng mịn như tuyết, vòng eo mảnh khảnh rất dễ dàng lưu lại vết ngón tay, từng mảng màu tím hồng, giống như hoa mai nở rộ bên hông.

Nửa đêm trời đổ mưa, tiếng thở dốc của cô hoà vào tiếng mưa rơi tí tách.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình

Số ký tự: 0