Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
CẬU MỘT CÁI TỚ MỘT CÁI
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
"Tổng. . . . . . Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . ." Nhã Tuệ hoảng sợ
đến nói không ra lời, trợn mắt nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, hoảng sợ đến hàm răng đánh cách.
Khả Hinh và Tiểu Nhu nghe gọi như thế, tất cả mọi người đều hoảng sợ để đũa xuống, chạy đến cửa, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, bọn họ cùng trợn to hai mắt, há miệng, hoảng sợ đến nói không ra lời? Chuyện gì? ? ? ?
"Hai người làm sao vậy? Sao lộ vẻ mặt kinh ngạc?" Nhậm Tử Hiền cảm thấy đùa rất vui, cười nói: "Chẳng lẽ, mọi người làm chuyện gì bất kính đối với Tổng Giám đốc sao?"
Ba cô gái lập tức im lặng.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khả Hinh, cũng chậm rãi nói: "Xem ra cô tự mình đến đón tiếp, thật là vinh hạnh cho tôi"
Người này thù rất dai!
Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên.
"Thế nào?" Nhậm Tử Hiền cầm túi xách, giống như một nữ hoàng nhìn họ nói: "Định để hai chúng tôi ở ngoài cửa ra vào, hóng gió à?"
"A. . . . . ." Nhã Tuệ đứng đầu, liền vội vàng tránh ra một lối, nhìn ông bà chủ ở ngoài cửa nói: "Tổng Giám đốc, Nhậm tiểu thư, mời vào. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi cũng không khách khí đỡ nhẹ Tử Hiền đi vào phòng khách, sau đó xoay người một cái nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đang ôm vai, lạnh lùng nhìn mình, vẻ mặt của anh cũng cứng lại!
"Ơ?" Nhậm Tử Hiền nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, cũng không nhịn được bật cười nói: "Khó được nha, anh cũng ở đây? Anh đang yên lành, tại sao tới trong nhà người khác bới cơm? Ông nội của anh vẫn là Thủ tướng đấy!"
"Cô tới nơi này làm gì?" Tô Thụy nhàn nhạt nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, không khách khí hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, mặt không thay đổi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Nhậm Tử Hiền bật cười nói: "Anh có thể tới, tại sao tôi không thể tới? Nơi này là nhà cấp dưới của chồng chưa cưới của tôi, anh thì sao?"
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Đây là nhà cháu dâu tương lai của Thủ tướng"
Tưởng Thiên Lỗi cau mày, có chút buồn cười nhìn anh.
"Tô Thụy Kỳ!" Đường Khả Hinh gấp gáp khẽ gọi anh, mặt đỏ lên.
"Ha ha ha. . . . . ." Nhậm Tử Hiền thật sự cảm thấy rất thú vị, bật cười hết sức khoa trương, sau đó ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ ba cô gái ở phía sau lưng, hết sức hết sức giễu cợt và buồn cười nói: "Ba người này sao?"
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cùng Khả Hinh lập tức đỏ mặt.
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía cô bạn thân, cười nói: "Được rồi, nói đùa đừng nói quá mức, cô tới nơi này làm gì?"
"Tôi có việc tìm Đường Khả Hinh! Vừa lúc ngồi xe Tổng Giám đốc Tưởng, liền nhờ anh ấy thuận tiện chở tôi một đoạn đường!" Nhậm Tử Hiền không nhịn được cười nhìn về phía bàn ăn, nói: "Mọi người ăn cơm sao?"
"Vâng" Trong lòng Nhã Tuệ chợt lạnh nói: "Vừa lúc chuẩn bị ăn cơm tối"
"Tôi đói rồi, tôi cũng muốn ăn!" Nhậm Tử Hiền cầm túi xách tay ném tới trên ghế sa lon, sau đó hết sức không khách khí ngồi ở bên cạnh Tô Thụy Kỳ, giống như nữ hoàng!
Bọn Nhã Tuệ và Khả Hinh đều bị dọa sợ, ăn chung? ?
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, cũng không có khách khí đưa tay mở cúc áo âu phục, sau đó cởi ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng, trong chớp mắt thay đổi giống như người đàn ông ở trong nhà, đưa tây trang cho Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, ngây ngốc nói: "À?"
"Nhận tây trang đi. . . . . ." Nhã Tuệ cúi đầu, nói thật nhỏ.
"A. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đưa tay nhận lấy tây trang Tưởng Thiên Lỗi, nhìn vẻ mặt anh tự nhiên, cô không dám khinh suất, chỉ cầm tây trang, nhìn trái phải trong phòng khách không có chỗ treo, chỉ đành phải ôm tây trang đi vào phòng của mình, cầm cái móc treo lên, đặt ở trong tủ quần áo của mình, mới vừa đi ra cũng đã thấy trên bàn cơm kiểu dài, Nhậm Tử Hiền ngồi đối diện Tưởng Thiên Lỗi, bên cạnh anh có một chỗ trống, sau đó Nhã Tuệ và Tiểu Nhu hai người gian trá chen lấn phía dưới bàn dài, cô khẽ cắn môi dưới, cô nhìn chằm chằm chén cơm trắng và đôi đũa đã đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, cô thở một hơi, chỉ đành chấp nhận đi đến bàn cơm, trái tim đập thình thịch, nhìn thoáng qua Tô Thụy Kỳ nhờ giúp đỡ.
Tô Thụy Kỳ lập tức nhìn về phía Tử Hiền nói: "Cô ngồi bên cạnh chồng chưa cưới của cô đi, chen với tôi làm gì?"
Tử Hiền bật cười nói: "Bất kì ở chỗ nào có anh tôi cũng muốn dính lấy anh! Anh không biết à? Chồng chưa cưới là cái khỉ gì? Đường Khả Hinh, có muốn tôi nhường chỗ cho cô hay không?"
Ánh mắt của cô có chút không khách khí.
"Không cần!" Đường Khả Hinh lập tức ngồi ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng nở nụ cười.
Nhã Tuệ cũng rất căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền nói: "Tổng Giám đốc, Nhậm tiểu thư, cơm rau dưa, chớ để ý. Tôi nấu ăn không ngon. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Tử Hiền không nói lời khách sáo, chỉ nở nụ cười, liền nâng chén, cầm đũa, nhìn sợi khoai tây trên bàn một cái, mới hỏi: "Tại sao sợi khoai tây này có hình dáng kì lạ như vậy?"
"À?" Tiểu Nhu có chút đáng thương ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Hiền, không sợ chết hỏi: "Nhậm tiểu thư, khoai tây này đã cắt thành sợi rồi, chị làm sao thấy được nó kì lạ?"
Tử Hiền cười lạnh nói: "Bởi vì sợi khoai tây này hơi giống cây tăm dài, có chút giống ngón tay ngắn, nhìn một cái cũng biết hình dạng khoai tây thế nào rồi hả ? Còn phải hỏi khoai tây à? Nó sẽ nói cho cô biết sao?"
Tiểu Nhu lập tức mím môi, cúi đầu lầu bầu nói: "Đó là do mẹ tôi không xịt thuốc trừ sâu"
"Không xịt thuốc trừ sâu thì rất ngon à? Hình dáng kì quái như vậy! Người nào ăn được?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tiểu Nhu, nói rất thẳng.
"Tử Hiền!" Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía cô bạn thân nói: "Đừng làm cho người ta không vui! Nếu thật đói bụng thì ăn cơm đi, chính là do cô quyết định ngồi xuống."
"Vậy tôi cũng có quyền kén chọn!" Tử Hiền vẫn gắp mấy sợi khoai tây, tức giận nhai mạnh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, từ trước đến giờ đối với cô vợ chưa cưới cổ quái của mình, anh đều rất phóng túng, chỉ thấy anh vẫn rất phong độ tay nâng chén, cầm đũa lên, mặt không thay đổi đưa tay gắp cánh gà hầm rượu đỏ, sau đó một đôi đũa khác cũng vừa đúng kẹp lên miếng cánh gà kia, anh lạnh lùng ngẩng đầu lên, thấy Tô Thụy Kỳ cũng lạnh lùng nhìn mình!
Tất cả mọi người đều ngừng lại, có chút căng thẳng nhìn về phía bọn họ, nhất là Đường Khả Hinh, cô biết Tô Thụy Kỳ bất mãn đối với Tưởng Thiên Lỗi, càng căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên cạnh một cái, lại nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Tử Hiền cũng buồn cười nhìn sáu miếng cánh gà trong đĩa sứ trắng, ở giữa miếng gà chợt cắm hai đôi đũa, cô phốc một tiếng, bật cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích, nắm chặt đôi đũa, cắm ở đầu bên này cánh gà .
Tô Thụy Kỳ cũng không nhượng bộ, nắm chặt đôi đũa, cắm ở một đầu kia cánh gà!
Không ai nhường ai, giằng co không xong, ăn thua đủ!
Khả Hinh và ba người các cô, cũng không dám động đũa, chỉ căng thẳng nhìn hai người đàn ông trên bàn, giống như ăn mấy tấn thuốc nổ, nhìn đối phương, giống như ngay lập tức, núi lửa sẽ phun trào, trên mặt Nhã Tuệ lộ vẻ khó xử, trên trán toát mồ hôi lạnh, cười ha ha đứng lên nói: "Tôi . . . . . Lúc tôi làm cánh gà Coca, ở trên cánh gà cố ý rạch mấy đường nhỏ, để ngon miệng, nhưng hiện tại tôi cảm thấy màu sắc của nó còn chưa đủ tươi, hay là rạch thêm mấy đường nhỏ nữa?"
Tử Hiền buồn cười liếc về phía cô.
"Đợi chút ha. . . . . ." Khả Hinh cười, sau đó quay mặt đi, vẻ mặt cau có đi vào phòng bếp, sau đó lấy một con dao gọt trái cây sắc bén, ở trước mắt bao người, cô cười ha ha ha, đứng ở trước bàn ăn, đưa con dao cắm vào giữa hai đôi đũa trên miếng cánh gà, dùng sức nhấn xuống! Lập tức cắt miếng cánh gà thành hai nửa, cô thở dốc một hơi, lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười cám ơn nói: "Có thể. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ nhìn đối phương một cái, rồi lạnh lùng gắp nửa miếng cánh gà bỏ vào trong miệng, nhai rất phong độ tao nhã, nhỏ nhẹ.
Đường Khả Hinh căng thẳng quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi ăn cánh gà, lúc ăn vẻ mặt không chút thay đổi, cô lại nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cũng ăn vẻ mặt không chút thay đổi, cô thở dài một hơi, đành phải cầm đũa lên, mới vừa xới vài hạt cơm bỏ vào miệng, lại trơ mắt nhìn Tô Thụy Kỳ và Tưởng Thiên Lỗi đưa tay ra cùng muốn gắp một khối thịt bò, cô chợt cầm đũa lên, giống như một cao thủ võ lâm, gạt một cái, bốp bốp hai một tiếng, quét đũa của hai người đàn ông ra ngoài !
Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cùng ngạc nhiên nhìn về phía cô.
Mặc cho ba cô gái kinh ngạc nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh lập tức cười nói: "Cái bàn này dài, mọi người đưa tay gắp quá mệt mỏi! Tôi gắp giúp mọi người !"
Cô nói xong, lập tức cầm đũa, phát điên gắp một đống thịt bò đưa đến trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một đống thịt bò đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, sau đó lau mồ hôi trên mặt, lại đưa đũa gắp một miếng cánh gà trong đĩa thả vào trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, giống như khi còn bé, chúng ta và người bạn nhỏ chia kẹo, vặn vặn cổ, lắc đầu một cái, vui vẻ nói, cậu một cái, tớ một cái, cậu một cái, tớ một cái, cậu một cái, tớ một cái. . . . . .
Cứ như vậy, cả đĩa cánh gà, thiếu chút nữa gắp hết vào trong chén của Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, còn dư lại một miếng cuối cùng, cô lập tức cầm cái đĩa đưa đến trước mặt của Tử Hiền, mới thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Ăn như vậy cũng sẽ không quá mệt mỏi. . . . . . rất thuận tiện. . . . . ."
Tử Hiền mất hồn nhìn cô!
Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cũng bình tĩnh cúi đầu nhìn món ăn trong chén chất đống thành Kim tự tháp, còn cánh gà chất thành hình dáng Thập Tự Giá chồng lên nhau, sắp rớt xuống!
"Vẫn cảm thấy không đủ ăn sao?" Đường Khả Hinh lại nở nụ cười, động tác thần tốc gắp cà chua, phát điên bỏ vào trong chén hai người đàn ông, có thể nhét vào trong cả chén thịt, kỹ thuật thật cao siêu! !
Khả Hinh và Tiểu Nhu nghe gọi như thế, tất cả mọi người đều hoảng sợ để đũa xuống, chạy đến cửa, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, bọn họ cùng trợn to hai mắt, há miệng, hoảng sợ đến nói không ra lời? Chuyện gì? ? ? ?
"Hai người làm sao vậy? Sao lộ vẻ mặt kinh ngạc?" Nhậm Tử Hiền cảm thấy đùa rất vui, cười nói: "Chẳng lẽ, mọi người làm chuyện gì bất kính đối với Tổng Giám đốc sao?"
Ba cô gái lập tức im lặng.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khả Hinh, cũng chậm rãi nói: "Xem ra cô tự mình đến đón tiếp, thật là vinh hạnh cho tôi"
Người này thù rất dai!
Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên.
"Thế nào?" Nhậm Tử Hiền cầm túi xách, giống như một nữ hoàng nhìn họ nói: "Định để hai chúng tôi ở ngoài cửa ra vào, hóng gió à?"
"A. . . . . ." Nhã Tuệ đứng đầu, liền vội vàng tránh ra một lối, nhìn ông bà chủ ở ngoài cửa nói: "Tổng Giám đốc, Nhậm tiểu thư, mời vào. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi cũng không khách khí đỡ nhẹ Tử Hiền đi vào phòng khách, sau đó xoay người một cái nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đang ôm vai, lạnh lùng nhìn mình, vẻ mặt của anh cũng cứng lại!
"Ơ?" Nhậm Tử Hiền nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, cũng không nhịn được bật cười nói: "Khó được nha, anh cũng ở đây? Anh đang yên lành, tại sao tới trong nhà người khác bới cơm? Ông nội của anh vẫn là Thủ tướng đấy!"
"Cô tới nơi này làm gì?" Tô Thụy nhàn nhạt nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, không khách khí hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, mặt không thay đổi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Nhậm Tử Hiền bật cười nói: "Anh có thể tới, tại sao tôi không thể tới? Nơi này là nhà cấp dưới của chồng chưa cưới của tôi, anh thì sao?"
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Đây là nhà cháu dâu tương lai của Thủ tướng"
Tưởng Thiên Lỗi cau mày, có chút buồn cười nhìn anh.
"Tô Thụy Kỳ!" Đường Khả Hinh gấp gáp khẽ gọi anh, mặt đỏ lên.
"Ha ha ha. . . . . ." Nhậm Tử Hiền thật sự cảm thấy rất thú vị, bật cười hết sức khoa trương, sau đó ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ ba cô gái ở phía sau lưng, hết sức hết sức giễu cợt và buồn cười nói: "Ba người này sao?"
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cùng Khả Hinh lập tức đỏ mặt.
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía cô bạn thân, cười nói: "Được rồi, nói đùa đừng nói quá mức, cô tới nơi này làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi có việc tìm Đường Khả Hinh! Vừa lúc ngồi xe Tổng Giám đốc Tưởng, liền nhờ anh ấy thuận tiện chở tôi một đoạn đường!" Nhậm Tử Hiền không nhịn được cười nhìn về phía bàn ăn, nói: "Mọi người ăn cơm sao?"
"Vâng" Trong lòng Nhã Tuệ chợt lạnh nói: "Vừa lúc chuẩn bị ăn cơm tối"
"Tôi đói rồi, tôi cũng muốn ăn!" Nhậm Tử Hiền cầm túi xách tay ném tới trên ghế sa lon, sau đó hết sức không khách khí ngồi ở bên cạnh Tô Thụy Kỳ, giống như nữ hoàng!
Bọn Nhã Tuệ và Khả Hinh đều bị dọa sợ, ăn chung? ?
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, cũng không có khách khí đưa tay mở cúc áo âu phục, sau đó cởi ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng, trong chớp mắt thay đổi giống như người đàn ông ở trong nhà, đưa tây trang cho Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, ngây ngốc nói: "À?"
"Nhận tây trang đi. . . . . ." Nhã Tuệ cúi đầu, nói thật nhỏ.
"A. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đưa tay nhận lấy tây trang Tưởng Thiên Lỗi, nhìn vẻ mặt anh tự nhiên, cô không dám khinh suất, chỉ cầm tây trang, nhìn trái phải trong phòng khách không có chỗ treo, chỉ đành phải ôm tây trang đi vào phòng của mình, cầm cái móc treo lên, đặt ở trong tủ quần áo của mình, mới vừa đi ra cũng đã thấy trên bàn cơm kiểu dài, Nhậm Tử Hiền ngồi đối diện Tưởng Thiên Lỗi, bên cạnh anh có một chỗ trống, sau đó Nhã Tuệ và Tiểu Nhu hai người gian trá chen lấn phía dưới bàn dài, cô khẽ cắn môi dưới, cô nhìn chằm chằm chén cơm trắng và đôi đũa đã đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, cô thở một hơi, chỉ đành chấp nhận đi đến bàn cơm, trái tim đập thình thịch, nhìn thoáng qua Tô Thụy Kỳ nhờ giúp đỡ.
Tô Thụy Kỳ lập tức nhìn về phía Tử Hiền nói: "Cô ngồi bên cạnh chồng chưa cưới của cô đi, chen với tôi làm gì?"
Tử Hiền bật cười nói: "Bất kì ở chỗ nào có anh tôi cũng muốn dính lấy anh! Anh không biết à? Chồng chưa cưới là cái khỉ gì? Đường Khả Hinh, có muốn tôi nhường chỗ cho cô hay không?"
Ánh mắt của cô có chút không khách khí.
"Không cần!" Đường Khả Hinh lập tức ngồi ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng nở nụ cười.
Nhã Tuệ cũng rất căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền nói: "Tổng Giám đốc, Nhậm tiểu thư, cơm rau dưa, chớ để ý. Tôi nấu ăn không ngon. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Tử Hiền không nói lời khách sáo, chỉ nở nụ cười, liền nâng chén, cầm đũa, nhìn sợi khoai tây trên bàn một cái, mới hỏi: "Tại sao sợi khoai tây này có hình dáng kì lạ như vậy?"
"À?" Tiểu Nhu có chút đáng thương ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Hiền, không sợ chết hỏi: "Nhậm tiểu thư, khoai tây này đã cắt thành sợi rồi, chị làm sao thấy được nó kì lạ?"
Tử Hiền cười lạnh nói: "Bởi vì sợi khoai tây này hơi giống cây tăm dài, có chút giống ngón tay ngắn, nhìn một cái cũng biết hình dạng khoai tây thế nào rồi hả ? Còn phải hỏi khoai tây à? Nó sẽ nói cho cô biết sao?"
Tiểu Nhu lập tức mím môi, cúi đầu lầu bầu nói: "Đó là do mẹ tôi không xịt thuốc trừ sâu"
"Không xịt thuốc trừ sâu thì rất ngon à? Hình dáng kì quái như vậy! Người nào ăn được?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tiểu Nhu, nói rất thẳng.
"Tử Hiền!" Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía cô bạn thân nói: "Đừng làm cho người ta không vui! Nếu thật đói bụng thì ăn cơm đi, chính là do cô quyết định ngồi xuống."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy tôi cũng có quyền kén chọn!" Tử Hiền vẫn gắp mấy sợi khoai tây, tức giận nhai mạnh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, từ trước đến giờ đối với cô vợ chưa cưới cổ quái của mình, anh đều rất phóng túng, chỉ thấy anh vẫn rất phong độ tay nâng chén, cầm đũa lên, mặt không thay đổi đưa tay gắp cánh gà hầm rượu đỏ, sau đó một đôi đũa khác cũng vừa đúng kẹp lên miếng cánh gà kia, anh lạnh lùng ngẩng đầu lên, thấy Tô Thụy Kỳ cũng lạnh lùng nhìn mình!
Tất cả mọi người đều ngừng lại, có chút căng thẳng nhìn về phía bọn họ, nhất là Đường Khả Hinh, cô biết Tô Thụy Kỳ bất mãn đối với Tưởng Thiên Lỗi, càng căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên cạnh một cái, lại nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Tử Hiền cũng buồn cười nhìn sáu miếng cánh gà trong đĩa sứ trắng, ở giữa miếng gà chợt cắm hai đôi đũa, cô phốc một tiếng, bật cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích, nắm chặt đôi đũa, cắm ở đầu bên này cánh gà .
Tô Thụy Kỳ cũng không nhượng bộ, nắm chặt đôi đũa, cắm ở một đầu kia cánh gà!
Không ai nhường ai, giằng co không xong, ăn thua đủ!
Khả Hinh và ba người các cô, cũng không dám động đũa, chỉ căng thẳng nhìn hai người đàn ông trên bàn, giống như ăn mấy tấn thuốc nổ, nhìn đối phương, giống như ngay lập tức, núi lửa sẽ phun trào, trên mặt Nhã Tuệ lộ vẻ khó xử, trên trán toát mồ hôi lạnh, cười ha ha đứng lên nói: "Tôi . . . . . Lúc tôi làm cánh gà Coca, ở trên cánh gà cố ý rạch mấy đường nhỏ, để ngon miệng, nhưng hiện tại tôi cảm thấy màu sắc của nó còn chưa đủ tươi, hay là rạch thêm mấy đường nhỏ nữa?"
Tử Hiền buồn cười liếc về phía cô.
"Đợi chút ha. . . . . ." Khả Hinh cười, sau đó quay mặt đi, vẻ mặt cau có đi vào phòng bếp, sau đó lấy một con dao gọt trái cây sắc bén, ở trước mắt bao người, cô cười ha ha ha, đứng ở trước bàn ăn, đưa con dao cắm vào giữa hai đôi đũa trên miếng cánh gà, dùng sức nhấn xuống! Lập tức cắt miếng cánh gà thành hai nửa, cô thở dốc một hơi, lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười cám ơn nói: "Có thể. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ nhìn đối phương một cái, rồi lạnh lùng gắp nửa miếng cánh gà bỏ vào trong miệng, nhai rất phong độ tao nhã, nhỏ nhẹ.
Đường Khả Hinh căng thẳng quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi ăn cánh gà, lúc ăn vẻ mặt không chút thay đổi, cô lại nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cũng ăn vẻ mặt không chút thay đổi, cô thở dài một hơi, đành phải cầm đũa lên, mới vừa xới vài hạt cơm bỏ vào miệng, lại trơ mắt nhìn Tô Thụy Kỳ và Tưởng Thiên Lỗi đưa tay ra cùng muốn gắp một khối thịt bò, cô chợt cầm đũa lên, giống như một cao thủ võ lâm, gạt một cái, bốp bốp hai một tiếng, quét đũa của hai người đàn ông ra ngoài !
Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cùng ngạc nhiên nhìn về phía cô.
Mặc cho ba cô gái kinh ngạc nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh lập tức cười nói: "Cái bàn này dài, mọi người đưa tay gắp quá mệt mỏi! Tôi gắp giúp mọi người !"
Cô nói xong, lập tức cầm đũa, phát điên gắp một đống thịt bò đưa đến trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một đống thịt bò đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, sau đó lau mồ hôi trên mặt, lại đưa đũa gắp một miếng cánh gà trong đĩa thả vào trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, giống như khi còn bé, chúng ta và người bạn nhỏ chia kẹo, vặn vặn cổ, lắc đầu một cái, vui vẻ nói, cậu một cái, tớ một cái, cậu một cái, tớ một cái, cậu một cái, tớ một cái. . . . . .
Cứ như vậy, cả đĩa cánh gà, thiếu chút nữa gắp hết vào trong chén của Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, còn dư lại một miếng cuối cùng, cô lập tức cầm cái đĩa đưa đến trước mặt của Tử Hiền, mới thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Ăn như vậy cũng sẽ không quá mệt mỏi. . . . . . rất thuận tiện. . . . . ."
Tử Hiền mất hồn nhìn cô!
Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cũng bình tĩnh cúi đầu nhìn món ăn trong chén chất đống thành Kim tự tháp, còn cánh gà chất thành hình dáng Thập Tự Giá chồng lên nhau, sắp rớt xuống!
"Vẫn cảm thấy không đủ ăn sao?" Đường Khả Hinh lại nở nụ cười, động tác thần tốc gắp cà chua, phát điên bỏ vào trong chén hai người đàn ông, có thể nhét vào trong cả chén thịt, kỹ thuật thật cao siêu! !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro