Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
EM GÁI
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Trang Hạo Nhiên nghe nói như thế, cảm thấy bất đắc dĩ quay đầu, nhìn chị của mình.
Trang Ngải Lâm lại cắn quả táo một cái, giống như có chút nhàm chán nhìn em trai mình, bên cạnh gậy bóng chày tỏa sáng lấp lánh, không biết uy vũ đến cỡ nào !
Trang Hạo Nhiên khẽ thở dài một cái, cam chịu đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn vào màn hình máy vi tính, cuối cùng từ trong phòng khách tòa nhà huy hoàng, chuyển tới trên ghế sa lon màu trắng sữa, có một người phụ nữ, giống như hơn ba mươi tuổi, người mặc váy dài tua ren màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng lông thỏ màu trắng, ngồi ở trên ghế sa lon, kéo búi tóc, đeo hoa tai ngọc trai, khuôn mặt sáng rỡ, hai mắt dịu dàng, nhìn màn hình, rưng rưng, bi thương. . . . . .
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bà.
Người phụ nữ trong màn hình, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, đột nhiên trong lòng đau nhói, khẽ cúi đầu, cầm khăn tay trắng lau lệ, truyền đến tiếng nức nở nhẹ nhàng, bên kia truyền đến tiếng Violin rất bi thương.
Trang Hạo Nhiên muốn chết.
"Thật ra mẹ cũng không có trông cậy mỗi ngày có thể nhìn thấy con. Nơi tòa thành này, 87 cái gian phòng, không có một nơi nào có thể giữ được con . . . . . ." Bà nói xong, đột nhiên lại bi thương cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lau lệ, phong cách hoa lê đẫm lệ.
Trang Hạo Nhiên nhìn bà bi thương, chợt nhíu mày lông, cười khổ cúi đầu.
Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên, giống như người không việc gì, tiếp tục ăn táo.
"Lần trước trở lại nước Anh. . . . . . Mấy ngày?" Bà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên trong màn hình, buồn rầu lạnh nhạt hỏi, hỏi xong, nước mắt liền ào ào rơi xuống.
"Giống như chỉ mấy ngày thôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại thở dài.
Bà vừa nghe xong thì càng bi thương, cầm khăn tay trắng, khẽ che mặt, nức nở.
"Đừng khóc. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn bà, bất đắc dĩ nói.
"Con kêu mẹ làm sao bây giờ? Contrở về nước Anh, cũng không muốn về nhà một chuyến, gặp mẹ . . . . . Xem ra con thật không đặt mẹ ở trong lòng. . . . . ." Bà nói xong, lại nhẹ nhàng lau lệ, khóc nói: "Lúc mẹ biết con trở về nước Anh, còn đặc biệt bảo đầu bếp chuẩn bị nhiều món ăn con thích, làm cho con ăn. . . . . ."
"Được rồi, được rồi, con sai rồi. Lần sau con trở về nhất định ở nhà một đoạn thời gian, trò chuyện với mẹ, được không?" Trang Hạo Nhiên nhìn bà, nhẹ nhàng dụ dỗ.
"Con cũng đừng dụ dỗ mẹ . . . . ." Bà ngồi ở trên ghế sa lon, lại dùng khăn lụa, lau nhẹ nước mắt trên mặt, mới nghẹn ngào nói: "Mẹ cũng biết rõ, địa phương nhỏ chúng ta không giữ được con, nhớ ngày đó, mẹ mang thai con mười tháng... ở trong bụng của mẹ con cũng chưa từng an phận, lúc ấy cha của con biết đứa bé trong bụng là một bé trai, buồn bực thật lâu. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cúi thấp đầu, vẻ mặt phức tạp.
"Nhưng trong lòng chúng tôi nghĩ, mặc kệ là con trai hay con gái, chúng tôi đều phải cẩn thận nuôi dưỡng, cho tới bây giờ cũng không có ghét bỏ con là con trai, chúng tôi cố gắng công bằng là đủ rồi. . . . . ." Bà nói xong, lại nhẹ nhàng lau lệ, rất điềm đạm đáng yêu, lại nghẹn ngào nói: "Tuy nhiên có lúc, cha của con nói, một phần tài sản cũng không giữ cho con, nhưng chúng tôi làm sao chịu được? Luôn cho con một chút tiền tiêu vặt. . . . . ."
". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười khổ, không muốn nói chuyện.
"Con nói đi, con có ý gì? Quanh năm suốt tháng cũng không biết về nhà một chuyến! Độc thân đã như vậy, tương lai có vợ rồi, còn thế nào?" Rốt cuộc Ân Nguyệt Dung bắt đầu có chút muốn sụp đổ khóc rống.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên đột nhiên thay đổi, sau lưng từng trận lạnh lẽo.
Quả nhiên. . . . . .
Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức khổ sở nghẹn ngào hỏi: "Con nói xem! ! Mẹ và vợ của con rơi trong nước, con cứu người nào?".
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn mẹ còn trẻ hơn chị gái, lại dở khóc dở cười nói: "Mẹ, từ lúc con 12 tuổi đã hỏi vấn đề này, hỏi đến bây giờ. . . . . . Chẳng lẽ mẹ không phiền sao?"
"Vậy con nói cho mẹ biết, tương lai, vợ của con và mẹ rơi trong nước, con cứu người nào?" Hai mắt Ân Nguyệt Dung lại rơi lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên, khóc hỏi.
"Mẹ bỏ qua cho con đi?" Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ nhìn mẹ trong màn hình, gào khóc một tiếng, nói: "Lúc con mười hai tuổi, nói cứu mẹ, mẹ nói con vô dụng! Nói con như vậy làm sao đáng cho phụ nữ phó thác cả đời? Được rồi, con mười tám tuổi, con nói cứu hai cả hai người, sau đó mẹ khóc nói, không được! Nhất định chỉ có thể cứu một, con muốn cứu người nào? Con thật sự không biết làm sao trả lời vấn đề này! ! Có lần con rất tức giận nói, được rồi, mẹ đã hi vọng như vậy, con sẽ cứu vợ! ! Lần đó mẹ khóc ước chừng hơn nửa tháng, làm cho cha cắt hết tất cả hạng mục trong tay con! Rốt cuộc mẹ muốn một đáp án như thế nào? Tại sao mẹ không hỏi chị gái, cha và chồng của chị ấy rơi trong nước? Chị ấy muốn cứu người nào?"
"Cái tên súc sinh đáng chết! !" Ân Nguyệt Dung nghe xong, cảm thấy đau lòng bật khóc, nói: "Cho nên nuôi con trai làm gì? Nếu không có con gái thân thiết! ! Chị của con hiểu rõ tâm tư của mẹ và cha của con! Nó lui tới với bất kỳ người đàn ông nào, cũng biết bơi lội! !"
Trang Hạo Nhiên lại gào khóc một tiếng, quay mặt sang nhìn chị.
Trang Ngải Lâm nhìn em trai, có chút hả hê cầm táo, cắn mạnh một cái! !
"Tại sao con cũng không làm như vậy? Mỗi lần con tìm phụ nữ, cũng già hơn so với mẹ con, hơn nữa cũng không biết bơi lội! !" Ân Nguyệt Dung nói đến chuyện này, liền đau lòng khổ sở tức giận nói.
"Đó là do mẹ tương đối trẻ tuổi được chứ?" Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ nói!
"Vậy con không biết tìm người trẻ tuổi hơn mẹ sao? Tại sao nhất định phải tìm một người thoạt nhìn giống như bằng tuổi mẹ? Mẹ kéo một cô gái có tuổi giống như mẹ đi dạo phố, giới thiệu cùng người khác, đây là con dâu tôi! ! Bọn họ có thể cảm thấy mẹ không phải là điên khùng thì chính là ngu ngốc hay không? Thậm chí sẽ cho rằng mẹ già nua mắc chứng si ngốc! !" Ân Nguyệt Dung kích động nói.
"Vậy mẹ cũng đừng kéo cô ấy đi ra ngoài!" Trang Hạo Nhiên không nhịn được phản bác một câu.
"Tại sao mẹ không thể kéo cô ấy đi ra ngoài? Mẹ muốn có một đứa con dâu, làm con gái, làm công chúa để chăm sóc! Vì người con dâu này, mẹ đặt mua trước chiếc Rolls-Royce dài 12 mét ! ! Chỉ cần con cưới vợ cho mẹ, con có thể cao bay xa chạy! Mẹ có thể không cần gặp con cả đời!" Rốt cuộc Ân Nguyệt Dung nói ra ý đồ của mình!
"Mẹ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn mẹ, thở dài một hơi, nói: "Vợ có tìm dễ dàng như vậy sao?"
"Beckham rất xấu trai cũng tìm được! ! Tại sao con không tìm được ?" Ân Nguyệt Dung lại kích động hỏi! !
Trên trán Trang Hạo Nhiên rịn mồ hôi, nhìn mẹ, thật sự không có cách nào với bà.
"Mẹ mặc kệ! !" Ân Nguyệt Dung tức giận nói: "Bây giờ mẹ muốn bồng cháu, muốn đến phát điên rồi! Con nhanh tìm cô gái cho mẹ, sinh một đứa cháu cho mẹ, mẹ muốn tìm con dâu, nhất định phải là trẻ tuổi, mắt thật to, vóc người thấp một chút, đáng yêu! Như vậy mới giống con dâu của mẹ!"
". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn mẹ, không muốn nói chuyện!
"Con hãy nghe cho kỹ! Nếu như năm nay không tìm con dâu cho mẹ, mẹ bảo cha của con không phân chia tài sản cho con! ! Cứ như vậy đi! Không có việc gì đừng tới tìm mẹ, mất thời gian mẹ đắp mặt nạ ! Nếu như lần sau để cho mẹ phát hiện, 10 giờ đêm con không lên giường ngủ, mẹ để cho chị của con quất chết con ! ! !" Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, tắt máy vi tính.
Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn màn hình tối xuống, thở dài một hơi, quay đầu, thấy chị gái đã đứng lên, duỗi lưng một cái, nói: "Đánh cậu một trận, giản gân cốt, thoải mái hơn! Ngủ đi!"
"Chị muốn ở nhà em à?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mất hồn hỏi.
Trang Ngải Lâm quay đầu nhìn em trai, nở nụ cười một cái nói: "Cậu không nghe thấy mẹ nói sao? Hai người già bọn họ muốn đem tất cả tài sản để lại cho tôi, bao gồm cả cậu!".
"Haiz...!" Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn bà chị này !
"Haiz cái gì mà haiz! Chậc!" Trang Ngải Lâm không nói gì nữa, lấy thêm một quả táo đi vào bên trong.
"Em thật sự nhận người em gái, em hi vọng chị thích cô ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn chị, cười nói.
"Nhận cũng không phải là em gái của cậu!" Trang Ngải Lâm đi về phía phòng khách, đóng cửa lại trước, để lại một câu: "Sáng sớm ngày mai làm điểm tâm cho tôi, tôi muốn ăn cháo tôm tươi!"
Cửa, phịch một tiếng đóng lại!
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn màn hình máy vi tính trống rỗng, nhớ tới lời của mẹ, đột nhiên mỉm cười, có chút mệt mỏi đứng lên, đi lên lầu hai, cởi áo khoác xuống, lập tức ngã xuống giường, nhìn bầu trời trên trần nhà thủy tinh, ánh sao lấp lánh, ánh trăng sáng không biết đi đâu, không nhịn được nhớ tới câu nói nhẹ nhàng đáng yêu: "Anh trai. . . . . ."
Trong lòng khẽ đau nhói.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một chút đau đau, nhớ lại nhiều năm trước. . . . . .
Đứa bé trai được cứu lên từ trong biển, nằm thoi thóp ở trên bờ cát, mắt nhắm lại, nghe được mẹ quỳ gối bên cạnh mình, khàn giọng kêu khóc: "Hạo Nhiên! ! Hạo Nhiên . . . . . . con ngàn vạn lần không được có chuyện! Nếu như con xảy ra chuyện, mẹ chết theo con! ! Hạo Nhiên . . . . . ."
Thế giới kia, rất lạnh, rất lạnh lẽo.
Đứa bé trai nằm ở trên bờ cát, cuối cùng bởi vì có người làm hô hấp nhân tạo cho mình, phun ra vài ngụm nước bọt, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mẹ quỳ gối trước mặt của mình, khóc thành lệ người, mới vừa muốn đưa bàn tay nhỏ bé, muốn nắm tay mẹ. . . . . . Nhưng mẹ đột nhiên cảm thấy đau đớn, tay đè bụng mình, kêu đau một tiếng: "A . . . . . . đau quá . . . . . ."
"Vợ, vợ, em làm sao vậy?" Bóng dáng cha mơ hồ xuất hiện bên cạnh mẹ.
Đứa bé trai mở đôi mắt trôi nổi không còn hơi sức nhìn mẹ, chỉ thấy sắc mặt của mẹ đột nhiên tái nhợt, đau đớn không chịu nổi, tay nắm chặt bụng, khổ sở kêu: "Con của tôi . . . . ."
Máu từ giữa hai chân mẹ tràn ra.
Đứa bé trai nhìn máu tươi giữa hai đùi của mẹ, cả người nó chấn động mạnh, lại phun nước biển ra, một trận mắt hoa, liền không biết chuyện gì nữa.
Trang Ngải Lâm lại cắn quả táo một cái, giống như có chút nhàm chán nhìn em trai mình, bên cạnh gậy bóng chày tỏa sáng lấp lánh, không biết uy vũ đến cỡ nào !
Trang Hạo Nhiên khẽ thở dài một cái, cam chịu đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn vào màn hình máy vi tính, cuối cùng từ trong phòng khách tòa nhà huy hoàng, chuyển tới trên ghế sa lon màu trắng sữa, có một người phụ nữ, giống như hơn ba mươi tuổi, người mặc váy dài tua ren màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng lông thỏ màu trắng, ngồi ở trên ghế sa lon, kéo búi tóc, đeo hoa tai ngọc trai, khuôn mặt sáng rỡ, hai mắt dịu dàng, nhìn màn hình, rưng rưng, bi thương. . . . . .
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bà.
Người phụ nữ trong màn hình, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, đột nhiên trong lòng đau nhói, khẽ cúi đầu, cầm khăn tay trắng lau lệ, truyền đến tiếng nức nở nhẹ nhàng, bên kia truyền đến tiếng Violin rất bi thương.
Trang Hạo Nhiên muốn chết.
"Thật ra mẹ cũng không có trông cậy mỗi ngày có thể nhìn thấy con. Nơi tòa thành này, 87 cái gian phòng, không có một nơi nào có thể giữ được con . . . . . ." Bà nói xong, đột nhiên lại bi thương cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lau lệ, phong cách hoa lê đẫm lệ.
Trang Hạo Nhiên nhìn bà bi thương, chợt nhíu mày lông, cười khổ cúi đầu.
Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên, giống như người không việc gì, tiếp tục ăn táo.
"Lần trước trở lại nước Anh. . . . . . Mấy ngày?" Bà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên trong màn hình, buồn rầu lạnh nhạt hỏi, hỏi xong, nước mắt liền ào ào rơi xuống.
"Giống như chỉ mấy ngày thôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại thở dài.
Bà vừa nghe xong thì càng bi thương, cầm khăn tay trắng, khẽ che mặt, nức nở.
"Đừng khóc. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn bà, bất đắc dĩ nói.
"Con kêu mẹ làm sao bây giờ? Contrở về nước Anh, cũng không muốn về nhà một chuyến, gặp mẹ . . . . . Xem ra con thật không đặt mẹ ở trong lòng. . . . . ." Bà nói xong, lại nhẹ nhàng lau lệ, khóc nói: "Lúc mẹ biết con trở về nước Anh, còn đặc biệt bảo đầu bếp chuẩn bị nhiều món ăn con thích, làm cho con ăn. . . . . ."
"Được rồi, được rồi, con sai rồi. Lần sau con trở về nhất định ở nhà một đoạn thời gian, trò chuyện với mẹ, được không?" Trang Hạo Nhiên nhìn bà, nhẹ nhàng dụ dỗ.
"Con cũng đừng dụ dỗ mẹ . . . . ." Bà ngồi ở trên ghế sa lon, lại dùng khăn lụa, lau nhẹ nước mắt trên mặt, mới nghẹn ngào nói: "Mẹ cũng biết rõ, địa phương nhỏ chúng ta không giữ được con, nhớ ngày đó, mẹ mang thai con mười tháng... ở trong bụng của mẹ con cũng chưa từng an phận, lúc ấy cha của con biết đứa bé trong bụng là một bé trai, buồn bực thật lâu. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cúi thấp đầu, vẻ mặt phức tạp.
"Nhưng trong lòng chúng tôi nghĩ, mặc kệ là con trai hay con gái, chúng tôi đều phải cẩn thận nuôi dưỡng, cho tới bây giờ cũng không có ghét bỏ con là con trai, chúng tôi cố gắng công bằng là đủ rồi. . . . . ." Bà nói xong, lại nhẹ nhàng lau lệ, rất điềm đạm đáng yêu, lại nghẹn ngào nói: "Tuy nhiên có lúc, cha của con nói, một phần tài sản cũng không giữ cho con, nhưng chúng tôi làm sao chịu được? Luôn cho con một chút tiền tiêu vặt. . . . . ."
". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười khổ, không muốn nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con nói đi, con có ý gì? Quanh năm suốt tháng cũng không biết về nhà một chuyến! Độc thân đã như vậy, tương lai có vợ rồi, còn thế nào?" Rốt cuộc Ân Nguyệt Dung bắt đầu có chút muốn sụp đổ khóc rống.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên đột nhiên thay đổi, sau lưng từng trận lạnh lẽo.
Quả nhiên. . . . . .
Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức khổ sở nghẹn ngào hỏi: "Con nói xem! ! Mẹ và vợ của con rơi trong nước, con cứu người nào?".
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn mẹ còn trẻ hơn chị gái, lại dở khóc dở cười nói: "Mẹ, từ lúc con 12 tuổi đã hỏi vấn đề này, hỏi đến bây giờ. . . . . . Chẳng lẽ mẹ không phiền sao?"
"Vậy con nói cho mẹ biết, tương lai, vợ của con và mẹ rơi trong nước, con cứu người nào?" Hai mắt Ân Nguyệt Dung lại rơi lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên, khóc hỏi.
"Mẹ bỏ qua cho con đi?" Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ nhìn mẹ trong màn hình, gào khóc một tiếng, nói: "Lúc con mười hai tuổi, nói cứu mẹ, mẹ nói con vô dụng! Nói con như vậy làm sao đáng cho phụ nữ phó thác cả đời? Được rồi, con mười tám tuổi, con nói cứu hai cả hai người, sau đó mẹ khóc nói, không được! Nhất định chỉ có thể cứu một, con muốn cứu người nào? Con thật sự không biết làm sao trả lời vấn đề này! ! Có lần con rất tức giận nói, được rồi, mẹ đã hi vọng như vậy, con sẽ cứu vợ! ! Lần đó mẹ khóc ước chừng hơn nửa tháng, làm cho cha cắt hết tất cả hạng mục trong tay con! Rốt cuộc mẹ muốn một đáp án như thế nào? Tại sao mẹ không hỏi chị gái, cha và chồng của chị ấy rơi trong nước? Chị ấy muốn cứu người nào?"
"Cái tên súc sinh đáng chết! !" Ân Nguyệt Dung nghe xong, cảm thấy đau lòng bật khóc, nói: "Cho nên nuôi con trai làm gì? Nếu không có con gái thân thiết! ! Chị của con hiểu rõ tâm tư của mẹ và cha của con! Nó lui tới với bất kỳ người đàn ông nào, cũng biết bơi lội! !"
Trang Hạo Nhiên lại gào khóc một tiếng, quay mặt sang nhìn chị.
Trang Ngải Lâm nhìn em trai, có chút hả hê cầm táo, cắn mạnh một cái! !
"Tại sao con cũng không làm như vậy? Mỗi lần con tìm phụ nữ, cũng già hơn so với mẹ con, hơn nữa cũng không biết bơi lội! !" Ân Nguyệt Dung nói đến chuyện này, liền đau lòng khổ sở tức giận nói.
"Đó là do mẹ tương đối trẻ tuổi được chứ?" Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ nói!
"Vậy con không biết tìm người trẻ tuổi hơn mẹ sao? Tại sao nhất định phải tìm một người thoạt nhìn giống như bằng tuổi mẹ? Mẹ kéo một cô gái có tuổi giống như mẹ đi dạo phố, giới thiệu cùng người khác, đây là con dâu tôi! ! Bọn họ có thể cảm thấy mẹ không phải là điên khùng thì chính là ngu ngốc hay không? Thậm chí sẽ cho rằng mẹ già nua mắc chứng si ngốc! !" Ân Nguyệt Dung kích động nói.
"Vậy mẹ cũng đừng kéo cô ấy đi ra ngoài!" Trang Hạo Nhiên không nhịn được phản bác một câu.
"Tại sao mẹ không thể kéo cô ấy đi ra ngoài? Mẹ muốn có một đứa con dâu, làm con gái, làm công chúa để chăm sóc! Vì người con dâu này, mẹ đặt mua trước chiếc Rolls-Royce dài 12 mét ! ! Chỉ cần con cưới vợ cho mẹ, con có thể cao bay xa chạy! Mẹ có thể không cần gặp con cả đời!" Rốt cuộc Ân Nguyệt Dung nói ra ý đồ của mình!
"Mẹ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn mẹ, thở dài một hơi, nói: "Vợ có tìm dễ dàng như vậy sao?"
"Beckham rất xấu trai cũng tìm được! ! Tại sao con không tìm được ?" Ân Nguyệt Dung lại kích động hỏi! !
Trên trán Trang Hạo Nhiên rịn mồ hôi, nhìn mẹ, thật sự không có cách nào với bà.
"Mẹ mặc kệ! !" Ân Nguyệt Dung tức giận nói: "Bây giờ mẹ muốn bồng cháu, muốn đến phát điên rồi! Con nhanh tìm cô gái cho mẹ, sinh một đứa cháu cho mẹ, mẹ muốn tìm con dâu, nhất định phải là trẻ tuổi, mắt thật to, vóc người thấp một chút, đáng yêu! Như vậy mới giống con dâu của mẹ!"
". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn mẹ, không muốn nói chuyện!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con hãy nghe cho kỹ! Nếu như năm nay không tìm con dâu cho mẹ, mẹ bảo cha của con không phân chia tài sản cho con! ! Cứ như vậy đi! Không có việc gì đừng tới tìm mẹ, mất thời gian mẹ đắp mặt nạ ! Nếu như lần sau để cho mẹ phát hiện, 10 giờ đêm con không lên giường ngủ, mẹ để cho chị của con quất chết con ! ! !" Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, tắt máy vi tính.
Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn màn hình tối xuống, thở dài một hơi, quay đầu, thấy chị gái đã đứng lên, duỗi lưng một cái, nói: "Đánh cậu một trận, giản gân cốt, thoải mái hơn! Ngủ đi!"
"Chị muốn ở nhà em à?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mất hồn hỏi.
Trang Ngải Lâm quay đầu nhìn em trai, nở nụ cười một cái nói: "Cậu không nghe thấy mẹ nói sao? Hai người già bọn họ muốn đem tất cả tài sản để lại cho tôi, bao gồm cả cậu!".
"Haiz...!" Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn bà chị này !
"Haiz cái gì mà haiz! Chậc!" Trang Ngải Lâm không nói gì nữa, lấy thêm một quả táo đi vào bên trong.
"Em thật sự nhận người em gái, em hi vọng chị thích cô ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn chị, cười nói.
"Nhận cũng không phải là em gái của cậu!" Trang Ngải Lâm đi về phía phòng khách, đóng cửa lại trước, để lại một câu: "Sáng sớm ngày mai làm điểm tâm cho tôi, tôi muốn ăn cháo tôm tươi!"
Cửa, phịch một tiếng đóng lại!
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn màn hình máy vi tính trống rỗng, nhớ tới lời của mẹ, đột nhiên mỉm cười, có chút mệt mỏi đứng lên, đi lên lầu hai, cởi áo khoác xuống, lập tức ngã xuống giường, nhìn bầu trời trên trần nhà thủy tinh, ánh sao lấp lánh, ánh trăng sáng không biết đi đâu, không nhịn được nhớ tới câu nói nhẹ nhàng đáng yêu: "Anh trai. . . . . ."
Trong lòng khẽ đau nhói.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một chút đau đau, nhớ lại nhiều năm trước. . . . . .
Đứa bé trai được cứu lên từ trong biển, nằm thoi thóp ở trên bờ cát, mắt nhắm lại, nghe được mẹ quỳ gối bên cạnh mình, khàn giọng kêu khóc: "Hạo Nhiên! ! Hạo Nhiên . . . . . . con ngàn vạn lần không được có chuyện! Nếu như con xảy ra chuyện, mẹ chết theo con! ! Hạo Nhiên . . . . . ."
Thế giới kia, rất lạnh, rất lạnh lẽo.
Đứa bé trai nằm ở trên bờ cát, cuối cùng bởi vì có người làm hô hấp nhân tạo cho mình, phun ra vài ngụm nước bọt, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mẹ quỳ gối trước mặt của mình, khóc thành lệ người, mới vừa muốn đưa bàn tay nhỏ bé, muốn nắm tay mẹ. . . . . . Nhưng mẹ đột nhiên cảm thấy đau đớn, tay đè bụng mình, kêu đau một tiếng: "A . . . . . . đau quá . . . . . ."
"Vợ, vợ, em làm sao vậy?" Bóng dáng cha mơ hồ xuất hiện bên cạnh mẹ.
Đứa bé trai mở đôi mắt trôi nổi không còn hơi sức nhìn mẹ, chỉ thấy sắc mặt của mẹ đột nhiên tái nhợt, đau đớn không chịu nổi, tay nắm chặt bụng, khổ sở kêu: "Con của tôi . . . . ."
Máu từ giữa hai chân mẹ tràn ra.
Đứa bé trai nhìn máu tươi giữa hai đùi của mẹ, cả người nó chấn động mạnh, lại phun nước biển ra, một trận mắt hoa, liền không biết chuyện gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro