Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 485.2
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh sau khi
buộc tóc ngắn lên, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn hoàn toàn lộ ra, rất dịu dàng, da thịt mềm mại, cằm nhọn khéo léo, có chút hấp dẫn. . . . . .
Đây mới là một cô gái thật sự xinh đẹp.
"Hôm nay. . . . . . Có phải em cao một chút hay không?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên ngọt ngào mỉm cười, hỏi.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra mấy phần dịu dàng, nhìn cô, mỉm cười, đáp: "Ừ. . . . . ."
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi mềm mỏng cười nói: "Mới vừa rồi, em thay váy, nhưng bởi vì nó quá dài, em không giữ được, nhân viên làm việc chuẩn bị cho em một đôi giày 8cm, sau đó em hỏi cô ấy, tôi cao 1m61, cộng thêm 8cm, là cao bao nhiêu? Họ nói, gần 1m70, trong lòng của em suy nghĩ, còn chưa đủ, anh cao 1m90, nên em chọn một đôi cao nhất 12 cm. . . . . . Anh xem?"
Cô nói xong, nâng nhẹ váy trắng tinh lên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn cô nhấc đuôi váy trắng tinh lên, lộ ra giày thủy tinh lấp lánh, quả nhiên thật cao, ngón chân nhỏ trắng nõn, ở giày thủy tinh trong suốt, sáng lên màu da thật xinh đẹp, bàn chân hơi hồng, mắt cá chân cao, càng lộ vẻ mê người, anh dịu dàng mỉm cười.
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, dịu dàng như mộng, nhu tình như nước, cười ngọt ngào nói: "Em biết dáng dấp của em không cao, cho nên sau này phải mua nhiều giày cao gót một chút, như vậy đứng ở bên cạnh anh, có vẻ không quá thấp. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nâng nhẹ mí mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh, hai mắt anh nhộn nhạo mấy phần tình cảm, dịu dàng cảm tính hỏi: "Tại sao, phải mang giày cao gót cao như vậy?"
"Bởi vì anh khát vọng em lớn lên . . . . . . Mặc dù em không có cách nào để cao lên, nhưng em luôn có biện pháp, sẽ từ từ làm cao, cho đến có một ngày, có thể kiêu ngạo, tự hào đứng ở bên cạnh anh, xứng đôi với anh, trong tương lai, quan tâm anh nhiều hơn, mặc dù em không có cách nào làm một tòa núi lớn, giống như anh ở bên cạnh em, . . . . . . . . . Tôi sẽ làm một chiếc ô nhỏ." Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ nhếch môi nhỏ, tinh nghịch cười nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, dịu dàng cười nói: "Chiếc ô nhỏ?"
"Vâng, chiếc ô nhỏ. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn anh, cười ngọt ngào, nói.
"Chiếc ô nhỏ dùng để làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cảm tính hỏi.
Đường Khả Hinh cười nói: "Vì che cho anh một chút gió, ngăn cản một chút mưa."
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua ngọt ngào, nhìn cô, không nhịn được cười nói: "Ngoan như vậy?"
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại lộ ra một chút nũng nịu, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Dĩ nhiên!"
"Chiếc ô nhỏ lớn đến bao nhiêu?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại dịu dàng hỏi.
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng suy nghĩ một chút, liền hơi bước tới một bước, gần như dán sát lồng ngực của anh, đưa ngón tay ngọc thon dài, nhẹ che hai mắt trướcnh, cười nói: "Lớn thế này. . . . ."
Trong lòng Trang Hạo Nhiên vừa động, hai mắt nhắm lại, cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô gái này dán hai mắt của mình thì hiểu đó là toàn bộ thế giới. . . . . .
Xúc động càng tăng.
Hai mắt anh kích động khẽ chớp, vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé trắng nõn, kéo xuống, mở mắt, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, nở nụ cười ngọt ngào, cảm tính nói: "Hứa hẹn lung tung cũng không phải là một chuyện đùa. . . . . ."
Đường Khả Hinh lại mỉm cười nói: "Em đã từng bởi vì hai lời hứa, suýt chút nữa mất mạng, nhưng em vẫn muốn hứa. . . . . . Bởi vì lời hứa, thật sự là một chuyện rất tốt đẹp. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, không lên tiếng, lại hiện lên nụ cười kích động.
Trang Hạo Nhiên thở khẽ một hơi, ôm nhẹ cô vào trong ngực, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhân viên làm việc và Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ ăn ý như vậy, tất cả đều im lặng đi xuống lầu.
Trang Hạo Nhiên đẩy nhẹ thân thể mềm mại của cô ra, vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, hai mắt dịu dàng xoay tròn, tiếp tục nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của cô . . . . . .
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, cũng rất dịu dàng mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nắm nhẹ bả vai trần của cô, cúi người xuống, hôn nhẹ má trái của cô. Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng qua một chút sững sờ nhưng cuối cùng có chút cảm động.
Môi của Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng tiếp xúc da thịt mềm mại bên má trái của cô, đột nhiên không nhịn được ôm nhẹ eo thon của cô, lại hôn nhẹ vành tai má trái của cô. . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, thân thể lập tức mềm nhũn, không kịp suy nghĩ, cả người lập tức bị nhu tình của anh như sóng biển xô tới làm cho mình lập tức thất thần, ý loạn tình mê.
Trang Hạo Nhiên hôn tới da thịt bên cạnh môi cô, đột nhiên nâng tròng mắt nóng bỏng, nhìn cô! Mặt của Đường Khả Hinh ửng hồng, rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, muốn đẩy nhẹ anh ra. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt thân thể của cô, lại hôn lên trán cô, lại hôn nhẹ má trái của cô, hôn từng chút từng chút như thế, vỡ vụn. . . . . .
Giống như. . . . . . Giống như. . . . . .
Ánh mặt trời sau giữa trưa, áp xuống, hai bóng dáng trùng điệp, giống như hôn môi, nhẹ nhàng triền miên chung một chỗ. . . . . .
"Hôm nay. . . . . . Có phải em cao một chút hay không?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên ngọt ngào mỉm cười, hỏi.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra mấy phần dịu dàng, nhìn cô, mỉm cười, đáp: "Ừ. . . . . ."
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi mềm mỏng cười nói: "Mới vừa rồi, em thay váy, nhưng bởi vì nó quá dài, em không giữ được, nhân viên làm việc chuẩn bị cho em một đôi giày 8cm, sau đó em hỏi cô ấy, tôi cao 1m61, cộng thêm 8cm, là cao bao nhiêu? Họ nói, gần 1m70, trong lòng của em suy nghĩ, còn chưa đủ, anh cao 1m90, nên em chọn một đôi cao nhất 12 cm. . . . . . Anh xem?"
Cô nói xong, nâng nhẹ váy trắng tinh lên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn cô nhấc đuôi váy trắng tinh lên, lộ ra giày thủy tinh lấp lánh, quả nhiên thật cao, ngón chân nhỏ trắng nõn, ở giày thủy tinh trong suốt, sáng lên màu da thật xinh đẹp, bàn chân hơi hồng, mắt cá chân cao, càng lộ vẻ mê người, anh dịu dàng mỉm cười.
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, dịu dàng như mộng, nhu tình như nước, cười ngọt ngào nói: "Em biết dáng dấp của em không cao, cho nên sau này phải mua nhiều giày cao gót một chút, như vậy đứng ở bên cạnh anh, có vẻ không quá thấp. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nâng nhẹ mí mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh, hai mắt anh nhộn nhạo mấy phần tình cảm, dịu dàng cảm tính hỏi: "Tại sao, phải mang giày cao gót cao như vậy?"
"Bởi vì anh khát vọng em lớn lên . . . . . . Mặc dù em không có cách nào để cao lên, nhưng em luôn có biện pháp, sẽ từ từ làm cao, cho đến có một ngày, có thể kiêu ngạo, tự hào đứng ở bên cạnh anh, xứng đôi với anh, trong tương lai, quan tâm anh nhiều hơn, mặc dù em không có cách nào làm một tòa núi lớn, giống như anh ở bên cạnh em, . . . . . . . . . Tôi sẽ làm một chiếc ô nhỏ." Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ nhếch môi nhỏ, tinh nghịch cười nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, dịu dàng cười nói: "Chiếc ô nhỏ?"
"Vâng, chiếc ô nhỏ. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn anh, cười ngọt ngào, nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chiếc ô nhỏ dùng để làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cảm tính hỏi.
Đường Khả Hinh cười nói: "Vì che cho anh một chút gió, ngăn cản một chút mưa."
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua ngọt ngào, nhìn cô, không nhịn được cười nói: "Ngoan như vậy?"
Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại lộ ra một chút nũng nịu, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Dĩ nhiên!"
"Chiếc ô nhỏ lớn đến bao nhiêu?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại dịu dàng hỏi.
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng suy nghĩ một chút, liền hơi bước tới một bước, gần như dán sát lồng ngực của anh, đưa ngón tay ngọc thon dài, nhẹ che hai mắt trướcnh, cười nói: "Lớn thế này. . . . ."
Trong lòng Trang Hạo Nhiên vừa động, hai mắt nhắm lại, cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô gái này dán hai mắt của mình thì hiểu đó là toàn bộ thế giới. . . . . .
Xúc động càng tăng.
Hai mắt anh kích động khẽ chớp, vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé trắng nõn, kéo xuống, mở mắt, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, nở nụ cười ngọt ngào, cảm tính nói: "Hứa hẹn lung tung cũng không phải là một chuyện đùa. . . . . ."
Đường Khả Hinh lại mỉm cười nói: "Em đã từng bởi vì hai lời hứa, suýt chút nữa mất mạng, nhưng em vẫn muốn hứa. . . . . . Bởi vì lời hứa, thật sự là một chuyện rất tốt đẹp. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, không lên tiếng, lại hiện lên nụ cười kích động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Hạo Nhiên thở khẽ một hơi, ôm nhẹ cô vào trong ngực, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhân viên làm việc và Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ ăn ý như vậy, tất cả đều im lặng đi xuống lầu.
Trang Hạo Nhiên đẩy nhẹ thân thể mềm mại của cô ra, vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, hai mắt dịu dàng xoay tròn, tiếp tục nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của cô . . . . . .
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, cũng rất dịu dàng mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nắm nhẹ bả vai trần của cô, cúi người xuống, hôn nhẹ má trái của cô. Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng qua một chút sững sờ nhưng cuối cùng có chút cảm động.
Môi của Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng tiếp xúc da thịt mềm mại bên má trái của cô, đột nhiên không nhịn được ôm nhẹ eo thon của cô, lại hôn nhẹ vành tai má trái của cô. . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, thân thể lập tức mềm nhũn, không kịp suy nghĩ, cả người lập tức bị nhu tình của anh như sóng biển xô tới làm cho mình lập tức thất thần, ý loạn tình mê.
Trang Hạo Nhiên hôn tới da thịt bên cạnh môi cô, đột nhiên nâng tròng mắt nóng bỏng, nhìn cô! Mặt của Đường Khả Hinh ửng hồng, rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, muốn đẩy nhẹ anh ra. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt thân thể của cô, lại hôn lên trán cô, lại hôn nhẹ má trái của cô, hôn từng chút từng chút như thế, vỡ vụn. . . . . .
Giống như. . . . . . Giống như. . . . . .
Ánh mặt trời sau giữa trưa, áp xuống, hai bóng dáng trùng điệp, giống như hôn môi, nhẹ nhàng triền miên chung một chỗ. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro