Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 492.2

Hàn Trinh Trinh

2024-07-24 20:48:37

Cô có chút khổ sở cúi đầu, hai tròng mắt dịu dàng nhưng đau lòng, xẹt qua một chút tức giận, ngẩng đầu lên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: "Anh có biết tại sao tôi bị thương vào bệnh viện hay không? Đó là bởi vì tôi đỡ cho người khác một đao! !"

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt run rẩy ánh sáng khổ sở, nhìn cô, anh biết, cô nói có người muốn hại mình! !

"Ha ha ha. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lại nhịn không được bật cười, cầm rượu đỏ, không nhịn được uống một hớp!

Trang Hạo Nhiên đứng ở đàng xa, nhìn cô.

Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi giống như bị xé rách một lần nữa, nhìn cô!

"Im lặng là cái gì?" Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: "Ngài biết im lặng là cái gì không?"

Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn cô, ánh mắt lại run rẩy đau đớn, đau đớn, đau đớn! !

Sắc mặt của Đường Khả Hinh cứng rắn, rốt cuộc hai mắt trở nên lạnh lùng và quyết tuyệt, nhìn anh, chợt nhíu mày, nói: "Im lặng giống như tôi nằm ở trên bàn mổ! Lúc đó là. . . . . . Vô năng!"

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, nhìn Đường Khả Hinh!

Như Mạt cũng cảm thấy khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh.

Đông Anh đứng ở một bên, cũng hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.

"Lúc ấy tôi. . . . . . Hình dung bản thân mình như thế . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười giơ ly rượu trong tay, hướng Tưởng Thiên Lỗi, quyến rũ, phong tình vạn chủng.

Tưởng Thiên Lỗi gáp gáp nhìn cô.

Đường Khả Hinh lạnh nhạt nhìn ánh mắt anh, đôi mắt đẹp chợt lóe, nhìn Như Mạt run rẩy, đột nhiên mỉm cười, gọi: "Như Mạt tiểu thư!"

Vẻ mặt Như Mạt run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh.



Đường Khả Hinh cũng nhìn cô thật sâu, lạnh lung, mỉm cười nói: "Tấm vé bay đi Luân Đôn, chị còn giữ thật tốt sao?"

Vẻ mặt Như Mạt run lên, không dám lên tiếng.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh ngưng tụ, ngửa mặt ngẩng đầu lên nhìn cô, lại cười lạnh nói: "Không biết, tấm vé máy bay đắt giá này có thể trả lại hay không? Nếu như có thể, thì trả chứ? Vì trên thế giới này, bất kỳ cảm giác khát vọng bay lượn cũng như giấc mộng mà thôi, chị vốn đang ở trong phúc, hạnh phúc đến tận trời, nhưng đừng quá câu chấp một chút tình yêu ngây thơ, đơn thuần không thể nói, còn sót lại trong đáy lòng của chị ? ! Có một tình yêu như vậy buộc chặt lấy chị, lại không cần vé máy bay, còn thành toàn cho người khác?"

Hai mắt Như Mạt run rẩy nước mắt.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh lại nhìn Như Mạt nói nhanh: "Xem người đàn ông bên cạnh chị kìa, lúc chị bị thương, anh ta cũng chỉ . . . . . . Im lặng! !"

"Đường Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô gầm nhẹ!

Đường Khả Hinh quyến rũ nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, ngài gọi tôi? sau này xin ngài đừng chỉ mặt gọi tên! Bởi vì tôi và ngài không có quan hệ gì, nếu như sau này, ngài muốn tôi đáp lễ ngài, xin gọi. . . . . . Đường tiểu thư!"

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt rượu đỏ, liền muốn tiến lên. . . . . .

Đường Khả Hinh nhưng lập tức xoay người, hai mắt run rẩy nước mắt, nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức muốn xông lên.

Trang Ngải Lâm khẽ ngăn cản.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, có chút kính trọng với cô, lông mày nhảy lên, gọi: "Chị!"

Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Trùng hợp như thế? Cô ấy cũng gọi tôi là chị! Mặc kệ trước kia duyên phận của cô ấy như thế nào, nhưng bây giờ cô ấy là em gái của Trang Ngải Lâm tôi ! Đừng để cho tôi có tâm trạng không tốt, tặng 12% cổ phần Á Châu của tôi cho cô ấy!"

Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn cô.

Trang Ngải Lâm tay nâng rượu đỏ, khẽ mỉm cười, đi ra ngoài.



Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, nắm chặt quả đấm! !

Đường Khả Hinh nhấc đuôi váy thật dài, bước nhanh qua đám người đông đúc, sắc mặt tái nhợt, kích động phẫn nộ đi về phía trước . . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn theo bóng dáng của cô từ từ di chuyển, cuối cùng để ly rượu xuống, đi nhanh về phía trước.

Đường Khả Hinh đi qua vô số đám người, rốt cuộc đi về phía một tấm màn lụa mỏng màu trắng, tay nắm ly rượu đỏ, muốn rót vào trong miệng! !

Một bàn tay nắm mạnh tay của cô!

Cô nóng mắt quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cảm thấy tức giận hất tay của anh ra, lại nâng ly rượu lên, muốn uống rượu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng lập tức giành lấy ly rượu của cô, nện ở trên bàn!

Đường Khả Hinh lại tức giận muốn đẩy anh ra, sau đó muốn rót rượu. . . . . .

Bóng dáng màu đen, di chuyển về phía bên này.

Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt lóe, đột nhiên nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, lập tức kéo cô vào trong ngực của mình, cúi xuống hôn trên môi của cô!

"Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn vẻ mặt cô run rẩy, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, nhưng không nói gì. . . . . .

Nếu như em muốn thắng, vậy anh giúp em.

Cơn gió bồng bềnh.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài bức màn màu trắng, nhìn cảnh tượng này, nắm chặt quả đấm, ánh mắt nóng lên! !

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0