Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
BỊ THƯƠNG NHẸ
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Sáng sớm hôm sau.
Đầu xuân, không ngờ mưa phùn rơi xuống tí tách.
Có con chim nhỏ mỏ vàng nào đó đậu ở trên cửa sổ nhỏ màu trắng kia trú mưa, cúi đầu mổ cửa sổ tích tích tích đến mấy lần.
Cô gái nằm ở trên giường nệm màu trắng, chậm rãi mở mắt, nhìn tia sáng nhu hòa bên trong gian phòng, lộ ra không khí lạnh lẽo tươi mát đầu xuân, trên giá sách màu trắng, bày rất nhiều bộ sách rượu đỏ và khách sạn, bên cạnh một chiếc bình cao lớn màu trắng bằng gốm sứ thanh hoa, đặt một bó hoa Hỏa Liệt Điểu đỏ rực, màn lụa mỏng ở cửa sổ sát đất nhẹ vén lên, bay vào một cơn mưa nhỏ và gió mát mang hương vị Bạc Hà.
Đường Khả Hinh ngửi không khí này, nở nụ cười nhẹ nhàng, cô gái này, ngày hôm qua buông bỏ thù hận, tha thứ cho một người, đổi lấy nụ cười thong dong và một chút mưa phùn đầu xuân.
Nhẹ vươn người một cái.
Đường Khả Hinh mặc váy lụa trắng, nhẹ nhàng vén chăn đi xuống giường, mang dép màu hồng Nhã Tuệ mua cho mình, đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, tinh thần thoải mái, cười khẽ đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một cơn gió lạnh trong lành đập vào mặt, mưa phùn tí tách lướt nhẹ ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cô chớp nhẹ mắt đẹp, nhìn từng dãy nhà trọ phía ngoài cửa sổ, ẩn trong rất nhiều cành lá màu xanh, con đường nhỏ uốn lượn c về phía các nơi, hoa anh đào màu hồng, ở trong mưa trắng xóa, tiếp tục bồng bềnh rơi xuống.
Hai mắt cô dịu dàng nhìn phong cảnh này, nghĩ tới "Buông xuống", lại có ý nghĩa như vậy.
"Khả Hinh! ! Mau dậy, đã tới giờ đi làm rồi!" Tiếng của Nhã Tuệ từ dưới lầu truyền đến.
"Vâng!" Đường Khả Hinh đáp nhẹ, nhớ tới ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên khuyên mình, trong lòng của cô thoáng qua một chút vội vàng, muốn thổ lộ chuyện ngày hôm qua với anh, vội vàng rửa mặt xuống lầu về khách sạn.
Đầu xuân mưa phùn thật sự rất dịu dàng, thật dịu dàng.
Đường Khả Hinh mặc áo cao cổ hoa nhỏ màu trắng, áo ghi lê màu xanh dương đậm theo phong cách England, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cùng Nhã Tuệ gọi tắc xi trở lại bãi đậu xe Khách sạn Á Châu, trú mưa phùn, mỗi người đi thang máy, trở lại tầng lầu của mình.
Cửa thang máy tầng lầu Tổng Giám đốc mở ra.
Đường Khả Hinh ôm tài liệu rượu đỏ đã xem đêm qua, vui vẻ mỉm cười đi ra thang máy, vừa muốn đi tới phòng thư kí, không ngờ thấy Tiêu Đồng rất vội đi ra từ phòng Tổng Giám đốc, căn dặn mấy cô thư ký, nhất định phải nhanh chóng gửi tài liệu tới nước Anh !
"Tiêu Đồng?" Đường Khả Hinh nghi ngờ đi tới, nhìn cô, có chút lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt có chút ẩn nhẫn, nhưng vẫn cố gắng trấn an cô nói: "Cô hãy nghe cho kỹ! Chuyện lần này, không giống như lần trước! Lần này Tổng Giám đốc trở về nước Anh là bởi vì Chủ tịch gọi gấp! chuyện hết sức khẩn cấp mới gọi anh ấy đi gấp! ! Ngày hôm qua, chúng tôi chơi đến 3 giờ sáng, nhận được thông báo của chủ tịch, chúng tôi lập tức đến phi trường ngồi máy bay tư nhân đường hàng không, nhưng thời gian quá gấp, không dung được, Tổng Giám đốc không thể làm gì khác hơn là sáng sớm hôm nay bảy giờ ngồi máy bay chở hành khách đi khỏi!"
Hai mắt Đường Khả Hinh mờ mịt, nhìn về phía Tiêu Đồng, trái tim chợt lạnh, nhớ lại ngày hôm qua ở trong hôn lễ, Trang Hạo Nhiên mấy lần giữ lại, mấy lần ngăn trở, lòng của cô chua xót. . . . .
"Thân ái! !" Tiêu Đồng sắp vội muốn chết, nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Cô phải tin tưởng tôi, lần này thật sự là bởi vì chủ tịch. . . . . ."
"Muốn đi, tại sao một cú điện thoại cũng không gọi?" Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín nói.
". . . . . . . . . . . ." Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô.
"Anh ấy. . . . . . Không tin tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong câu đó, đột nhiên có chút cô đơn, cười khổ.
"Khả Hinh. . . . . ." Tiêu Đồng có chút đau lòng nhìn cô, nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Tôi không có. . . . . ." Đường Khả Hinh lạnh nhạt mỉm cười xoay người, đi về phía phòng thư kí, hai mắt lộ ra chút mất mát nói: "Anh nói ấy đúng, sẽ không ai chịu trách nhiệm cuộc sống của tôi! Đây là tình yêu tự tôi lựa chọn! Mình khổ sở, sẽ phải tự mình chịu đựng! ! Bắt đầu từ hôm nay, tự tôi sống tốt cuộc sống của tôi. . . . . . Hoa nho sẽ phải theo bốn mùa, đi về phía cuộc sống của chính nó . . . . . ."
Tiêu Đồng đứng ở ngoài cửa phòng Tổng Giám đốc, khổ sở nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cười khẽ, nhưng không có nói gì nữa.
Vào buổi trưa.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh nhận được thẻ tham gia tranh tài rượu đỏ Tổng Công ty Hoàn Cầu giao cho mình, sau đó nghe lời của Vitas, đến nhà của ông học tập rượu đỏ.
Mưa phùn vẫn róc rách rơi xuống.
Có chút lạnh.
Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, cầm cây dù đỏ thẫm Tiêu Đồng đưa cho mình, im lặng bước nhanh đi ra đại sảnh, vừa muốn đi tới trạm xe bus. . . . . .
Mỗi khi cô tâm trạng không tốt, sẽ muốn ngồi xe buýt một chút, để cho mình trở lại ban đầu.
Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi trắng, khuôn mặt tiều tụy chống cây dù, đứng ở trước trạm xe buýt, hai mắt nóng bỏng, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng chống cây dù, dừng ở trong mưa, hai mắt xẹt qua một chút bị thương mờ mịt nhìn về phía anh.
Mọi vật xung quanh nhất thời ngừng lại.
Có câu: Giữa đám đông tìm anh trăm ngàn dặm, ai ngờ anh ở dưới ngọn đèn tàn. . . . . .
Tiếp cận là lúc xoay người. . . . . . người mới ngoái đầu nhìn lại.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn về phía anh.
Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi lại đau như bị xé rách, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh mắt van xin.
"Đừng nghĩ tôi tha thứ cho anh...anh có thể tùy tiện xuất hiện ở trước mặt của tôi." Đường Khả Hinh nói xong, lạnh nhạt che dù, tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi che dù, đi tới trước mặt cô, hai mắt đau đớn, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thông thả, thâm tình mà cảm động nhìn cô, nói: "Trên thế giới này, không có cái gì có thể bắt đầu lần nữa, như. . . . . . lúc này, chúng ta xem như người xa lạ. . . . . . Từ người xa lạ bắt đầu quen biết anh một lần nữa . . . . . Nhìn kỹ anh, quan sát anh, từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác. . . . . ."
Đường Khả Hinh che dù, nghe tiếng mưa tí tách rơi xuống dù, không muốn nói chuyện nữa.
Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn về phía cô gái này, hai mắt hiện lên một chút đau, lại mạnh mẽ đè nén, muốn tiến lên cầm lấy tài liệu cho cô, theo cô đi tới trạm xe bus. . . . . .
Đường Khả Hinh lại cầm phần tài liệu, chống cây dù, lạnh nhạt trải qua bên cạnh anh, đi về phía trạm xe buýt màu đỏ thẫm trong làn mưa trắng xóa, hai mắt mờ mịt, không có một chút tình cảm. . . . . .
Cha, cha nói, chuyêng gia rượu đỏ và đầu bếp có rất nhiều điểm chung, nhưng điểm chung lớn nhất là: là con người. . . . . .
Đường Khả Hinh chống cây dù màu đỏ thẫm, đạp con đường mưa ướt róc rách đi về phía trước, sắc mặt bình tĩnh đi về phía trước. . . . . .
Trong đầu vang lên lời nói của Trang Hạo Nhiên: trái tim của cô ấy là số mệnh, giống như sợi dây mây đáng sợ quấn thật chặt thân thể Tưởng Thiên Lỗi! Cô ấy là một người phụ nữ đáng sợ! Trên thế giới này, người ác độc, người âm hiểm, người tâm cơ, đều không đáng sợ! ! Bởi vì những người này, chúng ta đều có thể đối phó! ! Nhưng chỉ có kẻ mềm yếu, là đáng sợ nhất! Bởi vì chúng ta không có cách nào đối phó! ! Phàm là người rơi vào trong thế giới của cô ấy đều sẽ bị ao đầm cuộc đời cô ấy làm mất sức, không thở nổi!
Cô chậm rãi đi tới trước trạm xe buýt, nhìn về phía biển rộng trước mặt, chìm vào trong thế giới trắng mịt mờ, khuôn mặt giống như đóa sen trắng thấm chút mưa bụi. . . . . .
Đầu xuân, không ngờ mưa phùn rơi xuống tí tách.
Có con chim nhỏ mỏ vàng nào đó đậu ở trên cửa sổ nhỏ màu trắng kia trú mưa, cúi đầu mổ cửa sổ tích tích tích đến mấy lần.
Cô gái nằm ở trên giường nệm màu trắng, chậm rãi mở mắt, nhìn tia sáng nhu hòa bên trong gian phòng, lộ ra không khí lạnh lẽo tươi mát đầu xuân, trên giá sách màu trắng, bày rất nhiều bộ sách rượu đỏ và khách sạn, bên cạnh một chiếc bình cao lớn màu trắng bằng gốm sứ thanh hoa, đặt một bó hoa Hỏa Liệt Điểu đỏ rực, màn lụa mỏng ở cửa sổ sát đất nhẹ vén lên, bay vào một cơn mưa nhỏ và gió mát mang hương vị Bạc Hà.
Đường Khả Hinh ngửi không khí này, nở nụ cười nhẹ nhàng, cô gái này, ngày hôm qua buông bỏ thù hận, tha thứ cho một người, đổi lấy nụ cười thong dong và một chút mưa phùn đầu xuân.
Nhẹ vươn người một cái.
Đường Khả Hinh mặc váy lụa trắng, nhẹ nhàng vén chăn đi xuống giường, mang dép màu hồng Nhã Tuệ mua cho mình, đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, tinh thần thoải mái, cười khẽ đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một cơn gió lạnh trong lành đập vào mặt, mưa phùn tí tách lướt nhẹ ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cô chớp nhẹ mắt đẹp, nhìn từng dãy nhà trọ phía ngoài cửa sổ, ẩn trong rất nhiều cành lá màu xanh, con đường nhỏ uốn lượn c về phía các nơi, hoa anh đào màu hồng, ở trong mưa trắng xóa, tiếp tục bồng bềnh rơi xuống.
Hai mắt cô dịu dàng nhìn phong cảnh này, nghĩ tới "Buông xuống", lại có ý nghĩa như vậy.
"Khả Hinh! ! Mau dậy, đã tới giờ đi làm rồi!" Tiếng của Nhã Tuệ từ dưới lầu truyền đến.
"Vâng!" Đường Khả Hinh đáp nhẹ, nhớ tới ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên khuyên mình, trong lòng của cô thoáng qua một chút vội vàng, muốn thổ lộ chuyện ngày hôm qua với anh, vội vàng rửa mặt xuống lầu về khách sạn.
Đầu xuân mưa phùn thật sự rất dịu dàng, thật dịu dàng.
Đường Khả Hinh mặc áo cao cổ hoa nhỏ màu trắng, áo ghi lê màu xanh dương đậm theo phong cách England, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cùng Nhã Tuệ gọi tắc xi trở lại bãi đậu xe Khách sạn Á Châu, trú mưa phùn, mỗi người đi thang máy, trở lại tầng lầu của mình.
Cửa thang máy tầng lầu Tổng Giám đốc mở ra.
Đường Khả Hinh ôm tài liệu rượu đỏ đã xem đêm qua, vui vẻ mỉm cười đi ra thang máy, vừa muốn đi tới phòng thư kí, không ngờ thấy Tiêu Đồng rất vội đi ra từ phòng Tổng Giám đốc, căn dặn mấy cô thư ký, nhất định phải nhanh chóng gửi tài liệu tới nước Anh !
"Tiêu Đồng?" Đường Khả Hinh nghi ngờ đi tới, nhìn cô, có chút lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt có chút ẩn nhẫn, nhưng vẫn cố gắng trấn an cô nói: "Cô hãy nghe cho kỹ! Chuyện lần này, không giống như lần trước! Lần này Tổng Giám đốc trở về nước Anh là bởi vì Chủ tịch gọi gấp! chuyện hết sức khẩn cấp mới gọi anh ấy đi gấp! ! Ngày hôm qua, chúng tôi chơi đến 3 giờ sáng, nhận được thông báo của chủ tịch, chúng tôi lập tức đến phi trường ngồi máy bay tư nhân đường hàng không, nhưng thời gian quá gấp, không dung được, Tổng Giám đốc không thể làm gì khác hơn là sáng sớm hôm nay bảy giờ ngồi máy bay chở hành khách đi khỏi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt Đường Khả Hinh mờ mịt, nhìn về phía Tiêu Đồng, trái tim chợt lạnh, nhớ lại ngày hôm qua ở trong hôn lễ, Trang Hạo Nhiên mấy lần giữ lại, mấy lần ngăn trở, lòng của cô chua xót. . . . .
"Thân ái! !" Tiêu Đồng sắp vội muốn chết, nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Cô phải tin tưởng tôi, lần này thật sự là bởi vì chủ tịch. . . . . ."
"Muốn đi, tại sao một cú điện thoại cũng không gọi?" Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín nói.
". . . . . . . . . . . ." Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô.
"Anh ấy. . . . . . Không tin tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong câu đó, đột nhiên có chút cô đơn, cười khổ.
"Khả Hinh. . . . . ." Tiêu Đồng có chút đau lòng nhìn cô, nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Tôi không có. . . . . ." Đường Khả Hinh lạnh nhạt mỉm cười xoay người, đi về phía phòng thư kí, hai mắt lộ ra chút mất mát nói: "Anh nói ấy đúng, sẽ không ai chịu trách nhiệm cuộc sống của tôi! Đây là tình yêu tự tôi lựa chọn! Mình khổ sở, sẽ phải tự mình chịu đựng! ! Bắt đầu từ hôm nay, tự tôi sống tốt cuộc sống của tôi. . . . . . Hoa nho sẽ phải theo bốn mùa, đi về phía cuộc sống của chính nó . . . . . ."
Tiêu Đồng đứng ở ngoài cửa phòng Tổng Giám đốc, khổ sở nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cười khẽ, nhưng không có nói gì nữa.
Vào buổi trưa.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh nhận được thẻ tham gia tranh tài rượu đỏ Tổng Công ty Hoàn Cầu giao cho mình, sau đó nghe lời của Vitas, đến nhà của ông học tập rượu đỏ.
Mưa phùn vẫn róc rách rơi xuống.
Có chút lạnh.
Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, cầm cây dù đỏ thẫm Tiêu Đồng đưa cho mình, im lặng bước nhanh đi ra đại sảnh, vừa muốn đi tới trạm xe bus. . . . . .
Mỗi khi cô tâm trạng không tốt, sẽ muốn ngồi xe buýt một chút, để cho mình trở lại ban đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi trắng, khuôn mặt tiều tụy chống cây dù, đứng ở trước trạm xe buýt, hai mắt nóng bỏng, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng chống cây dù, dừng ở trong mưa, hai mắt xẹt qua một chút bị thương mờ mịt nhìn về phía anh.
Mọi vật xung quanh nhất thời ngừng lại.
Có câu: Giữa đám đông tìm anh trăm ngàn dặm, ai ngờ anh ở dưới ngọn đèn tàn. . . . . .
Tiếp cận là lúc xoay người. . . . . . người mới ngoái đầu nhìn lại.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn về phía anh.
Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi lại đau như bị xé rách, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh mắt van xin.
"Đừng nghĩ tôi tha thứ cho anh...anh có thể tùy tiện xuất hiện ở trước mặt của tôi." Đường Khả Hinh nói xong, lạnh nhạt che dù, tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi che dù, đi tới trước mặt cô, hai mắt đau đớn, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thông thả, thâm tình mà cảm động nhìn cô, nói: "Trên thế giới này, không có cái gì có thể bắt đầu lần nữa, như. . . . . . lúc này, chúng ta xem như người xa lạ. . . . . . Từ người xa lạ bắt đầu quen biết anh một lần nữa . . . . . Nhìn kỹ anh, quan sát anh, từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác. . . . . ."
Đường Khả Hinh che dù, nghe tiếng mưa tí tách rơi xuống dù, không muốn nói chuyện nữa.
Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn về phía cô gái này, hai mắt hiện lên một chút đau, lại mạnh mẽ đè nén, muốn tiến lên cầm lấy tài liệu cho cô, theo cô đi tới trạm xe bus. . . . . .
Đường Khả Hinh lại cầm phần tài liệu, chống cây dù, lạnh nhạt trải qua bên cạnh anh, đi về phía trạm xe buýt màu đỏ thẫm trong làn mưa trắng xóa, hai mắt mờ mịt, không có một chút tình cảm. . . . . .
Cha, cha nói, chuyêng gia rượu đỏ và đầu bếp có rất nhiều điểm chung, nhưng điểm chung lớn nhất là: là con người. . . . . .
Đường Khả Hinh chống cây dù màu đỏ thẫm, đạp con đường mưa ướt róc rách đi về phía trước, sắc mặt bình tĩnh đi về phía trước. . . . . .
Trong đầu vang lên lời nói của Trang Hạo Nhiên: trái tim của cô ấy là số mệnh, giống như sợi dây mây đáng sợ quấn thật chặt thân thể Tưởng Thiên Lỗi! Cô ấy là một người phụ nữ đáng sợ! Trên thế giới này, người ác độc, người âm hiểm, người tâm cơ, đều không đáng sợ! ! Bởi vì những người này, chúng ta đều có thể đối phó! ! Nhưng chỉ có kẻ mềm yếu, là đáng sợ nhất! Bởi vì chúng ta không có cách nào đối phó! ! Phàm là người rơi vào trong thế giới của cô ấy đều sẽ bị ao đầm cuộc đời cô ấy làm mất sức, không thở nổi!
Cô chậm rãi đi tới trước trạm xe buýt, nhìn về phía biển rộng trước mặt, chìm vào trong thế giới trắng mịt mờ, khuôn mặt giống như đóa sen trắng thấm chút mưa bụi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro