Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Lời mời

Hàn Trinh Trinh

2024-07-24 20:48:37

Đêm, thật sâu, thật sâu.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một góc phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra thịt bò, thái sợi, lại dùng một chút ớt ngâm và bột bắp khuấy đều. . . . . . Anh vừa khuấy thỉnh thoảng quay đầu nhìn phòng khách đầu kia. . . . . .

Đường Khả Hinh mặc váy dài cúp ngực, ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt lộ ra dịu dàng nhã nhặn lịch sự nhìn phía trước, đuôi váy thật dài hoa đào bay nay, rơi trên sàn nhà bóng loáng, trông rất sống động. . . . . .

Anh yên lặng nhìn cô một cái, vẻ mặt lộ ra bình tĩnh, tiếp tục trộn đều thịt bò.

Lúc này, Bác Dịch đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhàn nhạt lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra xem kỹ.

Đường Khả Hinh không dám nhìn anh, đôi tay đan nhau, cúi đầu.

Bác Dịch để ly Whisky xuống, im lặng quay người đi lên lầu.

Đường Khả Hinh vẫn thật dịu dàng ngồi ở trên ghế sa lon, nắm ngón tay út của mình xoay xoay, nhớ tới mới vừa rồi Ân Nguyệt Dung sai người đi lấy chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu thì mình mượn cớ len lén đi ra, giày cao gót màu trắng hơn một tất thật sự mang không tốt, nhất là dắt đuôi váy thật dài, đi một bước cũng rất đau đớn, ngón chân nhỏ giống như bị lửa thiêu. . . . . .

Cô khẽ nhăn mày, nhấc đuôi váy lên, liếc mắt nhìn chân nhỏ của mình.

“Ôi . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đem thịt bò trộn xong, bỏ vào trong dầu phộng thơm nồng, xào mấy cái, lại cho thêm vào chút cần tây thái sợi, nhỏ vài giọt tương ớt, một mùi thịt bò thơm nồng tràn ra, hai mắt anh khẽ lóe lên, nhìn thịt bò đã thành màu vàng, lập tức đặt lên đĩa. . . . . .

Bên trong nồi cơm điện, cơm đã chín.

Từ trong tủ bếp, Trang Hạo Nhiên lấy ra một cái chén kiểu Hàn, đựng cơm trắng thơm ngát, lại dùng muỗng múc thịt bò và nước sốt thơm nồng tưới nhẹ trên cơm.

Một cái nồi khác đã vừa chín tới.

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, cũng không sợ nóng, nhẹ nhàng mở nắp, nhìn canh rong biển thịt băm đã sôi, anh lập tức cầm hai trứng gà, đánh vào đĩa thủy tinh, sau khi nhanh chóng quấy đều, nhẹ rót vào trong nước sôi, nhất thời trứng hoa xinh đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng tan ra ở trong canh.

Tắt lửa.

Trang Hạo Nhiên đặt cơm trộn thịt bò, cùng tô canh trứng rong biển vào trong khay, lại im lặng đi ra phòng bếp, nói: “Có thể ăn rồi, đến đây đi.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng mkuốn đứng dậy, lại phát hiện ngón chân đau đớn khó chịu, cô khẽ kêu một tiếng, trên trán đổ mồ hôi.

Trang Hạo Nhiên có chút nghi ngờ nhìn bộ dáng cô đột nhiên khó chịu, lập tức để khay xuống, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống muốn kéo váy cô. . . . . .

Đường Khả Hinh khẽ giấu hai chân, kéo nhẹ đuôi váy phủ giày cao gót.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, cau mày nhìn cô một cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ khẽ cúi xuống.

Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, chỉ có chút cứng rắn nghiêng người tiến lên, kéo nhẹ đuôi váy thật dài của cô, lập tức nhìn thấy đôi giày cao gót màu trắng, tối thiểu có hơn mười cm, bàn chân nhỏ nhắn gợi cảm cũng gần như muốn đứng thẳng, lại thấy lộ gân xanh, hai mắt anh đau lòng chợt lóe, lập tức vươn tay nâng nhẹ một bàn chân. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không để ý đến cô, mà nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc giày cao gót, lập tức nhìn thấy bàn chân trắng nõn xinh đẹp đáng yêu, ngón chân nhỏ chỉnh tề, lúc này căng cứng chụm chung một chỗ, vừa đỏ vừa sưng, thậm chí đã bị tróc da rồi, anh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn cô, có chút tức giận nói: “Tại sao muốn mang giày cao như vậy?”

Đường Khả Hinh có chút uất ức nhìn anh, không lên tiếng.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên một cái, lập tức bế ngang cả người cô, đi về phía ghế salon dài bên kia. . . . . .

Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, lập tức ôm cổ của anh, dịu dàng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng ôm thân thể mềm mại của cô đi tới trước ghế sa lon dài, chậm rãi buông cô xuống, cầm gối ôm đặt ở sau lưng của cô, để cho cô nửa nằm thoải mái hơn.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng cuộn hai chân, hai mắt lóe lên một chút ấm áp nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi lên lầu hai, lấy cái hòm thuốc xuống, từ bên trong lấy ra nước sát trùng và bông băng, đặt trên bàn trà, mới ra lệnh: “Đưa chân ra ngoài. . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút xấu hổ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô.

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nhẹ nhàng duỗi bàn chân nhỏ nhắn ra phía trước, kéo váy màu hồng nhạt ra. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nắm bàn chân nhỏ nhắn đặt ở trên đầu gối mình, cầm bông băng thấm nhẹ nước sát trùng, nói một câu chịu đau, liền nhẹ nhàng dùng bông băng thấm vào vết thương. . . . . .

Đường Khả Hinh nhăn mặt khẽ kêu một tiếng.

Trang Hạo Nhiên lập tức cúi đầu, thổi nhẹ thổi ngón chân nhỏ nhắn, mới nói: “Sau này đừng mang giày cao gót như vậy nữa. . . . . .”

“Em sẽ quen. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nói.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn xuống cô một cái, tiếp tục thay miếng bông băng, thấm nhẹ vào vết thương của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh cúi đầu cau mày, nhịn đau.

Lúc này Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nhìn cô một cái, lại lấy một miếng bông băng khác, ra lệnh: “Cái chân còn lại. . . . . .”

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải luồn nhẹ một cái chân khác ra ngoài.

“Tại sao muốn tới đây?” Trang Hạo Nhiên cầm bông băng, thấm nhẹ nước thuốc, lại sát trùng ngón chân của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Khả Hinh im lặng một lúc. . . . . .

Trang Hạo Nhiên dừng động tác, nhìn cô.

“Khi đó. . . . . . Dì Hoa đi khỏi, anh có núp trong bóng tối len lén nhìn dì ấy đi hay không? Thậm chí muốn. . . . . . Đưa dì một đoạn đường. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bàn chân nhỏ nhắn của mình, dịu dàng hỏi.

Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, lộ ra một chút ôn nhu, sâu kín nói: “Em từng nghĩ, nếu như có một ngày, anh cũng suy nghĩ cho em như vậy, tiễn em đi, em nên làm như thế nào?”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.

Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười nói: “Là tiếp nhận lời khuyên của anh cho em hay xoay người đi khỏi? Giống như cuộc sống chỉ có hai con đường đi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nắm bông băng không nói lời nào.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, hai mắt ứa nước mắt, nói: “Lúc nảy em vốn muốn đi về nhà, nhưng không biết vì sao bị đau chân, cảm thấy đói bụng, nên đi tới nhà anh. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô.

Trong lòng của Đường Khả Hinh dâng lên một chút chua xót, nhìn người đàn ông này có chút cô đơn, vẻ mặt có chút kích động, lại cố đè nén xuống, chỉ chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng phủ ở trên khuôn mặt anh, mang theo mấy phần đau lòng, muốn cười lại rơi lệ hỏi: “. . . . . . Tối nay. . . . . . anh có khỏe không?”

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, hai mắt chợt lóe nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh lay động nước mắt, nhìn anh, lại lộ ra mấy phần kích động, nghẹn ngào nói: “Một mình có. . . . . . Cô đơn không?”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

“Anh cùng em đi một đoạn đường dài như vậy, đi khắp nước Anh, đi khắp thành phố Lavender nước Pháp, vì em bỏ ra nhiều như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh, trái tim đột nhiên quay cuồng, lại vuốt nhẹ khuôn mặt trí tuệ của anh, nghẹn ngào nói: “Ngay cả một buổi tối, em cũng không thể ở bên anh. . . . . . làm sao xứng đáng với một chút mùi hoa anh yêu thích?”

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, kích động nhìn cô.

“Trang Hạo Nhiên của em. . . . . .” Đường Khả Hinh sâu kín nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên rơi lệ nói: “Thật ra anh có hiểu lòng của em hay không, không sao cả. . . . . . Nhưng ít nhất anh phải hiểu trái tim của mình?”

Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn cô.

Đường Khả Hinh có chút trách móc nhìn người này, lại đột nhiên mỉm cười, nhấc nhẹ đuôi váy thật dài, chân trần đứng ở trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn người đàn ông trước mặt, hết sức thẳng thắn nhấc nhẹ đuôi váy màu hồng mộng ảo lên, hơi cúi xuống, khom nhẹ nhìn người đàn ông trước mặt . . . . . .

Trang Hạo Nhiên sửng sốt ngẩng đầu nhìn cô.

“Trang Hạo Nhiên tiên sinh thân ái. . . . . . trong đêm xinh đẹp này, có thể mời ngài nhảy với tôi một bản không?” Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng, mỉm cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0