Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
TỐI HÔM NAY TRỜI CÓ MƯA
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
“Vâng, chỉ dừng lại một bữa cơm trưa, nói chuyện một chút!” Lúc này Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên cười lạnh nhìn anh, nói: “Ngay cả bữa cơm trưa, anh cũng không cho cô ấy ăn!”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nóng mắt ngẩng đầu nhìn anh!
“Đủ rồi! !” Trang Tĩnh Vũ thật sự nghe không nổi, đứng ở trước mặt mọi người, nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra nặng nề, thở dài một hơi, mới chậm rãi gọi: “Khả Hinh. . . . . .”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hai chân trôi nổi, cảm giác không còn hơi sức đáp.
Ánh mắt Trang Tĩnh Vũ chăm chú nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nhớ tới chuyện Lưu Chí Đức căn dặn đêm qua, lại nhớ tới lúc ông giả từ trịnh trọng căn dặn, đừng nói chuyện Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên đã quen biết nhau khi còn bé, cho đối phương biết. . . . . . Ông lại thở một cái, lồng ngực phập phồng, mới lạnh nhạt nói: “Con nói cho chú, đêm qua con vốn thua ván cờ phải nhảy với Thiên Lỗi một bản, tại sao không tới?”
“Con . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, mơ hồ không biết nên nói gì. . . . . .
“Cha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức gấp gáp gọi cha.
“Cha không muốn nghe con nói!” Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng nhìn con trai gầm nhẹ!
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải im lặng.
Hiện có ~ 90 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
“Khả Hinh!” Trang Tĩnh Vũ lại nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi: “Ngày hôm qua có tình huống bất đắc dĩ phải không?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ đành phải bất đắc dĩ đáp nhẹ: “Vâng . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn giữ chặt nguyên tắc nói với cô: “Như vậy mặc kệ như thế nào, chuyện ngày hôm qua, là con không đúng, con thất ước rồi, Thiên Lỗi muốn tới hỏi nguyên nhân, đây cũng là chuyện đúng. . . . . .”
“Cha! !” Trang Hạo Nhiên không tin nổi gọi cha! !
“Súc sinh! ! Nếu như làm việc đối với người khác không có tự tin như vậy, con nên sớm từ chức Tổng Giám đốc Hoàn Cầu cho cha! Cha không có đứa con trai làm mất mặt như con!” Trang Tĩnh Vũ lại nghiêm nghị nhìn con trai, thấp giọng khiển trách! !
Trang Hạo Nhiên cắn răng, nắm chặt quả đấm.
Sắc mặt Tưởng Vĩ Quốc cũng đông cứng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đè nén lửa giận, tức giận nói: “Nhưng chỉ là một điệu nhảy, chỉ dừng lại bữa cơm trưa, nếu như con làm Tổng Giám đốc Hoàn Cầu có lý trí, cơ hội như vậy còn nhiều mà! ! Hiện tại vì một món đồ hư hỏng như vậy liền muốn chiến tranh với Hạo Nhiên? Con không có tư cách làm như Tổng Giám đốc Hoàn Cầu của cha! !”
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở một bên, nắm chặt quả đấm, im lặng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến cả người run lên, trong đầu hỗn loạn.
“Khả Hinh!” Để tránh hai người thật sự nổi giận, Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt nhìn cô, nói: “Chuyện ngày hôm qua chính xác con làm sai rồi, nhưng ngày hôm qua là cuộc đấu của ngày hôm, hôm nay là lựa chọn của hôm nay, chú cũng không miễn cưỡng con, nhưng chuyện đến nước này, con cần phải đưa ra một quyết định, bởi vì con không đưa ra quyết định, giữa bọn họ sẽ nổ ra chiến tranh, nhưng nếu bây giờ trước mặt của chú và chủ tịch Tưởng, con đưa ra lựa chọn, chúng tôi bảo đảm, tương lai không có chuyện gì. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch, hai mắt lóe lên gấp rút, nước mắt di động. . . . .
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cùng Tiểu Nhu, ba người bọn họ đều đứng gần ở một bên, hoảng sợ vỡ mật nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ lại híp mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Con. . . . . . Muốn lựa chọn này sao?”
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác cả người mệt mỏi, nhớ tới lời nói giận dữ ngút trời của Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi mới vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Chuyện này bất quá. . . . . . chỉ dừng lại một bữa cơm thôi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng muốn tiến lên nói chuyện. . . . . .
“Các con đều không được nói! ! Để cho cô ấy tự suy nghĩ !” Trang Tĩnh Vũ tức giận trách mắng: “Hiện tại người nào nói nữa, đều không tôn trọng lựa chọn của cô ấy! ! Nếu như các con là Thượng Đế, ai dám bảo đảm tương lai hạnh phúc của cô ấy? Hiện tại vào lúc này, cô ấy đã khổ sở như vậy, các con cũng không giải quyết được! !”
Đường Khả Hinh nghe những lời này, trong người rốt cuộc dâng lên một chút dũng khí, hiểu có một số việc phải tự mình giải quyết, tuyệt đối không liên lụy người khác và tập đoàn, mặt của cô hơi lạnh lùng, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Em đi với anh. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút nóng bỏng, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại nhìn Trang Hạo Nhiên, mặc dù lo lắng xin lỗi, nhưng vẫn chậm rãi mỉm cười nói: “Đây cũng chỉ là. . . . . . Thời gian ăn một bữa cơm mà thôi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải bất đắc dĩ nhìn cô.
“Cám ơn hai vị Tổng Giám đốc tôn trọng. . . . . .” Đường Khả Hinh mệt mỏi nói xong, chỉ đành phải cắn răng nắm chặt quả đấm đi ra ngoài. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi lên phía trước, đi theo sau của cô, nhanh chóng đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, đau lòng quay đầu, nhìn hai người bọn họ dần dần đi khỏi, giống như lại một lần phải tiếp nhận số mạng vô tình an bài. . . . . .
Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng, nhớ tới cuộc chiến mới vừa nhìn thấy, chỉ đành phải thất vọng tức giận đi khỏi.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, nhìn con trai khổ sở như vậy, sắc mặt của ông càng cứng rắn và lạnh lùng, nói: “Còn đứng ì làm gì? Còn không ngại mất mặt?”
“Cha!” Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn cha, nói: “Tại sao lúc nảy muốn hướng dẫn Khả Hinh. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn anh.
“Tại sao phải làm như vậy?” Trang Hạo Nhiên có chút mất mát nói: “Khi còn bé, cha rèn luyện cho con, con đều tiếp nhận, nhưng hôm nay. . . . . . Cha thật không thể đối với con như vậy. . . . . .”
“Cha nói sai sao?” Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn con trai nói: “Con ngay cả dừng một bữa cơm trưa cũng không có lòng tin, con lấy gì mang đến cho cô ấy hạnh phúc cả đời?”
“Có chút tình yêu, con muốn tranh thủ, giành giật từng giây để tranh thủ, bởi vì cho tới bây giờ cô ấy cũng không phải là của con. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cắn răng nhìn cha một cái, mới nắm chặt quả đấm, đau lòng xoay người sải bước đi khỏi.
Bốn người Lâm Sở Nhai nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên, cũng đau lòng vội vàng đi khỏi.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, nhìn bóng lưng con trai, cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài đi khỏi.
Lúc này, lửa mạnh mới vừa thiêu đốt cổng nhà ăn, nhất thời yên lặng lại, chỉ còn lại hơi khói quanh quẩn. . . . . .
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ hai người thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch. . . . . .
Tiểu Nhu cũng ngẩn người, cũng hoảng sợ đến nói không ra lời, cái muỗng cơm còn không có để xuống, phim thần tượng gì đó cũng không có đặc sắc như mới vừa rồi. . . . . .
“Trời ạ! Làm tôi sợ muốn chết! Tôi làm người nhiều năm như vậy, cũng không có bị dọa hoảng sợ như hôm nay!” Trần Mạn Hồng không ngừng đè chặt lồng ngực, tất cả đồng nghiệp sau lưng đều kinh ngạc kêu lên. . . . . .
Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến mất hồn mất vía, lập tức lại nhìn Trần Mạn Hồng, giống như cầu cứu nói: “Mạn Hồng, cô nói cho tôi biết, Khả Hinh. . . . . . Đi theo Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài, không có sao chứ? Tại sao tôi luôn có một loại dự cảm thật không tốt?”
Trần Mạn Hồng cũng có chút căng thẳng nhìn cô, nói: “Không có sao chứ. . . . . . Dù sao bọn họ đều là người trưởng thành. . . . . .”
“Nhưng. . . . . . Tại sao tôi. . . . . . Cảm giác nhịp tim không ngừng đập?” Nhã Tuệ đè chặt tim, có chút lo sợ nói.
“Sẽ không có việc gì! Chỉ đi ra ngoài trao đổi một chút. . . . . . Chấp nhận và không chấp nhận mà thôi. . . . . .” Trần Mạn Hồng cũng có chút bất đắc dĩ kéo nhẹ bả vai của cô, trong lòng mình vẫn còn sợ hãi nói.
Nhã Tuệ nói không ra lời, chỉ than khổ một hơi, nghĩ tới má trái Khả Hinh không trọn vẹn cũng không giấu được khuôn mặt xinh đẹp của cô. . . . . .
Chiếc Rolls Royce màu đen, lấy tốc độ 180 km/h chạy tới đường lớn ven biển! !
Gió rất lớn, rất lớn, thổi ào ào.
Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, tức giận lái xe, căng thẳng nói: “Tưởng Thiên Lỗi! ! Anh làm gì đấy? Anh lái nhanh như vậy làm gì?”
“Anh không có nghĩ muốn cùng chết với em! !” Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay lái, lái xe chạy qua đường lớn ven biển, chuyển hướng chạy tới công viên Hoa anh đào, vèo một tiếng xông vào, cuối cùng thắng gấp ở bên đường Ngô Đồng! !
Kéttt.. một tiếng! !
Thân thể Đường Khả Hinh chợt nghiêng tới trước, cuối cùng lại bị xung lượng đập trở về chỗ ngồi.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nghiêng người cởi bỏ dây nịt an toàn cho cô, lại nghiêng người tới trước đẩy cửa xe ra cho cô, nói: “Xuống xe!”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nghiêng mặt nhìn anh một cái.
Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến cô, mà một mình đi xuống xe, lạnh lùng vòng qua sườn xe, đứng ở bên cạnh cây ngô đồng, nhìn cây liễu trước bờ sông . . . . . .
Đường Khả Hinh chậm rãi đi xuống xe, đóng cửa xe, bất đắc dĩ nhìn anh.
“Tại sao muốn tha thứ cho anh?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đưa lưng về phía cô hỏi.
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Hai tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút đau lòng, nhìn cây liễu đung đưa phía trước, sâu kín nói: “Tại sao. . . . . . Anh muốn moi tim của em ra ngoài, em cũng muốn tha thứ cho anh . . . . .”
Đường Khả Hinh không muốn nói đến chuyện này.
“Nếu như. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, đôi tay cắm nhẹ vào túi quần, lồng ngực không ngừng phập phồng nói: “Lúc đó nếu em không tha thứ cho anh …. có thể anh sẽ không yêu em sâu như vậy. . . . . . Thậm chí sẽ mang theo tình yêu của em cùng Như Mạt khổ sở ở chung một chỗ, cả đời, anh tin tưởng trong quá trình này, khẳng định cũng sẽ có một chút hạnh phúc. . . . . .”.
Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, đột nhiên nghẹn ngào cười nói: “Nói như vậy. . . . . . Em làm sai? Em nên hận anh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Đúng vậy! ! Làm như vậy, đối với anh có một chỗ tốt, chính là lúc nào em cũng luôn nhớ kỹ anh, hận anh, sẽ không quên anh.”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên tức giận nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi đến trước mặt cô, nhìn cô thật lòng nói: “Em có thể nói cho anh biết, bây giờ em còn hận anh hay không?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không nói lời nào.
“Hận anh không?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh hỏi nữa.
“Không hận. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên không có chủ ý nói.
“Không hận?” Tưởng Thiên Lỗi có chút nghi ngờ nhìn cô, nói: “Anh đã từng muốn moi tim của em ra ngoài, giao cho Như Mạt! ! Để cho cô ấy sống, cho em chết! !”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh, cắn răng nói: “Anh nói chuyện này làm gì?”
“Không phải em nói không hận sao?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, hỏi nhanh.
“Em hận anh và em vẫn còn yêu anh là hai chuyện khác nhau! !” Đường Khả Hinh kêu to.
“Anh không có bảo em yêu anh. !” Tưởng Thiên Lỗi gầm nhẹ: “Em phải hận anh! ! Phải nhớ kỹ! ! Như vậy anh mới có thể bồi thường cho em cả đời! ! Đường Khả Hinh, em nói em không yêu anh nữa, nhưng lúc anh ăn quýt, lúc anh một mình đều có cảm giác, loại cảm giác đó là em cho anh, Cảm giác đó không phải của riêng anh! ! Nếu như em không yêu anh, hiện tại anh sẽ không có quá mãnh liệt như vậy, thậm chí dùng chiến tranh gọi em đi ra ngoài! !”
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Anh có tôn trọng em sao?”
“Bây giờ không có cách nào tôn trọng em! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thật lòng nói: “Tối hôm qua một anh đứng ở sảnh tiệc, cả một buổi tối, từ lúc náo nhiệt nhất, đến lúc một mình, anh nghĩ đến trước kia, em yêu đến cỡ nào mới có thể chờ đợi anh như vậy? Thật ra phải có một trái tim rất kiên định!”
Đường Khả Hinh cắn răng nhìn anh, hai mắt run rẩy nước mắt sắp rơi xuống, cô lập tức xoay mặt đi! !
“Anh chờ em tới buổi sáng hôm nay. . . . . .” Lúc Tưởng Thiên Lỗi nói lời này, hai mắt lập tức nổi lên hơi nước, khổ sở nói: “Rốt cuộc anh hiểu rõ một chuyện. . . . . . Chính là chờ em quay đầu lại. . . . . . Trừ khi có kỳ tích xảy ra. . . . . .”
Đường Khả Hinh quay mặt đi, chết cũng không làm cho nước mắt rớt xuống.
“Mặc dù anh biết rõ, tối hôm qua em đến chỗ của Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nắm chặt quả đấm, nhưng vẫn cố nén nước mắt, khó chịu thở dốc nói: “Nhưng anh . . . . . chịu đựng được đau khổ này, không có đi qua nhấn chuông cửa, cũng không có đi gõ cửa . . . . . Anh tự nói với mình, nếu như gian phòng kia tắt đèn, anh sẽ xoay người đi khỏi. . . . .Anh cho Trang Hạo Nhiên tất cả, thỏa mãn cho cậu ta tất cả, chỉ cần cậu ta có thể làm cho em hạnh phúc . . . . .”
Rốt cuộc trên mặt Đường Khả Hinh run một cái, nước mắt rớt xuống.
“Thật ra em không hiểu được lòng anh, Đường Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt bả vai của cô, nhìn con gái mình thật yêu thật yêu, nghẹn ngào khổ sở thật lòng nói: “Anh không muốn cướp đoạt em, anh càng không muốn chiếm đoạt hạnh phúc của em, anh cũng chỉ muốn cho em hạnh phúc mà thôi. . . . . . Đối mặt một cô gái đã từng chết cũng muốn yêu anh, cô gái đến chết cũng tha thứ cho anh, anh không có tàn nhẫn và ích kỷ muốn cướp đoạt hạnh phúc hiện tại của em! Nhưng số mạng để cho em đi khỏi gian phòng kia, anh ở trong khe hở của vận mạng, tranh thủ một lần nữa không được sao?”
Cả người Đường Khả Hinh yếu ớt, trong lòng đau đớn mãnh liệt.
“Cho anh một cơ hội! ! Nhìn lại anh một lần !” Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt ẩn nhẫn khổ sở và bi thương thật nhiều ngày cho tới nay, hai mắt ẩn chứa đầy nước mắt, nói: “Em nói em không yêu anh nữa, cho anh một lý do em không hận anh ! Anh sẽ buông tay! !”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn anh, cười khổ nói: “Lý do không hận anh? Thật ra lý do không hận anh thật không có. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
“Nhưng lý do hận anh có một đống lớn!” Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, sâu kín nói: “Về phần em muốn tha thứ cho anh, đó là một chút khoan dung cuối cùng còn sót lại trong lòng em, ai bảo em là một chuyên gia hầu rượu? Ai bảo em hiểu nổi khổ chưng cất rượu? Tình yêu khổ sở, lựa chọn cũng là một loại khổ sở! Nhưng không tạo thành lý do em còn có thể yêu anh nữa! Lời em từ chối anh, em cũng thuộc lòng rồi, Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .”
Cô tiếp tục bất đắc dĩ nhìn anh, rơi lệ nói: “Luôn từ chối, một chút cảm giác cuối cùng trong lòng cũng sẽ biến mất. . . . . . Không cần như vậy. . . . . . Em tự mình quyết định tất cả, cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. . . . . . Mặc kệ tương lai hạnh phúc hay không hạnh phúc. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, hai tròng mắt ứa lệ, tuyệt vọng đau buồn.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh một cái, lui về phía sau một bước, rơi lệ nói: “Em hi vọng chúng ta có thể giữ lại một chút tốt đẹp cuối cùng cho đối phương, sau này gặp mặt còn có thể lên tiếng chào hỏi. . . . . . Tương lai anh hạnh phúc, em sẽ chúc mừng cho anh. . . . . Thật lòng. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi sâu kín xoay người, nhìn bên kia bờ sông, khuôn mặt kiên nghị thoáng qua mấy phần bất đắc dĩ và khổ sở.
“Hôm nay là lần cuối chúng ta cùng đơn độc chung một chỗ. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh, lại nghẹn ngào nói: “Em hi vọng anh tôn trọng sự lựa chọn của em . . . . .”
Cô nhìn thật sâu bóng lưng anh cô đơn, trong lòng đau nhói, nhưng vẫn cắn răng sâu kín xoay người đi ra ngoài. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, hai mắt lộ ra vô tận mất mát. . . . . .
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, vào lúc này giọt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống.
Từng viên trút vào trên người của người đàn ông này.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi tịch mịch, hơi bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đột nhiên rớt xuống từng giọt mưa, nhanh chóng ướt nhẹp mình, anh lập tức nghĩ đến Đường Khả Hinh sẽ có thể bị dầm mưa, anh lập tức xoay người đến chỗ ngồi sau xe, cầm cây dù chống lên, bước nhanh đi về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh rơi lệ đi ở trong mưa to, mỗi lần từ chối cũng đau khổ và mệt mỏi như vậy.
Sau lưng một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chạy đến, che dù đi tới trước mặt của cô gái, đau lòng che mưa gió cho cô. . . . . .
“Em không cần anh quan tâm! !” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đẩy anh ra, tự mình một mình đi vào trong mưa, mặc cho cả người ướt đẫm. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lại che dù đi tới trước mặt cô, giơ cây dù trong suốt, lại che mưa gió cho cô, còn cả người mình ướt đẫm, nước mưa trượt lên khuôn mặt kiên nghị rơi xuống, chỉ còn lại hai tròng mắt nóng bỏng, đau lòng, thâm tình nhìn cô gái trước mặt. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, lại đẩy anh ra, thậm chí ném cây dù của anh, đội gió to mưa lớn, toàn bộ thế giới đều là tiếng mưa rơi tí tách, bật khóc: “Anh đừng như vậy! ! anh có thể cách xa em hay không, sống thật tốt đi! ? Sống cuộc sống của anh không được sao? Em không cần anh làm những chuyện này! ! Anh đừng như vậy! !”
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, lại từ trên đất nhặt lên cây dù ướt đẫm, mở ra để che ở trước mặt của Đường Khả Hinh, hai tròng mắt ướt át thâm tình nhìn cô.
“Em không chịu nổi anh ! !” Đường Khả Hinh đưa hai tay nặng nề lau nước mưa và nước mắt ướt đẫm trên mặt, lại nức nở nhanh chóng bước đi tới phía trước ! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng cô cô đơn, trong lòng đau nhói, lại cầm cây dù muốn đuổi theo. . . . . .
Ngã tư đường, khắp nơi bay đầy lá hoa anh đào
Mùa hoa anh đào đã từng bay đầy màu hồng trong thế giới này.
Đường Khả Hinh khóc đi ở trong mưa, hoàn toàn không phân rõ phương hướng xung quanh, chỉ muốn bước nhanh đi về phía trước. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lo lắng che dù, muốn đuổi theo tới phía trước thì lại nghe được tiếng xe hơi lao tới, anh nhíu mày thật chặt, quay đầu nhìn thấy phía trước có một chiếc xe Ferrari màu đỏ thẫm đang nhanh chóng từ phía bên trái, lao nhanh đến ngã tư đường. . . . . . Anh lập tức căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh mất hồn nức nở chạy về phía ngã tư đường . . . . . .
“Khả Hinh . . . . . . . . . . “
Một âm thanh thê lương gấp rút vang lên ở trong mưa giống như tiếng sấm chấn động truyền đến.
Đường Khả Hinh không khỏi dừng ở giữa đường, mất hồn xoay người, chợt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi chạy như bay đến trước mặt, khổ sở mạnh mẽ đẩy mình ra. . . . . .
“A! ! !” Cả người Đường Khả Hinh ngã trên mặt đất, tay chống đỡ ra tia máu, cũng đang trong chớp nhoáng này, cô mất hồn ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi bị một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm tông thẳng vào người, cả người lui về phía sau khổ sở hộc máu ngã xuống, lập tức, đầu óc của cô mất đi lý trí, chỉ còn lại nước mắt lăn xuống, trừng to mắt nhìn xem Tưởng Thiên Lỗi đập xuống đất, đầu đập mạnh xuống mặt đất, máu bắn ra, hai mắt hiện lên nước mắt, mờ mịt nhìn bầu trời, khóe miệng trào máu tươi. . . . . .
“Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh oa một tiếng khóc lớn, lúc chiếc Ferrari lao nhanh về phía trước vọt đi, cô điên cuồng nhào tới trước mặt của anh, quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu người đàn ông này, tay vỗ mạnh khuôn mặt kiên nghị đầy máu của anh, nhìn anh rơi lệ và ánh mắt thâm tình nhìn mình, cả thân thể của cô giống như bị xé rách, đau đớn giống như bị sấm sét đánh vào thân thể của mình, cô ôm chặt anh, ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh màu xanh mờ mịt, khổ sở khiếp sợ đau lòng rơi lệ kêu to: “Cứu mạng ! ! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng ! ! Nơi này có người bị đụng xe, cứu mạng ! !”
Đường Khả Hinh ôm đầu của người đàn ông này, tay ôm chặt người anh tuôn máu, cúi mặt xuống dán mạnh vào mặt của anh, âm thanh sụp đổ khóc rống kêu to: “Tưởng Thiên Lỗi! ! Anh đừng chết! ! Cứu mạng ! ! ! Em lấy mạng đổi cho anh hạnh phúc, cũng chỉ muốn anh hạnh phúc mà thôi! ! Anh đừng chết vì em! Em không muốn anh chết! ! Em muốn anh hạnh phúc! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng ! ! Ai tới cứu anh ấy. . . . . .”
Cô gái ôm người đàn ông này, rơi lệ quỳ gối trong mưa, khổ sở ngửa mặt khóc lớn ! !
Trang Hạo Nhiên cười lạnh nhìn anh, nói: “Ngay cả bữa cơm trưa, anh cũng không cho cô ấy ăn!”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nóng mắt ngẩng đầu nhìn anh!
“Đủ rồi! !” Trang Tĩnh Vũ thật sự nghe không nổi, đứng ở trước mặt mọi người, nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra nặng nề, thở dài một hơi, mới chậm rãi gọi: “Khả Hinh. . . . . .”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hai chân trôi nổi, cảm giác không còn hơi sức đáp.
Ánh mắt Trang Tĩnh Vũ chăm chú nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nhớ tới chuyện Lưu Chí Đức căn dặn đêm qua, lại nhớ tới lúc ông giả từ trịnh trọng căn dặn, đừng nói chuyện Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên đã quen biết nhau khi còn bé, cho đối phương biết. . . . . . Ông lại thở một cái, lồng ngực phập phồng, mới lạnh nhạt nói: “Con nói cho chú, đêm qua con vốn thua ván cờ phải nhảy với Thiên Lỗi một bản, tại sao không tới?”
“Con . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, mơ hồ không biết nên nói gì. . . . . .
“Cha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức gấp gáp gọi cha.
“Cha không muốn nghe con nói!” Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng nhìn con trai gầm nhẹ!
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải im lặng.
Hiện có ~ 90 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
“Khả Hinh!” Trang Tĩnh Vũ lại nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi: “Ngày hôm qua có tình huống bất đắc dĩ phải không?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ đành phải bất đắc dĩ đáp nhẹ: “Vâng . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn giữ chặt nguyên tắc nói với cô: “Như vậy mặc kệ như thế nào, chuyện ngày hôm qua, là con không đúng, con thất ước rồi, Thiên Lỗi muốn tới hỏi nguyên nhân, đây cũng là chuyện đúng. . . . . .”
“Cha! !” Trang Hạo Nhiên không tin nổi gọi cha! !
“Súc sinh! ! Nếu như làm việc đối với người khác không có tự tin như vậy, con nên sớm từ chức Tổng Giám đốc Hoàn Cầu cho cha! Cha không có đứa con trai làm mất mặt như con!” Trang Tĩnh Vũ lại nghiêm nghị nhìn con trai, thấp giọng khiển trách! !
Trang Hạo Nhiên cắn răng, nắm chặt quả đấm.
Sắc mặt Tưởng Vĩ Quốc cũng đông cứng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đè nén lửa giận, tức giận nói: “Nhưng chỉ là một điệu nhảy, chỉ dừng lại bữa cơm trưa, nếu như con làm Tổng Giám đốc Hoàn Cầu có lý trí, cơ hội như vậy còn nhiều mà! ! Hiện tại vì một món đồ hư hỏng như vậy liền muốn chiến tranh với Hạo Nhiên? Con không có tư cách làm như Tổng Giám đốc Hoàn Cầu của cha! !”
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở một bên, nắm chặt quả đấm, im lặng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến cả người run lên, trong đầu hỗn loạn.
“Khả Hinh!” Để tránh hai người thật sự nổi giận, Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt nhìn cô, nói: “Chuyện ngày hôm qua chính xác con làm sai rồi, nhưng ngày hôm qua là cuộc đấu của ngày hôm, hôm nay là lựa chọn của hôm nay, chú cũng không miễn cưỡng con, nhưng chuyện đến nước này, con cần phải đưa ra một quyết định, bởi vì con không đưa ra quyết định, giữa bọn họ sẽ nổ ra chiến tranh, nhưng nếu bây giờ trước mặt của chú và chủ tịch Tưởng, con đưa ra lựa chọn, chúng tôi bảo đảm, tương lai không có chuyện gì. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch, hai mắt lóe lên gấp rút, nước mắt di động. . . . .
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cùng Tiểu Nhu, ba người bọn họ đều đứng gần ở một bên, hoảng sợ vỡ mật nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ lại híp mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Con. . . . . . Muốn lựa chọn này sao?”
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác cả người mệt mỏi, nhớ tới lời nói giận dữ ngút trời của Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi mới vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Chuyện này bất quá. . . . . . chỉ dừng lại một bữa cơm thôi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng muốn tiến lên nói chuyện. . . . . .
“Các con đều không được nói! ! Để cho cô ấy tự suy nghĩ !” Trang Tĩnh Vũ tức giận trách mắng: “Hiện tại người nào nói nữa, đều không tôn trọng lựa chọn của cô ấy! ! Nếu như các con là Thượng Đế, ai dám bảo đảm tương lai hạnh phúc của cô ấy? Hiện tại vào lúc này, cô ấy đã khổ sở như vậy, các con cũng không giải quyết được! !”
Đường Khả Hinh nghe những lời này, trong người rốt cuộc dâng lên một chút dũng khí, hiểu có một số việc phải tự mình giải quyết, tuyệt đối không liên lụy người khác và tập đoàn, mặt của cô hơi lạnh lùng, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Em đi với anh. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút nóng bỏng, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại nhìn Trang Hạo Nhiên, mặc dù lo lắng xin lỗi, nhưng vẫn chậm rãi mỉm cười nói: “Đây cũng chỉ là. . . . . . Thời gian ăn một bữa cơm mà thôi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải bất đắc dĩ nhìn cô.
“Cám ơn hai vị Tổng Giám đốc tôn trọng. . . . . .” Đường Khả Hinh mệt mỏi nói xong, chỉ đành phải cắn răng nắm chặt quả đấm đi ra ngoài. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi lên phía trước, đi theo sau của cô, nhanh chóng đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, đau lòng quay đầu, nhìn hai người bọn họ dần dần đi khỏi, giống như lại một lần phải tiếp nhận số mạng vô tình an bài. . . . . .
Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng, nhớ tới cuộc chiến mới vừa nhìn thấy, chỉ đành phải thất vọng tức giận đi khỏi.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, nhìn con trai khổ sở như vậy, sắc mặt của ông càng cứng rắn và lạnh lùng, nói: “Còn đứng ì làm gì? Còn không ngại mất mặt?”
“Cha!” Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn cha, nói: “Tại sao lúc nảy muốn hướng dẫn Khả Hinh. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn anh.
“Tại sao phải làm như vậy?” Trang Hạo Nhiên có chút mất mát nói: “Khi còn bé, cha rèn luyện cho con, con đều tiếp nhận, nhưng hôm nay. . . . . . Cha thật không thể đối với con như vậy. . . . . .”
“Cha nói sai sao?” Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn con trai nói: “Con ngay cả dừng một bữa cơm trưa cũng không có lòng tin, con lấy gì mang đến cho cô ấy hạnh phúc cả đời?”
“Có chút tình yêu, con muốn tranh thủ, giành giật từng giây để tranh thủ, bởi vì cho tới bây giờ cô ấy cũng không phải là của con. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cắn răng nhìn cha một cái, mới nắm chặt quả đấm, đau lòng xoay người sải bước đi khỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn người Lâm Sở Nhai nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên, cũng đau lòng vội vàng đi khỏi.
Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, nhìn bóng lưng con trai, cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài đi khỏi.
Lúc này, lửa mạnh mới vừa thiêu đốt cổng nhà ăn, nhất thời yên lặng lại, chỉ còn lại hơi khói quanh quẩn. . . . . .
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ hai người thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch. . . . . .
Tiểu Nhu cũng ngẩn người, cũng hoảng sợ đến nói không ra lời, cái muỗng cơm còn không có để xuống, phim thần tượng gì đó cũng không có đặc sắc như mới vừa rồi. . . . . .
“Trời ạ! Làm tôi sợ muốn chết! Tôi làm người nhiều năm như vậy, cũng không có bị dọa hoảng sợ như hôm nay!” Trần Mạn Hồng không ngừng đè chặt lồng ngực, tất cả đồng nghiệp sau lưng đều kinh ngạc kêu lên. . . . . .
Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến mất hồn mất vía, lập tức lại nhìn Trần Mạn Hồng, giống như cầu cứu nói: “Mạn Hồng, cô nói cho tôi biết, Khả Hinh. . . . . . Đi theo Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài, không có sao chứ? Tại sao tôi luôn có một loại dự cảm thật không tốt?”
Trần Mạn Hồng cũng có chút căng thẳng nhìn cô, nói: “Không có sao chứ. . . . . . Dù sao bọn họ đều là người trưởng thành. . . . . .”
“Nhưng. . . . . . Tại sao tôi. . . . . . Cảm giác nhịp tim không ngừng đập?” Nhã Tuệ đè chặt tim, có chút lo sợ nói.
“Sẽ không có việc gì! Chỉ đi ra ngoài trao đổi một chút. . . . . . Chấp nhận và không chấp nhận mà thôi. . . . . .” Trần Mạn Hồng cũng có chút bất đắc dĩ kéo nhẹ bả vai của cô, trong lòng mình vẫn còn sợ hãi nói.
Nhã Tuệ nói không ra lời, chỉ than khổ một hơi, nghĩ tới má trái Khả Hinh không trọn vẹn cũng không giấu được khuôn mặt xinh đẹp của cô. . . . . .
Chiếc Rolls Royce màu đen, lấy tốc độ 180 km/h chạy tới đường lớn ven biển! !
Gió rất lớn, rất lớn, thổi ào ào.
Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, tức giận lái xe, căng thẳng nói: “Tưởng Thiên Lỗi! ! Anh làm gì đấy? Anh lái nhanh như vậy làm gì?”
“Anh không có nghĩ muốn cùng chết với em! !” Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay lái, lái xe chạy qua đường lớn ven biển, chuyển hướng chạy tới công viên Hoa anh đào, vèo một tiếng xông vào, cuối cùng thắng gấp ở bên đường Ngô Đồng! !
Kéttt.. một tiếng! !
Thân thể Đường Khả Hinh chợt nghiêng tới trước, cuối cùng lại bị xung lượng đập trở về chỗ ngồi.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nghiêng người cởi bỏ dây nịt an toàn cho cô, lại nghiêng người tới trước đẩy cửa xe ra cho cô, nói: “Xuống xe!”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nghiêng mặt nhìn anh một cái.
Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến cô, mà một mình đi xuống xe, lạnh lùng vòng qua sườn xe, đứng ở bên cạnh cây ngô đồng, nhìn cây liễu trước bờ sông . . . . . .
Đường Khả Hinh chậm rãi đi xuống xe, đóng cửa xe, bất đắc dĩ nhìn anh.
“Tại sao muốn tha thứ cho anh?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đưa lưng về phía cô hỏi.
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Hai tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút đau lòng, nhìn cây liễu đung đưa phía trước, sâu kín nói: “Tại sao. . . . . . Anh muốn moi tim của em ra ngoài, em cũng muốn tha thứ cho anh . . . . .”
Đường Khả Hinh không muốn nói đến chuyện này.
“Nếu như. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, đôi tay cắm nhẹ vào túi quần, lồng ngực không ngừng phập phồng nói: “Lúc đó nếu em không tha thứ cho anh …. có thể anh sẽ không yêu em sâu như vậy. . . . . . Thậm chí sẽ mang theo tình yêu của em cùng Như Mạt khổ sở ở chung một chỗ, cả đời, anh tin tưởng trong quá trình này, khẳng định cũng sẽ có một chút hạnh phúc. . . . . .”.
Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, đột nhiên nghẹn ngào cười nói: “Nói như vậy. . . . . . Em làm sai? Em nên hận anh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Đúng vậy! ! Làm như vậy, đối với anh có một chỗ tốt, chính là lúc nào em cũng luôn nhớ kỹ anh, hận anh, sẽ không quên anh.”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên tức giận nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi đến trước mặt cô, nhìn cô thật lòng nói: “Em có thể nói cho anh biết, bây giờ em còn hận anh hay không?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không nói lời nào.
“Hận anh không?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh hỏi nữa.
“Không hận. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên không có chủ ý nói.
“Không hận?” Tưởng Thiên Lỗi có chút nghi ngờ nhìn cô, nói: “Anh đã từng muốn moi tim của em ra ngoài, giao cho Như Mạt! ! Để cho cô ấy sống, cho em chết! !”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh, cắn răng nói: “Anh nói chuyện này làm gì?”
“Không phải em nói không hận sao?” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, hỏi nhanh.
“Em hận anh và em vẫn còn yêu anh là hai chuyện khác nhau! !” Đường Khả Hinh kêu to.
“Anh không có bảo em yêu anh. !” Tưởng Thiên Lỗi gầm nhẹ: “Em phải hận anh! ! Phải nhớ kỹ! ! Như vậy anh mới có thể bồi thường cho em cả đời! ! Đường Khả Hinh, em nói em không yêu anh nữa, nhưng lúc anh ăn quýt, lúc anh một mình đều có cảm giác, loại cảm giác đó là em cho anh, Cảm giác đó không phải của riêng anh! ! Nếu như em không yêu anh, hiện tại anh sẽ không có quá mãnh liệt như vậy, thậm chí dùng chiến tranh gọi em đi ra ngoài! !”
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Anh có tôn trọng em sao?”
“Bây giờ không có cách nào tôn trọng em! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thật lòng nói: “Tối hôm qua một anh đứng ở sảnh tiệc, cả một buổi tối, từ lúc náo nhiệt nhất, đến lúc một mình, anh nghĩ đến trước kia, em yêu đến cỡ nào mới có thể chờ đợi anh như vậy? Thật ra phải có một trái tim rất kiên định!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh cắn răng nhìn anh, hai mắt run rẩy nước mắt sắp rơi xuống, cô lập tức xoay mặt đi! !
“Anh chờ em tới buổi sáng hôm nay. . . . . .” Lúc Tưởng Thiên Lỗi nói lời này, hai mắt lập tức nổi lên hơi nước, khổ sở nói: “Rốt cuộc anh hiểu rõ một chuyện. . . . . . Chính là chờ em quay đầu lại. . . . . . Trừ khi có kỳ tích xảy ra. . . . . .”
Đường Khả Hinh quay mặt đi, chết cũng không làm cho nước mắt rớt xuống.
“Mặc dù anh biết rõ, tối hôm qua em đến chỗ của Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nắm chặt quả đấm, nhưng vẫn cố nén nước mắt, khó chịu thở dốc nói: “Nhưng anh . . . . . chịu đựng được đau khổ này, không có đi qua nhấn chuông cửa, cũng không có đi gõ cửa . . . . . Anh tự nói với mình, nếu như gian phòng kia tắt đèn, anh sẽ xoay người đi khỏi. . . . .Anh cho Trang Hạo Nhiên tất cả, thỏa mãn cho cậu ta tất cả, chỉ cần cậu ta có thể làm cho em hạnh phúc . . . . .”
Rốt cuộc trên mặt Đường Khả Hinh run một cái, nước mắt rớt xuống.
“Thật ra em không hiểu được lòng anh, Đường Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt bả vai của cô, nhìn con gái mình thật yêu thật yêu, nghẹn ngào khổ sở thật lòng nói: “Anh không muốn cướp đoạt em, anh càng không muốn chiếm đoạt hạnh phúc của em, anh cũng chỉ muốn cho em hạnh phúc mà thôi. . . . . . Đối mặt một cô gái đã từng chết cũng muốn yêu anh, cô gái đến chết cũng tha thứ cho anh, anh không có tàn nhẫn và ích kỷ muốn cướp đoạt hạnh phúc hiện tại của em! Nhưng số mạng để cho em đi khỏi gian phòng kia, anh ở trong khe hở của vận mạng, tranh thủ một lần nữa không được sao?”
Cả người Đường Khả Hinh yếu ớt, trong lòng đau đớn mãnh liệt.
“Cho anh một cơ hội! ! Nhìn lại anh một lần !” Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt ẩn nhẫn khổ sở và bi thương thật nhiều ngày cho tới nay, hai mắt ẩn chứa đầy nước mắt, nói: “Em nói em không yêu anh nữa, cho anh một lý do em không hận anh ! Anh sẽ buông tay! !”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn anh, cười khổ nói: “Lý do không hận anh? Thật ra lý do không hận anh thật không có. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
“Nhưng lý do hận anh có một đống lớn!” Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, sâu kín nói: “Về phần em muốn tha thứ cho anh, đó là một chút khoan dung cuối cùng còn sót lại trong lòng em, ai bảo em là một chuyên gia hầu rượu? Ai bảo em hiểu nổi khổ chưng cất rượu? Tình yêu khổ sở, lựa chọn cũng là một loại khổ sở! Nhưng không tạo thành lý do em còn có thể yêu anh nữa! Lời em từ chối anh, em cũng thuộc lòng rồi, Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .”
Cô tiếp tục bất đắc dĩ nhìn anh, rơi lệ nói: “Luôn từ chối, một chút cảm giác cuối cùng trong lòng cũng sẽ biến mất. . . . . . Không cần như vậy. . . . . . Em tự mình quyết định tất cả, cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. . . . . . Mặc kệ tương lai hạnh phúc hay không hạnh phúc. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, hai tròng mắt ứa lệ, tuyệt vọng đau buồn.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh một cái, lui về phía sau một bước, rơi lệ nói: “Em hi vọng chúng ta có thể giữ lại một chút tốt đẹp cuối cùng cho đối phương, sau này gặp mặt còn có thể lên tiếng chào hỏi. . . . . . Tương lai anh hạnh phúc, em sẽ chúc mừng cho anh. . . . . Thật lòng. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi sâu kín xoay người, nhìn bên kia bờ sông, khuôn mặt kiên nghị thoáng qua mấy phần bất đắc dĩ và khổ sở.
“Hôm nay là lần cuối chúng ta cùng đơn độc chung một chỗ. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh, lại nghẹn ngào nói: “Em hi vọng anh tôn trọng sự lựa chọn của em . . . . .”
Cô nhìn thật sâu bóng lưng anh cô đơn, trong lòng đau nhói, nhưng vẫn cắn răng sâu kín xoay người đi ra ngoài. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, hai mắt lộ ra vô tận mất mát. . . . . .
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, vào lúc này giọt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống.
Từng viên trút vào trên người của người đàn ông này.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi tịch mịch, hơi bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đột nhiên rớt xuống từng giọt mưa, nhanh chóng ướt nhẹp mình, anh lập tức nghĩ đến Đường Khả Hinh sẽ có thể bị dầm mưa, anh lập tức xoay người đến chỗ ngồi sau xe, cầm cây dù chống lên, bước nhanh đi về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh rơi lệ đi ở trong mưa to, mỗi lần từ chối cũng đau khổ và mệt mỏi như vậy.
Sau lưng một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chạy đến, che dù đi tới trước mặt của cô gái, đau lòng che mưa gió cho cô. . . . . .
“Em không cần anh quan tâm! !” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đẩy anh ra, tự mình một mình đi vào trong mưa, mặc cho cả người ướt đẫm. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lại che dù đi tới trước mặt cô, giơ cây dù trong suốt, lại che mưa gió cho cô, còn cả người mình ướt đẫm, nước mưa trượt lên khuôn mặt kiên nghị rơi xuống, chỉ còn lại hai tròng mắt nóng bỏng, đau lòng, thâm tình nhìn cô gái trước mặt. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, lại đẩy anh ra, thậm chí ném cây dù của anh, đội gió to mưa lớn, toàn bộ thế giới đều là tiếng mưa rơi tí tách, bật khóc: “Anh đừng như vậy! ! anh có thể cách xa em hay không, sống thật tốt đi! ? Sống cuộc sống của anh không được sao? Em không cần anh làm những chuyện này! ! Anh đừng như vậy! !”
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, lại từ trên đất nhặt lên cây dù ướt đẫm, mở ra để che ở trước mặt của Đường Khả Hinh, hai tròng mắt ướt át thâm tình nhìn cô.
“Em không chịu nổi anh ! !” Đường Khả Hinh đưa hai tay nặng nề lau nước mưa và nước mắt ướt đẫm trên mặt, lại nức nở nhanh chóng bước đi tới phía trước ! !
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng cô cô đơn, trong lòng đau nhói, lại cầm cây dù muốn đuổi theo. . . . . .
Ngã tư đường, khắp nơi bay đầy lá hoa anh đào
Mùa hoa anh đào đã từng bay đầy màu hồng trong thế giới này.
Đường Khả Hinh khóc đi ở trong mưa, hoàn toàn không phân rõ phương hướng xung quanh, chỉ muốn bước nhanh đi về phía trước. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lo lắng che dù, muốn đuổi theo tới phía trước thì lại nghe được tiếng xe hơi lao tới, anh nhíu mày thật chặt, quay đầu nhìn thấy phía trước có một chiếc xe Ferrari màu đỏ thẫm đang nhanh chóng từ phía bên trái, lao nhanh đến ngã tư đường. . . . . . Anh lập tức căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh mất hồn nức nở chạy về phía ngã tư đường . . . . . .
“Khả Hinh . . . . . . . . . . “
Một âm thanh thê lương gấp rút vang lên ở trong mưa giống như tiếng sấm chấn động truyền đến.
Đường Khả Hinh không khỏi dừng ở giữa đường, mất hồn xoay người, chợt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi chạy như bay đến trước mặt, khổ sở mạnh mẽ đẩy mình ra. . . . . .
“A! ! !” Cả người Đường Khả Hinh ngã trên mặt đất, tay chống đỡ ra tia máu, cũng đang trong chớp nhoáng này, cô mất hồn ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi bị một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm tông thẳng vào người, cả người lui về phía sau khổ sở hộc máu ngã xuống, lập tức, đầu óc của cô mất đi lý trí, chỉ còn lại nước mắt lăn xuống, trừng to mắt nhìn xem Tưởng Thiên Lỗi đập xuống đất, đầu đập mạnh xuống mặt đất, máu bắn ra, hai mắt hiện lên nước mắt, mờ mịt nhìn bầu trời, khóe miệng trào máu tươi. . . . . .
“Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh oa một tiếng khóc lớn, lúc chiếc Ferrari lao nhanh về phía trước vọt đi, cô điên cuồng nhào tới trước mặt của anh, quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu người đàn ông này, tay vỗ mạnh khuôn mặt kiên nghị đầy máu của anh, nhìn anh rơi lệ và ánh mắt thâm tình nhìn mình, cả thân thể của cô giống như bị xé rách, đau đớn giống như bị sấm sét đánh vào thân thể của mình, cô ôm chặt anh, ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh màu xanh mờ mịt, khổ sở khiếp sợ đau lòng rơi lệ kêu to: “Cứu mạng ! ! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng ! ! Nơi này có người bị đụng xe, cứu mạng ! !”
Đường Khả Hinh ôm đầu của người đàn ông này, tay ôm chặt người anh tuôn máu, cúi mặt xuống dán mạnh vào mặt của anh, âm thanh sụp đổ khóc rống kêu to: “Tưởng Thiên Lỗi! ! Anh đừng chết! ! Cứu mạng ! ! ! Em lấy mạng đổi cho anh hạnh phúc, cũng chỉ muốn anh hạnh phúc mà thôi! ! Anh đừng chết vì em! Em không muốn anh chết! ! Em muốn anh hạnh phúc! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng ! ! Ai tới cứu anh ấy. . . . . .”
Cô gái ôm người đàn ông này, rơi lệ quỳ gối trong mưa, khổ sở ngửa mặt khóc lớn ! !
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro