Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
EM GÁI CỦA CÔ HẢ
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Cả người Đường Khả Hinh choáng váng, đỏ mặt nhào ra phòng tắm, mới vừa
muốn bước đi, không ngờ dưới chân vấp trúng vật gì, cô ah một tiếng,
thân thể bổ nhào lên trước, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn thấy
Bác Dịch nằm ngất, cô kinh hãi kêu một tiếng, lập tức quỳ trên mặt sàn,
bưng mặt của anh, gấp gáp gọi to: “Bác Dịch tiên sinh! ! Bác Dịch tiên
sinh! Anh làm sao vậy?”
“Chết tiệt ! !” Trang Ngải Lâm không nói hai lời đã đi lên lầu, cũng không có nghĩ ngợi, liền giơ chân lên muốn bước qua trên đầu Bác Dịch . . . . . .
Một bàn tay mạnh mẽ lập tức nắm chặt cổ chân của cô!
Trang Ngải Lâm đứng vững vàng, nghiêng mặt sang liếc mắt nhìn người nọ trên sàn.
Bác Dịch tức giận trợn mắt nhìn cô một cái, mới hơi lộ ra mệt mỏi, đau đớn muốn ngồi dậy, nhưng mới nhúc nhích thân thể, anh cũng rên một tiếng, thật là đau.
Một vầng mây trắng như tuyết, nhanh chóng bay lên.
Vụt qua ánh mắt của Bác Dịch một cái, ngay lập tức nhìn thấy một cô gái kì lạ, cô ngọt ngào như hoa, nguỵ trang mắt to mộng ảo, ăn mặc trang phục rất trang nhã lại lộ ra vẻ đẹp giống như đóa sen, nhưng cô và Trang Ngải Lâm có chút giống nhau, anh chớp mắt, có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm nói: “Em gái của cô hả. . . . . .”
“Anh thật sự là thiếu ăn đạp! !” Trang Ngải Lâm nghe nói như thế, cắn răng lại muốn đưa chân đạp anh! !
“Ôi! ! Đừng đạp! !” Đường Khả Hinh vẫn lo lắng Bác Dịch bị thương, lập tức ôm chân của cô, gấp gáp nói với anh: “Đây là dì Trang, mẹ của chị Trang và Tổng Giám đốc!”.
“À?” Bác Dịch là một người rất bình tĩnh, ánh mắt cũng trợn lên, không thể tin nổi nhìn cô gái trước mặt, được chăm sóc thật không phải tuyệt vời bình thường, nhìn cô tuyệt đối không hơn ba mươi tuổi! !
Ân Nguyệt Dung lập tức ngồi trên mặt sàn, ánh mắt sáng ngời động lòng người, ngây thơ đơn thuần nhìn Bác Dịch, cái loại tình cảm sôi trào mãnh liệt lại muốn tràn lên, bà lập tức cười tươi hỏi: “Cậu biết bơi không?”
Bác Dịch ngạc nhiên nhìn bộ dáng của bà, mơ hồ nói: “Biết ! !”
“A! !” Trong lòng Ân Nguyệt Dung lại giống như rót mật, mặt cười như hoa nở, lập tức giống như tiên nữ, vui vẻ nói: “Quả nhiên nhìn cậu không khác heo !”
Sắc mặt của Bác Dịch thu lại!
Phốc! ! Trang Ngải Lâm và Đường Khả Hinh cùng nở nụ cười.
“Cậu không nên hiểu lầm! Không phải ý này! Cậu rất đẹp trai! Còn đẹp trai hơn con trai của dì ! Đến đây đến, mau dậy đi! !” Ân Nguyệt Dung nói xong, liền nhiệt tình muốn đỡ Bác Dịch đứng lên.
Vẻ mặt Bác Dịch vẫn kinh ngạcg nhìn Ân Nguyệt Dung, vẫn không thể tin được bà thật sự là mẹ của Trang Ngải Lâm và Trang Hạo Nhiên. . . . . . Không thể nào?
“Anh còn nhìn chằm chằm mẹ của tôi nữa, tôi đạp chết anh!” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lại muốn giơ chân!
“Con cút ngay!” Ân Nguyệt Dung lập tức quay đầu, nhìn Trang Ngải Lâm tức giận nói: “Con còn như thế này, không muốn gả ra đúng không? Ôm nhiều đồ cưới chết già cũng không phải là con! ! Mẹ còn muốn con gái của mẹ sinh con gái, mặt mũi giống mẹ đấy !”
Trang Ngải Lâm lạnh lùng không nói lời nào! !
“Đi đi đi! Ngay cả heo biết bơi con cũng không biết, tại sao còn ở chỗ này lảm nhảm cái gì?” Ân Nguyệt Dung lập tức xoay người qua, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mộng ảo muốn cười, nhìn Bác Dịch, dịu dàng giải thích: “Chào cậu, dì là mẹ của hai đứa bé vô tâm, Ngải Lâm và Hạo Nhiên, cậu là. . . . . .”
Ánh mắt Bác Dịch khẽ xoay tròn, rốt cuộc vẻ mặt hơi khôi phục, nhẹ nhàng tránh khỏi Ân Nguyệt Dung đỡ, mới có hơi nghiêm trang khẽ gật đầu, nói: “Chào dì, cháu tên là Bác Dịch. . . . .”
“Đứa bé rất lễ phép!” Ân Nguyệt Dung nhìn Bác Dịch thế nào cũng thấy thuận mắt, ngẩng mặt cười nói: “Ngày hôm qua cậu bị thương là có chuyện gì hả?”
Bác Dịch không có lên tiếng, liếc Trang Ngải Lâm một cái.
Ân Nguyệt Dung nhìn Bác Dịch, chớp mắt một cái, sắc mặt hơi thu lại, lui về phía sau tay chỉ vào con gái, nói: “Là con bé này đánh cậu thành như vậy?”
Trang Ngải Lâm lạnh lùng không lên tiếng.
Bác Dịch vẫn im lặng.
Ân Nguyệt Dung hiểu ra, lập tức gật đầu nói: “Dì hiểu rồi, cám ơn cậu còn sống, dì sẽ trừng trị nó thật tốt, cậu yên tâm đi, tương lai vào nhà chúng tôi, chúng tôi đem đồ cưới cho cậu hết, còn có thể ở bên ngoài sinh một hai đứa cháu ngoại!”
“À?” Bác Dịch và Đường Khả Hinh đồng thời kêu nhỏ.
Trang Ngải Lâm thở dài một cái.
“Không có việc gì, không có việc gì, tất cả mọi người đi xuống ăn cơm trưa đi!” Ân Nguyệt Dung lập tức đẩy toàn bộ bọn trẻ xuống lầu, nhưng nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo thể thao, bà đau lòng tiến lên, vịn nhẹ vào thân thể của cô, hết sức căng thẳng hỏi: “Bảo bối! Tại sao con không thay quần áo?”
“A. . . . . . Con . . . . .” Đường Khả Hinh không biết nên nói gì. . . . . .
“Không sao, không sao, đều là người một nhà, không cần thay đổi cũng không sao, ngày mai mẹ lập tức đặt cho con vừa áo ngủ và vừa váy thường hàng tại Paris!” Ân Nguyệt Dung nhìn thấy Đường Khả Hinh, trong lòng giống như pha đường, vừa đỡ cô xuống lầu, vừa nhìn cô giống như tâm can bảo bối.
Đường Khả Hinh cũng có chút áy náy, lại thấy bọn người Tô Lạc Hoành đang đánh bài, chú Trang vẫn ở trong phòng bếp bận rộn, cô thật sự ngạc nhiên suy nghĩ, rốt cuộc những người này làm sao cùng một nhà chứ?
“Cha! !” Trang Ngải Lâm đứng ở phòng khách, vừa liếc bài xì phé của Lâm Sở Nhai, vừa nhìn về phía cha kêu to: “Hôm nay con tới tháng rồi !”
“Được. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ vừa chiên cá, vừa nói: “Cha nấu một chút nước gừng cho con uống. . . . . .”
Bác Dịch và Đường Khả Hinh, hai người đứng chung một chỗ, im lặng nghe.
“Cha, cha nói xem ngày hôm qua con mới vừa sơn móng tay nhìn có được hay không?” Trang Ngải Lâm đi tới trước mặt cha, giơ móng tay màu đỏ của mình. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ chậm rãi xoay người, để cái sạn chiên thức ăn xuống, nắm nhẹ ngón tay ngọc thon dài của con gái, híp mắt nhìn móng tay một chút, vẻ mặt hiền hòa, cười nói: “Rất đẹp. . . . . . Nhưng nói bọn họ cẩn thận một chút, lần trước làm tay của con. . . . . .”
“Biết rồi.” Trang Ngải Lâm muốn mở nắp nồi gà cha hầm, muốn kéo đùi gà ăn. . . . . .
“Cẩn thận nóng. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lập tức xoay người, cầm một cái đĩa trắng, dùng đôi đũa gắp một khối thịt đùi gà, thổi thổi, mới đưa cho con gái nói: “Từ từ ăn, còn ăn cơm nữa. . . . . .”
“. . . . . . .” Đường Khả Hinh và Bác Dịch càng trợn to hai mắt, nói không ra lời.
“Cậu yên tâm. . . . . .” Ân Nguyệt Dung giống như đám mây, bay tới trước mặt bọn họ, hết sức nghiêm túc nói: “Nhà chúng ta tôn trọng từng người trên thế giới này, nhất là con rể và cô dâu, còn có bảo bối của chúng ta, chúng ta chỉ không thích một loại động vật!”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh và Bác Dịch cùng nhau im lặng nhìn bà.
Bọn người Tô Lạc Hoành cùng yên tĩnh nhịn cười quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.
“Không thích. . . . . . . . . . . . động vật gì vậy?” Đường Khả Hinh vẫn có chút ngạc nhiên, trợn to hai mắt nhìn Ân Nguyệt Dung hỏi.
Ân Nguyệt Dung nghe vậy, liếc mắt mỉm cười, rất đáng yêu giơ ngón trỏ nói: “Con trai!”
Phốc! ! Mấy người Lâm Sở Nhai không nhịn được cười.
Trang Hạo Nhiên vừa lúc xuất hiện tại bên thang lầu, bất đắc dĩ nhìn mẹ cười khổ nói: “Mẹ. . . . . . Có nên nói như vậy hay không?”
Ân Nguyệt Dung lập tức tức giận quay đầu, vừa muốn hỏi con trai tại sao xuống trễ như thế, đột nhiên vẻ mặt sững sờ, nhìn thấy lúc con trai xuống lầu, má trái anh có một dấu tay thật đáng yêu, bà đột nhiên cảm thấy kích động nhảy tới con trai trước mặt, vươn tay bưng mặt của con trai, vui mừng hỏi: “Mặt của con làm sao vậy?”
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, hoảng sợ không nhẹ, chỉ sợ Trang phu nhân tức giận. . . .
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, không biết nên nói gì, chỉ có chút lúng túng, sững sờ ở một bên.
Trang Tĩnh Vũ mang cá chiên ra, cũng nhàn nhạt nhìn con trai một cái, lại nhìn Đường Khả Hinh đứng ở một bên lúng túng đỏ mặt. . . . . .
Tất cả mọi người cùng nhau im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Bị đánh đúng không?” Ân Nguyệt Dung lập tức giống như đau lòng, rất cẩn thận hỏi con trai.
“Dì. . . . . . là . . . . . Là con . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh hồng hồng, mới vừa muốn giải thích. . . . . .
“Thật sự là quá tốt rồi ! Con như vậy mới giống người của nhà họ Trang chúng ta! ! Không uổng công khi còn bé mẹ để cho con bú sữa mẹ! !” Ân Nguyệt Dung lập tức ngẩng đầu lên, rất xinh đẹp, rất mơ mộng tưởng tượng lúc nảy con trai cứng rắn ôm hôn Đường Khả Hinh, sau đó cô cực kỳ cực kỳ ngọt ngào, tát cho con trai một bạt tai, hai tay của bà chấp lại, vô hạn tưởng tượng, vô hạn tốt đẹp mà ngước lên, khẽ lắc đầu cười nói: “Quả thật quá lãng mạn rồi. . . . . .”
Bọn người Lâm Sở Nhai cười đến run người không nói ra lời.
“Cười đi, cười đi, cười đi!” Trang Hạo Nhiên cũng có chút lúng túng che mặt, đạp Tô Lạc Hoành một cái.
Đường Khả Hinh càng mắc cỡ không tìm được cái lỗ để chui vào. . . . . .
“Hôm nay Hạo Nhiên chúng ta làm một chuyện khiến mẹ vui vẻ, mẹ cho phép nó ăn cơm trên bàn!” Ân Nguyệt Dung đột nhiên thật vui vẻ vỗ tay nói.
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn Ân Nguyệt Dung, có chút miễn cưỡng cười nói: “Cho phép anh ấy ăn cơm trên bàn?”
“Đúng vậy! !” Ân Nguyệt Dung lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Bình thường đều là chúng ta ăn cùng một bàn, một mình nó bưng cơm ngồi ở bên ngoài ăn, muốn thức ăn thì tới gắp. . . . . .”
Có nên như vậy hay không? Thiên vị đến mức này? ? Con ngươi Đường Khả Hinh cũng muốn rớt ra rồi.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ đứng ở một bên không lên tiếng.
“Đến đây đi! ! Chúng ta cùng vào bàn ăn cơm đi! ! Tiểu Hoành, Tiểu Nhai, Tiểu Kiệt, Tiểu Hàn, Tiểu Đồng Đồng. . . . . .” Lần này Ân Nguyệt Dung có thể tha cho anh, tay dắt con trai đi về phía bàn ăn. . . . . .
“Mẹ! Chuyện này thật hay giả?” Trang Hạo Nhiên thật sự buồn cười nhìn mẹ, không dám tưởng tượng mình có vinh hạnh đặc biệt này. . . . . .
“Thật! !” Ân Nguyệt Dung lập tức kéo con trai, nheo mắt đẩy anh đi về phía vị thứ hai phía bên trái bàn vuông, để cho Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí chủ bên cạnh Trang Tĩnh Vũ . . . . .
Trang Ngải Lâm cũng muốn đi tới, kéo ghế ngồi xuống.
“Con làm gì thế?” Thái độ Ân Nguyệt Dung đột nhiên ngạc nhiên nhìn con gái.
“Ăn cơm . . . . . .” Trang Ngải Lâm nhìn mẹ, không hiểu nói.
“Ngày hôm qua con đánh người thành đầu heo, con còn dám lên bàn ăn cơm? Con cho rằng mẹ không có mang thai mười tháng sinh con chứ?” Ân Nguyệt Dung tức giận đỡ Đường Khả Hinh ngồi xuống trước, lại lạnh lùng nhìn Trang Ngải Lâm.
“Chẳng lẽ mẹ lại vì một tên đầu heo, không để cho con lên bàn ăn cơm?” Trang Ngải Lâm lập tức chỉ vào Bác Dịch, tức giận nói.
“Chết tiệt ! !” Trang Ngải Lâm không nói hai lời đã đi lên lầu, cũng không có nghĩ ngợi, liền giơ chân lên muốn bước qua trên đầu Bác Dịch . . . . . .
Một bàn tay mạnh mẽ lập tức nắm chặt cổ chân của cô!
Trang Ngải Lâm đứng vững vàng, nghiêng mặt sang liếc mắt nhìn người nọ trên sàn.
Bác Dịch tức giận trợn mắt nhìn cô một cái, mới hơi lộ ra mệt mỏi, đau đớn muốn ngồi dậy, nhưng mới nhúc nhích thân thể, anh cũng rên một tiếng, thật là đau.
Một vầng mây trắng như tuyết, nhanh chóng bay lên.
Vụt qua ánh mắt của Bác Dịch một cái, ngay lập tức nhìn thấy một cô gái kì lạ, cô ngọt ngào như hoa, nguỵ trang mắt to mộng ảo, ăn mặc trang phục rất trang nhã lại lộ ra vẻ đẹp giống như đóa sen, nhưng cô và Trang Ngải Lâm có chút giống nhau, anh chớp mắt, có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm nói: “Em gái của cô hả. . . . . .”
“Anh thật sự là thiếu ăn đạp! !” Trang Ngải Lâm nghe nói như thế, cắn răng lại muốn đưa chân đạp anh! !
“Ôi! ! Đừng đạp! !” Đường Khả Hinh vẫn lo lắng Bác Dịch bị thương, lập tức ôm chân của cô, gấp gáp nói với anh: “Đây là dì Trang, mẹ của chị Trang và Tổng Giám đốc!”.
“À?” Bác Dịch là một người rất bình tĩnh, ánh mắt cũng trợn lên, không thể tin nổi nhìn cô gái trước mặt, được chăm sóc thật không phải tuyệt vời bình thường, nhìn cô tuyệt đối không hơn ba mươi tuổi! !
Ân Nguyệt Dung lập tức ngồi trên mặt sàn, ánh mắt sáng ngời động lòng người, ngây thơ đơn thuần nhìn Bác Dịch, cái loại tình cảm sôi trào mãnh liệt lại muốn tràn lên, bà lập tức cười tươi hỏi: “Cậu biết bơi không?”
Bác Dịch ngạc nhiên nhìn bộ dáng của bà, mơ hồ nói: “Biết ! !”
“A! !” Trong lòng Ân Nguyệt Dung lại giống như rót mật, mặt cười như hoa nở, lập tức giống như tiên nữ, vui vẻ nói: “Quả nhiên nhìn cậu không khác heo !”
Sắc mặt của Bác Dịch thu lại!
Phốc! ! Trang Ngải Lâm và Đường Khả Hinh cùng nở nụ cười.
“Cậu không nên hiểu lầm! Không phải ý này! Cậu rất đẹp trai! Còn đẹp trai hơn con trai của dì ! Đến đây đến, mau dậy đi! !” Ân Nguyệt Dung nói xong, liền nhiệt tình muốn đỡ Bác Dịch đứng lên.
Vẻ mặt Bác Dịch vẫn kinh ngạcg nhìn Ân Nguyệt Dung, vẫn không thể tin được bà thật sự là mẹ của Trang Ngải Lâm và Trang Hạo Nhiên. . . . . . Không thể nào?
“Anh còn nhìn chằm chằm mẹ của tôi nữa, tôi đạp chết anh!” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lại muốn giơ chân!
“Con cút ngay!” Ân Nguyệt Dung lập tức quay đầu, nhìn Trang Ngải Lâm tức giận nói: “Con còn như thế này, không muốn gả ra đúng không? Ôm nhiều đồ cưới chết già cũng không phải là con! ! Mẹ còn muốn con gái của mẹ sinh con gái, mặt mũi giống mẹ đấy !”
Trang Ngải Lâm lạnh lùng không nói lời nào! !
“Đi đi đi! Ngay cả heo biết bơi con cũng không biết, tại sao còn ở chỗ này lảm nhảm cái gì?” Ân Nguyệt Dung lập tức xoay người qua, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mộng ảo muốn cười, nhìn Bác Dịch, dịu dàng giải thích: “Chào cậu, dì là mẹ của hai đứa bé vô tâm, Ngải Lâm và Hạo Nhiên, cậu là. . . . . .”
Ánh mắt Bác Dịch khẽ xoay tròn, rốt cuộc vẻ mặt hơi khôi phục, nhẹ nhàng tránh khỏi Ân Nguyệt Dung đỡ, mới có hơi nghiêm trang khẽ gật đầu, nói: “Chào dì, cháu tên là Bác Dịch. . . . .”
“Đứa bé rất lễ phép!” Ân Nguyệt Dung nhìn Bác Dịch thế nào cũng thấy thuận mắt, ngẩng mặt cười nói: “Ngày hôm qua cậu bị thương là có chuyện gì hả?”
Bác Dịch không có lên tiếng, liếc Trang Ngải Lâm một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Nguyệt Dung nhìn Bác Dịch, chớp mắt một cái, sắc mặt hơi thu lại, lui về phía sau tay chỉ vào con gái, nói: “Là con bé này đánh cậu thành như vậy?”
Trang Ngải Lâm lạnh lùng không lên tiếng.
Bác Dịch vẫn im lặng.
Ân Nguyệt Dung hiểu ra, lập tức gật đầu nói: “Dì hiểu rồi, cám ơn cậu còn sống, dì sẽ trừng trị nó thật tốt, cậu yên tâm đi, tương lai vào nhà chúng tôi, chúng tôi đem đồ cưới cho cậu hết, còn có thể ở bên ngoài sinh một hai đứa cháu ngoại!”
“À?” Bác Dịch và Đường Khả Hinh đồng thời kêu nhỏ.
Trang Ngải Lâm thở dài một cái.
“Không có việc gì, không có việc gì, tất cả mọi người đi xuống ăn cơm trưa đi!” Ân Nguyệt Dung lập tức đẩy toàn bộ bọn trẻ xuống lầu, nhưng nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo thể thao, bà đau lòng tiến lên, vịn nhẹ vào thân thể của cô, hết sức căng thẳng hỏi: “Bảo bối! Tại sao con không thay quần áo?”
“A. . . . . . Con . . . . .” Đường Khả Hinh không biết nên nói gì. . . . . .
“Không sao, không sao, đều là người một nhà, không cần thay đổi cũng không sao, ngày mai mẹ lập tức đặt cho con vừa áo ngủ và vừa váy thường hàng tại Paris!” Ân Nguyệt Dung nhìn thấy Đường Khả Hinh, trong lòng giống như pha đường, vừa đỡ cô xuống lầu, vừa nhìn cô giống như tâm can bảo bối.
Đường Khả Hinh cũng có chút áy náy, lại thấy bọn người Tô Lạc Hoành đang đánh bài, chú Trang vẫn ở trong phòng bếp bận rộn, cô thật sự ngạc nhiên suy nghĩ, rốt cuộc những người này làm sao cùng một nhà chứ?
“Cha! !” Trang Ngải Lâm đứng ở phòng khách, vừa liếc bài xì phé của Lâm Sở Nhai, vừa nhìn về phía cha kêu to: “Hôm nay con tới tháng rồi !”
“Được. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ vừa chiên cá, vừa nói: “Cha nấu một chút nước gừng cho con uống. . . . . .”
Bác Dịch và Đường Khả Hinh, hai người đứng chung một chỗ, im lặng nghe.
“Cha, cha nói xem ngày hôm qua con mới vừa sơn móng tay nhìn có được hay không?” Trang Ngải Lâm đi tới trước mặt cha, giơ móng tay màu đỏ của mình. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ chậm rãi xoay người, để cái sạn chiên thức ăn xuống, nắm nhẹ ngón tay ngọc thon dài của con gái, híp mắt nhìn móng tay một chút, vẻ mặt hiền hòa, cười nói: “Rất đẹp. . . . . . Nhưng nói bọn họ cẩn thận một chút, lần trước làm tay của con. . . . . .”
“Biết rồi.” Trang Ngải Lâm muốn mở nắp nồi gà cha hầm, muốn kéo đùi gà ăn. . . . . .
“Cẩn thận nóng. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lập tức xoay người, cầm một cái đĩa trắng, dùng đôi đũa gắp một khối thịt đùi gà, thổi thổi, mới đưa cho con gái nói: “Từ từ ăn, còn ăn cơm nữa. . . . . .”
“. . . . . . .” Đường Khả Hinh và Bác Dịch càng trợn to hai mắt, nói không ra lời.
“Cậu yên tâm. . . . . .” Ân Nguyệt Dung giống như đám mây, bay tới trước mặt bọn họ, hết sức nghiêm túc nói: “Nhà chúng ta tôn trọng từng người trên thế giới này, nhất là con rể và cô dâu, còn có bảo bối của chúng ta, chúng ta chỉ không thích một loại động vật!”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh và Bác Dịch cùng nhau im lặng nhìn bà.
Bọn người Tô Lạc Hoành cùng yên tĩnh nhịn cười quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.
“Không thích. . . . . . . . . . . . động vật gì vậy?” Đường Khả Hinh vẫn có chút ngạc nhiên, trợn to hai mắt nhìn Ân Nguyệt Dung hỏi.
Ân Nguyệt Dung nghe vậy, liếc mắt mỉm cười, rất đáng yêu giơ ngón trỏ nói: “Con trai!”
Phốc! ! Mấy người Lâm Sở Nhai không nhịn được cười.
Trang Hạo Nhiên vừa lúc xuất hiện tại bên thang lầu, bất đắc dĩ nhìn mẹ cười khổ nói: “Mẹ. . . . . . Có nên nói như vậy hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Nguyệt Dung lập tức tức giận quay đầu, vừa muốn hỏi con trai tại sao xuống trễ như thế, đột nhiên vẻ mặt sững sờ, nhìn thấy lúc con trai xuống lầu, má trái anh có một dấu tay thật đáng yêu, bà đột nhiên cảm thấy kích động nhảy tới con trai trước mặt, vươn tay bưng mặt của con trai, vui mừng hỏi: “Mặt của con làm sao vậy?”
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, hoảng sợ không nhẹ, chỉ sợ Trang phu nhân tức giận. . . .
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, không biết nên nói gì, chỉ có chút lúng túng, sững sờ ở một bên.
Trang Tĩnh Vũ mang cá chiên ra, cũng nhàn nhạt nhìn con trai một cái, lại nhìn Đường Khả Hinh đứng ở một bên lúng túng đỏ mặt. . . . . .
Tất cả mọi người cùng nhau im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Bị đánh đúng không?” Ân Nguyệt Dung lập tức giống như đau lòng, rất cẩn thận hỏi con trai.
“Dì. . . . . . là . . . . . Là con . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh hồng hồng, mới vừa muốn giải thích. . . . . .
“Thật sự là quá tốt rồi ! Con như vậy mới giống người của nhà họ Trang chúng ta! ! Không uổng công khi còn bé mẹ để cho con bú sữa mẹ! !” Ân Nguyệt Dung lập tức ngẩng đầu lên, rất xinh đẹp, rất mơ mộng tưởng tượng lúc nảy con trai cứng rắn ôm hôn Đường Khả Hinh, sau đó cô cực kỳ cực kỳ ngọt ngào, tát cho con trai một bạt tai, hai tay của bà chấp lại, vô hạn tưởng tượng, vô hạn tốt đẹp mà ngước lên, khẽ lắc đầu cười nói: “Quả thật quá lãng mạn rồi. . . . . .”
Bọn người Lâm Sở Nhai cười đến run người không nói ra lời.
“Cười đi, cười đi, cười đi!” Trang Hạo Nhiên cũng có chút lúng túng che mặt, đạp Tô Lạc Hoành một cái.
Đường Khả Hinh càng mắc cỡ không tìm được cái lỗ để chui vào. . . . . .
“Hôm nay Hạo Nhiên chúng ta làm một chuyện khiến mẹ vui vẻ, mẹ cho phép nó ăn cơm trên bàn!” Ân Nguyệt Dung đột nhiên thật vui vẻ vỗ tay nói.
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn Ân Nguyệt Dung, có chút miễn cưỡng cười nói: “Cho phép anh ấy ăn cơm trên bàn?”
“Đúng vậy! !” Ân Nguyệt Dung lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Bình thường đều là chúng ta ăn cùng một bàn, một mình nó bưng cơm ngồi ở bên ngoài ăn, muốn thức ăn thì tới gắp. . . . . .”
Có nên như vậy hay không? Thiên vị đến mức này? ? Con ngươi Đường Khả Hinh cũng muốn rớt ra rồi.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ đứng ở một bên không lên tiếng.
“Đến đây đi! ! Chúng ta cùng vào bàn ăn cơm đi! ! Tiểu Hoành, Tiểu Nhai, Tiểu Kiệt, Tiểu Hàn, Tiểu Đồng Đồng. . . . . .” Lần này Ân Nguyệt Dung có thể tha cho anh, tay dắt con trai đi về phía bàn ăn. . . . . .
“Mẹ! Chuyện này thật hay giả?” Trang Hạo Nhiên thật sự buồn cười nhìn mẹ, không dám tưởng tượng mình có vinh hạnh đặc biệt này. . . . . .
“Thật! !” Ân Nguyệt Dung lập tức kéo con trai, nheo mắt đẩy anh đi về phía vị thứ hai phía bên trái bàn vuông, để cho Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí chủ bên cạnh Trang Tĩnh Vũ . . . . .
Trang Ngải Lâm cũng muốn đi tới, kéo ghế ngồi xuống.
“Con làm gì thế?” Thái độ Ân Nguyệt Dung đột nhiên ngạc nhiên nhìn con gái.
“Ăn cơm . . . . . .” Trang Ngải Lâm nhìn mẹ, không hiểu nói.
“Ngày hôm qua con đánh người thành đầu heo, con còn dám lên bàn ăn cơm? Con cho rằng mẹ không có mang thai mười tháng sinh con chứ?” Ân Nguyệt Dung tức giận đỡ Đường Khả Hinh ngồi xuống trước, lại lạnh lùng nhìn Trang Ngải Lâm.
“Chẳng lẽ mẹ lại vì một tên đầu heo, không để cho con lên bàn ăn cơm?” Trang Ngải Lâm lập tức chỉ vào Bác Dịch, tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro