Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
CUA HOÀNG ĐẾ
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Chợ hải sản gần bến tàu, gió thổi thật to, lúc này chính là
thời điểm vô số thuyền chài trở về, vô số lưới cá đổ ra, tất cả cá lớn nhỏ ở
trong khoang thuyền nhảy nhót.
“Pagani Zonda Revolucion” dừng ở trước bãi đậu xe chợ hải sản.
Trang Hạo Nhiên đón gió thổi khổng lồ, đi ra “Pagani Zonda Revolucion” trước, lại vòng qua qua sườn xe, đi tới trước ghế lái phụ, mở cửa xe, nhẹ nhàng dắt Đường Khả Hinh ra, nói: “Đi! Anh nghe Lạc Hoành nói, bến tàu nơi này, bán sỉ cua rất ngon, lần trước cậu ấy kêu người ở chỗ này đợi mười hai ngày, rốt cuộc chờ được cua hoàng đế.”
Đường Khả Hinh bước ra mặt đường có chút ướt đẫm, nhất thời một cơn gió khổng lồ nhào tới, cô lập tức cảm thấy có chút lạnh ôm bả vai, phóng tầm mắt nhìn bến tàu, ngừng rất nhiều thuyền đánh cá, còn có thuyền bè đến từ Nhật Bản, dỡ xuống hải sản đến từ vùng biển Nhật Bản, trời chiều lặn về phía tây, biển rộng mênh mông gợn sóng lấp lánh, chiếu ánh sáng màu vàng kim, óng ánh mềm mại rũ xuống, ánh sáng tràn đầy sức sống trải khắp muôn nơi. . . . . .
Cô đứng tại chỗ, nhìn bức tranh náo nhiệt, chợt cảm thấy tâm trạng buông lỏng, vô cùng thoải mái.
“Đi thôi!” Trang Hạo Nhiên biết cô hơi lạnh, liền vươn tay kéo nhẹ bả vai của cô, để cho cô tựa vào trước lồng ngực rắn chắc của mình, đi tới chợ hải sản lớn ở bên kia.
Mặt Đường Khả Hinh ửng đỏ, mới vừa muốn giãy nhẹ ra nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức bá đạo hơn, ôm cô vào trong lòng, cúi xuống hai mắt đeo kính đen không nhìn thấy rõ, chỉ là khuôn mặt đẹp trai, mang theo cố chấp nào đó, tao nhã, mê người. . . . . . Trái tim của cô không khỏi mềm nhũn, tựa vào trong ngực nóng bỏng của anh, trái tim vô cùng nhộn nhạo. . . . . .
“Lạnh không?” Trang Hạo Nhiên vừa cùng với cô tránh mặt đường nhỏ ướt đẫm, bàn tay vừa quét nhẹ bả vai của cô, quan tâm hỏi.
Không lạnh. . . . . .
“Có một chút. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, trái tim đập thình thịch, giống như làm chuyện trái với lương tâm.
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt cô vào trong ngực, tay nắm mạnh eo nhỏ của cô, xoa nhẹ, đi vào trong.
Chợ hải sản, diện tích khoảng 50.000 mét vuông, là chợ hải sản lớn nhất cả nước, ba tòa nhà lớn gần hai mươi tầng, xây theo vòng tròn, giữa sân lớn có rất nhiều xe, mặc dù hải sản phong phú, hiện trường ướt đẫm, nhưng vẫn có thang máy lên xuống, mỗi khu vực đều có nhãn hiệu chuyên biệt, ghi rõ loài hải sản, Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng đi vào giữa sân lớn của chợ hải sản, tránh xe lui tới, thấy rất nhiều người buôn bán hải sản sỉ, lẻ, ra ra vào vào ở bên trong. . . .
“Nơi đó bán cua sao?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, thật sự không có nghĩ tới, nơi này còn có chợ hải sản lớn như vậy, đoán chừng là mới xây năm gần đây.
Trang Hạo Nhiên tháo kính mát xuống, ngẩng đầu lên nhìn phía trước có bảng hiệu tôm cua, nói: “Là ở chỗ đó, đi thôi.”
Hai người liền cùng nhau bước đi, không ngờ đi qua khu tôm hùm Châu Úc, Đường Khả Hinh thấy trước một gian hải sản đặt vỏ một con tôm hùm lớn màu đỏ thẫm rất đẹp, râu dài gần một thước, cô oa một tiếng, đi tới trước con tôm hùm này, ngồi xổm xuống nhìn nó thật là khí phách đặt ở trong khay nhỏ, thật đẹp, cô cười rộ lên nói: “Tôm hùm thật đẹp!”
Ông chủ đang ngồi ở trong sạp hải sản nhỏ chọn tôm hùm nhỏ, nghe nói như thế, vội vàng đi ra cười nói: “Tiểu thư, có muốn một con hay không? Tôm hùm lớn châu Úc tươi mới nhất, hôm nay vừa lúc có hàng!”
Trang Hạo Nhiên lại đẹp trai đi tới, kéo nhẹ hông của Đường Khả Hinh, tay phủ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỉm cười mang cô đi khỏi.
“Làm gì! ?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh, vẫn rất kích động nói: “Anh không nhìn thấy con tôm hùm này thật to sao? Nhất định ăn thật ngon!”
“Tôm hùm Châu Úc ăn không ngon. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tức giận cười nói: “Còn nói cha của em là đầu bếp, một chút kiến thức này cũng không hiểu?”
“Cha của em là đầu bếp, cũng không phải cái gì cũng có thể nói cho em biết, khi em còn rất nhỏ đã đi khỏi em rồi.” Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nhưng tâm trạng không khỏi thoải mái, hưng phấn giống như một đứa bé, hỏi: “Tại sao tôm hùm Châu Úc ăn không ngon?”
“Bởi vì tôm hùm Châu Úc ở trong biển quá sâu, cho nên thịt không trơn, ăn không ngon như tôm hùm trong nước chúng ta, thịt tươi, mềm, trơn, lúc hấp nước ngọt hơn. . . . ” Trang Hạo Nhiên vừa ôm Đường Khả Hinh đi về phía trước, vừa giải thích.
“Có thật không?” Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, véo nhẹ cằm của cô, có chút dịu dàng cười nói: “Không tin anh sao? Anh có bao giờ lừa gạt em chưa?”
Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, lại nghĩ hai người quá gần gũi, liền có chút lúng túng muốn kéo khoảng cách một chút.
“Đi thôi, một chút nữa tôm hùm cắn em, anh không cứu em đâu.” Trang Hạo Nhiên không muốn vào lúc này, chạm vào cảm xúc khác của cô.
“Anh đi luôn đi! Một lát cắn anh, em không cứu anh!” Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Hai người cùng đi đến khu cua xanh, phát hiện cái ngõ hẻm này thật dài, hai bên đều dựng lên quầy sạp thủy tinh bán sỉ hải sản, rất nhiều cua xanh, có một số để ở bên ngoài, có một số để ở trong sạp, phong phú làm cho người ta hưng phấn.
Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi tới trước một quầy sạp, tự mình khom người đưa tay cầm một con cua xanh bị buộc rất nhiều dây cỏ, lật ngược bụng cua, ngón tay nhấn nhẹ vị trí tam giác trên bụng, nghiêm túc giải thích cho Đường Khả Hinh: “Dưới yếm hình tam giác ở giữa bụng cua xanh chính là thịt cua, bình thường chúng ta làm món cua chua cay đều dùng cua xanh, bởi vì vỏ nó mỏng, thịt dày, gạch cua cũng nhiều, nhưng không có thịt cua tới vị tốt hơn, bình thường chúng được nuôi ở vùng duyên hải Đông Nam Trung quốc chúng ta.”
Đường Khả Hinh gật đầu, khẽ cúi đầu nhìn yếm cua xanh Trang Hạo Nhiên cầm trên tay, quả thật có hình tam giác, hơn nữa thân cua hết sức to, càng cũng đầy đặn, cô bật cười nói: “Vậy chúng ta mua con này sao?”
Ông chủ cũng vội vàng cầm dây cỏ (dây cỏ, dùng để trói càng cua) cười đi ra, nhìn hai vị khách cười nói: “Có muốn mua mấy con cua xanh không, hàng mới vừa đến, vừa to vừa béo, bảo đảm ăn ngon!”
Trang Hạo Nhiên chỉ cười nhạt, nói xem một chút, liền lấy khăn giấy lau tay, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, cùng với cô mười ngón tay đan nhau, kéo cô đi về phía trước. . . . .
“Tại sao không mua?” Đường Khả Hinh tự nhận cũng biết thức ăn ngon, cảm thấy cua này không tệ.
“Không được, anh muốn tìm cua hoàng đế, loại nặng gần hai kí lô, làm cho em ăn ngon một bữa.” Trang Hạo Nhiên dắt cô đi về phía trước, thong thả nói.
Đường Khả Hinh im lặng, nhìn bóng dáng cao lớn của anh cũng rất tao nhã, nhất là bả vai rộng rãi, làm cho người ta có cảm giác rất an toàn, rất hấp dẫn.
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức cúi xuống.
“Làm sao vậy?” Trang Hạo Nhiên lập tức kéo cô đến trong ngực, một tay ôm chặt eo nhỏ của cô, mạnh mẽ hỏi: “Có phải rất đẹp trai hay không?”
“Thật không biết xấu hổ . . . . . .” Đường Khả Hinh thấy chợ hải sản rất nhiều người, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
“Em còn dám đẩy anh ra, tối nay em không lấy được tài liệu có chữ ký!” Trang Hạo Nhiên lại trêu chọc cô, ép buộc ôm chặt thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, giả vờ muốn hôn cô.
“Anh đừng như vậy, Trang Hạo Nhiên!” Đường Khả Hinh khẽ quay mặt đi!
“Không hôn em! ! Muốn anh hôn cũng không hôn em!” Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười, ôm cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, hơi nghiêng mặt nhìn anh.
“Nhìn cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô hỏi.
“Ai nhìn anh!” Đường Khả Hinh chớp mắt to, tiếp tục tựa vào trong ngực của anh đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, tay xoa nhẹ tay eo nhỏ của cô, cảm giác thân thể mềm mại của cô ở trong ngực mình, rất thực tế. . . . . . Hai mắt anh lóe lên một chút kích động, thở nhẹ một hơi.
Hai người đi dọc theo mấy sạp cua khoảng 400m, từng bước đi về phía trước, Trang Hạo Nhiên dừng lại hỏi thăm trong sạp có cua hoàng đế hay không, đều lắc đầu nói rất hiếm, anh vẫn không buông tha, tiếp tục đi về phía trước. . . . . .
“Thôi, em thấy mấy loại cua này cũng không tệ mà. . . . . .” Đường Khả Hinh kêu nhỏ.
“Không được!” Trang Hạo Nhiên là người nói được làm được, lại kéo bàn tay nhỏ bé của cô đi về phía trước, đến con đường nhỏ cuối chợ, nhìn thấy có một bảng hiệu mới, viết: cua hoàng đế, ánh mắt của anh sáng lên, nở nụ cười tiếp tục bước tới.
Đường Khả Hinh cũng theo bước chân của anh, đi về phía trước.
“Ông chủ! ! Ở đây thật có bán cua hoàng đế?” Trang Hạo Nhiên gấp gáp đứng ở trước bảng hiệu, nhìn một ông lão gần tám mươi tuổi ở bên trong, có chút căng thẳng hỏi.
Ông lão không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng ở trong sạp hải sản, dùng dây cỏ thô cứng, ghim từng con cua vừa to vừa béo hơn so với sạp khác, cũng không để ý tới người hỏi.
Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò đi tới đứng bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn ông lão, nhẹ nhàng khéo léo hỏi: “Ông chủ ơi, chỗ của ông có cua hoàng đế không?”
Lúc này, ông lão mới nhàn nhạt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, liền chỉ chỉ cái sọt bọn họ vừa vặn đứng kế bên.
Trang Hạo Nhiên theo ý của ông, liền vươn tay, tò mò vạch cái sọt cực lớn, mới nhấc lên, một con cua hoàng đế cực lớn khoảng hai kí lô cũng không có buộc dây lập tức bò ra, con cua kẹp chặt ngón tay cái của anh, cắm sâu vào, anh ah một tiếng, đau đến kêu to! !
“A! !” Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ quát to một tiếng, nhanh chóng gõ mắt của nó, lấy cái sọt đắp lên.
“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vung ngón cái, cau mày đau đến kêu một tiếng, giơ ngón tay xem, ngón cái đã chảy máu.
“Trời ạ! ! Sẽ có có độc hay không?” Đường Khả Hinh đau lòng kêu to một tiếng, lập tức nắm tay Trang Hạo Nhiên, cầm ngón tay cái của anh, lập tức cúi xuống, ngậm vết thương trên ngón tay cái, hút máu của anh, phun ra, lại mút vết thương kia, hết sức căng thẳng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh, hai tay nắm ngón cái của mình, cúi xuống mút, vẻ mặt dịu dàng lộ ra rất nóng nảy, đầu lưỡi của cô lướt qua ngón cái của mình, có cảm giác mềm mại nhột nhột, tim của anh nhất thời dâng lên kích động, nhìn cô cảm động gọi nhỏ: “Nhóc. . . . . .”
“Pagani Zonda Revolucion” dừng ở trước bãi đậu xe chợ hải sản.
Trang Hạo Nhiên đón gió thổi khổng lồ, đi ra “Pagani Zonda Revolucion” trước, lại vòng qua qua sườn xe, đi tới trước ghế lái phụ, mở cửa xe, nhẹ nhàng dắt Đường Khả Hinh ra, nói: “Đi! Anh nghe Lạc Hoành nói, bến tàu nơi này, bán sỉ cua rất ngon, lần trước cậu ấy kêu người ở chỗ này đợi mười hai ngày, rốt cuộc chờ được cua hoàng đế.”
Đường Khả Hinh bước ra mặt đường có chút ướt đẫm, nhất thời một cơn gió khổng lồ nhào tới, cô lập tức cảm thấy có chút lạnh ôm bả vai, phóng tầm mắt nhìn bến tàu, ngừng rất nhiều thuyền đánh cá, còn có thuyền bè đến từ Nhật Bản, dỡ xuống hải sản đến từ vùng biển Nhật Bản, trời chiều lặn về phía tây, biển rộng mênh mông gợn sóng lấp lánh, chiếu ánh sáng màu vàng kim, óng ánh mềm mại rũ xuống, ánh sáng tràn đầy sức sống trải khắp muôn nơi. . . . . .
Cô đứng tại chỗ, nhìn bức tranh náo nhiệt, chợt cảm thấy tâm trạng buông lỏng, vô cùng thoải mái.
“Đi thôi!” Trang Hạo Nhiên biết cô hơi lạnh, liền vươn tay kéo nhẹ bả vai của cô, để cho cô tựa vào trước lồng ngực rắn chắc của mình, đi tới chợ hải sản lớn ở bên kia.
Mặt Đường Khả Hinh ửng đỏ, mới vừa muốn giãy nhẹ ra nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức bá đạo hơn, ôm cô vào trong lòng, cúi xuống hai mắt đeo kính đen không nhìn thấy rõ, chỉ là khuôn mặt đẹp trai, mang theo cố chấp nào đó, tao nhã, mê người. . . . . . Trái tim của cô không khỏi mềm nhũn, tựa vào trong ngực nóng bỏng của anh, trái tim vô cùng nhộn nhạo. . . . . .
“Lạnh không?” Trang Hạo Nhiên vừa cùng với cô tránh mặt đường nhỏ ướt đẫm, bàn tay vừa quét nhẹ bả vai của cô, quan tâm hỏi.
Không lạnh. . . . . .
“Có một chút. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, trái tim đập thình thịch, giống như làm chuyện trái với lương tâm.
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt cô vào trong ngực, tay nắm mạnh eo nhỏ của cô, xoa nhẹ, đi vào trong.
Chợ hải sản, diện tích khoảng 50.000 mét vuông, là chợ hải sản lớn nhất cả nước, ba tòa nhà lớn gần hai mươi tầng, xây theo vòng tròn, giữa sân lớn có rất nhiều xe, mặc dù hải sản phong phú, hiện trường ướt đẫm, nhưng vẫn có thang máy lên xuống, mỗi khu vực đều có nhãn hiệu chuyên biệt, ghi rõ loài hải sản, Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng đi vào giữa sân lớn của chợ hải sản, tránh xe lui tới, thấy rất nhiều người buôn bán hải sản sỉ, lẻ, ra ra vào vào ở bên trong. . . .
“Nơi đó bán cua sao?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, thật sự không có nghĩ tới, nơi này còn có chợ hải sản lớn như vậy, đoán chừng là mới xây năm gần đây.
Trang Hạo Nhiên tháo kính mát xuống, ngẩng đầu lên nhìn phía trước có bảng hiệu tôm cua, nói: “Là ở chỗ đó, đi thôi.”
Hai người liền cùng nhau bước đi, không ngờ đi qua khu tôm hùm Châu Úc, Đường Khả Hinh thấy trước một gian hải sản đặt vỏ một con tôm hùm lớn màu đỏ thẫm rất đẹp, râu dài gần một thước, cô oa một tiếng, đi tới trước con tôm hùm này, ngồi xổm xuống nhìn nó thật là khí phách đặt ở trong khay nhỏ, thật đẹp, cô cười rộ lên nói: “Tôm hùm thật đẹp!”
Ông chủ đang ngồi ở trong sạp hải sản nhỏ chọn tôm hùm nhỏ, nghe nói như thế, vội vàng đi ra cười nói: “Tiểu thư, có muốn một con hay không? Tôm hùm lớn châu Úc tươi mới nhất, hôm nay vừa lúc có hàng!”
Trang Hạo Nhiên lại đẹp trai đi tới, kéo nhẹ hông của Đường Khả Hinh, tay phủ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỉm cười mang cô đi khỏi.
“Làm gì! ?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh, vẫn rất kích động nói: “Anh không nhìn thấy con tôm hùm này thật to sao? Nhất định ăn thật ngon!”
“Tôm hùm Châu Úc ăn không ngon. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tức giận cười nói: “Còn nói cha của em là đầu bếp, một chút kiến thức này cũng không hiểu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha của em là đầu bếp, cũng không phải cái gì cũng có thể nói cho em biết, khi em còn rất nhỏ đã đi khỏi em rồi.” Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nhưng tâm trạng không khỏi thoải mái, hưng phấn giống như một đứa bé, hỏi: “Tại sao tôm hùm Châu Úc ăn không ngon?”
“Bởi vì tôm hùm Châu Úc ở trong biển quá sâu, cho nên thịt không trơn, ăn không ngon như tôm hùm trong nước chúng ta, thịt tươi, mềm, trơn, lúc hấp nước ngọt hơn. . . . ” Trang Hạo Nhiên vừa ôm Đường Khả Hinh đi về phía trước, vừa giải thích.
“Có thật không?” Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, véo nhẹ cằm của cô, có chút dịu dàng cười nói: “Không tin anh sao? Anh có bao giờ lừa gạt em chưa?”
Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, lại nghĩ hai người quá gần gũi, liền có chút lúng túng muốn kéo khoảng cách một chút.
“Đi thôi, một chút nữa tôm hùm cắn em, anh không cứu em đâu.” Trang Hạo Nhiên không muốn vào lúc này, chạm vào cảm xúc khác của cô.
“Anh đi luôn đi! Một lát cắn anh, em không cứu anh!” Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Hai người cùng đi đến khu cua xanh, phát hiện cái ngõ hẻm này thật dài, hai bên đều dựng lên quầy sạp thủy tinh bán sỉ hải sản, rất nhiều cua xanh, có một số để ở bên ngoài, có một số để ở trong sạp, phong phú làm cho người ta hưng phấn.
Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi tới trước một quầy sạp, tự mình khom người đưa tay cầm một con cua xanh bị buộc rất nhiều dây cỏ, lật ngược bụng cua, ngón tay nhấn nhẹ vị trí tam giác trên bụng, nghiêm túc giải thích cho Đường Khả Hinh: “Dưới yếm hình tam giác ở giữa bụng cua xanh chính là thịt cua, bình thường chúng ta làm món cua chua cay đều dùng cua xanh, bởi vì vỏ nó mỏng, thịt dày, gạch cua cũng nhiều, nhưng không có thịt cua tới vị tốt hơn, bình thường chúng được nuôi ở vùng duyên hải Đông Nam Trung quốc chúng ta.”
Đường Khả Hinh gật đầu, khẽ cúi đầu nhìn yếm cua xanh Trang Hạo Nhiên cầm trên tay, quả thật có hình tam giác, hơn nữa thân cua hết sức to, càng cũng đầy đặn, cô bật cười nói: “Vậy chúng ta mua con này sao?”
Ông chủ cũng vội vàng cầm dây cỏ (dây cỏ, dùng để trói càng cua) cười đi ra, nhìn hai vị khách cười nói: “Có muốn mua mấy con cua xanh không, hàng mới vừa đến, vừa to vừa béo, bảo đảm ăn ngon!”
Trang Hạo Nhiên chỉ cười nhạt, nói xem một chút, liền lấy khăn giấy lau tay, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, cùng với cô mười ngón tay đan nhau, kéo cô đi về phía trước. . . . .
“Tại sao không mua?” Đường Khả Hinh tự nhận cũng biết thức ăn ngon, cảm thấy cua này không tệ.
“Không được, anh muốn tìm cua hoàng đế, loại nặng gần hai kí lô, làm cho em ăn ngon một bữa.” Trang Hạo Nhiên dắt cô đi về phía trước, thong thả nói.
Đường Khả Hinh im lặng, nhìn bóng dáng cao lớn của anh cũng rất tao nhã, nhất là bả vai rộng rãi, làm cho người ta có cảm giác rất an toàn, rất hấp dẫn.
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức cúi xuống.
“Làm sao vậy?” Trang Hạo Nhiên lập tức kéo cô đến trong ngực, một tay ôm chặt eo nhỏ của cô, mạnh mẽ hỏi: “Có phải rất đẹp trai hay không?”
“Thật không biết xấu hổ . . . . . .” Đường Khả Hinh thấy chợ hải sản rất nhiều người, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
“Em còn dám đẩy anh ra, tối nay em không lấy được tài liệu có chữ ký!” Trang Hạo Nhiên lại trêu chọc cô, ép buộc ôm chặt thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, giả vờ muốn hôn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đừng như vậy, Trang Hạo Nhiên!” Đường Khả Hinh khẽ quay mặt đi!
“Không hôn em! ! Muốn anh hôn cũng không hôn em!” Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười, ôm cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, hơi nghiêng mặt nhìn anh.
“Nhìn cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô hỏi.
“Ai nhìn anh!” Đường Khả Hinh chớp mắt to, tiếp tục tựa vào trong ngực của anh đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, tay xoa nhẹ tay eo nhỏ của cô, cảm giác thân thể mềm mại của cô ở trong ngực mình, rất thực tế. . . . . . Hai mắt anh lóe lên một chút kích động, thở nhẹ một hơi.
Hai người đi dọc theo mấy sạp cua khoảng 400m, từng bước đi về phía trước, Trang Hạo Nhiên dừng lại hỏi thăm trong sạp có cua hoàng đế hay không, đều lắc đầu nói rất hiếm, anh vẫn không buông tha, tiếp tục đi về phía trước. . . . . .
“Thôi, em thấy mấy loại cua này cũng không tệ mà. . . . . .” Đường Khả Hinh kêu nhỏ.
“Không được!” Trang Hạo Nhiên là người nói được làm được, lại kéo bàn tay nhỏ bé của cô đi về phía trước, đến con đường nhỏ cuối chợ, nhìn thấy có một bảng hiệu mới, viết: cua hoàng đế, ánh mắt của anh sáng lên, nở nụ cười tiếp tục bước tới.
Đường Khả Hinh cũng theo bước chân của anh, đi về phía trước.
“Ông chủ! ! Ở đây thật có bán cua hoàng đế?” Trang Hạo Nhiên gấp gáp đứng ở trước bảng hiệu, nhìn một ông lão gần tám mươi tuổi ở bên trong, có chút căng thẳng hỏi.
Ông lão không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng ở trong sạp hải sản, dùng dây cỏ thô cứng, ghim từng con cua vừa to vừa béo hơn so với sạp khác, cũng không để ý tới người hỏi.
Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò đi tới đứng bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn ông lão, nhẹ nhàng khéo léo hỏi: “Ông chủ ơi, chỗ của ông có cua hoàng đế không?”
Lúc này, ông lão mới nhàn nhạt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, liền chỉ chỉ cái sọt bọn họ vừa vặn đứng kế bên.
Trang Hạo Nhiên theo ý của ông, liền vươn tay, tò mò vạch cái sọt cực lớn, mới nhấc lên, một con cua hoàng đế cực lớn khoảng hai kí lô cũng không có buộc dây lập tức bò ra, con cua kẹp chặt ngón tay cái của anh, cắm sâu vào, anh ah một tiếng, đau đến kêu to! !
“A! !” Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ quát to một tiếng, nhanh chóng gõ mắt của nó, lấy cái sọt đắp lên.
“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vung ngón cái, cau mày đau đến kêu một tiếng, giơ ngón tay xem, ngón cái đã chảy máu.
“Trời ạ! ! Sẽ có có độc hay không?” Đường Khả Hinh đau lòng kêu to một tiếng, lập tức nắm tay Trang Hạo Nhiên, cầm ngón tay cái của anh, lập tức cúi xuống, ngậm vết thương trên ngón tay cái, hút máu của anh, phun ra, lại mút vết thương kia, hết sức căng thẳng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh, hai tay nắm ngón cái của mình, cúi xuống mút, vẻ mặt dịu dàng lộ ra rất nóng nảy, đầu lưỡi của cô lướt qua ngón cái của mình, có cảm giác mềm mại nhột nhột, tim của anh nhất thời dâng lên kích động, nhìn cô cảm động gọi nhỏ: “Nhóc. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro