Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Sinh nhật sáu tuổi.
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
"Đường tiểu thư..." Cô Trần mỉm cười đi ra từ phòng ăn Hải Dương, rất
cảm kích lấy điện thoại di động ra, mềm giọng nói: "Hôm nay thực sự rất
cám ơn cháu, đã mời lũ trẻ đi ăn rồi lại đi chơi. Chúng ta đều rất vui
vẻ, Tình Tình còn nói, sau này muốn vẽ tranh cho cháu..."
Đường Khả Hinh nghe những lời này, lập tức cười rộ lên nói: "Cô quá khách khí rồi... Các bé thích là được..."
"Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng thực sự rất cảm ơn cháu... Chúng ta vừa đã dùng qua cơm trưa, chuẩn bị phải đi về rồi ... Định gọi điện thoại cho nói cho cháu một tiếng..." Cô Trần mỉm cười nói.
"Nếu phải đi về rồi! Vậy cô cẩn thận! Hi vọng ba ngày sau, có thể nhìn thấy buổi biểu diễn của mọi người..." Đường Khả Hinh cười nói.
"Được , vậy chúng ta đi trước..." Cô Trần nói xong, liền cúp điện thoại, xoay người, kêu mấy bạn nhỏ ở phía sau chuẩn bị lên xe để đi về..
Tình Tình đi ở cuối cùng, trong tay nắm chặt vỏ ốc biển mà chị đã đưa cho, nhớ ra chị đã từng nói, không thể chỉ thổi ra âm thanh đơn giản từ vỏ ốc biển lên được, bởi vì hạnh phúc là phải do chính mình sáng tạo lên... Bé mặc dù còn nhỏ, không hiểu hết những lời này, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn khéo léo nghe lời, mỉm cười ngọt ngào, chạy chạy nhảy nhảy đi về phía trước...
Đứa nhỏ như vậy, kỳ thực chỉ cần một chút yêu thương, thì đó chính là thiên đường.
"Như Mạt tiểu thư đâu?" Cô Trần vừa mới đi về phía trước, giờ mới phát hiện ra cũng không có nhìn thấy cô ấy, liền kỳ quái hỏi.
"Hình như còn ở trong phòng ăn..." Lý Nghĩa Công cười nói.
Bên trong phòng ăn Hải Dương.
Như Mạt mỉm cười đứng ở trước mặt mấy người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, ôn nhu khách khí cáo biệt nói: "Xin lỗi, vừa cùng các thầy nói chuyện về buổi từ thiện tối nay... Cho nên không thể qua đây chào hỏi mọi người được..."
Đám người Lâm Sở Nhai nghe xong , lập tức tươi cười, cùng tôn kính nói: "Như Mạt tiểu thư, cô quá khách khí rồi. Thật khó được lúc cô ôn nhu thiện lương như vậy, thân thể vốn không được tốt, nhưng vẫn hết lòng về sự nghiệp từ thiện."
"Đây hẳn là ... Dù sao lúc trước đã xảy ra rất nhiều việc, là do tôi bắt tay vào làm...Sau khi ly hôn, cũng rất muốn kiên trì đem nó hoàn thành..." Như Mạt mỉm cười nói.
Mấy người Lâm Sở Nhai tức khắc công nhận mỉm cười.
Như Mạt nghĩ nghĩ, thời gian đã không còn sớm, liền cùng bọn họ cáo biệt nói: "Rất xin lỗi, không thể cùng mọi người hàn huyên nhiều được, bởi vì tôi còn muốn tiễn bọn nhỏ lên xe..."
"Được! Cô đi thong thả!" Tô Lạc Hoành mỉm cười nói.
Như Mạt gật gật đầu, dường như trong lúc lơ đãng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn liếc mắt một cái, liền chậm rãi xoay người rời đi.
Lãnh Mặc Hàn vẫn nhàn nhạt ngồi ở vị trí, nhìn về phía Như Mạt lúc xoay người rời đi, tấm lưng kia không nhanh không chậm... Ánh mắt anh lóe lên những tia sáng khác thường, vẫn nhìn toàn bộ phòng ăn, toàn bộ khách mời đã rời đi, ngay cả đôi vợ chồng Nhật Bản kia, cũng đã mỉm cười nâng ly rồi rời đi... Anh chú ý đến lúc mà người phụ nữ ấy ôm lấy người đàn ông, là dùng tay mình nắm lấy cánh tay anh ta... Vẻ mặt của anh có chút hiểu rõ, liền cầm lên di động phân phó: "Theo dõi đôi vợ chồng người Nhật Bản kia..."
"Vâng!" Có người âm thầm lên tiếng trả lời.
"Thế nào? Có vấn đề gì à?" Tô Lạc Hoành nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, kỳ quái hỏi.
Lãnh Mặc Hàn không nhanh không chậm nói: "Hy vọng là tôi đa nghi. Tôi cảm thấy hai người Nhật Bản kia không giống vợ chồng..."
"A? Là như thế nào?" Lâm Sở Nhai nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, có chút tò mò hỏi.
Lãnh Mặc Hàn chậm chạp mở miệng, nhàn nhạt nói: "Đôi vợ chồng Nhật Bản kia, lúc đi cùng một chỗ, người vợ thường nhẹ bắt lấy cánh tay chồng..."
"Này thì có vấn đề gì sao? Rất nhiều người cũng có thói quen như vậy đi?" Lâm Sở Nhai đưa ra nghi vấn, cười nói.
Lãnh Mặc Hàn nghe xong những lời này, tiếp tục nhàn nhạt nói: "Động tác này không có vấn đề, nhưng là bọn họ trong lúc đến gần vẫn luôn có khoảng cách, ở giữa sát thủ với sát thủ, luôn dễ làm ra sự xa cách. Phải biết rằng, để phát hiện ra kẻ địch , bọn họ bình thường đều phân chia nhau nhìn phương hướng, thậm chí sẽ vì đối phương, tạo vị trí thuận lợi để rút súng, cứ thế ba trăm sáu mươi lăm độ quan sát toàn bộ hoàn cảnh!"
Mọi người đều hiểu.
"Hai người kia vừa rồi..." Tô Lạc Hoành thật sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
"Suy đoán mà thôi..." Lãnh Mặc Hàn là giỏi về suy đoán người khác, luôn luôn không có chứng cứ vô cùng xác thực, thì sẽ không dễ dàng phán đoán suy luận, anh im lặng đứng lên, đầu tiên là phân phó quản lý phòng ăn nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ trong vòng mười phút, rồi mới đến vị trí của Như Mạt, nhìn nhân viên tạp vụ đang chuẩn bị thu thập bàn ăn, thì giơ tay bảo cô ấy tạm thời không cần thu thập, mà đầu tiên là lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía chén chén dĩa đĩa trên mặt bàn...
Mặt trên để hai phần điểm tâm, một phần hải sản, còn có một ly Khang đế 1997... Thức ăn gì đó, cơ hồ toàn bộ đều không có động tới, mà ở trước mặt các cô giáo, thì bày đầy chén chén dĩa đĩa,
Lãnh Mặc Hàn tiếp tục thong thả lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía khăn trải bàn ngăn nắp sạch sẽ kia, còn có vị trí ghế dự ngồi ăn cơm...
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Tào Anh Kiệt kỳ quái nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hỏi, vì lúc này, đã là chính giữa sau giờ ngọ, cho nên phòng ăn tạm thời không có vị khách nào tiến vào, nhân viên cũng đã đi nghỉ ngơi hết, chỉ còn có quản lý ở đó chuẩn bị , cũng không dám qua đây.
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía bữa ăn này , nhàn nhạt nói: "Cô ta quá bình tĩnh ."
"A?" Ba người cùng nhau kỳ quái nhìn về phía anh.
"Một mình, ngồi ở một vị trí, gần ba giờ đồng hồ, không chút nào di chuyển vị trí, đây là điểm thứ nhất... Cô ta không những rất bình tĩnh, mà trình độ tu vi ( nguyên văn tác giả) còn rất cao. Điểm thứ hai, lúc đứng dậy, ghế dựa không có chút nào xê dịch, chứng minh cô ta quan sát rất tỉ mỉ..." Lãnh Mặc Hàn nói xong, đôi con ngươi thâm thúy, nhìn về ghế dựa trên mặt đất, rốt cuộc có để lại chút dấu vết gì hay không...
Trong khoảng thời gian này, đã phái ba tổ làm nhiêm vụ, hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hoàn toàn theo dõi Như Mạt, cư nhiên không có phát hiện ra cô ta có bất kỳ điểm gì đáng ngờ...
Lãnh Mặc Hàn ngồi xổm trên mặt đất, chuyên chú hoàn nhìn hoàn cảnh xung quanh chân ghế, lại phát hiện ra, trên mặt đất có một chút bột phấn, anh hơi nhíu mày , vươn tay quệt nhẹ một chút bột, đưa lên mũi ngửi ngửi... Hai tròng mắt anh lóe ra những tia sáng, nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức, rốt cuộc loại bột phấn này là cái gì, mà dị thường quen thuộc... anh nghĩ nghĩ muốn nếm thử...
"Này! ! Đừng ăn! ! Vạn nhất có độc thì phải làm sao bây giờ?" Lâm Sở Nhai nhìn về phía anh, quan tâm nói.
"Có độc càng tốt. Tôi đau bụng, liền có thể tìm ra vấn đề..." Lãnh Mặc Hàn nói xong, cũng đã giơ ngón tay hơi dính bột phấn lên nếm thử.
Ba người nhất thời khẩn trương nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn nếm nêm, liền biểu tình bình tĩnh nói; "Bột mì..."
"Hừ! !" Mấy người cùng nhau khinh bỉ nhìn anh!
Lãnh Mặc Hàn chỉ là cười cười, vừa mới nghĩ đứng lên, lại không hiểu sao phát hiện ra, dao ăn đặt ở giữa bàn ăn, hai mắt tức khắc nhìn kỹ bên trên con dao, đưa mắt nhìn thật lâu, thật lâu, rốt cuộc đem nó cầm lên, đặt ở dưới ánh đèn xoay tròn nhìn kỹ, phát hiện ra có dấu ấn rất đậm của ngón tay! Ánh mắt của anh sáng ngời! !
"Phát hiện ra cái gì?" Tô Lạc Hoành nhìn anh như vậy, cũng có điểm khẩn trương hỏi.
Lãnh Mặc Hàn giơ dao lên, tức khắc ý thức được có gì đó không ổn nói: "Cô ta đang rất tức giận!"
"A?" Mấy người không hiểu nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn thân thể nhanh chóng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành, lưu chuyển hai mắt, nửa suy đoán nửa khẳng định nói: "Cô ta đang tức giận! !"
Nếu như theo suy nghĩ của mình Như Mạt thật là đang ở sau lưng thao túng tất cả mọi người, như vậy sự tức giận của cô ta không phải là chuyện đùa! !
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, trầm trọng phân phó thuộc hạ nói: "Theo sát cô ta! Khởi động hệ thống vệ tinh, nhìn xem có thể vô hiệu hóa mật mã trên điện thoại của cô ta hay không! Xem trộm hướng đi của cô ta! Lập tức sai người trước là bảo vệ cho Khả Hinh thật tốt! Sau đó là bảo vệ an toàn cho đoàn xe của viện phúc lợi!"
"Vâng!" Thuộc hạ nghe lệnh đáp.
"Còn chưa vô hiệu hóa được danh sách trên điện thoại của cô ta sao?" Lâm Sở Nhai nhìn về phía Tô Lạc Hoành, kinh ngạc hỏi.
"Không phá được!" Tô Lạc Hoành có chút thất bại nói: "Cô ta trước kia là phu nhân thị trưởng, cho nên mật mã di động phòng nghe lén, hết sức phức tạp! Hơn nữa mỗi một lần trò chuyện, phần mềm kia tựa như bánh xe chuyển động, thập phần vững chắc!"
"... ..." Mấy người đều không nói lời nào!
"Aizz, làm sao cậu biết được cô ta đang tức giận?" Tô Lạc Hoành vẫn chưa tin Như Mạt sẽ là một người có tâm địa rắn rết đến như vậy, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhìn phòng ăn, rồi nói với bọn họ: "Các người nhẹ nhàng cầm dao ăn một chút xem..."
Ba người nghe xong, liền trầm mặc cầm dao ăn lên.
"Mấy người nhìn trên dao ăn nào có dấu vân tay sâu như vậy sao?" Lãnh Mặc Hàn giơ dao ăn lên, hướng bọn họ, nhàn nhạt hỏi.
Ba người đồng thời nhìn về phía dao ăn trên tay mình, quả nhiên vân tay rất nông, mà cái dao ăn này, dấu ấn cư nhiên thật sâu, vân tay cũng thập phần rõ ràng...
"Cô ta cơ hồ không có ăn bất cứ một cái gì đó, chỉ là ngồi im ở chỗ kia nói chuyện phiếm, sao có thể dùng sức cầm dao ăn mạnh đến như vậy? Nhất định là có chuyện gì đó, kích thích đến cô ta..." Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ nói.
"Không thể nào?" Lâm Sở Nhai nghe xong , cũng đều không thể tưởng tượng ra được.
Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, chỉ là sắc mặt hơi bộc lộ mấy phần lo lắng, ngưng mắt nhìn về phía trước, càng âm trầm mà khó hiểu...
***
Xe của viện phúc lợi, chạy ra khỏi nội thành, hướng về vùng ngoại thành chạy tới, xe trải qua bao nhiêu con đường, dọc theo đường cao tốc hai bên núi, chạy về phía trước...
"Ta có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa có cưỡi qua! Có một ngày tâm huyết ta dâng trào, cưỡi đi tập hợp! Ta cầm trong tay roi nhỏ, trong lòng thật đắc ý, không biết vì sao một thân lại toàn bùn!" trong xe của viện phúc lợi, tất cả các bạn nhỏ, hôm nay thật vui vẻ, vỗ tay theo nhịp hát! !
Tình Tình ngồi ở vị trí gần cửa xe, mặt bộc lộ mấy phần tươi cười, cúi đầu cầm lên vỏ ốc biển nho nhỏ kia, thật là cao hứng!
Xa xa, nơi thâm sơn cùng cốc! !
Một thân ảnh màu xanh thẫm đầy quyến rũ, chợt xuất hiện ở nơi nào đó trên đỉnh núi, cô đeo kính râm, trong miệng nhai kẹo cao su, tay giơ súng trường, mắt nhắm vào xe của viện phúc lợi đang chầm chậm tiến tới kia, rốt cuộc nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi dựa bên cửa sổ xe , mặc váy nhỏ màu trắng lá sen tinh khiết, đội chiếc mũ quả dưa thật đáng yêu, cúi đầu, vuốt ve vỏ ốc biển, vẫn như cũ cười thật ngọt ngào...Người phụ nữ nhìn về thân ảnh đáng yêu của cô gái nhỏ, lạnh lùng cười chế nhạo, không chút nào đem sinh mệnh để vào trong mắt, chỉ là nhắm ngay vào cái đầu nho nhỏ kia, hai mắt lạnh lẽo, bấm cò! !
Một viên đạn sưu một tiếng, thoát ra khỏi nòng súng, nhanh như chớp, ở một cự ly xa như thế, phịch một tiếng bắn trúng kính thủy tinh, khiến những mảnh thủy tinh văng khắp nơi! !
Tiếng thét chói tai đầy sợ hãi vang lên! !
Tất cả bọn nhỏ đều sợ đến kêu to, nhao nhao chạy về phía cô giáo...
Tình Tình lại cô đơn ngồi ở bên cửa sổ, mắt to đơn thuần, sáng long lanh, nhìn về phong cảnh tươi đẹp trước mặt, trong đầu là một trận nóng lên, máu tươi từ chiếc mũ màu trắng, nhỏ xuống khuôn mặt trắng bạch, rơi trên làn váy tuyết trắng...
Cô giáo đột nhiên phanh gấp một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Tình Tình đầu đã trúng đạn, bàn tay nhỏ bé non nớt nắm chặt vỏ ốc biển, dường như chỉ là kinh ngạc đến ngây người nhìn về phía trước, hai mắt đã vô thần, cô tức khắc khóc lóc bổ nhào tới, ôm lấy đứa nhỏ đáng thương này, ngẩng đầu rơi lệ kêu to: "Cứu mạng a! ! Xe cứu thương! ! Xe cứu thương! !"
Tài xế lập tức phi xuống xe, khẩn trương chạy đi gọi điện thoại! !
Một chiếc xe con màu đen thắng gấp tới, một đám người mặc trang phục màu đen, nhanh chóng phân tán ra các đỉnh núi, giống như lũ mèo chạy về các hướng khá nhau ! !
"Tình Tình! ! Tình Tình! ! Con không được có việc gì! !Đừng dọa cô! !" Cô Trần sợ đến nỗi thanh âm run rẩy, nước mắt nước mũi không ngừng rơi xuống, tay nâng lên cô bé đáng thương đầu còn đang trúng đạn, mắt vẫn như cũ mở to, nhìn về phía trước, vô thần, tan rã, lập tức đau lòng khóc lớn kêu to: "Con đừng dọa cô được không! !Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của con! ! Cha mẹ con sẽ nhanh chóng trở lại ! Con nghe lời cô! Đừng ngủ! Con là cô gái nhỏ nghe lời, bảo bối, Tình Tình, ngoan nào!"
Tình Tình đơn thuần đáng yêu, mở to mắt, tựa ở trong lòng cô giáo, tùy ý để máu tươi chảy xuống, lại nhớ tới người chị ấy đã từng nói một câu: Không được dễ dàng thổi lên âm thanh của vỏ ốc biển, bởi vì hạnh phúc cần do chính mình sáng tạo ra... Tay bé vẫn như cũ cầm lấy vỏ ốc biển kia, cuối cùng cũng không thể đợi được cha mẹ nữa, thong thả nhắm mắt lại, thật an tường tựa vào trong lòng cô giáo, ngủ say................
Đường Khả Hinh nghe những lời này, lập tức cười rộ lên nói: "Cô quá khách khí rồi... Các bé thích là được..."
"Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng thực sự rất cảm ơn cháu... Chúng ta vừa đã dùng qua cơm trưa, chuẩn bị phải đi về rồi ... Định gọi điện thoại cho nói cho cháu một tiếng..." Cô Trần mỉm cười nói.
"Nếu phải đi về rồi! Vậy cô cẩn thận! Hi vọng ba ngày sau, có thể nhìn thấy buổi biểu diễn của mọi người..." Đường Khả Hinh cười nói.
"Được , vậy chúng ta đi trước..." Cô Trần nói xong, liền cúp điện thoại, xoay người, kêu mấy bạn nhỏ ở phía sau chuẩn bị lên xe để đi về..
Tình Tình đi ở cuối cùng, trong tay nắm chặt vỏ ốc biển mà chị đã đưa cho, nhớ ra chị đã từng nói, không thể chỉ thổi ra âm thanh đơn giản từ vỏ ốc biển lên được, bởi vì hạnh phúc là phải do chính mình sáng tạo lên... Bé mặc dù còn nhỏ, không hiểu hết những lời này, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn khéo léo nghe lời, mỉm cười ngọt ngào, chạy chạy nhảy nhảy đi về phía trước...
Đứa nhỏ như vậy, kỳ thực chỉ cần một chút yêu thương, thì đó chính là thiên đường.
"Như Mạt tiểu thư đâu?" Cô Trần vừa mới đi về phía trước, giờ mới phát hiện ra cũng không có nhìn thấy cô ấy, liền kỳ quái hỏi.
"Hình như còn ở trong phòng ăn..." Lý Nghĩa Công cười nói.
Bên trong phòng ăn Hải Dương.
Như Mạt mỉm cười đứng ở trước mặt mấy người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, ôn nhu khách khí cáo biệt nói: "Xin lỗi, vừa cùng các thầy nói chuyện về buổi từ thiện tối nay... Cho nên không thể qua đây chào hỏi mọi người được..."
Đám người Lâm Sở Nhai nghe xong , lập tức tươi cười, cùng tôn kính nói: "Như Mạt tiểu thư, cô quá khách khí rồi. Thật khó được lúc cô ôn nhu thiện lương như vậy, thân thể vốn không được tốt, nhưng vẫn hết lòng về sự nghiệp từ thiện."
"Đây hẳn là ... Dù sao lúc trước đã xảy ra rất nhiều việc, là do tôi bắt tay vào làm...Sau khi ly hôn, cũng rất muốn kiên trì đem nó hoàn thành..." Như Mạt mỉm cười nói.
Mấy người Lâm Sở Nhai tức khắc công nhận mỉm cười.
Như Mạt nghĩ nghĩ, thời gian đã không còn sớm, liền cùng bọn họ cáo biệt nói: "Rất xin lỗi, không thể cùng mọi người hàn huyên nhiều được, bởi vì tôi còn muốn tiễn bọn nhỏ lên xe..."
"Được! Cô đi thong thả!" Tô Lạc Hoành mỉm cười nói.
Như Mạt gật gật đầu, dường như trong lúc lơ đãng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn liếc mắt một cái, liền chậm rãi xoay người rời đi.
Lãnh Mặc Hàn vẫn nhàn nhạt ngồi ở vị trí, nhìn về phía Như Mạt lúc xoay người rời đi, tấm lưng kia không nhanh không chậm... Ánh mắt anh lóe lên những tia sáng khác thường, vẫn nhìn toàn bộ phòng ăn, toàn bộ khách mời đã rời đi, ngay cả đôi vợ chồng Nhật Bản kia, cũng đã mỉm cười nâng ly rồi rời đi... Anh chú ý đến lúc mà người phụ nữ ấy ôm lấy người đàn ông, là dùng tay mình nắm lấy cánh tay anh ta... Vẻ mặt của anh có chút hiểu rõ, liền cầm lên di động phân phó: "Theo dõi đôi vợ chồng người Nhật Bản kia..."
"Vâng!" Có người âm thầm lên tiếng trả lời.
"Thế nào? Có vấn đề gì à?" Tô Lạc Hoành nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, kỳ quái hỏi.
Lãnh Mặc Hàn không nhanh không chậm nói: "Hy vọng là tôi đa nghi. Tôi cảm thấy hai người Nhật Bản kia không giống vợ chồng..."
"A? Là như thế nào?" Lâm Sở Nhai nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, có chút tò mò hỏi.
Lãnh Mặc Hàn chậm chạp mở miệng, nhàn nhạt nói: "Đôi vợ chồng Nhật Bản kia, lúc đi cùng một chỗ, người vợ thường nhẹ bắt lấy cánh tay chồng..."
"Này thì có vấn đề gì sao? Rất nhiều người cũng có thói quen như vậy đi?" Lâm Sở Nhai đưa ra nghi vấn, cười nói.
Lãnh Mặc Hàn nghe xong những lời này, tiếp tục nhàn nhạt nói: "Động tác này không có vấn đề, nhưng là bọn họ trong lúc đến gần vẫn luôn có khoảng cách, ở giữa sát thủ với sát thủ, luôn dễ làm ra sự xa cách. Phải biết rằng, để phát hiện ra kẻ địch , bọn họ bình thường đều phân chia nhau nhìn phương hướng, thậm chí sẽ vì đối phương, tạo vị trí thuận lợi để rút súng, cứ thế ba trăm sáu mươi lăm độ quan sát toàn bộ hoàn cảnh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều hiểu.
"Hai người kia vừa rồi..." Tô Lạc Hoành thật sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
"Suy đoán mà thôi..." Lãnh Mặc Hàn là giỏi về suy đoán người khác, luôn luôn không có chứng cứ vô cùng xác thực, thì sẽ không dễ dàng phán đoán suy luận, anh im lặng đứng lên, đầu tiên là phân phó quản lý phòng ăn nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ trong vòng mười phút, rồi mới đến vị trí của Như Mạt, nhìn nhân viên tạp vụ đang chuẩn bị thu thập bàn ăn, thì giơ tay bảo cô ấy tạm thời không cần thu thập, mà đầu tiên là lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía chén chén dĩa đĩa trên mặt bàn...
Mặt trên để hai phần điểm tâm, một phần hải sản, còn có một ly Khang đế 1997... Thức ăn gì đó, cơ hồ toàn bộ đều không có động tới, mà ở trước mặt các cô giáo, thì bày đầy chén chén dĩa đĩa,
Lãnh Mặc Hàn tiếp tục thong thả lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía khăn trải bàn ngăn nắp sạch sẽ kia, còn có vị trí ghế dự ngồi ăn cơm...
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Tào Anh Kiệt kỳ quái nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hỏi, vì lúc này, đã là chính giữa sau giờ ngọ, cho nên phòng ăn tạm thời không có vị khách nào tiến vào, nhân viên cũng đã đi nghỉ ngơi hết, chỉ còn có quản lý ở đó chuẩn bị , cũng không dám qua đây.
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía bữa ăn này , nhàn nhạt nói: "Cô ta quá bình tĩnh ."
"A?" Ba người cùng nhau kỳ quái nhìn về phía anh.
"Một mình, ngồi ở một vị trí, gần ba giờ đồng hồ, không chút nào di chuyển vị trí, đây là điểm thứ nhất... Cô ta không những rất bình tĩnh, mà trình độ tu vi ( nguyên văn tác giả) còn rất cao. Điểm thứ hai, lúc đứng dậy, ghế dựa không có chút nào xê dịch, chứng minh cô ta quan sát rất tỉ mỉ..." Lãnh Mặc Hàn nói xong, đôi con ngươi thâm thúy, nhìn về ghế dựa trên mặt đất, rốt cuộc có để lại chút dấu vết gì hay không...
Trong khoảng thời gian này, đã phái ba tổ làm nhiêm vụ, hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hoàn toàn theo dõi Như Mạt, cư nhiên không có phát hiện ra cô ta có bất kỳ điểm gì đáng ngờ...
Lãnh Mặc Hàn ngồi xổm trên mặt đất, chuyên chú hoàn nhìn hoàn cảnh xung quanh chân ghế, lại phát hiện ra, trên mặt đất có một chút bột phấn, anh hơi nhíu mày , vươn tay quệt nhẹ một chút bột, đưa lên mũi ngửi ngửi... Hai tròng mắt anh lóe ra những tia sáng, nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức, rốt cuộc loại bột phấn này là cái gì, mà dị thường quen thuộc... anh nghĩ nghĩ muốn nếm thử...
"Này! ! Đừng ăn! ! Vạn nhất có độc thì phải làm sao bây giờ?" Lâm Sở Nhai nhìn về phía anh, quan tâm nói.
"Có độc càng tốt. Tôi đau bụng, liền có thể tìm ra vấn đề..." Lãnh Mặc Hàn nói xong, cũng đã giơ ngón tay hơi dính bột phấn lên nếm thử.
Ba người nhất thời khẩn trương nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn nếm nêm, liền biểu tình bình tĩnh nói; "Bột mì..."
"Hừ! !" Mấy người cùng nhau khinh bỉ nhìn anh!
Lãnh Mặc Hàn chỉ là cười cười, vừa mới nghĩ đứng lên, lại không hiểu sao phát hiện ra, dao ăn đặt ở giữa bàn ăn, hai mắt tức khắc nhìn kỹ bên trên con dao, đưa mắt nhìn thật lâu, thật lâu, rốt cuộc đem nó cầm lên, đặt ở dưới ánh đèn xoay tròn nhìn kỹ, phát hiện ra có dấu ấn rất đậm của ngón tay! Ánh mắt của anh sáng ngời! !
"Phát hiện ra cái gì?" Tô Lạc Hoành nhìn anh như vậy, cũng có điểm khẩn trương hỏi.
Lãnh Mặc Hàn giơ dao lên, tức khắc ý thức được có gì đó không ổn nói: "Cô ta đang rất tức giận!"
"A?" Mấy người không hiểu nhìn về phía anh.
Lãnh Mặc Hàn thân thể nhanh chóng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành, lưu chuyển hai mắt, nửa suy đoán nửa khẳng định nói: "Cô ta đang tức giận! !"
Nếu như theo suy nghĩ của mình Như Mạt thật là đang ở sau lưng thao túng tất cả mọi người, như vậy sự tức giận của cô ta không phải là chuyện đùa! !
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, trầm trọng phân phó thuộc hạ nói: "Theo sát cô ta! Khởi động hệ thống vệ tinh, nhìn xem có thể vô hiệu hóa mật mã trên điện thoại của cô ta hay không! Xem trộm hướng đi của cô ta! Lập tức sai người trước là bảo vệ cho Khả Hinh thật tốt! Sau đó là bảo vệ an toàn cho đoàn xe của viện phúc lợi!"
"Vâng!" Thuộc hạ nghe lệnh đáp.
"Còn chưa vô hiệu hóa được danh sách trên điện thoại của cô ta sao?" Lâm Sở Nhai nhìn về phía Tô Lạc Hoành, kinh ngạc hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phá được!" Tô Lạc Hoành có chút thất bại nói: "Cô ta trước kia là phu nhân thị trưởng, cho nên mật mã di động phòng nghe lén, hết sức phức tạp! Hơn nữa mỗi một lần trò chuyện, phần mềm kia tựa như bánh xe chuyển động, thập phần vững chắc!"
"... ..." Mấy người đều không nói lời nào!
"Aizz, làm sao cậu biết được cô ta đang tức giận?" Tô Lạc Hoành vẫn chưa tin Như Mạt sẽ là một người có tâm địa rắn rết đến như vậy, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhìn phòng ăn, rồi nói với bọn họ: "Các người nhẹ nhàng cầm dao ăn một chút xem..."
Ba người nghe xong, liền trầm mặc cầm dao ăn lên.
"Mấy người nhìn trên dao ăn nào có dấu vân tay sâu như vậy sao?" Lãnh Mặc Hàn giơ dao ăn lên, hướng bọn họ, nhàn nhạt hỏi.
Ba người đồng thời nhìn về phía dao ăn trên tay mình, quả nhiên vân tay rất nông, mà cái dao ăn này, dấu ấn cư nhiên thật sâu, vân tay cũng thập phần rõ ràng...
"Cô ta cơ hồ không có ăn bất cứ một cái gì đó, chỉ là ngồi im ở chỗ kia nói chuyện phiếm, sao có thể dùng sức cầm dao ăn mạnh đến như vậy? Nhất định là có chuyện gì đó, kích thích đến cô ta..." Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ nói.
"Không thể nào?" Lâm Sở Nhai nghe xong , cũng đều không thể tưởng tượng ra được.
Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, chỉ là sắc mặt hơi bộc lộ mấy phần lo lắng, ngưng mắt nhìn về phía trước, càng âm trầm mà khó hiểu...
***
Xe của viện phúc lợi, chạy ra khỏi nội thành, hướng về vùng ngoại thành chạy tới, xe trải qua bao nhiêu con đường, dọc theo đường cao tốc hai bên núi, chạy về phía trước...
"Ta có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa có cưỡi qua! Có một ngày tâm huyết ta dâng trào, cưỡi đi tập hợp! Ta cầm trong tay roi nhỏ, trong lòng thật đắc ý, không biết vì sao một thân lại toàn bùn!" trong xe của viện phúc lợi, tất cả các bạn nhỏ, hôm nay thật vui vẻ, vỗ tay theo nhịp hát! !
Tình Tình ngồi ở vị trí gần cửa xe, mặt bộc lộ mấy phần tươi cười, cúi đầu cầm lên vỏ ốc biển nho nhỏ kia, thật là cao hứng!
Xa xa, nơi thâm sơn cùng cốc! !
Một thân ảnh màu xanh thẫm đầy quyến rũ, chợt xuất hiện ở nơi nào đó trên đỉnh núi, cô đeo kính râm, trong miệng nhai kẹo cao su, tay giơ súng trường, mắt nhắm vào xe của viện phúc lợi đang chầm chậm tiến tới kia, rốt cuộc nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi dựa bên cửa sổ xe , mặc váy nhỏ màu trắng lá sen tinh khiết, đội chiếc mũ quả dưa thật đáng yêu, cúi đầu, vuốt ve vỏ ốc biển, vẫn như cũ cười thật ngọt ngào...Người phụ nữ nhìn về thân ảnh đáng yêu của cô gái nhỏ, lạnh lùng cười chế nhạo, không chút nào đem sinh mệnh để vào trong mắt, chỉ là nhắm ngay vào cái đầu nho nhỏ kia, hai mắt lạnh lẽo, bấm cò! !
Một viên đạn sưu một tiếng, thoát ra khỏi nòng súng, nhanh như chớp, ở một cự ly xa như thế, phịch một tiếng bắn trúng kính thủy tinh, khiến những mảnh thủy tinh văng khắp nơi! !
Tiếng thét chói tai đầy sợ hãi vang lên! !
Tất cả bọn nhỏ đều sợ đến kêu to, nhao nhao chạy về phía cô giáo...
Tình Tình lại cô đơn ngồi ở bên cửa sổ, mắt to đơn thuần, sáng long lanh, nhìn về phong cảnh tươi đẹp trước mặt, trong đầu là một trận nóng lên, máu tươi từ chiếc mũ màu trắng, nhỏ xuống khuôn mặt trắng bạch, rơi trên làn váy tuyết trắng...
Cô giáo đột nhiên phanh gấp một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Tình Tình đầu đã trúng đạn, bàn tay nhỏ bé non nớt nắm chặt vỏ ốc biển, dường như chỉ là kinh ngạc đến ngây người nhìn về phía trước, hai mắt đã vô thần, cô tức khắc khóc lóc bổ nhào tới, ôm lấy đứa nhỏ đáng thương này, ngẩng đầu rơi lệ kêu to: "Cứu mạng a! ! Xe cứu thương! ! Xe cứu thương! !"
Tài xế lập tức phi xuống xe, khẩn trương chạy đi gọi điện thoại! !
Một chiếc xe con màu đen thắng gấp tới, một đám người mặc trang phục màu đen, nhanh chóng phân tán ra các đỉnh núi, giống như lũ mèo chạy về các hướng khá nhau ! !
"Tình Tình! ! Tình Tình! ! Con không được có việc gì! !Đừng dọa cô! !" Cô Trần sợ đến nỗi thanh âm run rẩy, nước mắt nước mũi không ngừng rơi xuống, tay nâng lên cô bé đáng thương đầu còn đang trúng đạn, mắt vẫn như cũ mở to, nhìn về phía trước, vô thần, tan rã, lập tức đau lòng khóc lớn kêu to: "Con đừng dọa cô được không! !Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của con! ! Cha mẹ con sẽ nhanh chóng trở lại ! Con nghe lời cô! Đừng ngủ! Con là cô gái nhỏ nghe lời, bảo bối, Tình Tình, ngoan nào!"
Tình Tình đơn thuần đáng yêu, mở to mắt, tựa ở trong lòng cô giáo, tùy ý để máu tươi chảy xuống, lại nhớ tới người chị ấy đã từng nói một câu: Không được dễ dàng thổi lên âm thanh của vỏ ốc biển, bởi vì hạnh phúc cần do chính mình sáng tạo ra... Tay bé vẫn như cũ cầm lấy vỏ ốc biển kia, cuối cùng cũng không thể đợi được cha mẹ nữa, thong thả nhắm mắt lại, thật an tường tựa vào trong lòng cô giáo, ngủ say................
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro