Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
thí nghiệm
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
“Nếu như thật sự chị 1m62 .." Đường Khả Hinh không chịu nổi, không nhịn được gan phổi đã muốn nổ tung rồi! !
Đột nhiên Hi Văn khinh bỉ liếc về phía Đường Khả Hinh, cười rộ lên nói : "Chị có biết hàng năm ở phương Tây tỷ lệ chẩn đoán bệnh ung thư sai lầm là cao bao nhiêu không? 37%! !"
Đường Khả Hinh lại trừng mắt bé, không hiểu ý của nó! !
"Không biết?" Hi Văn nhìn cô, cố ý hé miệng nở nụ cười.
Đường Khả Hinh muốn đi lên bóp cái mặt nhỏ này, cô mở to mắt trừng, phát hiện sự thông minh tài trí của mình ở trước mặt đứa nhỏ này, không biết làm thế nào!
Hi Văn nặng nề thở dài, mới bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh nói : "Ngay cả chẩn đoán tỷ lệ sống chết của bệnh ung thư còn sai lầm cao như vậy, càng không cần phải nói đế cây thước chỉ đáng mấy đồng tiền kia rồi! ! Nếu có một ngày, chị phát hiện mình cao hơn, nhất định không nên tin cơ thể của mình cao, mà là nên tin cây thước đó bị hư rồi! !"
Đường Khả Hinh tức giận đến đầu muốn bóc khói rồi, nắm chặt quả đấm nhìn về phía Hi Văn! !
Ánh mắt Hi Văn trừng lớn, nhìn Đường Khả Hinh tức như vậy, lại như cũ nghiêm túc nói; "Tin tưởng em đi, em cũng chỉ muốn tốt cho chị! ! Giống như em lúc này bảy tuổi, cũng đã cao 1m30! Em là được duy truyền gen tốt của cha và cả mẹ, vì vậy tương lai cơ thể em nhất định sẽ cao tới 1m70 trở lên! Em nói như vậy, để cho chị tự biết mình!"
Nắm đấm nắm đến răng rắc rung động! !
Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi mà nắm nắm đấm, trừng mắt cái này nha đầu chết tiệt kia, móng tay đều muốn cắm vào trong thịt! !
Hi Văn có chút đồng tình liếc về phía Đường Khả Hinh, lại hé miệng cười nói : "Cho nên nói, không nên ngăn cản đường của thục nữ! ! Lại càng không nên ngăn cản ánh mắt của người đó! Bởi vì có trí tuệ, có mị lực, chị sẽ ngăn không được đâu!"
Bé nói xong, lập tức rất thục nữ mà vươn tay, nhẹ đụng tóc đuôi ngựa thật dài của mình! !
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vội vàng cười cười đi lên, đưa tay muốn đẩy Đường Khả Hinh ra...
Nhưng Đường Khả Hinh không chịu, chết bám trên mặt đất, chính là không muốn động!
Trang Hạo Nhiên trầm mặc dịu dàng nhìn bộ dáng này của cô, nhìn một hồi lâu, mới duỗi hai tay ra nhẹ nắm lấy hai cánh tay của cô, để cho cơ thể cô đứng xích ra một chút...
Đường Khả Hinh nhất thời ấm ức mà nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch miệng vui vẻ đi tới trước mặt Hi Văn, nới lỏng cúc áo trên tay áo vét ra, rất ưu nhã mà nhẹ nhàng phong độ ngồi xổm xuống, lấy một tư thế thân sĩ, đôi mắt quyến rũ khẽ chớp, nhìn về phía Hi Văn, nhẹ kêu: "Này..."
Hi Văn nhận lấy cây dù nhỏ mà Lace đưa tới, để nhẹ trên bờ vai, lấy một dáng vẻ tuyệt đối ưu nhã đáng yêu, vừa trừng mắt mà nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong trẻo lưu loát trách cứ nói : "Em không có tên sao?"
"A! ! sorry!" Trang Hạo Nhiên lại trưng lên nụ cười đẹp trai như ánh mặt trời, nhìn về phía Hi Văn vô cùng đứng đắn mà giới thiệu nói; "Em khỏe chứ, Hi Văn tiểu thư, anh là Tổng giám đốc Hoàn Cầu Trang Hạo Nhiên!"
Hi Văn nghe vậy, lập tức có chút không hiểu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười.
Anna lập tức cúi đầu xuống bên tai Hi Văn nhỏ giọng giải thích ở công ty có hai người tổng giám đốc...
Hi Văn im lặng lắng nghe, sau đó bất ngờ mở to mắt, giống như vô cùng nghiêm túc mà nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên cũng hiểu được ánh mắt này của bé, càng nhìn cô bé trước mặt, càng thích... Không nhịn được nâng lên nụ cười thưởng thức, đôi mắt quyến rũ lại nóng bỏng mà lóe lên, lúc anh im lặng, trong người lúc nào cũng tự nhiên tản mát ra hơi thở mập mờ, vô cùng mê người...
Đẹp trai đến sáng lóng lánh! !(muốn đui mù ấy.. khụ..)
Hi Văn nghe Anna giải thích, liền nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng mặt, tỏ vẻ nghiêm túc mà ho nhẹ một tiếng nói; "Anh khỏe chứ, tổng giám đốc Trang, bởi vì cha em chỉ nói với em hôm nay có thể may mắn nhìn thấy tổng giám đốc Tưởng, nhưng lại không có nói đến tổng giám đốc Trang! Vì vậy cũng không biết thân phận của anh, thật là thất lễ."
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn về phía con bé đang giả bộ thục nữ này, vẻ mặt liền tức giận! !
Trang Hạo Nhiên lại vui vẻ cởi mở nở nụ cười, nhìn về phía Hi Văn, không kìm lòng được nói : "Có thể may mắn nhìn thấy Hi Văn tiểu thư, thật là vinh hạnh của chúng tôi. Thân phận tôn quý cũng không lấn át được ánh sáng thục nữ, đây mới thật sự là mỹ nữ nước Pháp, giống như tượng chưng cho trí tuệ! Anh có may mắn, làm một hộ hoa sứ giả hay không, cùng em đi đến nhà hát một chuyến?"
"Tối mai anh sẽ đến xem biểu diễn từ thiện sao?" Đột nhiên hai mắt Hi Văn sáng lên, có vẻ thục nữ lễ phép tươi cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!
"Đương nhiên! !" Trang Hạo Nhiên lập tức lại vươn tay.
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Hi Văn có chút vui vẻ, rốt cuộc duỗi bàn tay nhỏ bé ra, đưa tới trong tay Trang Hạo Nhiên...
Trang Hạo Nhiên lập tức vui sướng mà hơi nắm chặt bàn tay nhỏ bé này, hơi đứng lên, đỡ cơ thể cao của bé, đổi tư thế bắt tay của người bạn, ngược lại tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô ta, gương cao nụ cười nói : "Đi thôi... Hi Văn tiểu thư... Anh và em cùng đi đến nhà hát!"
Hi Văn vô cùng hài lòng với động tác chăm sóc thật nhỏ của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười, vô cùng lễ phép gật đầu, đi theo anh lên phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên khiến thiên kim Hàn gia mê mẩn như vậy, cũng chỉ cười cười, cất bước đi lên phía trước.
Một đám người lập tức nối đuôi, đi theo Hi Văn đi vào trong!
Đường Khả Hinh một người đứng tại chỗ, hứng lấy luồng gió lạnh thổi qua, cô vừa cắn chặt môi dưới, vừa nghĩ đến Trang Hạo Nhiên và Hi Văn cứ như liếc mắt đưa tình với nhau còn làm động tác đó, tức giận đến lồng ngực phập phồng như muốn nổ, vẻ mặt buồn rười rượi, muốn hét lên thật to! ! !
"Cô Đường..." Tài xế nắm tay lái, không hiểu ló đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi; "Chúng ta... Đến Hoàn Cầu không?"
Lồng ngực Đường Khả Hinh phập phòng thở gấp, trong nháy mắt xoay người, thấy Trang Hạo Nhiên cứ nắm bàn tay nhỏ bé của Hi Văn, dáng vẻ anh tuấn tươi cười, vừa thưởng thức nhìn cô ta, vừa nói nước Pháp phổ biến, cô tức giận đến đại não lộn xộn, lý trí mau chóng đi lên phía trước! !
***
Ngồi ở phòng ăn ngoài trời! !
"Ô ô ô ô ô..." Đường Khả Hinh vừa rút một tờ khăn giấy, che mặt khóc lên nói : "Lần trước em mới vừa giải quyết xong một tình địch lớn nước Pháp, bây giờ lại có thêm một tình địch nhỏ nước Pháp! ! Tại sao phụ nữ nước Pháp, không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh, sửng sốt nghe lời cô nói, không nhịn được bật cười.
Trần Mạn Hồng cũng ôm vai, miệng giật giật, cười một cái nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại ô ô ô mà khóc lên, cầm lấy khăn tay, vừa lau nước mắt, lại không chịu được mà kêu to lên; "Cái con nhỏ chết tiệt kia! ! Trong miệng răng dài như con chó đó! Răng nanh như vậy mà khéo mồm khéo miệng! Đột nhiên đầu óc thay đổi nhanh như thế! ! Uổng công lúc đó tôi còn nói muốn giúp nó mở mang kiến thức! Hừ! ! Nó lại mắng tôi bí đỏ lùn! ! Nó mới là bí đỏ lùn! Ô ô ô ô ô!"
Cô lại rút một tờ giấy khăn, vừa khóc vừa lau nước mắt, lau đến son môi đều không còn để lau, một bộ dáng oán phụ! !
"Cô khỏe không! !" Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, thở dài nói; "Cô ngay cả một đứa bé cũng muốn ăn dấm chua?"
Đường Khả Hinh nhất thời khẩn trương mà nhìn về phía Trần Mạn Hồng, xé gan moi tim xé phổi mà chảy nước mắt, khóc giống như một đứa bé nói : "Một đứa nhỏ? Cô nhìn nó giống như một đứa nhỏ sao? Nó không phải là người bình thường! Nó là đại tiểu thư Hàn gia! Qua mười một năm nó liền trưởng thành rồi! Có khả năng khi nó mười tám tuổi đã cao 1m70! Cái thân phận địa vị này của nó, xứng với Trang Hạo Nhiên mà còn dư thừa nữa! !"
Trần Mạn Hồng khiếp sợ nhìn về phía Đường Khả Hinh, a một tiếng, bất đắc dĩ cười nói : "Cô hai của ta a! Sao cô lại nghĩ xa như vậy hả?"
"Cái này tuyệt không xa! !" Đường Khả Hinh giống như hiểu được tâm ý Hi Văn, lại xé lấy khăn tay khóc toáng lên nói : "Các cô không có nhìn thấy ánh mắt của nhỏ chết tiệt kia nhìn Trang Hạo Nhiên đâu, giống như đang nói anh chờ em mười một năm đi, em sẽ gả cho anh! Ô ô ô ô ô! !"
Cô nói xong, lại rút ta một miếng khăn giấy, lau nước mắt, nói : "Người ta nói, một người yêu đương chẳng qua có 365 ngày, cái tên Trang Hạo Nhiên chết tiệt kia, lớn lên đẹp trai như vậy, cao như vậy, có tiền nữa, vẫn có thể dẫn con nhỏ kia về nhà nuôi..."
"Chao ôi!" Trần Mạn Hồng nghe lời này, không nhịn được bật cười nói : "Cô đừng nói đến khó nghe như vậy, cái gì mà dẫn về nhà nuôi, anh ấy cũng không phải người biến thái! !"
"Anh ấy chính là biến thái! ! Nếu như anh ấy là người bình thường, tại sao có thể hấp dẫn nhiều phụ nữ như vậy hả! ? Có khi, tôi nhìn thấy con muỗi chích anh ta, tôi cũng biết đó là mẹ! !" Đường Khả Hinh lại xé miếng khăn giấy, che mặt, lại ô nức nở nghẹn ngào nuốt nước mắt mà khóc lên.
"Trời ơi, cô hai ơi!" Nhã Tuệ thật sự là bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía dáng vẻ thương tâm ghen tuông của Đường Khả Hinh, cười khổ nói : "Cô không nên như vậy! Đó chỉ là một đứa bé!"
"Một đứa bé có chỉ số thông minh một trăm tám mươi!" Đường Khả Hinh lại xé khăn giấy, khóc lên nói; "Nó thông minh như vậy! Thoáng cái có thể tính ra chiều cao của một người! ! Còn biết tỷ lệ bệnh ung thư phương Tây! Người như vậy đó? Tôi đã cảm thấy tôi quá thông minh rồi! !Ở trước mặt nó tôi như củ hành tây cũng không phải! ! Tôi không phục! ! Tôi không tin! !"
Phốc! !
Trần Mạn Hồng nghe lời này, không nhịn được cười rộ lên nói : "Nếu như cô thật sự không tin, điện thoại Tiểu Nhu có một phần mềm trắc nghiệm chỉ số thông minh, cô có muốn thử một chút hay không!"
"Không cần! ! Khả Hinh từ nhỏ đến lớn đều rất thông minh! ! Hơn nữa đã thấy qua là không quên được! !" Nhã Tuệ lập tức giống như chị gái, ngồi thẳng người, rất chân thành nói : "Chỉ số thông minh của cô nhất định rất cao, không cần trắc nghiệm!"
"Đưa đây!" Đường Khả Hinh chính là ấm ức! !
Trần Mạn Hồng vội vàng quay người, kêu to : "Tiểu Nhu?"
"Ơi! !" Tiểu Nhu mặc áo sơ mi trắng, đồng phục màu đen, tóc búi cao, cười đến thật đáng yêu đi ra nói : "Quản lý tìm tôi sao?"
"Cho tôi mượn điện thoại!" Trần Mạn Hồng vươn tay.
"Không có ở đây! Tôi đi làm chưa bao giờ mang theo điện thoại! !" Tiểu Nhu lập tức sợ hãi ánh mắt trừng lớn, nói.
Trần Mạn Hồng vô cùng tức giận muốn đưa tay bóp chết cô!
"A! Không cần! ! Ở chỗ này!" Tiểu Nhu lập tức sợ hãi mà lấy điện thoại cầm tay ra, rất ủy khuất mà đưa cho Trần Mạn Hồng! !
"Cô cho rằng bà đây là heo nhà cô à! ! Mi mắt chỉ nhìn thấy thức ăn! ! Cút! !" Trần Mạn Hồng thoáng cái cầm lấy điện thoại di động của cô, đưa cho Đường Khả Hinh, không nhịn được cười nói : "Đến! Bên trong có phần mềm trắc nghiệm chỉ số thông minh đấy, cô có thể thử xem!".
Tiểu Nhu nghe nói trắc nghiệm chỉ số thông minh, liền thật vui vẻ mà cười nói : "Cái phần mềm này chơi rất vui! !Mỗi lần tôi cũng có thể chơi đến 60%! Khả Hinh chơi nhất định có thể chơi đến % cao nhất!"
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức cầm lấy điện thoại, nhìn thấy phía trên có phần trắc nghiệm, cô lập tức đè xuống bắt đầu, thuận tiện hỏi : "Kiểm tra này, cao nhất có bao nhiêu phần trăm?"
"Một trăm tám mươi! !" Tiểu Nhu lập tức mà cười nói.
"Một trăm tám mươi! !" Mày Đường Khả Hinh nhíu lại, lập tức lộ ra bộ dáng khí thế tràn đầy, nhấn xuống bắt đầu thí nghiệm, chỉ cần bằng một đề bài, liền có thể biết chỉ số thông minh của mình rồi, cô lập tức thật khẩn trương mà nhìn : Nếu như một cái bồn tắm lớn đựng đầy nước, bên cạnh thả một muỗng và một cái muôi nước, bạn sẽ làm thế nào để hất nước ra? Đôi mắt của cô chớp chớp, trong lòng suy nghĩ sẽ không đơn giản như vậy đâu? Cô nhìn tới nhìn lui cái đề tài, vẫn cắn chặt răng nhấn xuống lựa chọn đáp án muôi nước!
Trong nháy mắt, màn hình điện thoại sáng lên thí nghiệm của bạn đã xong, trong nháy mắt nhảy ra đáp án : Chỉ số thông minh của bạn là không! Đáp án chính xác hẳn là rút cái nút phía dưới bồn tắm lớn! !
"Hừ! !" Đường Khả Hinh kích động cầm lấy điện thoại ném trên mặt bàn! !"
Đột nhiên Hi Văn khinh bỉ liếc về phía Đường Khả Hinh, cười rộ lên nói : "Chị có biết hàng năm ở phương Tây tỷ lệ chẩn đoán bệnh ung thư sai lầm là cao bao nhiêu không? 37%! !"
Đường Khả Hinh lại trừng mắt bé, không hiểu ý của nó! !
"Không biết?" Hi Văn nhìn cô, cố ý hé miệng nở nụ cười.
Đường Khả Hinh muốn đi lên bóp cái mặt nhỏ này, cô mở to mắt trừng, phát hiện sự thông minh tài trí của mình ở trước mặt đứa nhỏ này, không biết làm thế nào!
Hi Văn nặng nề thở dài, mới bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh nói : "Ngay cả chẩn đoán tỷ lệ sống chết của bệnh ung thư còn sai lầm cao như vậy, càng không cần phải nói đế cây thước chỉ đáng mấy đồng tiền kia rồi! ! Nếu có một ngày, chị phát hiện mình cao hơn, nhất định không nên tin cơ thể của mình cao, mà là nên tin cây thước đó bị hư rồi! !"
Đường Khả Hinh tức giận đến đầu muốn bóc khói rồi, nắm chặt quả đấm nhìn về phía Hi Văn! !
Ánh mắt Hi Văn trừng lớn, nhìn Đường Khả Hinh tức như vậy, lại như cũ nghiêm túc nói; "Tin tưởng em đi, em cũng chỉ muốn tốt cho chị! ! Giống như em lúc này bảy tuổi, cũng đã cao 1m30! Em là được duy truyền gen tốt của cha và cả mẹ, vì vậy tương lai cơ thể em nhất định sẽ cao tới 1m70 trở lên! Em nói như vậy, để cho chị tự biết mình!"
Nắm đấm nắm đến răng rắc rung động! !
Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi mà nắm nắm đấm, trừng mắt cái này nha đầu chết tiệt kia, móng tay đều muốn cắm vào trong thịt! !
Hi Văn có chút đồng tình liếc về phía Đường Khả Hinh, lại hé miệng cười nói : "Cho nên nói, không nên ngăn cản đường của thục nữ! ! Lại càng không nên ngăn cản ánh mắt của người đó! Bởi vì có trí tuệ, có mị lực, chị sẽ ngăn không được đâu!"
Bé nói xong, lập tức rất thục nữ mà vươn tay, nhẹ đụng tóc đuôi ngựa thật dài của mình! !
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vội vàng cười cười đi lên, đưa tay muốn đẩy Đường Khả Hinh ra...
Nhưng Đường Khả Hinh không chịu, chết bám trên mặt đất, chính là không muốn động!
Trang Hạo Nhiên trầm mặc dịu dàng nhìn bộ dáng này của cô, nhìn một hồi lâu, mới duỗi hai tay ra nhẹ nắm lấy hai cánh tay của cô, để cho cơ thể cô đứng xích ra một chút...
Đường Khả Hinh nhất thời ấm ức mà nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch miệng vui vẻ đi tới trước mặt Hi Văn, nới lỏng cúc áo trên tay áo vét ra, rất ưu nhã mà nhẹ nhàng phong độ ngồi xổm xuống, lấy một tư thế thân sĩ, đôi mắt quyến rũ khẽ chớp, nhìn về phía Hi Văn, nhẹ kêu: "Này..."
Hi Văn nhận lấy cây dù nhỏ mà Lace đưa tới, để nhẹ trên bờ vai, lấy một dáng vẻ tuyệt đối ưu nhã đáng yêu, vừa trừng mắt mà nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong trẻo lưu loát trách cứ nói : "Em không có tên sao?"
"A! ! sorry!" Trang Hạo Nhiên lại trưng lên nụ cười đẹp trai như ánh mặt trời, nhìn về phía Hi Văn vô cùng đứng đắn mà giới thiệu nói; "Em khỏe chứ, Hi Văn tiểu thư, anh là Tổng giám đốc Hoàn Cầu Trang Hạo Nhiên!"
Hi Văn nghe vậy, lập tức có chút không hiểu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười.
Anna lập tức cúi đầu xuống bên tai Hi Văn nhỏ giọng giải thích ở công ty có hai người tổng giám đốc...
Hi Văn im lặng lắng nghe, sau đó bất ngờ mở to mắt, giống như vô cùng nghiêm túc mà nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên cũng hiểu được ánh mắt này của bé, càng nhìn cô bé trước mặt, càng thích... Không nhịn được nâng lên nụ cười thưởng thức, đôi mắt quyến rũ lại nóng bỏng mà lóe lên, lúc anh im lặng, trong người lúc nào cũng tự nhiên tản mát ra hơi thở mập mờ, vô cùng mê người...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đẹp trai đến sáng lóng lánh! !(muốn đui mù ấy.. khụ..)
Hi Văn nghe Anna giải thích, liền nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng mặt, tỏ vẻ nghiêm túc mà ho nhẹ một tiếng nói; "Anh khỏe chứ, tổng giám đốc Trang, bởi vì cha em chỉ nói với em hôm nay có thể may mắn nhìn thấy tổng giám đốc Tưởng, nhưng lại không có nói đến tổng giám đốc Trang! Vì vậy cũng không biết thân phận của anh, thật là thất lễ."
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn về phía con bé đang giả bộ thục nữ này, vẻ mặt liền tức giận! !
Trang Hạo Nhiên lại vui vẻ cởi mở nở nụ cười, nhìn về phía Hi Văn, không kìm lòng được nói : "Có thể may mắn nhìn thấy Hi Văn tiểu thư, thật là vinh hạnh của chúng tôi. Thân phận tôn quý cũng không lấn át được ánh sáng thục nữ, đây mới thật sự là mỹ nữ nước Pháp, giống như tượng chưng cho trí tuệ! Anh có may mắn, làm một hộ hoa sứ giả hay không, cùng em đi đến nhà hát một chuyến?"
"Tối mai anh sẽ đến xem biểu diễn từ thiện sao?" Đột nhiên hai mắt Hi Văn sáng lên, có vẻ thục nữ lễ phép tươi cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!
"Đương nhiên! !" Trang Hạo Nhiên lập tức lại vươn tay.
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Hi Văn có chút vui vẻ, rốt cuộc duỗi bàn tay nhỏ bé ra, đưa tới trong tay Trang Hạo Nhiên...
Trang Hạo Nhiên lập tức vui sướng mà hơi nắm chặt bàn tay nhỏ bé này, hơi đứng lên, đỡ cơ thể cao của bé, đổi tư thế bắt tay của người bạn, ngược lại tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô ta, gương cao nụ cười nói : "Đi thôi... Hi Văn tiểu thư... Anh và em cùng đi đến nhà hát!"
Hi Văn vô cùng hài lòng với động tác chăm sóc thật nhỏ của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười, vô cùng lễ phép gật đầu, đi theo anh lên phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên khiến thiên kim Hàn gia mê mẩn như vậy, cũng chỉ cười cười, cất bước đi lên phía trước.
Một đám người lập tức nối đuôi, đi theo Hi Văn đi vào trong!
Đường Khả Hinh một người đứng tại chỗ, hứng lấy luồng gió lạnh thổi qua, cô vừa cắn chặt môi dưới, vừa nghĩ đến Trang Hạo Nhiên và Hi Văn cứ như liếc mắt đưa tình với nhau còn làm động tác đó, tức giận đến lồng ngực phập phồng như muốn nổ, vẻ mặt buồn rười rượi, muốn hét lên thật to! ! !
"Cô Đường..." Tài xế nắm tay lái, không hiểu ló đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi; "Chúng ta... Đến Hoàn Cầu không?"
Lồng ngực Đường Khả Hinh phập phòng thở gấp, trong nháy mắt xoay người, thấy Trang Hạo Nhiên cứ nắm bàn tay nhỏ bé của Hi Văn, dáng vẻ anh tuấn tươi cười, vừa thưởng thức nhìn cô ta, vừa nói nước Pháp phổ biến, cô tức giận đến đại não lộn xộn, lý trí mau chóng đi lên phía trước! !
***
Ngồi ở phòng ăn ngoài trời! !
"Ô ô ô ô ô..." Đường Khả Hinh vừa rút một tờ khăn giấy, che mặt khóc lên nói : "Lần trước em mới vừa giải quyết xong một tình địch lớn nước Pháp, bây giờ lại có thêm một tình địch nhỏ nước Pháp! ! Tại sao phụ nữ nước Pháp, không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh, sửng sốt nghe lời cô nói, không nhịn được bật cười.
Trần Mạn Hồng cũng ôm vai, miệng giật giật, cười một cái nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại ô ô ô mà khóc lên, cầm lấy khăn tay, vừa lau nước mắt, lại không chịu được mà kêu to lên; "Cái con nhỏ chết tiệt kia! ! Trong miệng răng dài như con chó đó! Răng nanh như vậy mà khéo mồm khéo miệng! Đột nhiên đầu óc thay đổi nhanh như thế! ! Uổng công lúc đó tôi còn nói muốn giúp nó mở mang kiến thức! Hừ! ! Nó lại mắng tôi bí đỏ lùn! ! Nó mới là bí đỏ lùn! Ô ô ô ô ô!"
Cô lại rút một tờ giấy khăn, vừa khóc vừa lau nước mắt, lau đến son môi đều không còn để lau, một bộ dáng oán phụ! !
"Cô khỏe không! !" Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, thở dài nói; "Cô ngay cả một đứa bé cũng muốn ăn dấm chua?"
Đường Khả Hinh nhất thời khẩn trương mà nhìn về phía Trần Mạn Hồng, xé gan moi tim xé phổi mà chảy nước mắt, khóc giống như một đứa bé nói : "Một đứa nhỏ? Cô nhìn nó giống như một đứa nhỏ sao? Nó không phải là người bình thường! Nó là đại tiểu thư Hàn gia! Qua mười một năm nó liền trưởng thành rồi! Có khả năng khi nó mười tám tuổi đã cao 1m70! Cái thân phận địa vị này của nó, xứng với Trang Hạo Nhiên mà còn dư thừa nữa! !"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mạn Hồng khiếp sợ nhìn về phía Đường Khả Hinh, a một tiếng, bất đắc dĩ cười nói : "Cô hai của ta a! Sao cô lại nghĩ xa như vậy hả?"
"Cái này tuyệt không xa! !" Đường Khả Hinh giống như hiểu được tâm ý Hi Văn, lại xé lấy khăn tay khóc toáng lên nói : "Các cô không có nhìn thấy ánh mắt của nhỏ chết tiệt kia nhìn Trang Hạo Nhiên đâu, giống như đang nói anh chờ em mười một năm đi, em sẽ gả cho anh! Ô ô ô ô ô! !"
Cô nói xong, lại rút ta một miếng khăn giấy, lau nước mắt, nói : "Người ta nói, một người yêu đương chẳng qua có 365 ngày, cái tên Trang Hạo Nhiên chết tiệt kia, lớn lên đẹp trai như vậy, cao như vậy, có tiền nữa, vẫn có thể dẫn con nhỏ kia về nhà nuôi..."
"Chao ôi!" Trần Mạn Hồng nghe lời này, không nhịn được bật cười nói : "Cô đừng nói đến khó nghe như vậy, cái gì mà dẫn về nhà nuôi, anh ấy cũng không phải người biến thái! !"
"Anh ấy chính là biến thái! ! Nếu như anh ấy là người bình thường, tại sao có thể hấp dẫn nhiều phụ nữ như vậy hả! ? Có khi, tôi nhìn thấy con muỗi chích anh ta, tôi cũng biết đó là mẹ! !" Đường Khả Hinh lại xé miếng khăn giấy, che mặt, lại ô nức nở nghẹn ngào nuốt nước mắt mà khóc lên.
"Trời ơi, cô hai ơi!" Nhã Tuệ thật sự là bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía dáng vẻ thương tâm ghen tuông của Đường Khả Hinh, cười khổ nói : "Cô không nên như vậy! Đó chỉ là một đứa bé!"
"Một đứa bé có chỉ số thông minh một trăm tám mươi!" Đường Khả Hinh lại xé khăn giấy, khóc lên nói; "Nó thông minh như vậy! Thoáng cái có thể tính ra chiều cao của một người! ! Còn biết tỷ lệ bệnh ung thư phương Tây! Người như vậy đó? Tôi đã cảm thấy tôi quá thông minh rồi! !Ở trước mặt nó tôi như củ hành tây cũng không phải! ! Tôi không phục! ! Tôi không tin! !"
Phốc! !
Trần Mạn Hồng nghe lời này, không nhịn được cười rộ lên nói : "Nếu như cô thật sự không tin, điện thoại Tiểu Nhu có một phần mềm trắc nghiệm chỉ số thông minh, cô có muốn thử một chút hay không!"
"Không cần! ! Khả Hinh từ nhỏ đến lớn đều rất thông minh! ! Hơn nữa đã thấy qua là không quên được! !" Nhã Tuệ lập tức giống như chị gái, ngồi thẳng người, rất chân thành nói : "Chỉ số thông minh của cô nhất định rất cao, không cần trắc nghiệm!"
"Đưa đây!" Đường Khả Hinh chính là ấm ức! !
Trần Mạn Hồng vội vàng quay người, kêu to : "Tiểu Nhu?"
"Ơi! !" Tiểu Nhu mặc áo sơ mi trắng, đồng phục màu đen, tóc búi cao, cười đến thật đáng yêu đi ra nói : "Quản lý tìm tôi sao?"
"Cho tôi mượn điện thoại!" Trần Mạn Hồng vươn tay.
"Không có ở đây! Tôi đi làm chưa bao giờ mang theo điện thoại! !" Tiểu Nhu lập tức sợ hãi ánh mắt trừng lớn, nói.
Trần Mạn Hồng vô cùng tức giận muốn đưa tay bóp chết cô!
"A! Không cần! ! Ở chỗ này!" Tiểu Nhu lập tức sợ hãi mà lấy điện thoại cầm tay ra, rất ủy khuất mà đưa cho Trần Mạn Hồng! !
"Cô cho rằng bà đây là heo nhà cô à! ! Mi mắt chỉ nhìn thấy thức ăn! ! Cút! !" Trần Mạn Hồng thoáng cái cầm lấy điện thoại di động của cô, đưa cho Đường Khả Hinh, không nhịn được cười nói : "Đến! Bên trong có phần mềm trắc nghiệm chỉ số thông minh đấy, cô có thể thử xem!".
Tiểu Nhu nghe nói trắc nghiệm chỉ số thông minh, liền thật vui vẻ mà cười nói : "Cái phần mềm này chơi rất vui! !Mỗi lần tôi cũng có thể chơi đến 60%! Khả Hinh chơi nhất định có thể chơi đến % cao nhất!"
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức cầm lấy điện thoại, nhìn thấy phía trên có phần trắc nghiệm, cô lập tức đè xuống bắt đầu, thuận tiện hỏi : "Kiểm tra này, cao nhất có bao nhiêu phần trăm?"
"Một trăm tám mươi! !" Tiểu Nhu lập tức mà cười nói.
"Một trăm tám mươi! !" Mày Đường Khả Hinh nhíu lại, lập tức lộ ra bộ dáng khí thế tràn đầy, nhấn xuống bắt đầu thí nghiệm, chỉ cần bằng một đề bài, liền có thể biết chỉ số thông minh của mình rồi, cô lập tức thật khẩn trương mà nhìn : Nếu như một cái bồn tắm lớn đựng đầy nước, bên cạnh thả một muỗng và một cái muôi nước, bạn sẽ làm thế nào để hất nước ra? Đôi mắt của cô chớp chớp, trong lòng suy nghĩ sẽ không đơn giản như vậy đâu? Cô nhìn tới nhìn lui cái đề tài, vẫn cắn chặt răng nhấn xuống lựa chọn đáp án muôi nước!
Trong nháy mắt, màn hình điện thoại sáng lên thí nghiệm của bạn đã xong, trong nháy mắt nhảy ra đáp án : Chỉ số thông minh của bạn là không! Đáp án chính xác hẳn là rút cái nút phía dưới bồn tắm lớn! !
"Hừ! !" Đường Khả Hinh kích động cầm lấy điện thoại ném trên mặt bàn! !"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro