Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Luồng oán hận
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
“Bà rốt cuộc là ai?” Đường Khả Hinh nặng nề nhìn về phía người phụ nữ trước mặt!
Bà chủ quán bar hé mở đôi mắt quyến rũ động lòng người, vừa nhìn dung nhan xinh đẹp động lòng người kia của Đường Khả Hinh, tay vừa kẹp điếu xì gà dài, đặt trên môi, nhẹ hít một hơi khói thuốc, hướng về phía cô thong dong nhả ra...
Đường Khả Hinh cau mày nhìn bà.
Ngón tay thon dài của Dương Lệ Vũ, nhẹ kẹp điếu xì gà, lại phong tình vạn chủng(*) nhìn về phía Đường Khả Hinh, sâu xa nói: “Cô thực sự... Rất giống cha cô...”
(*): đủ loại phong tình.
Đường Khả Hinh ngẩn ra nhìn bà, kinh ngạc nói: “Bà... Bà... Bà nói cái gì?”
“Tôi nói... Cô rất giống cha cô...” Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn cô, nói.
“... ...” Đường Khả Hinh đánh trống ngực nhìn bà, đại não ầm vang lên một tiếng, không thể tin nổi nói: “Bà... Bà... Bà sao có thể quen biết cha tôi?”
Dương Lệ Vũ yếu ớt nhìn về phía cô, nói: “Sao tôi lại không biết? Căn phòng ăn này vẫn là của ông ấy!”
Đường Khả Hinh lập tức há hốc mồm ngẩng đầu, nhìn về phía quán bar thời thượng xa hoa gần bốn trăm mét vuông này, vui chơi khắp nơi đều là quan chức có địa vị cao quý, lòng cô run rẩy, lại sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi này, hai tròng mắt hỗn độn lóe lên vài tia nhìn không thoải mái.
Một trận tiếng cười chế nhạo vang lên.
Dương Lệ Vũ hơi cúi xuống, sau khi mỉm cười một cái, lại ngẩng đầu thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, yếu ớt nói: “Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, cha cô tuyệt đối không giống với những người khác, sẽ không làm ra một số chuyện xấu xa đáng buồn nôn. Chỉ là... Qua nhiều năm như vậy, là tôi tự nguyện mà thôi, ông ấy vẫn rất yêu mẹ cô...”
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt lại mạnh mẽ lóe lên ngẩng đầu, mang theo rất nhiều nghi ngờ, thật sâu nhìn cô, nói: “Vậy bà rốt cuộc là ai?”
Dương Lệ Vũ thu hồi lại nét mặt thần bí quỷ dị kia, thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhàn nhạt nói: “Tôi lúc bằng tuổi cô... Không... Có lẽ nhỏ hơn, lúc tôi 18 tuổi đã làm việc trong khách sạn, là một nhân viên phục vụ ở một phòng ăn, thường chân tay vụng về bị quản lý mắng, có đôi khi bị chửi vô cùng tàn nhẫn, liền trốn trong một góc nhỏ ở nhà bếp khóc, lúc đó cha cô, đã là một người đàn ông đầy mị lực, là bếp trưởng của khách sạn, làm được thức ăn ngon, tính cách ôn nhu, săn sóc, lại càng cơ trí anh minh, xung quanh chúng tôi rất nhiều người đều rất thích ông ấy, thế nhưng ông ấy vẫn không hề bị những chuyện ngoài công việc và gia đình làm cho xao động, nhưng vì ông ấy thực sự là một người tốt, một người rất rất tốt, lúc nghe nói tôi thường xuyên bị quản lý mắng trốn trong góc bếp, có vài lần gặp tôi, vẫn làm cho tôi một đĩa cơm chiên rất thơm ngon nồng đậm, trong đó có tôm bóc vỏ, hạt điều, dứa cắt nhỏ, chân giò hun khói, những hạt cơm vàng óng, sao mà thơm ngào ngạt đên vậy... Lúc tôi vừa ăn, vừa ngẩng đầu, thấy ánh mắt ông ấy nhìn người khác, mãi mãi vẫn thân thiêt và hiền hòa đến vậy, khi đó tôi liền nghĩ, vì sao một người như vậy, lại cứ như vậy đến gần với tâm hồn người khác? Từ khi đó bắt đầu...”
“Không cần nói nữa!” Đường Khả Hinh không muốn nghe phụ nữ nào ngoài mẹ mình, đàm luận về cha mình, cô toàn thân không thoải mái! !
Dương Lệ Vũ hiểu ý nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Cô không vui sao? Nhưng mà mẹ cô cũng không thương yêu cô!”
“Đó là chuyện của cá nhân tôi!” Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
Dương Lệ Vũ với ánh mắt ngưng đọng, nhìn về phía Đường Khả Hinh thật lâu, mới yếu ớt nói: “Không ai muốn cướp đoạt cha cô cả, lúc đó cha cô vào tù, nỗi oán hận của mẹ cô, tôi biết!”
Đường Khả Hinh tức khắc chấn động trong lòng, ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Lệ Vũ.
Dương Lệ Vũ yếu ớt quay đầu, nhìn một góc nào đó trong quán bar, lại chậm rãi nói: “Một người đàn ông như vậy, ngẫu nhiên bước qua bên cạnh người khác, cũng có thể tỏa ra mị lực vô hạn, tôi thường trốn ở những nơi ông ấy vừa bước qua, rồi đột nhiên xuất hiện, chỉ vì muốn có được một nụ cười, ông ấy vẫn luôn trầm ổn như vậy, tài hoa khiêm tốn, mang theo vô vàn lịch sự nho nhã, chúng ta còn yêu như vậy, càng không cần phải nói đến mẹ cô…”
Đường Khả Hinh cuối cùng lại kinh ngạc nhìn về phía Dương Lệ Vũ, đang suy nghĩ người phụ nữ này rốt cuộc biết bao nhiêu?
Dương Lệ Vũ bộc lộ chút xót thương buông điếu xì gà kia, đặt vào gạt tàn thủy tinh bên cạnh, mới chậm rãi nói: “Mẹ cô rất yêu cha cô, thường kéo tay cô, mặc quần áo rất đẹp, khuôn mặt dịu dàng mỉm cười, đi vào khách sạn, lúc cùng mọi người chào hỏi, đều lễ phép như vậy, ánh mắt lúc nhìn thấy cha cô, lúc nào cũng ngập tràn thâm tình, bà ấy đối với cha cô vô cùng sùng bái, cơ hồ đều là theo lời mà làm, đúng là tôi chưa từng gặp qua một cặp vợ chồng xứng đôi đến vậy. Từng con đường cảnh đẹp nhất khách sạn, chính là cha cô thường cầm vai mẹ cô, cùng nhau dọc theo con đường dài ven biển, vừa nói vừa cười đi về phía trước, cô lúc đó, liền đứng duwosi ánh mặt trời, ngọt ngào cười...”
Hai mắt Đường Khả Hinh trong nháy mắt đẫm lệ, nhìn Dương Lệ Vũ.
Dương Lệ Vũ cũng trầm lặng mà mỉm cười nghiêng mặt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Cô lúc đó không nên hoài nghi cô không phải mẹ cô sinh ra, bà ấy mang thai cô mười tháng, vô cùng vất vả, thường mặc một chiếc váy bầu dài màu lam, xách theo canh hầm mà cha cô thích dùng nhất, đến phòng làm việc của cha cô tìm ông ấy, có đôi khi đi bộ mệt, liền chống hông ngồi bên cạnh sô pha trên đại sảnh, nặng nề thở dốc...”
Đường Khả Hinh nghe lời này, tức khắc hỏi Dương Lệ Vũ, nói: “Vậy rốt cuộc tôi sinh tháng mấy?”
Dương Lệ Vũ nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói:“Cô sinh tháng ba!”
“Vậy tại sao...” Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên nhìn Dương Lệ Vũ, nói: “Chứng minh thư của tôi lại là tháng bảy?”
“... ...” Dương Lệ Vũ dừng lại, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại khẩn trương nhìn bà.
Hai mắt Dương Lệ Vũ cũng lóe lên, mới chậm chạp cúi xuống, yếu ớt nói: “Cô được bảy tháng thì sinh non, nhưng mà cha cô muốn che giấu chuyện này, cuối cùng suốt hai tháng, mẹ cô cũng không xuất hiện trước mặt người khác.”
“Vì sao?” Đường Khả Hinh khiếp sợ hỏi.
Dương Lệ Vũ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt háo hức đầy nghi ngờ của Đường Khả Hinh, bà mỉm cười nói: “Bởi vì lúc đó mẹ cô vì cha cô, đi làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh khẩn trương hỏi.
Dương Lệ Vũ hởi ngửa mặt, yếu ớt nhìn về phía bộ dáng của Đường Khả Hinh như vậy, lại vươn ngón tay thon dài, kẹp điếu xì gà đang khói bay dày đặc, đưa vào trong miệng hít một hơi, lại mang theo vài phần nghi ngờ nói: “Tôi cho cô biết tất cả chuyện này, cô sẽ có đủ dũng khí gánh vác chứ?”
Trong lòng Đường Khả Hinh lại nhảy dựng lên!
Dương Lệ Vũ nhíu mày, nhìn về phía cô, hỏi lại: “Đủ không?”
Sau khi hai mắt lóe lên, Đường Khả Hinh liền tỉnh táo lại, thanh âm có lực nói: “Không ai trời sinh muốn gánh vác cái gì cả, chuyện quan trọng nhất, tôi có muốn biết chuyện này hay không thôi, chuyện này có đáng giá để tôi làm, để tôi phải trả giá hay không thôi!”
Dương Lệ Vũ nghe lời này, mỉm cười, mới ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Mấy chục năm trước, một huyện yên bình đã xảy ra một sự kiện cả thôn trang trúng độc chì vì rượu nho, chuyện này, vì do Tưởng lão!”
Đường Khả Hinh tức khắc kinh ngạc nhìn Dương Lệ Vũ, nói: “Trúng độc chì? Vì Tưởng lão sao?”
Dương Lệ Vũ lại hít một hơi xì gà, hai tròng mắt lóe ra vài tia hận ý, nhíu mày, mỉm cười nói: “Cô có biết sự việc trúng độc chì năm đó, chết bao nhiêu người không?”
Đường Khả Hinh cường liệt nhìn bà.
Dương Lệ Vũ nhàn nhạt nhìn cô, lại nhíu mày, chậm rãi mở miệng, nói: “Hơn ba trăm người! ! Hơn ba trăm người, liên tiếp tử vong, lo lắng điên cuồng cào xé phổi mà chết!”
Đường Khả Hinh tim bỗng phát lạnh, dường như cảm giác được một sự thật đáng sợ, sắp sửa hiện ra, hơi thở của cô có phần gấp gáp không ổn định, cảm thấy có chút hít thở không thông.
Dương Lệ Vũ nhấp nháy hai mắt, lại mãnh liệt nhìn về phía Đường Khả Hinh, trong lòng mang theo vài phần bi thương, cười lạnh nói: “Lúc đó, cô sẽ phát hiện, mạng sống không còn là mạng sống nữa! ! Chỉ là một con kiến hôi trong vũ trụ này! Một thôn trang vốn tràn ngập sức sống, qua một đêm, tràn đầy mùi vị của sự chết chóc đáng sợ, bao nhiêu năm sau, cô đi đến chỗ đó, đều sẽ có một cảm giác nặng nề, những âm hồn ấy chết đi, vẫn còn vất vưởng trên không trung!”
Đường Khả Hinh sắc mặt trắng bệch, nhìn Dương Lệ Vũ, giọng nói nặng nề sợ hãi hỏi: “Làm sao bà biết được cụ thể như vậy?”
Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tôi sao lại không biết? Bởi vì năm đó người cùng đi với mẹ cô đến đó, là tôi!”
Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn bà, nói: “Là bà? Vì sao mẹ tôi lại muốn đi đến đó?”
Dương Lệ Vũ ngước mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt lóe ra ánh nhìn mãnh liệt, sâu xa nói: “Đi chuộc tội!”
Tim Đường Khả Hinh bỗng nhiên phát lạnh, nhìn về phía Dương Lệ Vũ, tức khắc nói: “Tôi không tin! Cha tôi làm việc có trách nhiệm như thế, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm nên chuyện táng tận lương tâm, càng không thể nào để cho mẹ tôi – một người phụ nữ đang mang thai, đi làm loại chuyện đó! !”
Dương Lệ Vũ có chút buồn cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Ông ấy cho mẹ cô đi làm chuyện gì ? Mẹ cô chính là Huyện trưởng ở nơi đó! ! Người bị chết trong đó, có ông ngoại, bà ngoại cô! !”
Đường Khả Hinh khiếp sợ mở to mắt nhìn Dương Lệ Vũ! !
Hai mắt Dương Lệ Vũ cũng chớp lóe, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Chính vì như vậy, mẹ cô mới vì chuyện này, vì cha cô, vì Hoàn Cầu, trở lại đó tra hỏi chuyện tử vong năm đó!”
“... ...” Đường Khả Hinh cả người lập tức cảm thấy khó thở, hai tròng mắt lóe lên, có vô vàn nghi hoặc, lại ngẩng đầu, hỏi: “Một người muốn điều tra một việc, nhất định phải là lúc đó đã xảy ra chuyện gì, uy hiếp đến một số người cùng với lợi ích! ! Năm đó xảy ra chuyện gì, mẹ tôi lại phải đi về huyện để điều tra án cũ? Hơn nữa còn bí mật trở về! Mẹ tôi đã tra được gì rồi?”
Bà chủ quán bar hé mở đôi mắt quyến rũ động lòng người, vừa nhìn dung nhan xinh đẹp động lòng người kia của Đường Khả Hinh, tay vừa kẹp điếu xì gà dài, đặt trên môi, nhẹ hít một hơi khói thuốc, hướng về phía cô thong dong nhả ra...
Đường Khả Hinh cau mày nhìn bà.
Ngón tay thon dài của Dương Lệ Vũ, nhẹ kẹp điếu xì gà, lại phong tình vạn chủng(*) nhìn về phía Đường Khả Hinh, sâu xa nói: “Cô thực sự... Rất giống cha cô...”
(*): đủ loại phong tình.
Đường Khả Hinh ngẩn ra nhìn bà, kinh ngạc nói: “Bà... Bà... Bà nói cái gì?”
“Tôi nói... Cô rất giống cha cô...” Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn cô, nói.
“... ...” Đường Khả Hinh đánh trống ngực nhìn bà, đại não ầm vang lên một tiếng, không thể tin nổi nói: “Bà... Bà... Bà sao có thể quen biết cha tôi?”
Dương Lệ Vũ yếu ớt nhìn về phía cô, nói: “Sao tôi lại không biết? Căn phòng ăn này vẫn là của ông ấy!”
Đường Khả Hinh lập tức há hốc mồm ngẩng đầu, nhìn về phía quán bar thời thượng xa hoa gần bốn trăm mét vuông này, vui chơi khắp nơi đều là quan chức có địa vị cao quý, lòng cô run rẩy, lại sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi này, hai tròng mắt hỗn độn lóe lên vài tia nhìn không thoải mái.
Một trận tiếng cười chế nhạo vang lên.
Dương Lệ Vũ hơi cúi xuống, sau khi mỉm cười một cái, lại ngẩng đầu thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, yếu ớt nói: “Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, cha cô tuyệt đối không giống với những người khác, sẽ không làm ra một số chuyện xấu xa đáng buồn nôn. Chỉ là... Qua nhiều năm như vậy, là tôi tự nguyện mà thôi, ông ấy vẫn rất yêu mẹ cô...”
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt lại mạnh mẽ lóe lên ngẩng đầu, mang theo rất nhiều nghi ngờ, thật sâu nhìn cô, nói: “Vậy bà rốt cuộc là ai?”
Dương Lệ Vũ thu hồi lại nét mặt thần bí quỷ dị kia, thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhàn nhạt nói: “Tôi lúc bằng tuổi cô... Không... Có lẽ nhỏ hơn, lúc tôi 18 tuổi đã làm việc trong khách sạn, là một nhân viên phục vụ ở một phòng ăn, thường chân tay vụng về bị quản lý mắng, có đôi khi bị chửi vô cùng tàn nhẫn, liền trốn trong một góc nhỏ ở nhà bếp khóc, lúc đó cha cô, đã là một người đàn ông đầy mị lực, là bếp trưởng của khách sạn, làm được thức ăn ngon, tính cách ôn nhu, săn sóc, lại càng cơ trí anh minh, xung quanh chúng tôi rất nhiều người đều rất thích ông ấy, thế nhưng ông ấy vẫn không hề bị những chuyện ngoài công việc và gia đình làm cho xao động, nhưng vì ông ấy thực sự là một người tốt, một người rất rất tốt, lúc nghe nói tôi thường xuyên bị quản lý mắng trốn trong góc bếp, có vài lần gặp tôi, vẫn làm cho tôi một đĩa cơm chiên rất thơm ngon nồng đậm, trong đó có tôm bóc vỏ, hạt điều, dứa cắt nhỏ, chân giò hun khói, những hạt cơm vàng óng, sao mà thơm ngào ngạt đên vậy... Lúc tôi vừa ăn, vừa ngẩng đầu, thấy ánh mắt ông ấy nhìn người khác, mãi mãi vẫn thân thiêt và hiền hòa đến vậy, khi đó tôi liền nghĩ, vì sao một người như vậy, lại cứ như vậy đến gần với tâm hồn người khác? Từ khi đó bắt đầu...”
“Không cần nói nữa!” Đường Khả Hinh không muốn nghe phụ nữ nào ngoài mẹ mình, đàm luận về cha mình, cô toàn thân không thoải mái! !
Dương Lệ Vũ hiểu ý nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Cô không vui sao? Nhưng mà mẹ cô cũng không thương yêu cô!”
“Đó là chuyện của cá nhân tôi!” Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
Dương Lệ Vũ với ánh mắt ngưng đọng, nhìn về phía Đường Khả Hinh thật lâu, mới yếu ớt nói: “Không ai muốn cướp đoạt cha cô cả, lúc đó cha cô vào tù, nỗi oán hận của mẹ cô, tôi biết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh tức khắc chấn động trong lòng, ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Lệ Vũ.
Dương Lệ Vũ yếu ớt quay đầu, nhìn một góc nào đó trong quán bar, lại chậm rãi nói: “Một người đàn ông như vậy, ngẫu nhiên bước qua bên cạnh người khác, cũng có thể tỏa ra mị lực vô hạn, tôi thường trốn ở những nơi ông ấy vừa bước qua, rồi đột nhiên xuất hiện, chỉ vì muốn có được một nụ cười, ông ấy vẫn luôn trầm ổn như vậy, tài hoa khiêm tốn, mang theo vô vàn lịch sự nho nhã, chúng ta còn yêu như vậy, càng không cần phải nói đến mẹ cô…”
Đường Khả Hinh cuối cùng lại kinh ngạc nhìn về phía Dương Lệ Vũ, đang suy nghĩ người phụ nữ này rốt cuộc biết bao nhiêu?
Dương Lệ Vũ bộc lộ chút xót thương buông điếu xì gà kia, đặt vào gạt tàn thủy tinh bên cạnh, mới chậm rãi nói: “Mẹ cô rất yêu cha cô, thường kéo tay cô, mặc quần áo rất đẹp, khuôn mặt dịu dàng mỉm cười, đi vào khách sạn, lúc cùng mọi người chào hỏi, đều lễ phép như vậy, ánh mắt lúc nhìn thấy cha cô, lúc nào cũng ngập tràn thâm tình, bà ấy đối với cha cô vô cùng sùng bái, cơ hồ đều là theo lời mà làm, đúng là tôi chưa từng gặp qua một cặp vợ chồng xứng đôi đến vậy. Từng con đường cảnh đẹp nhất khách sạn, chính là cha cô thường cầm vai mẹ cô, cùng nhau dọc theo con đường dài ven biển, vừa nói vừa cười đi về phía trước, cô lúc đó, liền đứng duwosi ánh mặt trời, ngọt ngào cười...”
Hai mắt Đường Khả Hinh trong nháy mắt đẫm lệ, nhìn Dương Lệ Vũ.
Dương Lệ Vũ cũng trầm lặng mà mỉm cười nghiêng mặt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Cô lúc đó không nên hoài nghi cô không phải mẹ cô sinh ra, bà ấy mang thai cô mười tháng, vô cùng vất vả, thường mặc một chiếc váy bầu dài màu lam, xách theo canh hầm mà cha cô thích dùng nhất, đến phòng làm việc của cha cô tìm ông ấy, có đôi khi đi bộ mệt, liền chống hông ngồi bên cạnh sô pha trên đại sảnh, nặng nề thở dốc...”
Đường Khả Hinh nghe lời này, tức khắc hỏi Dương Lệ Vũ, nói: “Vậy rốt cuộc tôi sinh tháng mấy?”
Dương Lệ Vũ nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói:“Cô sinh tháng ba!”
“Vậy tại sao...” Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên nhìn Dương Lệ Vũ, nói: “Chứng minh thư của tôi lại là tháng bảy?”
“... ...” Dương Lệ Vũ dừng lại, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại khẩn trương nhìn bà.
Hai mắt Dương Lệ Vũ cũng lóe lên, mới chậm chạp cúi xuống, yếu ớt nói: “Cô được bảy tháng thì sinh non, nhưng mà cha cô muốn che giấu chuyện này, cuối cùng suốt hai tháng, mẹ cô cũng không xuất hiện trước mặt người khác.”
“Vì sao?” Đường Khả Hinh khiếp sợ hỏi.
Dương Lệ Vũ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt háo hức đầy nghi ngờ của Đường Khả Hinh, bà mỉm cười nói: “Bởi vì lúc đó mẹ cô vì cha cô, đi làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh khẩn trương hỏi.
Dương Lệ Vũ hởi ngửa mặt, yếu ớt nhìn về phía bộ dáng của Đường Khả Hinh như vậy, lại vươn ngón tay thon dài, kẹp điếu xì gà đang khói bay dày đặc, đưa vào trong miệng hít một hơi, lại mang theo vài phần nghi ngờ nói: “Tôi cho cô biết tất cả chuyện này, cô sẽ có đủ dũng khí gánh vác chứ?”
Trong lòng Đường Khả Hinh lại nhảy dựng lên!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Lệ Vũ nhíu mày, nhìn về phía cô, hỏi lại: “Đủ không?”
Sau khi hai mắt lóe lên, Đường Khả Hinh liền tỉnh táo lại, thanh âm có lực nói: “Không ai trời sinh muốn gánh vác cái gì cả, chuyện quan trọng nhất, tôi có muốn biết chuyện này hay không thôi, chuyện này có đáng giá để tôi làm, để tôi phải trả giá hay không thôi!”
Dương Lệ Vũ nghe lời này, mỉm cười, mới ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Mấy chục năm trước, một huyện yên bình đã xảy ra một sự kiện cả thôn trang trúng độc chì vì rượu nho, chuyện này, vì do Tưởng lão!”
Đường Khả Hinh tức khắc kinh ngạc nhìn Dương Lệ Vũ, nói: “Trúng độc chì? Vì Tưởng lão sao?”
Dương Lệ Vũ lại hít một hơi xì gà, hai tròng mắt lóe ra vài tia hận ý, nhíu mày, mỉm cười nói: “Cô có biết sự việc trúng độc chì năm đó, chết bao nhiêu người không?”
Đường Khả Hinh cường liệt nhìn bà.
Dương Lệ Vũ nhàn nhạt nhìn cô, lại nhíu mày, chậm rãi mở miệng, nói: “Hơn ba trăm người! ! Hơn ba trăm người, liên tiếp tử vong, lo lắng điên cuồng cào xé phổi mà chết!”
Đường Khả Hinh tim bỗng phát lạnh, dường như cảm giác được một sự thật đáng sợ, sắp sửa hiện ra, hơi thở của cô có phần gấp gáp không ổn định, cảm thấy có chút hít thở không thông.
Dương Lệ Vũ nhấp nháy hai mắt, lại mãnh liệt nhìn về phía Đường Khả Hinh, trong lòng mang theo vài phần bi thương, cười lạnh nói: “Lúc đó, cô sẽ phát hiện, mạng sống không còn là mạng sống nữa! ! Chỉ là một con kiến hôi trong vũ trụ này! Một thôn trang vốn tràn ngập sức sống, qua một đêm, tràn đầy mùi vị của sự chết chóc đáng sợ, bao nhiêu năm sau, cô đi đến chỗ đó, đều sẽ có một cảm giác nặng nề, những âm hồn ấy chết đi, vẫn còn vất vưởng trên không trung!”
Đường Khả Hinh sắc mặt trắng bệch, nhìn Dương Lệ Vũ, giọng nói nặng nề sợ hãi hỏi: “Làm sao bà biết được cụ thể như vậy?”
Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tôi sao lại không biết? Bởi vì năm đó người cùng đi với mẹ cô đến đó, là tôi!”
Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn bà, nói: “Là bà? Vì sao mẹ tôi lại muốn đi đến đó?”
Dương Lệ Vũ ngước mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt lóe ra ánh nhìn mãnh liệt, sâu xa nói: “Đi chuộc tội!”
Tim Đường Khả Hinh bỗng nhiên phát lạnh, nhìn về phía Dương Lệ Vũ, tức khắc nói: “Tôi không tin! Cha tôi làm việc có trách nhiệm như thế, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm nên chuyện táng tận lương tâm, càng không thể nào để cho mẹ tôi – một người phụ nữ đang mang thai, đi làm loại chuyện đó! !”
Dương Lệ Vũ có chút buồn cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Ông ấy cho mẹ cô đi làm chuyện gì ? Mẹ cô chính là Huyện trưởng ở nơi đó! ! Người bị chết trong đó, có ông ngoại, bà ngoại cô! !”
Đường Khả Hinh khiếp sợ mở to mắt nhìn Dương Lệ Vũ! !
Hai mắt Dương Lệ Vũ cũng chớp lóe, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Chính vì như vậy, mẹ cô mới vì chuyện này, vì cha cô, vì Hoàn Cầu, trở lại đó tra hỏi chuyện tử vong năm đó!”
“... ...” Đường Khả Hinh cả người lập tức cảm thấy khó thở, hai tròng mắt lóe lên, có vô vàn nghi hoặc, lại ngẩng đầu, hỏi: “Một người muốn điều tra một việc, nhất định phải là lúc đó đã xảy ra chuyện gì, uy hiếp đến một số người cùng với lợi ích! ! Năm đó xảy ra chuyện gì, mẹ tôi lại phải đi về huyện để điều tra án cũ? Hơn nữa còn bí mật trở về! Mẹ tôi đã tra được gì rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro