Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
CÔ ẤY CÒN HUNG ÁC HƠN TÔI
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẻ mặt như tráng sĩ một đi không trở về, đi tới trước mặt của Khúc Uyển Đình, có chút bất đắc dĩ nhìn dáng người cô tao nhã, nhẹ nhàng nói: “Khúc tiểu thư. . . . . . Tôi tới rồi. . . . . .”
Khúc Uyển Đình sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh không cam lòng, sợ sệt khó chịu, cô đột nhiên khẽ mỉm cười nói: “Ngồi đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh yên lặng ngồi ở đối diện với cô, thân thể có chút nhẹ nhàng, hư mềm không còn hơi sức, dù sao cũng không muốn mang giày cao gót và mặc váy xương cá siết eo nữa.
Khúc Uyển Đình nhìn vẻ mặt cô, nở nụ cười, thả tách cà phê xuống, nói: “Phía sau mỗi thành công, đều là buồn bực và tịch mịch, loại tâm lý không chờ mong cũng tốt, làm cho bản thân cô trong sáng hơn. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Khúc Uyển Đình cầm thực đơn trong tay, tự mình đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh nói: “Đói bụng không! Bị cô giày vò, cũng đã mười giờ trưa rồi, nên ăn bữa trưa, chọn một vài món ăn đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn cô nói: “Cô để cho tôi ăn cái gì? Tôi không cần mặc váy siết eo nữa hả ?”
Khúc Uyển Đình cười, nhìn cô nói: “Cô cho rằng mỗi ngày cô đều phải mang giày cao gót và mặc váy siết eo? Tôi không có rỗi rãnh. . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên thật kích động nhìn Khúc Uyển Đình, vui vẻ muốn khóc, mới phát hiện sau khi trải qua khó khăn, hạnh phúc đơn giản như vậy, cô bật cười hỏi: “Vậy hôm nay học cái gì?”
“Hôm nay học ăn cơm. . . . . .” Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.
Quả thật Đường Khả Hinh không thể tin được, ngày hôm qua vẫn còn ở trong Địa ngục, hôm nay liền lên thiên đường, cô không tin vào lỗ tai mình nữa, hỏi lại: “Cô nói cái gì? Cô nói hôm nay chúng ta học ăn cơm có đúng không?”
“Lỗ tai cô không có điếc. . . . . .” Khúc Uyển Đình bất đắc dĩ nhìn người này, nói: “Gọi thức ăn đi. . . . . .”
“Hắc…!” Đường Khả Hinh thật muốn khóc, hơi nghẹn ngào, lại ngẩng đầu nhìn Khúc Uyển Đình cười nói: “Ăn cái gì cũng được sao?”
“Ừ. . . . . . Tổng Giám đốc Trang nói, hôm nay cô chịu uất ức, tùy tiện chọn. . . . . . Anh ấy ký hóa đơn”. Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh hung hăng suy nghĩ đến Trang Hạo Nhiên, lại có chút cảm động nói: “Vậy tôi chọn nhé, tôi . . . . . Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn bò bít tết Texas, trứng cá muối hoàng kim, còn có đầu vịt rang muối . . . . . .”
Cô phát điên chọn món.
Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, mỉm cười nhìn bộ dáng kích động vui vẻ của Đường Khả Hinh, cũng không nhịn được bật cười.
“Tôi còn muốn ăn món “Ốc tháp phòng” mới nhất do Quách sư phụ làm, tôi vẫn muốn nếm thử mùi vị đó một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Khúc Uyển Đình cười đến thấy răng không thấy mắt.
Khúc Uyển Đình cũng nhìn cô bật cười nói: “Ừ. . . . . . Vậy cô chọn xong chưa?”
“Chọn xong rồi!” Đường Khả Hinh cười rực rỡ nói.
“Tốt. . . . . .” Khúc Uyển Đình lại cười nhẹ, đột nhiên trên không trung có một vật giống như cây roi, vèo một tiếng, lúc Khả Hinh còn không kịp ngẩng đầu, cũng đã hung hăng quất xuống mu bàn tay của cô, chát . . . . . .. . . . . .
“A . . . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh khổ sở kêu lên, bật khóc ôm tay của mình, nhìn Khúc Uyển Đình nói: “Đau quá!”
Trần Mạn Hồng cũng đột nhiên cả kinh, nhìn về phía Khúc Uyển Đình.
Sắc mặt của Khúc Uyển Đình lạnh lẽo nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: “Bản tiểu thư tốt nghiệp học viện hoàng gia từ năm 2005, không có người nào dám ở trước mặt của tôi, tư thái không đẹp, thô lỗ chọn món ăn như vậy! ! Cô có đáng đánh hay không! ?”
Đường Khả Hinh vừa che tay của mình, phản bác nói: “Cô cũng không có nói cho tôi, đây là đang học tập. . . . . .”
“Không phải tôi mới vừa nói với cô sao? Cô hỏi hôm nay học cái gì, tôi nói ăn cơm!” Khúc Uyển Đình vèo một cái, lại quất mạnh một roi trên tay Đường Khả Hinh!
“A . . . . . . ” Đường Khả Hinh lại thét lên một tiếng, đau đến bật khóc, làm cho khách ở bên cạnh đều không nhịn được nhìn về phía bên này.
“Lúc ăn cơm, không thể cao giọng, cũng không thể im lặng, biết không?” Khúc Uyển Đình lại nâng roi quất mạnh trên cánh tay của Đường Khả Hinh!
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến lăn lộn, người đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt đáng thương nhìn Khúc Uyển Đình, tư thế tuyệt đẹp để xuống roi, giống như người mới vừa đánh mình không phải là cô, trên mặt Khúc Uyển Đình lộ ra nụ cười, vừa xem thực đơn, vừa dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi dịu dàng có lực, chân thành nói: “Ăn bữa ăn tây, thật ra là ăn tư tưởng, ngày mai sinh nhật của cậu chủ Tô, tôi nghĩ với cá tính của Tô tiểu thư nhất định sẽ tiệc mời các nhân vật nổi tiếng trong chính giới, thậm chí khách quý nước ngoài không phải ít, mà dựa vào mối quan hệ hợp tác giữa chồng chưa cưới của Tô tiểu thư và Tổng Giám đốc Tưởng, cô ấy nhất định sẽ thông qua sinh nhật lần này, mời tất cả ký giả đến Khách sạn Á Châu, thuận tiện PR cho anh ấy, cứu vãn mặt mũi bị mất vì cô trong đoạn thời gian trước, bao gồm một số người liên quan đến cuộc đua ngựa tranh tài. . . . . .”
“Làm sao cô biết?” Đường Khả Hinh có chút mất hồn nhìn cô hỏi.
Từ trong thực đơn, Khúc Uyển Đình hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh có chút nghiêm túc nói: “Khách sạn là một chuỗi thực phẩm, mà xã hội thượng lưu cũng là một chuỗi thực phẩm, bọn họ sẽ không trò chuyện cùng với bất kỳ ích người nào không có quan hệ lợi ích với mình, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội từng phút, tuyên truyền bản thân và công ty của mình, hoặc thu lấy tin tức của người khác, khi cô phát hiện có người nâng ly đi về phía cô, cho dù bọn họ đam mê sắc đẹp của cô, nhất định cũng sẽ nghe ngóng bối cảnh gia thế của cô trước, hoặc tất cả các tin tức liên quan đến cô, có thể xoay chuyển thế giới của bọn họ . . . . . Bọn họ mới có thể đi tới bên cạnh cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút từ chối loại cảm giác này, nhớ tới Tô Thụy Kỳ, cô thật lòng nói: “Nhưng bạn bè của tôi không phải là người như thế. . . . . .”
“Nhưng bạn bè của cô nhất định không sẽ biết cô ở trong hoàn cảnh đó! !” Khúc Uyển Đình một lời đã nói trúng!
Đường Khả Hinh im lặng.
Khúc Uyển Đình nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Cho nên tôi nói. . . . . . trong hoàn cảnh này, từng cử chỉ của cô cũng sẽ lọt vào trong ánh mắt của bọn họ, nếu như hơi không cẩn thận, sẽ trở thành trò cười của bọn họ “
“Tôi . . . . . Tôi từ chối loại không tự do này, cảm giác thở không nổi!” Đường Khả Hinh nói.
“Cô muốn thở không khí tự do, chỉ cần cô làm thật thành thạo sẽ không thành vấn đề. Nhưng cô là một thành viên của khách sạn, cử chỉ cẩn thận và đoan trang, tao nhã, cô không cần sao? Cô từ chối hoàn cảnh này, chính là từ chối công việc của cô! thái độ nàu của cô, tương lai có thể trở thành một nhân viên ưu tú của khách sạn?” Khúc Uyển Đình đột nhiên cất cao giọng nói.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Khúc Uyển Đình, cô phát hiện thì ra cuộc sống của mình còn rất nhiều thiếu sót, chỉ vì mình không muốn đối mặt, từ chối trưởng thành, là quá tự kỷ. Cô im lặng, bởi vì cô nghe Khúc Uyển Đình nói, nhưng thật ra đang nói với chính mình, mỗi người đều có lập trường riêng, bất kì ai cũng không thể xem thường lập trường của người khác.
Khúc Uyển Đình nhìn ánh mắt cô thỏa hiệp, mới chậm rãi hỏi: “Cô hiểu chưa?”
Đường Khả Hinh vừa nghe vừa chậm rãi gật đầu
Vèo một tiếng, roi lại quất ở trên bả vai Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: “Lúc đang dùng bữa, nói chuyện với người ta, trước hết phải nói xin lỗi đã làm gián đoạn. . . . . . Hơn nữa còn phải chờ lúc khách nói nội dung không quá liên tục, mới có thể nói: excuse-me! Nếu không, sẽ tỏ ra cô rất không có lễ phép!”
Đường Khả Hinh lại muốn òa khóc, nhưng vẫn nhịn được, rất đáng thương nhìn cô.
Khúc Uyển Đình lại quất một roi trên vai của cô, nói: “Nếu như cô không thể giữ vững nụ cười cả buổi tối, ít nhất phải để cho sắc mặt mình bình tĩnh, dịu dàng!”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, chịu đựng đau đớn mãnh liệt, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, nhìn về phía Khúc Uyển Đình.
Khúc Uyển Đình không lên tiếng, chậm rãi xem toàn bộ thực đơn một lần, mới nói Trần Mạn Hồng chọn mấy món ăn mình thích, sau đó đưa thực đơn đưa về phía cô.
Trần Mạn Hồng mỉm cười tiếp nhận, liếc vẻ mặt của Đường Khả Hinh một cái, có chút đồng tình nhận lấy thực đơn, mới vừa xoay người, lại nghe phía sau vèo một tiếng, lại đánh một cái, sau đó nghe Khúc Uyển Đình nghiêm giọng nói: “Ai bảo cô mở khăn ăn như vậy? Phải nắm nhẹ hai góc khăn ăn, sau đó nhẹ nhàng giật ra, trải lên bắp đùi, động tác không thể thô lỗ, không thể quét gió!”
“Ồ. . . . . . . . .”
“Chát!” một tiếng, roi tiếp tục rơi xuống, Khúc Uyển Đình lại nói: “Phải nói: biết rồi, cám ơn cô. . . . . .”
“Biết rồi, cám ơn cô. . . . . .”
“Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại. . . . . .”.
“Vâng . . . . .”
“Chát!” một tiếng! Lại quất một roi, đầu kia nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cô là khách quý của cậu chủ Tô, thu hồi thái độ thấp kém là cấp dưới của người kia đi! !”
“Tôi hiểu rồi, cám ơn cô. . . . . .”
Trần Mạn Hồng vừa cầm thực đơn, vừa đi về phía các nhân viên đang xem náo nhiệt ở trước mặt, không thể tin nổi nói: “Cô ấy nha, còn hung ác hơn tôi!”
“Vâng!” Mọi người nhất trí gật đầu!
Ánh mắt Trần Mạn Hồng chợt lóe, nhìn bọn họ tức giận nói: “Tôi rất ác sao? Các người xem người ta đánh Đường Khả Hinh thế nào? Bình thường nhiều lắm tôi chỉ đánh tay các người một chút, sức lực cũng không mạnh! Mọi người có muốn tôi làm như cô ấy hay không?”
Nhân viên tản ra như ong vỡ tổ ! !
Trần Mạn Hồng quay đầu lại nhìn thấy Khúc Uyển Đình quất trên bả vai Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Tôi đã nói với cô! ! Cắt đứt người khác nói chuyện, phải nói excuse-me!
Đường Khả Hinh muốn khóc, khổ sở như nàng dâu nói: “Excuse-me! Tôi muốn đi nhà cầu một chút. . . . . .”
Chát! ! Roi lại quất xuống!
Khúc Uyển Đình tức giận nói: “Phải nói toilet! !”
“Tôi muốn đi toilet một chút. . . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, bắt chước nói theo Khúc Uyển Đình, rồi đứng lên, sau đó khăn ăn trên đùi rớt xuống mặt sàn, đáy lòng của cô run lên, hoảng sợ nhìn về phía Khúc Uyển Đình, nhưng cây roi đã quất mạnh trên đùi của mình, cô ah một tiếng, không nhịn được kêu lên, lại bị Khúc Uyển Đình quất vào bắp đùi một cái, nói: “Cô dám kêu cho tôi xem?”
Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh thật muốn khóc, càng không ngừng xoa bắp đùi, rất đáng thương.
Trần Mạn Hồng nhìn cô cũng cảm thấy rất tội nghiệp, càng không ngừng lắc đầu thở dài nói: “Mẹ của tôi a! quá độc ác! Thật sự quá độc ác! Đánh con bé này hỏng rồi, ngày mai làm thế nào đi tham gia tiệc tối?”
Mới vừa dứt lời, liền thấy mấy người trợ lý mỉm cười đi tới, đưa thuốc bôi màu xanh lá trong suốt, đi tới trước mặt Khúc Uyển Đình, cung kính mỉm cười nói: “Khúc tiểu thư, đây là thuốc bôi trị tan máu bầm do Tổng Giám đốc Trang lệnh cho chúng tôi đưa tới, nói quất xuống xong, bôi vào sẽ rất nhanh tiêu sưng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến ngày mai Đường tiểu thư tham gia bữa tiệc của cậu chủ Tô. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhanh chóng phát hỏa, nhưng rốt cuộc không dám cao giọng nói chuyện, cố gắng đè xuống cơn tức giận, nặn ra nụ cười nói: “Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô nói cái gì?”
“Ý tứ của Tổng Giám đốc Trang đúng là mời Khúc tiểu thư ra sức đánh đi, thuốc bôi rất có ích. . . . . .” Trợ lý mỉm cười nói.
“A . . . . . . . . . . .” một âm thanh sụp đổ, phá vỡ cả Khách sạn Á Châu, đất rung núi chuyển lung lay vài cái! Dĩ nhiên! Đây là tưởng tượng của Khả Hinh mà thôi, âm thanh kia không thoát ra ngoài. . . . . .
Khúc Uyển Đình sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh không cam lòng, sợ sệt khó chịu, cô đột nhiên khẽ mỉm cười nói: “Ngồi đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh yên lặng ngồi ở đối diện với cô, thân thể có chút nhẹ nhàng, hư mềm không còn hơi sức, dù sao cũng không muốn mang giày cao gót và mặc váy xương cá siết eo nữa.
Khúc Uyển Đình nhìn vẻ mặt cô, nở nụ cười, thả tách cà phê xuống, nói: “Phía sau mỗi thành công, đều là buồn bực và tịch mịch, loại tâm lý không chờ mong cũng tốt, làm cho bản thân cô trong sáng hơn. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Khúc Uyển Đình cầm thực đơn trong tay, tự mình đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh nói: “Đói bụng không! Bị cô giày vò, cũng đã mười giờ trưa rồi, nên ăn bữa trưa, chọn một vài món ăn đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn cô nói: “Cô để cho tôi ăn cái gì? Tôi không cần mặc váy siết eo nữa hả ?”
Khúc Uyển Đình cười, nhìn cô nói: “Cô cho rằng mỗi ngày cô đều phải mang giày cao gót và mặc váy siết eo? Tôi không có rỗi rãnh. . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên thật kích động nhìn Khúc Uyển Đình, vui vẻ muốn khóc, mới phát hiện sau khi trải qua khó khăn, hạnh phúc đơn giản như vậy, cô bật cười hỏi: “Vậy hôm nay học cái gì?”
“Hôm nay học ăn cơm. . . . . .” Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.
Quả thật Đường Khả Hinh không thể tin được, ngày hôm qua vẫn còn ở trong Địa ngục, hôm nay liền lên thiên đường, cô không tin vào lỗ tai mình nữa, hỏi lại: “Cô nói cái gì? Cô nói hôm nay chúng ta học ăn cơm có đúng không?”
“Lỗ tai cô không có điếc. . . . . .” Khúc Uyển Đình bất đắc dĩ nhìn người này, nói: “Gọi thức ăn đi. . . . . .”
“Hắc…!” Đường Khả Hinh thật muốn khóc, hơi nghẹn ngào, lại ngẩng đầu nhìn Khúc Uyển Đình cười nói: “Ăn cái gì cũng được sao?”
“Ừ. . . . . . Tổng Giám đốc Trang nói, hôm nay cô chịu uất ức, tùy tiện chọn. . . . . . Anh ấy ký hóa đơn”. Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh hung hăng suy nghĩ đến Trang Hạo Nhiên, lại có chút cảm động nói: “Vậy tôi chọn nhé, tôi . . . . . Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn bò bít tết Texas, trứng cá muối hoàng kim, còn có đầu vịt rang muối . . . . . .”
Cô phát điên chọn món.
Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, mỉm cười nhìn bộ dáng kích động vui vẻ của Đường Khả Hinh, cũng không nhịn được bật cười.
“Tôi còn muốn ăn món “Ốc tháp phòng” mới nhất do Quách sư phụ làm, tôi vẫn muốn nếm thử mùi vị đó một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Khúc Uyển Đình cười đến thấy răng không thấy mắt.
Khúc Uyển Đình cũng nhìn cô bật cười nói: “Ừ. . . . . . Vậy cô chọn xong chưa?”
“Chọn xong rồi!” Đường Khả Hinh cười rực rỡ nói.
“Tốt. . . . . .” Khúc Uyển Đình lại cười nhẹ, đột nhiên trên không trung có một vật giống như cây roi, vèo một tiếng, lúc Khả Hinh còn không kịp ngẩng đầu, cũng đã hung hăng quất xuống mu bàn tay của cô, chát . . . . . .. . . . . .
“A . . . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh khổ sở kêu lên, bật khóc ôm tay của mình, nhìn Khúc Uyển Đình nói: “Đau quá!”
Trần Mạn Hồng cũng đột nhiên cả kinh, nhìn về phía Khúc Uyển Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của Khúc Uyển Đình lạnh lẽo nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: “Bản tiểu thư tốt nghiệp học viện hoàng gia từ năm 2005, không có người nào dám ở trước mặt của tôi, tư thái không đẹp, thô lỗ chọn món ăn như vậy! ! Cô có đáng đánh hay không! ?”
Đường Khả Hinh vừa che tay của mình, phản bác nói: “Cô cũng không có nói cho tôi, đây là đang học tập. . . . . .”
“Không phải tôi mới vừa nói với cô sao? Cô hỏi hôm nay học cái gì, tôi nói ăn cơm!” Khúc Uyển Đình vèo một cái, lại quất mạnh một roi trên tay Đường Khả Hinh!
“A . . . . . . ” Đường Khả Hinh lại thét lên một tiếng, đau đến bật khóc, làm cho khách ở bên cạnh đều không nhịn được nhìn về phía bên này.
“Lúc ăn cơm, không thể cao giọng, cũng không thể im lặng, biết không?” Khúc Uyển Đình lại nâng roi quất mạnh trên cánh tay của Đường Khả Hinh!
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến lăn lộn, người đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt đáng thương nhìn Khúc Uyển Đình, tư thế tuyệt đẹp để xuống roi, giống như người mới vừa đánh mình không phải là cô, trên mặt Khúc Uyển Đình lộ ra nụ cười, vừa xem thực đơn, vừa dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi dịu dàng có lực, chân thành nói: “Ăn bữa ăn tây, thật ra là ăn tư tưởng, ngày mai sinh nhật của cậu chủ Tô, tôi nghĩ với cá tính của Tô tiểu thư nhất định sẽ tiệc mời các nhân vật nổi tiếng trong chính giới, thậm chí khách quý nước ngoài không phải ít, mà dựa vào mối quan hệ hợp tác giữa chồng chưa cưới của Tô tiểu thư và Tổng Giám đốc Tưởng, cô ấy nhất định sẽ thông qua sinh nhật lần này, mời tất cả ký giả đến Khách sạn Á Châu, thuận tiện PR cho anh ấy, cứu vãn mặt mũi bị mất vì cô trong đoạn thời gian trước, bao gồm một số người liên quan đến cuộc đua ngựa tranh tài. . . . . .”
“Làm sao cô biết?” Đường Khả Hinh có chút mất hồn nhìn cô hỏi.
Từ trong thực đơn, Khúc Uyển Đình hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh có chút nghiêm túc nói: “Khách sạn là một chuỗi thực phẩm, mà xã hội thượng lưu cũng là một chuỗi thực phẩm, bọn họ sẽ không trò chuyện cùng với bất kỳ ích người nào không có quan hệ lợi ích với mình, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội từng phút, tuyên truyền bản thân và công ty của mình, hoặc thu lấy tin tức của người khác, khi cô phát hiện có người nâng ly đi về phía cô, cho dù bọn họ đam mê sắc đẹp của cô, nhất định cũng sẽ nghe ngóng bối cảnh gia thế của cô trước, hoặc tất cả các tin tức liên quan đến cô, có thể xoay chuyển thế giới của bọn họ . . . . . Bọn họ mới có thể đi tới bên cạnh cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút từ chối loại cảm giác này, nhớ tới Tô Thụy Kỳ, cô thật lòng nói: “Nhưng bạn bè của tôi không phải là người như thế. . . . . .”
“Nhưng bạn bè của cô nhất định không sẽ biết cô ở trong hoàn cảnh đó! !” Khúc Uyển Đình một lời đã nói trúng!
Đường Khả Hinh im lặng.
Khúc Uyển Đình nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Cho nên tôi nói. . . . . . trong hoàn cảnh này, từng cử chỉ của cô cũng sẽ lọt vào trong ánh mắt của bọn họ, nếu như hơi không cẩn thận, sẽ trở thành trò cười của bọn họ “
“Tôi . . . . . Tôi từ chối loại không tự do này, cảm giác thở không nổi!” Đường Khả Hinh nói.
“Cô muốn thở không khí tự do, chỉ cần cô làm thật thành thạo sẽ không thành vấn đề. Nhưng cô là một thành viên của khách sạn, cử chỉ cẩn thận và đoan trang, tao nhã, cô không cần sao? Cô từ chối hoàn cảnh này, chính là từ chối công việc của cô! thái độ nàu của cô, tương lai có thể trở thành một nhân viên ưu tú của khách sạn?” Khúc Uyển Đình đột nhiên cất cao giọng nói.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Khúc Uyển Đình, cô phát hiện thì ra cuộc sống của mình còn rất nhiều thiếu sót, chỉ vì mình không muốn đối mặt, từ chối trưởng thành, là quá tự kỷ. Cô im lặng, bởi vì cô nghe Khúc Uyển Đình nói, nhưng thật ra đang nói với chính mình, mỗi người đều có lập trường riêng, bất kì ai cũng không thể xem thường lập trường của người khác.
Khúc Uyển Đình nhìn ánh mắt cô thỏa hiệp, mới chậm rãi hỏi: “Cô hiểu chưa?”
Đường Khả Hinh vừa nghe vừa chậm rãi gật đầu
Vèo một tiếng, roi lại quất ở trên bả vai Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: “Lúc đang dùng bữa, nói chuyện với người ta, trước hết phải nói xin lỗi đã làm gián đoạn. . . . . . Hơn nữa còn phải chờ lúc khách nói nội dung không quá liên tục, mới có thể nói: excuse-me! Nếu không, sẽ tỏ ra cô rất không có lễ phép!”
Đường Khả Hinh lại muốn òa khóc, nhưng vẫn nhịn được, rất đáng thương nhìn cô.
Khúc Uyển Đình lại quất một roi trên vai của cô, nói: “Nếu như cô không thể giữ vững nụ cười cả buổi tối, ít nhất phải để cho sắc mặt mình bình tĩnh, dịu dàng!”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, chịu đựng đau đớn mãnh liệt, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, nhìn về phía Khúc Uyển Đình.
Khúc Uyển Đình không lên tiếng, chậm rãi xem toàn bộ thực đơn một lần, mới nói Trần Mạn Hồng chọn mấy món ăn mình thích, sau đó đưa thực đơn đưa về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mạn Hồng mỉm cười tiếp nhận, liếc vẻ mặt của Đường Khả Hinh một cái, có chút đồng tình nhận lấy thực đơn, mới vừa xoay người, lại nghe phía sau vèo một tiếng, lại đánh một cái, sau đó nghe Khúc Uyển Đình nghiêm giọng nói: “Ai bảo cô mở khăn ăn như vậy? Phải nắm nhẹ hai góc khăn ăn, sau đó nhẹ nhàng giật ra, trải lên bắp đùi, động tác không thể thô lỗ, không thể quét gió!”
“Ồ. . . . . . . . .”
“Chát!” một tiếng, roi tiếp tục rơi xuống, Khúc Uyển Đình lại nói: “Phải nói: biết rồi, cám ơn cô. . . . . .”
“Biết rồi, cám ơn cô. . . . . .”
“Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại. . . . . .”.
“Vâng . . . . .”
“Chát!” một tiếng! Lại quất một roi, đầu kia nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cô là khách quý của cậu chủ Tô, thu hồi thái độ thấp kém là cấp dưới của người kia đi! !”
“Tôi hiểu rồi, cám ơn cô. . . . . .”
Trần Mạn Hồng vừa cầm thực đơn, vừa đi về phía các nhân viên đang xem náo nhiệt ở trước mặt, không thể tin nổi nói: “Cô ấy nha, còn hung ác hơn tôi!”
“Vâng!” Mọi người nhất trí gật đầu!
Ánh mắt Trần Mạn Hồng chợt lóe, nhìn bọn họ tức giận nói: “Tôi rất ác sao? Các người xem người ta đánh Đường Khả Hinh thế nào? Bình thường nhiều lắm tôi chỉ đánh tay các người một chút, sức lực cũng không mạnh! Mọi người có muốn tôi làm như cô ấy hay không?”
Nhân viên tản ra như ong vỡ tổ ! !
Trần Mạn Hồng quay đầu lại nhìn thấy Khúc Uyển Đình quất trên bả vai Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Tôi đã nói với cô! ! Cắt đứt người khác nói chuyện, phải nói excuse-me!
Đường Khả Hinh muốn khóc, khổ sở như nàng dâu nói: “Excuse-me! Tôi muốn đi nhà cầu một chút. . . . . .”
Chát! ! Roi lại quất xuống!
Khúc Uyển Đình tức giận nói: “Phải nói toilet! !”
“Tôi muốn đi toilet một chút. . . . . .” Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, bắt chước nói theo Khúc Uyển Đình, rồi đứng lên, sau đó khăn ăn trên đùi rớt xuống mặt sàn, đáy lòng của cô run lên, hoảng sợ nhìn về phía Khúc Uyển Đình, nhưng cây roi đã quất mạnh trên đùi của mình, cô ah một tiếng, không nhịn được kêu lên, lại bị Khúc Uyển Đình quất vào bắp đùi một cái, nói: “Cô dám kêu cho tôi xem?”
Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh thật muốn khóc, càng không ngừng xoa bắp đùi, rất đáng thương.
Trần Mạn Hồng nhìn cô cũng cảm thấy rất tội nghiệp, càng không ngừng lắc đầu thở dài nói: “Mẹ của tôi a! quá độc ác! Thật sự quá độc ác! Đánh con bé này hỏng rồi, ngày mai làm thế nào đi tham gia tiệc tối?”
Mới vừa dứt lời, liền thấy mấy người trợ lý mỉm cười đi tới, đưa thuốc bôi màu xanh lá trong suốt, đi tới trước mặt Khúc Uyển Đình, cung kính mỉm cười nói: “Khúc tiểu thư, đây là thuốc bôi trị tan máu bầm do Tổng Giám đốc Trang lệnh cho chúng tôi đưa tới, nói quất xuống xong, bôi vào sẽ rất nhanh tiêu sưng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến ngày mai Đường tiểu thư tham gia bữa tiệc của cậu chủ Tô. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhanh chóng phát hỏa, nhưng rốt cuộc không dám cao giọng nói chuyện, cố gắng đè xuống cơn tức giận, nặn ra nụ cười nói: “Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô nói cái gì?”
“Ý tứ của Tổng Giám đốc Trang đúng là mời Khúc tiểu thư ra sức đánh đi, thuốc bôi rất có ích. . . . . .” Trợ lý mỉm cười nói.
“A . . . . . . . . . . .” một âm thanh sụp đổ, phá vỡ cả Khách sạn Á Châu, đất rung núi chuyển lung lay vài cái! Dĩ nhiên! Đây là tưởng tượng của Khả Hinh mà thôi, âm thanh kia không thoát ra ngoài. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro