Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
CÔ ẤY LÀ AI ?
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Khách sạn Á Châu! !
48 giờ sau, cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu được tiến hành, cả đại sảnh khách sạn lập tức rơi vào bầu không khí khẩn trương, sáng nay chưa tới chín giờ, Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, sớm xuất hiện tại đại sảnh khách sạn nơi, trong khi phóng viên các nước trên thế giới nhiệt tình chờ đợi, vẻ mặt cô nghiêm túc, tay cầm máy bộ đàm, căn dặn nhân viên hậu cần, khởi động đồng hồ đếm ngược 48 giờ làm lễ, bên trong phòng quan sát vô cùng bận rộn, rất nhiều kỹ sư máy tính nhận được hiệu lệnh của Nhã Tuệ, đôi tay lập tức nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, rối rít báo máy của mình, nói: "Máy số một chuẩn bị xong!"
"Máy số hai chuẩn bị xong! !"
"Máy số ba chuẩn bị xong!"
Cả hành lang huy hoàng lập tức sáng lên 9999 ngọn đèn thủy tinh, từng ngọn, từng ngọn, chói mắt, chiếu ra ánh sáng lấp lánh khác nhau, làm cho quản lý và nhân viên tiếp tân đang bận rộn ở trước quầy tiếp tân rối rít ngẩng đầu lên nhìn, mấy ngày nay bởi vì cuộc thi đấu hầu rượu, khách vào ở quá nhiều, từ rạng sáng hôm qua đến sáng nay vẫn bận rộn, khách không cùng quốc tịch vào ở liên tục, tất cả đứng ở giữa đại sảnh, gần như tất cả đều là người yêu thích rượu đỏ, nghe được Nhã Tuệ đang chỉ đạo, rối rít ngẩng đầu lên tò mò nhìn xem! !
Bốn cây trụ màu vàng cao vút tận trời, theo ánh đèn thủy tinh ngay chính giữa đại sảnh chiếu sáng mãnh liệt, bắt đầu khí phách, huyền bí xoay tròn, màu đỏ, màu xanh lá, màu xanh dương, màu hồng, từng luồng kì ảo chiếu lấp lánh, con rồng vàng trên bốn cây cột màu vàng cao vút tận trời dần dần mở hai con mắt sinh động, thần bí giống như vương giả, chậm rãi chuyển động thân thể, lớp vẩy màu vàng sáng lấp lánh, xoay tròn lên cây trụ cao vút trời, cuối cùng gầm lên một tiếng, thân thể giao thoa nhau, bay ra ngoài, lập tức ở trên nóc tòa nhà Á Châu tạo thành một hàng chữ to mạ vàng, cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu, chiếu vào mấy chữ to ở phía dưới: 48: 00: 00. . . . .
Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên! !
Trước quầy, quản lý, phó quản lý đại sảnh, các nhân viên tiếp tân, phóng viên, cùng khách lui tới, rối rít chắt lưỡi, ngạc nhiên, giơ tay vỗ tay.
Nhã Tuệ đứng ở trong hành lang, trong lòng vẫn còn sợ hãi cầm máy bộ đàm, trên trán rịn một chút mồ hôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, lại cầm máy bộ đàm, căn dặn: "Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ cùng các thành viên phê bình sắp đến! ! Hạ thang mây!"
Vừa nói xong! !
Lập tức mấy chục bảo vệ mặc đồng phục đen đi vào đại sảnh khách sạn, trong tay mọi người cầm theo một cây trụ mạ vàng, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận kéo màn nhung đỏ thẫm treo cây trụ mạ vàng của cả đại sảnh huy hoàng trống rỗng gần 300 mét vuông, cách xa nơi dùng thi đấu chuyên gia hầu rượu, những người không có nhiệm vụ không được vượt qua màn nhung, ngăn ra trên không trung, hai cánh cửa mạ vàng của sảnh tiệc số một khách sạn Á Châu, lập tức phản chiếu ra ánh sáng màu vàng tươi chói mắt, trước mặt lan can mạ vàng, giống như cầu thang Harry Potter mở ra hai hướng, di chuyển thành hình nửa vòng tròn của mình, ngừng giữa không trung, mà cơ quan phía dưới sảnh tiệc, rốt cuộc chậm rãi mở ra bậc thang màu trắng rộng khoảng năm mét, theo thời gian trôi qua, từ từ hạ xuống. . . . . .
Mọi người chắt lưỡi kinh ngạc, bởi vì nghe nói khách sạn Á Châu là kiến trúc tiến bộ nhất trên thế giới, nó do bậc thầy kiến trúc sư thiên tài tự mình cầm bút thiết kế, nó có thể theo thời gian cực nhanh, thay đổi hình thức và phong cách khác nhau, thậm chí nghe nói tầng trệt và tầng giữa, có thể dỡ bỏ xuống dời sang hướng khác, nó có thể né Hải Khiếu, càng là kiến trúc có thể tránh được sóng thần ! !
Nhã Tuệ khẩn trương cùng Phó Quản lý đứng chung một chỗ, ngẩng đầu nhìn bậc thang màu trắng ở tầng hai từ từ hạ xuống, rơi vào vị trí giữa đại sảnh khách sạn khoảng 3000 mét vuông, bốn cây cột màu vàng bắt đầu phản chiếu hình ảnh cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu ở Nhật Bản, một cô gái Pháp khoảng bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, mặc đồng phục màu đen, tay cầm một ly thủy tinh chân cao, đang ngưng mắt nhìn chất lỏng như máu trong ly rượu . . . . . .
Đám phóng viên nhao nhao kích động cầm máy chụp hình, chụp được hình ảnh vui mừng này! !
"Tổng Giám đốc Tưởng đến rồi!"
Một tiếng hô lên ! !
Nhã Tuệ đứng ở nơi thang mây, đang chỉ huy nhân viên, mang một đống ly thủy tinh cao hai mét, dựa sát vào cạnh hai bên cầu thang, nghe được Tưởng Thiên Lỗi đến, cô lập tức cung kính đi đại sảnh, đứng nơi thảm đỏ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu đen chậm rãi dừng lại, cô lập tức hơi phủ đầu, cùng Giám đốc chờ đợi. . . . . .
Cửa xe nhanh chóng mở ra! !
Một cơn gió biển thật to thổi tới, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu đen, thay đổi phong cách giản dị thường ngày, đeo cà vạt màu bạc, dáng vẻ khí khái hiên ngang, thần bí huyền thoại bước ra xe, gió biển thật to trong nháy mắt thổi phất lên cổ áo tây trang của anh, phủ lên một nên khuôn mặt kiên nghị của anh, hai mắt lóe lên, ngẩng mặt nhìn thang mây đã hạ xuống đại sảnh khách sạn, nối tới cửa lớn mạ vàng sảnh tiệc số một, anh hơi hài lòng gật đầu, cất bước đi vào trong, nhàn nhạt gọi: "Nhã Tuệ!"
"Vâng !" Nhã Tuệ lập tức hơi đứng ra trước mặt đám quản lý, cùng Đông Anh đi theo sát Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi về phía trước.
"Khởi động đồng hồ đếm ngược thời gian buổi lễ, chuẩn bị xong?" Tưởng Thiên Lỗi vừa bước tới phía trước, vừa nhìn bên trái vốn là phòng cà phê ngoài trời, nghiễm nhiên trở thành nơi tuyên truyền cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu, trong không khí khẩn trương, nhân viên đang phát tờ quảng cáo ! !
"Đã chuẩn bị sẵn sàng ba phút trước rồi !" Nhã Tuệ nhanh chóng đáp: "Thang mây vừa mới hạ xuống, còn thiếu hoa bách hợp hình cầu và ly thủy tinh chưa bố trí xong, đoán chừng mười một giờ trưa có thể hoàn thành tất cả! ! Mà các chuyên gia hầu rượu sắp vào thi, ước chừng khoảng ba giờ đưa đề thi tới, do nhân viên giám sát, Chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, tổ phê bình cùng nhau đưa vào phòng thi, nêm phong !"
"Ừm. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi im lặng lắng nghe, sau đó hơi chuyển mắt dừng ở bên cạnh địa điểm tuyên truyền, cầm một tờ quảng cáo, nhìn trên mặt là tất cả hầm rượu từ các nơi trên thế giới, dựng lên sảnh trưng bày rượu đỏ tạm thời với quy mô nhỏ khoảng hơn 170 gian ở phía sau khách sạn rộng khoảng mười ngàn mét vuông, thu hút người nhiệt tình yêu thương rượu đỏ và chuyên gia thức ăn ngon rối rít đi đến vườn hoa phía sau, xem xét và thưởng thức rượu ngon, tất cả đài truyền hình, nhà quay phim cũng lục tục kéo tới! !
Anh hơi chuyển mắt nhìn sơ đồ trên tờ quảng cáo, nhàn nhạt hỏi: "Người nào chịu trách nhiệm xây dựng tạm thời sảnh triển lãm tất cả vườn nho?"
"Trần Phó tổng!" Nhã Tuệ nhanh chóng nói: "Đoán chừng anh ấy đang bận rộn ở bên kia!"
"Hôm nay tỉ lệ người vào ở thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi để tờ quảng cáo xuống, nhàn nhạt hỏi.
Giám đốc Hoắc Minh nhanh chóng đi tới sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, hết sức cung kính nói: "Đêm qua, ba giờ sáng đã đầy toàn bộ, quản lý và nhân viên tiếp tân của chúng ta đã lần lượt bố trí cho khách vào ở câu lạc bộ và các khách sạn khác gần đây! Trước mắt khách phân chia bình thường, xin ngài yên tâm!"
"Ừm. . . . . . mọi người vất vả !" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền quay người lại, nhìn về phía đám quản lý, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai Nhã Tuệ, hết sức hài lòng nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Nhất là Nhã Tuệ, làm tốt lắm!"
"Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ, đây là chuyện tất nhiên! Huống chi, các quản lý chúng tôi đều cùng chí hướng, hết lòng hết sức hoàn thành mọi việc, đều hy vọng có thể vì khách sạn góp một phần công sức nhỏ bé!" Nhã Tuệ lập tức khiêm tốn nói.
"Tốt!" Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, liền cất bước đi về phía thang máy. . . . .
Đám quản lý rối rít hướng tới anh, cung kính khom người, đưa mắt nhìn anh đi khỏi. . . . . .
"Nhã Tuệ! !" Hoắc Minh nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi vào thang máy, lúc này mới xoay người nhìn về phía cô, nhanh chóng căn dặn: "Nếu như bên sảnh tiệc giúp xong, cô mau đến kho rượu của chúng ta ở ven biển phía nam xem một chút, hôm nay theo Tổng Giám đốc căn dặn, mở cửa quầy rượu hướng tây, dùng để tổ chức tiệc liên hoan cỡ lớn, nghe nói Tào Ngọc Tinh đang loay hoay bể đầu sứt trán ở bên đó, không thể rời ra, vẫn ồn ào với người phụ trách phòng kinh doanh rượu! Cô và Khả Hinh quen thuộc, nếu cô nói, có thể bán một chút mặt mũi cho cô! !"
"Được !" Nhã Tuệ gật đầu một cái, liền xoay người căn dặn Phó Quản lý những điều cần lưu ý phải chú ý một chút, cô liền nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn sân rộng ngoài đại sảnh khách sạn vẫn chạy vào rất nhiều xe, tân khách và tất cả phóng viên đều rối rít chạy tới, tâm trạng của cô cũng không khỏi kích động, nhớ tới đêm qua sau khi Đường Khả Hinh rời khỏi mình, không biết ở Phủ Thủ tướng học tập ra sao, thế giới đang hết sức chú ý đến cuộc thi đấu này, huống chi, cô còn gánh vác trách nhiệm nặng nề. . . . . .
Mùa thu tới, đi qua khu biệt thự kiểu độc lập, đi tới con đường đi về phía hầm rượu gần bờ biển, đường đi quanh co, hai bên trồng cây phù dung cũng bắt đầu dần dần nở hoa phù dung như đám mây, một làm gió thu quét tới, cánh hoa phù dập dìu bay bổng, rất say mê và lãng mạn, Nhã Tuệ vừa cất bước trên con đường nhỏ hoa phù dung đi về phía trước, vừa cầm điện thoại di động, chuẩn bị muốn gọi điện thoại cho Đường Khả Hinh. . . . . .
Nhưng mới vừa gọi đi, cũng đã biểu hiện chặn cuộc gọi.
Cô lập tức nhớ tới, Tịnh Kỳ vì bảo vệ an toàn cho Đường Khả Hinh, đêm qua để cho cô bí mật biến mất, điện thoại cũng chặn cuộc gọi. . . . . .
Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, nghe biểu hiện chặn cuộc gọi, dừng bước chân, thật sự có chút lo lắng Đường Khả Hinh đi đến nhà Thủ tướng, có thể nghịch ngợm, hoặc gây chuyện, làm cho Thủ tướng không hài lòng thì sao? Con bé này quen thói không biết đúng mực, có lẽ ở trong mắt chị gái, em gái là vĩnh viễn đứa trẻ. . . . . cô cầm điện thoại di động, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống hoa phù dung, khẽ cười khổ, nhớ tới Trần Mạn Hồng luôn không hài lòng mình lo lắng cho Khả Hinh, nói cô vẫn sống cho chính mình thì tốt hơn. . . . . .
Đúng vậy, vẫn sống cho chính mình thì tốt hơn, cho dù là sự nghiệp, hay tình yêu. . . . . .
Nhã Tuệ hơi sững sờ, nhớ lại ngày đó cùng Lâm Sở Nhai gây gổ chia tay, chẳng qua mới hai ngày cũng đã khá dài giống như một thế kỷ, toàn bộ thế giới trống rỗng, thỉnh thoảng ngồi ở trước bàn làm việc mất hồn, cũng sẽ mềm lòng, nhưng đêm hôm đó lời nói của Lâm Sở Nhai giống như gai đâm thẳng vào trái tim của mình, vẫn còn đau đớn, càng làm cho cô cảm thấy hai người không thích hợp. . . . . . Không thích hợp . . . . . .
Cô gái này nghĩ tới đây, liền thở mạnh một hơi, nghe Từ Trạch Minh cười nói, thất tình đau khổ, thật ra là một loại không có thói quen, giống như trong quá khứ, bận rộn một chút là được. . . . . . cô nghĩ tới đây, liền tăng tốc bước tới phía trước. . . . . .
Con đường quanh co hết sức mập mờ tình ý!
Nhã Tuệ vừa cầm điện thoại di động, vừa căn dặn Phó quản lý, nhất định phải coi chừng ly thủy tinh trên thang mây, còn có nói cho bộ phận cây cảnh, lúc làm vườn phải cẩn thận không cần đến gần vị trí nước hoa, bộ phận cây cảnh có một loại nước hoa làm cho những bông hoa bị héo úa, cô cầm điện thoại di động, mới vừa muốn cúp điện thoại, nhưng lại không yên tâm căn dặn: "Cô phải nhớ kỹ! ! Cho dù sau đó, bộ phận nào muốn mượn đồ của bộ phận tổ chức tiệc chúng ta, cũng nhất định phải nói cho tôi biết trước một tiếng, cho dù là một cái chén, hay một trang giấy, biết không?"
"Biết rồi!" Chu Lệ Tình đáp.
Lúc này Nhã Tuệ mới yên lòng cúp điện thoại, cất điện thoại di động, cất bước đi về phía trước, không ngờ lúc mới vừa muốn đi lên sườn núi, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lâm Sở Nhai mặc tây trang sọc màu đen, đeo kính gọng vàng đặc biệt của anh, đang đi tới bên này, cô nhìn anh đi tới hơi sững sờ. . . . . .
Lúc này Lâm Sở Nhai cũng dừng bước nhìn về phía Nhã Tuệ, cũng hơi giật mình, hai mắt cực nhanh xoay chuyển, có chút khẩn trương nhìn cô. . . . . .
Trái tim của Nhã Tuệ giống như trong nháy mắt bị mềm nhũn, thật dịu dàng nhìn anh.
Lúc này, một cơn gió thu thổi tới, làm cho rất nhiều cánh hoa phù dung hồng thắm, tung bay ở trước mặt hai người, mang đến từng làn mùi thơm hóa giải mâu thuẫn, hóa giải hiểu lầm. . . . . .
"Anh ! !" Một giọng nói thật dịu dàng từ phía sau bay tới.
Nhã Tuệ vừa mới vội vàng muốn nói, lại nghe được giọng nói này, không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. . . . . .
Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác lông thỏ, tuổi chừng hai mươi, mái tóc thẳng đến bên eo, mang giày cao gót màu trắng, lộ ra dáng dấp cô cao gầy hấp dẫn, ngọt ngào hoạt bát đi tới, lập tức vui vẻ nhào tới bên người Lâm Sở Nhai, bàn tay nhỏ bé lập tức cất vào trong lòng bàn tay của anh, nắm chặt mười ngón tay của anh, mới chuyển người tới trước anh, làm nũng nói: "Anh cũng không chờ em ! ! Ghét!"
Sắc mặt của Nhã Tuệ cứng lại, trái tim như bị người nện mạnh một búa, hai mắt lộ một chút vội vàng và đỏ thắm nhìn về phía cô gái trẻ đó !
Lâm Sở Nhai lập tức có chút lúng túng, băn khoăn nhìn thoáng qua Nhã Tuệ, vội vàng muốn hất tay cô gái kia ra. . . . . .
"Làm gì vậy! Ghét! !" Cô bé kia lập tức ôm Lâm Sở Nhai, rất thân mật cười ngọt ngào.
Nhã Tuệ giống như cảm giác, trong nháy mắt mình sẽ phải ngã xuống, ánh mắt cô nhìn chung quanh, bộ dáng lộ mấy phần đau lòng, xu động, thật sự không cách nào không che giấu được, vội vàng nhìn Lâm Sở Nhai gật đầu một cái, liền nhanh chóng đi qua bên cạnh bọn họ đi khỏi. . . . . .
"Này !" Lâm Sở Nhai lại muốn buông tay của cô bé ra, gấp gáp xoay người, khẩn trương nhìn về phía bóng lưng của cô, kêu: "Nhã Tuệ! Em chờ một chút!"
"Cô ấy là ai vậy?" Cô gái tức giận kêu lên, cố sức ôm chặt cánh tay Lâm Sở Nhai, không để cho anh đuổi theo! !
Nhã Tuệ nghe tiếng nói trong trẻo, hai mắt của cô nhanh chóng rơi nước mắt, trong lòng chợt đau nhói, không đợi người phía sau kêu lên, liền nhanh chóng chuyển qua đường mòn, che miệng vừa khóc thút thít, vừa đi về phía trước, nhanh chóng biến mất ở giữa cây cối!
48 giờ sau, cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu được tiến hành, cả đại sảnh khách sạn lập tức rơi vào bầu không khí khẩn trương, sáng nay chưa tới chín giờ, Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, sớm xuất hiện tại đại sảnh khách sạn nơi, trong khi phóng viên các nước trên thế giới nhiệt tình chờ đợi, vẻ mặt cô nghiêm túc, tay cầm máy bộ đàm, căn dặn nhân viên hậu cần, khởi động đồng hồ đếm ngược 48 giờ làm lễ, bên trong phòng quan sát vô cùng bận rộn, rất nhiều kỹ sư máy tính nhận được hiệu lệnh của Nhã Tuệ, đôi tay lập tức nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, rối rít báo máy của mình, nói: "Máy số một chuẩn bị xong!"
"Máy số hai chuẩn bị xong! !"
"Máy số ba chuẩn bị xong!"
Cả hành lang huy hoàng lập tức sáng lên 9999 ngọn đèn thủy tinh, từng ngọn, từng ngọn, chói mắt, chiếu ra ánh sáng lấp lánh khác nhau, làm cho quản lý và nhân viên tiếp tân đang bận rộn ở trước quầy tiếp tân rối rít ngẩng đầu lên nhìn, mấy ngày nay bởi vì cuộc thi đấu hầu rượu, khách vào ở quá nhiều, từ rạng sáng hôm qua đến sáng nay vẫn bận rộn, khách không cùng quốc tịch vào ở liên tục, tất cả đứng ở giữa đại sảnh, gần như tất cả đều là người yêu thích rượu đỏ, nghe được Nhã Tuệ đang chỉ đạo, rối rít ngẩng đầu lên tò mò nhìn xem! !
Bốn cây trụ màu vàng cao vút tận trời, theo ánh đèn thủy tinh ngay chính giữa đại sảnh chiếu sáng mãnh liệt, bắt đầu khí phách, huyền bí xoay tròn, màu đỏ, màu xanh lá, màu xanh dương, màu hồng, từng luồng kì ảo chiếu lấp lánh, con rồng vàng trên bốn cây cột màu vàng cao vút tận trời dần dần mở hai con mắt sinh động, thần bí giống như vương giả, chậm rãi chuyển động thân thể, lớp vẩy màu vàng sáng lấp lánh, xoay tròn lên cây trụ cao vút trời, cuối cùng gầm lên một tiếng, thân thể giao thoa nhau, bay ra ngoài, lập tức ở trên nóc tòa nhà Á Châu tạo thành một hàng chữ to mạ vàng, cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu, chiếu vào mấy chữ to ở phía dưới: 48: 00: 00. . . . .
Một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên! !
Trước quầy, quản lý, phó quản lý đại sảnh, các nhân viên tiếp tân, phóng viên, cùng khách lui tới, rối rít chắt lưỡi, ngạc nhiên, giơ tay vỗ tay.
Nhã Tuệ đứng ở trong hành lang, trong lòng vẫn còn sợ hãi cầm máy bộ đàm, trên trán rịn một chút mồ hôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, lại cầm máy bộ đàm, căn dặn: "Chủ tịch Hiệp hội rượu đỏ cùng các thành viên phê bình sắp đến! ! Hạ thang mây!"
Vừa nói xong! !
Lập tức mấy chục bảo vệ mặc đồng phục đen đi vào đại sảnh khách sạn, trong tay mọi người cầm theo một cây trụ mạ vàng, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận kéo màn nhung đỏ thẫm treo cây trụ mạ vàng của cả đại sảnh huy hoàng trống rỗng gần 300 mét vuông, cách xa nơi dùng thi đấu chuyên gia hầu rượu, những người không có nhiệm vụ không được vượt qua màn nhung, ngăn ra trên không trung, hai cánh cửa mạ vàng của sảnh tiệc số một khách sạn Á Châu, lập tức phản chiếu ra ánh sáng màu vàng tươi chói mắt, trước mặt lan can mạ vàng, giống như cầu thang Harry Potter mở ra hai hướng, di chuyển thành hình nửa vòng tròn của mình, ngừng giữa không trung, mà cơ quan phía dưới sảnh tiệc, rốt cuộc chậm rãi mở ra bậc thang màu trắng rộng khoảng năm mét, theo thời gian trôi qua, từ từ hạ xuống. . . . . .
Mọi người chắt lưỡi kinh ngạc, bởi vì nghe nói khách sạn Á Châu là kiến trúc tiến bộ nhất trên thế giới, nó do bậc thầy kiến trúc sư thiên tài tự mình cầm bút thiết kế, nó có thể theo thời gian cực nhanh, thay đổi hình thức và phong cách khác nhau, thậm chí nghe nói tầng trệt và tầng giữa, có thể dỡ bỏ xuống dời sang hướng khác, nó có thể né Hải Khiếu, càng là kiến trúc có thể tránh được sóng thần ! !
Nhã Tuệ khẩn trương cùng Phó Quản lý đứng chung một chỗ, ngẩng đầu nhìn bậc thang màu trắng ở tầng hai từ từ hạ xuống, rơi vào vị trí giữa đại sảnh khách sạn khoảng 3000 mét vuông, bốn cây cột màu vàng bắt đầu phản chiếu hình ảnh cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu ở Nhật Bản, một cô gái Pháp khoảng bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, mặc đồng phục màu đen, tay cầm một ly thủy tinh chân cao, đang ngưng mắt nhìn chất lỏng như máu trong ly rượu . . . . . .
Đám phóng viên nhao nhao kích động cầm máy chụp hình, chụp được hình ảnh vui mừng này! !
"Tổng Giám đốc Tưởng đến rồi!"
Một tiếng hô lên ! !
Nhã Tuệ đứng ở nơi thang mây, đang chỉ huy nhân viên, mang một đống ly thủy tinh cao hai mét, dựa sát vào cạnh hai bên cầu thang, nghe được Tưởng Thiên Lỗi đến, cô lập tức cung kính đi đại sảnh, đứng nơi thảm đỏ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu đen chậm rãi dừng lại, cô lập tức hơi phủ đầu, cùng Giám đốc chờ đợi. . . . . .
Cửa xe nhanh chóng mở ra! !
Một cơn gió biển thật to thổi tới, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu đen, thay đổi phong cách giản dị thường ngày, đeo cà vạt màu bạc, dáng vẻ khí khái hiên ngang, thần bí huyền thoại bước ra xe, gió biển thật to trong nháy mắt thổi phất lên cổ áo tây trang của anh, phủ lên một nên khuôn mặt kiên nghị của anh, hai mắt lóe lên, ngẩng mặt nhìn thang mây đã hạ xuống đại sảnh khách sạn, nối tới cửa lớn mạ vàng sảnh tiệc số một, anh hơi hài lòng gật đầu, cất bước đi vào trong, nhàn nhạt gọi: "Nhã Tuệ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng !" Nhã Tuệ lập tức hơi đứng ra trước mặt đám quản lý, cùng Đông Anh đi theo sát Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi về phía trước.
"Khởi động đồng hồ đếm ngược thời gian buổi lễ, chuẩn bị xong?" Tưởng Thiên Lỗi vừa bước tới phía trước, vừa nhìn bên trái vốn là phòng cà phê ngoài trời, nghiễm nhiên trở thành nơi tuyên truyền cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu, trong không khí khẩn trương, nhân viên đang phát tờ quảng cáo ! !
"Đã chuẩn bị sẵn sàng ba phút trước rồi !" Nhã Tuệ nhanh chóng đáp: "Thang mây vừa mới hạ xuống, còn thiếu hoa bách hợp hình cầu và ly thủy tinh chưa bố trí xong, đoán chừng mười một giờ trưa có thể hoàn thành tất cả! ! Mà các chuyên gia hầu rượu sắp vào thi, ước chừng khoảng ba giờ đưa đề thi tới, do nhân viên giám sát, Chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, tổ phê bình cùng nhau đưa vào phòng thi, nêm phong !"
"Ừm. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi im lặng lắng nghe, sau đó hơi chuyển mắt dừng ở bên cạnh địa điểm tuyên truyền, cầm một tờ quảng cáo, nhìn trên mặt là tất cả hầm rượu từ các nơi trên thế giới, dựng lên sảnh trưng bày rượu đỏ tạm thời với quy mô nhỏ khoảng hơn 170 gian ở phía sau khách sạn rộng khoảng mười ngàn mét vuông, thu hút người nhiệt tình yêu thương rượu đỏ và chuyên gia thức ăn ngon rối rít đi đến vườn hoa phía sau, xem xét và thưởng thức rượu ngon, tất cả đài truyền hình, nhà quay phim cũng lục tục kéo tới! !
Anh hơi chuyển mắt nhìn sơ đồ trên tờ quảng cáo, nhàn nhạt hỏi: "Người nào chịu trách nhiệm xây dựng tạm thời sảnh triển lãm tất cả vườn nho?"
"Trần Phó tổng!" Nhã Tuệ nhanh chóng nói: "Đoán chừng anh ấy đang bận rộn ở bên kia!"
"Hôm nay tỉ lệ người vào ở thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi để tờ quảng cáo xuống, nhàn nhạt hỏi.
Giám đốc Hoắc Minh nhanh chóng đi tới sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, hết sức cung kính nói: "Đêm qua, ba giờ sáng đã đầy toàn bộ, quản lý và nhân viên tiếp tân của chúng ta đã lần lượt bố trí cho khách vào ở câu lạc bộ và các khách sạn khác gần đây! Trước mắt khách phân chia bình thường, xin ngài yên tâm!"
"Ừm. . . . . . mọi người vất vả !" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền quay người lại, nhìn về phía đám quản lý, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai Nhã Tuệ, hết sức hài lòng nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Nhất là Nhã Tuệ, làm tốt lắm!"
"Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ, đây là chuyện tất nhiên! Huống chi, các quản lý chúng tôi đều cùng chí hướng, hết lòng hết sức hoàn thành mọi việc, đều hy vọng có thể vì khách sạn góp một phần công sức nhỏ bé!" Nhã Tuệ lập tức khiêm tốn nói.
"Tốt!" Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, liền cất bước đi về phía thang máy. . . . .
Đám quản lý rối rít hướng tới anh, cung kính khom người, đưa mắt nhìn anh đi khỏi. . . . . .
"Nhã Tuệ! !" Hoắc Minh nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi vào thang máy, lúc này mới xoay người nhìn về phía cô, nhanh chóng căn dặn: "Nếu như bên sảnh tiệc giúp xong, cô mau đến kho rượu của chúng ta ở ven biển phía nam xem một chút, hôm nay theo Tổng Giám đốc căn dặn, mở cửa quầy rượu hướng tây, dùng để tổ chức tiệc liên hoan cỡ lớn, nghe nói Tào Ngọc Tinh đang loay hoay bể đầu sứt trán ở bên đó, không thể rời ra, vẫn ồn ào với người phụ trách phòng kinh doanh rượu! Cô và Khả Hinh quen thuộc, nếu cô nói, có thể bán một chút mặt mũi cho cô! !"
"Được !" Nhã Tuệ gật đầu một cái, liền xoay người căn dặn Phó Quản lý những điều cần lưu ý phải chú ý một chút, cô liền nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn sân rộng ngoài đại sảnh khách sạn vẫn chạy vào rất nhiều xe, tân khách và tất cả phóng viên đều rối rít chạy tới, tâm trạng của cô cũng không khỏi kích động, nhớ tới đêm qua sau khi Đường Khả Hinh rời khỏi mình, không biết ở Phủ Thủ tướng học tập ra sao, thế giới đang hết sức chú ý đến cuộc thi đấu này, huống chi, cô còn gánh vác trách nhiệm nặng nề. . . . . .
Mùa thu tới, đi qua khu biệt thự kiểu độc lập, đi tới con đường đi về phía hầm rượu gần bờ biển, đường đi quanh co, hai bên trồng cây phù dung cũng bắt đầu dần dần nở hoa phù dung như đám mây, một làm gió thu quét tới, cánh hoa phù dập dìu bay bổng, rất say mê và lãng mạn, Nhã Tuệ vừa cất bước trên con đường nhỏ hoa phù dung đi về phía trước, vừa cầm điện thoại di động, chuẩn bị muốn gọi điện thoại cho Đường Khả Hinh. . . . . .
Nhưng mới vừa gọi đi, cũng đã biểu hiện chặn cuộc gọi.
Cô lập tức nhớ tới, Tịnh Kỳ vì bảo vệ an toàn cho Đường Khả Hinh, đêm qua để cho cô bí mật biến mất, điện thoại cũng chặn cuộc gọi. . . . . .
Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, nghe biểu hiện chặn cuộc gọi, dừng bước chân, thật sự có chút lo lắng Đường Khả Hinh đi đến nhà Thủ tướng, có thể nghịch ngợm, hoặc gây chuyện, làm cho Thủ tướng không hài lòng thì sao? Con bé này quen thói không biết đúng mực, có lẽ ở trong mắt chị gái, em gái là vĩnh viễn đứa trẻ. . . . . cô cầm điện thoại di động, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống hoa phù dung, khẽ cười khổ, nhớ tới Trần Mạn Hồng luôn không hài lòng mình lo lắng cho Khả Hinh, nói cô vẫn sống cho chính mình thì tốt hơn. . . . . .
Đúng vậy, vẫn sống cho chính mình thì tốt hơn, cho dù là sự nghiệp, hay tình yêu. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhã Tuệ hơi sững sờ, nhớ lại ngày đó cùng Lâm Sở Nhai gây gổ chia tay, chẳng qua mới hai ngày cũng đã khá dài giống như một thế kỷ, toàn bộ thế giới trống rỗng, thỉnh thoảng ngồi ở trước bàn làm việc mất hồn, cũng sẽ mềm lòng, nhưng đêm hôm đó lời nói của Lâm Sở Nhai giống như gai đâm thẳng vào trái tim của mình, vẫn còn đau đớn, càng làm cho cô cảm thấy hai người không thích hợp. . . . . . Không thích hợp . . . . . .
Cô gái này nghĩ tới đây, liền thở mạnh một hơi, nghe Từ Trạch Minh cười nói, thất tình đau khổ, thật ra là một loại không có thói quen, giống như trong quá khứ, bận rộn một chút là được. . . . . . cô nghĩ tới đây, liền tăng tốc bước tới phía trước. . . . . .
Con đường quanh co hết sức mập mờ tình ý!
Nhã Tuệ vừa cầm điện thoại di động, vừa căn dặn Phó quản lý, nhất định phải coi chừng ly thủy tinh trên thang mây, còn có nói cho bộ phận cây cảnh, lúc làm vườn phải cẩn thận không cần đến gần vị trí nước hoa, bộ phận cây cảnh có một loại nước hoa làm cho những bông hoa bị héo úa, cô cầm điện thoại di động, mới vừa muốn cúp điện thoại, nhưng lại không yên tâm căn dặn: "Cô phải nhớ kỹ! ! Cho dù sau đó, bộ phận nào muốn mượn đồ của bộ phận tổ chức tiệc chúng ta, cũng nhất định phải nói cho tôi biết trước một tiếng, cho dù là một cái chén, hay một trang giấy, biết không?"
"Biết rồi!" Chu Lệ Tình đáp.
Lúc này Nhã Tuệ mới yên lòng cúp điện thoại, cất điện thoại di động, cất bước đi về phía trước, không ngờ lúc mới vừa muốn đi lên sườn núi, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lâm Sở Nhai mặc tây trang sọc màu đen, đeo kính gọng vàng đặc biệt của anh, đang đi tới bên này, cô nhìn anh đi tới hơi sững sờ. . . . . .
Lúc này Lâm Sở Nhai cũng dừng bước nhìn về phía Nhã Tuệ, cũng hơi giật mình, hai mắt cực nhanh xoay chuyển, có chút khẩn trương nhìn cô. . . . . .
Trái tim của Nhã Tuệ giống như trong nháy mắt bị mềm nhũn, thật dịu dàng nhìn anh.
Lúc này, một cơn gió thu thổi tới, làm cho rất nhiều cánh hoa phù dung hồng thắm, tung bay ở trước mặt hai người, mang đến từng làn mùi thơm hóa giải mâu thuẫn, hóa giải hiểu lầm. . . . . .
"Anh ! !" Một giọng nói thật dịu dàng từ phía sau bay tới.
Nhã Tuệ vừa mới vội vàng muốn nói, lại nghe được giọng nói này, không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. . . . . .
Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác lông thỏ, tuổi chừng hai mươi, mái tóc thẳng đến bên eo, mang giày cao gót màu trắng, lộ ra dáng dấp cô cao gầy hấp dẫn, ngọt ngào hoạt bát đi tới, lập tức vui vẻ nhào tới bên người Lâm Sở Nhai, bàn tay nhỏ bé lập tức cất vào trong lòng bàn tay của anh, nắm chặt mười ngón tay của anh, mới chuyển người tới trước anh, làm nũng nói: "Anh cũng không chờ em ! ! Ghét!"
Sắc mặt của Nhã Tuệ cứng lại, trái tim như bị người nện mạnh một búa, hai mắt lộ một chút vội vàng và đỏ thắm nhìn về phía cô gái trẻ đó !
Lâm Sở Nhai lập tức có chút lúng túng, băn khoăn nhìn thoáng qua Nhã Tuệ, vội vàng muốn hất tay cô gái kia ra. . . . . .
"Làm gì vậy! Ghét! !" Cô bé kia lập tức ôm Lâm Sở Nhai, rất thân mật cười ngọt ngào.
Nhã Tuệ giống như cảm giác, trong nháy mắt mình sẽ phải ngã xuống, ánh mắt cô nhìn chung quanh, bộ dáng lộ mấy phần đau lòng, xu động, thật sự không cách nào không che giấu được, vội vàng nhìn Lâm Sở Nhai gật đầu một cái, liền nhanh chóng đi qua bên cạnh bọn họ đi khỏi. . . . . .
"Này !" Lâm Sở Nhai lại muốn buông tay của cô bé ra, gấp gáp xoay người, khẩn trương nhìn về phía bóng lưng của cô, kêu: "Nhã Tuệ! Em chờ một chút!"
"Cô ấy là ai vậy?" Cô gái tức giận kêu lên, cố sức ôm chặt cánh tay Lâm Sở Nhai, không để cho anh đuổi theo! !
Nhã Tuệ nghe tiếng nói trong trẻo, hai mắt của cô nhanh chóng rơi nước mắt, trong lòng chợt đau nhói, không đợi người phía sau kêu lên, liền nhanh chóng chuyển qua đường mòn, che miệng vừa khóc thút thít, vừa đi về phía trước, nhanh chóng biến mất ở giữa cây cối!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro