Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Đại kết cục (47)
Hàn Trinh Trinh
2024-07-24 20:48:37
Editor: Chi Misaki
Đường Khả Hinh ngồi ở chỗ của mình, cảm giác được ánh mắt nóng bỏng luôn dừng lại ở trên người khiến trái tim cô như nhảy dựng lên. Cô có chút khẩn trương vội vàng gập máy tính lại, thu xếp tài liệu chỉnh tề, liền muốn nhanh chóng rời đi...
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh thất thần, đôi mắt anh lóe sáng, chậm rãi đứng dậy, chiếc khâm hoa màu bạc như phóng ra mị lực bức người...Thân ảnh một mét chín chậm rãi bước tới trước mặt người con gái, hai tay chống trước bàn hội nghị, hơi cúi đầu nhìn cô...
Đường Khả Hinh dừng lại động tác trong tay, ánh mắt không kiên định, cảm nhận được sức mạnh của đôi bàn tay đặt trên bàn. Chiếc đồng hồ đeo tay bạch kim, mang đậm hơi thở quý tộc, khí nóng hừng hực tỏa ra từ lồng ngực vững chắc, mang theo mùi nước hoa đặc trưng của anh, từng đợt từng đợt bủa vây lấy cô. Cô nuốt khan một cái, đôi chân dài khép lại ngay ngắn, thế nhưng thân thể như đóa tuyết liên lại bắt đầu thiêu đốt cô, hơi thở vội vã khiến cô có chút ngượng ngùng xấu hổ nói không lên lời...
Trang Hạo Nhiên khẽ híp mắt lại, hơi nghiêng mặt nhìn bộ dáng của vợ chưa cưới, tịnh không khỏi bật cười, giọng nói cảm tính khàn khàn hỏi; "Em sao thế? Sáng nay sao tự dưng lại trốn anh? Tối hôm qua... Không phải đi SPA sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn về phía anh!
Trang Hạo Nhiên cười như không cười, ánh mắt tràn đầy dụ hoặc nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn Trang Hạo Nhiên mị lực bức người, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng cô cứ như đêm qua không có chuyện gì xảy ra vậy... Thế nhưng chiếc khâm hoa màu bạc lóe lên gợi nhắc cô đến chuyện đã phát sinh tối qua. Từng cuộn sóng tình cảm lại mãnh liệt dâng trào trong cô. Đêm qua, trong ánh đèn mờ nhạt, có một người đàn ông mê người như thế, từ từ thưởng thức đóa tuyết liên hoa..... Hai bóng hình quấn quýt lấy nhau, hơi thở mãnh liệt hòa cùng tiếng sóng biển không xa...
Cô thở gấp, đôi môi mỏng khẽ mở, dường như có thể nghe thấy chính âm thanh thở dốc của mình đêm qua...
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sâu thẳm nhìn cô, anh dường như cũng nghe thấy tiếng thở dốc ấy, trong người như có gì đó thôi thúc khiến anh đột nhiên nhớ lại hương vị ngọt ngào đêm qua. Thân thể anh đang dần nóng lên....khiến anh không tự chủ được phải nới lỏng cúc áo, chậm rãi cúi đầu, nếm lại vị ngọt trên đôi môi đỏ mọng kia...
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức hồng rực lên, theo thân thể anh cúi xuống từng đợt hương thơm xông vào mũi....Cô khẽ nhắm hai mắt, môi mọng mở ra...
Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên tiến về phía Đường Khả Hinh, môi mỏng đột nhiên dừng lại chỉ cách môi cô 1 cm. Đôi mắt anh lấp lánh ý cười nhìn về phía cô ...
Đường Khả Hinh dường như vẫn còn đang trong mộng, hai mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp, mặt khẽ nghiêng, môi mỏng hé mở...
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, đôi mắt ngập tràn ý cười, cố ý nhìn bộ dáng say sưa của cô, đột nhiên giận tái mặt nói: "Đường tổng, ngài dùng từ này sai rồi!"
Đường Khả Hinh lập tức mở to mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cúi sát mặt vào chỗ kia, cô biết mình nhất thời hiểu lầm anh liền xấu hổ đỏ bừng mặt. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn máy tính, nhanh chóng hỏi: "A... Chỗ nào? Chỗ nào sai??”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đứng dậy, đối mặt với bà xã, vươn tay không cần nhìn cũng đã chỉ ra từ duy nhất sai kia, nói: "Ở đây exchange hẳn là phải đổi thành swap! Swap là từ dùng trong trao đổi tài chính! Em hiểu chứ?"
Đường Khả Hinh mở to mắt, hơi nghiêng mặt, nhìn từ tiếng anh exchenge, nhỏ xíu đen thui thế kia mà anh vẫn có thể thấy được? !
Trang Hạo Nhiên hết sức nghiêm túc cúi đầu nhìn Khả Hinh, nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tất cả tài liệu đều được đưa đến bộ quốc tế nên đều phải cẩn thận kiểm tra câu từ một lần. Thư ký trong tay em mỗi người đều là tinh anh về ngoại ngữ, em như thế nào có thể làm ra sai lầm này đây? Tiêu Đồng là một, tiểu Thanh cũng vậy! ! Em thật là học còn chưa tốt, đã vậy... tối hôm qua còn ... ngủ không ngon sao?"
Đường Khả Hinh nghe xong, lập tức đỏ bừng mặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt này của cô, vẻ mặt anh nghiêm nghị nói: "Đang nghiêm túc nói chuyện với em đấy! Làm việc đúng mực một chút! !"
"Biết rồi!" Đường Khả Hinh cạch một tiếng tắt máy tính, cả người tức giận đứng lên, thở dốc nói: "Tối hôm qua đích thực là em ngủ không được ngon giấc! ! Tổng cảm thấy thân thể vẫn có chút không thoải mái, chỗ nào cũng không thoải mái, có cảm giác như bị kiến bò qua, thật ngứa ngay khó chịu!!"
Trang Hạo Nhiên lập tức không nói gì bật cười nhìn về cô gái nhỏ đang giơ nanh múa vuốt, nói: "Em làm sai, xong, đây là thái độ của em?"
"Là em làm sai! Em trong mắt anh, mỗi ngày đều làm sai, không có việc nào đúng!" Đường Khả Hinh cơ hồ là thẹn quá hóa giận, giận giữ cầm lấy tài liệu, xem chúng như giấy vụn nhét toàn bộ vào trong chiếc cặp đỏ. Sau đó máy tính cũng không cần, liền cứ như vậy nổi giận đùng đùng xoay người bước đi. Trước khi đi, cô còn không quên trừng anh một cái! !
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn cô nói; "Ai! ! Máy tính cũng không mang sao!"
"Giữ lại để anh từ từ xem tiếng Anh đi!" Đường Khả Hinh nói xong cũng là lúc cánh cửa lớn đóng sầm lại! !
Trang Hạo Nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa chấn động màng nhĩ kia, liền sờ sờ mũi. Anh có chút lo lắng cho song cửa..... Lại nhớ tới bộ dáng đáng yêu của cô khi nổi giận, anh lại thấy buồn cười.
Bên ngoài phòng họp!
Đường Khả Hinh vẫn như cũ lửa giận ngút trời, tay cầm túi xách, thanh âm giày cao gót 12 phân gõ lộp cộp trên mặt đất như phát tiết sự tức giận của chủ nhân....Cô nhớ tới bộ dáng si mê đáng xấu hổ khi nãy, da mặt lại nóng bừng bừng. Cô thật khóc không ra nước mắt, thân mình nghiêng dựa vào tường nên cạnh thang máy, một bên đập đầu liên tục vào mặt đá cẩm thạch bóng loáng, một bên không ngừng nức nở: "Thật là mắc cỡ chết đi được! Tối hôm qua là mộng xuân, hôm nay liền như kẻ mê trai! Mình như thế nào gặp người đây?? Thật đáng ghét?"
Trang Hạo Nhiên đứng ở cửa phòng hội nghị, hơi nghiêng mặt nhìn bộ dáng trẻ con của cô, thật khó nhịn nổi cười.
Cửa thang máy chợt mở!
Tịnh Kỳ cùng Dĩnh Hồng, còn có Thi Ngữ vừa nói vừa cười đi ra, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng bên cạnh thang máy đập đầu, các cô ai nha lên một tiếng, liền vội chạy qua, đỡ lấy cơ thể cô, nói; "Đường tiểu thư, ngài đây là định làm gì a?"
"Đừng để ý tới tôi! Tôi đang có bệnh!" Đường Khả Hinh thất thần dừng lại động tác, tự mình vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau mới nghi ngờ nhìn về phía Tịnh Kỳ các cô, nói; "Ai, mấy người như thế nào lại tới đây?"
Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh: "Mười giờ sáng nay, Trang Ngải lâm cô ấy từ Paris trở về liền đến thẳng khách sạn Á Châu . Vì đang vội nên cô ấy đã lên thẳng phòng tổng thống tầng 11 của Tổng giám đốc Trang để nghỉ ngơi chờ cô về thương lượng làm lễ phục... Nghe nói Trang tiểu thư tính tình cổ quái, không phải người phú quý thì không thiết kế trang phục. Cứ coi như là người hoàng gia đi chăng nữa, nhưng nếu như khí chất không phù hợp với yêu cầu của cô ấy thì cô ấy cũng nhất định cự tuyệt. Chúng tôi muốn tiếp đón thật chu đáo cho nhà thiết kế thiên tài này nên muốn mời cô đến phòng Tổng Thống thay lễ phục."
Đường Khả Hinh nghe thấy vây, sắc mặt hơi thu lại, đành phải tươi cười nói: "Được” ."
"Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô ở khách sạn Á Châu." Tịnh Kỳ nhắc nhở Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Qua hôm nay, chính là ngày kết hôn của cô rồi."
Đường Khả Hinh lại mỉm cười gật đầu.
"Thế nhưng..." Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đi ra sau nhìn thấy trên trán Đường Khả Hinh lấm tấm mồ hôi, liền kỳ quái hỏi; "Khả Hinh, cô không sao chứ? Trán sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy."
"Không có việc gì , không có việc gì!" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đi vào thang máy, tự nhiên nói: "Ngày đó đi chùa dập đầu còn chưa đủ!"
Tịnh Kỳ cùng Thi Ngữ nghe thấy lời này, lập tức bật cười, theo cô tiến vào thang máy, cửa thang máy cứ như vậy chậm rãi đóng lại.
Tầng cao nhất, phòng tổng thống.
Bố cục xa hoa, nội thất là đồ tân tiến nhất của châu Âu. Rèm cửa sổ phất phơ trong gió mang theo hơi thở của biển cả. Ghế sô pha Tây Âu, gốm sứ, ngà voi đặt trên bàn, ấm trà mạ vàng, đâu đó thoang thoảng hương thơm của trà lài hoàng gia.... Đường Khả Hinh mặc một chiếc sườn sớm Thanh Hoa, búi tóc tinh xảo chậm rãi bước vào phòng khách, dải lụa tím tua rua phất phơ trong gió càng làm tôn thêm vóc dáng quyến rũ của cô...
Tịnh Kỳ , Thi Ngữ, còn có Lạp Lạp đều ở bên trong phòng, vừa nói vừa cười chọn lễ phục...
Đường Khả Hinh đúng ở trước cửa sổ nhìn về phía bờ biển mênh mông sóng vỗ.... Từng cuộn sóng trắng xóa như chạm tới chân trời hòa cùng mây trắng ôn nhu...Tất cả đều khiến cho trái tim cô đang lên những xúc cảm không biết gọi tên... Là chờ mong chăng??...
Người con gái này không biết nghĩ đến cái gì chợt nở nụ cười....
Tiếng chuông cửa đúng lúc này vang lên.
Cô hơi xoay người, nhìn về phía cánh cửa gỗ tinh xảo, lắng nghe Tịnh Kỳ cùng Thi Ngữ còn đang vừa nói vừa cười. Cô nghĩ ngợi, liền tự mình nhấc váy dài, đi qua phòng khách tới trước cánh cửa mở ra. Trong nháy mắt ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy một thân âu phục tao nhã , mị lực bức người Trang Hạo Nhiên đang đứng trước cửa. Ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, đáy mắt ngập tràn ý cười thật đáng đánh đòn. Cô hờn dỗi nhìn người vừa đến, khách khí hỏi; "Anh tới đây làm cái gì?"
Chương 1308 Đại kết cục (48)
Editor: Chi Misaki
Trang Hạo Nhiên cười đầy quyến rũ, nhìn về phía vị hôn thê của mình nói; "Đặt làm lễ phục, cũng không chỉ có một mình em..."
Đường Khả Hinh lập tức tức giận nhìn người này, sau đó hơi dịch thân thể, hai tay trực tiếp vén váy dài, quay người đi về phía phòng khách, cố ý không thèm nhìn tới anh.
Trang Hạo Nhiên đứng ở cửa phòng tổng thống bên cạnh, nhìn về phía bà xã lúc xoay người, kia bóng lưng dyên dáng, làn váy sứ Thanh Hoa bó sát người, lại càng tôn thêm vẻ đẹp như mỹ nhân cổ điển của cô. Váy dài ôm sát vòng một quyến rũ, làm lộ ra chiếc eo thon cùng hai bên hông mảnh khảnh. Tà váy dài rũ xuống thảm lông dê, làm cho đôi chân thon dài mê người cùng chiếc giầy cao gót màu trắng sữa như ẩn như hiện....
Anh liền chăm chú nhìn như vậy.....
"A? Trang tổng tới..." Tịnh Kỳ cùng Thi Ngữ cất bước ra khỏi phòng, tức khắc nhìn thấy thân ảnh mị lực của Trang Hạo Nhiên ở trước phòng khách. Tịnh Kỳ tươi cười tiến lên kêu Tiên Nhi pha trà mời anh, xong lúc này mới nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi chúng tôi ở trong phòng chọn trang phục, nên không có nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên."
Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời này, chậm rãi nhìn về phía bà xã mặc chiếc váy dài màu xanh chỉ cách anh đúng tấm rèm mỏng kia. Cô đứng bên cửa sổ, đôi mắt sáng long lanh, mỉm cười nói: "Không cần chọn trang phục nữa, cô ấy mặc cái này cũng rất đẹp rồi..."
Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa sổ, nghe thấy lời này của Trang Hạo Nhiên cô hơi nghiêng mặt, trong đôi mắt lóe lên những tia sáng ôn nhu dịu dàng.
"Thật vậy sao?" Tịnh Kỳ vui vẻ nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Chiếc váy này là do tôi chọn, có ngài xem qua, chúng tôi liền không sợ đắc tội đại sư KARL rồi."
"Ưhm..." Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp lời, liền mỉm cười cất bước đi tới trước phòng khách, trước đem máy tính màu hồng đặt sang một bên, sau đó anh chậm rãi cởi từng cúc áo một. Tiên Nhi nhanh chóng tiến lên muốn nhận lấy âu phục trong tay anh, nhưng lại bị anh cự tuyệt, tự mình để âu phục lên sô pha, sau đó vô cùng phong độ nhã nhặn mà ngồi xuống. Đường Khả Hinh cảm giác được động tác rất nhỏ này, liền chậm rãi xoay người, trầm mặc nhìn về phía anh...
Tịnh Kỳ liếc Trang Hạo Nhiên một cái, lại nhìn Đường Khả Hinh yên lặng ở bên kia, liền mỉm cười, trước dặn dò Lạp Lạp mang tuyết ngao mà phu nhân đã phân phó đi hầm cho Khả Hinh qua đây...
Đường Khả Hinh xoay người nhìn về phía Lạp Lạp bưng tuyết ngao lên, cảm giác được bộ sườn sám bó sát người này rất có thể sẽ xiết cô đến chết, liền cầm lấy thìa vàng nhẹ nhấp một ngụm liền lắc đầu không ăn nữa.
Ánh mắt nóng bỏng Trang Hạo Nhiên dõi theo bóng dáng Đường Khả Hinh tiếp tục đứng bên cạnh giường trước cửa sổ, để Tiên Nhi nới lỏng dây lụa ở bên hông.... Nhận thấy được Tiên Nhi chuẩn bị mang tuyết ngao trở về phòng bếp, anh liền làm dấu tay, âm thanh tách tách khẽ vang lên.
Lạp Lạp đang muốn mang tuyết cao về phòng bếp, lại nghe thấy Trang Hạo Nhiên ra hiệu, cô liền kỳ quái đi về phía anh, vô cùng tôn kính hỏi; "Tổng giám đốc Trang, ngài cần gì ạ?"
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đứng chỉnh váy ở trước gương, anh hơi giơ tay chỉ vào bát tuyết ngao ở trên tay cô, nói: "Để đấy , tôi ăn..."
Đường Khả Hinh đứng ở xa xa, nghe thấy lời này, kinh ngạc nhìn qua đây.
Trang Hạo Nhiên dưới ánh mắt kỳ quái của Lạp Lạp liền bưng bát tuyết ngao lên, cầm lấy thìa nhỏ cô vừa dùng qua, múc một thìa tuyết ngao mềm mại cho vào trong miệng, khẽ mím môi nhẹ nhai, đôi mắt tỏa ra ti sáng quyến rũ đầy mị lực...
Đường Khả Hinh cứ nhàn nhạt nhìn anh như thế, cảm xúc có chút lên xuống phập phồng.
Tịnh Kỳ mang điểm tâm đi qua phòng khách, nhìn một màn này, cô không khỏi bật cười nói: "Trang tổng, ngài muốn ăn tuyết ngao đâu phải là chuyện khó khăn? Hà tất phải ăn chỗ còn lại này?"
“ Cho khỏi lãng phí thôi..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười, vô cùng phòng độ nâng bát tuyết ngao lên, tiếp tục ăn ngon lành.
Tưởng Thiên Lỗi chuyện gì cũng không hâm mộ Trang Hạo Nhiên, chỉ có chuyện ăn uống linh tinh này, người này hình như ăn cái gì cũng đều rất ngon lành, tổng làm cho người ta sinh ảo giác, giống như anh đang hưởng thụ một cái gì đó tuyệt vời lắm! Nhìn thế nào cũng thấy thật buồn nôn, nhưng đứng trên lập trường những người xung quanh thì đại khái anh lại khiến cho người ta có cảm giác muốn ăn thêm.
Tâm tình Đường Khả Hinh không hiểu sao đột nhiên trở nên vui vẻ, nhẹ xoay người, lắng nghe tiếng sóng biển cuộn trào mãnh liệt ngoài kia, khẽ cắn môi dưới.
Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt, nhìn cô một chút, sau đó liền làm như vô ý mang tuyết cao đứng dậy vừa đi vừa ăn tiến về phía cô...
Đường Khả Hinh cảm giác người nọ muốn đi tới, cô lập tức thu lại vẻ mặt, nhẹ thở dốc, đi đến trước gương, chỉnh lại làn váy của mình, cảm thấy bên hông vẫn rất chặt, bụng thật đói...
Trang Hạo Nhiên quả thực bước qua hai bậc cầu thang, làm lay động tấm mành che, đi vào trong sảnh, nhìn bóng lưng xinh đẹp của Đường Khả Hinh. Anh lần nữa cầm thìa múc một muỗng tuyết ngao cho vào trong miệng, cảm nhận hương vị ngòn ngọt mềm mại, nói: "Không đói sao..."
Đôi con ngươi Đường Khả Hinh đảo vòng, nhìn bóng dáng ông xã trong gương dừng lại trước tấm mành, tay cầm tuyết ngao ăn đến ngon lành, cô nói thẳng; "Không đói!"
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười, chậm rãi đi tới đi đến bên cạnh cái gương trước mặt Đường Khả Hinh, vừa ăn tuyết ngao vừa nhìn bà xã một thân váy dài xanh dương, dải lụa màu tím tua rua trong gió. Anh khẽ chớp mắt, đưa một thìa tuyết ngao đến bên môi cô, hết sức ôn nhu yêu thương nói; "Ăn một chút..."
"Không ăn!" Đường Khả Hinh xoay người, cố ý không thèm quan tâm tới anh.
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, chậm rãi đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, cầm thìa nhỏ trong tay khẽ mân mê chén tuyết cao: "Em có biết từ exchange ngoài nghĩa là trao đổi, nó còn bị một số người gọi là quy tắc ngầm... Bà xã của anh cũng có thể dùng từ như vậy..."
Đường Khả Hinh nâng mí mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, cười như không cười nhìn cô, lại nhẹ cắn một miếng tuyết ngao khẽ nói: "Máy tính anh đã cho người mang tới, anh thừa một chút thời gian, nên đã sửa hết những ngữ pháp bị sai trong đơn từ và văn kiện...Bà xã của anh a... Thật làm cho anh hao tổn tâm sức..."
Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, tâm khẽ động, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cô rốt cục cũng đã cười, anh lập tức đưa một thìa tuyết ngao đến bên miệng cô nói: "Nào... Ăn một miếng... Cẩn thận lại bị đói ..."
Đường Khả Hinh nhìn anh liếc mắt một cái, trên mặt không giấu nổi ý cười, liền nghiêng mặt về phía trước, mở miệng ăn một miếng tuyết ngao thơm ngọt. Hương thơm ngọt ngào hòa quyện với mùi hương quen thuộc của anh, khiến tim cô đập liên hồi, cô không khỏi cụp mắt...
"Ăn ngon không?" Trang Hạo Nhiên ôn nhu mỉm cười nhìn về phía vị hôn thê của mình.
Đường Khả Hinh cười ngọt ngào, nhẹ hưởng thụ truyết ngao trong miệng, ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Uhm..."
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên càng ngày càng nóng nhìn về phía Đường Khả Hinh, lồng ngực lại bắt đầu phập phồng lên xuống, tịnh không khỏi chậm rãi vươn tay, buông chén tuyết cao kia xuống, vòng tay nhẹ ôm lấy eo thon của Đường Khả Hinh, mê say nói: "Anh nếm thử..."
Trái tim Đường Khả Hinh nhảy thình thịch, tựa ở trong lòng Trang Hạo Nhiên, liếc Lạp Lạp và Tiên Nhi đang xấu hổ tránh mặt, mặt cô lập tức hồng rực lên, nhẹ tay kéo anh, khẽ nói; "Đừng như vậy mà..."
"Nếm thử... . . ." Trang Hạo Nhiên còn chưa nói xong, đầu cũng đã cúi xuống, khẽ hôn lên cánh môi no đủ căng mọng của Đường Khả Hinh, sau đó dừng cũng không được liền làm một nụ hôn dài tiêu chuẩn.
"Ưhm..." Cánh môi Đường Khả Hinh bị ngăn lại, mắc cỡ đỏ bừng mặt, hai tay đặt tại lồng ngực nóng bỏng của anh.
"Y phục chặt như vậy..." Trang Hạo Nhiên bất mãn sờ sờ cái dây tơ lụa màu tím kia, hai tay khẽ vuốt bờ mông căng tròn của cô, bàn tay trong lúc sờ đến nút thắt liền nghe thấy hơi thở mềm mại của cô. Anh nhẹ cúi đầu hơi thở phả vào bên tai cô nói: "Anh giúp e nới rộng một chút...”
Anh nói xong, tay cũng chuẩn bị cầm lấy một bên dây tơ lụa...
Đường Khả Hinh trong nháy mắt vỗ nhẹ mu bàn tay anh, đỏ mặt cười nói: "Đừng như vậy, còn có người ở đây đấy?"
"Sợ cái gì? Anh muốn cho bọn họ nhìn..." Trang Hạo Nhiên nắm lấy ngón tay thon dài nhỏ bé, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, bờ môi khẽ hôn lên ngón áp út của cô phát ra những tiếng kêu ướt át đầy cưng chiều, từng chút từng chút một ...
Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy trái tim như mềm nhũn ra, đáy lòng như được tắm mật ngọt, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Trang Hạo Nhiên ôn nhu nhìn vẻ mặt say mê của cô, trái tim anh cũng không khỏi loạn nhịp, hai bàn tay khẽ đan vào nhau, giọng nói khàn khàn hỏi; "Sáng nay vì sao lại trốn anh? Hửm?"
Đường Khả Hinh lại không khỏi nhớ đến kích tình tối hôm qua, cô ngượng ngùng khẽ cắn môi dưới, im lặng.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên ý cười, gương mặt ghé sát vào cô, ngón tay đan vào trong tay cô khẽ động nói: "Không nói cho anh ?"
Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào, không nói lời nào.
"Không nói..." Đôi con ngươi thâm thúy khẽ chuyển, trong nháy mắt anh ôm Đường Khả Hinh vào lòng, nhìn về phía cô bá đạo cười nói: "Thế anh chỉ còn cách ôm em về phòng làm việc, từ từ thẩm vấn vậy!"
"Đừng như vậy mà, một lát nữa khách sẽ tới! Còn có hai vị phu nhân..." Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ bừng mặt, khẽ nói.
"Không trở về phòng làm việc của anh?? Được chúng ta ở nơi này thẩm vấn!" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ôm chặt Đường Khả Hinh, kéo cô vào một cái góc nào đó trong sảnh, thuận thế kéo luôn tấm vải mảnh xuống. Không quan tâm đến sự kinh ngạc của người làm, hai người lập tức trốn vào trong phòng khách...
Đường Khả Hinh ngồi ở chỗ của mình, cảm giác được ánh mắt nóng bỏng luôn dừng lại ở trên người khiến trái tim cô như nhảy dựng lên. Cô có chút khẩn trương vội vàng gập máy tính lại, thu xếp tài liệu chỉnh tề, liền muốn nhanh chóng rời đi...
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh thất thần, đôi mắt anh lóe sáng, chậm rãi đứng dậy, chiếc khâm hoa màu bạc như phóng ra mị lực bức người...Thân ảnh một mét chín chậm rãi bước tới trước mặt người con gái, hai tay chống trước bàn hội nghị, hơi cúi đầu nhìn cô...
Đường Khả Hinh dừng lại động tác trong tay, ánh mắt không kiên định, cảm nhận được sức mạnh của đôi bàn tay đặt trên bàn. Chiếc đồng hồ đeo tay bạch kim, mang đậm hơi thở quý tộc, khí nóng hừng hực tỏa ra từ lồng ngực vững chắc, mang theo mùi nước hoa đặc trưng của anh, từng đợt từng đợt bủa vây lấy cô. Cô nuốt khan một cái, đôi chân dài khép lại ngay ngắn, thế nhưng thân thể như đóa tuyết liên lại bắt đầu thiêu đốt cô, hơi thở vội vã khiến cô có chút ngượng ngùng xấu hổ nói không lên lời...
Trang Hạo Nhiên khẽ híp mắt lại, hơi nghiêng mặt nhìn bộ dáng của vợ chưa cưới, tịnh không khỏi bật cười, giọng nói cảm tính khàn khàn hỏi; "Em sao thế? Sáng nay sao tự dưng lại trốn anh? Tối hôm qua... Không phải đi SPA sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn về phía anh!
Trang Hạo Nhiên cười như không cười, ánh mắt tràn đầy dụ hoặc nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn Trang Hạo Nhiên mị lực bức người, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng cô cứ như đêm qua không có chuyện gì xảy ra vậy... Thế nhưng chiếc khâm hoa màu bạc lóe lên gợi nhắc cô đến chuyện đã phát sinh tối qua. Từng cuộn sóng tình cảm lại mãnh liệt dâng trào trong cô. Đêm qua, trong ánh đèn mờ nhạt, có một người đàn ông mê người như thế, từ từ thưởng thức đóa tuyết liên hoa..... Hai bóng hình quấn quýt lấy nhau, hơi thở mãnh liệt hòa cùng tiếng sóng biển không xa...
Cô thở gấp, đôi môi mỏng khẽ mở, dường như có thể nghe thấy chính âm thanh thở dốc của mình đêm qua...
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sâu thẳm nhìn cô, anh dường như cũng nghe thấy tiếng thở dốc ấy, trong người như có gì đó thôi thúc khiến anh đột nhiên nhớ lại hương vị ngọt ngào đêm qua. Thân thể anh đang dần nóng lên....khiến anh không tự chủ được phải nới lỏng cúc áo, chậm rãi cúi đầu, nếm lại vị ngọt trên đôi môi đỏ mọng kia...
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức hồng rực lên, theo thân thể anh cúi xuống từng đợt hương thơm xông vào mũi....Cô khẽ nhắm hai mắt, môi mọng mở ra...
Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên tiến về phía Đường Khả Hinh, môi mỏng đột nhiên dừng lại chỉ cách môi cô 1 cm. Đôi mắt anh lấp lánh ý cười nhìn về phía cô ...
Đường Khả Hinh dường như vẫn còn đang trong mộng, hai mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp, mặt khẽ nghiêng, môi mỏng hé mở...
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, đôi mắt ngập tràn ý cười, cố ý nhìn bộ dáng say sưa của cô, đột nhiên giận tái mặt nói: "Đường tổng, ngài dùng từ này sai rồi!"
Đường Khả Hinh lập tức mở to mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cúi sát mặt vào chỗ kia, cô biết mình nhất thời hiểu lầm anh liền xấu hổ đỏ bừng mặt. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn máy tính, nhanh chóng hỏi: "A... Chỗ nào? Chỗ nào sai??”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đứng dậy, đối mặt với bà xã, vươn tay không cần nhìn cũng đã chỉ ra từ duy nhất sai kia, nói: "Ở đây exchange hẳn là phải đổi thành swap! Swap là từ dùng trong trao đổi tài chính! Em hiểu chứ?"
Đường Khả Hinh mở to mắt, hơi nghiêng mặt, nhìn từ tiếng anh exchenge, nhỏ xíu đen thui thế kia mà anh vẫn có thể thấy được? !
Trang Hạo Nhiên hết sức nghiêm túc cúi đầu nhìn Khả Hinh, nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tất cả tài liệu đều được đưa đến bộ quốc tế nên đều phải cẩn thận kiểm tra câu từ một lần. Thư ký trong tay em mỗi người đều là tinh anh về ngoại ngữ, em như thế nào có thể làm ra sai lầm này đây? Tiêu Đồng là một, tiểu Thanh cũng vậy! ! Em thật là học còn chưa tốt, đã vậy... tối hôm qua còn ... ngủ không ngon sao?"
Đường Khả Hinh nghe xong, lập tức đỏ bừng mặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt này của cô, vẻ mặt anh nghiêm nghị nói: "Đang nghiêm túc nói chuyện với em đấy! Làm việc đúng mực một chút! !"
"Biết rồi!" Đường Khả Hinh cạch một tiếng tắt máy tính, cả người tức giận đứng lên, thở dốc nói: "Tối hôm qua đích thực là em ngủ không được ngon giấc! ! Tổng cảm thấy thân thể vẫn có chút không thoải mái, chỗ nào cũng không thoải mái, có cảm giác như bị kiến bò qua, thật ngứa ngay khó chịu!!"
Trang Hạo Nhiên lập tức không nói gì bật cười nhìn về cô gái nhỏ đang giơ nanh múa vuốt, nói: "Em làm sai, xong, đây là thái độ của em?"
"Là em làm sai! Em trong mắt anh, mỗi ngày đều làm sai, không có việc nào đúng!" Đường Khả Hinh cơ hồ là thẹn quá hóa giận, giận giữ cầm lấy tài liệu, xem chúng như giấy vụn nhét toàn bộ vào trong chiếc cặp đỏ. Sau đó máy tính cũng không cần, liền cứ như vậy nổi giận đùng đùng xoay người bước đi. Trước khi đi, cô còn không quên trừng anh một cái! !
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn cô nói; "Ai! ! Máy tính cũng không mang sao!"
"Giữ lại để anh từ từ xem tiếng Anh đi!" Đường Khả Hinh nói xong cũng là lúc cánh cửa lớn đóng sầm lại! !
Trang Hạo Nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa chấn động màng nhĩ kia, liền sờ sờ mũi. Anh có chút lo lắng cho song cửa..... Lại nhớ tới bộ dáng đáng yêu của cô khi nổi giận, anh lại thấy buồn cười.
Bên ngoài phòng họp!
Đường Khả Hinh vẫn như cũ lửa giận ngút trời, tay cầm túi xách, thanh âm giày cao gót 12 phân gõ lộp cộp trên mặt đất như phát tiết sự tức giận của chủ nhân....Cô nhớ tới bộ dáng si mê đáng xấu hổ khi nãy, da mặt lại nóng bừng bừng. Cô thật khóc không ra nước mắt, thân mình nghiêng dựa vào tường nên cạnh thang máy, một bên đập đầu liên tục vào mặt đá cẩm thạch bóng loáng, một bên không ngừng nức nở: "Thật là mắc cỡ chết đi được! Tối hôm qua là mộng xuân, hôm nay liền như kẻ mê trai! Mình như thế nào gặp người đây?? Thật đáng ghét?"
Trang Hạo Nhiên đứng ở cửa phòng hội nghị, hơi nghiêng mặt nhìn bộ dáng trẻ con của cô, thật khó nhịn nổi cười.
Cửa thang máy chợt mở!
Tịnh Kỳ cùng Dĩnh Hồng, còn có Thi Ngữ vừa nói vừa cười đi ra, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng bên cạnh thang máy đập đầu, các cô ai nha lên một tiếng, liền vội chạy qua, đỡ lấy cơ thể cô, nói; "Đường tiểu thư, ngài đây là định làm gì a?"
"Đừng để ý tới tôi! Tôi đang có bệnh!" Đường Khả Hinh thất thần dừng lại động tác, tự mình vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau mới nghi ngờ nhìn về phía Tịnh Kỳ các cô, nói; "Ai, mấy người như thế nào lại tới đây?"
Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh: "Mười giờ sáng nay, Trang Ngải lâm cô ấy từ Paris trở về liền đến thẳng khách sạn Á Châu . Vì đang vội nên cô ấy đã lên thẳng phòng tổng thống tầng 11 của Tổng giám đốc Trang để nghỉ ngơi chờ cô về thương lượng làm lễ phục... Nghe nói Trang tiểu thư tính tình cổ quái, không phải người phú quý thì không thiết kế trang phục. Cứ coi như là người hoàng gia đi chăng nữa, nhưng nếu như khí chất không phù hợp với yêu cầu của cô ấy thì cô ấy cũng nhất định cự tuyệt. Chúng tôi muốn tiếp đón thật chu đáo cho nhà thiết kế thiên tài này nên muốn mời cô đến phòng Tổng Thống thay lễ phục."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khả Hinh nghe thấy vây, sắc mặt hơi thu lại, đành phải tươi cười nói: "Được” ."
"Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô ở khách sạn Á Châu." Tịnh Kỳ nhắc nhở Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Qua hôm nay, chính là ngày kết hôn của cô rồi."
Đường Khả Hinh lại mỉm cười gật đầu.
"Thế nhưng..." Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đi ra sau nhìn thấy trên trán Đường Khả Hinh lấm tấm mồ hôi, liền kỳ quái hỏi; "Khả Hinh, cô không sao chứ? Trán sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy."
"Không có việc gì , không có việc gì!" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đi vào thang máy, tự nhiên nói: "Ngày đó đi chùa dập đầu còn chưa đủ!"
Tịnh Kỳ cùng Thi Ngữ nghe thấy lời này, lập tức bật cười, theo cô tiến vào thang máy, cửa thang máy cứ như vậy chậm rãi đóng lại.
Tầng cao nhất, phòng tổng thống.
Bố cục xa hoa, nội thất là đồ tân tiến nhất của châu Âu. Rèm cửa sổ phất phơ trong gió mang theo hơi thở của biển cả. Ghế sô pha Tây Âu, gốm sứ, ngà voi đặt trên bàn, ấm trà mạ vàng, đâu đó thoang thoảng hương thơm của trà lài hoàng gia.... Đường Khả Hinh mặc một chiếc sườn sớm Thanh Hoa, búi tóc tinh xảo chậm rãi bước vào phòng khách, dải lụa tím tua rua phất phơ trong gió càng làm tôn thêm vóc dáng quyến rũ của cô...
Tịnh Kỳ , Thi Ngữ, còn có Lạp Lạp đều ở bên trong phòng, vừa nói vừa cười chọn lễ phục...
Đường Khả Hinh đúng ở trước cửa sổ nhìn về phía bờ biển mênh mông sóng vỗ.... Từng cuộn sóng trắng xóa như chạm tới chân trời hòa cùng mây trắng ôn nhu...Tất cả đều khiến cho trái tim cô đang lên những xúc cảm không biết gọi tên... Là chờ mong chăng??...
Người con gái này không biết nghĩ đến cái gì chợt nở nụ cười....
Tiếng chuông cửa đúng lúc này vang lên.
Cô hơi xoay người, nhìn về phía cánh cửa gỗ tinh xảo, lắng nghe Tịnh Kỳ cùng Thi Ngữ còn đang vừa nói vừa cười. Cô nghĩ ngợi, liền tự mình nhấc váy dài, đi qua phòng khách tới trước cánh cửa mở ra. Trong nháy mắt ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy một thân âu phục tao nhã , mị lực bức người Trang Hạo Nhiên đang đứng trước cửa. Ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, đáy mắt ngập tràn ý cười thật đáng đánh đòn. Cô hờn dỗi nhìn người vừa đến, khách khí hỏi; "Anh tới đây làm cái gì?"
Chương 1308 Đại kết cục (48)
Editor: Chi Misaki
Trang Hạo Nhiên cười đầy quyến rũ, nhìn về phía vị hôn thê của mình nói; "Đặt làm lễ phục, cũng không chỉ có một mình em..."
Đường Khả Hinh lập tức tức giận nhìn người này, sau đó hơi dịch thân thể, hai tay trực tiếp vén váy dài, quay người đi về phía phòng khách, cố ý không thèm nhìn tới anh.
Trang Hạo Nhiên đứng ở cửa phòng tổng thống bên cạnh, nhìn về phía bà xã lúc xoay người, kia bóng lưng dyên dáng, làn váy sứ Thanh Hoa bó sát người, lại càng tôn thêm vẻ đẹp như mỹ nhân cổ điển của cô. Váy dài ôm sát vòng một quyến rũ, làm lộ ra chiếc eo thon cùng hai bên hông mảnh khảnh. Tà váy dài rũ xuống thảm lông dê, làm cho đôi chân thon dài mê người cùng chiếc giầy cao gót màu trắng sữa như ẩn như hiện....
Anh liền chăm chú nhìn như vậy.....
"A? Trang tổng tới..." Tịnh Kỳ cùng Thi Ngữ cất bước ra khỏi phòng, tức khắc nhìn thấy thân ảnh mị lực của Trang Hạo Nhiên ở trước phòng khách. Tịnh Kỳ tươi cười tiến lên kêu Tiên Nhi pha trà mời anh, xong lúc này mới nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi chúng tôi ở trong phòng chọn trang phục, nên không có nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên."
Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời này, chậm rãi nhìn về phía bà xã mặc chiếc váy dài màu xanh chỉ cách anh đúng tấm rèm mỏng kia. Cô đứng bên cửa sổ, đôi mắt sáng long lanh, mỉm cười nói: "Không cần chọn trang phục nữa, cô ấy mặc cái này cũng rất đẹp rồi..."
Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa sổ, nghe thấy lời này của Trang Hạo Nhiên cô hơi nghiêng mặt, trong đôi mắt lóe lên những tia sáng ôn nhu dịu dàng.
"Thật vậy sao?" Tịnh Kỳ vui vẻ nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Chiếc váy này là do tôi chọn, có ngài xem qua, chúng tôi liền không sợ đắc tội đại sư KARL rồi."
"Ưhm..." Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp lời, liền mỉm cười cất bước đi tới trước phòng khách, trước đem máy tính màu hồng đặt sang một bên, sau đó anh chậm rãi cởi từng cúc áo một. Tiên Nhi nhanh chóng tiến lên muốn nhận lấy âu phục trong tay anh, nhưng lại bị anh cự tuyệt, tự mình để âu phục lên sô pha, sau đó vô cùng phong độ nhã nhặn mà ngồi xuống. Đường Khả Hinh cảm giác được động tác rất nhỏ này, liền chậm rãi xoay người, trầm mặc nhìn về phía anh...
Tịnh Kỳ liếc Trang Hạo Nhiên một cái, lại nhìn Đường Khả Hinh yên lặng ở bên kia, liền mỉm cười, trước dặn dò Lạp Lạp mang tuyết ngao mà phu nhân đã phân phó đi hầm cho Khả Hinh qua đây...
Đường Khả Hinh xoay người nhìn về phía Lạp Lạp bưng tuyết ngao lên, cảm giác được bộ sườn sám bó sát người này rất có thể sẽ xiết cô đến chết, liền cầm lấy thìa vàng nhẹ nhấp một ngụm liền lắc đầu không ăn nữa.
Ánh mắt nóng bỏng Trang Hạo Nhiên dõi theo bóng dáng Đường Khả Hinh tiếp tục đứng bên cạnh giường trước cửa sổ, để Tiên Nhi nới lỏng dây lụa ở bên hông.... Nhận thấy được Tiên Nhi chuẩn bị mang tuyết ngao trở về phòng bếp, anh liền làm dấu tay, âm thanh tách tách khẽ vang lên.
Lạp Lạp đang muốn mang tuyết cao về phòng bếp, lại nghe thấy Trang Hạo Nhiên ra hiệu, cô liền kỳ quái đi về phía anh, vô cùng tôn kính hỏi; "Tổng giám đốc Trang, ngài cần gì ạ?"
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đứng chỉnh váy ở trước gương, anh hơi giơ tay chỉ vào bát tuyết ngao ở trên tay cô, nói: "Để đấy , tôi ăn..."
Đường Khả Hinh đứng ở xa xa, nghe thấy lời này, kinh ngạc nhìn qua đây.
Trang Hạo Nhiên dưới ánh mắt kỳ quái của Lạp Lạp liền bưng bát tuyết ngao lên, cầm lấy thìa nhỏ cô vừa dùng qua, múc một thìa tuyết ngao mềm mại cho vào trong miệng, khẽ mím môi nhẹ nhai, đôi mắt tỏa ra ti sáng quyến rũ đầy mị lực...
Đường Khả Hinh cứ nhàn nhạt nhìn anh như thế, cảm xúc có chút lên xuống phập phồng.
Tịnh Kỳ mang điểm tâm đi qua phòng khách, nhìn một màn này, cô không khỏi bật cười nói: "Trang tổng, ngài muốn ăn tuyết ngao đâu phải là chuyện khó khăn? Hà tất phải ăn chỗ còn lại này?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Cho khỏi lãng phí thôi..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười, vô cùng phòng độ nâng bát tuyết ngao lên, tiếp tục ăn ngon lành.
Tưởng Thiên Lỗi chuyện gì cũng không hâm mộ Trang Hạo Nhiên, chỉ có chuyện ăn uống linh tinh này, người này hình như ăn cái gì cũng đều rất ngon lành, tổng làm cho người ta sinh ảo giác, giống như anh đang hưởng thụ một cái gì đó tuyệt vời lắm! Nhìn thế nào cũng thấy thật buồn nôn, nhưng đứng trên lập trường những người xung quanh thì đại khái anh lại khiến cho người ta có cảm giác muốn ăn thêm.
Tâm tình Đường Khả Hinh không hiểu sao đột nhiên trở nên vui vẻ, nhẹ xoay người, lắng nghe tiếng sóng biển cuộn trào mãnh liệt ngoài kia, khẽ cắn môi dưới.
Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt, nhìn cô một chút, sau đó liền làm như vô ý mang tuyết cao đứng dậy vừa đi vừa ăn tiến về phía cô...
Đường Khả Hinh cảm giác người nọ muốn đi tới, cô lập tức thu lại vẻ mặt, nhẹ thở dốc, đi đến trước gương, chỉnh lại làn váy của mình, cảm thấy bên hông vẫn rất chặt, bụng thật đói...
Trang Hạo Nhiên quả thực bước qua hai bậc cầu thang, làm lay động tấm mành che, đi vào trong sảnh, nhìn bóng lưng xinh đẹp của Đường Khả Hinh. Anh lần nữa cầm thìa múc một muỗng tuyết ngao cho vào trong miệng, cảm nhận hương vị ngòn ngọt mềm mại, nói: "Không đói sao..."
Đôi con ngươi Đường Khả Hinh đảo vòng, nhìn bóng dáng ông xã trong gương dừng lại trước tấm mành, tay cầm tuyết ngao ăn đến ngon lành, cô nói thẳng; "Không đói!"
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười, chậm rãi đi tới đi đến bên cạnh cái gương trước mặt Đường Khả Hinh, vừa ăn tuyết ngao vừa nhìn bà xã một thân váy dài xanh dương, dải lụa màu tím tua rua trong gió. Anh khẽ chớp mắt, đưa một thìa tuyết ngao đến bên môi cô, hết sức ôn nhu yêu thương nói; "Ăn một chút..."
"Không ăn!" Đường Khả Hinh xoay người, cố ý không thèm quan tâm tới anh.
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, chậm rãi đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, cầm thìa nhỏ trong tay khẽ mân mê chén tuyết cao: "Em có biết từ exchange ngoài nghĩa là trao đổi, nó còn bị một số người gọi là quy tắc ngầm... Bà xã của anh cũng có thể dùng từ như vậy..."
Đường Khả Hinh nâng mí mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, cười như không cười nhìn cô, lại nhẹ cắn một miếng tuyết ngao khẽ nói: "Máy tính anh đã cho người mang tới, anh thừa một chút thời gian, nên đã sửa hết những ngữ pháp bị sai trong đơn từ và văn kiện...Bà xã của anh a... Thật làm cho anh hao tổn tâm sức..."
Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, tâm khẽ động, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cô rốt cục cũng đã cười, anh lập tức đưa một thìa tuyết ngao đến bên miệng cô nói: "Nào... Ăn một miếng... Cẩn thận lại bị đói ..."
Đường Khả Hinh nhìn anh liếc mắt một cái, trên mặt không giấu nổi ý cười, liền nghiêng mặt về phía trước, mở miệng ăn một miếng tuyết ngao thơm ngọt. Hương thơm ngọt ngào hòa quyện với mùi hương quen thuộc của anh, khiến tim cô đập liên hồi, cô không khỏi cụp mắt...
"Ăn ngon không?" Trang Hạo Nhiên ôn nhu mỉm cười nhìn về phía vị hôn thê của mình.
Đường Khả Hinh cười ngọt ngào, nhẹ hưởng thụ truyết ngao trong miệng, ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Uhm..."
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên càng ngày càng nóng nhìn về phía Đường Khả Hinh, lồng ngực lại bắt đầu phập phồng lên xuống, tịnh không khỏi chậm rãi vươn tay, buông chén tuyết cao kia xuống, vòng tay nhẹ ôm lấy eo thon của Đường Khả Hinh, mê say nói: "Anh nếm thử..."
Trái tim Đường Khả Hinh nhảy thình thịch, tựa ở trong lòng Trang Hạo Nhiên, liếc Lạp Lạp và Tiên Nhi đang xấu hổ tránh mặt, mặt cô lập tức hồng rực lên, nhẹ tay kéo anh, khẽ nói; "Đừng như vậy mà..."
"Nếm thử... . . ." Trang Hạo Nhiên còn chưa nói xong, đầu cũng đã cúi xuống, khẽ hôn lên cánh môi no đủ căng mọng của Đường Khả Hinh, sau đó dừng cũng không được liền làm một nụ hôn dài tiêu chuẩn.
"Ưhm..." Cánh môi Đường Khả Hinh bị ngăn lại, mắc cỡ đỏ bừng mặt, hai tay đặt tại lồng ngực nóng bỏng của anh.
"Y phục chặt như vậy..." Trang Hạo Nhiên bất mãn sờ sờ cái dây tơ lụa màu tím kia, hai tay khẽ vuốt bờ mông căng tròn của cô, bàn tay trong lúc sờ đến nút thắt liền nghe thấy hơi thở mềm mại của cô. Anh nhẹ cúi đầu hơi thở phả vào bên tai cô nói: "Anh giúp e nới rộng một chút...”
Anh nói xong, tay cũng chuẩn bị cầm lấy một bên dây tơ lụa...
Đường Khả Hinh trong nháy mắt vỗ nhẹ mu bàn tay anh, đỏ mặt cười nói: "Đừng như vậy, còn có người ở đây đấy?"
"Sợ cái gì? Anh muốn cho bọn họ nhìn..." Trang Hạo Nhiên nắm lấy ngón tay thon dài nhỏ bé, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, bờ môi khẽ hôn lên ngón áp út của cô phát ra những tiếng kêu ướt át đầy cưng chiều, từng chút từng chút một ...
Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy trái tim như mềm nhũn ra, đáy lòng như được tắm mật ngọt, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Trang Hạo Nhiên ôn nhu nhìn vẻ mặt say mê của cô, trái tim anh cũng không khỏi loạn nhịp, hai bàn tay khẽ đan vào nhau, giọng nói khàn khàn hỏi; "Sáng nay vì sao lại trốn anh? Hửm?"
Đường Khả Hinh lại không khỏi nhớ đến kích tình tối hôm qua, cô ngượng ngùng khẽ cắn môi dưới, im lặng.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên ý cười, gương mặt ghé sát vào cô, ngón tay đan vào trong tay cô khẽ động nói: "Không nói cho anh ?"
Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào, không nói lời nào.
"Không nói..." Đôi con ngươi thâm thúy khẽ chuyển, trong nháy mắt anh ôm Đường Khả Hinh vào lòng, nhìn về phía cô bá đạo cười nói: "Thế anh chỉ còn cách ôm em về phòng làm việc, từ từ thẩm vấn vậy!"
"Đừng như vậy mà, một lát nữa khách sẽ tới! Còn có hai vị phu nhân..." Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ bừng mặt, khẽ nói.
"Không trở về phòng làm việc của anh?? Được chúng ta ở nơi này thẩm vấn!" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ôm chặt Đường Khả Hinh, kéo cô vào một cái góc nào đó trong sảnh, thuận thế kéo luôn tấm vải mảnh xuống. Không quan tâm đến sự kinh ngạc của người làm, hai người lập tức trốn vào trong phòng khách...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro